← Ch.0121 | Ch.0123 → |
Lúc trước Tề Tham còn có chút hung hăng càn quấy, giờ phút này lại kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
Hắn không dám lại làm càn?
Thực lực Giang Trần này, quả thực mạnh đến nổi vượt quá tưởng tượng của hắn. Một thiếu niên mười mấy tuổi, vậy mà có thể đem chân khí vận dụng đến thần diệu như thế!
Nghĩ tới đây, Tề Tham một đầu mồ hôi lạnh, không dám nói lời ngu xuẩn gì nữa. Hai tay ôm quyền, xám xịt chạy ra. Giang Trần là buông tha hắn, sợ là sợ bọn thủ hạ Giang Trần khó chịu, không cho hắn đi.
Quả nhiên, tin tức Hắc Nguyệt Quốc xâm lấn, cũng không phải Nhạc Quần kia ăn nói lung tung.
- Sư tôn, việc này, nên làm cái gì bây giờ?
Kiều Bạch Thạch cũng vô cùng mê mang. Hắn là có nhiệt huyết ái quốc, nhưng cũng biết rõ, dùng quốc lực hiện tại của Đông Phương Vương Quốc, một trăm lẻ tám lộ chư hầu, ít nhất một nửa không có sức chiến đấu.
Còn lại một nửa, lòng người bàng hoàng, căn bản không chịu nổi trọng dụng.
Vương thất, tinh nhuệ cơ hồ ở lúc Long gia làm loạn chết sạch. Lực lượng vương thất mới tổ kiến, trên cơ bản là tạm thời nước tới chân mới nhảy, lực lượng có hạn.
Nhìn chung toàn bộ Vương Quốc, cơ hồ là không có lực lượng tinh nhuệ gì, có thể đi tiền tuyến cùng Hắc Nguyệt Quốc chính diện đối kháng!
- Có thể làm sao? Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn.
Giang Trần ngược lại không hoảng loạn, Vương Quốc thế tục chinh chiến, với hắn mà nói, áp lực không lớn.
Tông môn cường giả cũng không để cho hắn cúi đầu, chỉ là một Hắc Nguyệt Quốc, sao có thể để cho hắn lo lắng.
- Bạch Thạch, ngươi cùng Tống Thiên Tinh về vương đô một chuyến. Dùng tốc độ nhanh nhất đi. Ta không muốn cùng vương thất liên hệ, nhưng mà hai nước giao chiến, vương thất vẫn phải trước tiên biết đến mới được.
Giang Trần nói đến đây, cũng nhịn không được thở dài một hơi. Đông Phương Vương Quốc đủ loạn a, trải qua Long gia đại loạn, toàn bộ hệ thống Vương Quốc đều hỏng mất.
Theo lý thuyết, dùng quốc lực của Đông Phương Vương Quốc, tại Hắc Nguyệt Quốc khẳng định cũng có nằm vùng, có tình báo.
Nhưng mà trải qua trận chiến ấy, lực lượng của Đông Phương nhất tộc, cơ hồ là chết sạch. Dù có lực lượng tình báo, có nơi phát ra tin tức, nhưng cơ hồ đã đoạn.
Hệ thống tình báo vừa đứt, toàn bộ quốc gia như con ruồi không đầu vậy.
Muốn khôi phục loại trật tự bình thường này, không có năm ba năm, căn bản không có khả năng.
Nếu như không phải bên Giang Trần ngoài ý muốn biết được, chỉ sợ đại quân Hắc Nguyệt Quốc đã đến biên cảnh, vương thất vẫn chưa hay biết gì.
Thời khắc phi thường, đi con đường phi thường.
Giang Trần phái ra hai con Kim Dực Kiếm Điểu, dẫn đầu một đám Ngân Dực Kiếm Điểu, dùng tốc độ nhanh nhất, đưa đám người Dược Sư Điện về vương đô.
Tốc độ của Ngân Dực Kiếm Điểu hết sức kinh người. Hơn nữa thay phiên cưỡi, một đường tốc độ bay nhanh, cùng ngày liền về tới vương đô.
