← Ch.0241 | Ch.0243 → |
Bất quá, trước mặt nhiều người như vậy, Ninh Thanh Yên đến cùng vẫn giữ một ít phong độ, nhàn nhạt gật đầu:
- Ngươi tốt.
Nói xong, đôi mắt có chút lo lắng nhìn ngoài cửa, cái cổ thon dài như thiên nga trắng, hai xương quai xanh phác hoạ cổ của nàng càng thêm thon dài trắng noãn.
Xem điệu bộ của Tiêu Vũ cùng Càn Lam Bắc Cung hôm nay, hiển nhiên là nguyện nhất định phải có.
Ninh Thanh Yên có chút bận tâm, bất quá tâm lý nữ nhân, nam nhân mình âu yếm, nhất định là giỏi nhất trên thế giới.
Nàng tin tưởng, Kiều Bạch Thạch nhất định sẽ không trốn tránh, nhất định sẽ mang theo đội ngũ cầu hôn của hắn, đến đây cưới Ninh Thanh Yên nàng làm vợ.
Trong nội tâm nàng đã quyết định chủ ý, nếu như hôm nay có người cản trở, coi như là bỏ trốn, nàng cũng sẽ không tiếc.
Nàng thích là Kiều Bạch Thạch, thích Kiều Bạch Thạch ăn nói, phong độ cùng nội hàm, thích hết thảy của hắn.
Ở một khắc Kiều Bạch Thạch lấy ra Tứ Quý Thường Thanh Đan kia, từ sâu trong nội tâm Ninh Thanh Yên, đã dung không được nam nhân thứ hai.
- Thanh Yên, ngươi ngồi xuống. Hôm nay tới nhiều khách quý như vậy, ngươi mất hồn mất vía, là nghĩ cái gì?
Ngữ khí của Ninh cung chủ hơi có chút không vui.
Ngay lúc này, ngoài cửa báo lại:
- Cung chủ, bên ngoài, lại có một đội ngũ cầu hôn đến.
Nếu đã công khai chọn rể, như vậy có đội ngũ cầu hôn khác, ngược lại là bình thường.
Bất quá, Ninh cung chủ rất rõ ràng, cái gọi là đội ngũ cầu hôn khác, ngoại trừ Kiều Bạch Thạch ra, căn bản không có khả năng có người khác.
Người nào không biết, công khai cầu hôn này, là Ninh cung chủ nàng bố cục? Chính là vì tuyên truyền Càn Lam Bắc Cung cùng Càn Lam Nam Cung quan hệ thông gia.
Đồng thời, cũng mượn tên tuổi Càn Lam Bắc Cung, ép buộc Kiều Bạch Thạch, để cho hắn thức thời, biết khó mà lui, cách con gái nàng xa một chút.
Thân hình uyển chuyển của Ninh Thanh Yên, bỗng nhiên thoáng một phát đứng lên:
- Có phải Bạch Thạch đến hay không? Mau mời bọn hắn vào.
Sắc mặt Ninh cung chủ trầm xuống, quát:
- Thanh Yên, cái gì Bạch Thạch Hắc Thạch? Hôm nay chỉ có Tiêu Vũ công tử đại biểu Càn Lam Bắc Cung tới cầu thân, những người khác, Bổn cung chướng mắt.
Vẻ mặt Ninh Thanh Yên ủy khuất:
- Mẹ, là ngươi lập gia đình, hay là ta lập gia đình? Ngươi để ý, cùng con gái ta có quan hệ gì?
- Hôn nhân đại sự, cha mẹ làm chủ.
Ninh cung chủ mười phần bá khí.
Dương mi quát:
- Đi, oanh tiểu tử không tán thưởng kia ra, nói cho hắn biết, Càn Lam Nam Cung không chào đón hắn, để cho hắn sớm chết tâm đi.
Người báo tin kia có chút xấu hổ, đứng tại nguyên chỗ, đi cũng không được, ở lại cũng không xong.
Sắc mặt Ninh cung chủ phát lạnh:
- Như thế nào? Lời của bổn cung không có tác dụng? Đi, gọi người đuổi bọn họ đi.
