Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0405

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0405: Bất Diệt Linh Sơn, tuyệt cảnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Chứng kiến bên Bảo Thụ Tông tranh đấu nội bộ gà bay chó chạy, tâm tình bên Tử Dương Tông kia mới khá hơn một chút. Bất Diệt Linh Sơn này đóng cửa, người ở bên trong, nhất định chỉ có đường chết.

Trừ khi trong thời gian ngắn, có thể mở ra Bất Diệt Linh Sơn lần nữa, bằng không mà nói, Giang Trần này là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Chỉ là, lại mở Bất Diệt Linh Sơn ra lần nữa, dễ dàng như vậy sao?

Lúc này mở ra, tập hợp đại lượng tài nguyên của bốn đại tông môn, Tứ đại lão tổ liên thủ, mới mở ra phong ấn của Bất Diệt Linh Sơn.

Hôm nay, bốn đại tông môn có lý do gì mở Bất Diệt Linh Sơn lần nữa?

Truy Dương lão quái cười cười, lạnh lùng nhìn qua Bất Diệt Linh Sơn, trong nội tâm cảm thấy rất hả giận.

- Chúng ta đi.

Nhìn chỉ chốc lát, Truy Dương lão quái vung tay lên, muốn ly khai. Long Cư Tuyết chết, làm cho Tử Dương Tông cực kỳ phiền muộn, tự nhiên không muốn lưu ở địa phương thương tâm này.

Cũng may, Tử Dương Tông còn có một Lôi Cương Dương.

Mà Giang Trần bị giam trong Bất Diệt Linh Sơn, trẻ tuổi của bốn đại tông môn, lại dùng Lôi Cương Dương cầm đầu, cục diện này, để cho cao thấp của Tử Dương Tông hơi cảm thấy vui mừng.

Chỉ có Thủy Nguyệt Đại Sư kia, thất hồn lạc phách, sắc mặt tái nhợt, như cái xác mất đi linh hồn, biểu hiện trên mặt đờ đẫn, không còn cảm giác hăng hái như trước kia.

- Truy Dương đạo hữu dừng bước.

Đột nhiên Thiên Diệp lão tổ khẽ động, hô.

Truy Dương lão quái cười lạnh dừng bước:

- Có chuyện gì?

- Bốn đại tông môn ta tổ chức tuyển bạt thi đấu, cuối cùng là vì vận mệnh của 16 quốc. Giang Trần kia bị nhốt, nếu như trong một tháng không ra được, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Chẳng lẻ Truy Dương đạo hữu thấy chết mà không cứu?

- Ha ha ha.

Truy Dương lão quái phảng phất như nghe được thiên đại chê cười, cười ha hả.

- Hẳn là ngươi cảm thấy, ta nên nhiệt tình duỗi tay cứu viện? Hay ngươi còn ý định, để cho Tử Dương Tông ta bỏ vốn xuất lực, cứu Giang Trần kia?

Ước chừng Thiên Diệp lão tổ cũng biết Truy Dương lão quái sẽ nói như vậy, nhưng vẫn nhịn xuống nộ khí, cười làm lành nói:

- Cũng không cần các ngươi bỏ vốn, lần này mở ra không cần bao nhiêu thời gian. Phương diện Linh Thạch, Bảo Thụ Tông ta gánh chịu, chỉ cầu đạo hữu ra một phần lực. Một phần lực này, cần thù lao gì, đạo hữu cứ mở miệng. Chỉ cần Tử Dương Tông ta cầm ra, lão phu sẽ không chút nhăn mày.

Nếu không phải tình thế bắt buộc, Thiên Diệp lão tổ tuyệt đối sẽ không cầu Truy Dương lão quái.

Nhưng mà, mở ra trận pháp, cần bốn Nguyên Cảnh Tôn Giả chung một chỗ động thủ.

Thiếu một cái, liền không có khả năng thành công.

Hiện tại Thiên Diệp lão tổ thiếu chính là nhân thủ, không phải tài nguyên. Tài nguyên, Bảo Thụ Tông gánh nổi.

