← Ch.0458 | Ch.0460 → |
Ở loại tông môn như Vạn Linh Tông, tuyệt đối có thể lực áp quần hùng.
- Lão Đại, Thang Hồng, chúc mừng các ngươi, cũng cầu chúc các ngươi đại triển kế hoạch lớn ở Đan Càn Cung, sớm ngày viết tên mình lên Vạn Tượng Tiềm Long Bảng.
Lưu Văn Thải vô cùng bằng phẳng, tự đáy lòng cảm thấy cao hứng thay Giang Trần và Thang Hồng.
- Văn Thải, dùng thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng có một ngày đại phóng dị sắc. Trên Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, không thiếu được tên của ngươi.
Ngữ khí của Giang Trần rất kiên định, hắn rất xem trọng Lưu Văn Thải.
Lưu Văn Thải mỉm cười:
- Nói không chừng, tương lai không lâu, chúng ta có thể gặp lại ở Vạn Tượng Cương Vực.
- Ân? Nói như thế nào?
Giang Trần hơi sững sờ.
- Sự tình Bảo Thụ Tông và Đan Càn Cung kết minh, đã mở ra một cánh cửa mới cho Vạn Tượng Cương Vực. Hiện tại, tứ đại gia tộc của Đại Thánh Đường, đều hướng Vạn Linh Tông ném cành ô-liu. Hiện tại Tông chủ cũng đang suy nghĩ, đến cùng kết minh nhà nào của Đại Thánh Đường mới ổn thỏa.
Vạn Tượng Cương Vực, có tất cả sáu thế lực nhất lưu, tổng kết làm một đường hai cung tam tông.
Trong đó một đường, là Đại Thánh Đường, cũng là lão Đại của sáu thế lực lớn, thực lực mạnh nhất.
Đại Thánh Đường có tứ đại gia tộc, liên hợp lại, ẩn ẩn có thực lực của tông môn Tam phẩm.
Đại Thánh Đường muốn kết minh với Vạn Linh Tông, tin tức như thế lại để cho Giang Trần ngoài ý muốn. Bất quá, cái này đối với Lưu Văn Thải mà nói, tuyệt đối không phải chuyện xấu.
Cửu Sư Tôn Giả rất thưởng thức Giang Trần, tự mình mở tiệc chiêu đãi, trong bữa tiệc còn trưng cầu ý kiến của Giang Trần về kết minh.
Giang Trần cũng nói ý kiến của mình, nói ra chiều hướng phát triển hiện tại, nếu như dưới tình huống Vạn Linh Tông không mất truyền thừa, kết minh với Đại Thánh Đường, ngược lại không phải chuyện xấu.
So với việc trở thành phụ thuộc của Cửu Dương Thiên Tông, loại kết minh này, tương đối dễ tiếp nhận một ít.
Cửu Sư Tôn Giả cũng thấy, thế cục bây giờ, chỉ lo thân mình hiển nhiên rất khó. Chỉ là một tông môn ở liên minh 16 nước, người khác muốn nghiền áp bọn hắn, một ngón tay là đủ.
Ở dưới loại thế cục này, mặc kệ có nguyện ý hay không, tìm được chỗ dựa phù hợp, là lựa chọn sáng suốt nhất.
Cùng Lưu Văn Thải ôn chuyện một phen, Giang Trần liền từ biệt xuống núi, chia tay cười nói:
- Văn Thải, chờ mong gặp lại ở Vạn Tượng Cương Vực.
Thang Hồng đỉnh đạc tiến lên, đánh lên ngực Lưu Văn Thải một quyền:
- Ba năm sau, không vào được Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, đừng nói là huynh đệ của Thang Hồng ta.
Lưu Văn Thải cười ha ha:
- Ngươi cũng thế.
Thang Hồng nắm tay, niết lốp ba lốp bốp:
- Ta đã nghĩ kỹ, nếu như không vào được Vạn Tượng Tiềm Long Bảng, ta thề không về liên minh 16 nước.
