← Ch.0310 | Ch.0312 → |
Cự Thú kia ngữ khí khinh thường.
Hỏa Nha Vương dữ tợn cười nói:
- Thánh phẩm Linh thú? Đúng vậy, ngươi thật sự là Thánh phẩm Linh thú. Bất quá, ngươi đừng tưởng rằng ta không nhìn ra được. Dương thọ của ngươi gần hết, công lực chậm rãi tản đi. Cho nên, ngươi mới không tiếc bất cứ giá nào, đến đoạt Vân Viêm Chi Hoa của ta. Ý đồ chậm lại công lực tản mạn khắp nơi. Chỉ tiếc, thực lực ngươi mạnh, huyết mạch cao, cuối cùng lại không chiến thắng được tuế nguyệt. Ngươi già rồi, ngay cả Linh phẩm đỉnh phong như ta cũng giết không được. Cho nên, hôm nay, là tử kỳ của ngươi.
Ngữ khí của Hỏa Nha Vương tràn đầy cừu hận, tràn đầy sát ý.
Con Cự Thú này, dĩ nhiên là Thánh phẩm Linh thú?
Giang Trần xa xa che dấu thân hình, núp trong bóng tối quan sát. Nghe Hỏa Nha Vương nói như vậy, nhịn không được hướng nhìn lại Cự Thú kia.
Trong đầu lập tức hiện lên một cái tên... Chu Lân Hỏa Tích.
Đây là một chi nhánh của Viễn Cổ Long tộc, trong huyết mạch, có một bộ phận huyết mạch Long tộc. Tuy đại đại tương truyền, không ngừng pha loãng, nhưng với tư cách chi nhánh Long tộc, Chu Lân Hỏa Tích này ở nhiều phương diện, vẫn có một ít đặc điểm của Long tộc.
Nói thí dụ như lân giáp trên người, là hình dạng chỉ Long tộc mới có.
Ví dụ như tứ chi, tuy không quá giống Long trảo của Long tộc, năng lực công kích còn lâu mới có thể đánh đồng Long trảo, nhưng hình dạng bên ngoài, cũng rất là tương tự.
Đã có huyết mạch Long tộc, cho dù huyết mạch lại mỏng manh, cuối cùng cũng là huyết mạch của Long tộc.
Cho nên, năng lực tiến hóa của Chu Lân Hỏa Tích này rất mạnh, thực lực tự nhiên cũng rất nghịch thiên. Đầu Chu Lân Hỏa Tích này đạt đến Thánh phẩm, tương đương với Nguyên cảnh lão quái của nhân loại.
Thánh phẩm, nghe rất lợi hại, nhưng với tư cách huyết mạch của Long tộc, kỳ thật đầu Chu Lân Hỏa Tích này tiến hóa, cấp bậc xem như tương đối thấp.
Mà đầu Chu Lân Hỏa Tích này, mãi cho đến già chết, cũng vẫn là Thánh phẩm, chứng minh độ tinh khiết của huyết mạch Long tộc trong cơ thể nó, đã cực kỳ bé nhỏ.
Nếu không, dùng uy lực của huyết mạch Long tộc, quả quyết không chỉ tiến hóa đến Thánh phẩm.
Thánh phẩm Linh thú chết già, dương thọ ít nhất đã ngoài vạn năm.
Dù sao, tuổi thọ của Linh thú dài hơn nhân loại nhiều lắm.
Nguyên cảnh lão tổ của Nhân loại, nếu không có kiếp nạn, Dương thọ phổ biến có thể vượt qua năm ngàn tuổi, vận khí tốt, cũng có sống qua bảy tám ngàn, thậm chí còn có Nguyên cảnh sống quá một vạn tuổi.
Đương nhiên, tổng thể mà nói, dưới tình huống bình thường, tuổi thọ của Linh thú sẽ cao hơn một chút.
Mặc kệ Linh thú hay nhân loại, một khi Dương thọ gần hết, không thể nghịch chuyển, công lực toàn thân sẽ từ từ tiêu tán, chậm rãi thoái hóa thành phàm nhân, cuối cùng lão hủ, hai tay buông xuôi.
