← Ch.0102 | Ch.0104 → |
Cái cung tiễn đoạt mệnh kia, khí thế trên cao nhìn xuống kia, một khi ra tay, tánh mạng của Chân khí đại sư, cũng sẽ như rơm rạ, bị hắn thu hoạch.
Dưới trọng áp, Chân khí đại sư tu vi thoáng thấp một chút, thỉnh thoảng có người bị Kiếm Điểu đánh trúng, bị oanh bay ra, kéo đi, xé xác ăn.
Huyết nhục của Chân khí đại sư, đối với Kim Dực Kiếm Điểu mà nói, là bữa tiệc lớn.
Mỗi một gã Chân khí đại sư ngã xuống, đều có hơn mười Kim Dực Kiếm Điểu đi xé xác ăn. Mà Kim Dực Kiếm Điểu không có phần, thì càng thêm hung hãn, nóng lòng ăn uống, làm cho chúng càng thêm táo bạo, càng thêm lãnh khốc.
Càng ngày càng nhiều Chân khí đại sư gánh không được.
Tu vi của Long Chiếu Phong cũng kinh người, mười một mạch Chân khí đại sư, làm cho hắn ở trong đám người, miễn cưỡng còn có thể tự bảo vệ mình.
Mà Long Cư Tuyết, theo sát bên người phụ thân, từng bước không rời, trong mắt Phượng, lộ ra một cỗ hận ý âm lãnh, ánh mắt cừu hận kia, phảng phất có thể đem người đóng băng, nghiền nát.
Trong lòng Long Chiếu Phong chấn động, xem xét bốn phía, phát hiện số lượng Chân khí đại sư tụ tập ở bên người hắn, đã thiếu đi một phần ba.
- Chẳng lẽ, thật là trời muốn vong ta?
Trong lòng Long Chiếu Phong sinh ra tuyệt vọng.
Hắn không cam lòng, cũng không muốn cứ như vậy chết đi. Hắn còn có khát vọng, còn muốn ngồi một trăm năm vương vị, lại nhìn Giang Sơn một trăm năm!
- Giang Trần!
Đột nhiên Long Chiếu Phong hét to.
- Ta và ngươi tầm đó, phải náo đến tình trạng không chết không ngớt sao?
Giang Trần không ngờ tới, lúc này Long Chiếu Phong còn sẽ nói ra lời ngây thơ như vậy, chỉ cười lạnh, lại không ngôn ngữ.
Hiện tại nói cái gì đều là giả, thừa dịp thắng truy kích, trảm thảo trừ căn mới là vương đạo.
- Giang Trần, ngươi hãy nghe ta nói. Ta biết rõ ngươi có bản lĩnh, là một thiên tài. Nữ nhi của ta Long Cư Tuyết, nàng cũng là thiên tài. Trong một vương quốc nho nhỏ, có hai thiên tài, đây là Thượng Thiên chiếu cố mảnh thổ địa này của chúng ta. Vì cái gì thiên tài tầm đó phải tự giết lẫn nhau? Vì cái gì thiên tài tầm đó không thể dứt bỏ hiềm khích, cường cường liên thủ?
Thanh âm Long Chiếu Phong dồn dập, lưỡi phóng hoa sen:
- Giang Trần, chỉ cần ngươi dừng tay, ta nguyện ý lập Thiên Đạo thệ ngôn, đem nữ nhi của ta gả cho ngươi! Ngươi cũng biết, nữ nhi của ta là Tiên Thiên Thanh Loan thể, ngay cả cự đầu của Ẩn Thế Tông Môn cũng coi trọng nàng, thu nàng làm đồ đệ. Hôm nay ngươi giết chúng ta, quay đầu lại chẳng khác nào đắc tội toàn bộ Ẩn Thế Tông Môn. Trái lại, hôm nay ngươi thu tay, có thể ôm mỹ nhân quy, nói không chừng tương lai còn có thể cùng nữ nhi của ta song song tiến vào tông môn, trở thành một đoạn giai thoại của Vương Quốc. Mà ta, cũng có thể mượn lực lượng của hai vợ chồng ngươi, mở rộng lãnh thổ quốc gia, khai cương khoát thổ, thống nhất quanh thân 16 nước, mở một Vương Triều! Như thế, chẳng phải là vẹn toàn đôi bên soa? Mà Giang gia ngươi, cũng có thể cộng hưởng phú quý, so với một tiểu chư hầu, không phải mạnh hơn nhiều sao?