Tống Thiên Tinh đồng dạng Kiều Bạch Thạch, đều là nhân sĩ sinh trưởng ở Đông Phương Vương Quốc, trong người bọn hắn đều có một cỗ nhiệt huyết ái quốc.
Lập tức không do dự, trực tiếp đi cầu kiến Câu Ngọc công chúa.
Theo đạo lý mà nói, bọn hắn nên đi bái kiến quốc quân Đông Phương Lân. Nhưng mà Đông Phương Lân một thiếu niên mười mấy tuổi, hiện tại chỉ là một bài trí.
Chính thức buông rèm chấp chính, là Câu Ngọc công chúa.
Nếu như là Tống Thiên Tinh, chưa hẳn có thể nhìn thấy Câu Ngọc công chúa, nhưng mà Kiều Bạch Thạch bất đồng. Kiều Bạch Thạch là tâm phúc của Giang Trần. Điểm này, Câu Ngọc công chúa rất rõ ràng.
Rất nhanh, Câu Ngọc công chúa liền ăn mặc thỏa đáng, triệu kiến hai người tiến cung.
- Bái kiến Câu Ngọc công chúa.
Tống Thiên Tinh cùng Kiều Bạch Thạch tiến lên chào hỏi.
- Tại sao nhị vị lại đi cùng một chỗ? Hơn nữa vội vội vàng vàng gặp Bổn cung, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì quan trọng?
Tống Thiên Tinh nhìn nhìn Kiều Bạch Thạch, ý bảo hắn nói.
Kiều Bạch Thạch cũng không từ chối, vẻ mặt ngưng trọng:
- Công chúa, buổi trưa hôm nay nhận được tin tức, Hắc Nguyệt Quốc tập kết đại quân, trong vòng mười ngày, sẽ xâm lấn Đông Phương Vương Quốc ta.
- Cái gì?
Câu Ngọc công chúa biến sắc, nàng trong khoảng thời gian này, cũng ẩn ẩn có một loại dự cảm bất tường, một mực lo lắng.
Chỉ là, nàng đều khờ dại tự an ủi mình, Hắc Nguyệt Quốc chưa chắc sẽ động thủ, Hắc Nguyệt Quốc chưa hẳn nhanh như vậy sẽ động thủ.
Chỉ là, loại tự mình an ủi này, cuối cùng chỉ là tự mình an ủi.
Hắc Nguyệt Quốc chẳng những động thủ, hơn nữa tốc độ động thủ, so với nàng tưởng tượng còn nhanh.
- Tin tức có chuẩn xác không?
Câu Ngọc công chúa thoáng có chút thất thố, lập tức liền khôi phục thong dong cùng trấn định của thượng vị giả.
- Chắc chắn 100%.
Kiều Bạch Thạch nói:
- Sáng hôm nay, có một sứ giả Hắc Nguyệt Quốc, đến Giang Hãn Lĩnh chiêu mộ Giang gia, ưng thuận vô số vinh hoa phú quý, để trống vị trí Nhất phẩm chư hầu, mời Giang gia nhập tọa.
Câu Ngọc công chúa nghe nói chuyện đó, trong lòng không khỏi hoảng hốt, nàng biết rõ Giang Trần sẽ không bị vinh hoa phú quý hấp dẫn, nhưng vẫn nhịn không được hỏi:
- Giang Trần không có đáp ứng a?
- Thiếu gia nhà ta xì mũi coi thường, mắng sứ giả kia một trận, cự tuyệt.
Kiều Bạch Thạch cũng không có che dấu cái gì.
Không biết tại làm sao, nghe Kiều Bạch Thạch nói bốn chữ "thiếu gia nhà ta" này, trong nội tâm Tống Thiên Tinh không khỏi đau xót, phảng phất có điều mất mát.
Mà Câu Ngọc công chúa thì hơi có chút động dung, liếc nhìn Kiều Bạch Thạch thật sâu, lập tức nói:
- Việc này, ta đã biết, ta lập tức lên đường, đi gặp Giang Trần.
- Tốt!
Kiều Bạch Thạch gật đầu.
