Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0271

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0271: Cơ hội tốt xảo trá
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cái này đối với Thiết Đạt Chí tâm cao khí ngạo mà nói, quả thực chính là tai họa, quả thực là sống không bằng chết.

Để cho Thiết Đạt Chí thi triển bí pháp chạy trốn, cái kia còn không bằng tự sát!

Cho nên, hắn cổ động Chu Dật thi triển bí pháp.

Một khi thi triển bí pháp, thực lực có thể lập tức tăng gấp bội, không muốn sống trùng kích trận pháp, chỉ cần có một lỗ hổng, Thiết Đạt Chí có nắm chắc lợi dụng tốc độ của mình lao ra, bỏ trốn mất dạng.

Chỉ cần tránh được hôm nay, về sau còn nhiều cơ hội trả thù Giang Trần!

Mặc dù Giang Trần này có thiên phú, cũng không có khả năng có thực lực đối kháng toàn bộ Thiết gia.

Mình còn có rất nhiều cơ hội thu thập Giang Trần, để tiểu tử này muốn sống không được, muốn chết không xong!

Chu Dật thấy vẻ mặt Thiết Đạt Chí âm tàn theo dõi hắn, biết rõ nếu như mình không đáp ứng, mặc dù chạy trốn ra ngoài, Thiết Đạt Chí cũng sẽ trả thù hắn.

- Đạt Chí sư huynh, một mình ta thi triển bí pháp, chỉ sợ không đủ đột phá trận pháp a!

Thiết Đạt Chí phẫn nộ quát:

- Không thử làm sao biết? Chuyện cho tới bây giờ, nếu như ngươi lại do dự, chúng ta chỉ có cùng chết! Chu Dật, ngươi đừng quên, ngươi còn có người nhà, còn có tộc nhân, ngươi chết, bọn hắn làm sao bây giờ?

Biểu lộ do dự trên mặt Chu Dật chậm rãi biến mất, khẽ cắn môi:

- Tốt! Đạt Chí sư huynh, hi vọng ngươi không nuốt lời, càng không nên dứt bỏ ta một người chạy trốn!

Sau khi thi triển bí pháp, Chu Dật hắn sẽ mất đi sức chiến đấu, nếu như Thiết Đạt Chí vứt bỏ, vậy hắn hi sinh, liền triệt để uổng phí!

Giang Trần không nhìn Chu Dật và Thiết Đạt Chí đạt thành giao dịch, giờ phút này, trong đầu hắn chỉ có một ý niệm, là tiễn đưa hai người này quy thiên.

Ý niệm trong đầu khẽ động, mũi tên liền muốn rời dây cung.

Ngay lúc này, hư không truyền đến một tiếng quát nhẹ:

- Giang Trần, chậm đã.

Thanh âm này, như là chuông lớn, vang vọng hư không, như tiếng sấm cuồn cuộn, lan tràn mà đến.

- Ân?

Bên tai Giang Trần khẽ động, Thiên Mục Thần Đồng nhìn lại xa xa, chỉ thấy hư không có một đạo ánh sáng màu xanh bắn ra, Phượng Giao Ngũ Dực Thú chở Diệp Trọng Lâu lão gia tử lao tới.

Nếu như đổi lại bất luận người nào khác, cho dù là quốc quân của Thiên Quế Vương Quốc đích thân tới, Giang Trần cũng sẽ không nhăn mày, chắc chắn không chút do dự hạ sát thủ.

Nhưng mà, Diệp Trọng Lâu lại là ngoại lệ.

Tại Thiên Quế Vương Quốc, mặt mũi của ai Giang Trần cũng có thể không cho, nhưng mặt mũi của vị lão gia tử này, là như thế nào cũng phải cho.

Kiềm chế dây cung, mũi tên ngưng mà không phát, lại không có thu hồi.

Phía dưới, đại quân Kim Dực Kiếm Điểu cũng bảo vệ chặt trận pháp, không có nửa phần thư giãn.

