Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0091

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0091: Giang Trần, Thần Binh trời giáng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Câu Ngọc công chúa gấp nộ nảy sinh, đã đi ra vương đô, trong đầu vẫn trống rỗng.

Nàng cảm giác mình xin lỗi Giang Trần, trong đầu, tràn đầy tình hình trong khoảng thời gian này cùng Giang Trần lui tới.

Lần thứ nhất gặp mặt, là ở hậu cung, lúc đó Giang Trần đem nàng mắng một trận đau nhức.

Lần thứ hai, là ở Long Đằng Hầu phủ, lúc đó Giang Trần ở trên yến tiệc mắng Đan Vương Uyển, mắng Long Đằng Hầu, làm cho nàng lần thứ nhất đối với Giang Trần, đã có nhận thức khác thường.

Về sau, lần lượt ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, để cho Câu Ngọc công chúa chấn động, kinh hỉ.

Thậm chí, Giang Trần còn chỉ điểm nàng đột phá võ đạo gông cùm xiềng xích, đem nàng dẫn vào hàng ngũ mười một mạch Chân khí đại sư.

Còn có Dược Sư Điện hai thành cổ phần danh nghĩa, còn có hắn ở Tiềm Long thi hội lực áp Long gia huynh muội...

Thiên tài kinh diễm như vậy, Câu Ngọc công chúa thủy chung không tin, hắn cứ như vậy vẫn lạc?

Nàng không tin, trước khi không có nhìn thấy thi thể, Câu Ngọc công chúa tuyệt đối không tin.

Vương huynh đã không giữ Giang gia, Câu Ngọc công chúa nàng đi bảo vệ! Không vì công, cũng vì tư!

Trước cửa Giang gia, Thiên Đô Thống Lĩnh nói:

- Long Nhất, đây là ân oán giữa chư hầu các ngươi, bệ hạ có thể bỏ qua. Bất quá, các ngươi có chừng có mực, không nên nhiễu dân, cũng không được ở vương đô giương oai. Nếu không, Thiên Đô quân ta tuyệt không phải ăn chay.

Long Nhất u ám cười nói:

- Thiên Đô Thống Lĩnh yên tâm, Long gia chúng ta làm việc, từ trước đến nay là có mức độ. Chỉ giải quyết ân oán giữa Long gia cùng Giang gia, tuyệt đối sẽ không liên quan đến những người khác, cũng sẽ không quấy nhiễu dân chúng.

- Như vậy tốt nhất.

Thiên Đô Thống Lĩnh khoát tay, dẫn đầu rất nhiều Thiên Đô quân lui lại.

Long Ngâm Dã nở nụ cười, Thiên Đô quân lui lại, cái này ý vị như thế nào? Ý nghĩa Đông Phương Lộc chịu thua rồi! Nhượng bộ rồi! Cái này cũng ý nghĩa, danh tiếng của Long gia bọn hắn, đã áp qua vương thất!

- Giang gia cao thấp, các ngươi đều nghe cho kỹ. Giang gia nghịch tử Giang Trần của các ngươi, ở vô tận địa quật đánh lén Long Hầu truyền nhân, đại nghịch bất đạo, khiêu khích uy nghiêm của đệ nhất chư hầu. Nay theo lệnh Long Đằng Hầu, đến đây bắt lấy nghịch tặc. Phàm là hạ nhân, tùy tùng, binh vệ Giang gia, nguyện ý hối cải để làm người mới, thì lấy thủ cấp người Giang gia đi ra. Đây là cơ hội để các ngươi lập công, như nếu không, đại quân xung phong liều chết, không lưu một người sống!

Thanh âm của Long Nhất như đồng chiêng, mang theo uy năng của mười một mạch chân khí, truyền khắp toàn bộ Giang gia.

Đây là phân hoá chủ tớ Giang gia, ý đồ để cho Giang gia không chiến tự loạn.

Bất quá, Long Nhất này hiển nhiên đánh giá thấp trình độ đoàn kết của Giang gia. Trong Giang gia, giờ phút này trên mặt nguyên một đám đều tràn ngập bi phẫn, tràn ngập quyết tâm liều một trận tử chiến.