Truy Dương lão quái nhe răng cười:

- Chậc chậc, nhìn không ra, ngươi đối với đệ tử tiện nghi kia, vẫn còn rất để bụng? Ngươi cảm thấy, lão phu sẽ để ý chút thù lao của ngươi sao?

- Truy Dương lão quái, lời nói không nên nói tuyệt như vậy. Chúng ta tuyển bạt, không phải là vì tuyển bạt thiên tài sao? Giang Trần này, chính là đệ nhất thiên tài của liên minh 16 nước. Chẳng lẽ ngươi xuất phát từ tư oán, liền không để ý tiền đồ của liên minh 16 nước sao?

Cửu Sư lão quái cũng đến gần, kêu lên:

- Chỉ cần Thiên Diệp đạo huynh mở miệng, Cửu Sư ta tuyệt đối nguyện ý ra tay, hơn nữa không muốn nửa điểm thù lao. Tin tưởng Băng Lam Tôn Giả, cũng sẽ như ta.

Băng Lam Tôn Giả mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu:

- Truy Dương đạo hữu, sao không buông thành kiến, vì tiền đồ của liên minh 16 nước ta, mà bỏ chút lực?

- Bỏ chút lực? Ha ha ha, chư vị, xem ra các ngươi thật không hiểu Truy Dương ta a. Các ngươi cảm thấy, lão phu là loại người lấy ơn báo oán sao? Giang Trần này, giết thiên tài Tử Dương Tông ta, lão phu không có tự tay giết hắn, đã tính toán rất khắc chế rồi. Muốn ta ra tay? Chê cười.

Giờ phút này, trong lòng Truy Dương lão quái thống khoái nói không nên lời.

Nếu như có thể, hắn không ngại tự mình động thủ, giết chết Giang Trần. Cái gì tiền đồ của liên minh 16 nước, đây chỉ là một loại khẩu hiệu của Truy Dương lão quái.

Trên thực tế, Truy Dương lão quái căn bản không có để ý qua những thứ này.

Hắn chẳng qua là đập vào cờ hiệu này, muốn vì Tử Dương Tông kéo nhiều một ít thiên tài mà thôi.

- Quả nhiên là vì tư lợi.

Cửu Sư lão tổ oán hận mắng.

- Ngày sau liên minh 16 nước bị lưu đày, tổ bị phá, thì trứng còn có thể nguyên vẹn sao? Ngươi cho rằng, liên minh 16 nước suy bại, Tử Dương Tông ngươi có thể tự lo thân mình?

- Hừ, đừng thuyết giáo nhãm nhí. Liên minh 16 nước suy bại, cũng không phải Giang Trần kia có thể thay đổi. Nói sau, tiền đồ của Tử Dương Tông ta như thế nào, lão phu sẽ quan tâm, cần các vị đến quan tâm sao? Thực không dám đấu diếm, hôm nay lão phu sẽ không đi, ai muốn động Bất Diệt Linh Sơn, lão phu liền gây khó dễ.

Truy Dương lão quái dứt khoát chơi lưu manh.

Ở trong Bất Diệt Linh Sơn, Giang Trần nhìn phong ấn dần dần khép lại, thật sự là dở khóc dở cười. Đặt mông ngồi trên ụ đá, nhìn Sở Tinh Hán hôn mê bất tỉnh bên người.

- Chẳng lẽ thực ra không được?

Giang Trần nhìn phong ấn, tuy phong ấn này vừa mới khép lại, nhưng nếu không có mấy Nguyên cảnh đồng loạt ra tay, căn bản là mở không ra.

Nếu như tùy tiện công kích, ngược lại sẽ bị cấm chế trên phong ấn công kích.

Để Phệ Kim Thử nhất tộc gặm ra một thông đạo?

Nhìn cấm chế cường đại kia, Giang Trần cũng biết, cái này ngoại trừ để cho Phệ Kim Thử nhất tộc đi chịu chết, tuyệt đối là không được cái gì.