Thang Hồng tứ chi phát triển, thần kinh cũng thô, nhưng loại người này, lý niệm lại vô cùng kiên định. Hiện tại đã có mục tiêu mới, hắn tự nhiên sẽ hướng về phía mục tiêu, lao nhanh mà đi.
Ly khai Vạn Linh Tông, Giang Trần điều động Kim Dực Kiếm Điểu phi hành, sau nửa ngày liền đuổi theo đội ngũ.
Ước chừng vài ngày sau, đội ngũ về tới Đan Càn Cung.
Đan Càn Cung ở vào giải đất trung tâm cảu Vạn Tượng Cương Vực, khống chế lãnh thổ quốc gia to lớn, khoảng chừng nhiều gấp mười liên minh 16 nước.
Tất cả thế lực lớn nhỏ phía dưới, càng nhiều vô kể.
Thế lực như bốn đại tông môn, trong khu vực Đan Càn Cung thống trị, thì có trên trăm.
Còn có một chút Lục phẩm tông môn, Ngũ phẩm tông môn, ở dưới Đan Càn Cung cai trị, đều rất dễ bảo.
Đạo tràng của Đan Càn Cung càng cực kỳ đồ sộ. Trong cả sơn mạch, cung điện động phủ mọc lên như nấm, trong vòng nghìn dặm, khắp nơi đều là cấm chế của Đan Càn Cung.
Nếu như không có người dẫn đường, muốn vào chỗ hạch tâm của Đan Càn Cung, ít nhất sẽ bị cấm chế công kích một trăm lần.
- Giang Trần, về sau các ngươi có lệnh bài tông môn, những cấm chế bình thường này sẽ không công kích các ngươi. Nhưng mà một ít khu vực hạch tâm, nếu như không có cho phép, là không thể xông loạn. Nếu không, cấm chế phát động, coi như là cường giả Thánh đạo, cũng có khả năng vẫn lạc.
Tứ phẩm tông môn, khẳng định có rất nhiều cấm địa.
Sau khi tiến vào Đan Càn Cung, Đan Trì đưa bọn họ đến Nội Vụ Đường, trước an bài chỗ ở tạm thời.
- Giang Trần, các ngươi mới đến, hưởng thụ đãi ngộ đồng dạng đệ tử Đan Càn Cung ta. Nhưng quy củ của Đan Càn Cung, là phải tuân thủ. Theo tu vi của các ngươi, sẽ đạt được thân phận tương ứng. Cái này, các ngươi không có dị nghị chứ?
Coi như kết minh, nhưng quy củ vẫn phải theo.
Giang Trần cười nói:
- Tự nhiên như thế, chúng ta từ bên ngoài đến, lại thương lượng cửa sau, cái này sẽ khó phục tùng kẻ dưới.
Vài người khác, cũng nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ đối với loại an bài này không có dị nghị gì.
Đan Trì tự mình giá lâm, đường chủ Nội Vụ Đường tự nhiên không dám lãnh đạm, tự mình tiếp đãi.
Giang Trần là Nguyên cảnh, ở Đan Càn Cung, đệ tử tu vi Nguyên cảnh, đã tính toán là đệ tử hạch tâm rồi.
Cho nên, Giang Trần nhận được một lệnh bài đệ tử hạch tâm.
Mà Thang Hồng tiến nhập Thiên Linh cảnh, lấy được lệnh bài Nội Môn Đệ Tử.
Liên Thương Hải, Tạ Vũ Phàm, cùng với Thiết Đạt Chí, thì cách Thiên Linh cảnh một bước, chỉ có thể từ Nội Môn Đệ Tử dự bị làm lên.
Mặc kệ như thế nào, Nội Môn Đệ Tử dự bị, tổng tốt hơn Ngoại Môn Đệ Tử nhiều lắm.
Tài nguyên của Đan Càn Cung phong phú, đất rộng của nhiều, là không phải thổi.
Nội Môn Đệ Tử, cho dù là Nội Môn Đệ Tử dự bị, cũng phân phối độc môn độc viện, tuy nhỏ một chút, hơn nữa cách xa chỗ của Nội Môn Đệ Tử khác, nhưng dầu gì cũng là không gian tư nhân, không cần như Ngoại Môn Đệ Tử, tạp cư cùng một chỗ.
