Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0100

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0100: Long Chiếu Phong, ta chờ ngươi đã lâu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Thế nhưng mà, có một chút manh mối không tính manh mối như vậy, cũng không thể ngồi yên không lý đến.

- Có cơ hội, lão hán ta muốn đi gặp Giang Trần này.

Thuấn lão đã quyết định chủ ý.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Dược Sư Điện lại truyền ra một tin tức nặng cân. Kiều Bạch Thạch đi rồi, để lại một phong thư, hướng một mình Tống Thiên Tinh cáo biệt, trong thư nói rõ, hắn đi, sẽ không bao giờ về Dược Sư Điện nữa.

Nói cách khác, Kiều Bạch Thạch cùng Dược Sư Điện, từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt!

Tống Thiên Tinh ảm đạm, hắn biết rõ thái độ không kiên quyết của mình, khiến Kiều Bạch Thạch thương tâm.

- Chạy án! Nếu như trong nội tâm Kiều Bạch Thạch hắn không có quỷ, tại sao phải chạy trốn?

Lam trưởng lão hùng hùng hổ hổ, một bộ dự kiến trước.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Tống Thiên Tinh giận tím mặt, lòng hắn rất phiền muộn, Kiều Bạch Thạch đi, để cho hắn thoáng cái mất đi rất nhiều thứ.

Chính như Tống Thiên Tinh nói, Long Chiếu Phong ngồi trên vương vị, trăm phế đợi hưng, trong lúc nhất thời căn bản không có thời gian đi tìm Dược Sư Điện phiền toái.

Ngày đầu tiên Long Chiếu Phong thượng vị, liền hạ đạt một mệnh lệnh, triệu tập các lộ chư hầu Nam chinh, chinh phạt nghịch tặc Giang Phong phụ tử, binh phát Giang Hãn Lĩnh!

Hơn nữa, Long Chiếu Phong muốn ngự giá thân chinh!

Ai cũng biết, Long Chiếu Phong cùng Giang gia thù sâu như biển. Nhi tử Long Ngâm Dã hắn yêu nhất, bị Giang Trần một mũi tên bắn chết, tang tử chi thống này, để cho Long Chiếu Phong sau khi ngồi trên vương vị, cũng một mực cao hứng không nổi.

Thật giống như khỏa Minh Châu sáng nhất trên vương miện kia, bị người lấy đi.

Tam quân chờ lệnh, đợi xuất phát.

Toàn thân Long Chiếu Phong mặc giáp trụ, uy phong lẫm lẫm, dẫn đầu tinh nhuệ dưới trướng, ở dưới các lộ chư hầu túm tụm, đi tới trước đại quân.

- Trẫm mới trèo lên đại vị, nghịch tặc Giang gia bảo hộ dư nghiệt Đông Phương nhất tộc, ý đồ đối kháng Long gia vương thất ta, đối kháng toàn bộ Vương Quốc. Giang gia không trừ, Đông Phương nhất tộc chưa diệt, Vương Quốc liền không có ngày an bình. Trẫm cùng Giang gia, lại có mối hận giết tử, hôm nay ngự giá thân chinh, bọn ngươi, có nguyện cùng trẫm giết nghịch tặc không?

- Bệ hạ vạn tuế, Long gia vạn tuế!

- Trấn áp Giang gia, tàn sát cả nhà hắn!

- Trấn áp Giang gia, tàn sát cả nhà hắn!

Tam quân đồng hô, khí phách hiên ngang, như là núi thở hải khiếu, dao thiên động địa.

- Xuất phát!

Long Chiếu Phong vung Trường Tiên lên, tam quân khởi động. Được xưng trăm vạn đại quân, phân ba đường hướng Nam Cương Giang Hãn Lĩnh xuất phát!

- Giang Trần, Giang Phong, Long Chiếu Phong ta không diệt Giang Hãn Lĩnh ngươi, không giết sạch cả nhà Giang gia ngươi, thề không khải hoàn hồi triều!

Long Chiếu Phong lập huyết thệ.