Mặc dù là Giang Trần mới thu những tùy tùng kia, sắc mặt nguyên một đám cũng kiên quyết, nguyện cùng Giang gia sống chết.

Giang Phong biểu lộ đắng chát, Thiên Đô quân vừa rút lui, hắn liền biết rõ, Giang gia cuối cùng thành con rơi của Đông Phương Lộc, bị Đông Phương Lộc buông tha!

- Chư vị, hiện tại các ngươi ly khai, Giang Phong ta sẽ không trách các ngươi.

Ánh mắt Giang Phong nhìn chung quanh một vòng.

Toàn bộ Giang gia hơn một ngàn tử sĩ, mỗi một cái đều dứt khoát lắc đầu.

- Hầu gia, lúc này, nếu như chúng ta ly khai, coi là người sao?

Giang Ưng mắt hổ rưng rưng.

- Những năm này, nhận được Hầu gia chiếu cố, nay là lúc chúng ta lấy cái chết đền đáp Hầu gia!

Khanh!

Giang Ưng đột nhiên rút kiếm:

- Nam nhân Giang gia, có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

- Có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

Thanh âm sục sôi, lực lượng nhiệt huyết, lộ ra quyết tâm thà chết chứ không chịu khuất phục.

- Hầu gia, đợi chút nữa khai chiến, chúng ta ngăn trở đối thủ, ngươi xem thời cơ lui lại, về Giang Hãn Lĩnh! Lưu được núi xanh, không lo không có củi đốt!

Giang Ưng thấp giọng khích lệ.

Giang Phong cười nhạt một tiếng:

- Giang Phong ta há là thế hệ tham sống sợ chết?

- Hầu gia, đại cục làm trọng!

Giang Phong lắc đầu, ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía Đông Bắc, nơi đó là phương vị vô tận địa quật, chỗ đó có tin tức con trai của hắn.

Chỉ là, Trần Nhi, ngươi đến cùng còn sống hay không?

Nếu như ngươi còn sống, dù vi phụ chết trận, lại có sợ gì? Chỉ cần huyết mạch Giang gia ta trường tồn, mối thù hôm nay, liền không sợ không có người đến báo!

Nếu ngươi không còn sống, vi phụ dù tham sống sợ chết, lại có ý nghĩa gì?

- Giang gia, có thể chết trận, nhưng không đầu hàng!

Ánh mắt Giang Phong đột nhiên trở nên vô cùng kiên quyết, trong miệng ngâm nga, trường kiếm nơi tay, hào khí vượt mây.

- Long Nhất, tiến đến quyết nhất tử chiến!

Giang Phong, tân tấn Chân khí đại sư, nhưng mà từ khi Giang Trần truyền thụ《 Cửu Tiếu Thương Hải Quyết 》cho hắn, tu vi của hắn cũng tiến triển cực nhanh, kiến thức võ đạo cũng tăng lên không chỉ một bậc.

Luận tầm mắt kiến thức võ đạo, Giang Phong hắn giờ phút này, kỳ thật đã đủ cùng mười một mạch Chân khí đại sư đánh đồng!

Long Nhất lên tiếng thét dài:

- Tốt, Giang Phong, ta trước lấy thủ cấp của ngươi tế cờ!

Long Ngâm Dã cũng lớn tiếng nói:

- Toàn thể chuẩn bị, phá Giang Hãn Hầu phủ, người lấy thủ cấp Giang Phong, tiền thưởng mười vạn!

Rống!

Ba vạn đại quân, ngay ngắn rống động, âm chấn Vân Tiêu.

Chiến cuộc hết sức căng thẳng!

- Chậm đã!

Ngay khi nghìn cân treo sợi tóc, thân ảnh của Câu Ngọc công chúa lướt gấp tới.

- Long Ngâm Dã, ta dùng danh nghĩa người phụ trách Tiềm Long thi hội, lệnh ngươi lập tức rút quân!

- Rút quân?

Long Ngâm Dã nở nụ cười.

