← Ch.0501 | Ch.0503 → |
Vân Niết trưởng lão cười nhạt một tiếng:
- Nếu Âu Dương trưởng lão có nghi vấn, có thể tham dự kiểm tra, bổn tọa nguyện ý cùng ngươi đi thẩm tra thành tích của bọn hắn. Có nghi vấn là chuyện tốt, tôn chỉ của Đan Càn Cung, là công chính. Chính bởi vì chúng ta một mực kiên trì nguyên tắc này, cho nên mới có khả năng đào ra thiên tài như Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ.
Nói cách khác, nếu như không kiên trì công chính, Chí Tôn động phủ căn bản không cần so, trực tiếp để cho tử tôn của các cự đầu Bản Thảo Đường chia cắt.
Âu Dương Đức là quyết tâm muốn làm khó dễ, nhảy dựng lên:
- Tốt, ta đang muốn xin thẩm tra thành tích của bọn hắn. Ta cũng không tin, hòa thượng từ bên ngoài đến sẽ càng biết niệm kinh? Dã đạo có thể đánh bại dòng chính của Bản Thảo Đường?
Cái gọi là hòa thượng từ bên ngoài đến, tự nhiên là ám chỉ Giang Trần.
Mà dã đạo, thì là nói Mộc Cao Kỳ.
Về phần dòng chính Bản Thảo Đường, hiển nhiên là nói cháu ruột hắn Âu Dương Siêu.
Không thể không nói, Âu Dương Đức này ở Bản Thảo Đường quyền cao chức trọng, lúc này có chút cậy già lên mặt rồi.
Đương nhiên, hắn thẩm tra, ở dưới Vân Niết trưởng lão cùng đi, tự nhiên là không có bất kỳ kết quả. Vốn Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đều dựa vào thực lực chân chính, căn bản không tồn tại hành vi ăn gian gì.
Âu Dương Đức hắn kiểm tra, ngoại trừ tăng thêm trò cười, tự nhiên không có khả năng có thu hoạch gì.
Thẩm tra nhiều lần, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Mà lúc này, Đan Trì cung chủ nghe nói Đan Đấu khu đã hoàn thành tranh đoạt, nên chạy đến nghiệm thu kết quả cuối cùng.
Trải qua Đan Trì cung chủ kiểm nghiệm, cuối cùng xác nhận trận đấu không có bất kỳ nghi vấn, lần nữa tuyên bố động phủ sở hữu.
Mộc Cao Kỳ không cách nào kiềm chế, cao hứng đến chảy nước mắt.
Sắc mặt Âu Dương Siêu âm trầm, trong nội tâm nhỏ máu, nhưng lại không nói gì, hắn còn muốn bảo trì khí độ tất yếu.
Lăng Huệ Nhi thì như có điều suy nghĩ, chớp chớp hai mắt thật to, trừng mắt nhìn Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, phảng phất như lâm vào sương mù nghi vấn. Cái hung khí cực lớn kia, cũng hơi phập phồng, gợn sóng nổi lên, lộ ra phong quang vô hạn.
- Giang Trần, Mộc Cao Kỳ, bổn tọa đại biểu Đan Càn Cung, trước chúc mừng các ngươi.
Đan Trì cung chủ cười nói, đồng thời đem hai tấm lệnh bài Chí Tôn động phủ mới ban cho hai người.
Lúc đưa lệnh bài qua, Đan Trì cung chủ thu lại dáng tươi cười, ngữ khí nghiêm trọng nói:
- Hai người các ngươi, phải nhớ kỹ. Chí Tôn động phủ, ý nghĩa Chí Tôn chi nhân. Các ngươi ở Chí Tôn động phủ, hưởng thụ lấy đãi ngộ hơn người, đồng dạng phải nhớ kỹ, trên người gánh chịu trách nhiệm, cũng phải vượt qua những người khác. Sau này mỗi tiếng nói cử động của các ngươi, đều đại biểu cho trẻ tuổi của Đan Càn Cung, càng là đại biểu cho thể diện của Đan Càn Cung.
