Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0261

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0261: Bái phỏng Diệp lão gia tử
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Ngẫm lại cũng nên đi bái kiến lão gia tử thoáng một phát rồi. Trước khỏi cần phải nói, lần đó Thiết trưởng lão chèn ép hắn, nếu không phải lão gia tử kịp thời ra mặt, nói không chừng Giang Trần phải bạo lộ Phệ Kim Thử Vương.

Một khi bạo lộ Phệ Kim Thử Vương, Giang Trần liền không có khả năng nhàn nhã như hiện tại. Nói không chừng sẽ bị các lão quái nhìn chằm chằm.

Đan Phi đi rồi, Giang Trần nghĩ chốc lát, cảm thấy đi bái phỏng lão gia tử, cũng không thể đi tay không.

Thế nhưng mà đến cấp bậc như lão gia tử, tiễn đưa lễ vật gì đó người ta cũng chưa hẳn thích. Nghĩ nghĩ, vẫn là lấy giấy bút.

Ghi một ít tư liệu về Phượng Giao Ngũ Dực Thú, kể cả đào tạo như thế nào, thức tỉnh huyết mạch...

Tuy những tài liệu này chưa hẳn có thể trợ giúp Phượng Giao Ngũ Dực Thú thức tỉnh huyết mạch, nhưng mà kiên trì, hi vọng sẽ càng lớn hơn một chút.

Bằng không thì dùng phương pháp đào tạo của lão gia tử, đích thật là có chút chà đạp Thượng Cổ huyết mạch của Phượng Giao Ngũ Dực Thú.

Hiện tại, Phượng Giao Ngũ Dực Thú ở trong tay lão gia tử, ngay cả đột phá Thánh phẩm Linh thú cũng không có gì nắm chắc.

Thế nhưng mà, tiềm lực chính thức của Phượng Giao Ngũ Dực Thú, sao chỉ là như vậy?

Ngoại trừ Phượng Giao Ngũ Dực Thú, Giang Trần còn ghi một ít phương thức đào tạo Ngân Nguyệt Yêu Viên, không có tàng tư gì.

Chuyện này cũng không cần tàng tư, Giang Trần đối với người của mình, vẫn là rất thưởng thức.

Lão gia tử và Đan Phi, hiện tại tính toán ra, là không tính ngoại nhân.

Không nói trước giao tình như thế nào, chỉ nói người ta giúp hắn giải vây, nhân tình này cũng đủ để Giang Trần dâng một phần đại lễ rồi.

Viết xong hai phần tư liệu, Giang Trần liền cất kỹ.

Đợi đến lúc sắc trời hơi tối, Giang Trần cũng không mang tùy tùng, một người đi tới Thái Phó biệt viện.

Thái Phó biệt viện đẹp và tĩnh mịch, mỗi lần Giang Trần tới đây, đều có một loại cảm giác "đại ẩn ở thành thị", trong nội tâm rất tò mò, thực lực của lão gia tử mạnh như vậy, vì sao không tiến vào tông môn, lại ẩn cư ở Vương Quốc thế tục? Từ góc độ tu luyện võ đạo mà nói, cái này không phù hợp lẽ thường.

Đan Phi tựa người ở cửa, thân hình xinh đẹp ở dưới hoàng hôn, lộ ra càng thêm thon thả, cho người một cảm giác đẹp mắt thần bí.

- Chậc chậc, Đan Phi tỷ, ngươi đây là ý định mê chết người không đền mạng sao? Ngươi đứng như vậy, để cho nam nhân qua đường còn cam lòng về nhà sao?

Giang Trần nhìn thấy Đan Phi, vui đùa nói.

Trên thực tế, chỗ Thái Phó biệt viện, không có khả năng có người qua đường gì. Người bình thường, căn bản không vào được khu vực này.

Cũng không phải Diệp Trọng Lâu tự cao tự đại, ra đặc thù, mà là vương thất căn bản không đồng ý lão gia tử sinh hoạt bị quấy rầy.