- Câu Ngọc công chúa, xin không nên lầm rồi. Bây giờ không phải Tiềm Long thi hội, mà là chư hầu gian ân oán.

- Ngươi cái gọi là Giang Trần đánh lén ngươi, là chuyện phát sinh ở trong Tiềm Long thi hội, bản điện với tư cách người phụ trách Tiềm Long thi hội, có quyền lực can thiệp!

- Ngươi?

Long Ngâm Dã lạnh lùng cười cười.

- Sự tình ngay cả Quốc quân bệ hạ cũng mặc kệ, công chúa điện hạ, ngài không biết là, ngươi quản có chút rộng sao?

Câu Ngọc công chúa cầm kiếm trong tay, một người một kiếm, dựng ở trên thềm đá trước đại môn Giang gia.

Khí thế mười một mạch Chân khí đại sư, không hề giữ lại phát ra, mắt hạnh quét ngang, ở trên mặt những đảng đồ Long Đằng Hầu đảo qua:

- Các ngươi phải chăng đã quên, đây là vương đô. Long Ngâm Dã không hiểu chuyện, các ngươi cũng không hiểu chuyện sao?

- Câu Ngọc công chúa, ta lần nữa nhắc nhở ngươi, đây là ân oán giữa các chư hầu. Quốc quân bệ hạ cũng mặc kệ, việc này, ngươi càng không nên xen vào!

Ngữ khí của Long Ngâm Dã, càng thêm ngang ngược, bá đạo.

- Hôm nay, ta lại muốn xen vào một chân!

Tuy Câu Ngọc công chúa là thế hệ nữ lưu, nhưng lại rất quật cường, ngữ khí lạnh nhạt và kiên quyết.

- Ngươi muốn động Giang gia, trừ khi từ trên người Bổn cung đi qua!

Long Ngâm Dã tuyệt đối không nghĩ tới, ngay cả Đông Phương Lộc cũng buông tha cho Giang gia, vậy mà Câu Ngọc công chúa này, sẽ có thái độ kiên quyết đi bảo vệ Giang gia như thế.

*****

- Câu Ngọc công chúa, Giang gia này, thực đáng giá ngươi như vậy sao?

Long Ngâm Dã không giận ngược lại cười.

- Cùng Giang gia không quan hệ, ta làm như thế, chỉ cầu bản tâm an bình.

Câu Ngọc công chúa hời hợt tầm đó, lại lộ ra ý quyết tuyệt.

- Đã như vầy, vậy thì thứ cho Long Ngâm Dã ta đắc tội!

Long Ngâm Dã cũng không phải thế hệ thương hương tiếc ngọc.

- Đại quân chuẩn bị, mặc kệ người nào cản đường, giết!

- Giết!

Đại quân đều nhịp quát.

Giết!

...

- Giết!

Ngay khi đại quân chuẩn bị khởi động, trong hư không, bỗng nhiên truyền đến một thanh âm lạnh lùng, đột ngột, lại tràn ngập lực lượng, tràn ngập lực xuyên thấu, mặc kim liệt thạch, bắn phá Thương Khung.

Nương theo một tiếng "Giết" này, ở trong Vân Tiêu phiêu miểu, cũng truyền đến một tiếng kêu to bén nhọn. Cùng lúc đó...

Một đạo tàn ảnh kim sắc, dùng tốc độ như tia chớp, từ trong đám mây đột nhiên đâm ra.

Thời điểm tàn ảnh Kim sắc lao xuống, một tiếng xé gió như cắt tơ lụa, kéo một đạo lưu quang nhanh như sao băng, ầm ầm hạ lạc.

Một mũi tên vô cùng cường đại, mục tiêu chuẩn xác bắn về phía Long Ngâm Dã!

Ở trước mặt ba vạn đại quân, mũi tên này, chuẩn xác không sai, mục tiêu kiên định bắn về phía Long Ngâm Dã.

- Tiểu Hầu gia, coi chừng!

Một mũi tên bất thình lình, không có bất kỳ dấu hiệu, phảng phất là Tiên Nhân từ bầu trời phóng tới!