- Ngươi chờ một lát, ta mang Nhược Nhi cùng đi.
Đột nhiên, Câu Ngọc phảng phất có chút không tự tin, nhớ tới Đông Phương Chỉ Nhược.
Ở trong nội tâm Câu Ngọc, Đông Phương Chỉ Nhược mới là cảm tình bài tốt nhất? Thẻ đánh bạc có thể thuyết phục Giang Trần?
Không biết như thế nào, Câu Ngọc nghe được Hắc Nguyệt Quốc sắp xâm lấn, mới đầu còn có chút tâm loạn, nhưng sau một lúc lâu, rõ ràng không có bất kỳ lý do, tâm tình liền buông lỏng.
Phảng phất trong mơ hồ, nàng có một loại tâm lý dựa vào, căn bản không cho là Hắc Nguyệt Quốc có thể đánh thắng được.
Mà loại tâm lý dựa vào trong tối tăm kia, hôm nay nàng cũng không có cái gì không thừa nhận, tự nhiên là bởi vì Giang Trần.
Trận chiến Nhị Độ Quan mang đến rung động cùng trùng kích mãnh liệt, ở trong nội tâm Câu Ngọc công chúa, đã in xuống dấu ấn bách thế khó quên. Đó là một loại ấn ký căn bản không thể lau đi.
Giang Trần thần kỳ, cường đại, thần bí, tâm huyết, ngạo khí, ... ở trong trận chiến kia, triển lộ không bỏ sót.
Một thiếu niên như vậy, ở trong mắt Câu Ngọc công chúa kiêu ngạo, đó là nam nhân hoàn mỹ. Là nam nhân duy nhất chinh phục nội tâm kiêu ngạo của nàng.
Đông Phương Chỉ Nhược đã ngủ, nghe nói muốn đi gặp Giang Trần, liền quét sạch buồn ngủ, ồn ào muốn hiện tại liền đi.
Sự tình trọng đại, Kiều Bạch Thạch cũng không do dự, mang theo Câu Ngọc công chúa, Đông Phương Chỉ Nhược, còn có một đám thân vệ vương thất, hướng Nam Cương phản hồi.
Một đêm phi hành, trời còn chưa sáng, liền về tới Giang Hãn Lĩnh.
*****
Lúc gặp lại Giang Trần, Câu Ngọc công chúa trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Khuôn mặt thiếu niên tuổi trẻ mà bình tĩnh thong dong kia, tựa hồ đã xảy ra tí ti lột xác.
Khuôn mặt kia, cũng không xa lạ gì, như cũ là quen thuộc như vậy.
Nhưng loại cảm giác này, lại phảng phất đem chênh lệch lẫn nhau, kéo lớn hơn rất nhiều.
Đúng vậy, ở trên người Giang Trần, thậm chí có một loại khí chất mà ngay cả Câu Ngọc công chúa cũng tự ti mặc cảm, đó là một loại cao quý nói không nên lời.
- Giang Trần, ngươi vậy mà... đã là mười một mạch Chân khí đại sư?
Câu Ngọc công chúa hồi tưởng quật khởi chi lộ của thiếu niên này, cảm thấy rất là hoảng hốt.
Nửa năm trước, hắn tựa hồ vẫn là người ngay cả trụ cột khảo hạch cũng qua không được a?
Như thế nào nửa năm thời gian, một người có thể phát sinh lột xác thoát thai hoán cốt như thế?
Câu Ngọc công chúa không nghĩ ra, nàng cũng không muốn suy nghĩ.
Giang Trần có chút gật đầu:
- Chút việc nhỏ ấy trước không đề cập tới. Đúng rồi, Câu Ngọc, ta nghe nói Đông Phương nhất tộc các ngươi, có một lão tổ a? Long gia làm loạn, hắn không có xuất hiện; hiện tại cường địch muốn xâm lấn, hắn vẫn không hiện ra?
Câu Ngọc công chúa cười khổ:
- Lão tổ bế quan, có lẽ cũng sắp xuất quan a?
