← Ch.0467 | Ch.0469 → |
Cơn bão táp này vàng chói, lập tức hình thành hải dương kim sắc.
- Nguyên Từ Phong Bạo.
Vừa rồi Giang Trần uấn nhưỡng hồi lâu, vận sức chờ phát động. Lúc này thoáng cái bạo phát ra, uy lực của Nguyên Từ Phong Bạo có thể thôn phệ hết thảy.
Dùng thực lực của Ngôn Hồng Đồ, Nguyên Từ Phong Bạo hiện tại, là không đủ để thôn phệ hắn.
Nhưng mà, rất nhiều Nguyên Từ Phong Bạo ngưng tụ cùng một chỗ, hình thành uy năng, là phi thường đáng sợ.
Trong lúc đó, Ngôn Hồng Đồ cảm giác mình lâm vào một loại tiết tấu kỳ quái, cả người hành động, thoáng cái trở nên phi thường chậm chạp.
- Chuyện gì xảy ra? Sao bỗng nhiên tầm đó, toàn thân của ta trở nên nặng nề như vậy?
Ngôn Hồng Đồ quá sợ hãi.
Bên hông bị một đạo Nguyên Từ Phong Bạo quấn, Ngôn Hồng Đồ lập tức mất đi cân đối. Đang muốn hóa thành lưu quang bay đi, lại bị từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo ở bốn phía gắt gao bao lấy tứ chi của hắn.
Lúc này, tất cả ảo ảnh Giang Trần, toàn bộ hóa thành hình dáng nguyên lai. Vô số dây leo, hóa thành dây thừng dẻo dai, trói Ngôn Hồng Đồ rắn rắn chắc chắc.
Trong lúc nhất thời, dù hắn có muôn vàn bổn sự, cũng không thi triển được.
Chân thân của Giang Trần, đột nhiên nhoáng một cái, xuất hiện ở trước mặt Ngôn Hồng Đồ. Vô danh đao vung lên, giơ tay chém xuống, từ trên đầu Ngôn Hồng Đồ xẹt qua.
Xoẹt...
Ánh đao hiện lên.
Toàn thân Ngôn Hồng Đồ phát lạnh, nội tâm co lại, kêu thảm một tiếng. Lại phát hiện mình căn bản không có việc gì, chỉ là tóc đã bị một đao kia chém xuống.
- Giang Trần, ngươi muốn giết cứ giết, làm gì trêu đùa hí lộng?
Ngôn Hồng Đồ quê quá hóa khùng.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Không phải ta không thể giết người, mà là không muốn giết người. Đan Trì Thánh giả đưa ta đến Đan Càn Cung hôm nay, ta giết ngươi, người khác nhất định trách Đan Trì Thánh giả mang về một tai tinh, sẽ không tốt đối với danh tiếng của lão nhân gia. Như theo bổn ý của Giang Trần ta, ngươi mạo phạm ta như vậy, ta trảm ngươi mười lần, cũng tuyệt không nhăn mày.
Đột nhiên Giang Trần đề cao thanh âm:
- Giang Trần ta chỉ có một nguyên tắc, người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta tất phạm người. Ngôn Hồng Đồ là lần đầu tiên, ta cho Đan Trì Thánh giả mặt mũi. Nếu như còn có lần nữa, bất kể là ai, dưới đao Giang Trần ta, sẽ không lưu tình.
Giang Trần mượn sự tình của Ngôn Hồng Đồ, hướng toàn bộ Đan Hà Cốc biểu thị, ai cũng đừng chọc ta.
Ai chọc ta, lần sau không phải là chém rụng vài cọng tóc đơn giản như vậy.
Ngôn Hồng Đồ mặt xám như tro, hắn như thế nào cũng không thể tưởng được, mình đường đường là Nguyên cảnh ngũ trọng, lại bị Giang Trần nghiền áp nhẹ nhàng như vậy.
Dù hắn nhanh nhẹn dũng mãnh ra sao, lúc này cũng nói không ra cái gì.