Nghe Giang Trần trêu ghẹo, Đan Phi cũng khẽ cười nói:

- Vậy ngươi đừng về nhà, cũng đừng không nỡ hai tùy tùng xinh đẹp kia a?

- Lại xinh đẹp, cũng không xinh đẹp bằng Đan Phi tỷ a.

Đan Phi cười đắc ý:

- Coi như ngươi có chút ánh mắt. Đi thôi, lão gia tử chờ ngươi đã lâu rồi.

Giang Trần nghe nói lão gia tử chờ mình, cũng không dám chậm, đi theo Đan Phi vào trong.

- Ha ha, Giang Trần, ngươi đã đến rồi.

Lão gia tử nhìn thấy Giang Trần, tâm tình thật tốt.

- Đến đến, lần trước ngươi đưa Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, lão phu còn không cam lòng uống, hôm nay liền uống thống khoái.

Giang Trần vội nói:

- Muốn uống Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, không thể uống của lão gia tử, uống của ta đi. Bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu kia, lão gia tử giữ lại cất chứa a.

Giang Trần vội vàng từ trong Trữ Vật Giới Chỉ, lấy ra một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu Linh phẩm.

- Hảo hảo, vậy lão phu sẽ chiếm tiện nghi của ngươi rồi.

Tâm tình của lão gia tử rất tốt, lấy ra ba cổ đằng bôi.

- Đến, Tiểu Đan, ngươi cũng nếm thử, rượu này, bình thường nếm không đến.

Đan Phi ở trước mặt lão gia tử, vốn là không dám ngồi, nhưng lão gia tử phân phó, nàng lại không thể không nghe.

Giang Trần cũng lanh lợi, thấy Đan Phi ngồi xuống, lập tức rót ra ba ly Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.

Đan Phi cũng nghe lão gia tử khen qua rượu này, chỉ là không có cơ hội nếm thử. Nhưng mà vật phẩm Giang Trần làm ra, chắc có lẽ không kém.

Điểm này, từ Tứ Quý Thường Thanh Đan, đã được chứng minh rõ ràng.

Quả nhiên, rượu này vừa nhập hầu, Đan Phi lập tức cảm nhận được một loại mỹ cảm trước nay chưa có.

Vốn là, Đan Phi đối với uống rượu hoàn toàn không có hứng thú, lúc này đây, chẳng những không có nhíu mày, cặp môi thơm lại càng nhấp nháy, uống hết rượu vào trong miệng.

- Như thế nào?

Ngay cả lão gia tử cũng cười hỏi.

Đan Phi uống một chén rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một tia đào hồng, càng lộ ra kiều diễm tươi đẹp.

- Ân, rượu này, so với rượu trước kia uống, dễ uống không chỉ gấp mười lần.

Đan Phi gật đầu.

- Ha ha, Giang Trần, ngươi đủ để đắc ý. Tiểu Đan rất ghét uống rượu, có thể làm cho nàng cảm thấy rượu dễ uống, ngươi có thể tự ngạo a.

Giang Trần cười nói:

- Đều nói rượu ngon xứng anh hùng, xem ra lời này cũng có chút bất công, rượu ngon mỹ nhân, nguyên lai cũng rất hợp nhau, lại càng tăng thêm sức mạnh.

- Ha ha ha, lời ấy rất hay.

Lão gia tử cười ha hả.

Đan Phi không phải loại tiểu nữ hài, nghe Giang Trần tán thưởng, lại không có vẻ gượng ép.

- Đến, Giang Trần, ta và ngươi uống một chén.

Đan Phi uống xong một chén rượu, tính cách xưa nay hào phóng, lại lần nữa xuất hiện.

- Uống.

Giang Trần cũng rất thoải mái.

Đan Phi giơ chén:

- Ly này, đa tạ ngươi giúp ta đi thế giới mê cảnh một chuyến.

Giang Trần cười cười:

- Tựa hồ nên là ta cảm tạ ngươi dẫn ta đi mới đúng, ta nghe bọn hắn nói, trước kia ngươi là nữ hiệp ngàn dặm độc hành, chưa bao giờ tổ đội.

