← Ch.0359 | Ch.0361 → |
Mà theo thời gian trôi qua, Giang Trần cách Thiên Linh khu, cũng càng ngày càng gần.
Hắn cơ hồ là không thể chờ đợi được, muốn đi gặp những thiên tài của Thiên Linh khu rồi.
Ba tháng chấm dứt, Giang Trần không hề lo lắng, lại một lần nữa dùng thành tích toàn thắng, đạt được quán quân của bách chiến khảo hạch Địa Linh khu.
...
Ở một chỗ trong Thiên Linh khu, một thiếu nữ khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhận được một đạo Truyền Âm Phù, đọc một lát, đôi mi thanh tú nhăn lại, lộ ra vẻ nghiêm nghị:
- Giang Trần? Yêu nghiệt thế tục? Muốn tới Thiên Linh khu? Tên súc sinh kia hà đức hà năng gì? Vậy mà một đường giết đến Thiên Linh khu?
Nàng này, đúng là thiên tài được chú ý nhất Tử Dương Tông hôm nay... Long Cư Tuyết!
Thiên Linh khu, trong bốn khu thí luyện, không thể nghi ngờ là khu vực thần bí nhất.
Tại đây, chỉ có 100 người. Tiến vào đây, có thể nói không một cái nào là thật giả lẫn lộn. Ở chỗ này, tìm không thấy một Tiên cảnh ngũ trọng trở xuống.
Ngay cả Long Cư Tuyết chỉ nhập môn mới hai năm, liên tục nửa năm tu luyện, hôm nay đã là Tiên cảnh ngũ trọng, có dấu hiệu đột phá đến Tiên cảnh lục trọng.
Tiên Thiên Thanh Loan thể, làm cho nàng ở tu luyện chi đạo, thế như chẻ tre, mặc kệ học cái gì, luyện cái gì, đều nhẹ nhõm hơn thiên tài khác.
Loại nhân tố Tiên Thiên cường đại này, làm cho những người khác đã hâm mộ, lại ghen ghét, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể làm gì.
Tiên Thiên thân thể, ở loại địa phương liên minh 16 nước này, tuyệt đối là ngàn năm khó gặp.
Coi như là bốn Nguyên Cảnh Tôn Giả cường đại nhất bốn đại tông môn hôm nay, cũng không có người nào là Tiên Thiên thân thể.
Nửa năm này, Long Cư Tuyết thu hoạch rất lớn, không đơn thuần là tu vi tăng lên, phương diện tin tưởng cũng tăng lên rất nhiều.
Nàng không bao giờ là Long Cư Tuyết cẩn thận từng li từng tí như mới nhập môn nữa, nàng cũng không cần tận lực nịnh nọt sư huynh nào, cũng không cần đi xem sắc mặt của ai.
Hôm nay, lại đến phiên người khác tới xem sắc mặt của nàng, ở trước mặt nàng cẩn thận từng li từng tí, tận lực nịnh nọt nàng.
Loại cảm giác này, Long Cư Tuyết rất hưởng thụ. Nàng ưa thích cảm giác người trên người, thích nhìn người khác ở trước mặt nàng câu thúc khẩn trương, tận lực nịnh nọt.
Thời điểm ở Đông Phương Vương Quốc, nàng hưởng thụ cảm giác đệ tử chư hầu cúng bái nàng.
Đến tông môn, lúc ban đầu, bởi vì nàng trường kỳ ở thế tục, tâm lý có chút tự ti, khiến nàng không dám làm càn, đã từng tận lực đi nịnh nọt qua một ít sư huynh, chỉ cầu đừng để người bên ngoài chèn ép.
Thế nhưng mà hôm nay, với tư cách Tiên Thiên thân thể, thiên phú của nàng đã triển lộ ra, địa vị ở trong tông môn, cũng là gió lốc mà lên.
Hôm nay, nàng đã tìm được cảm giác chúng tinh ủng nguyệt như ở Vương Quốc thế tục.
