← Ch.0661 | Ch.0663 → |
"Kiến Mộc thần trượng!"
Diệp Húc tâm niệm vi động, Kiến Mộc thần trượng càng ngày càng nhỏ, hoá thành một cây thanh châm nhỏ, trong chớp mắt chui vào trong cơ thể Hao Thiên Khuyển, dừng trước trái tim Y Doãn. Chỉ thấy trái tim đó chen chúc cùng một chỗ với trái tim Hao Thiên Khuyển, đồng thời chuyển đập.
Diệp Húc tế khởi thần trượng, thôi động uy năng, vô số đạo thanh hà gào thét hướng trái tim Y Doãn quét đến, không ngừng diệt trừ ý chí trong trái tim Y Doãn.
Tu vi và thực lực hiện giờ của Diệp Húc đã vượt xa trước rất nhiều, Y Doãn nếu như còn sống, hắn tất nhiên là không thể diệt trừ ý chí Vu Hoàng cất chứa trong trái tim Y Doãn. Nhưng Y Doãn đã sớm chết không biết bao nhiêu vạn năm, thậm chí đến thân thể cũng chôn cùng với Chu U Vương. Với thực lực của Diệp Húc, diệt trừ ý chí Vu Hoàng trong tim tất nhiên là không thành vấn đề.
Rất nhanh, ý chí Y Doãn trong trái tim đã bị Kiến Mộc thần trượng tiêu trừ triệt để. Xúc tu vừa lỏng ra, Già La minh tôn vội vàng thoát thân ra ngoài, tránh xa con phá cẩu này.
Với thực lực của gã, tất nhiên không sợ con phá cẩu này, nhưng trái tim trong bụng nó quả thực là cổ quái, khiến gã vô cùng kinh ngạc.
Diệp Húc thu hồi Kiến Mộc thần trượng, lại có từng đạo thanh hà quét xuống, đem thân thể Hao Thiên Khuyển gột rửa, quét đi chỗ thịt ôi trong cơ thể nó, luyện hoá năng lượng dư thừa, khiến thân hình con phá cẩu này phục hồi như cũ, đến lúc này mới đi ra khỏi Y Doãn huyền quan.
Kiến Mộc thần trượng không chỉ có uy năng của cấm bảo bán thành phẩm, đồng thời cũng tràn đầy sức sống bừng bừng, dùng đề rèn luyện thân thể, nguyên thần, thiên địa pháp tướng, cũng khỗng tồi chút nào.
"Lão tử có Y Doãn huyền quan, hẳn là có thể lật đổ con phá cẩu này, trở thành đệ nhất tôn vương. Con phá cẩu này có trái tim Y Doãn, cũng có thực lực khắc chế ta..."
Trên Quan Tinh Phong, Già La minh tôn sắc mặt lúc sa sầm lúc lại sáng bừng lên, thỉnh thoảng liếc nhìn Hao Thiên Khuyển, chỉ thấy con phá cẩu đang chuyên tâm luyện hoá trái tim Y Doãn, gã trong lòng âm thầm tính toán: "Lão tử nếu như ra tay trước, lão tử thắng là cái chắc, nếu phá cẩu ra tay trước, e rằng ta cũng không có cách nào chống lại, còn về Tu Đề và Bảo Hiền, chỉ có thể lót đáy..."
Hao Thiên Khuyển cũng ý thức được trái tim Y Doãn tuyệt đối là thứ tốt, nếu như có thể luyện hoá, hợp nhất với trái tim của chính mình, thì trái tim của nó có thể cung cấp cho bản thân nguồn khí huyết kinh khủng như của Vu Hoàng, khiến thực lực bản thân càng tăng nhanh hơn.
Diệp Húc mặc kệ tính toán trong lòng hai tên này, thấp giọng nói: "Kỳ quái, theo lý mà nói, hai tên Tu Đề và Bảo Hiền tiến vào Nam Thiên môn lựa chọn bảo vật, nên ra ngoài rồi mới phải, tại sao lại vẫn chưa thấy tung tích bọn chúng?"
Bảy tầng trước của Nam Thiên môn đều đã được hắn khai thông, không có nhiều nguy hiểm, Tu Đề và Bảo Hiện vào bên trong, hẳn là rất nhanh liền có thể tiến vào tầng thứ bảy. Tầng thứ bảy của Nam Thiên môn chính là thiên đình do Tây Hoàng luyện chế, bên trong bảo vật vô số, đa phần đều là bất diệt chi bảo và Nhân Hoàng chi bảo, tìm được hai món bảo vật đối với bọn họ, hai vị Nhân Hoàng mà nói hẳn là không thành vấn đề.
