Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0633

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0633: Thiên giới cự đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Shopee


Vị nhân hoàng kia chính là một lão già đầu tóc bạc trắng, nhìn thấy Diệp Húc không ngờ có thể đỡ được một chưởng này, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt quét về phía Diệp Húc, vẻ mặt kinh hãi, khẽ nhíu mày nói: "Tuổi còn trẻ đã có tu vi bực này, lão phu thấy ngươi tu hành không dễ, liền tha cho ngươi một mạng."

Giờ phút này thông thiên chi lộ đã mở ra, hắn không rảnh phân thắng bại với Diệp Húc. Sau khi bỏ lại câu nói liền phi thân hướng tới thông thiên chi lộ mà đi.

"Đáng tiếc, không thể cùng nhân hoàng chân chính giao thủ, xem tu vi của ta tới tột cùng như thế nào?"

Diệp Húc thầm than một tiếng theo sát phía sau lão già kia, cũng bay tới nơi nhập khẩu thiên giới do kiến mộc khai phá. Hắn hận không thể bắt vị nhân hoàng này trở về, vui vẻ đại chiến một hồi, thầm nghĩ: "Ta nếu thi triển ra Bàn Vương Thiên Địa pháp tướng, so sánh với hắn cũng không biết ai thắng ai thua?"

Bọn họ cách cửa khẩu kia ngày càng gần, lúc này còn có không biết bao nhiêu cao thủ đi theo phía sau bọn họ. Mà ở phía trước, Diệp Húc đã nhìn thấy vài vị thánh chủ đã tới bên cửa khẩu thiên giới.

Đột nhiên, hơn mười người vọt vào bên trong cửa khẩu, tới thiên giới.

Lại đúng lúc này, một cỗ khí thế vô cùng sâu nặng giống như khí tức ở vực sâu từ trong khe hở thiên giới truyền tới vu hoang thế giới.

"Hạ giới chúng sinh, dám nhìn trộm thượng giới?"

Một thanh âm thật lớn truyền tới, chỉ thấy vòm trời vỡ ra, cửa khẩu thông thiên chi lộ đột nhiên lớn ra vô số lần. Một bàn tay màu vàng kim khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Phía dưới bàn tay khổng lồ không biết bao nhiêu người đã chen chúc chạy trốn ra bốn phía. Những người này chính là những vị thánh chủ vừa mới tiến vào thiên giới, sặc mặt sợ hãi, giống như gặp phải gì đó cực kỳ khủng bố vậy.

Rầm rầm!

Một vị thánh chủ bộ dạng như hoàng đế bị bàn tay to màu vàng đánh tới thân hình, kêu lên một tiếng thảm thiết, cả người bị chia năm xẻ bảy, nổ tung thành một đống sương máu, thi cốt không còn.

"Đại Hán hoàng đế, Minh Đế Lưu Trang?"

Phía trước Diệp Húc, nhân hoàng kia hét lớn, gương mặt vặn vẹo, vội vàng xoay người trốn, kêu lên: "Minh Đế Lưu Trang đã chết! chẳng lẽ là Thiên Đế ra tay, trừng phát loạn thần tặc tử cả gan rình mò thiên giới!"

Hắn bay thẳng về phía Diệp Húc, vừa lúc thấy Diệp Húc ngăn trở đường đi, không khỏi giận dữ, một chưởng hạ xuống, phẫn nộ quát: "Tránh ra!"

Diệp Húc thân hình nhoáng một cái, hiện ra Bàn Vương Thiên Địa Pháp Tướng, một chưởng đón nhận, bên trong lòng bàn tay, thiên địa lưu chuyển, hung hăng va chạm một chưởng của lão già kia.

Rầm!

Lão già nhân hoàng kia thân hình rung mạnh, bước chân dừng lại. Hắn tuy rằng biết Diệp Húc cực kỳ lợi hại, có thể chống lại nhân hoàng, nhưng không có dự đoán được Diệp Húc lại mạnh mẽ tới trình độ như thế này.

"Tiểu tử, thiên đế đã ra tay, tất cả mọi người phải chết, ngươi nếu dám ngăn trở lão phu, lão phu liền thịt ngươi!"

"Ngươi đánh lén ta hai chiêu, khinh thường ta sao, muốn nắn thế nào cũng được sao? Hiện giờ ta cũng trả lại ngươi hai chiêu!"