Đan Phi cười nhạt một tiếng:

- Không phải ta không tổ đội, mà là không có người nào, đáng giá để cho ta tổ đội.

Diệp Trọng Lâu cười ha ha, nhìn Đan Phi, lại nhìn Giang Trần, dáng tươi cười càng thêm ý vị thâm trường. Bất quá, lão gia tử tinh vô cùng, chỉ cười, lại không nói câu nào.

Giang Trần cũng dứt khoát uống rượu:

- Tốt, bởi vì cái gọi là tiễn Phật tiễn đến tây thiên. Lão gia tử, Đan Phi tỷ, lần này tới vội vàng, không có chuẩn bị hậu lễ gì. Nơi này có hai phần tư liệu, có lẽ đối với các ngươi có chút tác dụng. Hi vọng các ngươi ưa thích.

- Ngươi tiễn đưa đồ vật, không cần nhìn, đó cũng là tốt.

Lão gia tử cười nói.

- Tiểu Đan, nhận, nhận.

Đồng thời còn không quên nhắc nhở Giang Trần:

- Hắc hắc, Giang Trần, về sau không có việc gì nên thường đến a.

Giang Trần im lặng, trong lúc nhất thời, ở trên người lão gia tử, ẩn ẩn thấy được bóng dáng vô lương của Phí lão đầu, dáng tươi cười kia, rõ ràng là như thân thích hoan nghênh tài chủ thường về nhà chơi.

Vì sao? Mang đồ vật đến rất tốt.

Đan Phi tiếp tới, mở ra nhìn một chút, thân thể mềm mại nao nao, trong đôi mắt đẹp bắn ra vẻ kinh ngạc, nhìn về phía Giang Trần, lộ ra vài phần kinh hỉ.

- Để bớt ngươi nói ta tàng tư, phương pháp ta đều dạy cho ngươi rồi. Đào tạo như thế nào, liền nhìn ngươi a.

Giang Trần cười cười.

*****

Đan Phi không ngừng gật đầu, lại lập tức ưỡng ngực, phảng phất hướng Giang Trần tuyên chiến:

- Có những phương pháp độc nhất vô nhị này, ta đào tạo Ngân Nguyệt Yêu Viên, nhất định sẽ không thua ngươi, không tin về sau chúng ta đánh cuộc một keo.

- Đánh bạc thì không cần, thật muốn để cho Ngân Nguyệt Yêu Viên sau khi thức tỉnh huyết mạch gặp mặt, cái kia nhất định là cục diện không chết không ngớt, chúng ta không cần như vậy.

Giang Trần vội vàng khoát tay.

- Đúng rồi, lão gia tử, tư liệu về Phượng Giao Ngũ Dực Thú, nếu ngài có hứng thú, có thể suy nghĩ một chút. Ta từng nghe vị cao nhân kia nói qua, Phượng Giao Ngũ Dực Thú, tiến hóa đến Thánh phẩm, đó là tối thiểu nhất. Thánh phẩm chỉ là giai đoạn cất bước. Phượng Giao thú lợi hại, tiến hóa đến Địa Phẩm, Thiên phẩm, thậm chí Tuyệt phẩm cũng có.

Lão gia tử nghe xong lời này, tựa như đoạt túm tư liệu của Phượng Giao Ngũ Dực Thú từ trên tay Đan Phi tới, trừng to mắt nhìn lại.

Bộ dạng vội vàng kia, ở trên người lão gia tử, tối thiểu có trăm năm chưa từng xuất hiện.

Một màn này nếu để cho bất luận người nào của Thiên Quế Vương Quốc chứng kiến, chỉ sợ sẽ chấn kinh rớt cằm.

Vừa xem xét, lão gia tử nhìn gần nửa canh giờ, càng xem càng hăng say, càng xem càng hưng phấn, bạch mi cơ hồ muốn nhảy lên.

