Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0481

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0481: Uổng phí tâm cơ, nhẹ nhõm nghiền áp
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà một người Tiêu Dao Tông, thì ngã trong vũng máu cách Hứa Cương không xa, khắp nơi vung đầy máu tươi.

Một đệ tử Tiêu Dao Tông khác, thì cùng Nhạc Bàn song song ngã dưới một nham bích, cuối nham bích, rõ ràng là một đóa Linh Dược kỳ trân.

Tên đệ tử Tiêu Dao Tông kia, ngực có một vết thương thật dài, gian nan bò tới Linh Dược, mỗi bò một bước, đều kéo ra vết máu thật dài; Mà Nhạc Bàn thì vẻ mặt tro tàn, bộ dạng hẳn là trúng kịch độc, vô lực di động.

Phùng Vạn Kiếm thấy thế, thật sự là vui mừng quá đỗi.

Cười ha ha:

- Các ngươi cũng có hôm nay a, chó cắn chó, một miệng lông. Hảo hảo hảo, thật sự là đại khoái nhân tâm.

Trên mặt Lâm Phong, cũng lộ ra dáng tươi cười vui sướng:

- Những súc sinh này, nên như thế.

Tiêu Dao Tông dùng ám khí đánh lén bọn hắn, bất kể là Tam Tinh Tông hay Thánh Kiếm Cung, đều có người chết ở trong tay Tiêu Dao Tông.

Mà người Đại Thánh Đường, thì ở nham tương khu ám toán bọn hắn, cừu hận này lại càng không cần phải nói.

Giờ phút này, chứng kiến hai nhóm người kia lưỡng bại câu thương, Lâm Phong và Phùng Vạn Kiếm làm sao có thể không mừng rỡ.

Giang Trần cũng không ngờ, tình hình chiến đấu sẽ diễn biến thành như vậy.

- Cao Kỳ, ngươi ở tại chỗ này.

Giang Trần phân phó nói.

Tuy người Tiêu Dao Tông và Đại Thánh Đường lưỡng bại câu thương, nhưng mà Giang Trần cảm thấy, tình hình này có chút quỷ dị.

Bỗng nhiên đi vào một địa phương xa lạ, cái động này rộng rãi, khắp nơi lộ ra quỷ dị, để cho hắn không thể không đề phòng.

Lâm Phong và Phùng Vạn Kiếm, lại không để ý nhiều như vậy, đi nhanh đến mấy người kia, trong tay đã nắm đao kiếm, chuẩn bị tiễn đưa bốn người lên đường.

Phùng Vạn Kiếm trực tiếp đi đến trước mặt Hứa Cương, cười hắc hắc nói:

- Hứa Cương, ngươi súc sinh này, vi phạm lời hứa lúc trước, mang đến Nguyên cảnh tứ trọng, hiện tại báo ứng đến rồi.

Nói xong, một kiếm chém tới cổ Hứa Cương.

Mà Giang Trần cũng không ngăn cản bọn hắn, hắn càng cảm thấy hứng thú, là cây Linh Dược kỳ trân kia.

Chỉ là, trong nháy mắt Phùng Vạn Kiếm huy kiếm đó, Giang Trần đột nhiên phát giác được một tia không ổn, dừng bước chân lại, muốn lui về phía sau.

Cơ hồ ngay thời khắc này, Phùng Vạn Kiếm kêu thảm một tiếng, thân hình vậy mà thẳng tắp ngã xuống.

Ở phía sau hắn, tên đệ tử Tiêu Dao Tông ngã trong vũng máu kia, thì cười giả tạo đứng lên, nào có nửa điểm bị thương?

Cơ hồ cùng lúc đó, Lâm Phong đã lướt đến trước mặt Nhạc Bàn, ánh đao lóe lên, cũng đầu thân khác biệt.

Sắc mặt Nhạc Bàn thoạt nhìn xám trắng, cũng sinh long hoạt hổ nhảy lên.

Bành bành bành...

Bên Hứa Cương, cũng nghe tin lập tức hành động, những Cự Thạch kẹp ở trên người hắn, vậy mà dùng uy thế cường đại, trực tiếp vọt tới Giang Trần.

