← Ch.0263 | Ch.0265 → |
Lão gia tử đối với Giang Trần đích thật là đối đãi khác thường, loại lời này, lão gia tử chưa từng nói qua với bất luận người trẻ tuổi nào.
Đệ tử vương thất của Thiên Quế Vương Quốc, cũng chưa bao giờ có loại đãi ngộ này.
Ngộ tính của Giang Trần rất cao, biết rõ ý tứ của lão gia tử, gật gật đầu, cảm kích nói:
- Ta hiểu ý tứ của lão gia tử, ta sẽ căn cứ tình thế biến hóa, đến điều chỉnh sách lược cùng tiết tấu của ta.
- Đúng, chính là như vậy. Nắm chắc tốt tiết tấu, ngay từ đầu không nên vọt mạnh dồn sức đánh, cũng không nên một mực kéo dài. Lúc nên điệu thấp thì điệu thấp, nên phát sáng thì phát sáng. Như thế, ánh sáng thiên tài chói lọi của ngươi, mới có thể chiếu rọi toàn bộ liên minh 16 nước.
Lời khuyên mà lão gia tử có thể đưa ra, cũng chỉ có những thứ này.
- Giang Trần, lão phu có dự cảm, lần này ngươi sẽ như mặt trời mới lên, ánh sáng chiếu rọi cả liên minh 16 nước.
Đan Phi lẳng lặng đứng ở một bên, nghe lão gia tử tán thưởng Giang Trần như thế, trong đôi mắt đẹp dịu dàng cũng lóe ra thần thái khác thường, trong nội tâm phức tạp.
Nhắc tới cũng kỳ quái, xưa nay lão gia tử cũng khoa trương nàng, nhưng mà lão gia tử khoa trương, tuy Đan Phi vui sướng, nhưng tựa hồ tâm tình cũng không kích động bằng giờ phút này.
Phảng phất, thiếu niên Giang Trần kia, bất tri bất giác, liền buộc ở sâu trong nội tâm nàng, kích thích lấy bi hoan hỉ nộ của nàng.
Bất quá loại ý niệm này, Đan Phi chỉ dám chợt lóe trong lòng, mà không cách nào dám trực diện.
Nàng không chịu thừa nhận, mình sẽ để ý một tiểu gia hỏa như vậy?
Có lẽ, gần kề chỉ là thưởng thức thiên phú của hắn, thưởng thức tài hoa của hắn? Cùng sự tình loạn thất bát tao khác không có quan hệ?
Nhưng nếu như chỉ là như vậy, vì sao chứng kiến hắn và tùy tùng xinh đẹp kia chung một chỗ, trong nội tâm lại nhịn không được có chút cảm giác khác thường?
- Tiểu Đan, thay lão phu tiễn Giang Trần.
Lão gia tử nói xong, mỉm cười.
Giang Trần thấy lão gia tử như thế, vội đứng dậy cáo từ:
- Lão gia tử, hôm nay chỉ điểm, tiểu tử rộng mở trong sáng. Đại tuyển bạt này, ta nhất định làm hết sức, sẽ không để lão gia tử thất vọng.
- Ha ha, sẽ không bôi nhọ, sẽ không bôi nhọ. Hiện tại lão phu chỉ có một tâm nguyện, là ở sinh thời, sớm ngày chứng kiến người trẻ tuổi ta xem trọng, mau chóng siêu việt ta.
Lão gia tử nói xong, con mắt có chút nhíu lại, tựa hồ đã tiến vào minh tưởng.
Đi theo Đan Phi ra ngoài cửa, Giang Trần cười nói:
- Đan Phi tỷ, tới đây được rồi.
- Lại cùng ngươi đi một đoạn.
Đan Phi sâu kín ai thán.
- Giang Trần, nói không chừng sau lần tuyển bạt này, ngươi nhất phi trùng thiên, từ nay về sau không còn gặp mặt chúng ta. Đến lúc đó, ngươi còn có thể nhớ rõ nữ nhân khiến ngươi cảm thấy có chút đáng ghét như ta sao?