Mà Giang Trần là đệ tử hạch tâm, cấp độ liền cao hơn.
Đan Càn Cung có một tòa Đan Hà cốc, mở ngàn tòa động phủ, là chỗ ở cho đệ tử hạch tâm trở lên.
Giang Trần là đệ tử hạch tâm, đã nhận được tư cách tiến vào Đan Hà cốc.
Hơn nữa, phân phối tài nguyên cho đệ tử hạch tâm, cũng phi thường đầy đủ.
Tuy so với những Chân Truyền Đệ Tử kia, vẫn có chênh lệch không nhỏ, nhưng Giang Trần làm một người mới đến, cũng không có khả năng nói quá nhiều yêu cầu.
Địa vị cùng đãi ngộ, đều dựa vào thực lực tranh thủ.
Mình vừa tới, tướng ăn không cần phải khó coi như vậy. Chờ thời gian lâu rồi, thực lực tăng cao, đánh ra danh khí, những vật này tự nhiên sẽ tới.
Hơn nữa, Nội Vụ Đường chủ cũng nói, Đan Càn Cung không phản đối các đệ tử thông qua lao động đổi lấy tài nguyên. Ví dụ như nhận nhiệm vụ tông môn, là cách đổi lấy tài nguyên tốt nhất.
Rất nhiều Chân Truyền Đệ Tử của Đan Càn Cung, đều sẽ thông qua loại phương thức này để đổi lấy tài nguyên.
Nhất là những cuồng nhân tu luyện kia, phân phối tài nguyên thông thường, căn bản không thỏa mãn được khẩu vị tu luyện của bọn hắn. Như vậy tài nguyên từ đâu đến, chỉ có thể thông qua cách này đến giải quyết.
Sau khi phân phối hoàn tất, Nội Vụ Đường chủ dàn xếp cho bọn người Thang Hồng.
Đám tùy tùng như Câu Ngọc, tự nhiên là đi theo Giang Trần tiến vào Đan Hà cốc.
*****
Đệ tử hạch tâm, rất nhiều đều có tùy tùng, trên nguyên tắc, Đan Càn Cung không phản đối đệ tử hạch tâm mang theo tùy tùng
Thậm chí, có chút Nội Môn Đệ Tử, vì đạt được hoàn cảnh tu luyện tốt, không tiếc đi làm tùy tùng cho đệ tử hạch tâm, để có thể tiến vào Đan Hà cốc.
Sau khi dàn xếp tốt những người khác, Đan Trì lưu Giang Trần lại, mang theo Giang Trần đi chỗ ở của hắn.
Đan Trì làm cung chủ, chỗ ở tự nhiên là khu vực thần thánh nhất của Đan Càn Cung, trên đỉnh của một ngọn núi cao nhất, biệt viện của Đan Trì ở chỗ này.
- Giang Trần, trong một đời trẻ tuổi, ngươi là người duy nhất tiến vào hành cung của ta.
Niên kỷ của Đan Trì chưa tới 100, ở thế giới võ đạo, đây là thời kì thanh niên, cho nên, giờ khắc này, hắn cũng không thu thân truyền đệ tử gì.
Ngoại trừ mấy thiếp thân đan đồng, toàn bộ biệt viện của Đan Trì lộ ra rất thanh tịnh.
Chỉ là, loại bố cục này, loại địa thế này, loại cảm giác Linh khí vờn quanh này, Giang Trần lại nhìn ra được môn đạo.
Biệt viện này dựa vào địa thế mà kiến, tuyệt đối là chỗ phong thuỷ tốt nhất của toàn bộ Đan Càn Cung.
- Giang Trần, ở đây chỉ có ta và ngươi, nếu có gì lúc trước không thể nói, ta và ngươi không ngại thành thật với nhau a.
Đan Trì cười nói.
- Thánh giả, ta đối với hết thảy đều rất hài lòng, không có gì có thể bắt bẻ.
Giang Trần nói cũng là lời nói thật.
- Ha ha, rất tốt.