Nghe khẩu khí của Hỏa Nha Vương, đầu Chu Lân Hỏa Tích này, hiển nhiên đã là mặt trời lặn phía tây, Dương thọ gần hết rồi.
Dương thọ gần hết, công lực toàn thân sẽ từ từ lui tán. Con Chu Lân Hỏa Tích kia, hiển nhiên không muốn tiếp nhận sự thực này.
Coi như là lão quái sống vạn năm, cũng không có khả năng lạnh nhạt đối mặt tử vong. Ở trước khi Dương thọ hao hết, dầu hết đèn tắt, tổng không khỏi làm một phen giãy dụa.
Giang Trần chợt nhớ tới, thời điểm mình ở chỗ sâu trong nham thạch tiềm hành, không phải cảm giác được một cỗ chấn động cường đại, phi tốc chạy qua sao?
Hiện tại ngẫm lại, nhất định chính là con Chu Lân Hỏa Tích này hành động.
Mà con Chu Lân Hỏa Tích này, nhất định là hướng về phía Vân Viêm Chi Hoa.
Chính là bởi vì cướp đoạt Vân Viêm Chi Hoa, nên bị Hỏa Nha nhất tộc đuổi giết, một đường chém giết đến nơi đây. Ven đường mấy trăm Hỏa Nha chết trận kia, có lẽ là do con Chu Lân Hỏa Tích này giết.
Vân Viêm Chi Hoa là thiên tài địa bảo, nếu bị Chu Lân Hỏa Tích nuốt, ở trên trình độ nhất định, hoàn toàn chính xác có thể bồi bổ, chậm lại tốc độ tán công, giảm bớt bước chân Tử Thần đi đến.
Thế nhưng mà, đối với Hỏa Nha Vương mà nói, Vân Viêm Chi Hoa này là mệnh căn của nó, là mấu chốt để nó tiến giai Thánh phẩm Linh thú.
Bị Chu Lân Hỏa Tích cướp đoạt, tự nhiên là giận tím mặt, mang theo tất cả Hỏa Nha đuổi giết.
Trên đường đi không ngừng chiến đấu, cuối cùng chặn đứng Chu Lân Hỏa Tích.
Song phương chém giết một hồi, rơi vào kết quả lưỡng bại câu thương, lẫn nhau đều không cách nào giết chết đối phương.
Tuy Hỏa Nha Vương cường đại, có rất nhiều tử tôn, thế nhưng nó cuối cùng chỉ là Linh phẩm đỉnh phong. Người của nó nhiều, tính cơ động mạnh, đây là ưu thế của nó.
Nhưng Linh phẩm đỉnh phong đối mặt Thánh phẩm Linh thú, lực công kích của nó tự nhiên sẽ giảm bớt rất nhiều. Cho nên, nó cũng không cách nào thoáng cái diệt sát Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích là Thánh phẩm Linh thú, thế nhưng mà Dương thọ hao hết, cơ hồ đã đến trạng thái dầu hết đèn tắt, một thân tu vi tản hơn phân nửa.
Chính là vì tu vi không bằng hai ba thành lúc đỉnh phong, mới có thể bị Hỏa Nha nhất tộc truy chật vật như vậy.
Nếu không, dùng trạng thái đỉnh phong của Chu Lân Hỏa Tích, diệt sát Hỏa Nha nhất tộc, tuyệt đối là sự tình mấy phút.
- Thánh phẩm Linh thú, quả nhiên là không dễ chọc. Một con Thánh phẩm Linh thú tiếp cận dầu hết đèn tắt, cũng đủ để cho Hỏa Nha nhất tộc tử thương hơn phân nửa. Xem ra, mặc dù Hỏa Nha Vương nói hung ác, cũng không có chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Giang Trần nhìn ra được, tuy Cự Thú kia hấp hối, rất là mệt mỏi. Nhưng mà Hỏa Nha Vương cũng không khá hơn chút nào.
Ít nhất, nó không có nắm chắc triệt để giết chết Chu Lân Hỏa Tích.