- Chán ghét?
Giang Trần nhịn không được cười lên.
- Ai dám nói đệ nhất mỹ nữ Thiên Quế Vương Quốc chán ghét? Đan Phi tỷ, lời này ta chưa từng nói qua a, ta cũng không muốn trở thành công địch cả nước.
Đan Phi cười một tiếng:
- Tốt rồi, không nên miệng lưỡi ba hoa nữa. Ngươi người này, trong miệng một bộ, trong nội tâm một bộ. Nhưng mà, không giống những xú tiểu tử kia.
- Xú tiểu tử?
- Ân, những thiếu gia ăn chơi kia, nhìn thấy ta, miệng ngọt như lau mật, nhưng trong nội tâm lại có chủ ý khác.
Đan Phi nhắc tới những thiếu gia ăn chơi kia, ngữ khí rất không thích.
- Chuyện này cũng khó trách bọn hắn, Đan Phi tỷ xuất chúng như thế, đây chỉ là chứng minh ánh mắt của bọn hắn không có vấn đề mà thôi.
- Cho nên ta nói, ngươi không giống bọn họ. Tuy miệng ngươi cũng ngọt, thế nhưng mà ta biết rõ, ngươi là qua loa ta. Ở trong lòng ngươi, chỉ sợ Đan Phi ta, xa xa không bằng tiểu tùy tùng nhã nhặn kia của ngươi? Chớ nói chi là đại tùy tùng mạnh mẽ hào phóng.
Tiểu tùy tùng nhã nhặn, tự nhiên là chỉ Ôn Tử Kỳ.
Mà đại tùy tùng mạnh mẽ hào phóng, tự nhiên là chỉ Câu Ngọc.
Vấn đề này, ngược lại hỏi đến trong lòng Giang Trần, hắn thật đúng là chưa so sánh qua.
Nếu như cần phải nói địa vị gì, Giang Trần đối với Câu Ngọc là trong lòng day dứt, trong nội tâm đối với nàng, là rất coi trọng.
Về phần Đan Phi, Giang Trần coi nàng như bằng hữu, đồng minh, cùng các nàng Câu Ngọc, tính chất hiển nhiên là không đồng dạng.
- Ngươi cứ việc nói thẳng, đừng sợ làm tổn thương ta.
Đan Phi cố gắng giả bộ như rất nhạt.
- Đan Phi tỷ, bằng hữu và tùy tùng, tính chất không giống nhau, ta là chưa từng đối lập qua. Nói sau, so sánh chuyện này, cũng không có ý nghĩa a. Ở Thiên Quế Vương Quốc, ta vì tùy tùng của ta, có thể dốc sức liều mạng. Ở trong thế giới mê cảnh, ta vì cứu ngươi, cũng cùng Ngân Nguyệt Yêu Viên liều mạng qua. Cho nên, ngươi muốn nói sức nặng, ta thật sự trả lời không được vấn đề này. Hơn nữa, vấn đề này có lẽ cũng không trọng yếu a?
- Bằng hữu?
Trong nội tâm Đan Phi xẹt qua một nụ cười khổ, cười ha ha.
- Được rồi, Giang Trần, ta chỉ đưa đến nơi đây, chúc ngươi tiền đồ như gấm. Đại tuyển bạt nhất phi trùng thiên, trở thành người trên người.
- Nhận cát ngôn của ngươi, ta cũng chúc Đan Phi tỷ thanh xuân vĩnh trú, trường sinh bất tử, ha ha.
- Trường sinh bất tử, nếu không có người tri kỷ, Trường sinh lại có tác dụng gì? Thanh xuân vĩnh trú, nếu không có người thưởng thức, cuối cùng chỉ là phù vân...
Đan Phi nói xong, nhẹ nhàng khoát tay, quay người mà đi, lưu cho Giang Trần một bóng lưng nan giải.
Giang Trần đối với phong cách bách biến của Đan Phi, sớm đã thành thói quen, thấy nàng bỗng nhiên dừng lại, là thấy nhưng không thể trách, cười khổ một tiếng, cũng quay đầu đi.