Một gã đệ tử Tiêu Dao Tông khác, cũng đột nhiên nhảy lên, kéo cung bắn tên, một mũi tên hóa thành lưu quang, bay thẳng đến Giang Trần.

Ở trong điện quang hỏa thạch, Phùng Vạn Kiếm bị ám toán ngã xuống đất, Lâm Phong bị một đao chém thành hai đoạn.

Mà bốn người vốn là hấp hối kia, vậy mà phục sinh toàn bộ, vây quanh Giang Trần ở trung tâm, chiếm cứ bốn góc.

Cũng may Giang Trần ở một khắc này, sớm có đề phòng.

Gặp cự thạch oanh kích, mũi tên phá không, hắn hừ nhẹ một tiếng, hai tay chà xát, từng đạo Nguyên Từ Phong Bạo lập tức phong tỏa quanh thân.

Oanh...

Từng khối Cự Thạch đâm vào Nguyên Từ Phong Bạo, ầm ầm nổ tung.

Còn một mũi tên như phi hỏa lưu tinh kia, ở dưới Nguyên Từ Phong Bạo thôn phệ, cũng bỗng nhiên biến mất.

Trong mắt Giang Trần phát lạnh, bắn về phía tứ phương.

- Nói như vậy, bốn người các ngươi là cấu kết cùng một chỗ?

Giang Trần cười lạnh nhìn bốn người.

Một màn này, hắn hiển nhiên cũng không ngờ. Tiêu Dao Tông cùng Đại Thánh Đường, trước kia còn chuẩn bị đánh lén lẫn nhau, vậy mà nhất trí, kết thành liên minh, không tiếc giả chết gài bẫy.

- Tiểu tử, báo danh tính của ngươi đi.

Nhạc Bàn dữ tợn cười một tiếng.

- Dưới đao của Nhạc mỗ, không trảm quỷ vô danh.

Hai người Tiêu Dao Tông, thì ánh mắt chớp động, trong mắt mang theo sát ý nồng đậm.

Ánh mắt Giang Trần khoan thai, nhìn qua hai người Tiêu Dao Tông:

- Các ngươi bảo hổ lột da, không sợ cuối cùng làm mai mối cho người Đại Thánh Đường sao?

Một gã đệ tử Tiêu Dao Tông cười lạnh:

- Cái này là sự tình của chúng ta, không cần ngươi quan tâm.

Hứa Cương quát:

- Tiểu tử, ngươi không cần tìm cớ ly gián.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ta cần châm ngòi ly gián sao?

Mộc Cao Kỳ đứng ở đàng xa không có tiến vào, lòng nóng như lửa đốt, trong tay cầm một thanh kiếm, chuẩn bị nhảy vào chiến trường. Tuy thực lực của hắn chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, cùng những người này hoàn toàn không phải một cấp bậc.

Nhưng mà đồng bạn bị vây, Mộc Cao Kỳ biết mình không thể ngồi yên không lý đến.

- Cao Kỳ, ngươi lui xa một chút.

Tuy Giang Trần đưa lưng về phía Mộc Cao Kỳ, lại phảng phất như sau lưng có mắt, ngăn trở Mộc Cao Kỳ xúc động.

Hứa Cương khoan thai cười cười:

- Mộc Cao Kỳ, ngươi muốn chịu chết, chúng ta không ngại tiễn đưa ngươi lên đường.

Con thỏ nóng nảy còn cắn người, Mộc Cao Kỳ khó được cả giận nói:

- Hứa Cương, các ngươi đừng khinh người quá đáng. Hiện tại tam tông khác đã bị diệt cả đoàn, ngươi còn muốn như thế nào?

Hứa Cương hừ nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn Giang Trần:

- Mộc Cao Kỳ, ngươi rất giỏi a. Không biết ngươi từ nơi nào mời đến hắn? Vậy mà thâm tàng bất lộ, thiếu chút nữa để cho chúng ta nhìn lầm.

Hai nhóm người Đại Thánh Đường và Tiêu Dao Tông, có thể buông ân oán, hùn vốn đối phó Giang Trần, hiển nhiên là ý thức được, Giang Trần mới là uy hiếp lớn nhất của bọn hắn.