Ở vị trí cao, nhất định phải gánh chịu trách nhiệm nhiều hơn nữa.
Giang Trần tiếp nhận lệnh bài:
- Cẩn tuân cung chủ dạy bảo, Giang Trần ghi nhớ.
Mộc Cao Kỳ cũng chân tay luống cuống, không ngừng gật đầu:
- Ta nhớ kỹ rồi, nhất định không ném mặt Đan Càn Cung.
Mộc Cao Kỳ đến cùng vẫn là xuất thân rễ cỏ, trên người hắn, không có khí chất bình tĩnh như Giang Trần, cũng không có lịch duyệt như Giang Trần.
Ở dưới loại trường hợp này, hắn không khẩn trương là không có khả năng.
Chúng trưởng lão đều cười to, hiển nhiên đối với Mộc Cao Kỳ biểu hiện vụng về cảm thấy thú vị, cũng có chút khinh bỉ.
Chí Tôn khu tiến vào một nhà quê như vậy, coi như là hiếm thấy rồi.
Mặc dù mọi người không rõ Mộc Cao Kỳ lắm, nhưng Mộc Cao Kỳ biểu hiện, vẫn khiến mọi người đối với hắn hoặc nhiều hoặc ít có chút xem thường.
Âu Dương Đức càng là chẳng thèm ngó tới, trong ánh mắt có chút cừu thị, lại có chút xem thường.
Ngược lại là Vân Niết trưởng lão, đột nhiên cười cười:
- Mộc Cao Kỳ, bổn tọa là Bản Thảo Đường đường chủ, lại một mực không có phát hiện khỏa di châu như ngươi, làm cho ngươi ở hôm nay mới đại phóng dị sắc. Bổn tọa cố tình bổ cứu thoáng một phát, muốn thu ngươi làm y bát đệ tử, ngươi có bằng lòng hay không?
Vân Niết trưởng lão, cho tới bây giờ, chỉ có một đám tùy tùng, còn không có thân truyền đệ tử.
Không nghĩ tới, giờ phút này hắn lại mở miệng muốn thu Mộc Cao Kỳ làm đệ tử. Trong lúc nhất thời, những người tuổi trẻ ở đây, đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Mộc Cao Kỳ.
Vân Niết trưởng lão, đây chính là đại nhân vật bài danh Top 5 của Đan Càn Cung, tọa trấn Bản Thảo Đường, quyền nghiêng nhất thời.
Hắn cơ hồ không có truyền nhân, hôm nay lại muốn thu Mộc Cao Kỳ.
Nếu Mộc Cao Kỳ có thể bái Vân Niết trưởng lão làm sư phụ, kia chính là cá chép nhảy Long Môn, thoáng cái nước lên thì thuyền lên, trở thành người nổi bật.
Nếu thành đệ tử đích truyền của Vân Niết trưởng lão, ai còn dám cười hắn dã đạo? Ai còn dám nói hắn là đồ nhà quê, không lên được mặt bàn?
Mộc Cao Kỳ thoáng cái kích động nói không ra lời.
Giang Trần vội truyền âm nói:
- Cao Kỳ, cơ hội khó được, ngươi còn do dự cái gì?
Hiện tại đầu óc của Mộc Cao Kỳ đã không thể dùng, nghe Giang Trần nhắc nhở, mới giật mình hiểu ra, liền bước lên phía trước, hành lễ bái sư.
- Đệ tử nguyện ý, đệ tử nguyện ý, một ngàn một vạn nguyện ý.
Thanh âm của Mộc Cao Kỳ có chút khóc nức nở, những năm gần đây bị bạch nhãn, bị ủy khuất, chịu nhục, ở trong kẽ hở cầu sinh tồn, đối với người khác chèn ép, chỉ có thể tươi cười đón chào, đối với người khác bóc lột, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp...
Mà hết thảy khuất nhục kia, từ nay về sau, đều sẽ trở thành quá khứ.