Long Nhất kịp phản ứng, muốn dùng binh khí đi đón đỡ, nhưng đã muộn. Lập tức cái khó ló cái khôn, đẩy Long Ngâm Dã ra xa!

Phốc!

Mũi tên kia bắn tới, từ trên bờ vai Long Nhất, xỏ xuyên mà qua, dư thế không hết, trực tiếp chạy về phía sau, bắn thủng ngực Nhạn Môn Hầu truyền nhân Yến Nhất Minh trùng hợp đứng ở phía sau hắn.

Phốc, Phốc!

Một mũi tên chi uy này, như là que thịt nướng, thẳng đến bắn thủng người thứ năm, cuối cùng mới dừng lại!

Long Ngâm Dã bị Long Nhất đẩy ngã, chật vật không chịu nổi, đang muốn đứng dậy, giữa không trung lại "hưu, hưu" hai tiếng xé gió truyền đến.

Mũi tên đồng dạng, uy năng đồng dạng, góc độ đồng dạng xảo trá.

Lúc này đây, càng là tay năm tay mười, hàng loạt mũi tên, làm cho Long Ngâm Dã không chỗ có thể trốn!

- Bảo hộ Tiểu Hầu gia!

Long Nhất khẩn trương, đánh về phía Long Ngâm Dã. Chỉ là, bả vai hắn bị thương, cuối cùng chậm nửa nhịp!

Vừa bổ nhào qua, phần lưng lại trúng một mũi tên!

Mà một mũi tên khác thì bắn vào trán Long Ngâm Dã, mũi tên bắn thủng mũ giáp, đinh nhập vào não. Chân khí cường đại chấn Long Ngâm Dã đụng vào trong đám người, đem đội ngũ đâm cho loạn thất bát tao.

- Không tốt, Tiểu Hầu gia trúng tên rồi!

- Tiểu Hầu gia trúng tên rồi!

Một màn đáng sợ này, làm cho ba vạn đại quân mắt choáng váng, loạn thành một nồi!

Một màn bất thình lình, biến hóa quá nhanh, nhanh đến bọn hắn không kịp phản ứng!

Chờ bọn hắn kịp phản ứng, Long Ngâm Dã trúng tên, sống chết không rõ, bả vai và sau lưng Long Nhất trúng tên, bản thân bị trọng thương!

- Các ngươi xem, bầu trời, bầu trời!

Hừm! Hừm!

Minh thanh bén nhọn mà bá đạo từ không trung truyền đến, vạch phá chân trời.

Hai đạo kim sắc tàn ảnh phá tan đám mây, rơi vào trên không Hầu phủ!

- Là Kim Dực Kiếm Điểu!

- Trên lưng chim có người, hình như là Giang Trần.

- Còn có một, ồ? Cũng rất quen mặt, là ai đây?

- Hình như là Kim Sơn Hầu truyền nhân Tuyên Bàn tử.

- Không đúng, người nọ một chút cũng không mập, ở đâu là Tuyên Bàn tử?

Tuyên Bàn tử ngồi ở trên lưng điểu, giờ phút này đắc ý phi phàm, chỉ cảm thấy nhân sinh đi đến một bước này, đã đạt đến trạng thái đỉnh phong, tích đủ hết chân khí quát:

- Bọn chuột nhắt các ngươi, dưới ban ngày ban mặt, lại dám trùng kích phủ đệ chư hầu. Còn có quốc pháp hay không?

- Thật là Tuyên Bàn tử!

Một ít chư hầu truyền nhân phụ thuộc Long gia, rốt cục nhận ra thanh âm của Tuyên Bàn tử.

Giang Trần cung tiễn trong tay, xa xa chỉ hướng ba vạn đại quân. Mặc dù chỉ là một mũi tên, nhưng ba vạn đại quân bị một mũi tên kia khóa lại, vậy mà nguyên một đám hãi hùng khiếp vía, có một loại cảm giác tận thế đã đến.

Tam quân có thể đoạt soái, kia là bá đạo bực nào!

Mà ba vạn đại quân này, hôm nay đúng là thất phu bị đoạt chí.