Diệp Húc ấn hạ một cái, phạm vi mấy ngàn dặm giống như hóa thành liệt hỏa địa ngục, bao phủ lão già nhân hoàng kia. Lão già nhân hoàng vừa sợ vừa giận, rít gào không ngừng, vội vàng tiếp một chiêu Viêm Thiên Thần Vương Hủy Diệt Ấn này. Không ngờ một ấn này của Diệp Húc không chút tầm thường, uy lực liên tiếp tăng lên, bên trong ấn pháp ẩn chứa hạ hỏa, khiến cho nguyên thần cùng pháp tướng của hắn đều lọt vào địa ngục ma diễm dày vò, thực lực vô tình bị suy giảm đi không ít.

Bàn tay Diệp Húc trở mình lên xuống, lại một ấn hạ xuống, cũng là Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt Ấn mạnh mẽ nhất!

"Tiểu tử thối, hiện giờ thiên đế ra tay, ngươi lại còn quyết đấu sống chết với lão phu, lão phu xem như sợ ngươi!" Vị lão già nhân hoàng kia hổn hển nói, thấy Diệp Húc một thức sau hung ác hơn một thức trước, liền không dám tái chiến, vội vàng rút lui, lao ra khỏi phạm vi Diệp Húc công kích, hướng xa xa chạy trối chết.

Diệp Húc tán đi Hạo Thiên Thần Vương Diệt Tuyệt Ấn, trong lòng có chút vui mừng, thầm nhủ: "Thực lực của ta đã có thể dẹp ngang nhân hoàng, chỉ có điều nhân hoàng nếu muốn chạy trốn mà nói, ta cũng không thể lưu nhân hoàng lại được!"

Rầm rầm!

Lại có mấy vị thánh chủ bị bàn tay to màu vàng kia đụng phải, toàn thân dập nát, hóa thành tro bụi.

Diệp Húc nhìn xem mà nghẹn họng trân trối, chỉ thấy mấy vị thánh chủ còn sót lại thúc dục cấm bảo, hóa thành từng đạo lưu quang, theo khe hở thiên giới chạy trốn, cố gắng thoát khỏi đại họa này.

Chỉ thấy bàn tay to màu vàng này chụp tới, một chưởng đánh lên đỉnh kiến mộc, đại thụ này lập tức bắt đầu nứt ra thành từng mảng.

Nguyên thần của Diệp Húc dấu bên trong kiến mộc, giống như lọt vào công kích vô hình cực kỳ nghiêm trọng, bị oanh kích một cái bay ra khỏi kiến mộc, thân hình rung mạnh, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.

Bàn tay màu vàng này chân chứa lực lượng to lớn vô cùng, thậm chí ngay cả kiến mộc đều bị đánh gãy. Thánh chủ một kích liền chết, thánh chủ ở trong vu hoang thế giới không gì địch nổi, tới trước mặt bàn tay to này quả thực giống như một con kiến vậy, yếu ớt vô cùng.

Bàn tay to màu vàng tiếp tục chụp xuống phía dưới, thiên địa dường như đều bị nghiền ép vặn vẹo cùng một chỗ. Kiến mộc bị gãy nhanh chóng lan tới bên người Diệp Húc. Một đường tới đây không biết bao nhiêu tam bất diệt cảnh lão quái vật, thậm chí là nhân hoàng mưu đồ tính toán tiến vào bên trong thiên giới, hết thảy bị bàn tay to này nghiền nát, nghiền bạo, không chút lực chống lại.

Bàn tay to màu vàng còn cách Diệp Húc có hơn mười ngàn dặm xa, Diệp Húc đã cảm giác được hư không đều bị đọng lại, hóa thánh một cái lồng giam vô hình.

"Mân thiên thần vương trường không ấn!"

Diệp Húc không kịp nghĩ kỹ, ôm lấy Phượng Yên Nhu, hóa thành một đạo kinh hồng, kéo dài qua trời cao, ngay lập tức chạy đi ngàn dặm. Hắn liên tục chạy đi, chạy tới cả triệu dặm, lúc này mới cảm giác được áp lực giảm bớt một chút.

"Hóa ra là một cành của rễ cây thế giới, khó trách có thể phá vỡ hàng rào thiên giới, chắc là dư nghiệt của Đế Dự, tính toán tiếp dẫn huyết mạch Đế Dự."