Vân Niết trưởng lão cười ha ha:
- Tốt, hôm nay bổn tọa cuối cùng có một đệ tử đích truyền, Mộc Cao Kỳ, ngươi rất không tồi. Đến đệ tử hạch tâm, người trẻ tuổi có thể bảo trì một khỏa Xích Tử Chi Tâm như ngươi, thật sự rất ít. Những ma luyện kia của ngươi, tất sẽ trở thành tài phú sau này.
Mộc Cao Kỳ gật đầu, con mắt hồng hồng, vẻ mặt kích động.
Giang Trần cũng cười nói:
- Chúc mừng Vân Niết trưởng lão thu một hảo đồ đệ, Tiên Thiên Mộc Linh thể, quả nhiên là khó được.
- Cái gì?
Vân Niết trưởng lão chấn động, mà Đan Trì cung chủ, cũng cảm thấy kinh ngạc. Tiên Thiên thân thể?
Giang Trần hời hợt nói ra, kỳ thật hắn là cố ý, là muốn Mộc Cao Kỳ nổi danh, để những người kia thu hồi thái độ khinh thị.
Nhất là những người dùng Âu Dương Đức đại biểu, loại thái độ nghi vấn kia, làm cho Giang Trần rất không thoải mái.
Cái gì hòa thượng từ bên ngoài đến, cái gì dã đạo, tuy địa vị của Âu Dương Đức cao, nhưng Giang Trần cũng không phải đèn đã cạn dầu, không có khả năng mặc hắn đắn đo mà không hoàn thủ.
Lời nói này, kỳ thật là đánh trả Âu Dương Đức.
Nhưng mà, lời nói này của hắn, không thể nghi ngờ như là Kinh Lôi, chấn lỗ tai cả đám ông ông ông phát nổ.
Tiên Thiên Mộc Linh thể?
Tiên Thiên thân thể, vốn đã thập phần khó được rồi. Tiên Thiên Mộc Linh thể, vậy thì càng thêm khó được. Bởi vì Tiên Thiên Mộc Linh thể, trên cơ bản là ý nghĩa một Đan Đạo Đại Sư tương lai.
*****
Đan Trì cung chủ cũng hỏi:
- Giang Trần, ngươi xác định hắn là Tiên Thiên Mộc Linh thể, mà không phải Mộc Linh thể bình thường?
Giang Trần cười nói:
- Mời cung chủ đại nhân cùng Vân Niết trưởng lão nghiệm chứng thoáng một phát, vừa nghiệm liền biết.
Mộc Cao Kỳ là Mộc Linh thể, cái này rất nhiều người đều biết. Nhưng muốn nói Tiên Thiên Mộc Linh thể, thật đúng là mới lạ, lần đầu tiên nghe nói.
Âu Dương Đức vốn là cả kinh, nhưng lập tức lộ ra nhạo ý, hắn mới không tin chuyện ma quỷ của Giang Trần. Nếu thật sự là Tiên Thiên Mộc Linh thể, thời điểm tiến vào tông môn liền trắc nghiệm ra, làm sao chờ tới bây giờ?
Vân Niết trưởng lão biết rõ tính cách của Giang Trần, tuyệt đối không phải loại người nói hưu nói vượn. Lập tức lấy ra một tinh cầu khảo thí.
- Cao Kỳ, ngươi tới.
Mộc Cao Kỳ thuận theo đi tới:
- Sư tôn.
- Ngươi đưa Mộc Linh lực vào, để cho vi sư nhìn xem thiên phú của ngươi.
Ngữ khí của Vân Niết trưởng lão ngưng trọng, đây là một đại sự, nếu như là một Tiên Thiên Mộc Linh thể, vậy Vân Niết hắn liền kiếm lợi lớn, Đan Càn Cung cũng kiếm lợi lớn.
Mộc Cao Kỳ hít sâu một hơi, lúc này mới đưa tay cầm chặt tinh cầu kia.
Vận lên Mộc Linh chi khí, cuồn cuộn đưa vào trong tinh cầu.
Chỉ một thoáng, một đạo lưu tuyến Thanh sắc thuần khiết thanh tịnh, không ngừng biến thô, lớn như ngón út, ở chung quanh tinh cầu phi tốc vận chuyển.