Giang Trần dò xét một phen, rốt cục chán nản, thất vọng phát hiện, là thực ra không được rồi.

Phong ấn vừa đóng, Linh khí của Bất Diệt Linh Sơn, phảng phất thoáng cái giảm bớt rất nhiều.

- Phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, ở trong phong ấn, dù có thể tạm thời chèo chống, nhưng tuyệt đối gánh không được mấy tháng. Ở chỗ này, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Trong lòng Giang Trần cũng rất rõ ràng, sống ở chỗ này, chỉ có một con đường chết.

Thế nhưng mà, muốn đi ra ngoài, dùng thực lực của hắn bây giờ, lại căn bản không có bất luận khả năng gì.

- Không biết Thiên Diệp lão tổ kia, còn ở bên ngoài không? Nếu như những Nguyên Cảnh Tôn Giả kia chịu ra tay, có lẽ từ bên ngoài mở ra trận pháp, là một con đường sống.

Giang Trần chưa bao giờ là người đem hi vọng ký thác ở trên thân người khác, nhưng mà giờ này khắc này, lại không thể không sinh ra niệm tưởng như vậy.

- Trời không tuyệt đường người, tự mình phải chống đỡ trước.

Giang Trần nghĩ tới đây, khoanh chân mà ngồi, ổn định tâm thần thoáng một phát.

Ba ngày trôi qua, hết thảy như trước. Phong ấn kia không có một tia chấn động, hiển nhiên, người ngoại giới không có nếm thử mở phong ấn này.

Đến ngày thứ sáu, Giang Trần cảm giác được phong ấn kia hơi có chút chấn động, nhưng mà, lực lượng chấn động này, rõ ràng không đủ để phá vỡ phong ấn.

- Xem ra, bọn hắn còn không có buông tha ta.

Tuy đạo tâm của Giang Trần như sắt, nhưng giờ phút này, thực sự hơi có chút cảm động. Nhìn ra được, ít nhất người ở phía ngoài, đã cố gắng.

*****

Ngày thứ bảy thứ tám, chấn động kia một mực duy trì, nhưng mà thủy chung cách phá vỡ phong ấn còn rất xa.

Ngày thứ mười, chấn động ở ngoại giới rốt cục đình chỉ.

Giang Trần cười khổ:

- Xem ra, sau khi làm hết thảy cố gắng, bọn hắn cũng bất lực rồi.

Người khác buông tha, nhưng Giang Trần lại không muốn buông tha. Mỗi ngày tu luyện, minh tưỡng, tìm con đường ly khai Bất Diệt Linh Sơn.

Nhưng mà, biện pháp Giang Trần nghĩ đến, đều cần lực lượng cường đại đi thực hiện.

Mà tu vi hiện tại của hắn, cách một bước kia, thật sự quá xa xôi.

Trừ khi tu vi của hắn thoáng cái vượt qua Tứ đại lão tổ, nếu không, những biện pháp này, đều không có tác dụng.

Một ngày này, Giang Trần khoanh chân mà ngồi, đột nhiên, bên tai khẽ động:

- Ai?

Hắn vậy mà nghe được tiếng bước chân, tiếng bước chân chân chân thật thật.

Không phải dã thú, không phải sinh linh khác, mà là tiếng bước chân của nhân loại.

Tiếng bước chân này, rõ ràng không phải Sở Tinh Hán phát ra, bởi vì Sở Tinh Hán vẫn còn hôn mê, nếu không phải Giang Trần dùng đan dược kéo tánh mạng của hắn, chỉ sợ hắn sớm đã chết rồi.

- Người trẻ tuổi, không cần khẩn trương.

Một thanh âm tràn ngập tang thương truyền đến.

Bên đường, đi ra hai người. Một già một trẻ, già đạo cốt tiên phong, râu tóc bạc trắng. Trẻ là thiếu nữ, lưng có chút còng, con mắt một khỏa lớn, một khỏa nhỏ, tuy sống mũi rất cao, nhưng miệng lại hơi lệch bên trái, dung mạo có chút xấu xí, cùng lão giả kia đạo cốt tiên phong lộ ra có chút không phối hợp.