Mà Long Cư Tuyết, dung nhan như là băng sương kia cũng tản ra đạo đạo sát ý kinh người. Đối với Giang Trần, nàng đã hận thấu xương.

Loại hận này, không đơn thuần là bởi vì Giang Trần giết huynh trưởng của nàng Long Ngâm Dã, còn kể cả một ít cảm xúc khác, cảm xúc ghen ghét!

Theo lý thuyết, Long Cư Tuyết nàng là Tiên Thiên Thanh Loan thể, được cự đầu Ẩn Thế Tông Môn yêu thích, có thể nói là thiên chi kiều nữ.

Mà vài chục năm thiên tài chi lộ, nàng xác thực cũng thuận buồm xuôi gió, không có bất kỳ ngăn trở, một mực đều ở đỉnh phong, bị ngàn vạn người truy phủng, bị ngàn vạn người truy cầu, bị ngàn vạn người yêu thích.

Thế nhưng mà, loại cục diện này, lại bởi vì Giang Trần xuất hiện mà thay đổi.

Bạch Chiến Vân, Dịch Thái Sơ, Tứ đại chư hầu truyền nhân này, vốn đều theo đuôi dưới váy nàng, lại bởi vì Giang Trần xuất hiện, mà dần dần bất hòa với nàng.

Điều này cũng thôi, thế nhưng mà Giang Trần này, vậy mà ở Dược Sư Điện, công nhiên cự tuyệt nàng yêu cầu Long Cốt Chí Dương Thảo, một chút mặt mũi cũng không cho.

Nếu như nói những chuyện này chỉ là sự tình trên mặt mũi, như vậy sau Tiềm Long thi hội, Giang Trần áp nàng một đầu, tám gã thân vệ vậy mà trước tiên hoàn thành khảo hạch, đưa ưu thế Long gia bọn chúng giữ vững mấy trăm năm, một lần hành động cướp đi.

Mà ở vô tận địa quật, trong kế hoạch tỉ mỉ, hai thanh Linh khí, bốn sát thủ Chân khí đại sư, như trước để cho Giang Trần thoát chết.

Các loại sự tình này thêm cùng một chỗ, làm cho Long Cư Tuyết đối với Giang Trần, sát ý đạt đến đỉnh phong.

Lấy Tiên Thiên Thanh Loan thể của nàng, chống Giang Trần, lại vẫn nhiều lần bị nhục, cái này làm cho nàng ghen ghét, lại sinh ra cảm giác nguy cơ.

Giang Trần này, tuyệt đối không thể lưu lại! Lại để cho hắn phát triển, ưu thế của Long Cư Tuyết nàng, sẽ bị người xơi tái.

Mặc dù Giang Trần không bằng nàng, không có cự đầu tông môn gì nhìn trúng, nhưng Long Cư Tuyết cũng không muốn chứng kiến, ở trong phạm vi Vương Quốc này, bên cạnh quang hoàn thiên tài của nàng, còn có một quang hoàn thiên tài khác tồn tại!

Đại quân hạo hạo đãng đãng đi tới.

...

Vương đô đi Nam Cương, đường xá xa xôi, ven đường phải đi qua rất nhiều lãnh địa, thành trì, quan ải, hiểm địa.

Nhị Độ Quan, đúng là một đạo quan ải trong đó.

Đạo quan ải này, hai bên đều là Đại Sơn nguy nga, dựa vào núi mà kiến đạo quan ải này, dễ thủ khó công.

Nhị Độ Quan này, ở vào lãnh địa Nhạn Môn Hầu, đúng là địa bàn của Yến Cửu Trang.

Tướng lãnh thủ quan, càng là tâm phúc ái tướng cảu Yến Cửu Trang. Chỉ là, tâm phúc ái tướng kia, giờ phút này đã sớm đầu thân khác biệt.

Tối hôm qua, đêm đen gió lớn.

Trong màn đêm, bỗng nhiên không biết từ chỗ nào bay tới vô số hung cầm, trùng kích quan ải.

Không quá nửa khắc đồng hồ, quan ải này liền bị hung cầm vô cùng vô tận phá, tất cả tướng sĩ thủ quan, đều thành đồ ăn cho hung cầm.

