← Ch.0611 | Ch.0613 → |
Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương pháp tướng chân thân khó luyện như thế là vì pháp tướng của vị Thiên Đế này có tổng cộng ba mươi tôn, xưng là Tam Thập Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương, mỗi một tôn đều là Thiên Đế viễn cổ thống trị một phương Thiên giới.
Môn công pháp này chất chứa lượng tri thức cực kỳ khổng lồ, uy lực mạnh mẽ vô cùng, thậm chí hơn xa Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương pháp thân, Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô Tam Tương pháp thân và Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế kinh của Tây Hoàng. Nếu Diệp Húc chỉ tu luyện môn công pháp này thôi thì có khi cũng là nhân vật đỉnh cấp trên đời này, rất ít địch thủ!
Nhưng giờ Diệp Húc dung nhập môn công pháp này vào trong Bàn Vương Khai Thiên Kinh, đem đủ loại tâm pháp hòa hợp lại để khai sáng ra cấm pháp độc hữu của bản thân, nên uy lực của Bàn Vương chân thân còn hơn cả Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương pháp tướng chân thân!
Cho đến nay, hắn đã đặt nền móng cho con đường độc đáo riêng biệt của mình, thành tựu sau này sẽ không thể đánh giá, không thể cân nhắc được!
"Ta quá hùng mạnh..."
Diệp Húc vui vẻ nên tự ca ngợi bản thân, thầm nhủ: "Ta đã hùng mạnh đến mức trời phải giáng phạt, may mắn trở thành kẻ bị Thiên Đế tự tay giết chết..."
Đồng thời hắn cũng sầu lo, nhìn thấy cảnh ngộ của Tây Hoàng và Trụ Hoàng khiến hắn thấp thỏm không yên.
Những nhân vật quá xuất sắc thường sẽ bị trời phạt, tỷ như Tây Hoàng khai sáng ra Huyền Khung Thượng Cao Ngọc Hoàng Đại Đế kinh, liền bị Thanh Đế đánh chết trong Nam Thiên Môn. Trụ Hoàng luyện chế Thông Thiên tháp, mở ra thông đạo nối trời và nhân gian, cuối cùng cả hoàng triều Đại Thương đều bị đương kim Thiên Đế diệt trừ.
"Hy vọng đương kim Thiên Đế tạm thời sẽ không chú ý tới tiểu nhân vật như ta..."
Bàn Vương Khai Thiên Kinh mà hắn khai sáng ra có uy năng quá mạnh mẽ, chứa đựng bốn loại cấm pháp đế cấp, lại có thêm kiến giải độc đáo của bản thân, có thể nói là xưa nay chưa từng ai làm được, tương đương với đứng trên bả vai Thiên Đế cúi nhìn thế giới, đương nhiên là thiên lý khó dung.
"Di La Thiên Nguyên Thủy Thiên Vương pháp tướng chân thân!"
Diệp Húc khẽ động tâm niệm, ba mươi ba tôn Thiên Đế pháp tướng đột nhiên xuất hiện. Một đám mặc đế quan hoàng phục, tư thái muôn vàn, tuy rằng cùng một diện mạo nhưng không hề giống nhau, đứng ở hai bên hắn, khí thế ngút trời.
Những Thiên Đế pháp tướng đó chính là Tam Thập Tam Thiên Thiên Đế thống ngự Tam Thập Tam Thiên giới viễn cổ khi chưa bị phá. Mỗi một vị Thiên Đế thống ngự một phương Thiên giới, đều là những nhân vật vô cùng hùng mạnh, Ngọc Hoàng đại đế chỉ là một trong số đó.
Có thể nói, mỗi một tôn pháp tướng chân thân này của Diệp Húc đều có thực lực hơn xa pháp tướng chân thân của các đại vu Tam Tương cảnh Pháp Tương kỳ khác. Thực lực của ba mươi ba tôn Thiên Đế pháp tướng hợp lại một chỗ hoàn toàn có thể quét hết đại vu Tam Tương cảnh, cho dù là đầu sỏ tu thành thiên địa pháp tướng cũng sẽ bị quét sạch!
Thậm chí, chỉ dựa vào ba mươi ba tôn thiên địa pháp tướng này, hắn đã có thể vượt cấp khiêu chiến lão quái vật Tam Bất Diệt cảnh mà không cần dùng đến Bàn Vương chân thân!
"Pháp tướng chân thân, dung nhập thân ta!"