Rốt cục chờ hắn xem xong, lão gia tử để tư liệu xuống, hai mắt bắn ra tinh quang, nhìn qua Giang Trần nói:

- Giang Trần, hiện tại lão phu cũng có chút hâm mộ ngươi rồi. Lúc ngươi tuổi nhỏ kết giao thế ngoại cao nhân, tuyệt đối là tồn tại đỉnh cấp của thế giới này. Tạo Hóa, thật sự là thiên đại Tạo Hóa.

Người có thể làm cho lão gia tử chậc chậc tán thưởng, đỏ mắt hâm mộ, chỉ sợ phóng nhãn toàn bộ liên minh 16 nước, cũng chỉ có Giang Trần.

- Đáng tiếc, đáng tiếc. Nếu như vị tiền bối kia có thể mang ngươi đi, vậy thì càng là thiên đại Tạo Hóa. Giang Trần, lúc ấy ngươi tuổi nhỏ, nếu lớn một ít, cầu hắn thu ngươi làm đồ đệ, vậy đời này thành tựu, sẽ càng thêm bất phàm. Ai...

Lão gia tử ngôn ngữ tầm đó, lại vì Giang Trần cảm thấy đáng tiếc.

Gặp Tạo Hóa tốt như vậy, xác thực là vận khí. Nhưng mà không thể được thu làm đồ đệ, kia đích thật là quá đáng tiếc.

Lần trước lão gia tử nghe Giang Trần nói qua, vị thế ngoại cao nhân kia, ở cùng Giang Trần vài năm, nhưng không có tận lực dạy hắn cái gì.

Nhưng như vậy, Giang Trần cũng đã bất phàm như thế.

Nếu mang theo bên người, chăm chú dạy dỗ mười năm hai mươi năm, cái kia còn không phải có một không hai đại lục?

Nhưng Giang Trần lại cười cười, biểu hiện trên mặt vô cùng bình tĩnh.

Hắn đương nhiên bình tĩnh, trên thực tế, nào có tiền bối cao nhân gì a? Kia đều là hắn lấy cớ, vì những yêu nghiệt kia của mình giảng giải.

Nếu như cần phải nói có cao nhân gì, đó là chính hắn.

Đương nhiên, lão gia tử đã nói như vậy, Giang Trần chỉ có thể theo khẩu khí của hắn, tiếp tục che lấp.

- Lão gia tử, con người khi còn sống, có bao nhiêu phúc duyên, hẳn là thiên mệnh chú định. Có lẽ, vị tiền bối kia đã tính ra phúc duyên của ta, nên chỉ những thứ này. Lại tham, có lẽ được không bù mất?

Lão gia tử nghe vậy, trong mắt đột nhiên lộ ra một tia khác thường, hướng Giang Trần phóng tới vẻ hân thưởng.

Hắn không nghĩ tới, Giang Trần tuổi còn trẻ, lại có giác ngộ như vậy.

Ở trên người một người tuổi trẻ, vậy mà sẽ có ngộ tính thu phóng tự nhiên, được mất tùy duyên như vậy, cái này so với thiên phú xuất chúng càng thêm khó được.

Ngộ tính, đây tuyệt đối là vượt xa thiên phú, trong nội tâm lão gia tử, đánh giá Giang Trần lại đột nhiên tăng thêm mãnh liệt.

Người thiếu niên có thiên phú, lại có ngộ tính như thế, vậy mà xuất thân từ Đông Phương Vương Quốc, cái này để cho lão gia tử không thể không cảm thán, tạo vật thần kỳ, có đôi khi thật không có kết cấu mà theo.

Đồng thời cũng âm thầm đáng tiếc thay Đông Phương Vương Quốc, một tuổi trẻ tài tuấn như thế, vậy mà không được thưởng thức, ngược lại để cho người ta tha hương, khó trách Đông Phương Vương Quốc này một mực ở tam lưu.

- Giang Trần, ngươi tuổi nhỏ được kỳ duyên, là không thể đối ngoại tuyên truyền, nếu không, đối với ngươi là họa không phải phúc.