Thanh âm ầm vang từ bên trong khe thiên giới truyền tới, uy nghiêm vô cùng: "Hiện giờ thiên đế còn ở đây, loạn thần tặc tử, cũng muốn tạo phản phải không?"

Bàn tay to này trảo một cái, đem kiến mộc nhổ lên tận gốc, chậm rãi thu hồi, ý đồ thu hồi kiến mộc vào bên trong thiên giới.

"Tả hữu Tuần Thiên Sứ, lập tức hạ giới điều tra, tra xem có nghiệt nhân của Đế Dự thừa cơ hội hạ giới không, một khi tra ra, lập tức diệt sát!"

Thanh âm kia từ từ thu hồi kiến mộc, chỉ thấy khe thiên giới chậm rãi khép kín lại. Bên trong khe, hai bóng dáng người thật nhỏ bay ra, nhưng lại tản mát ra khí tức long trời lở đất.

Đây là hai vu hoàng, thiên giới Tuần Thiên Sứ, bị thanh âm kia sai phái hạ giới, tuần sát Chư Thiên.

Diệp Húc đột nhiên nhìn xuống vu hoang thế giới phía dưới, một đầu Huyền Điểu đột nhiên phóng lên cao, lớn tiếng cao minh. Hai cánh của nó rung lên, lưng đeo Triều Ca cổ thành, xuyên thấu không gian, biến mất không thấy.

"Đế Dự dư nghiệt, quả nhiên đã nhân cơ hội hạ giới, chạy trốn tới bên trong vu hoang! Giết dư nghiệt này, liền trở lại thiên giới, bàn giao với Võ La lão tổ!" Hai Tuần Thiên Sứ kia liếc nhau, thân hình chấn động, cũng xuyên qua không gian, đuổi theo đầu Huyền Điểu kia.

Diệp Húc trong lòng cả kinh, vừa rồi kiến mộc khai thông thiên giới trong nháy mắt, chẳng lẽ nói thật sự Thần Vương huyết mạch nhân cơ hội tới vu hoang thế giới?

"Đáng tiếc, thật đáng tiếc, không có thể đem mộc chi khí trong kiến mộc hoàn toàn hấp thu. Nếu không coi như là vu hoàng cũng không khó..."

Diệp Húc trong lòng đau đớn vạn phần, chỉ cần qua thời gian vài ngày, hắn có thể hấp thu hết thảy mộc chi khí trong kiến mộc, khiến cho tu vi của mình tăng thẳng tới vu hoàng, đạt tới cảnh giới tất cả vu sĩ tha thiết mơ ước!

"Hóa ra kiến mộc chính là một cành của rễ cây thế giới, kiến mộc đã khổng lồ như thế rồi, như vậy cái gọi là rễ cây thế giới, còn to lớn như thế nào nữa?"

Diệp Húc một trận thất thần, lần này thông thiên chi lộ mở ra, tan biến, làm cho hắn chấn động thật sự quá lớn. Hắn nguyên tưởng rằng vu hoàng, thánh hoàng, đã là lực lượng đứng đầu rồi. Tuy nhiên tới khi nhìn thấy bàn tay to màu vàng từ thiên giới hạ xuống, hắn mới biết được ý nghĩ trước kia của mình sai lầm cỡ nào chứ, thật sự quá buồn cười!

Chủ nhân bàn tay to màu vàng hẳn là Võ La lão tổ trong miệng hai vị Tuần Thiên Sứ, thế tất là một tồn tại quyền cao chức trọng trong thiên giới, nhưng tuyệt đối không phải là Thiên Đế trong truyền thuyết.

"Thế gian cao nhân, thật sự nhiều lắm ... ta nếu tu thành vu hoàng, liền có thể quanh minh chính đại tiến vào thiên giới đi?"

Hắn khẽ lắc đầu, hiện giờ Diệp Húc tuy rằng đột nhiên tăng mạnh, nhưng khoảng cách tới cảnh giới vu hoàng còn xa xôi không biết bao nhiêu nữa. Nếu hắn có thể hấp thu được hết kiến mộc, thì còn có hy vọng, nhưng hiện giờ kiến mộc đã bị Võ La lão tổ thu đi, liền khiến cho hy vọng của hắn trở lên vô cùng xa vời.