Vạn nhất chọc giận Giang Trần, một đao bay đến, có cốt khí cũng chỉ còn đường chết.
Dưới lôi đài, những người đang xem cuộc chiến kia, cả đám cũng ngây ra như phỗng.
Một trận chiến vốn tất cả mọi người cho rằng Ngôn Hồng Đồ tất thắng, vậy mà dùng phương thức quỷ dị như vậy, rất nhanh liền xong.
Cơ hồ còn không có tinh tường Giang Trần làm như thế nào, Ngôn Hồng Đồ liền bại. Hơn nữa bại triệt để, đột nhiên như vậy.
Trong lúc nhất thời, từng người đang xem cuộc chiến, trong lòng đều nghiêm nghị.
Bọn hắn một chút cũng không nghi ngờ Giang Trần nói. Lần thứ nhất, Giang Trần không giết Ngôn Hồng Đồ, không có nghĩa là, người khiêu khích hắn tiếp sau, còn sẽ may mắn như vậy.
Thu thần thông, Giang Trần trực tiếp ly khai lôi đài, không nhìn vô số ánh mắt ngây ra như phỗng.
Tựa như lúc trước hắn nghĩ, địa vị cùng đãi ngộ, đều dựa vào chính mình tranh thủ.
Hắn tin tưởng, đánh xong trận này, ở Đan Hà Cốc, sẽ không còn ai dám lải nhải với hắn, càng không có khả năng giống như Ngôn Hồng Đồ, muốn nắm Giang Trần hắn khai đao, biểu hiện ra uy thế của bọn hắn.
Giang Trần, không phải quả hồng mềm, mà là xương cứng.
Thế giới Tông môn, là kỳ quái như thế.
Nếu là kẻ yếu, càng không được tôn trọng. Càng cường thế, càng cao chót vót, thì càng có thể được chú ý.
Trận chiến này vừa chấm dứt không lâu, tình hình chiến đấu liền lấy tốc độ nhanh nhất truyền bá ra ngoài.
Đan Trì Thánh giả, cũng ở trước tiên nhận được tin tức.
- Ánh mắt của Thánh giả, quả nhiên không phải bình thường a. Ha ha, Giang Trần này, mới vừa gia nhập Đan Hà Cốc, liền đánh Ngôn Hồng Đồ hoa rơi nước chảy. Xem ra, trật tự của Đan Hà Cốc sẽ bị phá vỡ rồi.
- Không thể không nói, Giang Trần này để ta cải biến cách nhìn đối với liên minh 16 quốc. Có thể nuôi dưỡng được thiên tài như Giang Trần, bất kể có phải công lao của nó hay không, nhưng ít nhất đã chứng minh một điểm, chỗ lại tầm thường, cũng có khả năng xuất hiện thiên tài.
- Thánh giả, thiên tài như vậy, nên đào nhiều một ít mới tốt a.
Những thứ này đều là tâm phúc của Đan Trì Thánh giả, cho nên, trong lời nói cũng có một ít vuốt mông ngựa. Chỉ có điều Giang Trần biểu hiện yêu nghiệt như vậy, để cho bọn hắn mã thí tâng bốc, sẽ không có gì áp lực.
Nhưng Đan Trì Thánh giả, đối với việc này lại không có quá nhiều kích động.
Đánh bại Ngôn Hồng Đồ, cái này đối với Đan Trì mà nói, căn bản không đáng ngạc nhiên.
Dùng hiểu biết của hắn đối với Giang Trần, đừng nói Ngôn Hồng Đồ chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, coi như là Nguyên cảnh lục trọng, cũng chưa chắc có thể thắng được Giang Trần.
Ánh mắt nhìn người của Đan Trì cực chuẩn, trận chiến Giang Trần hành hạ Truy Dương lão quái đến chết ấy, Đan Trì Thánh giả cũng cẩn thận nghiên cứu qua. Hắn có thể cảm giác được trong trận chiến ấy, Giang Trần căn bản là thành thạo, rất dễ dàng.