Diệp Húc khẽ quát một tiếng, một tôn Thiên Đế pháp tướng tương dung với thân thể hắn, đi vào trong thân thể hắn. Thân hình Diệp Húc lập tức bành trướng, cao tới vạn trượng, mọc ra ba mươi ba cái đầu, sáu mươi sáu cánh tay, so với thân thể chiến đấu của hoàng tộc Đế Thích kia còn khủng bố hơn, hùng mạnh hơn rất nhiều!
Quanh thân hắn tràn ngập đế khí, trông như một vị hoàng đế hằng cổ vĩnh tồn thống ngự đại thiên thế giới. So với Bàn Vương chân thân loại hơi thở khai thiên lập địa, tiến hóa hồng hoang này lại có thêm một phen ý nhị.
Diệp Húc hơi lắc lắc thân hình, thu Nguyên Thủy Thiên Vương chân thân lại rồi đem Cửu Chuyển Cổ Phật kim thân dung nhập vào thân thể. Hắn lập tức giống như hóa thành một vị cổ phật kim quang chói mắt, mặt mang từ bi, tuyên dương phật pháp đạo hiệu, độ hóa chúng sinh.
Tán đi Cửu Chuyển Cổ Phật kim thân, thân hình hắn lại biến đổi, hóa thành Vạn Kiếp Vô Lượng pháp thân, trông như một vị Thần Vương điều khiển sấm chớp, quanh thân lôi quang lóe lên, sấm sét hóa thành áo giáp, phía sau người hiện ra Vạn Kiếp thiên lâu.
Thân thể hắn lại dung nhập Hồng Mông Thanh Liên Tam Tương chân thân, chân đạp thanh liên, quanh thân tràn ngập hồng mông tử khí, vạn pháp bất xâm.
Diệp Húc lại hóa thành Hạo Thiên Đại Đế Kim Ô Tam Tương chân thân, trông hắn như vị hoàng đế thống ngự trời đất, toàn thân tràn ngập Thái Dương chân hỏa, mắt bắn ra Thái Dương thần quang, vô cùng vô tận đại hỏa hóa thành Tam Túc Kim Ô, tung bay quanh thân hắn.
Cuối cùng hắn ngưng tụ Chu Thiên Tinh Quân Pháp Tướng chân thân với ba trăm sáu mươi lăm tôn, bảy trăm ba mươi cánh tay. Đôi mắt mở ra trông như tinh đấu tinh thần đầy trời, khắp người tinh quang quấn quanh, hóa thành long hổ xà hùng, hàng nghìn hàng vạn dị thú.
Diệp Húc thu pháp tướng chân thân, khôi phục lại như ban đầu, quần áo lam sam. Hắn cất bước đi đến Ân Khư.
"Hiện giờ lấy thực lực của ta hẳn là có thể xông vào Ân Khư, tìm kiếm Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn rồi nhỉ?"
Bên trong Ân Khư nguy hiểm trùng điệp, thậm chí cả Thánh chủ hơi vô ý thôi cũng sẽ bị nhốt lại tại nơi đó. Hiện giờ thực lực Diệp Húc tuy mạnh, nhưng chỉ là so với đám cường giả Đại Minh Tôn Vương, chứ còn thua xa Thánh Chủ.
Bởi vậy ở trong Ân Khư, hắn cũng không thể hoành hành ngang ngược, xông loạn khắp nơi, nếu không thì có khả năng sẽ bị nhốt ở trong đó, biến thành kẻ bi thúc như Già La Minh Tôn, chờ đợi người khác tới cứu.
Diệp Húc xuyên qua âm phong sát khí, nhanh chóng liền đi vào trong Ân Khư. Năm đó hắn cùng với Tống Cao Đức, Hiên Viên Quang mạnh mẽ xông qua âm phong sát khí, nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng. Hiện giờ hắn bước trên mặt đất bằng, âm phong sát khí cũng không thể làm gì được hắn.
Diệp Húc đi thẳng đến Bàn Hoàng lăng. Khi đi đến trước mặt tòa hoàng lăng thật lớn này, hắn vẫn không thể không thán phục khí phách của hoàng đế Đại Thương. Vô số cành long khí bảo vệ hoàng lăng, mỗi một cành long khí này đều có thể so với đại vu Tam Bất Diệt cảnh, uy năng mênh mông, chỉ có Vu Hoàng thống trị thiên hạ mới có năng lực như thế.