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Lưu tuyến Thanh sắc này phi tốc vận chuyển, mỗi chạy một vòng, biểu lộ của Vân Niết trưởng lão cùng Đan Trì cung chủ liền ngưng trọng một phần.
Sau khi qua mười hai vòng, Vân Niết trưởng lão cùng Đan Trì cung chủ, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Mà những trưởng lão một mực hoài nghi Giang Trần nói hưu nói vượn kia, cũng thu lại khinh thị cùng không tin, nhao nhao chú mục, mặt mũi tràn đầy nghiêm túc.
Bởi vì, nếu như là Mộc Linh thể bình thường, có thể vận chuyển tới mười hai vòng, đã là rất giỏi rồi.
Vượt qua mười hai vòng, cái thiên phú kia ít nhất cũng là Siêu cấp.
Mà nhìn khí lưu Thanh sắc của Mộc Cao Kỳ, căn bản không có ý tứ đình chỉ.
Một vòng đón lấy một vòng, tốc độ bay nhanh, đảo mắt đã vượt qua mười tám vòng.
Đón lấy, 24 vòng.
Vân Niết trưởng lão cùng Đan Trì cung chủ nhìn nhau, trong mắt đều là vẻ vui. Vượt qua mười tám vòng, bọn hắn đã có thể xác định, đây tuyệt đối là Tiên Thiên thân thể.
Mà qua 24 vòng, cái kia ở trong Tiên Thiên thân thể, cũng là cấp bậc không tệ.
Mà Linh lực của Mộc Cao Kỳ, còn không có xu thế đình chỉ.
30 vòng...
30 vòng qua đi mới chậm lại, chờ đến ba mươi sáu vòng, lúc này mới đình chỉ.
- Ba mươi sáu vòng.
Mặt mũi của Vân Niết trưởng lão tràn đầy khiếp sợ cùng vui sướng.
- Hảo hảo hảo, không chỉ là Tiên Thiên Mộc Linh thể, càng là thượng thừa trong Mộc Linh thể.
Đan Trì cung chủ cũng cười ha hả:
- Thật sự là trời ban thiên tài, trong lịch sử Đan Càn Cung ta, Tiên Thiên Mộc Linh thể, tối đa chỉ là Tiên Thiên trung thừa, còn không có xuất hiện qua thượng thừa.
- Vân Niết trưởng lão, bổn tọa chúc mừng ngươi, nhặt được một bảo a.
Đan Trì cung chủ tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ thay Vân Niết trưởng lão.
Giữa hai người, bởi vì đã có cây cầu Giang Trần, nên quan hệ cũng rất hòa hợp.
Vân Niết trưởng lão cũng cười nói:
- Cái này không chỉ là Vân Niết ta vui, càng là cả tông môn vui. Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, đây là liệt tổ liệt tông trên trời có linh thiêng, để cho Đan Càn Cung ta kéo dài truyền thừa. Một Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa, đủ mang đến cho tông môn 300 năm số mệnh.
Đan Trì cung chủ cũng gật đầu:
- Đúng vậy, đây là thuyết pháp bảo thủ. Năm đó Đan Càn Cung ta có một vị Tiên Thiên Mộc Linh thể trung thừa, liền để cho Đan Càn Cung hưởng mấy trăm năm số mệnh, một lần hành động nhảy tới tông môn nhất lưu của Vạn Tượng Cương Vực. Dùng bổn tọa xem, nếu Mộc Cao Kỳ phát triển thuận lợi, có nhiều khả năng đưa Đan Càn Cung ta vào hàng ngũ Tam phẩm tông môn.
Hai đại cự đầu, đối với Mộc Cao Kỳ đều là vui lòng khích lệ.
Trong lúc nhất thời, những người chỉ trích Mộc Cao Kỳ là dã đạo, là nhà quê kia, cả đám đều cảm thấy nóng rát.
Đây tuyệt đối là vẽ mặt.
Bọn hắn xem thường Mộc Cao Kỳ, vậy mà có được tiềm lực kinh người như vậy, thiên phú đáng sợ như vậy.