Chỉ là, hắn căn bản không nghĩ tới, sau khi Đan Phi chuyển qua góc rẽ, lại nhẹ nhàng dựa vào một gốc cây hoa quế, trong mắt đẹp, lại lóe ra nước mắt óng ánh.
Nước mắt hơn hai mươi năm chưa từng vì ai nhỏ qua, nay theo gò má mà xuống, ở dưới ánh trăng, càng lộ ra động lòng người
- Giang Trần, Giang Trần... tiểu tử thúi này, thật muốn xé tim của ngươi ra, nhìn xem dạng nữ tử gì, mới có thể vào được tim của ngươi.
Đan Phi nhẹ nhàng nói, vừa rồi nàng chủ động nhắc tới những chủ đề kia, thật ra là muốn thăm dò Giang Trần, hi vọng Giang Trần chủ động nói ra chút gì đó.
Một khắc này, Đan Phi đã mở lòng của mình ra, chỉ cần Giang Trần tỏ thái độ, Đan Phi sẽ không chút do dự tiếp nhận, tiếp nhận thiếu niên nàng thưởng thức duy nhất trong cuộc đời, để cho hắn đi vào lòng mình.
Thế nhưng mà...
Cuối cùng, tựa hồ Giang Trần không có tầng ý tứ kia.
Bằng hữu, một câu bằng hữu vô tâm, lại kéo Đan Phi về thực tế. Giang Trần, chỉ coi nàng là bằng hữu mà thôi.
Thế giới này, cũng không phải tất cả thiếu niên lang, đều như con cháu thế gia của Thiên Quế Vương Quốc, đối với nàng chạy theo như vịt.
Đương nhiên, Đan Phi đối với những cái gọi là ngưỡng mộ, nịnh nọt kia, đều không để ý qua.
Loại nữ tử như Đan Phi, tụ tập ngàn vạn sủng ái, cũng không tránh được muốn nghe một câu tỏ tình của người mình thưởng thức.
*****
Thế nhưng mà, một câu tỏ tình kia, Đan Phi lại biết, có lẽ cả đời này, nàng cũng đợi không được.
- Giang Trần a Giang Trần, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?
Trong nội tâm Đan Phi nỉ non. Trước khi gặp được Giang Trần, Đan Phi tuyệt đối không tin, trong liên minh 16 nước, còn sẽ có nam nhân có thể làm cho nàng buông tư thái, có thể làm cho nàng tự ti mặc cảm.
Hoàn toàn chính xác, có chút thời điểm, nghĩ đến những biểu hiện yêu nghiệt kia của Giang Trần, ở trong lòng Đan Phi, khó tránh khỏi sẽ lấy mình đối lập, sau khi đối lập, càng là tự ti không thôi.
Giang Trần, hoàn toàn chính xác, đã đạt đến cảnh giới mà Đan Phi nàng cũng khó với tới.
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, Giang Trần đều vượt qua tiêu chuẩn của liên minh 16 nước, hơn nữa là đã vượt qua rất nhiều.
Ánh trăng như nước, dưới cây quế, Đan Phi buồn vô cớ, đứng đó đến lúc nửa đêm...
Trên thực tế, Giang Trần cũng không biết tâm tư của Đan Phi. Đan Phi bất đồng Câu Ngọc, tuy Đan Phi hào phóng, nhưng mà nội tâm của nàng có một loại rụt rè cùng kiêu ngạo, loại kiêu ngạo không giống người thường thuộc về nàng kia.
Phần kiêu ngạo này, làm cho tâm tư của nàng luôn che dấu vô cùng tốt. Mỗi lần định biểu lộ, đã bị nàng vô ý thức dấu đi.
Mà Câu Ngọc, thì thoải mái hướng Giang Trần tỏ thái độ, cuộc đời này chỉ làm nữ nhân của hắn. Cho dù làm không được, cũng sẽ không tìm nam nhân khác, cho dù chỉ làm tùy tùng đi theo Giang Trần, vậy cũng vui vẻ chấp nhận.