Cho nên, Đan Trì phỏng đoán thực lực của Giang Trần, sớm đã đặt hắn ở trình độ Địa Nguyên cảnh đỉnh phong. Thậm chí Đan Trì còn cảm thấy, dù Giang Trần gặp phải Thiên Nguyên cảnh, cũng chưa chắc sẽ bại.
Cái này thuần túy là sức quan sát của cường giả, đi ra một loại kết luận mà thôi.
Cho nên, Đan Trì đối với Giang Trần đánh bại Ngôn Hồng Đồ, kỳ thật cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Hắn cảm thấy hứng thú, là Giang Trần biểu hiện ở đan đạo.
Hắn từ chỗ trọng tài phụ trách tỷ thí đan đạo, đã nhận được tình huống ở hiện trường, nghe Giang Trần biểu hiện, trong nội tâm Đan Trì quả thực rung động hồi lâu.
Nếu như trọng tài kia miêu tả không sai, như vậy Giang Trần biểu hiện ở đan đạo, trình độ yêu nghiệt còn viễn siêu thiên phú võ đạo a.
- Giang Trần...
Trong nội tâm Đan Trì, đối với Giang Trần lại tăng lên vài phần chờ mong.
Cùng Ngôn Hồng Đồ chiến một trận, biến hóa xác thực là rất lớn.
Sau khi Giang Trần trở lại Đan Hà Cốc, rõ ràng cảm giác được địch ý ít đi, mà chuyển biến thành các loại kính sợ.
Dù sao, hiện tại ở bên ngoài đều cho rằng, thực lực của Giang Trần, đủ đối kháng với Địa Nguyên cảnh đỉnh phong.
Mà loại Võ Giả cấp bậc này, đều ở Kình Thiên khu.
Bởi vậy, trừ khi là đầu óc bị cửa kẹp, nếu không ai cũng không muốn mình trở thành Ngôn Hồng Đồ thứ hai.
Ngôn Hồng Đồ bị đánh bại, cùng ngày liền rời Đan Hà Cốc, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Hiển nhiên, sau trận chiến này hắn không còn sót lại chút mặt mũi gì, cũng không có mặt mũi tiếp tục ở lại. Thậm chí hắn ngay cả lý do hận Giang Trần cũng không có.
*****
Từ đầu tới đuôi, đều là hắn thêu dệt chuyện. Giang Trần một mực bị ép nghênh chiến. Thẳng đến cuối cùng, Giang Trần không có chém tận giết tuyệt, cũng không phải xem mặt mũi Ngôn Hồng Đồ hắn, mà là xem mặt mũi của Đan Trì Thánh giả, không muốn hạ dao mổ với đồng môn.
Có thể nói, Giang Trần đã rất phong độ rồi.
Giật mình nhất, là Mộc Tiểu Tiên Mộc Cao Kỳ rồi. Trước khi Giang Trần và Ngôn Hồng Đồ va chạm, hắn vẫn khích lệ Giang Trần nhường một bước.
Hắn căn bản nhìn không tốt khi Giang Trần đối kháng Ngôn Hồng Đồ.
Nào biết được, kết quả vừa ra, Giang Trần nhẹ nhõm nghiền áp Ngôn Hồng Đồ. Cái này để cho Mộc Tiểu Tiên thiếu chút nữa cả kinh rớt cằm.
- Giang Trần huynh, tiểu đệ tầm nhìn hạn hẹp, có mắt như mù, hổ thẹn a.
Hiện tại Mộc Cao Kỳ đã là khách quen ở động phủ Giang Trần rồi.
- Chỉ cần không chậm trễ sự tình thăm dò linh tuyền là tốt rồi.
Giang Trần cười nhạt. Mộc Cao Kỳ nhìn không tốt hắn, Giang Trần tự nhiên là biết. Hắn cũng biết, Mộc Cao Kỳ là có hảo tâm. Dù sao, theo lẽ thường xem xét, hắn chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, hoàn toàn không có vốn liếng đối kháng Nguyên cảnh ngũ trọng.
- Hắc hắc, chứng kiến thực lực của Giang huynh hùng hậu như vậy, trong nội tâm của ta càng an tâm.