Vân Niết trưởng lão cũng thở dài:
- Là ta thất trách, vậy mà để cho Mộc Cao Kỳ Minh Châu long đong, cho tới giờ khắc này mới bị chúng ta phát giác. Cái này còn là nhờ có Giang Trần nhắc nhở.
Đan Trì cung chủ cũng cười nói:
- Giang Trần, ngươi đề cử hiền năng, có thể thấy được lòng dạ rộng lớn. Ngươi và Mộc Cao Kỳ đạt được Chí Tôn động phủ, tên đến thực quy.
Lời này, chẳng khác nào định ra kết cục.
Lúc này dù Âu Dương Đức ghen ghét thế nào, cũng không thể làm gì. Cháu mình là không tệ, nhưng mà có thể so sánh với Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa sao?
Bại bởi thiên tài như vậy, Âu Dương Siêu có thể nói là tuy bại nhưng vinh, ngược lại là Âu Dương Đức hắn, biểu hiện có chút vụng về rồi.
Âu Dương Siêu trầm tư một lát, cũng đi đến trước, nói với Mộc Cao Kỳ:
- Cao Kỳ, trước kia ta khinh thị ngươi, cho là ta tất thắng, hôm nay mới biết được thiên phú của ngươi. Bại trong tay ngươi, ta tâm phục khẩu phục.
Lăng Huệ Nhi vểnh miệng nhỏ lên, cũng không thể không phục.
Cái phát hiện ngoài ý muốn Mộc Cao Kỳ này, làm cho Đan Càn Cung sôi trào lên.
Nhất là Bản Thảo Đường, càng rất phấn chấn.
Bản Thảo Đường chuyên chú đan dược, biết chắc một Tiên Thiên Mộc Linh thể thượng thừa ý vị như thế nào.
Lời không dễ nghe, đừng nói loại Hạ Vực như Vạn Tượng Cương Vực, coi như là Thượng Bát Vực, Tiên Thiên thân thể thượng thừa, cũng là rất ít.
Cho nên, Mộc Cao Kỳ ngang trời xuất thế, mới có thể làm cho Đan Càn Cung vui sướng hớn hở như đang ăn tết.
Đồng thời, cũng có chút người tâm tư nhạy cảm, càng âm thầm suy nghĩ:
- Tiên Thiên thân thể thượng thừa như Mộc Cao Kỳ, cũng chỉ thứ hai. Vậy Giang Trần toàn bộ hành trình max điểm, thiên phú sẽ cao bực nào? Vì cái gì Vân Niết trưởng lão không thu Giang Trần làm đồ đệ, ngược lại thu Mộc Cao Kỳ làm đồ đệ? Chẳng lẽ thiên phú của Giang Trần kia, còn mạnh hơn Mộc Cao Kỳ? Ngay cả Vân Niết trưởng lão cũng không dám nhắc sự tình thu đồ đệ?
Trong lúc nhất thời, các loại suy đoán, các loại nghi vấn, ... làm cho mọi người đối với hai người thắng ở Đan Đấu khu này, đều tràn ngập tò mò.
Bên Đan Đấu khu chấm dứt, Vân Niết trưởng lão cũng thuận thế tuyên bố:
- Bốn danh ngạch trẻ tuổi tham gia Huyễn Ba Sơn đan đấu, Giang Trần và Mộc Cao Kỳ chiếm hai ghế. Còn lại hai ghế, sẽ từ trong thiên tài đan đạo khác tuyển bạt.
Mệnh lệnh này tuyên bố xuống, những thiên tài tham gia đan đấu kia, tự nhiên không có dị nghị gì.
Nhưng mà, tại Đan Hà Cốc Chí Tôn khu, vốn có tám động phủ, những thiên tài võ đạo kia, lại ngồi không yên.
Tám người này, đại biểu cho trình độ trẻ tuổi Chí Tôn của Đan Càn Cung, là thể diện của Đan Càn Cung. Bọn họ là thiên tài võ đạo, nhưng đồng thời thiên phú đan đạo cũng sẽ không kém.
← Ch. 0501 | Ch. 0503 → |