- Lão gia tử, sao ngài lại tới?

Giang Trần cũng không biết lão gia tử vội vàng từ Bảo Thụ Tông trở về, còn tưởng rằng lão gia tử là từ Thái Phó biệt viện đến.

Lão gia tử cười khổ:

- Ta ở Bảo Thụ Tông, nghe tin tức nói Thiết gia có người thừa dịp ta không ở Thiên Quế Vương Quốc, vụng trộm phái người đến vương đô giương oai. Lão phu suy đoán, có thể là nhằm vào ngươi mà đến. Cho nên vội vàng trở về, lại không nghĩ rằng...

Lão gia tử cũng rất kinh ngạc, hắn gấp rút trở về, là lo lắng Giang Trần gặp chuyện không may.

Thế nhưng mà, để cho hắn không ngờ là, Giang Trần căn bản không có gặp chuyện không may, thậm chí một chút nguy hiểm cũng không có.

Gặp nguy hiểm, ngược lại là thiên tài Bảo Thụ Tông, đệ tử dòng chính Thiết gia Thiết Đạt Chí

Một màn này, lão gia tử cơ hồ không dám tin vào hai mắt của mình.

Lão gia tử biết Giang Trần lợi hại, biết Giang Trần rất có tiềm lực. Nhưng chính thức kiến thức đến thủ đoạn của Giang Trần, mới biết được, trước kia mình vẫn là đánh giá thấp.

Dù hắn đã tận lực đánh giá cao Giang Trần, nhưng cuối cùng vẫn là đánh giá thấp.

Đường đường Địa Linh cảnh, một Tiên cảnh ngũ trọng, một Tiên cảnh tứ trọng, còn có một đám đệ tử Tiên cảnh, vậy mà ở cửa Giang phủ, bị Giang Trần đẩy vào tuyệt cảnh, tùy thời có khả năng bị diệt

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão gia tử quả thực khó mà tin được.

Bất quá, cuối cùng mắt thấy là thật.

Lão gia tử ngăn chặn sóng to gió lớn trong nội tâm, đi tới trước trận, ánh mắt đạm mạc, nhìn qua Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật bị vây khốn.

Thiết Đạt Chí ngang ngược càn rỡ, nhưng ở trước mặt lão gia tử, lại ngay cả dũng khí liếc nhìn cũng không có

Mặt mũi Chu Dật tràn đầy đắng chát, lúng túng kêu lên:

- Diệp lão gia tử...

- Chậc chậc, lão phu còn tưởng tử đệ tông môn các ngươi, nguyên một đám mắt cao hơn đầu, trong mắt không có lão đầu tử ta chứ, cảm tình các ngươi còn biết lão đầu ta a?

Chu Dật biết Diệp lão đầu nói móc, khó chịu nói:

- Đại danh của Lão gia tử, trong ngoài tông môn, đều là như sấm bên tai.

- Vậy sao?

Lão gia tử hừ nhẹ một tiếng.

- Như sấm bên tai? Ta xem chưa hẳn? Lão phu từng nói qua, Giang Trần này, lão phu coi hắn như cháu trai, ai muốn nhằm vào hắn, là nhằm vào lão phu. Ta xem những lời này, các ngươi là đàn gãy tai trâu, không có để trong lòng a?

- Không dám, không dám.

Chu Dật cười khổ.

- Lần này chúng ta tới, là vì điều tra nguyên nhân cung chủ Càn Lam Bắc Cung chết, lại không nghĩ rằng, sẽ náo đến một bước này.

- Nói như vậy, lão phu là trách sai các ngươi?

Khẩu khí của lão gia tử phát lạnh.

- Không đúng không đúng, lại nói tiếp, chúng ta cũng có sai. Là chúng ta quá xúc động, không có cùng Giang Trần câu thông tốt.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

- Nhu nhược.

Đột nhiên lão gia tử giận dữ, quát mắng.

