Vay nóng Tima

Truyện:Độc Bộ Thiên Hạ - Chương 0712

Độc Bộ Thiên Hạ
Trọn bộ 1055 chương
Chương 0712: Quét thành đất trống
0.00
(0 votes)


Chương (1-1055)

Siêu sale Shopee


Ánh mắt Cửu vĩ bạch hồ dừng lại trên đám người Diệp Húc, Diệp Húc cùng Phượng Yên Nhu chỉ cảm thấy phía sau lưng như có hai con dao đang hung hăng đâm đến, con bạch hồ này có được pháp lực của Vu Hoàng, hơn nữa nó đã luyện chế thân thể của mình, đem thân thể của mình rèn luyện thành thân thể Vu Hoàng.

Thực lực của nó cường mạnh vô cùng, chỉ là thua kém Vu Hoàng một chút, đây là bởi vì sinh linh do ý chí bất tử hình thành không có cách nào lĩnh ngộ cảnh giới Vu Hoàng, có điều cho dù là vậy, thì cũng không phải là thứ mà đám người Diệp Húc có thể chống lại!

Có thân thể chịu đựng được pháp lực của nó, khiến nó trở nên vô cùng nguy hiểm, còn nguy hiểm hơn cả Phách Hạ lão tổ và Đại Thương huyền điểu!

Thân thể của Phách Hạ lão tổ trước tiên bị huỷ trong tay Nghệ Hoàng, sau này luyện chế lại một bộ, lại bị huỷ ở trong tay tổ sư khai phá của Chu Thiên Tinh Cung, vì thế thực lực của nó không hoàn toàn ở vào trạng thái toàn thịnh, còn móng vuốt của Đại Thương huyền điểu thì bị Thiên đế lột bỏ, lại còn trong lúc thủ hộ Đế Tuệ đi qua Vu Hoàng nhân kiếp bị vô số cấm bảo đánh thành mảnh vỡ.

Mặc dù tu vi của bọn chúng đều mạnh mẽ hơn so với Cửu vĩ bạch hồ, nhưng bọn chúng lại không hoàn chỉnh, còn con bạch hồ này lại là ý chí bất tử hoàn chỉnh!

Hơn nữa, chỗ nguy hiểm nhất của ý chí bất tử chính là bọn chúng bất tử bất diệt, trên lý luận có thể nói là trường sinh bất lão, cho dù là huỷ diệt bọn chúng, thì bọn chúng cũng có thể phục sinh dễ dàng, trừ khi có được năng lực và thủ pháp có thể phá huỷ ý chí này, thì mới có thể đem bọn chúng tiêu diệt hoàn toàn!

Diệp Húc quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía trên bầu trời một màu trắng tuyết, bên trong màu trắng xoá đó, đột nhiên hai con mắt hẹp dài từ từ mở ra, hoá thành hai con mắt dài đến cả mấy chục dặm, giống như một vầng trăng khuyết, lại phảng phất như ánh mắt tình nhân, mê hoặc lòng người.

"Đi!"

Diệp Húc không nói lời nào, lập tức cuốn theo mọi người xông thẳng vào bên trong bảo khố.

Vừa rồi đám người Diệp Húc giết chết rất nhiều cường nhân trông giữ bảo khố, giống như chém dưa thái rau, dễ như bẻ cành khô, chỉ trong không đến mấy giây đã đem tất cả bọn chúng giết hết không còn một ai, nhưng khi con Cửu vĩ bạch hồ này xuất hiện, Diệp Húc liền biết là không hay, chỉ cần hơi bất cẩn, bọn họ đều có khả năng sẽ chôn thân ở nơi này!

Bên trong bảo khố, trước mặt bọn họ đột ngột xuất hiện một khoảng thời không kì dị, giống như cấu tạo ngược của bảo tháp, tầng này nối tiếp tầng kia, đâm sâu vào lòng đất.

Vô số những tiên trân dị bảo, linh thuý bảo sơn gọi không ra tên, rực rỡ muôn màu xuất hiện trước mắt bọn bọn. Từng kiện Nhân Hoàng chi bảo giống như đang trôi lơ lửng giữa không trung lục địa, rộng lớn trăm dặm, tản mát ra từng luồng hắc khí rung động.

Của cải trong tầng thứ nhất của bảo khố đã vượt xa cả một thánh địa, thể hiện ra khí phách không giống người thường của đế quốc hoàng gia!

Ầm!

Chín cái đuôi của bạch hồ đột ngột vung lên, từ phía sau chen chúc thoát ra, gào thét tiến đến, bám theo tung tích của đám người Diệp Húc xông vào cửa chính bảo khố, hướng phía đám người Diệp Húc hung tợn quét tới!