- Cung chủ... Không dễ làm a.
- Như thế nào không dễ làm?
Ninh lão thái thái vỗ bàn.
- Trong đám người đến, có rất nhiều đều là lão bằng hữu của ngài.
- Bằng hữu cũ?
Ninh cung chủ sững sờ.
- Người nào?
- Thanh Dương Cốc Phí lão, Đa Bảo Đạo Tràng Thạch phó môn chủ, còn có Long Nha vệ Chu phó tổng quản... Ân, có đương triều Thái tử Diệp Dung. Còn có một chút nhân vật quyền quý, dù sao là không ít.
- Cái gì?
Vẻ mặt Ninh lão thái thái kinh ngạc.
- Bọn hắn đến làm gì? Hẳn là biết rõ lão thân muốn gả con gái, chạy đến uống một ly rượu mừng?
- Ta xem tư thế kia của bọn hắn, đều là vì Kiều Bạch Thạch cầu hôn mà đến.
Người gác cổng đành phải nói chi tiết.
- Không có khả năng.
Ninh lão thái thái lập tức lắc đầu.
- Kiều Bạch Thạch là một tiểu tử từ bên ngoài đến, dựa vào hoa ngôn xảo ngữ, cũng chỉ có thể lừa gạt được nữ nhi của ta, hắn ở đâu tìm được những nhân vật này đến cầu hôn cho hắn? Nhất định là trùng hợp, những người này là đến uống rượu mừng, cùng lúc xuất hiện ở cửa ra vào, để cho hắn tìm được cơ hội cáo mượn oai hùm.
Nói xong, đối với cao tầng Càn Lam Bắc Cung nói:
- Chư vị đạo hữu ngồi trước, có nhiều khách nhân đến như vậy, lão thân không thể ngồi yên không lý đến.
Cung chủ Càn Lam Bắc Cung Liễu Thừa Phong khẽ chau mày, dùng trực giác của hắn, coi như đám người này đến uống rượu mừng, cũng không trùng hợp như vậy a?
Tuy trong đầu ngạc nhiên, nhưng phong độ mặt ngoài vẫn phải có, Liễu Thừa Phong cười ha ha:
- Ninh cung chủ tự nhiên.
Ninh Thanh Yên căn bản không cần mẫu thân mời, vẻ mặt hưng phấn đi theo sau lưng mẫu thân.
- Thanh Yên, ngươi không ở bên trong nói chuyện với khách nhân, đi ra làm gì?
- Mẫu thân, ta ở bên trong vô cùng buồn bực.
Ninh cung chủ hừ một tiếng:
- Nha đầu chết tiệt kia, đừng trách ta không có cảnh cáo ngươi. Kiều Bạch Thạch kia, nếu hôm nay dám náo cái gì không phải, ta nhất định sẽ cho hắn đẹp mắt.
- Mẫu thân, ta cũng nói cho ngươi biết, nếu như không gả cho Kiều Bạch Thạch, ai ta cũng không lấy.
- Nha đầu chết tiệt, muốn lão nương tức chết phải không?
Hai mẹ con đang nói chuyện, đã đi tới ngoài cửa.
Một đống lớn gương mặt người quen, làm cho Ninh cung chủ hơi có chút ngoài ý muốn.
- Phí cốc chủ, Thạch phó môn chủ, Chu phó tổng quản, còn có Thái tử điện hạ, vị thiếu niên tài tuấn này là?
Ninh cung chủ chưa từng gặp Giang Trần, thấy Giang Trần được mọi người vây quanh, trong lúc nhất thời lại không biết người này là ai.
- Tại hạ Giang Trần, bái kiến Ninh cung chủ.
Giang Trần mỉm cười.
Phí lão đầu lớn giọng nói:
- Ninh cung chủ, ngươi cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia a. Lão đầu ta nghe nói, đội ngũ cầu hôn của Càn Lam Bắc Cung, ở bên trong đã sớm chiêu đãi trà ngon hảo tửu. Chúng ta lại ở ngoài cửa ăn không khí, không công bình, không công bình.