Chính bởi vì vậy, bọn hắn mới có thể buông hiềm khích, chế tạo khổ nhục như vậy kế.

Chỉ tiếc Lâm Phong cùng Phùng Vạn Kiếm kia, từ Nham Tương hồ tìm được đường sống trong chỗ chết, lại không nghĩ rằng, sẽ gãy ở chỗ này.

Nhạc Bàn vung vẩy chiến đao trong tay:

- Tốt rồi, đừng nói nhảm. Tiểu tử này có thể từ trong Nham Tương hồ đào thoát, sẽ không đơn giản. Bốn người chúng ta cùng tiến lên, không giết tiểu tử này, ai cũng đừng nghĩ an ổn.

Bốn người hiển nhiên đều rất có ăn ý.

Mộc Cao Kỳ cao giọng nói:

- Coi chừng người Tiêu Dao Tông dụng độc.

Không cần Mộc Cao Kỳ nhắc nhở, Giang Trần sớm đã biết rõ người Tiêu Dao Tông am hiểu cái gì. Chỉ có điều, ở trước mặt Giang Trần dụng độc, là múa rìu qua mắt thợ.

Kiếp trước, thời điểm Giang Trần chơi độc, còn không biết Tiêu Dao Tông có thành lập hay không.

Hứa Cương cùng Nhạc Bàn, đều là đệ tử Đại Thánh Đường, am hiểu cận thân vật lộn, sức chiến đấu đáng sợ.

Mà đệ tử Tiêu Dao Tông, thì am hiểu công kích từ xa, sử dụng các loại kỳ độc quái chướng, âm thầm ra tay.

Nếu như không phải dùng Thiên Địa thệ ngôn cam đoan, ở trước khi chém giết đối thủ, lẫn nhau là không được động thủ. Nhạc Bàn cùng Hứa Cương, tuyệt đối sẽ không đem sau lưng bán cho Tiêu Dao Tông.

Hai đạo thân ảnh, dùng xu thế cát bay đá chạy, một trước một sau, hướng Giang Trần tả hữu giáp công.

Đường đi của Nhạc Bàn, là cương mãnh bá đạo; Hứa Cương thì hùng hồn cường thế. Hai người cơ hồ là cùng một đường.

*****

Nhưng mà, lẫn nhau hô ứng, loại chiến kỹ phối hợp của hai người, hiển nhiên là thường xuyên sử dụng, rất có ăn ý. Một khi tả hữu giáp công, uy lực viễn siêu thực lực hai người cộng lại.

Mà hai người Tiêu Dao Tông, một cái dùng cung tiễn, một cái sử dụng phi tiêu độc, thì là ám khí không ngừng, phong tỏa toàn bộ không gian, phối hợp với Nhạc Bàn cùng Hứa Cương công kích.

Mộc Cao Kỳ lòng nóng như lửa đốt, lặng lẽ tới sau lưng một đệ tử Tiêu Dao Tông.

Chỉ nghe đệ tử Tiêu Dao Tông kia hừ lạnh một tiếng:

- Mộc Cao Kỳ, nếu như ngươi tiếp cận 300m, đừng trách ta giết luôn cả ngươi.

Mộc Cao Kỳ vốn muốn đánh lén người này, bị nói phá, trong nội tâm càng lo lắng.

Hắn cũng biết, mình chỉ là Nguyên cảnh nhất trọng, cũng không phải dùng vũ lực tăng trưởng, muốn chống lại những Nguyên cảnh tam trọng này, thật sự là không có bất kỳ ưu thế.

Ngay lúc này, đao thế của Nhạc Bàn, đã phong tỏa Giang Trần.

- Tiểu tử, cam chịu số phận đi.

Đao thế của Nhạc Bàn đột nhiên biến đổi, tốc độ nhanh thêm vài phần. Ánh đao xẹt qua, một đao thẳng tắp, bổ vào trên bờ vai Giang Trần.

Phốc...

Một đao kia, trực tiếp chém Giang Trần thành hai nửa.

Đao thế của Hứa Cương cũng đi theo đuổi tới, một đao chém nửa người trên của Giang Trần.