Luồng pháp lực vô biên, lực lượng mênh mông đó, khiến cho Diệp Húc trong nháy mắt cảm thấy được nguy cơ tử vong đến gần!

Đây chính là lý do mà không một ai đủ can đảm trêu chọc ngay cả khi không có ba vị Vu Hoàng của Thánh Ung hoàng triều chấn thủ đế đô, chỉ cần một con bạch hồ này đã đủ tương đương với thực lực của một vị Vu Hoàng rồi!

"Kiến Mộc thần trượng!"

Diệp Húc tức giận gầm thét, đột nhiên xoay người, xuất hiện Bàn Vương bất diệt chân thân, ba mươi ba đầu, sáu mươi sáu tay, bắt lấy Kiến Mộc thần trượng, hướng chín cái đuôi đang cấp tốc lao đến của con bạch hồ hung hăng nện tới.

Bên trong bảo khố Thánh Ung, lập tức dấy lên chấn động vô biên, dư âm trong lúc Diệp Húc cùng Cửu vĩ bạch hồ giao thủ giống như từng làn sóng lớn, lan ra bốn phía, khiến đủ loại linh dược, Nhân Hoàng chi bảo, nguyên liệu quý hiếm đều bị vỡ thành cạn bã, huỷ diệt bên trong khoảng hư không đã bị phá nát này.

Thình thịch! :

Kiến Mộc thần trượng phát ra tiếng nổ lớn không thể chịu nối, nổ bung tại chỗ, hoá thành mộc tinh khí và thái dương chân hoả cuồn cuộn không dứt!

Bộ vu bảo bán thành phẩm này trong lúc đánh vào đuôi của Cửu vĩ bạch hồ, đã hoàn toàn dập nát. Thực lực mạnh mẽ của Vu Hoàng không ngờ lại dũng mãnh đến độ có thể phá huỷ cấm bảo bán thành phẩm!

Chín cái đuôi này chỉ là hơi bị ngăn trở, lập tức tiếp tục hướng đám người Diệp Húc đâm đến, cái đuôi của nó giống như trụ cột, ầm ầm nghiền ép đến!

Diệp Húc hít dài một hơi, chỉ thấy mộc tinh chi khí và thái dương chân hoả cuồn cuộn như như thuỷ triều, chen chúc tuôn ra, chui vào trong miệng hắn, khiến tu vi của hắn tăng mãi tăng mãi!

Kiến Mộc thần trượng đối với hắn mà nói vỗn dĩ chính là một vật đại bổ, hấp thu tinh khí của kiến mộc, tu vi của hắn sẽ liền tăng nhanh điên cuồng. Có điều từ trước đến nay, Diệp Húc đều dựa vào cây trượng này đối phó kẻ địch nên vẫn chưa hấp thu tinh khí của kiến mộc, nhưng lần này Kiến Mộc thần trượng bị huỷ, nếu bỏ đi chỗ Kiến Mộc tinh khí này thì thật là lãng phí.

Nhiều Kiến Mộc tinh khí như vậy chỉ trong chớp mắt hoá thành tu vi của bản thân hắn, đem tu vi cảnh giới của hắn liên tiếp nâng cao, chỉ chốc lát liền khiến tu vi của hắn đạt đến đỉnh cao nguyên thần bất diệt!

"Nguyên thần bất diệt, thiên tướng bất diệt!"

Trên đầu Diệp Húc ngọc lầu đột nhiên xuất hiện, hàng trăm tiên quang ùn ùn nhập vào cơ thể, hắn lay động tu vi, đột phá cảnh giới, mượn uy năng khổng lồ cất chứa trong tiên quang, một luồng tác khí hướng đến cảnh giới thiên địa pháp tướng bất diệt!

Tiên quang mênh mông vô cùng, từng đạo linh quang cổ tiên trong cơ thể hắn điên cuồng lưu chuyển, từ trong cơ thể tràn ra, khiến hơi thở của hắn lúc ẩn lúc hiện, giống như tiên nhân sống lại.

"Trung Ương Bất Không, Bất Động Thần Vương!"

Diệp Húc hét lớn, sáu mươi sáu cánh tay thi triển Bất Động Thần Vương ấn, bao phủ mọi người, trong chốc lát khí thế của hắn tương dung với hư không bảo khố, không gì phá nổi. Đồng thời Di La Thiên Địa tháp và ngọc lầu phóng cao lên trời, bao trụ mọi người, rủ xuống Huyền Hoàng nhị khí và Hồng Mông tử khí, giống như thiết dũng giang sơn!