Lão nhân này, từ trước đến nay là cao thủ nói chọc cười. Vừa kêu ra, thoạt nhìn là kháng nghị Ninh cung chủ không công bình, nhưng thật ra là truyền đạt một tin tức trọng yếu, là bọn hắn cũng tới cầu thân.
Quả nhiên, Ninh cung chủ sững sờ:
- Phí lão đầu, ngươi đang nói cái gì?
Phí lão đầu cười quái dị nói:
- Ninh cung chủ, lão đầu ta rất không thoải mái. Càn Lam Bắc Cung có thể hướng ngươi cầu hôn, bằng hữu của Phí lão đầu ta cũng cầu hôn. Ta nghe nói, ngươi muốn đuổi bằng hữu của ta ra, lại tôn sùng người Càn Lam Bắc Cung là khách quý. Ngươi ngược lại nói xem, chẳng lẽ bằng hữu của Phí lão đầu ta, kém cái gọi là đệ tử thiên tài của Càn Lam Bắc Cung sao?
Thạch Tiêu Dao cũng là gia hỏa xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn, cười hắc hắc nói:
- Ninh cung chủ, nặng bên này nhẹ bên kia, cái này là ngươi không đúng. Tiểu tử Kiều Bạch Thạch này, cũng là bằng hữu của lão Thạch ta. Ngươi tình nguyện lựa chọn một đệ tử Càn Lam Bắc Cung quan hệ không lớn với Càn Lam Nam Cung các ngươi, cũng không muốn lựa chọn hậu sinh tài tuấn mà con gái ngươi ưa thích, đây là vì sao?
Chu Khuê cũng cười nói:
- Ninh đại tỷ, tiểu tử Kiều Bạch Thạch này, thật là rất không tệ. Lão phu xem hắn, tiền đồ chưa hẳn kém đệ tử Càn Lam Bắc Cung.
Thái tử Diệp Dung cười nói:
- Tất cả mọi người đừng ở chỗ này nói nữa, nếu không, chúng ta đi vào nói sau? Tất cả mọi người là tới cầu thân, cạnh tranh công bình a.
*****
Tất cả mọi người mở miệng, Đan Phi được Giang Trần mời, cũng không thể ngồi yên không lý đến. Tốt xấu gì Giang Trần còn cùng nàng ở mê cảnh đồng hành một chuyến.
Mỉm cười nói:
- Ninh lão phu nhân, Thanh Yên tỷ tỷ cùng Tiểu Đan gần đây tình như tỷ muội. Ta biết rõ, trong nội tâm của nàng, ưa thích là Kiều Bạch Thạch. Lão phu nhân, Tiểu Đan không có can đảm vượt quyết định của lão phu nhân, bất quá Kiều Bạch Thạch này, ngay cả Thái Phó lão nhân gia cũng có chút tán thành.
Lần này, cả người Ninh lão thái thái cũng có chút không được tự nhiên rồi.
Nàng còn tưởng rằng những người này đến uống rượu mừng, không nghĩ tới, nhóm người này, dĩ nhiên là thật sự đến cầu hôn cho Kiều Bạch Thạch
Trong lúc nhất thời, lão thái thái cảm thấy đầu lớn như cái đấu.
Nàng căn bản không nghĩ tới, một tiểu tử từ bên ngoài đến, vậy mà thật sự có thể nói động nhiều đại nhân vật như vậy?
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Quan sát Ninh Thanh Yên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Ninh Thanh Yên, vui vẻ khi cao hứng tới cực điểm, là hoàn toàn không cách nào che lấp.
Bất quá nói trở lại, Ninh Thanh Yên cũng không biết, đến cùng Kiều Bạch Thạch làm cái gì, lại khiến cho nhiều đại nhân vật vì hắn nói tốt như vậy.
Phải biết rằng, ở đây bất kỳ một cái nào, đều là cự đầu của Thiên Quế Vương Quốc, là đại nhân vật hết sức quan trọng, những người này thêm cùng một chỗ, luận lực ảnh hưởng, tuyệt đối là vượt qua đội hình cầu hôn của Càn Lam Bắc Cung.