- Các ngươi là ai?

Giang Trần hơi có chút giật mình, vô ý thức lui ra phía sau một bước, tiến vào trạng thái đề phòng, ánh mắt liếc nhìn vị trí của Sở Tinh Hán.

- Thiếu niên, lão phu không có địch ý. Trên thực tế, lão phu đối với ngươi phi thường thưởng thức. Người thiếu niên trọng tình trọng nghĩa, có khí khái, cũng không phải thế hệ tuyệt tình. Chỉ từ ngươi vì cứu môn hạ cừu địch, để mình rơi vào hiểm cảnh, lão phu có lý do tán thưởng một câu, người còn trẻ như ngươi, liên minh 16 nước, thực không xứng với ngươi.

Giang Trần không có bị câu tán dương này mê hoặc, cảnh giác không giảm.

Nhàn nhạt gật đầu hỏi:

- Lão trượng là ai? Chuyện phát sinh ở đây, tựa hồ lão trượng ngươi nhất thanh nhị sở?

- Đúng vậy, lão phu không chỉ nhất thanh nhị sở đối với chuyện nơi đây, đối với thân thế lai lịch của Giang Trần ngươi, cũng nhất thanh nhị sở.

Lão giả này, dĩ nhiên là Thuấn lão rồi. Bởi vì hắn không muốn gặp mặt người của bốn đại tông môn, cho nên dao động trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn lần nữa, khu trục người của bốn đại tông môn.

Hắn vốn là chuẩn bị thừa dịp loạn mang Giang Trần đi, thế nhưng mà, hắn lại phát hiện, Giang Trần không có ly khai, mà là đi cứu Sở Tinh Hán.

Cử động kia, làm cho nội tâm Thuấn lão giơ ngón tay cái lên với Giang Trần.

Thế nhưng mà Giang Trần nghe vậy, lông mi lại nhảy lên, dừng ở trên mặt Thuấn lão, lộ ra một tia kinh dị.

- Đông Phương Vương Quốc, dùng đan phương Thần Tú Tạo Hóa Đan, thu nạp Dược Sư Điện, từ nay về sau bắt đầu quật khởi...

- Tiềm Long thi hội khảo hạch, khuất nhục người phụ trách Số 2 Đỗ Như Hải, để cho hắn bị tịch thu gia sản...

- Trên Tiềm Long thi hội, khuất nhục tất cả chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc, giết Long gia truyền nhân Long Ngâm Dã...

- Long gia phản loạn, ngươi dùng sức một mình bình định phản loạn, cơ hồ trảm Long Cư Tuyết ở Nhị Độ Quan...

- Hắc Nguyệt Vương Quốc xâm lấn, lại là ngươi phối hợp Thiên Quế Vương Quốc Diệp Dung vương tử, đánh chết Hắc Nguyệt Quốc đệ nhất tướng tinh.

- Đến Thiên Quế Vương Quốc, hung ác áp chế thế lực Long Nha vệ Phó tổng quản Dương Chiêu, sau đó nhổ tận gốc.

- Trên yến hội Hộ Quốc Linh Vương, một bình Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, lực áp tất cả bảo vật, đạt được Diệp Trọng Lâu thưởng thức.

- Vương tử tranh đấu, Diệp Dung có ngươi trợ giúp, nhẹ nhõm quét dọn đối thủ của hắn, trở thành thái tử.

- Bảo Thụ Tông Thiết gia mấy lần khiêu khích, lại bị ngươi giam Thiết Đạt Chí, phản lừa đảo.

- Đến Viễn Cổ di cảnh khảo hạch, quán quân sơ thí năm cửa, quán quân Huyền Linh khu, quán quân Địa Linh khu, lao đến Thiên Linh khu, đánh bại hết thảy đối thủ, trở thành đệ nhất nhân trẻ tuổi của liên minh 16 nước.