"Vừa rồi còn có không ít mảnh vỡ kiến mộc, bị Võ La lão tổ đánh nát, rơi rụng khắp nơi. Nếu sưu tầm những mảnh vỡ này, liền có thể thuận lợi đột phát, thành tựu tam bất diệt cảnh đại vu đi. Khoảng cách tam hoàng cảnh cũng có thể tiến thêm một bước!"

Diệp Húc trong lòng thầm nghĩ, vu hoang thế giới to lớn như vậy, sưu tầm những mảnh vỡ kiến mộc này có thể nói là hy vọng xa vài. Nhưng hắn có được Cẩm Tú Xuyên Sơn đồ, với hắn mà nói cũng không phải vô cùng khó khăn.

"Sư huynh, cha ta sẽ không có việc gì chứ?" Phượng yên Nhu không khỏi lo lắng nói.

Vừa rồi Yêu Chủ đã ở bên trong nhóm người tiến vào bên trong thiên giới, tuy nói Yêu Chủ thần thông quảng đại, học cứu thiên nhân, nhưng đối mặt với công kích của Võ La lão tổ chỉ sợ coi như vu hoàng cũng sẽ bị đánh nát. Huống chi là thánh chủ không có thành tựu vu hoàng?

Diệp Húc cũng không khỏi lo lắng, dù sao hắn cũng rất có hảo cảm với Yêu Chủ, không giống như những người đứng đầu các thánh địa khác, suốt ngày chỉ biết cả vú lấp miệng em, hơn nữa Yêu Chủ còn là phụ thân của Phượng Yên Nhu.

Hai người qua lại trên hư không không ngừng, đột nhiên chỉ thấy một tấm hà đồ kéo dài qua hư không, từ xa xa bay tới. Bọn họ vội vàng đón nhận lấy, chỉ thấy Yêu Chủ sắc mặt tái nhợt, khoanh chân ngồi trên Hà Đồ, đỉnh đầu mây trôi bốc hơi, rõ ràng là bị trọng thương.

Hắn trốn thoát khỏi bàn tay to của Võ La lão tổ, nhưng bị khí tức của nhân vật thần bí kia làm bị thương không nhẹ.

"Lập tức hồi cung!"

Yêu Chủ lấy tay một trảo, quơ lấy Diệp Húc và Phượng Yên Nhu lên trên Hà Đồ, trầm giọng nói: "Lần này mấy vị thánh chủ chết, những thánh chủ khác đều bị thương nặng. Vu hoang thế giới chỉ sợ có một hồi địa chấn, gió tanh mưa máu, Phượng nhi ngươi theo ta hồi cung, trấn áp Thiên Yêu Cung, miễn cho kẻ thù bên ngoài xâm nhập."

Hắn liếc mắt nhìn Diệp Húc một cái, Diệp Húc vội vàng nói: "Nhạc phụ cứ việc trở về, tiểu tế còn muốn lịch lãm chung quanh một phen, sưu tầm mảnh vỡ kiến mộc."

Yêu Chủ im lặng một lát thở dài nói: " Ngươi phải cần thận, lần này thông thiên chi lộ mở ra, có mấy người thượng giới nhân cơ hội chạy xuống dưới. Nếu không vị kia đã không nhanh chóng nhận thấy kiến mộc khai thông thiên giới, phá hủy kiến mộc."

Mấy người này thực lực hùng mạnh, không biết sẽ mang tới bao nhiêu chấn động cho vu hoang thế giới đây.

Diệp Húc trong lòng rùng mình, vội vàng hỏi: "Đế Dự thần vương huyết mạch, thật sự trốn từ thiên giới xuống?"

Yêu Chủ thở dài, Hà Đồ cuộn lại, bay về phía vu hoang thế giới, lớn tiếng nói: "Không chỉ bọn họ, lúc mấy vị thánh chủ chúng ta tiến vào thiên giới, liền gặp một đám yêu ma bị người đuổi đánh, nhảy vào bên trong khe hở thiên giới. Đế Dự thần vương huyết mạch cũng ở bên trong đám yêu ma kia, nhân cơ hội trốn xuống dưới. Những yêu ma này, thực lực không hề kém, hẳn là không hề ít người không chết..."


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1055)