Đan Trì tán thưởng.
- Ta vốn lo lắng ngươi có tâm tính người trẻ tuổi, cảm thấy đãi ngộ không tốt như trong tưởng tượng, sẽ có chút bất mãn.
- Thánh giả nói đùa. Thời điểm Giang Trần ta dừng lại ở Vương Quốc thế tục, cũng chưa từng phàn nàn cái gì. Thánh Địa tu luyện như Đan Càn Cung, số một ở Vạn Tượng Cương Vực, còn có cái gì có thể bất mãn? Đãi ngộ và địa vị, không phải bầu trời rơi xuống bánh ngọt sao. Nếu như ta mới tới, lại hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất, sẽ khó phục chúng.
Nếu như là người trên trăm tuổi nói ra lời này, Đan Trì một chút cũng không kỳ quái.
Nhưng Giang Trần mới hai mươi tuổi, có thể có khí độ như vậy, không tranh không náo, khiến Đan Trì cảm thấy một phen khổ tâm của mình, không có uổng phí.
- Giang Trần, không thể không nói, khí độ của ngươi, để cho bổn tọa thập phần thưởng thức. Dùng lòng dạ cùng khí độ của ngươi, chỉ sợ Vạn Tượng Cương Vực này, sớm muộn cũng sẽ không dung nổi ngươi. Ngươi cuối cùng không phải vật trong ao. Ta tin tưởng, qua mười năm hai mươi năm, ngay cả Nhất phẩm tông môn của Thượng Bát Vực, cũng tranh đoạt ngươi.
Đan Trì cười ha hả nói:
- Giang Trần, ta trước nói vài lời tục tĩu. Đến nơi này, ta sẽ chú ý ngươi, nhưng sẽ không cho ngươi chiếu cố đặc biệt gì. Sinh hoạt trong tông môn, các đệ tử vĩnh viễn tồn tại cạnh tranh, trong tông môn, cũng vĩnh viễn không có khả năng không nội đấu. Cho nên, ở chỗ này, ngươi sinh tồn như thế nào, đều cần chính ngươi lục lọi. Ta là chỗ dựa của ngươi, nhưng đó là trên đại sự. Ở trong nội bộ tông môn, ta đối xử như nhau, sẽ không cho ngươi bất luận chiếu cố đặc biệt gì. Ngươi chỉ có dựa vào chính mình, đánh ra một phiến thiên địa, để cho bọn hắn phục ngươi. Như thế, ngươi mới có tư cách đại biểu Đan Càn Cung, mới có tư cách đi ra ngoài đối mặt thiên tài tông môn khác. Tương lai mới có tư cách đi khiêu chiến sân khấu càng lớn hơn. Nói như vậy, ngươi hiểu không?
Từ xưa nghiêm sư ra cao đồ.
Tuy Đan Trì không tính là sư phụ cảu Giang Trần, nhưng Đan Trì không có ý định để cho Giang Trần phát triển trong nhà ấm, hắn muốn đẩy Giang Trần vào trong tông môn, để cho hoả lò tông môn rèn luyện Giang Trần, đánh bóng Giang Trần.
Nếu như Giang Trần ngay cả cạnh tranh ở trong tông môn cũng không dẹp được, vậy thì chứng minh ánh mắt Đan Trì hắn sai rồi.
Có thể cho ngươi tài nguyên, có thể cho ngươi thân phận, nhưng mà chiếu cố đặc thù là tuyệt đối không thể cho.
Cái này là cách bồi dưỡng Giang Trần của Đan Trì.
Không đối mặt hổ lang cạnh tranh, tương lai sao đi ra ngoài đối mặt hổ lang càng mạnh hơn nữa?
- Đương nhiên, ta hao hết tâm tư kéo ngươi tới Đan Càn Cung, nếu như một chút tỏ vẻ cũng không có, như vậy Bảo Thụ Tông các ngươi nhất định sẽ nói ta keo kiệt. Lễ gặp mặt, cũng nên cho một phần. Giang Trần, công pháp bí tịch, đan dược, Nguyên Linh khí, hoặc là ngươi có nhu cầu khác, cứ nói ra. Nhớ kỹ, chỉ có thể nói một yêu cầu.