Tin tức đại tuyển bạt rất nhanh truyền bá khắp Thiên Quế Vương Quốc. Theo tin tức truyền ra, rất nhiều tin tức nhỏ cũng không ngừng xuất hiện, gây ra xôn xao.
Bất quá, Giang Trần đối với những tin tức nhỏ này, lại không có bất kỳ hứng thú.
Trước khi không có tin tức chính thức, bất luận tin tức nhỏ gì đều không có ý nghĩa.
Đi nghe ngóng tin tức nhỏ, còn không bằng chăm chú tu luyện, tăng thực lực lên, dùng trạng thái tốt nhất, nghênh đón đại tuyển bạt đến.
Rốt cục, nửa tháng sau, Thiên Quế Vương Quốc chính thức ban bố tin tức đại tuyển bạt.
Tin tức đại tuyển bạt, làm cho nhân tâm phấn chấn.
Phàm là Võ Giả đạt đến Chân Khí cảnh cao giai, thuộc về bất luận quốc gia nào trong liên minh 16 nước, đều có thể tham gia.
Đương nhiên, hạn chế dưới bốn mươi tuổi.
Bốn mươi tuổi, kỳ thật đã rất phóng khoáng. Nói chung, đã qua 30 tuổi, tính dẻo sẽ hạ thấp rất nhiều.
Thiết lập hạn mức cao nhất đến bốn mươi tuổi, kỳ thật cũng là vì không cho một ít thiên tài có tài nhưng thành đạt muộn, thành cá lọt lưới.
Lần đại tuyển bạt này, hạch tâm căn bản là chiêu nạp thiên tài, đào móc thiên tài.
Cho nên, Chân Khí cảnh cao giai trở lên, đều có thể tham gia.
Hơn nữa, tham gia lần tuyển bạt này, không cần bất luận phí báo danh, cũng không nhìn xuất thân. Bất kể là đệ tử hào phú, hay đệ tử hàn môn, chỉ cần ngươi có thiên phú võ đạo, đạt đến điều kiện, đều có thể tham gia.
Hơn nữa, nhân số cũng không có hạn mức cao nhất, đạt tới điều kiện, vậy thì tới đi.
Điều kiện rộng rãi như thế, làm cho tất cả Võ Giả thích hợp trong liên minh 16 nước, đều lâm vào điên cuồng.
Mọi người đều biết, đây là cơ hội bách niên nhất ngộ, cũng là cơ hội duy nhất được tông môn nhìn trúng.
Dưới tình huống bình thường, tông môn rất ít đến thế tục đào móc Võ Giả, bọn hắn tin tưởng huyết thống, tin tưởng truyền thừa, thế tục không phải là không có thiên tài, nhưng mà quá ít.
Sự tình xác suất quá thấp, tông môn sẽ không đi làm.
Dù sao, sự tình mò kim đáy biển, hiệu suất cuối cùng là không cao, trả giá và thu hoạch kém quá xa.
- Trần thiếu, này thật là một cơ hội tốt. Thái tử nói, lần này tham gia đại tuyển bạt, ngươi có yêu cầu gì, hoặc là có khó khăn gì, cứ việc nói với hắn. Chỉ cần hắn đủ khả năng, nhất định sẽ giúp ngươi giải quyết.
Điền Thiệu nói đến đại tuyển bạt, cũng cực lực cổ động Giang Trần.
- Thái tử ngược lại là khách sáo rồi. Đã như vậy, ha ha, nếu như ta có nhu cầu gì, sẽ đòi hỏi Thái tử.
Điền Thiệu thấy Giang Trần nói như vậy, thì càng thêm cao hứng. Hắn còn lo lắng Giang Trần sẽ cự tuyệt.
- Trần thiếu, ta tin tưởng lần này ngươi nhất định sẽ trổ hết tài năng, trở thành thiên tài kiệt xuất nhất liên minh 16 nước, tất sẽ trở thành tiêu điểm vạn chúng chú mục.