Không thể không nói, lời nói này của Long Chiếu Phong, rất có tính đầu độc. Hơn nữa nói rõ ràng, nghe rất có đạo lý.
Ngưng chiến, có thể ôm mỹ nhân quy, Long Cư Tuyết là Vương Quốc đệ nhất mỹ nữ, thiên phú siêu quần, lại bị tông môn nhìn trúng, lấy nữ nhân như vậy, là mộng tưởng của tất cả nam tử trong Vương Quốc. Nếu như cường cường hợp tác, khai cương khoát thổ, thành lập Vương Triều, xác thực có hi vọng.
Không ngưng chiến, giết cả nhà Long gia, thì có khả năng bị Ẩn Thế Tông Môn đuổi giết, đắc tội toàn bộ Ẩn Thế Tông Môn.
Có thể nói, lời này của Long Chiếu Phong, bắt được vi diệu của thời cuộc, nói trúng hạch tâm. Chỉ cần người đầu óc không vấn đề, sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Long Cư Tuyết ngay từ đầu cảm thấy kinh ngạc, môi anh đào có chút động, muốn nói gì đó, nhưng vẫn không nói gì, ánh mắt tỉnh táo nhìn Giang Trần.
- Giang Trần, thái độ của nữ nhi ta ngươi cũng thấy, nàng bình sinh kiêu ngạo, nhưng không có nghĩa là nàng không có tình cảm. Nàng thưởng thức, là loại nam nhân có thể khống chế nàng, có thể chinh phục nàng. Mà toàn bộ Vương Quốc, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới có thể chinh phục nàng, đạt được trái tim của nàng. Ngươi xem nữ nhi của ta, muốn dung mạo có dung mạo, có ngực có ngực, muốn bờ mông có bờ mông. Nhìn quanh thân 16 nước, ngươi tìm không ra thứ hai a!
Mỹ nữ cộng quyền lực, đối với nam nhân mà nói, là hai loại hấp dẫn cường đại nhất, cũng là hấp dẫn mà nam nhân không cách nào cự tuyệt.
Long Chiếu Phong một hơi đem hai loại hấp dẫn này ném đi ra.
Ngay cả Câu Ngọc công chúa ở trên quan ải, cũng cứng lại rồi, tâm sự trở nên nặng nề, lo được lo mất, tâm hồn thiếu nữ rung động lắc lư, đứng ở bên người Giang Trần, thậm chí không có dũng khí nhìn Giang Trần.
Nàng lo lắng, loại hấp dẫn này, nam nhân thế gian, có ai có thể ngăn cản?
Ngay cả Đông Phương Chỉ Nhược thanh âm cũng có chút phát run:
- Giang Trần ca ca, ngươi muốn nữ nhân kia sao? Ta...
Câu Ngọc công chúa cũng rung giọng nói:
- Giang Trần, Long Cư Tuyết độc như rắn rết, ngươi lấy nàng, chẳng khác gì ở bên cạnh ngươi nằm lấy một con độc xà.
Giang Phong cũng khuyên nhủ:
- Trần Nhi, Giang gia ta cùng Long gia, bất cộng đái thiên. Long Cư Tuyết này, tuyệt không phải giai ngẫu lương xứng.
Long Cư Tuyết ở dưới quan, thanh âm trong trẻo nói:
- Giang Trần, ta biết rõ ngươi cùng hai nữ nhân Đông Phương gia có không minh bạch, cái này không sao. Nếu ngươi ưa thích các nàng, để các nàng làm nha đầu thị tẩm cho ngươi, cũng có thể. Long Cư Tuyết ta, chỉ thưởng thức nam nhân cường đại.
Giang Trần một mực giống như cười mà không phải cười, những hứa hẹn, những hấp dẫn này của Long Chiếu Phong, nếu như đổi lại bất kỳ một chư hầu chi tử nào, chỉ sợ đều gánh không được.