- Trần Nhi, Đông Phương Lộc, thật đã chết rồi?

Trên quan ải, Giang Phong đã đột phá mười một mạch Chân khí đại sư, còn có chút không tiếp thụ được hiện thực này.

- Chết rồi, trồng nhân gì, kết quả ấy. Trách không được người khác.

Giang Trần đối với Đông Phương Lộc, cũng không có bao nhiêu đồng tình.

Kỳ thật Giang Phong cũng không phải thương cảm, chỉ là Đông Phương Vương Quốc này thời gian quá dài ở dưới Đông Phương nhất tộc thống trị, đột nhiên Đông Phương Lộc chết, Đông Phương nhất tộc suy sụp, mất đi Giang Sơn.

Cái này để cho Giang Phong có chút không thích ứng.

- Long Chiếu Phong, nghiệp chướng a.

Giang Phong mấy ngày nay, cũng nhìn thấy rất nhiều, vương đô rung chuyển, giết chóc vô tận, ngắn ngủn vài ngày, vương đô máu chảy thành sông.

- Hắn cũng nhảy đáp không được bao lâu.

Giang Trần ngữ khí đạm mạc.

- Tính toán một chút, đại quân hắn ngự giá thân chinh, hôm nay cũng nên đến đi à nha?

Giang Trần tuyển Nhị Độ Quan này, không phải là không có đạo lý.

Nơi đây, dễ thủ khó công, hơn nữa địa thế có lợi cho đại quân kiếm điểu của hắn ẩn nấp, hắn ở chỗ này phục kích Long Chiếu Phong là lựa chọn tốt nhất!

Giang Trần rất rõ ràng, sau khi Long Chiếu Phong thượng vị, chuyện thứ nhất, tất nhiên là chinh phạt Giang Hãn Lĩnh, đối phó Giang gia, tiêu diệt Giang gia.

Mà mục tiêu của Giang Trần, cũng rất rõ ràng, là giết Long Chiếu Phong, giết Long Cư Tuyết, diệt trừ Long gia.

*****

Cái này không đơn thuần là ân oán cá nhân, mà là hai gia tộc đấu tranh không chết không ngớt.

Trận tranh đấu này, phải dùng một phương bị diệt xong việc. Nếu không, có một phương bất tử, một phương khác mơ tưởng an bình!

- Giang Trần, ngươi thật xác định, cái quan ải này, một ít người chúng ta, liền có thể đối phó Long Chiếu Phong dốc toàn bộ lực lượng sao?

Câu Ngọc công chúa mấy ngày nay lao lực quá độ, nhưng nàng càng quan tâm chính là cục diện bây giờ.

- Câu Ngọc, ngươi cảm thấy Giang Trần ta, lúc nào làm sự tình không đáng tin cậy chưa?

Giang Trần cười nhạt một tiếng, hỏi ngược lại một câu.

- Thế nhưng mà, Long Chiếu Phong thành công soán vị, chư hầu hàng phục. Hôm nay tập hợp đại quân các lộ chư hầu, khoảng chừng trăm vạn. Cái quan ải này, tuy dễ thủ khó công, nhưng mà trăm vạn đại quân mỗi người quyết xông qua, cũng đủ đem quan ải này xông ngã mười lần a.

Câu Ngọc công chúa không phải người ngốc nghếch, đối với sự tình chiến trận, vẫn là rất có hiểu rõ.

- Xông?

Giang Trần khoan thai cười cười.

- Bọn hắn không có cơ hội xông, bọn hắn chỉ có một lựa chọn, trốn! Thoát được, là vận mệnh của bọn hắn; trốn không thoát, chết!

Khẩu khí của Giang Trần đột nhiên trầm xuống, trong mắt bùng lên sát cơ!

Tiểu binh tiểu tốt, có thể trốn!

Người Long gia, một cái cũng không thể chạy!