Đuôi của Cửu vĩ bạch hồ lại hung hăng quét xuống, ngọc lầu và bảo tháp không ngừng chấn động, một lực nén khó mà tưởng tượng truyền đến quanh người Diệp Húc, lập tức bị sáu mươi sáu đạo bất động thần vương truyền vào không gian của tầng thứ nhất trong bảo khố Thánh Ung.

Khoảng không gian mênh mông này từng mảng sụp đổ, trong nháy mắt liền hoàn toàn đổ nát, hoá thành một đống hỗn độn, số bảo vật nhiều không đếm hết đều bị lực lượng khổng lồ của chín cái đuôi kia đập vỡ nát.

Tang!

Huyền Hoàng khí và Hồng Mông tử khí do Di La Thiên Địa tháp cùng ngọc lầu toả xuống đã bị phá nát hoàn toàn, Bất Động Thần Vương ấn của Diệp Húc lập tức không thể chống đỡ, từng cánh tay nổ tung, hoá thành từng bụi sương máu.

Bàn Vương bất diệt chân thân của hắn mặc dù đã gần đạt đến thân thể Vu Hoàng, nhưng dù sao vẫn là có chút chênh lệch, không có cách nào sánh ngang với ý chí bất diệt, con Cửu vĩ bạch hồ đã luyện thành thân thể Vu Hoàng này.

Nguyên thần của hắn và thiên địa pháp tướng cũng phải chụ một áp lực khó mà tưởng tượng nổi, hết thảy tan rã, hoá thành hư vô!

"Phương Trượng tiên sơn!"

Trong ngọc lầu, đột nhiên rơi xuống một toà tiên sơn, chặn ngay trước mặt Diệp Húc, chỉ thấy chín cái đuôi hồ ly vừa chạm đến tiên sơn thì đột nhiên biến thành nhỏ bé vô cùng, rơi vào bên trong tiên sơn, uy năng mất hết, giống như là một con rắn chết.

"Bất diệt chân linh, ngưng tụ nguyên thần, khôi phục thiên địa pháp tướng!"

Diệp Húc hít dài một hơi, loáng một cái chưa lành nguyên thần và thiên địa pháp tướng, ánh mắt chớp động, một đạo Thái Hoàng Thần Vương Khai Thiên ấn đánh xuống, búa quang chợt loé, đem chín cái đuôi trắng như tuyết hết thảy chém rụng!

Chín cái đuôi này rơi vào bên trong tiên sơn, không hề nhúc nhích, liền đó bên ngoài bảo khố truyền đến một tiếng gào rú vô cùng thê lương.

Diệp Húc phun ra một ngụm trọc khí, thu hồi Phương Trượng tiên sơn, lập tức vươn người đúng dậy, tiếp tục hướng tầng thứ hai của bảo khố đi xuống. Diệp Húc trong lòng vẫn còn sợ hãi, đối kháng ý chí bất diệt Cửu vĩ bạch hồ của Thánh Ung hoàng triều, hắn có thể nói là đã sử dụng hết cả vốn liếng, đủ loại bảo vật đều phải lấy ra, thậm chí ngay Kiến Mộc thần trượng cũng đã bị huỷ, thân thể gần như bị đập nát, nguyên thần và thiên địa pháp tướng cũng bị đánh vỡ.

Nếu như không phải hắn kịp thời hấp thu Kiến Mộc tinh khí, e rằng đã bị đánh giảm cảnh giới rồi!

"Con Cửu vĩ bạch hồ này so với Vu Hoàng chân chính vẫn là kém hơn một chút, nếu như ba vị đại Vu Hoàng của Thánh Ung hoàng triều đích thân ra tay với ta, thì chỉ cần một chiêu, ta sẽ tử vong hoàn toàn, xương cốt không còn!"

Loại chênh lệch này quả thực rất lớn, Diệp Húc dám khẳng định, bản thân cho dù tế khởi Thái Dương Thần Lô bộ Thánh bảo này, hoặc là đem Cửu định hợp nhất thì sợ rằng vẫn khó mà chống đỡ được một chiêu nửa thức của Vu Hoàng!

"Chẳng trách hai người Ứng sư huynh và Tinh đế đã mạnh như vậy mà Ma Hoàng lại còn nói bọn họ chỉ là con kiến to đầu, quả thật là vậy, chưa trở thành Vu Hoàng, thì cho dù tu vi có cao đến đâu, cùng đều là con kiến!"

Bên ngoài bảo khố, Cửu vĩ bạch hồ thảm thiết kêu lên không ngừng, chín cái đuôi của nó đều đã bị chặt đứt, trước sau không cách nào khôi phục, khiến cho rất nhiều cường nhân Thánh Ung hoàng triều đuổi đến nghe thấy khiếp sợ không hiểu.