Bị người truy phủng, bị người kính ngưỡng, bị người kính sợ, loại cảm giác Nữ Thần này, làm cho tự tin của Long Cư Tuyết triệt để khôi phục.
Nếu như cần phải nói trong nội tâm nàng còn có vết rách gì, cái kia chính là đoạn nhục nhã ở Vương Quốc thế tục.
Nàng đối với người trong gia tộc không có cảm tình gì, nhưng mà thù của cha và anh, nàng lại khắc cốt minh tâm.
Cho nên, mỗi lần nghĩ tới Giang Trần, trong nội tâm nàng liền cực kỳ khó chịu.
Có mấy lần nàng không nhịn được, muốn tìm Giang Trần báo thù, nghiền xương thành tro, sau đó lại về Đông Phương Vương Quốc, diệt hắn cửu tộc.
Truyền Âm Phù, là sư tôn nàng Thủy Nguyệt Đại Sư truyền đến.
Về Địa Linh khu phát sinh hết thảy, suy đoán về yêu nghiệt thế tục cùng Giang Trần, Thủy Nguyệt Đại Sư đều thêm mắm thêm muối bàn giao.
Đồng thời, Thủy Nguyệt Đại Sư dặn dò nàng, vô luận như thế nào, cũng không nên khinh thị kẻ này, phải nghĩ hết mọi biện pháp, ở Thiên Linh khu trấn áp kẻ này, nếu không hậu hoạn vô cùng!
- Súc sinh thế tục kia, thật sự là Giang Trần sao?
Long Cư Tuyết từ trong truyền âm phù, đã được biết quỹ tích quật khởi của yêu nghiệt thế tục kia, nhưng mà, bây giờ nàng hoài nghi, yêu nghiệt thế tục này, sẽ là Giang Trần sao? Có phải sư tôn lầm hay không?
Giang Trần kia, lợi hại như vậy sao?
Ấn tượng của Long Cư Tuyết đối với Giang Trần, chỉ dừng lại ở trận chiến Nhị Độ Quan ấy. Người này, may mắn nắm giữ một ít thủ đoạn khống chế linh cầm, mới khiến cho Long gia bị tổn thất nặng. Hắn có thể có thiên phú như vậy sao?
Hình thái tư duy, có đôi khi chính là như vậy.
Ấn tượng của Long Cư Tuyết đối với Giang Trần quá xấu, một mực dừng lại ở thời đại Đông Phương Vương Quốc.
Cho nên, nàng cảm thấy, yêu nghiệt thế tục này, chắc có lẽ không phải Giang Trần.
Nhưng mà, sư tôn đã nói như vậy, hơn nữa nói hữu mô hữu dạng, thậm chí nói Giang Trần này rất có thể là đệ tử của Diệp Trọng Lâu lén bồi dưỡng.
Diệp Trọng Lâu là Thiên Quế Vương Quốc Hộ Quốc Linh Vương, liên quan đến Diệp Trọng Lâu, tuy Long Cư Tuyết vẫn hoài nghi, nhưng lại không thể không tin ba phần.
Bất quá lập tức, Long Cư Tuyết lại lạnh nhạt:
- Hừ, mặc kệ hắn có phải Giang Trần hay không, khiến ân sư của ta chật vật như vậy, ta làm đệ tử, là tuyệt đối không thể ngồi yên không lý đến. Hơn nữa sư tôn cố ý bàn giao, chính là muốn ta ra tay.
- Nếu như hắn là Giang Trần, vậy thì tốt nhất. Thù mới hận cũ cùng tính một lượt, Thiên Linh khu này, nếu hắn dám tới, Long Cư Tuyết ta nhất định sẽ làm hắn hối hận khi đi vào thế giới này!
Long Cư Tuyết là một nữ nhân rất mang thù, nàng nhớ tới mình nếm qua thiệt thòi ở trong tay Giang Trần, tự tôn trong lòng liền chịu không được, khiến nàng nhịn không được có xúc động bạo tẩu.
...
Một chỗ khác ở Thiên Linh khu, một nam tử tướng mạo lạnh lùng, khoanh chân mà ngồi, trong đôi mắt, huyễn động lên sắc thái kỳ dị.