Dù sao, mỹ nhân và quyền lực, cái kia đều là xuân dược trí mạng của nam nhân.
Chỉ là, tuy Giang Sơn mỹ nhân có lực hấp dẫn, nhưng Giang Trần cần từ trong tay Long Chiếu Phong đạt được sao?
Hiển nhiên, Giang Trần không cần!
Những hấp dẫn như Giang Sơn mỹ nhân này, kiếp trước Giang Trần làm Thiên Đế chi tử, sẽ thiếu sao?
Không biết bao nhiêu mỹ nhân, chờ hắn đi sủng hạnh.
Không biết bao nhiêu Giang Sơn, chờ hắn đi khống chế.
Cuối cùng, những thứ này cho tới bây giờ cũng không phải là truy cầu lớn nhất của Giang Trần.
Câu Ngọc công chúa nghe được Long Cư Tuyết nói không biết xấu hổ như vậy, nàng gần đây tính cách hào phóng, liền không khỏi nhớ tới trước kia cùng Giang Trần ước định, nếu như Giang Trần có thể đánh bại Long gia, nàng cùng Nhược nhi, có thể cho hắn lớn nhỏ ăn sạch, nhất niệm đến đây, Câu Ngọc cũng hơi cảm thấy xấu hổ.
Ngược lại là Đông Phương Chỉ Nhược gần đây ngượng ngùng, lại kéo căng khuôn mặt, dùng âm lượng mà nàng có thể kêu ra lớn nhất hô:
- Giang Trần ca ca mới không cần ngươi làm nữ nhân của hắn đây này!
- Giang Trần, ngươi còn do dự cái gì? Giang Sơn mỹ nhân, nam nhân nào không muốn?
Long Chiếu Phong lớn tiếng nói.
Giang Trần cười ha ha, nãy giờ hắn không nói gì, là muốn nhìn cha con Long gia này có thể diễn ra bao nhiêu trò hề.
*****
- Giang Sơn mỹ nhân?
Giang Trần hết hứng thú lắc đầu.
- Long Chiếu Phong, chuyện cho tới bây giờ, bán đứng nhan sắc của con gái, là chiêu số cuối cùng của ngươi sao?
- Giang Trần, ta...
- Im ngay! Long Chiếu Phong, ta đã sớm nói, Nhị Độ Quan này, là nơi táng thân thích hợp ngươi nhất. Con gái của ngươi? Thiên tài? Mỹ nữ? Ha ha ha, thì tính sao? Một nữ nhân rắn rết, Hồng Phấn Khô Lâu, dù lột sạch quần áo đến cửa, Giang Trần ta cũng không có hứng thú. Long Cư Tuyết, những làm bộ làm tịch kia của ngươi, vẫn là giữ lại đến Địa Phủ câu dẫn cô hồn dã quỷ đi.
Thoại âm rơi xuống, sắc mặt Giang Trần phát lạnh, trong miệng niệm thú ngữ lần nữa, phát ra hiệu lệnh công kích mạnh nhất!
Tất cả Kim Dực Kiếm Điểu thu được mệnh lệnh, liên tục gáy minh, phát động bộ hạ.
Thủy triều công kích, lại lần nữa bao phủ trên không Nhị Độ Quan.
- Giang Trần... Ngươi ngươi sẽ phải hối hận!
Long Chiếu Phong đường cùng tận thế, làm lấy giãy dụa cuối cùng.
- Nữ nhi của ta, Tiên Thiên Thanh Loan thể, là Tử Dương Tông Thủy Nguyệt đại sư khâm điểm đệ tử, ngươi đối phó Long gia ta, là tương đương ngỗ nghịch Thủy Nguyệt đại sư, tương đương ngỗ nghịch toàn bộ Tử Dương Tông!
Tử Dương Tông, chính là trong liên minh 16 quốc quanh thân, một trong bốn đại tông môn cường đại nhất.
Thủy Nguyệt đại sư, lại là một trong cửu đại trưởng lão của Tử Dương Tông, quyền thế mạnh, có thể đứng vào Top 10 Tử Dương Tông, đừng nói là Đông Phương Vương Quốc, dù toàn bộ quanh thân 16 quốc, cũng không có người dám ngỗ nghịch nàng!