Mộc Cao Kỳ cũng cam lòng hạ vốn gốc, lại lấy ra mấy bình thuốc:
- Giang huynh, những thứ này đều là Cố Linh Đan, lần trước ta đáp ứng, Cố Linh Đan của tùy tùng ngươi dùng, ta bao hết.
Giang Trần cười cười, nhìn những đan dược kia nói:
- Cao Kỳ đạo hữu, cho ngươi tốn kém, luôn không tốt a. Ta có một số việc, muốn hỏi ngươi một chút.
- Không dám nhận, không dám nhận. Giang huynh có cái gì muốn hỏi, cứ việc hỏi. Mộc Cao Kỳ ta cũng coi như nửa cái mật thám ở Đan Hà Cốc, tình báo vẫn tương đối linh thông.
Mộc Cao Kỳ am hiểu luyện đan, rất nhiều đệ tử hạch tâm không muốn hao phí thời gian đi luyện chế đan dược, hoặc là thiên phú đan đạo không bằng Mộc Cao Kỳ, đều ủy thác Mộc Cao Kỳ luyện đan.
Thường xuyên qua lại, Mộc Cao Kỳ tổng có thể từ trong miệng rất nhiều người đạt được tin tức hữu dụng, cho nên năng lực tình báo của hắn vẫn rất mạnh.
- Hiện tại ta nhu cầu cấp bách tài nguyên, ngươi cảm thấy, ở Đan Càn Cung, cách đạt được tài nguyên nhanh nhất là cái gì?
- Nhận lấy nhiệm vụ tông môn, ra ngoài lịch lãm rèn luyện.
Mộc Cao Kỳ thốt ra.
- Nhiệm vụ Tông môn, có rất nhiều cấp bậc, thù lao rất cao. Ra ngoài lịch lãm rèn luyện, phong hiểm lớn, nhưng thường thường thu hoạch cũng lớn.
- Không có những biện pháp khác sao? Nói thí dụ như kinh doanh đan dược chẳng hạn?
Giang Trần thăm dò hỏi.
- Kinh doanh đan dược?
Mộc Cao Kỳ ngẩn ngơ.
- Ở trong tông môn, giao dịch đan dược ngược lại là có, nhưng ai có lòng tốt như vậy, suốt ngày luyện chế đan dược đi bán? Cái này rất hao phí thời gian, chậm trễ tu luyện võ đạo a. Mấu chốt nhất là, không có đan phương độc nhất vô nhị gì, đan dược ngươi luyện chế, người khác đồng dạng có thể luyện. Ta cảm giác phát tài không được.
Mộc Cao Kỳ thường giúp người luyện đan, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ kinh doanh đan dược.
Dù sao, ở trong tông môn, đan dược còn không có khan hiếm đến trình độ đó. Đan dược ngươi luyện chế, cũng không có khả năng dễ bán đến loại trình độ nầy.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, xem ra kế hoạch của mình, một người là không cách nào hoàn thành.
- Tại Đan Càn Cung, có cơ cấu chuyên môn kinh doanh đan dược không?
Giang Trần lại hỏi.
- Trong Tông môn, đan dược đều là thống nhất phân phối. Lẫn nhau giao dịch rất nhiều, giao dịch cùng tông môn cũng có. Nhưng đan dược tốt chính thức, đều rất khan hiếm. Về phần ngoại tông, một ít thế lực thế tục, ... kinh doanh đan dược khẳng định rất nhiều. Bất quá những đan dược kia, phẩm chất căn bản không vào được pháp nhãn chúng ta.
Mộc Cao Kỳ lắc đầu, hiển nhiên đối với ý tưởng đột phát của Giang Trần, là không quá đồng ý.
Giang Trần đại khái đã minh bạch ý tứ của Mộc Cao Kỳ, tại Đan Càn Cung, đan dược tốt, đều là thống nhất phân phối, căn bản không có nhiều dùng để tiêu thụ như vậy.
Về phần đan dược bình thường, đệ tử hạch tâm không dùng được, nhiều hơn nữa cũng không có tác dụng, ở trong tông môn căn bản không có thị trường.