Hắn sẽ không quên, tình cảnh Long Đằng Hầu phái người ám sát phụ thân hắn Giang Phong; hắn sẽ không quên tình cảnh phụ thân trúng độc; đồng dạng, hắn cũng sẽ không quên Long Tam ở lúc hắn chấp hành nhiệm vụ chặn giết hắn; mà ở trong vô tận địa quật, Long Ngâm Dã cùng Long Cư Tuyết cấu kết bốn đại sát thủ, đẩy hắn vào tuyệt cảnh, Giang Trần tự nhiên sẽ không quên!

Nếu như không phải Giang Trần hắn may mắn, có các loại át chủ bài.

Như vậy, Giang Trần hắn đã bị chết không biết bao nhiêu lần.

Giang Trần không phải một người cực độ mang thù, nhưng cũng không phải Bồ Tát, làm không được gắng chịu nhục. Long gia cùng hắn tầm đó, đã không phải là vấn đề cừu hận, mà là vấn đề ai sống ai chết.

- Đến rồi!

Bên tai Giang Trần hơi động một chút, Thuận Phong Chi Nhĩ, đã nghe được thanh âm đại quân hành tẩu bên ngoài ba mươi dặm.

- Đến rồi?

Câu Ngọc công chúa hơi biến sắc, cẩn thận lắng nghe, lại không có nghe được động tĩnh gì.

Giang Phong dựng thẳng tai lắng nghe, cũng đồng dạng không có nghe được cái gì.

Giang Trần im lặng không nói, như là một tòa thạch điêu, đứng sừng sững ở trên quan ải, ánh mắt kiên nghị, tràn ngập sát cơ, lẳng lặng đợi thời khắc giết chóc đến.

- Long Chiếu Phong, hi vọng ngươi đã mặc Hoàng Bào vào thân rồi. Nếu không, đời này kiếp này, ngươi liền không còn có cơ hội mặc nó nữa!

Trong nội tâm Giang Trần suy nghĩ.

Chỉ một lúc sau, Câu Ngọc công chúa và Giang Phong rốt cục nghe được động tĩnh. Trăm vạn đại quân tiến lên, loại khí thế này, loại sát ý kia, loại cảm giác để cho người hít thở không thông kia, làm cho Câu Ngọc công chúa kìm lòng không được run lên, nhịn không được nhìn lại Giang Trần.

Giang Trần bình tĩnh trước sau như một, phảng phất nhập định, dáng tươi cười ở khóe miệng đã từ từ tản ra.

- Hắn... Hắn vậy mà thật sự nắm chắc thắng lợi trong tay sao?

Câu Ngọc công chúa phương tâm rối loạn, thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện kia, ngắn ngủn mấy tháng, đem nhận thức, đem phòng tuyến tâm lý của nàng, xông thất linh bát lạc, hoàn toàn tan tác.

Đại quân, rốt cục đã đến.

Long Chiếu Phong một thân Hoàng Bào, hất lên Kiên Giáp. Đối với Nhạn Môn Hầu ở bên cạnh nói:

- Yến Hầu, phía trước là Nhị Độ Quan a? Vì sao tình báo của ngươi truyền ra, bọn hắn như trước không có động tĩnh?

Yến Cửu Trang cũng có chút ngoài ý muốn, thủ tướng Nhị Độ Quan này, là tâm phúc ái tướng của hắn, theo lý thuyết không thất trách như vậy mới phải.

- Lão thần phái người đi tìm hiểu một chút?

Yến Cửu Trang yếu ớt nói.

- Không cần, đại quân tiếp tục đi tới, để cho hắn mở quan khẩu ra. Thế hệ bỏ rơi nhiệm vụ như thế, Yến Hầu, ngươi phải thận trọng dùng a!

Long Chiếu Phong thản nhiên nói.

Yến Cửu Trang mồ hôi đầm đìa, như thế nào nghe không hiểu quốc quân bệ hạ không vui.

Ngay lúc này, trên quan ải, bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, như thiên thần giá lâm, quan sát chúng sinh, hướng đại quân phía dưới quăng thoáng nhìn nhàn nhạt.

- Long Chiếu Phong, ta chờ ngươi đã lâu.