- Nam nhân Ninh Thanh Yên ta chọn trúng, chưa bao giờ sẽ để cho ta thất vọng. Bạch Thạch, ngươi là giỏi nhất.
Ninh Thanh Yên nhìn Kiều Bạch Thạch, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
Giờ phút này, Kiều Bạch Thạch không có trương dương quá phận, cũng không quá rụt rè.
- Ninh cung chủ, Kiều Bạch Thạch ta xuất thân không hiển hách bằng đệ tử Càn Lam Bắc Cung, bất quá Kiều Bạch Thạch ta tin tưởng, ta thật tình với Thanh Yên, bất luận kẻ nào cũng không thể so. Hơn nữa, ta cũng tự hỏi, chỉ cần ta cố gắng, ngày khác thành tựu, tuyệt đối sẽ không kém đệ tử Càn Lam Bắc Cung.
Giờ phút này, Ninh lão thái thái không thể không một lần nữa xem kỹ Kiều Bạch Thạch, nàng cũng ý thức được, Kiều Bạch Thạch này có chút điệu thấp, trước kia mình là đánh giá thấp hắn.
Có thể nói động nhiều đại nhân vật như vậy, Kiều Bạch Thạch này thực không đơn giản. Bất kể xuất phát từ nguyên nhân gì, có một điểm là khẳng định, coi như là Tiêu Vũ, cũng không có khả năng có mặt mũi lớn như vậy, có thể thỉnh động nhiều đại nhân vật như vậy.
Nhất là câu nói cuối cùng của Đan Phi, làm cho Ninh lão thái thái có chút bối rối.
- Kiều Bạch Thạch, thậm chí ngay cả Diệp thái phó cũng biết hắn? Nói như vậy trước kia, Bổn cung là đánh giá thấp hắn rồi?
Ninh cung chủ rất rõ ràng, một người, muốn lưu lại ấn tượng ở trong nội tâm Diệp Trọng Lâu lão gia tử, kia là không dễ dàng. Muốn được Diệp lão gia tử tán dương, vậy thì càng không đơn giản.
Mặc kệ Đan Phi nói thật hay giả, nhưng mà thái độ của Đan Phi, hoặc nhiều hoặc ít đại biểu cho ý tứ của Diệp thái phó, loại tỏ thái độ này, không khỏi khiến Ninh cung chủ chăm chú đối đãi.
Mặc kệ như thế nào, nếu như hôm nay nàng đuổi Kiều Bạch Thạch đi, chẳng khác nào không cho những người này mặt mũi.
Mà những người này, bất kỳ một cái nào, đều là tồn tại mà Càn Lam Nam Cung không muốn đắc tội.
Nếu như đắc tội tất cả những người này, dù Càn Lam Nam Cung quan hệ thông gia với Càn Lam Bắc Cung, về sau chỉ sợ cũng sẽ cất bước duy gian.
- Xem ra, Bổn cung phải thu hồi thành kiến, nhất định phải chăm chú đối đãi. Cho Kiều Bạch Thạch một cơ hội cạnh tranh công bình, nếu không, đắc tội những người này, dù quan hệ thông gia với Càn Lam Bắc Cung, cũng sẽ không có lợi.
Nghĩ tới đây, trong nội tâm Ninh cung chủ ngược lại rộng rãi rồi.
- Chư vị đều là đại nhân vật của Thiên Quế Vương Quốc, có thể tự mình đến đây cầu hôn, lão thân thật sự là vạn phần vinh hạnh. Cũng không dám nặng bên này nhẹ bên kia. Người Càn Lam Bắc Cung đã tới, thành ý của chư vị, lão thân cũng nhìn ở trong mắt. Thế khó xử, lão thân sẽ không nói. Đã như vậy, mọi người cạnh tranh công bình, như thế nào?
- Mời vào trong.
Dù sao Ninh cung chủ cũng là người phụ trách một đạo tràng, điểm ấy khí độ vẫn phải có. Sau khi nghĩ thông suốt, liền mời những người này vào.