Mà ở chốn xa xa còn có hai mươi chín ngôi mộ lớn, rộng mấy vạn dặm. Quần sơn nhấp nhô liên miên, long mạch tràn ra long khí bảo vệ những lăng mộ của hoàng triều đã suy tàn này.
Đại Thương có tổng cộng ba mươi mốt vị Hoàng đế, trong đó có ba mươi vị mai tang ở trong này. Mà đồ sộ nhất không phải là Bàn Hoàng lăng, mà là ngôi mộ to lớn ở trung tâm đám hoàng lăng kia, Thang Hoàng lăng, người khai sáng Đại Thương, vị hoàng đế đầu tiên, lăng mộ của Thang Hoàng!
Hơn mười vạn năm nay còn chưa có ai tiến vào Thang Hoàng lăng. Nghe nói người thành lập Đại Thương này có được huyết thống của Thần Vương, ông ta chết đi cả mười vạn năm rồi nhưng cũng không ai có thể tiến vào tìm hiểu kết quả.
Ở trong Ân Khư còn hơn mười hơi thở nữa, hẳn là những vu sĩ vào đây lịch luyện. Diệp Húc không để ý đến bọn họ, trực tiếp tiến vào trong long khí để tìm kiếm pho tượng của hoàng đế Đại Thương.
Lần trước hắn tìm được hai pho tượng của Bàn Hoàng có chứa đựng hai thức ấn pháp của Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn ở trong long khí, chính là Dương Thiên Thần Vương Diệt Kiếp ấn và U Thiên Thần Vương Độ Ách ấn.
Lần này hắn dự định tìm kiếm các pho tượng khác để học toàn bộ cửu đại ấn pháp. Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn có tất cả chín thức đối ứng với cửu thiên. Nhưng Diệp Húc từ khi độ kiếp trong Bắc Hải bí cảnh, cắn nuốt tàn niệm của Thái Hoàng Thần Vương, đã biết môn ấn pháp này không chỉ có chín thức mà là có ba mươi thức, đối ứng với Tam Thập Tam Thiên.
Tuy nhiên, có học được những Chư Thiên ấn pháp khác không thì cực xa vời, cần phải có tế ngộ cực lớn, đồng thời cũng sẽ đối mặt với nguy hiểm thật lớn.
Diệp Húc tìm kiếm trong những cành long mạch, chỉ thấy những chiếc quan tài cực lớn cũng rong ruổi trong long khí. Từng chiếc quan tài mở nắp ra, những cự thi ngồi thẳng dậy từ trong quan tài, giơ tay chộp tới, cũng là phía dưới có người định xông vào Bàn Hoàng lăng.
Những cự thi đó có thể so với đại vu Tam Tương cảnh, lúc trước Diệp Húc phải cố gắng lắm mới đối phó được với chúng, giờ thì cũng không đặt trong mắt.
Hắn tìm kiếm thật lâu, cuối cùng cũng tìm được một bức tượng Bàn Hoàng.
Nhưng đáng tiếc là bức tượng này đã bị tổn hại, không biết bị ai đánh vỡ mà chỉ còn lại thân thể tàn phá, căn bản không thể nào ngộ ra Chư Thiên Thần Vương Công Đức ấn từ trong đó.
Hắn tìm kiếm tất cả long khí trong Bàn Hoàng lăng một lần nữa, cũng tìm được mấy bức tượng khác, không nhịn được thở dài. Những pho tượng đó tổn hại nghiêm trọng, hẳn là trận đại chiến khi Đại Thương bị diệt kia lan đến, những bức tượng của Bàn Hoàng bị hủy bên trong đại chiến.
"Trong hoàng lăng có khi còn lưu lại tâm pháp của Bàn Hoàng..."
Diệp Húc nghĩ đến đây liền liếc nhìn Bàn Hoàng lăng một cái, nhưng cũng không đi vào. Hắn cũng không vì thực lực của mình hơn xa lúc xưa mà khinh thường cấm chế trong Bàn Hoàng lăng.
Thực lực một luồng phân thân của Ma Hoàng tương đương với một Nhân Hoàng, cũng bởi vì xúc động cấm chế trong Bàn Hoàng lăng mà bị nổ nát. Thực lực của hắn cùng lắm là tương đương với cao thủ cấp bậc Đại Minh Tôn Vương, nếu không cẩn thận thì cũng sẽ bị nhốt ở nơi đây.