Nhìn Truyền Âm Phù trong tay, hơi có chút thất thần.
- Sư tôn ở Địa Linh khu bị người vạch tội? Mất vị trí người phụ trách? Ngọn nguồn hết thảy tội nghiệt, là một Võ Giả thế tục?
Trong lòng người trẻ tuổi kia cuộn lên một cỗ lửa giận. Người này, là đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, bài danh Top 5 trong đỉnh cấp thiên tài của Tử Dương Tông.
Kẻ này, tên là Tằng Sư.
Tóc dài không bị trói buộc tán lạc ở trên bờ vai, một bên màu xám, một bên màu xanh, rẽ qua hai bên, phân biệt rõ ràng, lộ ra thập phần quỷ dị.
- Ai...
Sau khi đọc nội dung trong Truyền Âm Phù, Tằng Sư cũng hơi có chút phiền muộn.
- Sư tôn bảo ta ở Thiên Linh khu, phụ tá Long Cư Tuyết sư muội. Lúc cần thiết, nghe Long Cư Tuyết sư muội an bài. Ta làm Đại sư huynh, xem ra ở trong nội tâm sư tôn, sức nặng đã không bằng Long Cư Tuyết a.
Trong nội tâm Tằng Sư có chút mâu thuẫn, một phương diện, hắn đối với sư tôn kính như Thiên Thần. Sự tình của sư tôn, hắn chưa bao giờ lười biếng.
Có thể nói, trước khi Long Cư Tuyết nhập môn, mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, Tằng Sư hắn là tấm gương cho các đệ tử, là kiêu ngạo của sư tôn.
Bởi vì Thủy Nguyệt Đại Sư cho hắn tu vi, địa vị, nên trong nội tâm Tằng Sư, kính trọng với Thủy Nguyệt Đại Sư, thậm chí đã vượt qua mẹ ruột của mình.
*****
Nghe nói sư tôn ở Địa Linh khu bị người hại, ý niệm đầu tiên của hắn, là muốn thay sư tôn xuất khí.
Thế nhưng mà, những lời đằng sau kia, lại để cho Tằng Sư có chút thất lạc. Hắn biết Long Cư Tuyết là Tiên Thiên thân thể, nhưng mà, hắn làm Đại sư huynh lâu như vậy, đã sớm quen mình là lão Đại của các sư đệ sư muội.
Lúc này, muốn hắn nghe người khác, không làm lão Đại, loại cảm giác này, hoặc nhiều hoặc ít để cho hắn không thích ứng.
- Mà thôi, sư tôn đã lệnh như vậy, sư mệnh khó vi. Bất quá, ở Thiên Linh khu, ta cần càng thêm cố gắng, nhất định phải ở quyết chiến cuối cùng nhất, cầu được thứ tự tốt. Tranh thủ sát nhập danh sách 16 cường cuối cùng.
Tằng Sư cũng biết, danh sách 16 cường cuối cùng, cạnh tranh rất lớn. Từng tông môn, chỉ có bốn người.
Tằng Sư hắn ở Tử Dương Tông, tuy nằm trong Top 5. Nhưng mà hiện tại nhiều ra một Long Cư Tuyết, không thể nghi ngờ là nhiều ra một đối thủ mạnh mẽ.
Xuất phát từ các loại nguyên nhân, thái độ của Tằng Sư đối với Long Cư Tuyết, là phi thường phức tạp.
- Mà thôi, trước đi chỗ Long Cư Tuyết một chuyến.
Mặc dù Tằng Sư có chút ghen ghét Long Cư Tuyết, nhưng sư mệnh khó vi.
Cùng lúc đó, nhị đệ tử Sở Tinh Hán của Thủy Nguyệt Đại Sư, cũng thu được Truyền Âm Phù. Lông mày nhíu lại:
- Giang Trần? Thiếu niên thế tục ngày đó ở trước Nhị Độ Quan sao?