Lúc nói lời này, chính nàng cũng không có lực lượng gì. Hơn nữa, Đông Phương nhất tộc có lão tổ, Hắc Nguyệt Quốc người ta cũng có lão tổ.
Lão tổ đối chiến lão tổ, nghe nói lão tổ Hắc Nguyệt Quốc là lão quái vật đã sống hơn một ngàn năm rồi, tuổi thọ cùng tu vi đều cao hơn lão tổ của Đông Phương nhất tộc.
Giang Trần cười cười, cũng không có nói cái gì nữa.
- Đúng rồi, nha đầu Nhược Nhi kia cũng tới?
- Đúng vậy, bất quá trong đêm chạy đi, nàng không có nghỉ ngơi tốt, lúc này có lẽ đang ngủ bù. Ngươi nhớ nàng?
Ngữ khí của Câu Ngọc công chúa, có chút kì quái.
- Nhớ nàng?
Giang Trần bật cười.
- Ngươi cô nàng này, trong đầu luôn nghĩ một ít cổ quái, ngươi sẽ không muốn nói cho ta biết, lần này các ngươi tới, là ý định thực hiện lời hứa chứ?
Khuôn mặt Câu Ngọc công chúa đỏ lên, nàng đương nhiên biết rõ Giang Trần nói là cái gì. Lúc trước, khi Tiềm Long thi hội tiến hành, Câu Ngọc công chúa từng đồng ý, chỉ cần Giang Trần hắn có thể ở trong Tiềm Long thi hội áp đảo Long gia, bất kể là Nhược Nhi, hay là Câu Ngọc nàng, đều mặc Giang Trần hắn ngắt lấy, lớn nhỏ ăn sạch cũng có thể.
Lúc ấy Câu Ngọc công chúa cũng không biết là nơi nào đến dũng khí, nói ra lời nói kia. Kỳ thật, trong nội tâm nàng cực kỳ mâu thuẫn, đã cảm thấy có chút thẹn thùng sợ hãi, lại ẩn ẩn cảm thấy, nếu thật là như vậy, cũng không tệ.
Chỉ là, mặt đối mặt nghe Giang Trần nhắc tới việc này, Câu Ngọc công chúa gần đây thần kinh không ổn định, cũng có chút ít luống cuống tay chân, trên mặt mây đỏ bay loạn.
- Giang Trần... Ngươi... Ngươi...
Câu Ngọc công chúa rất muốn tranh một hơi, nói chút gì đó, nhưng mà bờ môi há lại há, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
- Được rồi! Đổi ý đúng không? Coi như ta cái gì cũng chưa nói.
Giang Trần cố ý xụ mặt.
- Không phải. Giang Trần...
Câu Ngọc công chúa vội vàng giải thích, con ngươi lóe ra thẹn thùng mà bình thường căn bản không thể nào thấy được, thanh âm thấp đến chính nàng cũng nghe không được.
- Giang Trần, ngươi... Đừng hiểu lầm. Nếu quả thật cần, ngươi... Ngươi có thể muốn... muốn ta.
Lập tức, nữ tử háo cường kia lại cắn cắn bờ môi, lấy hết dũng khí nói:
- Ta biết rõ ngươi... ngươi có khả năng xem thường ta. Thế nhưng mà, trừ ngươi ra, Câu Ngọc ta đời này, sẽ không vừa ý nam nhân khác.
Giang Trần ngây ngẩn cả người, hắn vốn chỉ muốn đùa Câu Ngọc công chúa thoáng một phát, hù dọa nàng một chút mà thôi. Không nghĩ tới, tính cách của Câu Ngọc công chúa này, vậy mà tích cực như vậy.
Điều này cũng làm cho Giang Trần có chút đâm lao phải theo lao rồi.
Cười hắc hắc một tiếng, Giang Trần tiến lên một bước, duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng ở trên mũi Câu Ngọc ngắt thoáng một phát:
- Được rồi, ta muốn như vậy thoáng một phát, tính toán huề nhau.
Trong nháy mắt Giang Trần thò tay đó, tim Câu Ngọc cơ hồ đã đến cổ họng. Tuy tính cách nàng rất hảo cường, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, nhưng cuối cùng là thân nữ nhi.