"Ta từ trước không có cách nào chống cự uy áp của Tây Hoàng, chưa thể khai thông hai tầng cuối cùng của Nam Thiên môn, lần này thực lực tiến bộ lớn, tu vi cũng tăng nhiều, hơn nữa còn có Kiến Mộc thần trượng vật trọng bảo này, không biết có đủ thực lực để tiến vào tầng thứ tám tầng thứ chín của Nam Thiên môn hay không?"
Diệp Húc nghĩ đến đây, lập tức phân ra một đạo thần niệm phân thân, bay đến chỗ Kiều Kiều bế quan. Không lâu sau, Kiều Kiều liền nhận được tin tức bay đến, dừng lại bên cạnh hắn.
Diệp Húc đánh giá kỹ lưỡng, chỉ thấy sau khi Kiều Kiều có được Thương Nguyệt thần châu, mặc dù không có Thuần Dương linh mạch bậc chín để nâng cao tu vi, nhưng Thương Nguyệt thần châu chính là do thuỷ tinh khí chí âm chí nhu ngưng tụ mà thành. Kiều Kiều lại là Thuỷ Đức Cộng Công chi thể trong ngũ hành chi thể, bộ bảo vật này quả thật là được tạo ra dành cho nàng, khiến tu vi của nàng không giờ phút nào là không tiến bộ nhanh như bay.
Lại có thêm cấm pháp độc đáo của Hàn Nguyệt Cung, cùng với Thương Nguyệt thần châu tương phụ tương thành, khiến tu vi của nàng tiến cảnh cực nhanh, so với Diệp Húc không chậm chút nào.
Hơn nữa, Diệp Húc còn cho nàng rất nhiều vân hà chi khí do tu vi Vu Hoàng hoá thành, Quỳnh Tiêu Cung chủ Hàn Nguyệt Cung lại trợ giúp nàng một tay, đem tu vi của nàng tăng cao đến đỉnh cao thiên địa pháp tướng.
Hiện nay, tu vi của Kiều Kiều đã ốn định tiến vào Tam Bất Diệt cảnh, trở thành thân thể bất diệt.
Trên người nàng mặc chính là bộ giáng sa tiên y mà Diệp Húc tặng cho nàng, thắt lưng buộc tử thụ, đeo bội kim ấn, đầu đội mũ thượng thanh phù dung, chân mang giày đỏ, trên tóc cài ngọc châm, chính là một bộ bất diệt chi bảo, hiện lên vẻ khoan thai lộng lẫy.
Bộ bảo vật này, chính là bất diệt chi bảo do Tây Hoàng luyện thành, tạo ra chuyên dành cho nữ nhân, mặc trên người của nàng rất vừa vặn.
Không chỉ như vậy, hơi thở của nàng giống như thuỷ lưu đại bộc, bao quanh toàn thân, bừng tỉnh như tiên. Tây Hoàng Cầm Vương Mẫu Thư Côn Luân hoạ và Thiên Nguyên Tinh kỳ ở bên trong thuỷ lưu thuỷ tức lên lên xuống xuống, khi chìm khi nổi, không ngừng phát ra từng đạo uy năng. Có tiếng đàn u cốc, có âm xướng thi thư, luôn luôn có một bức hoạ trải ra, thiên sơn vạn thuỷ, cung đình tiên khuết lại có tinh quang như kỳ, từng chòm sao qua lại không ngớt.
Thương Nguyệt thần châu giống như một vầng minh nguyệt, bao trùm trên tất cả bảo vật, treo cao phía trên đỉnh đầu nàng, tản mát ra huy quang sáng tỏ, tỷ vạn hào quang, định trụ thiên địa âm dương phong hoả sơn thuỷ lôi, uy năng cuồn cuộn.
Diệp Húc đến nay tuy không phải là Thánh chủ, nhưng địa vị phi phàm, có thể cùng đứng cùng ngồi với các Thánh chủ đại thánh địa. Bộ trang phục này của Kiều Kiều, cũng có thể thể hiện rõ thân phận chủ mẫu Quan Tinh Phong.
Thân là chủ mẫu Quan Tinh Phong, nếu như Kiều Kiều lộ ra vẻ bần hàn thì cũng là Diệp Húc bần hàn, Diệp Húc tất nhiên không thể cho phép việc này xảy ra.
"Hiện nay thực lực Quan Tinh Phong ta có thể sánh ngang với chủ các thánh địa, việc thăm dò hai tầng cuối của Nam Thiên Môn có lẽ cũng không thành vấn đề."