- Đường đường Bảo Thụ Tông, như thế nào ra loại người nhu nhược như ngươi? Ngươi cho rằng lão phu già nên hồ đồ? Trợn mắt nói lời bịa đặt cũng không biết? Điều tra nguyên nhân cung chủ Càn Lam Bắc Cung chết? Nói thật đường hoàng. Đừng tưởng rằng lão phu không biết, các ngươi thừa dịp lão phu đi Bảo Thụ Tông, đến vương đô đánh thời gian chênh lệch. Lại không nghĩ rằng, mình tài nghệ không bằng người, khiêng đá đập chân.

Chu Dật á khẩu không trả lời được.

Lúc này, hắn cũng biết, lại nói xạo, chỉ có thể chọc Diệp Trọng Lâu tức giận.

Lúc trước hắn sợ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, giờ phút này, ngược lại ẩn ẩn cảm thấy, có lẽ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, chưa chắc là chuyện xấu.

Trước kia sợ Diệp Trọng Lâu xuất hiện, là vì khi đó bọn hắn cảm thấy mình tất thắng, cho nên hi vọng tốc chiến tốc thắng, tránh đi Diệp Trọng Lâu.

Giờ phút này Diệp Trọng Lâu xuất hiện, Chu Dật ngược lại cảm thấy, cục diện có khả năng hẳn phải chết, bởi vì lão gia tử xuất hiện, đã có một tia chuyển cơ.

Vừa rồi nếu không có Diệp Trọng Lâu bảo Giang Trần dừng tay, chỉ sợ mũi tên kia bắn xuống, hắn và Thiết Đạt Chí đã có người phơi thây tại chỗ.

- Lão gia tử, những hỗn đản này, coi trời bằng vung như thế, không giết uy phong của hắn, chỉ sợ ngày sau bọn hắn càng thêm càn rỡ.

Thân hình Giang Trần bắn qua, sát cơ trên mặt không giảm.

Chu Dật rùng mình một cái, giờ phút này, hắn thật sự sợ Giang Trần. Càng sợ lão gia tử buông tay mặc kệ, thậm chí cổ động Giang Trần giết bọn hắn.

*****

- Giang Trần, giết bọn hắn rất đơn giản. Chỉ là, loại tiểu nhân vật này, trong tông môn rất nhiều, ngươi giết cũng giết không hết.

Bỗng nhiên Diệp Trọng Lâu truyền âm nói với Giang Trần:

- Hôm nay, sắp tới đại tuyển bạt, nếu như ngươi giết bọn hắn, nhất định sẽ khiến Thái Thượng trưởng lão Thiết Long tự mình ra tay. Thiết Long này, lão phu cũng không sợ hắn. Bất quá, nếu như ngươi giết cháu của hắn, hắn tất sẽ điều động hết thảy lực lượng đến chèn ép ngươi. Thậm chí ở trong đại tuyển bạt, hạ các loại ngáng chân, để ngươi khó lòng phòng bị.

Giang Trần nhíu mày, truyền âm nói:

- Ta không giết Thiết Đạt Chí này, Thiết gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiết Đạt Chí này càng có tính rắn rết, thả hắn trở về, nhất định là thả hổ về rừng.

- Ha ha, Giang Trần, ngươi thả hắn trở về, Thiết Đạt Chí và Thiết Xán, nhất định còn sẽ nhằm vào ngươi. Nhưng ít ra còn không đến mức kinh động Thiết Long. Thiết Xán và Thiết Đạt Chí năng lượng có hạn, mặc dù bọn hắn muốn ngáng chân ngươi, ở trong đại tuyển bạt, quyền của bọn hắn cũng không nhiều.

Lão gia tử âm thầm khuyên nhủ:

- Đương nhiên, một thiên tài quật khởi, tự nhiên không nên e ngại chèn ép. Nên giết thì giết, đây cũng là chân ý võ đạo. Bất quá, lão phu ngược lại cho rằng, không giết bọn hắn, ngược lại là một cơ hội tuyệt hảo a.

- Cơ hội?

Giang Trần sững sờ.