Bởi vì, cường hoành như Long Nhất, trúng hai mũi tên; ngang ngược kiêu ngạo như Long Ngâm Dã, một mũi tên nổ đầu!

Khí thế như vậy, từ trên trời giáng xuống, trên cao nhìn xuống, cho người cảm giác uy hiếp, có thể nghĩ.

Thế giới võ đạo, cuối cùng là thế giới cường giả, sùng bái cường giả, e ngại cường giả, là chân lý từ cổ chí kim không thay đổi.

- Long Ngâm Dã là đầu đảng tội ác trùng kích Giang Hãn Hầu phủ ta, đã đền tội. Bọn ngươi bị hắn đầu độc, muốn chiến muốn hàng, muốn sống muốn chết, tự mình lựa chọn.

Thanh âm của Giang Trần, rốt cục ở trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu vang lên.

Một màn này, làm cho Câu Ngọc công chúa ở phía dưới tâm hồn thiếu nữ rung động, trợn mắt há hốc mồm. Trong lòng nàng biết rõ, cả đời này, chỉ sợ cuối cùng cả đời, cũng không đem một màn trước mắt này quên mất.

Thần Binh trời giáng, ngăn cơn sóng dữ.

Đây là trong truyền thuyết mới có. Hôm nay, ở trên không vương đô, ở trên không Giang Hãn Hầu phủ, chân chân thật thật trình diễn rồi!

- Bỏ vũ khí xuống, nhanh chóng ly khai, miễn cho tội chết, người chống lại, giết!

Tuyên Bàn tử ở trên lưng Kim Dực Kiếm Điểu, cao giọng hô to.

Hắn cũng biết, mình là lá xanh, là phụ trợ đóa hoa hồng Giang Trần a.

Thế nhưng mà, tình cảnh lúc này, lại để cho Tuyên Bàn tử rất rõ ràng cảm thấy, mặc dù làm một lá xanh, sau này ở trong Đông Phương Vương Quốc, cũng tất trở thành lá xanh trong truyền thuyết.

Rầm rầm, những thế lực không thuộc về dòng chính Long Đằng Hầu kia, đầu tiên liền không có ý chí chiến đấu, nhao nhao vứt bỏ vũ khí.

Mà dòng chính Long Đằng Hầu, dưới tình huống Long Ngâm Dã đã chết, Long Nhất trọng thương, cũng thành con ruồi không đầu, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau.

Lúc này, có một gã đội trưởng độc nhãn nhảy ra ngoài:

- Long Hầu nuôi binh ngàn ngày, dùng ở nhất thời. Giang Trần hắn chỉ có một túi tên, có thể giết chết mấy cái? Còn là binh sĩ Long gia, thì xốc lại tinh thần cho ta, xông vào, giết Giang Phong, diệt Giang gia!

- A!

Hắn vừa dứt lời, một mũi tên nhanh như tia chớp, đã xuyên thủng cổ họng của hắn!

- Còn có ai?

Thanh âm Giang Trần đạm mạc, như là làm ảo thuật, trên dây cung lại thêm một mũi tên.

Hắn từ chỗ Huyết Sát đạt được bộ cung tiễn này, túi tên kỳ thật cũng không nhiều, khoảng hai ba mươi cây. Vừa rồi công kích Long Nhất cùng Long Ngâm Dã, đã dùng ba cây.

Còn có hơn hai mươi mũi tên, Giang Trần căn bản không lo lắng gì.

Ai xuất hiện, liền bắn chết kẻ đó.

Người thế gian, tuy có chút hung hãn không sợ chết, nhưng ở trước mặt thực lực tuyệt đối, biết rõ hẳn phải chết, chưa hẳn mỗi người đều nguyện ý đi chịu chết.

Chỉ cần chém giết kẻ ngoi đầu lên, giết gà dọa khỉ, tất có thể phá hủy ý chí chiến đấu của đối phương.

- Ta đến!

- Còn có ta!

Hưu, hưu!

Hai mũi tên, lần nữa chuẩn xác không sai cắm vào cổ họng hai đội trưởng kia!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)