Sở Tinh Hán không giống Tằng Sư, hắn là một người cực kỳ có chủ kiến, ở trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn là người cực kỳ có chủ kiến, năng lực làm việc cũng mạnh nhất.
Nếu như nói Tằng Sư đối với Thủy Nguyệt Đại Sư, có một loại tình cảm như mẫu tử, như vậy Sở Tinh Hán, chỉ coi Thủy Nguyệt Đại Sư là một người dẫn đường võ đạo của mình.
Trên thực tế, Sở Tinh Hán cũng biết, ở trong nội tâm sư tôn, hắn hoàn toàn không bằng Đại sư huynh Tằng Sư, hôm nay càng kém xa Long Cư Tuyết.
Bất quá, trong lòng của hắn rất bình thản, không cảm thấy khó chịu hay không ổn.
- Nếu như yêu nghiệt thế tục kia, thật sự là Giang Trần, như vậy kẻ này, sẽ là địch nhân số mệnh của Long Cư Tuyết sư muội.
Trong nội tâm Sở Tinh Hán nghĩ nghĩ, cũng phiêu nhiên ly khai tiểu viện của mình, đi đến chỗ ở của Long Cư Tuyết.
Chỗ ở của Long Cư Tuyết, Tằng Sư cùng Sở Tinh Hán cơ hồ là đồng thời đến.
- Nhị vị sư huynh, các ngươi đã tới.
Long Cư Tuyết nhìn thấy hai người, nhẹ gật đầu.
- Mời vào bên trong.
Con ngươi thâm thúy của Sở Tinh Hán nhìn thoáng qua Long Cư Tuyết, trong nội tâm thầm than:
- Tiểu sư muội này, rốt cục lớn lên, không còn là tiểu cô nương ban đầu ở trước Nhị Độ Quan, chỉ biết đùa nghịch tiểu tâm tư nữa. Chỉ là, tính cách của nàng lương bạc, cùng nàng đồng môn, là phúc hay họa, rất khó nói.
Tính cách của Sở Tinh Hán phi thường tỉnh táo, đối với người đối với việc, đều có sức phán đoán đặc biệt.
Từ Long Cư Tuyết diễn xuất, hắn liền biết rõ, nữ nhân này tuyệt không phải loại người trọng tình trọng nghĩa. Lúc trước dầu gì cũng là Sở Tinh Hán hắn từ trong thế tục cứu nàng.
Thế nhưng mà, từ khi nhập môn, Long Cư Tuyết này chỉ một lòng nịnh nọt Đại sư huynh Tằng Sư, chưa bao giờ thấy nàng cảm kích qua Sở Tinh Hán hắn.
Đến hôm nay, nàng ngay cả Đại sư huynh Tằng Sư cũng không tất cung tất kính giống như trước. Mà chuyển biến thành một loại tư thái ngang hàng luận giao, thậm chí bao trùm hai người bọn họ.
Nói không dễ nghe, là cánh cứng cáp rồi, không cần đón ý nói hùa nịnh nọt ai nữa.
- Nhị vị sư huynh, chân tướng sự tình, chắc hẳn các ngươi cũng nhận được Truyền Âm Phù của sư tôn. Yêu nghiệt thế tục kia, làm cho sư tôn mất mặt trước mặt đồng môn. Chúng ta làm đệ tử, nếu không thể phân ưu giải nạn cho sư tôn, là không thể nào nói nổi.
Theo đạo lý, Tằng Sư là Đại sư huynh, có lẽ hắn nói trước mới đúng.
Bất quá Long Cư Tuyết, giờ phút này nghiễm nhiên đã coi mình là người lên tiếng của Thủy Nguyệt nhất mạch, không đợi Tằng Sư mở miệng, nàng lợi dụng tư thái chủ đạo người mở miệng trước.
Sở Tinh Hán biểu lộ lạnh nhạt, không có nhận đồng, cũng không có nhìn Tằng Sư.
Tằng Sư vốn tưởng rằng Long Cư Tuyết tiếp khách xong, sẽ mời hắn là Đại sư huynh nói trước, không nghĩ tới, Long Cư Tuyết này trực tiếp coi mình là Đại sư tỷ rồi.