Chỉ là, những uy hiếp này, ở trước mặt Giang Trần, lại không có lực.
Ở trên mặt Giang Trần, thậm chí không có nửa phần gợn sóng. Trái lại, trong mắt Giang Trần, ngược lại dâng lên đạo đạo sát cơ càng mạnh hơn nữa.
- Tử Dương Tông?
Trong nội tâm Giang Trần cười lạnh.
- Dù mười cái Tử Dương Tông, cũng ngăn không được quyết tâm Giang Trần ta tiêu diệt Long gia ngươi!
Đắc tội Tử Dương Tông, cái kia là chuyện sau này. Chuyện sau này, ai biết?
Trước mắt, Long gia này, phải diệt trừ. Nếu không, hậu hoạn vô cùng. Diệt Long gia, lại giết Long Cư Tuyết, một thiên tài đã chết, sẽ có bao nhiêu giá trị?
Cự đầu Tử Dương Tông, cũng chưa chắc sẽ vì một cái gọi là thiên tài chết đi, mà gây chiến!
Giang Trần gào thét tầm đó, đã đạp lên lưng một con Kim Dực Kiếm Điểu, giương cung cài tên, hưu... một mũi tên, bắn về phía Long Chiếu Phong.
Người này, năm lần bảy lượt muốn đưa Giang gia hắn vào chỗ chết.
Hôm nay, Giang Trần muốn trước giết người này. Người này vừa chết, đại cục có thể định!
Mũi tên phá không, mang theo chân khí lạnh thấu xương, cường thế đánh úp lại.
- Bảo hộ bệ hạ!
Không thể không nói, Long Nhị là tử trung, cùng Long Nhất và Long Tam chết đi kia đồng dạng, đều là tử sĩ của Long Chiếu Phong.
Là thời điểm Long Chiếu Phong tham gia Tiềm Long hội thử, tuyển định thân vệ tùy tùng.
Cùng một chỗ xuất sinh nhập tử vài thập niên, sớm đã đem tánh mạng của mình bán cho Long Chiếu Phong.
Chỉ là, một khi Giang Trần phát động cung tiễn công kích, Long Nhị có thể chống đỡ được sao?
Hưu, hưu, hưu...
Tiếng xé gió liên tục, không ngừng đánh úp lại, mũi tên không gì sánh kịp xé rách hư không, chân khí cùng không khí va chạm, đốt ra từng đạo lưu quang, như một con Hỏa Long nở rộ, xảo trá hướng Long Chiếu Phong phóng tới.
Ngăn cản! Ngăn cản! Ngăn cản!
Không ngừng có tử sĩ che chở Long Chiếu Phong, dùng thân thể huyết nhục đi ngăn cản mũi tên bá đạo này.
Phốc, Phốc!
Liên tục ba bốn Chân khí đại sư, bị mũi tên này xuyên thủng.
Mà Long Chiếu Phong, càng là chật vật không chịu nổi. Hắn không chỉ phải đối mặt mũi tên uy hiếp, còn có hơn mười đầu Kim Dực Kiếm Điểu, ở trên đỉnh đầu hắn xoay quanh, chân khí cường đại không ngừng bắn xuống, lực uy hiếp không kém Giang Trần chút nào.
Long Nhị đầy người máu tươi, toàn thân đã như một huyết nhân.
- Long Nhị, bảo hộ Tuyết Nhi chạy đi! Bất kể ta! Tuyết Nhi còn, thì có ngày báo thù cho Long gia ta!
Long Chiếu Phong cũng biết rõ, cục diện như vậy, kết quả đã là hẳn phải chết, hắn trốn không thoát, Giang Trần cũng không có khả năng để hắn đào tẩu!
Hôm nay duy nhất trông cậy vào, là yểm hộ Long Cư Tuyết đi!
Chỉ cần Long Cư Tuyết đi rồi, trở lại Long Đằng Hầu phủ, mang đi một hai huyết mạch Long gia, đợi một thời gian, chỉ cần huyết mạch Long gia không đoạn, sẽ có một ngày quật khởi!
- Muốn đi?