Bành...

Ánh đao xoắn một phát, đầu lâu nổ tung.

Hứa Cương cùng Nhạc Bàn nhìn nhau, đều cực kỳ đắc ý. Loại hợp kích chi thuật này của bọn hắn, từ mười tuổi bắt đầu hợp luyện, dù đối mặt đối thủ mạnh hơn mình, cũng chưa bao giờ thất thủ qua.

Chỉ là, hai người vui vẻ qua đi, lại có chút kinh ngạc, phảng phất có một loại cảm xúc quỷ dị, làm cho bọn hắn cảm thấy không hiểu thấu, tựa hồ có đồ vật gì đó không có bắt lấy.

Một đao kia, giòn giã lưu loát, một chút sai lầm cũng không có.

Chỉ là, một đạo kia chém xuống, tựa như chặt đứt một trái dưa, thanh thúy hữu lực. Hoàn toàn không có cảm giác như khi bọn hắn chặt đứt đối thủ.

- Không đúng.

Nhạc Bàn nhìn lại thi thể, nhưng thi thể kia ngay cả chút máu tươi cũng không có.

- Nhạc Bàn, các ngươi làm cái quỷ gì?

Hai đệ tử Tiêu Dao Tông, hiển nhiên cũng phát hiện màn quỷ dị này, quát lớn.

Trong lúc đó, mọi người chỉ cảm thấy lòng bàn chân chấn động.

Không hiểu thấu, toàn bộ mặt đất bỗng nhiên cấp tốc lay động.

Bành bành bành...

Vô số âm thanh nổ vang không dứt, mặt đất đột nhiên toát ra vô số hố to, các dây leo quỷ dị, như là xúc tu của quái vật, sưu sưu sưu chui ra.

Trong lúc đó, đã khóa lại không gian bốn phía.

Mà thân ảnh của Giang Trần, lại đột nhiên nhoáng một cái, đã rơi vào trước mặt Mộc Cao Kỳ.

Sắc mặt bọn người Nhạc Bàn đại biến, nhìn quanh thân, phát hiện những dây leo này, dĩ nhiên là hoa sen, sương bạch như Băng Sơn Thánh Liên, như từng tòa băng sơn bao vây bọn chúng ở bên trong.

- Đây là cái quỷ gì?

Nhạc Bàn không hiểu thấu, vung đao chém tới một sợi Băng Liên.

Két sát, Băng Liên kia liền bị chém đứt.

- Ha ha, trông thì ngon mà không dùng được, căn bản là một đống phế vật.

Hắn vung vẩy đao mang, chém tới dây leo thứ hai.

Hưu...

Lại một đao chém xuống, trong lúc đó, Nhạc Bàn chỉ cảm thấy một đạo hàn mang nổ bắn tới, trên trường đao chém về phía gốc Băng Liên thứ hai, vậy mà hiện ra một tầng sương trắng nhàn nhạt.

Sau một khắc, sương trắng này cấp tốc lan tràn, lập tức đông cứng toàn bộ thân đao.

- Không tốt, là hàn khí.

Nhạc Bàn vội vàng buông tay, thân thể liên tục lui bước. Ngay lúc này, một dây leo phía sau hắn như là linh xà, cánh hoa tìm tòi, như một con quái thú há to mồm, trực tiếp bao lấy Nhạc Bàn, vô số sương trắng lập tức đông cứng thân thể của hắn.

Hồng hộc...

Cánh hoa kia lay động vài cái, lực đóng mở cực lớn, lập tức nghiền nát thân thể Nhạc Bàn, thôn phệ tiêu hóa.

Một màn này, làm ba người khác trợn mắt há hốc mồm.

Hứa Cương lấy tay trảo một cái, muốn lập lại chiêu cũ, bắt một kẻ chết thay đi hấp dẫn những dây leo kia.

Chỉ là, hắn còn không có dùng đến một nửa, hai sợi dây leo sau lưng đã quấn lấy hắn, kéo lên không.

Thân hình Hứa Cương không tự chủ được bay về phía không trung, bị nâng lên cao cao.