Đan Trì cười nói.
Loại lễ gặp mặt này, Giang Trần tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Dù nói thế nào, hiện tại Đan Trì cũng là trưởng bối trên danh nghĩa, cho chút lễ gặp mặt là chuyện đương nhiên. Giang Trần không có gì không có ý tứ.
Công pháp bí tịch, Giang Trần là không thiếu nhất.
Đan dược gì đó, Giang Trần cũng không quá cần. Loại vật này, nếu như hắn cần, hoàn toàn có thể luyện chế.
Nguyên Linh khí, Long Cốt của Chu Lân Hỏa Tích, bản thân là Nguyên Linh khí tự nhiên tốt nhất, chỉ cần đánh bóng thoáng một phát, dung nhập một ít trận pháp phù văn, sẽ càng cường đại hơn.
Cho nên, trong lúc nhất thời, Giang Trần thực không biết mình cần gì.
- Hắc hắc, Thánh giả, ta nhất thời không nghĩ ra cần cái gì. Nếu không, lễ gặp mặt này trước để đó, chờ thời điểm ta cần, lại đến lấy?
Giang Trần dùng khẩu khí nửa thật nửa giỡn nói.
- Ha ha, được, theo ý ngươi.
Tuy Đan Trì cảm thấy bất ngờ, nhưng vẫn sảng khoái đáp ứng.
Đồng thời cũng âm thầm hiếu kỳ, Giang Trần này cái gì cũng không muốn, xem ra hắn cái gì cũng không thiếu a. Ngẫm lại cũng phải, vị tiền bối thần bí kia cường đại như vậy, lưu lại cho Giang Trần sẽ thiếu sao?
Vấn đề gì không nghĩ ra, Đan Trì chỉ cần liên tưởng đến Thuấn lão, liền nghĩ thông suốt.
Chỉ có điều, hắn làm sao cũng không tưởng được, Giang Trần có được, kỳ thật cùng Thuấn lão không có bao nhiêu quan hệ.
Trái lại, ngược lại là Thuấn lão cầu Giang Trần.
- Tốt rồi, Giang Trần, các đệ tử trọng yếu ở Đan Hà cốc, chắc hẳn đã nghe được tin tức ngươi tới, cả đám đều ở đó chờ ngươi a. Đi gặp những đồng môn này đi. Người trẻ tuổi cùng người trẻ tuổi sống chung một chỗ, mới có thể sát ra càng nhiều hỏa hoa; Thiên tài cùng thiên tài va chạm, mới có thể kích phát linh cảm cùng động lực tu luyện.
Đan Trì vung tay lên, một đạo trận pháp trực tiếp tống xuất Giang Trần ra ngoài biệt viện.
Đan Hà cốc, Giang Trần dựa vào lệnh bài thân phận đệ tử hạch tâm, nên một đường thông suốt. Chỉ là, đội ngũ tùy tùng hắn mang theo, lại có chút chướng mắt.
Nhất là bọn người Kiều thị huynh đệ và Quách Tiến, đều là Tiên cảnh nhất nhị trọng, cái này ở trong Đan Hà cốc, hiển nhiên là thập phần đột ngột.
Phải biết rằng, đệ tử hạch tâm của Đan Hà cốc, mỗi cái đều là Nguyên cảnh, đại đa số còn là Địa Nguyên cảnh, thậm chí có Thiên Nguyên cảnh.
Những thiên tài này, mặc dù muốn thu tùy tùng, cũng sẽ không vô duyên vô cớ thu một ít tùy tùng tu vi thấp.
Tùy tùng của bọn hắn, kém nhất cũng phải là Thiên Linh cảnh, thậm chí Linh Vương.
Loại Tiểu Linh cảnh như bọn người Tiết Đồng, ở Đan Hà cốc cơ hồ không có. Coi như đan đồng làm việc lặt vặt ở Đan Hà cốc, phần lớn tu vi cũng là Địa Linh cảnh.
← Ch. 0458 | Ch. 0460 → |