Giữa lông mày có một tia không khoái, lại không có biểu lộ ra.
- Kẻ này dám can đảm mạo phạm sư tôn, đó là tự chịu diệt vong. Sư muội, nghe nói kẻ này chính là số mệnh chi địch trong thế tục của ngươi, nếu như ngươi có chuyện gì khó xử, ta cùng Tinh Hán, tuyệt đối sẽ không ngồi yên không lý đến.
Ngữ khí của Tằng Sư có chút phẫn nộ nói.
- Số mệnh chi địch?
Long Cư Tuyết nghe được bốn chữ này, như là ăn phải con ruồi.
- Bốn chữ này, đã nói quá lời. Hắn chỉ là con sâu cái kiến, chưa nói tới số mệnh chi địch gì. Nếu thật là hắn, ta sẽ để hắn hối hận khi đi vào thế giới này!
Tằng Sư cười nhạt một tiếng:
- Là ngu huynh nói sai a. Tinh Hán, ngươi từng ở thế tục giao thủ với kẻ này, kẻ này, ngươi xem coi thế nào?
Sở Tinh Hán cũng nghe được ngôn ngữ giao phong giữa Tằng Sư cùng Long Cư Tuyết, hắn không muốn lẫn vào, thản nhiên nói:
- Lúc ấy hắn cánh chim không gió, không đáng giá nhắc tới. Nếu không phải có người ra tay, ta sớm mang hắn về tông môn, tùy ý sư tôn xử lý rồi.
Luận thực lực, hiện tại Sở Tinh Hán không bằng Tằng Sư; luận thiên phú, Sở Tinh Hán không bằng Long Cư Tuyết.
Nhưng mà, luận lòng dạ, luận Tâm lực, hai người này đều chưa hẳn mạnh hơn Sở Tinh Hán. Thậm chí hắn nhìn còn rõ ràng hơn Thủy Nguyệt Đại Sư.
Đại sư huynh Tằng Sư và Long Cư Tuyết sư muội, nhất định là không thể nào cùng tồn tại.
Vấn đề này, sư tôn không có xử lý tốt.
Bất quá, Sở Tinh Hán là người thông minh, hắn tự nhiên sẽ không đi đề nghị gì cho Thủy Nguyệt Đại Sư, hắn rất hiểu rõ Thủy Nguyệt Đại Sư, nói ra, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nói không chừng, sư tôn sẽ cho rằng hắn ghen ghét hai người này, cố ý chia rẽ.
Cho nên, lựa chọn sáng suốt nhất, là không tham dự, cũng không nhiều miệng, không đếm xỉa đến.
Giang Trần? Sở Tinh Hán không có hứng thú. Hắn và Tằng Sư bất đồng, tuy tôn trọng Thủy Nguyệt Đại Sư, nhưng không có đến trình độ phải vì nàng chịu chết kia.
Long Cư Tuyết cùng Tằng Sư đều tích cực như vậy, Sở Tinh Hán hắn không có đạo lý gì lẫn vào. Dù sao, thực lực của mình không bằng hai người này, tùy bọn hắn giày vò a.
Trong nội tâm Sở Tinh Hán rất rõ ràng, Long Cư Tuyết này, tuyệt đối không phải một đồng môn có thể kết giao. Mình cứu nàng từ Đông Phương Vương Quốc trở về, trong nội tâm nàng khẳng định không có chút cảm ơn.
Thậm chí, có lẽ trong nội tâm nàng còn oán hận mình cũng nói không chừng. Dù sao lúc ấy Sở Tinh Hán hắn rõ ràng có cơ hội giết Giang Trần, lại không có thống hạ sát thủ, mà đề nghị mang Giang Trần về tông môn, do sư tôn xử lý.
Lúc ấy là Sở Tinh Hán thưởng thức Giang Trần, không muốn bởi vì sự tình Long Cư Tuyết, mà vô cớ giết một thiên tài.
← Ch. 0359 | Ch. 0361 → |