Giang Trần cười lạnh một tiếng, đưa tay lại là một mũi tên, trực tiếp xỏ xuyên qua Long Nhị!
Phốc!
Mũi tên xuyên ngực, thấu qua phía sau lưng, mặc bắn mà ra. Ngực Long Nhị phun ra một đoàn huyết bồng, trong miệng cũng cuồng phun máu tươi, hướng Long Chiếu Phong mở to mắt.
- Bệ hạ, thuộc hạ... Đi trước.
Nói xong, Long Nhị ầm ầm ngã xuống.
Long Chiếu Phong căn bản không kịp nhìn Long Nhị, điên cuồng vung vẩy lấy binh khí trong tay:
- Tuyết Nhi, vi phụ yểm hộ ngươi đi, nhanh!
Giờ khắc này, Long Chiếu Phong vừa hận vừa chua xót. Một màn này, hạng gì quen thuộc? Mấy ngày trước, Đông Phương Lộc không phải hi sinh mình cũng muốn đưa Câu Ngọc công chúa thoát đi sao?
Cái này là hiện thế báo?
Long Chiếu Phong là mười một mạch Chân khí đại sư, một thân tu vi, so với Giang Phong cùng Câu Ngọc công chúa càng mạnh hơn nữa, dù sao, hắn tiến vào mười một mạch Chân khí đại sư đã rất lâu rồi.
Mà Giang Phong cùng Câu Ngọc, là vừa mới vững chắc cảnh giới.
Cho nên, một khi Long Chiếu Phong không tiếc mệnh, sức chiến đấu quả nhiên là kinh người. Không thể không nói, người bị buộc vào tuyệt cảnh, thường thường có thể bộc phát ra lực lượng kinh người.
Thậm chí liên tục có hai đầu Kim Dực Kiếm Điểu, bị Long Chiếu Phong bổ trúng, thê lương gáy minh, sinh cơ đoạn tuyệt, từ trên cao rớt xuống.
Giang Trần hét lớn một tiếng, liên tục rút ra ba mũi tên, hưu, hưu, hưu, hàng loạt mũi tên, mang theo khí thế đoạt mệnh, hướng Long Chiếu Phong vọt tới.
Mặc dù Long Chiếu Phong mạnh, nhưng mà nhiều Kim Dực Kiếm Điểu vây quanh như vậy, đã cố hết sức rồi.
Ba mũi tên này nhanh như lưu tinh, phá không mà đến.
Phanh, phanh, phanh!
Ba mũi tên đều bắn tới chỗ hiểm của Long Chiếu Phong, nhưng mà Long Chiếu Phong mặc giáp mỏng, ba mũi tên kia đều không thể xuyên thấu.
Chỉ là, tuy không thể xuyên thấu Long Chiếu Phong, nhưng chân khí cường đại rót vào cơ thể, cũng chấn đến Long Chiếu Phong không ngừng phun huyết, lục phủ ngũ tạng nhận lấy trọng thương.
- Tuyết Nhi, đi!
Long Chiếu Phong hổ gầm liên tục, như là Phong Ma, che chở lấy Long Cư Tuyết lao đi.
Giang Trần hừ nhẹ, muốn đi?
Hơn mười Kim Dực Kiếm Điểu, mang theo trên trăm Ngân Dực Kiếm Điểu, tạo thành một Thiên La Địa Võng, hoàn toàn phá hỏng đường đi của Long Cư Tuyết!
- A!
Long Chiếu Phong thấy thế, trong miệng phun huyết, biết rõ đại thế đã mất, ngay cả con gái cũng đi không được.
Ngay lúc này, Long Chiếu Phong cảm thấy đỉnh đầu sinh phong, đang muốn phản ứng, Giang Trần đã cưỡi Kim Dực Kiếm Điểu, như thiểm điện lướt tới.
Đao mang uyển như sương lạnh, một tung mà qua.
Bá!
Ánh đao xẹt qua cổ của Long Chiếu Phong, chỉ nghe được một âm thanh đứt gãy thanh thúy. Thủ cấp của Long Chiếu Phong trùng thiên, hai mắt tràn ngập cừu hận, thậm chí còn chưa kịp nhắm mắt.
← Ch. 0102 | Ch. 0104 → |