Ý chí bất tử sở dĩ có thể bất tử chính là bởi vì cho dù bọn chúng có bị nghiền nát thì vẫn có thể dễ dàng phục hồi nguyên trạng, có điều con Cửu vĩ bạch hồ này bị Diệp Húc chặt đứt đuôi, lại không thể giống như trong tưởng tượng khôi phục lại hình thái.

"Chẳng lẽ kẻ xông vào bên trong Thánh Ung bảo khố ta là một vị Vu Hoàng thậm chí Thánh Hoàng?" Có người thất thanh nói.

Nhưng bọn họ lại không biết, quy tắc của Phương Trượng tiên sơn so với đương kim thế giới hoàn toàn không giống, đó chính là quy tắc của tiên, thế giới của tiên. Trong đương thế, chỉ có những món bảo vật như ngọc lầu, Di La Thiên Địa tháp cùng với Thương Nguyệt thần châu của Diệp Húc, mới có thể không bị rơi vào khắc chế của quy tắc Phương Trượng tiên sơn.

Đuôi của Cửu vĩ bạch hồ bị chặt đứt, rơi vào bên trong tiên sơn, căn bản không có cách nào thu hồi, khiến bản thân nó tự chịu tổn hại, tất nhiên sẽ không có cách nào phục hồi lại trạng thái toàn thịnh, chẳng trách đám người này phải kinh hô là Vu Hoàng hoặc Thánh Hoàng ra tay.

"Người xâm nhập vào bảo khố, lợi hại vô cùng, lập tức hiệu triệu bệ hạ và Chiến hoàng, Pháp hoàng, mời ba vị Vu Hoàng ra tay!"

Một vị trọng thần gần tiếp cận cảnh giới Vu Hoàng cao giọng quát: "Những người khác theo ta cùng tiến vào bảo khố, cố gắng ngăn cản kẻ đó, để bệ hạ và Chiến hoàng, Pháp hoàng có thể kịp thời đuổi tới!"

Mọi người nhất loạt cùng vào, con Cửu vĩ bạch hồ do dự một chút, nhìn xuống cái đuôi của mình, quyết định không theo vào bảo khố. Hồ ly tính đa nghi, nó đã chịu tổn thất lớn trong tay Diệp Húc nên đối với hắn vô cùng sợ hãi.

"Thật là nhiều Thuần Dương linh mạch bậc chín!"

Tầng hai Thánh Ung bảo khố, đám người Già La Minh Tôn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, lập tức ngây dại ra. Chỉ thấy trong khoảng không gian mênh mông, khắp nơi đều là Thuần Dương linh mạch bậc chín, từng con cự long kim sắc gào thét lao phi, qua lại ngang dọc, Thuần Dương khí khuấy động sục sôi, những Thuần Dương khí chảy xuống hoá thành một biển vàng kim, rộng lớn vô bờ, những con cự long kim sắc đang bơi lội trong biển lớn, làm dấy lên từng làn sóng lớn!

Thuần Dương linh mạch bậc chín ở nơi đây cho dù không được một nghìn sợi, thì cũng phải đến tám chín trăm, số lượng nhiều đến mức khiến người ta vô cùng phẫn nộ!

Thuần Dương linh mạch bậc chín trong bảo khố nhiều đến mức đám người Diệp Húc tiêu phí thời gian nửa năm để thu lấy hơn bốn mươi sợi linh mạch, quả thật có thể nói là nhỏ bé không đáng kể!

Số lượng Thuần Dương linh mạch bậc chín mà Thánh Ung hoàng triều cướp đoạt trong tám vạn năm, e rằng đều tụ tập hết ở nơi này!

Thế giới Huyền U rõ ràng là không được rộng lớn nhiều của như thế giới Vu Hoang, nhưng cũng không thể coi thường.

"Thu thôi, hết thảy thu tất!"

Diệp Húc ho ra một búng máu đờm, mặt mày có chút tái nhợt, lại lập tức khôi phục hồng hào, lúc này tế khởi Di La Thiên Địa tháp và ngọc lầu, giống như gió cuốn mây trôi, đem từng đường linh mạch chấn áp, cưỡng chế thu hồi.

Hắn thấp giọng nói: "Yên Nhu, một khi chúng ta đã xông vào Thánh Ung bảo khố thì chắc chắn không thể qua khỏi mắt ba vị Vu Hoàng, vì thế nên không cần che đậy thiên cơ gì hết! Cùng nhau ra tay, đem chỗ này rửa thành đất trống, ngay cả một cọng lông cũng không thể lưu lại!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1055)