Diệp Húc tràn đầy tự tin, tức thì đứng đậy, tâm niệm vi động, từng tầng của Nam Thiên Môn mở ra, lộ ra không gian từng tầng bên trong.
Nam Thiên Môn chỉ là một bộ bất diệt chi bảo, về uy lực thì không bằng Nhân Hoàng chi bảo, lại càng không bằng cấm bảo bán thành phẩm, chứ đừng nói là cấm bảo, nhưng bộ vu bảo này lại vô cùng tinh diệu, công dụng còn hơn cả Nhân Hoàng chi vảo và cấm bảo bán thành phẩm.
Nam Thiên Môn có chín tầng thời không, có thể cất giấu vạn vật. Chín tầng thời không này, phong ấn một tầng lại mạnh hơn một tầng, chính là chỗ cất giấu bảo vật tốt nhất. Trên lý luận thậm chí có thể làm được dũng mãnh như viễn cổ Nam Thiên môn, có thể phong ấn chư thiên, đem thiên giới đều phong ấn bên trong.
Nếu như Diệp Húc không có ngọc lầu, chắc chắn sẽ đem tất cả bảo vật của mình cất vào bên trong cánh cửa to lớn này.
Tiềm lực của Nam Thiên Môn là vô cùng, tuy rằng không thể đạt đến loại trình độ viễn cổ thiên đình Nam Thiên Môn, nhưng nếu như tiếp tục đúc luyện nâng cao uy năng, đến khi trở thành Nhân Hoàng chi bảo, e rằng liền có thể phong ấn cấm bảo. Còn nếu nó trở thành cấm bảo, thì còn kinh khủng hơn, chỉ sợ đến cả đại lục hải dương rộng lớn mấy vạn dặm mấy chục vạn dặm đều có thể bị phong ấn bên trong.
"Toà Nam Thiên Môn này, Tây Hoàng vẫn chưa hề luyện thành hoàn toàn, ta có thể tiếp tục sự nghiệp chưa hoàn tất của Tây Hoàng, đem nó chế tạo thành Nhân Hoàng chi bảo thậm chí cấm bảo."
Diệp Húc cùng Kiều Kiều và đám người Già La minh tôn đi thẳng một mạch, tiến vào thời không bên trong Nam Thiên Môn, chỉ trong chốc lát liền vượt qua năm tầng, tiến vào tầng thứ sáu.
Bảo vật trong năm tầng trước của Nam Thiên Môn, đại đa số đều đã bị Diệp Húc lấy đi, chỉ có tầng thứ sáu là vẫn đầy đủ như cũ. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi ngớ ra, ngay cả là Kiều Kiều đã nhìn quen bảo vật của Hàn Nguyệt Cung, cũng không khỏi thất thần. Già La minh tôn kiến thức rộng rãi, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không kìm được há to miệng ra, chỉ thấy khó mà tin nổi.
Trước mắt bọn họ, kiến trúc lâm lâm lạc lạc giống như tiên cung thiên đình, rộng lớn vô bờ, mênh mông vô tận, không thể đếm hết số bất diệt chi bảo và Nhân Hoàng chi bảo đang lơ lửng trên không trung, chủng loại đa dạng, nhiều không đếm xuể.
Đây là một kho bảo vật cực lớn, vô số bảo vật, lấy ra bất kỳ một cái nào cũng đều đủ để khiến người ta muốn tranh cướp.
Hơn nữa, nhiều bảo vật như vậy chính là một bộ, một bộ hoàn chỉnh, tổ hợp lại với nhau liền là một bộ cấm bảo, uy lực cường mạnh, e rằng không có bộ cấm bảo nào có thể cùng so sánh.
"Chủ công cứu mạng..."
Giữa thiên cung trùng trùng điệp điệp, đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu của Tu Đề minh tôn và Bảo Hiền minh tôn, không ngờ bọn chúng lại bị chấn áp trên Phong Thần đài. Phong Thần đài chính là một toà ngọc đài huyết tích loang lổ, gần giống với cấu tạo của Trảm Tiên đài, có điều lại có vài chỗ không giống. Trên Phong Thần đài không hề có những vật như dây trói khoá trụ, chỉ có một mặt bảng kim văn lớn, gọi là Phong Thần bảng, giống như một mặt cờ lớn, tung bay phất phới, còn có một cây hai mươi sáu lễ kim giản, gọi là Đả Thần Tiên.
Còn Tu Đề minh tôn và Bảo Hiền minh tôn bị trói trên Phong Thần đài, trực tiếp bị chấn áp, đánh đến vỡ đầu chảy máu, không thể không quỳ rạp trên đất.