Nếu không, dùng hung tính của Hỏa Nha Vương, sao có thể nói nhảm nhiều như vậy? Đã sớm bảo thủ hạ vây công Chu Lân Hỏa Tích rồi.
Chu Lân Hỏa Tích nằm trên mặt đất, gầm nhẹ một tiếng, dùng khẩu khí thương nghị nói:
- Xú mao điểu, ta đã nuốt Vân Viêm Chi Hoa, bây giờ ngươi đau khổ bức bách, chỉ có thể lưỡng bại câu thương. Không bằng cứ như vậy bỏ qua, ngươi để cho ta luyện hóa Vân Viêm Chi Hoa, ta khôi phục một bộ phận công lực. Vạn nhất ta có một đường sinh cơ, về sau tất sẽ nghĩ biện pháp báo đáp ngươi, trả lại ngươi chỗ tốt gấp 10 lần.
Tình thế so người cường.
Nếu ở bình thường, Chu Lân Hỏa Tích tuyệt đối sẽ không ăn nói khép nép như vậy, dùng khẩu khí thương lượng nói chuyện với một con Linh thú Linh phẩm đỉnh phong.
Thế nhưng mà, hiện tại nó hao không nổi, hao tổn nhiều một phút đồng hồ, Dương thọ của nó sẽ ít một phút đồng hồ.
Vì sống sót, Chu Lân Hỏa Tích không tiếc hạ thấp thân phận, cùng Hỏa Nha Vương thương lượng.
Hỏa Nha Vương căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng, nhe răng cười nói:
- Bỏ qua? Ngươi là già đến ngu ngốc sao? Hay cảm thấy ta rất dễ lừa bịp? Thả ngươi đi, về sau đi đâu tìm ngươi? Hơn nữa, dù cho ngươi luyện hóa Vân Viêm Chi Hoa, cũng không quá đáng là chậm lại bước chân tử vong. Ngươi cho rằng, ngươi còn có thể nghịch thiên? Còn có thể kéo dài Dương thọ, khôi phục đỉnh phong? Đây là nằm mơ, lui một vạn bước mà nói, coi như ngươi có thể kéo dài Dương thọ, khôi phục đỉnh phong, báo đáp ta? Chỉ sợ tới lúc đó, chuyện thứ nhất ngươi muốn làm, là tìm ta tính sổ a.
*****
Chu Lân Hỏa Tích vội vàng nói:
- Ta có thể lập Thiên Địa thệ ước, tuyệt đối không báo thù ngươi.
- Miễn đi.
Hỏa Nha Vương khặc khặc quái gọi.
- Ngươi nói phá thiên, ta cũng sẽ không thả ngươi đi. Dù sao ngươi sớm muộn gì cũng chết, còn không bằng hiện tại chết. Còn có thể để ta ăn được huyết nhục mới lạ. Tuy thân thể ngươi biến chất, Dương thọ gần hết. Nhưng mà huyết mạch, là vĩnh viễn sẽ không biến chất, lúc truyền thừa liền có. Nếu như ta ăn huyết mạch của ngươi, dù không có Vân Viêm Chi Hoa, đột phá Thánh phẩm, chỉ sợ cũng dễ như trở bàn tay. Ha ha ha, thối bò sát, ngươi nói ngươi đã sắp chết, sao không ngoan ngoãn trốn ở trong hang ổ chờ chết, lại chạy đến địa bàn của ta, đây là ông trời chú định muốn cho ta một cơ hội đột phá Thánh phẩm a.
Hỏa Nha Vương dương dương đắc ý, trong ánh mắt hung hãn tràn ngập hưng phấn.
Nguyên lai, mục tiêu của Hỏa Nha Vương này, căn bản không phải đoạt lại Vân Viêm Chi Hoa, mà là muốn nuốt huyết nhục của Chu Lân Hỏa Tích.
Huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cực kỳ cao quý, Hỏa Nha Vương đối với chuyện này tự nhiên là phi thường tinh tường.
Có lẽ Vân Viêm Chi Hoa chỉ có năm thành đột phá, nhưng nếu có thể thôn phệ huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, cái kia chí ít có chín thành.