Hai đội ngũ cầu hôn, vừa vặn phân hai bên, cũng không xung đột.
Chỉ là, cung chủ Càn Lam Bắc Cung Liễu Thừa Phong nhìn thấy nhiều người đến như vậy, trong nội tâm cũng âm thầm đề phòng, tuy biểu hiện ra khách khí, chào hỏi, nhưng nội tâm lại vô cùng đề phòng.
Lần này quan hệ thông gia, Liễu Thừa Phong là quyết phải làm, không muốn bị bất luận kẻ nào phá hư.
Nhiều người xuất hiện như vậy, đều là tới cầu hôn cho Kiều Bạch Thạch, để cho Liễu Thừa Phong ngửi được một tia nguy cơ.
- Liễu Thừa Phong, ngươi chớ cùng lão đầu ta giả khách sáo. Hôm nay lão đầu ta đem lời để ở chỗ này, nha đầu Ninh gia, Bạch Thạch huynh đệ của ta là lấy định rồi.
- Bạch Thạch huynh đệ?
Liễu Thừa Phong cùng Ninh cung chủ đều sững sờ.
Mặc dù bọn hắn biết Phí lão đầu không có tiết tháo, ngữ ra kinh người. Nhưng mà lão nhân này mắt cao hơn đầu, tính tình cổ quái, vậy mà sẽ cùng Kiều Bạch Thạch xưng huynh gọi đệ?
- Đúng vậy, Kiều Bạch Thạch là bạn vong niên của lão Phí ta, tình như thủ túc. Đệ tử kia của ngươi, tuy còn có thể, bất quá muốn so với huynh đệ của ta, vẫn là tỉnh lại đi. Liễu Thừa Phong, ta khuyên ngươi sớm về nhà, miễn cho mất mặt xấu hổ.
Phí lão đầu quái thanh quái khí.
Liễu Thừa Phong không vui nói:
- Phí lão đầu, đừng nói là huynh đệ của ngươi, coi như là lão tử ngươi, Càn Lam Bắc Cung ta cũng không có khả năng nhượng bộ Thanh Dương Cốc.
Liễu Thừa Phong biết rõ, lúc này, không ngạnh một điểm là không được rồi.
Phí lão đầu nghe xong lời này, cười hắc hắc, nhẹ gật đầu:
- Tốt, tốt, Liễu Thừa Phong, lão tử nhớ kỹ lời này của ngươi. Hi vọng đến lúc đó ngươi không hối hận.
Tính cách Phí lão đầu cổ quái, thực tế lại rất mang thù. Lời nói này của Liễu Thừa Phong, chẳng khác gì triệt để đắc tội Phí lão đầu.
Liễu Thừa Phong hừ nhẹ một tiếng, hiển nhiên đối với Phí lão đầu, cũng không có để ở trong lòng. Tứ đại đạo tràng, quyền thế của Càn Lam Bắc Cung hắn xếp hàng thứ nhất.
Thanh Dương Cốc, thì xếp hạng cuối cùng.
Cho nên, Phí lão đầu uy hiếp, Liễu Thừa Phong không để ở trong lòng. Huống chi, Liễu Thừa Phong rất rõ ràng chuyện của Phí lão đầu, biết Phí lão đầu là con bỏ của Bảo Thụ Tông, đắc tội người Bảo Thụ Tông, bị lưu đày ra, hắn đời này, căn bản là phế đi.
Đối với một phế nhân uy hiếp, Liễu Thừa Phong tự nhiên sẽ không chú ý.
- Thạch lão đệ, Phí lão đầu này nói Kiều Bạch Thạch là huynh đệ của hắn. Ta ngược lại hiếu kỳ, Kiều Bạch Thạch này, với ngươi có quan hệ gì?
Liễu Thừa Phong ý định tiêu diệt từng bộ phận, lời này, là hỏi Đa Bảo Đạo Tràng Thạch Tiêu Dao.
Tính tình của Thạch Tiêu Dao, so với Phí lão đầu cũng không khá hơn chút nào.
← Ch. 0241 | Ch. 0243 → |