Thuấn lão mỉm cười, đem nhân sinh lý lịch của Giang Trần, chải vuốt một lần.

- Mà hết thảy, ngươi chỉ dùng hơn ba năm thời gian. Thiếu niên, không thể không nói, ngươi sinh ra ở loại địa phương liên minh 16 nước này, thật đúng lại để cho lão phu ngoài ý muốn.

Giang Trần nghe lão nhân nói thế, một đoạn một đoạn miêu tả ra quỹ tích nhân sinh của mình, thật sự là giật mình không thôi.

Hắn chưa từng nghĩ tới, ở chỗ tối mình không biết, thậm chí có một người thần bí, rõ mình hết thảy như lòng bàn tay vậy.

- Lão trượng, ngươi một mực theo dõi ta?

Ngữ khí của Giang Trần có chút trầm xuống.

- Không không...

Thuấn lão khoát tay, hắn cũng sợ Giang Trần hiểu lầm.

- Lão phu chỉ là vì cơ duyên xảo hợp chú ý đến ngươi, thấy ngươi bất phàm, cho nên không ngừng chú ý. Lão phu cũng không có ác ý, trên thực tế, lão phu đã cứu ngươi trước sau hai lần.

- Ân? Ngươi là thần bí nhân ở Nhị Độ Quan, quát lui Sở Tinh Hán kia?

Đột nhiên Giang Trần nhớ ra cái gì đó, nghẹn ngào hỏi.

Lão giả nói hai lần, Giang Trần thoáng cái liền hiểu. Một lần là Nhị Độ Quan, một lần khác là sau khi chém giết Long Cư Tuyết, đánh lui Truy Dương lão quái.

Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng cười rộ lên, thực lực của lão giả thần bí này, còn trên Truy Dương lão quái, mình lại đề phòng, cũng là phí công.

Nếu như lão giả này có ác ý, chỉ sợ Giang Trần hắn căn bản không cách nào chống cự.

Lập tức khom người, thi lễ nói:

- Lão trượng ra tay hai lần, Giang Trần khắc sâu trong tâm. Tiểu tử cả gan thỉnh giáo tôn tính đại danh của lão trượng?

Lần trước ở Nhị Độ Quan, lão giả thần bí này không hiện thân, liền đánh lui Sở Tinh Hán, Giang Trần còn nhớ rõ tình hình lúc trước.

Lúc trước Giang Trần còn hỏi qua thân phận lão giả thần bí này, cũng nói nếu có cơ hội, sẽ báo đáp ân cứu mạng.

Bất quá lần trước, lão giả thần bí này cũng không có nói cho Giang Trần danh hào của hắn.

Thuấn lão khẽ gật đầu:

- Ngươi có thể bảo ta Thuấn lão.

- Thuấn lão?

Giang Trần lại nhìn thiếu nữ lưng còng xấu xí kia một chút.

- Giang Trần, lão phu chú ý ngươi, nguyên do là vì nàng. Nàng là cháu gái trong tộc của ta. Ngươi có thể gọi nàng Hoàng Nhi.

- Hoàng Nhi cô nương tốt.

Giang Trần thiện ý nhẹ gật đầu với Hoàng Nhi, cũng không có bởi vì cô nương này xấu xí, liền sinh lòng ghét bỏ.

Hoàng Nhi cô nương kia khẽ gật đầu, cười cười:

- Ngươi tốt.

- Giang Trần, chắc hẳn trong lòng ngươi có rất nhiều nghi vấn, đối với lão phu xuất hiện ở chỗ này, cũng có nghi ngờ a?

Giang Trần từ chối cho ý kiến, nhẹ nhàng cười cười.

- Ân, bởi vì lão phu không muốn chạm mặt người của bốn đại tông môn, lại muốn sớm cùng ngươi tâm sự, cho nên, mạo muội động chạm trận pháp của Bất Diệt Linh Sơn. Sự tình là có nguyên nhân, kính xin tiểu huynh đệ ngươi đừng trách. Lại nói tiếp, lão phu ngược lại là có chút thất lễ.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)