Hơn nữa, trong huyết mạch của Thánh phẩm Linh thú, còn có trí nhớ truyền thừa. Nếu có thể thu được trí nhớ truyền thừa trong huyết mạch, đối với Hỏa Nha Vương mà nói, vậy thì càng là chuyện tốt song hành rồi.
Cho nên, dù không có sự tình Vân Viêm Chi Hoa, Hỏa Nha Vương cũng tuyệt đối không buông tha Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích nghe vậy, trong hai mắt lớn hơn chuông đồng, bắn ra một đạo hung quang, điên cuồng nở nụ cười:
- Ăn huyết nhục của ta? Ngươi thật sự là con cóc hắt hơi, khẩu khí thật lớn. Chỉ là tiện chủng Linh phẩm, cũng dám ngấp nghé hậu duệ Long tộc ta?
- Ha ha ha, hậu duệ Long tộc là không sai, chỉ bốn chữ hậu duệ Long tộc này, thì bổn vương nhất định phải nuốt huyết nhục của ngươi, cướp lấy truyền thừa trí nhớ trong huyết mạch của ngươi.
Ngữ khí của Hỏa Nha Vương điên cuồng.
Đột nhiên, Hỏa Nha Vương ngửa đầu rít một tiếng.
Bốn phương tám hướng, Hỏa Nha như là mũi tên, điên cuồng bổ tới Chu Lân Hỏa Tích.
Hỏa Nha Vương đây là quyết tâm, muốn dùng chiến thuật quần ẩu, tươi sống kéo chết Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích tiếp cận dầu hết đèn tắt, nằm rạp trên mặt đất, công lực còn lại, đã thừa không có mấy.
Bất quá, nó dù sao cũng là Thánh phẩm Linh thú, mặc dù Hỏa Nha Vương biết rõ đối phương tùy thời có khả năng tắt thở, nhưng nó vẫn không dám đi tự mình công kích.
Nó biết rõ, một khi Thánh phẩm Linh thú táo bạo, cho dù chỉ còn một hơi cuối cùng, lực lượng bạo phát ra, cũng là phi thường khủng bố.
Tuy Hỏa Nha Vương tham lam, nhưng lại không muốn đi va chạm một kích cuối cùng của Chu Lân Hỏa Tích.
Cho nên, nó phái con cháu Hỏa Nha nhất tộc đi quần ẩu, để cho những pháo hôi này đi tiêu hao Chu Lân Hỏa Tích.
Chu Lân Hỏa Tích chỉ còn lại một hơi cuối cùng, mặc dù kéo dài thời gian, cũng có thể kéo chết nó.
Hiển nhiên Chu Lân Hỏa Tích cũng bị Hỏa Nha Vương chọc giận, trong nội tâm có một ngụm ác khí, cơ hồ muốn tạc ra. Huyết mạch nó cao quý, chưa bao giờ chán nản qua như thế?
Hôm nay, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Lại bị một đám Hỏa Nha huyết mạch đê tiện khi dễ, đường đường Thánh phẩm Linh thú, hậu duệ Long tộc, lại bị chúng quần ẩu.
- Dẹp mao súc sinh, đều chết cho ta.
Chu Lân Hỏa Tích gầm nhẹ một tiếng, phần đuôi quét qua, cái đuôi dài đến mấy trượng, như một Trường Tiên hủy thiên diệt địa, kích xạ ra vô số hào quang như thiểm điện.
Tạp sát sát...
Cái đuôi quét qua, toàn bộ hư không phảng phất như sụp đổ, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, bị hào quang như tia chớp kia xoắn một phát, liền bị xoắn đến huyết nhục bay tứ tung, nhao nhao rơi xuống đất.
Mỗi một con Hỏa Nha này, ít nhất có thể so với Tiểu Linh cảnh nhân loại.
Thế nhưng mà, trên trăm con Hỏa Nha lao xuống, lại bị cái đuôi kia quét qua, chết sạch toàn bộ.