Mà đám bảo vật ngoài Bàn Hoàng lăng lại không thể vào mắt hắn, thu đám bảo vật đó vô dụng, chỉ có vị trí trung tâm Bàn Hoàng lăng, nơi mai táng Bàn Hoàng Đế Canh mới khiến hắn hứng thú.
Nhưng Bàn Hoàng Đế Canh lại mai táng ở trên một con thuyền lầu chạy khắp mọi nơi. Hơn nữa trong Bàn Hoàng chủ lăng không chỉ mai táng một vị Vu Hoàng mà là ba, còn có hai vị hoàng hậu của Bàn Hoàng Đế Canh cũng được chôn cất ở đây. Lấy thực lực hiện tại của hắn thì e là còn chưa thể tiếp cận chiếc lâu thuyền có tàng Đế Canh kia.
"Tiếc là Yên Nhu không ở đây, nếu không với kiến thức của nàng ấy thì tất có thể nhìn thấu cấm chế của Bàn Hoàng lăng, ta cũng không phải cẩn thận như thế này"
Diệp Húc nhớ tới Phượng Yên Nhu, thầm nghĩ: "Lần trước khi ta với nàng chia tay từng nói tu thành đại vu sẽ đến Thiên Yêu cung thăm nàng, còn mang cho phụ thân Yêu chủ của nàng một ít lễ vật. Chỉ là thế sự trêu người, ta vẫn hối hả ngược xuôi, không rảnh đi Thiên Yêu cung. Giờ ta đã trở thành đầu sỏ Tam Tương cảnh, có thời gian phải đi thăm một chuyến..."
"Ân Khư cách Hiên Viên thế gia không xa, không bằng đi thăm Hiên Viên thế gia trước, gặp Hiên Viên Quang một chuyến rồi lại đi Thiên Yêu cung bái kiến Yêu chủ, thăm hỏi Yên Nhu muội muội"
Diệp Húc nghĩ đến đây, đang định rời đi thì chợt thấy vòm trời trong Ân Khư chấn động không ngớt. Đám thi binh Đại Thương của tám trăm quân doanh bảo vệ hoàng lăng đều thức tỉnh, trên bầu trời tràn ngập A Tị ma khí, thổi quét mọi nơi.
Đây là có kẻ đã kinh động đến vong hồn của Đại Thương, làm cho thi thể thức tỉnh bảo vệ hoàng lăng!
Diệp Húc ngẩng đầu nhìn thì thấy âm phong sát khí ở lối vào Ân Khư đột nhiên bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, một chiếc lâu thuyền từ trong thông đạo lái đến. Trên thuyền khí thế bốc lên vô cùng hùng hậu, rõ ràng là hơi thở của Nhân Hoàng.
"Chẳng lẽ là Thánh chủ của thánh địa nào đó định vào Ân Khư?"
Diệp Húc cả kinh trong lòng, hơi thở phát ra từ chiếc lâu thuyền kia thật sự làm cho người ta sợ hãi, không chỉ ép mở âm phong sát khí mà còn truyền ra một luồng hơi thở rất thánh khiết, từng vòng Phật quang quay xung quanh lâu thuyền, tinh lọc hết tất cả âm phong sát khí, oán khí oán niệm bất tử.
"Như ta nghe thấy!" Trên lâu thuyền truyền đến tiếng Phật hiệu vang dội.
Phật quang phóng ra, phạm vi càng lúc càng lớn, bắn tới mấy ngàn dặm, truyền đến tận tám trăm quân doanh. Nơi Phật quang chiếu đến, A Tị ma khí liền bị hòa tan như tuyết.
"Kẻ tới là Thánh chủ Tiểu Quang Minh Thánh Địa hay là Thánh chủ Đại Phạm Lôi Âm tự?" Diệp Húc thầm nghĩ.
Đúng lúc này, lại có một chiếc chiến xa thật lớn đi vào trong Ân Khư, chính là Chỉ Nam Xa của Hiên Viên gia, trấn áp hết A Tị ma khí chưa tan ra xuống.
Đột nhiên lại có một món cấm bảo xuất hiện trên bầu trời Ân Khư, cũng là một vị Vu Hoàng yêu tộc đầu người thân rắn, sau lưng hiện ra bát quái yêu văn thật lớn, đẩy hết âm phong ma khí đi. Đó chính là trấn cung chi bảo của Thiên Yêu cung, do tổ sư khai phái Hi Hoàng của Thiên Yêu cung tự luyện thân thể thành cấm bảo!
← Ch. 0611 | Ch. 0613 → |