Nàng một mực đem nữ nhi ngượng ngùng, giấu ở trong vẻ ngoài cường thế.
Thật sự sự đáo lâm đầu, nữ nhi gia thẹn thùng, da thịt chưa từng bị người đụng chạm qua, vẫn kìm lòng không được có chút phát nhiệt.
Nàng cho rằng, Giang Trần là muốn động thật rồi.
Nào biết được, Giang Trần cử nhẹ như trọng, chỉ ở trên chóp mũi nàng ngắt thoáng một phát. Loại tình hình này, như một ca ca cưng chiều tiểu muội nhà bên, thân thiết mà vô tà.
Câu Ngọc một lòng bang bang nhảy loạn. Tuy trong nội tâm ẩn ẩn có chút thất lạc, nhưng tựa hồ lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, tâm hồn thiếu nữ loạn tới cực điểm.
- Đi thôi, chúng ta đi xem Nhược Nhi.
Giang Trần cười cười, quay người đi ra vài bước.
Câu Ngọc công chúa thấy Giang Trần hoàn toàn chính xác không có tà niệm gì, mới thở phào nhẹ nhỏm, cố gắng bình phục tâm tình thoáng một phát, lại lấy hết dũng khí, đi đến trước mặt Giang Trần.
Mắt ngọc mày ngài dưới ánh mặt trời, lộ ra càng động lòng người. Chỉ thấy lông mi nàng nhẹ nhàng nhúc nhích, phảng phất lấy hết lực lượng toàn thân nói ra:
- Giang Trần, mặc kệ ngươi nghĩ ta thế nào. Ngươi là nam nhân đầu tiên chạm vào ta. Từ nay về sau, ta sẽ không để cho người thứ hai chạm ta.
Nói xong những lời này, Câu Ngọc công chúa cơ hồ toàn thân hư thoát. Nàng như thế nào cũng không thể tưởng được, nguyên lai, có mấy lời muốn từ trong miệng nói ra, vậy mà so với đối mặt trăm vạn đại quân còn gian nan hơn.
- Chớ suy nghĩ lung tung nữa, ngươi cái bộ dáng này, đợi chút nữa bị Nhược Nhi chứng kiến, sẽ coi là ta đem ngươi dù thế nào rồi.
Giang Trần cười ha ha.
Khóe miệng Câu Ngọc công chúa tràn ra một tia ôn hòa vui vẻ:
- Nhược Nhi đơn thuần như vậy, sẽ không nghĩ ngợi lung tung.
- Hoàn toàn chính xác đơn thuần, ngay cả ngậm máu phun người cũng cũng không hiểu, ha ha.
Giang Trần cười ha ha, Câu Ngọc công chúa nghĩ thoáng một phát, mặt lại đỏ rồi, khẽ cắn bờ môi, dậm chân một cái:
- Giang Trần, ngươi thật là một đại ác ôn!
Cái điển cố ngậm máu phun người này, là lúc trước Long Đằng Hầu phủ yến hội, Giang Trần phản kích Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân.
Ý nghĩa là chỉ tràng diện nữ nhân chuyển dạ sinh con, lúc ấy Đông Phương Chỉ Nhược không hiểu, còn cố ý hỏi Giang Trần là có ý gì.
Ngay cả Câu Ngọc công chúa, cũng phải một hồi mới hiểu được.
Câu Ngọc công chúa đi ở phía sau, cùng Giang Trần bảo lưu một khoảng cách. Nhìn xem bóng lưng thiếu niên này, Câu Ngọc công chúa tâm tình phức tạp.
Vừa rồi Giang Trần niết cái mũi của nàng thoáng một phát, thân mật vô tà, khơi gợi lên tình cảm ôm ấp của Câu Ngọc công chúa.
Huynh trưởng Đông Phương Tuấn, Đông Phương Lộc của nàng, sinh ở đế vương gia, phảng phất là một bộ máy móc quyền lực, chưa bao giờ đối với nàng làm cử động thân mật như vậy.
← Ch. 0121 | Ch. 0123 → |