Thanh âm của Giang Trần, bình thản như nước, lại như Thương Hải sóng lớn, một lớp sóng một lớp sóng áp tới, tuôn hướng toàn bộ đại quân!

- Là Giang Trần!

Lập tức có rất nhiều người nhận ra được.

- Giang Trần!

Long Chiếu Phong cừu nhân tương kiến, hết sức đỏ mắt, trong mắt bắn ra hận ý khôn cùng, gắt gao phóng tới trên quan ải.

- Giang Trần tiểu tặc, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Thủ quan tướng sĩ đâu?

Nhạn Môn Hầu Yến Cửu Trang hét lớn.

- Thủ quan tướng sĩ? Những giá áo túi cơm kia, cùng Yến Cửu Trang ngươi một bộ tánh tình, đã đi Địa phủ báo danh. Yến Cửu Trang, Hoàng Tuyền chi lộ rất xa, bây giờ ngươi đi, có lẽ còn kịp hội hợp với bọn họ.

Thanh âm Giang Trần lạnh lùng, từ trên quan ải truyền đến.

- Giang Trần, ngươi cho rằng, chiếm một chỗ quan ải, liền có thể ngăn cản trăm vạn đại quân của ta xuôi nam sao?

Long Chiếu Phong lạnh lùng cười cười, cao giọng nói.

- Ngăn cản?

Giang Trần ngữ khí khinh thường.

- Long Chiếu Phong, ngươi suy nghĩ nhiều. Ta lựa chọn quan ải này, chẳng qua là cảm thấy ở đây làm nơi táng thân của ngươi, so sánh phù hợp mà thôi!

Cái gì?

Nơi táng thân? Trăm vạn đại quân cơ hồ đều muốn nở nụ cười, chẳng lẽ Giang Trần này điên rồi? Một mình hắn, dù mang theo chút đội ngũ, dựa vào một quan ải, lại nói muốn lấy tánh mạng vua của một nước?

Đây không phải nói chuyện hoang đường viển vông sao?

Long Chiếu Phong đoạt vị thành công, đăng cơ lên ngôi, đúng là thời điểm danh tiếng thịnh nhất, khí thế mạnh nhất.

Có thể nói, hôm nay toàn bộ Vương Quốc, bất kể là đã sớm đầu nhập vào hắn, hoặc là trước kia không có đầu nhập vào hắn, đều chỉ có một lựa chọn, cái kia chính là quy thuận.

Tại thế lực trong Vương Quốc, đừng nói không có tồn tại có khả năng cùng Long gia chống lại, coi như là có thể uy hiếp được Long gia, cũng ít có khả năng.

Dù sao, Long gia vừa mới đoạt được thiên hạ, cái khí thế thượng vị giả kia, đủ để nghiền áp hết thảy chư hầu.

Đương nhiên, những người kia cũng biết, Giang Trần là ngoại lệ.

Long Chiếu Phong triệu tập đại quân, cũng chính là vì gạt bỏ họa lớn trong lòng Giang Trần này.

Chỉ là, ai cũng nghĩ, Giang gia có tiền vốn gì có thể đối kháng toàn bộ Vương Quốc.

Đông Phương Lộc cường đại như vậy, cũng không có khiêng qua mấy ngày.

Mà Giang Trần, sở dĩ để cho Long Chiếu Phong coi trọng như vậy, không phải vì hắn mạnh bao nhiêu, mà là vì cừu hận của Long gia cùng Giang gia, dù lấy hết nước biển cả cũng không cách nào tẩy sạch.

Nghe Giang Trần khẩu xuất cuồng ngôn như thế, ba quân tướng sĩ tự nhiên đều cảm thấy Giang Trần đang nói mơ.

- Ai thay trẫm cầm xuống tặc này? Tiền thưởng trăm vạn, phong Giang Hãn Hầu!

Long Chiếu Phong huy động Trường Tiên, xa xa chỉ hướng Giang Trần.

Mặc dù bây giờ là vua của một nước, Long Chiếu Phong cũng nổi giận, bị thái độ ngạo mạn của Giang Trần chọc giận.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)