Điền Thiệu đối với Giang Trần là rất có lòng tin.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Nỗ lực hết sức, đã muốn tham gia, tự nhiên phải toàn lực ứng phó.
- Nếu không có Trần thiếu, ngay cả ta cũng có xúc động muốn tham gia. Có Trần thiếu, lão Điền ta tự biết không có hi vọng vấn đỉnh, nên tự nguyện rút lui, ha ha.
Điền Thiệu vui đùa nói, nói thật, lần này nghe quy mô đại tuyển bạt to lớn như thế, Điền Thiệu cũng có chút động tâm.
Chỉ có điều, hắn cũng biết, mình thân có quân chức, nhất cử nhất động liên lụy rất rộng, không có khả năng nói tham gia liền tham gia.
Nhưng mà, hắn rất hi vọng Giang Trần tham gia. Điền Thiệu coi Giang Trần là bạn tốt, tự nhiên hi vọng bạn tốt của mình càng ngày càng mạnh.
Nếu Giang Trần có thể ở trong tuyển bạt trổ hết tài năng, bỗng nhiên nổi tiếng, nhất định sẽ bị cao tầng Bảo Thụ Tông nhìn trúng.
Đến lúc đó, mặc dù có Thiết trưởng lão chèn ép, chỉ sợ cũng không cách nào áp chế xu thế quật khởi của Giang Trần.
Dù sao, hắn cũng nghe đồn, lần đại tuyển bạt này, nghe nói mấy Nguyên Cảnh Tôn Giả của bốn đại tông môn, cũng sẽ ra mặt.
Có Nguyên Cảnh Tôn Giả ra mặt, cấp bậc như Thiết trưởng lão muốn đùa nghịch tiểu thông minh, cũng sợ ném chuột vỡ bình.
Vạn nhất chọc giận Nguyên Cảnh Tôn Giả, một cái tát chụp chết ngươi. Ngươi là trưởng lão thì sao? Lão ba là Thái Thượng trưởng lão thì sao?
Đương nhiên, Diệp Dung Thái tử càng hy vọng Giang Trần tiến vào tông môn, thậm chí trở thành thiên tài cao nhất tông môn, bị cự đầu tông môn nhìn trúng.
Như vậy, địa vị của Diệp Dung hắn ở Vương Quốc thế tục, liền triệt để vững chắc.
Ai muốn động đến hắn, chỉ sợ đều phải cân nhắc Giang Trần tồn tại thoáng một phát. Người nào không biết, Giang Trần là Diệp Dung hắn từ Đông Phương Vương Quốc mời đến?
Ai không biết, là Diệp Dung tuệ nhãn thức châu, mời Giang Trần từ Đông Phương Vương Quốc đến, trở thành khách khanh bên cạnh hắn, cũng trợ giúp Thái tử Diệp Dung thành công đoạt được Thái tử vị?
Thấy Giang Trần đáp ứng tham gia, hơn nữa tỏ thái độ sẽ toàn lực ứng phó, Điền Thiệu tự nhiên rất cao hứng.
- Trần thiếu, đã như vậy, ta trước về gặp Thái tử, đem tin tức truyền cho hắn. Nếu ngươi có yêu cầu gì, nhớ đừng khách khí.
Biết Điền Thiệu có công vụ quấn thân, Giang Trần cũng không giữ lại, tiễn Điền Thiệu đi ra ngoài.
Đang muốn ly khai, bỗng nhiên Giang Trần nhướng mày, quát khẽ nói:
- Lão Điền, trở lại.
Điền Thiệu sững sờ, không có kịp phản ứng.
Ngay lúc này, không trung một mảnh mây đen rậm rạp, trong hư không, từng đạo linh cầm từ trên cao bắn thẳng xuống, rơi vào trên phủ đệ Giang Trần.
Có tất cả 16 con linh cầm.
Mỗi một con đều ngồi một người, nguyên một đám ăn mặc đều là trang phục chính thức.
- Điền Thiệu, quả nhiên ngươi ở chỗ này.
← Ch. 0263 | Ch. 0265 → |