- Đúng, cơ hội, cơ hội xảo trá Thiết gia.

Lão gia tử lộ ra dáng tươi cười ranh mãnh.

Xảo trá?

Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, lập tức hiểu được ý tứ của lão gia tử.

Trong lúc nhất thời, khóe miệng Giang Trần cũng tràn ra nụ cười. Xảo trá, đề nghị này không tệ.

Hắn gần đây, vì thiếu các loại Linh Dược tài nguyên mà phát sầu.

Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật này, tuy là Địa Linh cảnh, nhưng dùng tu vi của Giang Trần hôm nay, bất luận nơi nào, đều không e ngại bọn họ tự mình trả thù.

Giết bọn hắn, tùy thời có thể.

Nếu ở thời điểm đại tuyển bạt, bọn hắn dám trả thù, Giang Trần có rất nhiều biện pháp diệt bọn hắn.

Lúc này giết, khoái ý là có, nhưng ngoại trừ trả thù điên cuồng ra, tựa hồ không có thu hoạch gì khác.

Giang Trần là người chủ nghĩa thực dụng, vừa nghĩ tới đề nghị xảo trá của lão gia tử, trong lòng đích xác rất động tâm.

Đúng vậy a, vì cái gì không mượn cơ hội này, hung hăng xảo trá Thiết gia một số.

Mấy gia hỏa này rơi vào trong tay hắn, có lão gia tử làm chỗ dựa, có đầy đủ vốn liếng cùng Thiết gia cò kè mặc cả. Huống chi phía dưới còn có 16 tên đệ tử chấp pháp.

Những đệ tử chấp pháp kia, đều bị kích thương, cũng chưa chết.

Giữ lại tánh mạng, từng cái cũng có thể xảo trá một khoản tiền.

- Giang Trần, Thiết Long là thủ tọa Thái Thượng trưởng lão của Bảo Thụ Tông, Thiết gia càng là một trong hai đại thế gia của Bảo Thụ Tông, lịch sử đã lâu, nội tình thâm hậu, thứ tốt quả thực không ít. Ngươi cũng đừng khách khí với bọn họ, rao giá trên trời, ngay tại chỗ trả tiền. Dù sao người trong tay ngươi, sốt ruột chính là Thiết gia. Chuyện lần này, ngươi chiếm đạo lý, bọn hắn không đáp ứng, ngươi không thả người. Náo đến chỗ tông chủ, tông chủ cũng có cớ khai đao với Thiết gia.

Lão gia tử âm thầm truyền âm, dứt khoát đem lời nói rõ.

Giang Trần đối với sự tình trong Bảo Thụ Tông cũng có biết một chút, biết rõ trong Bảo Thụ Tông, cũng không phải bền chắc như thép. Trong tông môn có hai đại thế gia, là Tạ gia cùng Thiết gia, vẫn luôn tranh đấu gay gắt, cơ hồ khống chế toàn bộ tám chín thành tài nguyên của Bảo Thụ Tông.

Thiết gia này, thân là một trong hai đại thế gia, nội tình thâm hậu, khẳng định có thể xảo trá ra rất nhiều thứ tốt.

- Lão gia tử, Thiết Đạt Chí này, ở trong nội tâm Thiết Long, địa vị như thế nào?

Giang Trần lại hỏi.

- Dòng chính trưởng tôn, thiên phú xuất chúng, ngươi nói địa vị như thế nào? Tuyệt đối coi là chân truyền Thiết gia đến bồi dưỡng.

Thân truyền đệ tử, cũng đã rất khó lường rồi.

Nếu là Chân Truyền Đệ Tử, cái kia chính là người nối nghiệp. Tuy đệ tử chân truyền chưa hẳn chỉ có một cái, nhưng mà xếp vào chân truyền, trên cơ bản đều là rất được coi trọng.

Giang Trần nghe lão gia tử nói như vậy, trong nội tâm liền có ngọn nguồn.

- Tốt.