Cho nên ở Đan Càn Cung, đệ tử tầm đó giao dịch đan dược phạm vi nhỏ là có, nhưng thị trường giao dịch đại quy mô, lại căn bản không tồn tại.
- Cao Kỳ đạo hữu, nếu nói, hiện tại ta có một loại đan phương độc nhất vô nhị, có một loại đan dược mà tông môn cũng không có, hiệu quả còn rất không tệ, như vậy ở trong tông môn, sẽ có thị trường sao?
Vấn đề này, lại để cho Mộc Cao Kỳ nao nao.
- Giang huynh, ngươi nói thật chăng?
Mộc Cao Kỳ nháy mắt, lông mi nhẹ nhàng nhúc nhích.
- Ngươi bất kể thật giả, trước phân tích thị trường một chút xem.
Mộc Cao Kỳ gật đầu:
- Nếu quả thật có đan phương độc nhất vô nhị, đan dược độc nhất vô nhị, lại thích hợp đệ tử hạch tâm sử dụng, đoán chừng vẫn có thị trường nhất định. Nhưng muốn nói thị trường đại quy mô, ta cảm thấy rất khó. Nguyên nhân rất nhiều, thứ nhất, tông môn phân phối đan dược, mọi người ở phương diện đan dược, là không quá khan hiếm; thứ hai, tài nguyên mọi người tu luyện đều có hạn, không có sức mua sung túc; thứ ba, tông môn cũng chưa chắc cho phép cá nhân kinh doanh đan dược.
Mộc Cao Kỳ nói, thoáng cái đập chết một nửa đại kế phát tài của Giang Trần.
Giang Trần đã chuẩn bị xong đan phương, ý định làm lớn một hồi, thậm chí tham khảo hình thức hợp tác cùng Dược Sư Điện lúc trước.
Loại pháp môn kiếm tiền này, không cần mình động thủ, cố định chia tiền, mua bán như vậy, Giang Trần đặc biệt ưa thích.
Lại không ngờ, đại kế phát tài của hắn, ở trong tông môn, căn bản không có thị trường.
Mặc kệ, Giang Trần cũng không nản chí. Hắn quyết định, mình lại lưu ý một chút.
Hình thức kinh doanh ở Dược Sư Điện, lợi nhuận là cả Đông Phương Vương Quốc, thậm chí về sau lợi nhuận toàn bộ liên minh 16 nước.
Cùng đạo lý, Vạn Tượng Cương Vực lớn như vậy, Giang Trần tin tưởng, chỉ cần đan phương của mình có ưu thế tuyệt đối, đồng dạng có thể kiếm tiền, hơn nữa là kiếm nhiều tiền.
Ít nhất, hắn không cần sầu muộn vì tài nguyên.
Bất quá, so với lúc ở Đông Phương Vương Quốc, tự nhiên là phải cẩn thận hơn rất nhiều. Sẽ không dễ dàng lấy ra đan phương.
Đan phương đến cấp bậc này, đã không thể tùy ý như ở Dược Sư Điện. Vạn nhất làm không tốt, bị theo dõi, phiền toái sẽ rất nhiều, thậm chí đưa tới họa sát thân.
Dù sao đan phương hắn lấy ra lần này, là phi thường ưu tú, đủ để cho người điên cuồng.
- Giang huynh, nếu như ngươi muốn đan phương, ta khuyên ngươi vẫn là đừng nghĩ đến buôn bán kiếm tiền. Phương pháp xử lý cuối cùng, là hiến nó cho tông môn, nhận lấy điểm cống hiến, đổi lấy tài nguyên. Ngươi phí nhiều tâm tư đi làm như vậy, không nói trước làm được hay không, thời gian cùng tinh lực, đối với Võ Giả mà nói, căn bản lãng phí không nổi. Hơn nữa, tông môn biết ngươi có đan phương độc nhất vô nhị không dâng ra, chỉ sợ cũng sẽ tìm ngươi nói lý.
← Ch. 0467 | Ch. 0469 → |