Lão gia tử nhịn không được nhắc nhở.

Hắn thật sự là ái tài, ở trên người Giang Trần, lão gia tử phát hiện càng ngày càng nhiều ưu điểm.

Những ưu điểm này, làm cho thiếu niên này, nhất định sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, nhất phi trùng thiên.

Trên người thiếu niên này ẩn chứa đại năng lượng, Đại Khí Vận, tuyệt không phải những cái gọi là thiên tài của liên minh 16 nước kia có thể so sánh.

Nghĩ tới đây, đột nhiên trong nội tâm lão gia tử nóng lên. Có lẽ, ở trên người Giang Trần, có thể tìm được một ít ký thác mới? Một ít hi vọng mới?

- Giang Trần, lão phu nghe Đan Phi nói, gần đây ngươi đối với Linh Dược có nhu cầu rất lớn. Theo lý thuyết, dùng tu vi hiện tại của ngươi, có lẽ không dùng được nhiều Linh Dược như vậy a.

Giang Trần cười cười, cũng không giấu diếm:

- Lão gia tử, thực không dám dấu diếm, qua mấy lần biến cố, để cho ta hiểu được một đạo lý, là trước khi thực lực của ta đại thành, phải tăng thực lực người bên cạnh. Như thế, thời điểm gặp được biến cố, mới có thể tự bảo vệ mình.

Cái thuyết pháp này, lão gia tử rất đồng ý.

- Linh Dược, lão phu có thể giúp ngươi một ít, nhưng mà lão phu ở Vương Quốc thế tục, nắm giữ tài nguyên, so với Bảo Thụ Tông, kia chính là chín trâu mất sợi lông. Cho nên, ngươi muốn Linh Dược, nhất định phải tiến vào Bảo Thụ Tông. Nói dễ nghe một chút, là đi Bảo Thụ Tông cầu tài nguyên, nói không dễ nghe, là đi cùng thiên tài khác cướp đoạt tài nguyên. Tu luyện chi đạo, đại đa số người, cuối cùng đều là pháo hôi, đều là lá xanh, phụ trợ một vài đóa hoa hồng mà thôi.

Lão gia tử nói ra quan điểm, cũng thập phần mới lạ.

- Đây không phải nói chuyện giật gân. Trên cơ bản, đệ tử tông môn thoạt nhìn ngăn nắp, nhưng luận bản chất, đại đa số đều là nô lệ của tông môn, vật hi sinh của tông môn. Chỉ có điều, bọn hắn bưng nhãn hiệu tông môn, có thể kiếm đến không ít chỗ tốt là được. Người thắng chính thức, là số ít người nắm giữ tài nguyên tông môn. Là những cao tầng, còn có những thiên tài đặc biệt xuất chúng kia.

Lão gia tử nói xong, liếc nhìn Giang Trần. Hắn cũng lo lắng, cái quan điểm này của mình, ở Giang Trần xem ra sẽ có chút hoang đường.

Không nghĩ tới, vẻ mặt Giang Trần mỉm cười, bộ dạng rất là chấp nhận.

Đan Phi nhịn không được nhíu mày:

- Giang Trần, ngươi nghe hiểu ý tứ của lão gia tử không?

Giang Trần cười cười:

- Mạnh được yếu thua, này là pháp tắc tự nhiên. Nếu mỗi người ngang hàng, cái kia còn gọi tông môn sao? Giống như thế giới này, phàm nhân cuối cùng là đại đa số.

Lão gia tử lại im lặng lần nữa, hắn còn lo lắng quan điểm này, loại người tuổi trẻ như Giang Trần sẽ không tiếp thụ được.

Dù sao, người thiếu niên đối với tông môn, đều coi là Thánh Địa triều bái. Trong nội tâm đại bộ phận người trẻ tuổi, tông môn là Thánh Địa, là tuyệt đối không thể làm bẩn.

Nói ra bản chất tông môn, lão gia tử vốn lo lắng Giang Trần sẽ không tiếp thụ được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)