Giang Trần gật gật đầu, giương giọng nói:

- Thiết Đạt Chí, hôm nay nếu không phải lão gia tử thiện tâm, các ngươi khó thoát khỏi cái chết.

Sắc mặt Thiết Đạt Chí tái nhợt, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay sẽ nhục nhã như vậy. Đại nạn không chết, vậy mà không phải người tông môn tới cứu hắn, mà là Diệp Trọng Lâu cầu tình.

Phải biết rằng Diệp Trọng Lâu, đây chính là một trong những người Thiết gia bọn hắn ghét nhất.

Hừ một tiếng, nhưng trong lòng Thiết Đạt Chí thì cười lạnh, nghĩ thầm chỉ sợ trong nội tâm Diệp Trọng Lâu này đến cùng vẫn là e ngại tổ phụ Thiết Long, bằng không thì, hắn sẽ vì ta cầu tình?

Còn không phải sợ dẫn lửa thiêu thân?

Nhất niệm đến đây, Thiết Đạt Chí cười lạnh nói:

- Giang Trần, ngươi đừng có một bộ người thắng, ai thắng ai thua, còn không có phân ra đây này.

Thằng này cũng là con vịt đã đun sôi, chỉ còn lại có mạnh miệng rồi. Gặp thái độ Giang Trần tựa hồ mềm, liền muốn nói vài lời kiên cường, tìm về tràng diện.

Chỉ là, hắn vừa nói ra, sắc mặt Chu Dật liền thay đổi. Trong nội tâm thầm mắng Thiết Đạt Chí này não tàn, lúc này ngươi còn tranh khí làm gì?

Quả nhiên, sắc mặt Giang Trần phát lạnh, cười rộ lên:

- Thắng bại còn không có phân? Ngươi đã nói như vậy, vậy càng dễ xử lý, cứ tiếp tục đánh, đánh tới phân ra sinh tử mới thôi.

Chu Dật bề bộn kêu lên:

- Giang Trần, đã nói rõ đây là hiểu lầm, ta thấy đừng có đấu nữa a?

Thiết Đạt Chí miệng ngạnh, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, thấy thái độ Giang Trần tựa hồ cũng không phải mềm hoá, trong lúc nhất thời, ngược lại không dám nói nữa.

- Hiểu lầm?

Giang Trần cười nhạt nói.

- Chu Dật, có phải ngươi cảm thấy, hai chữ hiểu lầm, có thể vui sướng bỏ qua chuyện ngày hôm nay?

- Vậy ngươi còn muốn thế nào?

Trong nội tâm Chu Dật lại trầm xuống, chẳng lẽ Giang Trần này còn muốn đánh?

- Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Giang Trần ta cũng không phải người không lưu tình. Bất quá, hôm nay các ngươi phạm đến ta, để các ngươi hoàn hảo không tổn hao gì trở về, về sau ta còn lăn lộn thế nào? Một câu, các ngươi muốn đi, có thể, nhưng để cho người của các ngươi đến chuộc.

- Chuộc người?

Chu Dật ngẩn ngơ.

- Giang Trần, ngươi có ý tứ gì?

- Ngươi không hiểu?

Sắc mặt Giang Trần phát lạnh.

- Mặc kệ ngươi thực không hiểu, hay là giả không hiểu. Ta cuối cùng nói một lần, muốn rời đi, cầm đồ vật đến chuộc người, trong sáu canh giờ, nếu không đưa vật đến, qua một khắc, ta liền giết một người, thẳng đến giết sạch mới thôi.

Một canh giờ, có tám khắc chung. Mỗi một khắc giết một người, bọn hắn tổng cộng mười tám người, hai canh giờ liền giết sạch rồi

Chu Dật luống cuống, ngay cả Thiết Đạt Chí không ai bì nổi, sắc mặt cũng tái rồi.

Bảo Thụ Tông, biết được tin tức Thiết Đạt Chí và Chu Dật rơi vào tay giặc, Thiết Xán thiếu chút nữa nhảy dựng lên.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)