Chu Lân Hỏa Tích này, không hổ là Thánh phẩm Linh thú, cái đuôi quét qua, ẩn chứa uy lực của Đại Đạo, hoàn toàn vượt ra phạm trù Tiên cảnh, làm cho những Hỏa Nha kia, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Bất quá, một kích này, làm cho một ít lực lượng còn sót lại của Chu Lân Hỏa Tích, càng thêm yếu ớt không chịu nổi.
Hổn hển, hổn hển...
Chu Lân Hỏa Tích thở phì phò, thấp giọng quát ầm lên:
- Xú điểu mao, ta nhìn ngươi còn có bao nhiêu tử tôn có thể hi sinh. hi sinh hết, ngươi liền thành người cô đơn, coi như ngươi tiến giai Thánh phẩm, lại cùng ai xưng vương xưng bá? Không sợ chết, ngươi cứ tiếp tục tới. Ta sống không được, kéo ngươi cùng lên đường, vẫn có vài phần nắm chắc.
Ước chừng Chu Lân Hỏa Tích cũng biết, cục diện hôm nay, nhất định là khó tránh khỏi một kiếp rồi.
Bất quá, Linh thú đều rất hung hãn, mặc dù chết, cũng phải kéo đối thủ đệm lưng
Chu Lân Hỏa Tích nói, cũng chính là điểm Hỏa Nha Vương kiêng kỵ nhất.
Chu Lân Hỏa Tích, cố nhiên là vùng vẫy giãy chết, tùy thời có khả năng quải điệu. Thế nhưng mà, cái này cũng không đại biểu trước khi Chu Lân Hỏa Tích chết, sẽ không có thủ đoạn giết chết nó.
Hỏa Nha Vương nghiến răng nghiến lợi, hai mắt trừng lớn, nhìn qua trên trăm con cháu, thoáng cái đã bị Chu Lân Hỏa Tích giết mất, trong lòng cũng không ngừng nhỏ máu.
Hỏa Nha nhất tộc sinh sôi nảy nở đến nay, có thể có quy mô lớn như vậy, nó một mực rất là kiêu ngạo.
Thế nhưng mà, đuổi giết Chu Lân Hỏa Tích, cái giá thật sự quá lớn, đời đời con cháu của nó, ít nhất vẫn lạc hơn phân nửa.
Chiếu cái tốc độ này xuống dưới, chỉ sợ giết chết Chu Lân Hỏa Tích, tử tôn của nó cũng không còn bao nhiêu.
Chỉ là, hôm nay cái thế cục này, đã đâm lao thì phải theo lao.
Hoặc là tiếp tục công kích, thẳng đến Chu Lân Hỏa Tích tử vong.
Hoặc là tiếp tục chờ, chờ Chu Lân Hỏa Tích này tiêu tan hết công lực, hai tay buông xuôi.
Bất quá, thật muốn chờ đợi như vậy, Chu Lân Hỏa Tích này một thời ba khắc, hiển nhiên sẽ không dễ dàng chết như vậy.
Thánh phẩm Linh thú, coi như hấp hối, nhưng năng lượng sinh mệnh lại không hao hết dễ dàng như vậy. Nhất là Chu Lân Hỏa Tích này đã ăn Vân Viêm Chi Hoa, nhận được một cơ hội đại bổ.
Nếu như cho nó thời gian, để nó luyện hóa, như vậy Chu Lân Hỏa Tích này, dù không thể kéo dài bao nhiêu tuổi thọ, nhưng thời gian ngắn vẫn có thể khôi phục năm sáu thành công lực.
Một khi khôi phục năm sáu thành công lực, Hỏa Nha Vương tự hỏi, mình căn bản không cách nào chống cự.
Cho nên, tuyệt đối không thể chờ đợi, còn phải tiếp tục đấu.
Chỉ có đấu xuống dưới, mới có thể quấy rối Chu Lân Hỏa Tích, để cho Chu Lân Hỏa Tích không có thời gian đi luyện hóa Vân Viêm Chi Hoa.
Đương nhiên, đấu xuống dưới như vậy, cái giá rất thảm trọng. Hỏa Nha Vương không dám lên, như vậy muốn đấu xuống dưới, phải không ngừng điền tánh mạng của con cháu.
← Ch. 0310 | Ch. 0312 → |