Diệp Húc nghe thấy tiếng kêu cứu thì sắc mặt tối sầm, hắn để hai người Tu Đề và Bảo Hiền tiến vào Nam Thiên Môn lựa chọn bảo vật sử dụng, không ngờ rằng hai tên vừa mới tăng lên Nhân Hoàng lại bị một bộ Nhân Hoàng chi bảo chấn áp ở đây, thật là làm hắn mất hết thể diện.
"Con rệp và xuẩn ngưu lần này không còn mặt mũi nào rồi."
Già La minh tôn ha ha cười lớn, dương dương tự đắc nói: "Hai tên các ngươi đến một bộ Nhân Hoàng chi bảo cũng không có các nào thu phục, sau này còn có mặt mũi nào tranh dành chức vị đệ nhất Tôn Vương với lão tử?"
Hao Thiên Khuyển cũng dương dương tự đắc, kêu gào muốn đi giải cứu hai người bọn họ, khiến Tu Đề và Bảo Hiền khuất phục. Con phá cẩu này xông thẳng vào Phong Thần đài, vừa mới xông đến gần, đột nhiên tấm văn bảng kim sắc trên Phong Thần đài lay động, một đạo kim quang chiếu xuống, đem nó nhiếp khởi, rơi xuống Phong Thần đài. Phong Thần đài chuyển động, từng luồng uy năng dày nặng giống như thần châu đại lục chấn áp xuống. :
"Đại tôn vương thực lực kinh thiên động địa, cái vu bảo chó má gì cũng dám chấn áp lão tử?"
Tên Phong Thần đài, Hao Thiên Khuyển gầm gừ, từng sợi xúc tu đỏ máu từ trong miệng nó chui ra, hướng toà Phong Thần đài xông đến, định đem Phong Thần đài tông vỡ, thoát thân ra ngoài.
Đông!
Đả Thần Tiên đột nhiên bay lên, xuyên qua vây công của trái tim Y Doãn, hung hăng gõ xuống đầu phá cẩu, con phá cẩu này kêu lên một tiếng, choáng ngất ngã xuống đất. Hao Thiên Khuyển cũng đã gần đến tuổi trưởng thành, đường đường viễn cổ cự thú, không ngờ lại bị roi da đánh đến hôn mê, có thể thấy uy năng bộ Nhân Hoàng chi bảo này, nếu như được tế luyện thêm một chút, tất sẽ có thực lực kinh người.
"Cứu mạng..." qua một lúc lâu, Hao Thiên Khuyển tỉnh lại, tội nghiệp đáng thương nhìn về phía đám người Diệp Húc, kêu lên.
Già La minh tôn thấy thế, không khỏi rùng mình, vội vàng xua tan dự định đi giải cứu ba tên này để khuất phục bọn chúng, lòng nghĩ: "Thực lực của con phá cẩu này, so với ta cũng không kém mấy phần, vậy mà ngay cả nó cũng bị chấn áp trên Phong Thần đài, ta tất nhiên cũng không được..."
Diệp Húc ánh mắt chớp động, đang định đích thân ra tay, đột nhiên chỉ thấy một vầng minh nguyệt từ từ dâng lên, hướng Phong Thần đài bay đến. Vầng minh nguyệt này sâu kín rực rỡ, địng trụ thiên địa âm dương phong hoả sơn thuỷ lôi, chầm chậm hạ xuống.
Diệp Húc trong lòng vừa động, vẫn chưa ra tay. Đám người Tu Để minh tôn bướng bỉnh không chịu, chỉ thần phục một mình Diệp Húc, không hề phục Kiều Kiều. Ngay cả khi Kiều Kiều là vợ của hắn, chỉ sợ những đại minh tôn vương này cùng không coi nàng ra gì. Diệp Húc không thể mãi ở trên Quan Tinh Phong của Hoàng Tuyền Ma Tông, sau khi hắn đi, e rằng Kiều Kiều liền khó mà khuất phục mọi người, lúc này chính là thời cơ Kiều Kiều ra uy.
Khí tức của Thương Nguyệt thần châu toả ra, thanh thanh u u, không có quá nhiều sự hống hách của cấm bảo, chỉ có cảm giác tĩnh lặng như nước, nhưng lại chấn áp tất cả, đem Phong Thần đài, Đả Thần tiên, Phong Thần bảng chấn áp đến ngoan ngoãn dễ bảo, uy năng mất hết.
← Ch. 0661 | Ch. 0663 → |