Hứa Cương hồn phi phách tán:

- Đầu hàng, đầu hàng, Trần đạo hữu, ta đầu hàng.

Hai gã đệ tử Tiêu Dao Tông khác, cũng không khá hơn Hứa Cương chút nào, đồng dạng bị Băng Liên bao lấy, lực đóng băng cường đại không ngừng xâm nhập Nguyên Anh, phảng phất ngay cả huyết mạch cũng bị đông cứng.

- Trần đạo hữu hạ thủ lưu tình, chúng ta nguyện ý đầu hàng. Thăm dò Mộc Linh tuyền, ngươi cũng cần nhân thủ, chúng ta nguyện ý vì ngươi ra roi.

Hai đệ tử Tiêu Dao Tông kia, cũng biết sinh tử ở một ý niệm của đối phương. Lúc này, lại không đầu hàng, vậy đời này liền không có cơ hội đầu hàng.

Sắc mặt Giang Trần lạnh nhạt:

- Vì ta ra roi?

- Đúng, đúng. Ngươi cũng biết, thực lực của Mộc Cao Kỳ thấp kém, căn bản không đủ dùng. Thời khắc mấu chốt, vẫn là chúng ta dễ dùng a.

- Đúng vậy, ngươi bảo chúng ta hướng đông, chúng ta tuyệt không đi tây.

Giờ phút này, Mộc Cao Kỳ bị những người kia nói thực lực thấp kém, nhưng một chút phản ứng cũng không có. Hắn hoàn toàn khiếp sợ một màn này.

Hắn biết rõ Giang Trần lợi hại, nhưng không nghĩ rằng, Giang Trần bị bốn người đối phương bao vây, còn thắng nhẹ nhàng như vậy.

Này sao gọi phản kích, quả thực là nghiền áp, nghiền áp tuyệt đối.

Giang Trần có nguyên tắc của Giang Trần.

Nếu như những người này không ra tay với hắn, hắn sẽ không đi gây chuyện. Dù sao, tuy những thứ này nhiều tâm tư, nhưng trên thực lực, Giang Trần lại không để vào mắt.

Bất đắc dĩ, đám người kia giảo hoạt như quỷ, vì tư lợi, vậy mà hùn vốn ra tay với hắn.

Phát triển đến một bước này, Giang Trần sẽ tha bọn hắn mới là lạ.

Vung tay lên, Băng Liên mở ra cánh hoa, trực tiếp thôn phệ ba gia hỏa vùng vẫy giãy chết kia.

Giang Trần mặt không biểu tình nhìn xem một màn này, trong lòng không một chút rung động. Thế giới võ đạo, là tàn khốc như vậy. Nếu nương tay, thả mấy gia hỏa này một con ngựa, chờ sau khi bọn hắn ra ngoài, trở lại tông môn, sẽ còn có rất nhiều phiền toái.

Giang Trần làm việc, là không thích thêm phiền toái, mua dây buộc mình.

Mộc Cao Kỳ thấy một màn như vậy, cũng im lặng thật lâu, trong lúc nhất thời có chút chân tay luống cuống.

Giang Trần cường thế cùng cường đại, làm cho Mộc Cao Kỳ có áp lực vô hình. Hắn biết mình mời Giang Trần đến, là có lợi với mình.

Nhưng không nghĩ rằng, đi đến một bước này, những người khác lại đều chết sạch.

- Cao Kỳ, có phải ngươi cảm thấy, ta nên thả bọn họ một con ngựa hay không?

Giang Trần bỗng nhiên cười hỏi.

Mộc Cao Kỳ ấp úng, không biết trả lời như thế nào.

Mộc Cao Kỳ trời sinh nhu nhược, có thể tu luyện tới một bước này, đều là dựa vào đan dược chồng chất, không có trải qua lịch lãm rèn luyện tàn khốc gì.

Cho nên, đối với loại luật rừng mạnh được yếu thua này, là lĩnh hội không sâu.

- Cao Kỳ, nếu ngươi không có giác ngộ, ngày sau tốt nhất là ít đi ra ngoài lịch lãm rèn luyện. Loại lịch lãm rèn luyện này, không thích hợp ngươi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)