← Ch.0509 | Ch.0511 → |
Hai giúp đỡ đắc lực nhất của hắn, một cái là Nhiếp Trùng, một cái là Nhung Tử Phong, vậy mà song song bị thua, cái này để cho hắn cảm thấy địa vị của mình nhận lấy khiêu khích nghiêm trọng.
Thẩm Thanh Hồng muốn xuất hiện, thế nhưng mà hắn cuối cùng là đệ nhất thiên tài trên danh nghĩa, không thể buông tư thái, chủ động đi khiêu chiến Quân Mặc Bạch và Giang Trần.
Chỉ có thể ngăn chận một bụng tà hỏa, về tới Quân Tử Điện.
- Lăng Sư muội, đan đạo một đường này, ngươi có quyền lên tiếng nhất. Hôm nay Vân Niết trưởng lão định ra hai danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, ngươi cảm thấy như thế nào?
Thẩm Thanh Hồng chuyển đầu mâu, dẫn sự tình danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu i ra.
Trong nội tâm Mộc Cao Kỳ khẽ động, biết rõ Thẩm Thanh Hồng lại muốn tìm phiền toái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Bích Nhi lại không có nửa phần chấn động, thản nhiên nói:
- Vân Niết trưởng lão là đan đạo cự phách của Đan Càn Cung, sự tình hắn định ra, nhất định có đạo lý. Ta không lời nào để nói.
Lăng Bích Nhi lạnh lùng như băng, cũng không có nghĩa nàng là kẻ đần. Nàng sao không biết, đây là Thẩm Thanh Hồng muốn sử dụng nàng như vũ khí, để nàng đứng ra phản đối Giang Trần và Mộc Cao Kỳ.
Mặc dù Lăng Bích Nhi cảm thấy kinh ngạc khi Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ quật khởi, thậm chí có chút khó chịu. Nhưng mà việc này nàng đã tìm muội muội Lăng Huệ Nhi hỏi qua, từ chỗ Lăng Huệ Nhi, đã biết thành tích của Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ. Nghe khẩu khí của muội muội, tựa hồ thua tâm phục khẩu phục.
Lăng Bích Nhi biết rõ thiên phú của muội muội mình, cũng không thua mình bao nhiêu. Nếu như muội muội Lăng Huệ Nhi tự nhận không bằng Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ, vậy Lăng Bích Nhi nàng cũng không có cái gì phải khó chịu.
Mấu chốt nhất là, Lăng Bích Nhi ở Chí Tôn khu, nguyên vốn là thiên phú đan đạo đệ nhất. Huyễn Ba Sơn đan đấu, cho trẻ tuổi tới bốn danh ngạch.
Dù Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ chiếm hai cái, còn lại hai cái, Lăng Bích Nhi nàng đồng dạng có một cái.
Thấy Lăng Bích Nhi không mắc câu, Thẩm Thanh Hồng lại hướng Nhiếp Trùng ném đi ánh mắt.
Tuy vừa rồi khiêu chiến Quân Mặc Bạch thất bại, nhưng trên mặt hắn, như cũ bộc lộ tài năng, không có nửa điểm uể oải.
- Chư vị, ta ngược lại có mấy lời, không nói ra không thoải mái a.
Nhiếp Trùng đứng lên, thân hình như trường thương.
- Ta cảm thấy, phân phối danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu rất không công bình. Ai cũng biết, Đan Càn Cung có chuyện tốt gì, đều trước tiên nghĩ tới Chí Tôn khu. Lần này, lại từ Lăng Vân khu tuyển ra hai người, ai biết ở đây có nội tình gì hay không?
Trước kia luận bàn võ đạo, Nhung Tử Phong đứng ra làm ác nhân; lần này, lại là Nhiếp Trùng đứng ra dẫn đầu.
Thẩm Thanh Hồng khẽ gật đầu:
- Lời ấy của Niếp sư đệ cũng có đạo lý, việc này, thật có chút không thỏa đáng. Cũng không phải Thẩm mỗ hoài nghi Vân Niết trưởng lão có tư tâm gì, chỉ có điều, Giang Trần sư đệ cùng Cao Kỳ sư đệ, dùng tu vi Tiểu Nguyên cảnh, dùng thân phận Lăng Vân khu, vậy mà nhất phi trùng thiên, Thẩm mỗ cũng có chút hiếu kỳ. Đến cùng nhị vị sư đệ có thiên phú ngạo nhân ra sao, có thể biểu hiện thoáng một phát hay không. Hôm nay may mắn gặp dịp, không bằng mời nhị vị sư đệ thi triển một chút, để cho mọi người mở mang tầm mắt, đồng thời bỏ đi lòng nghi hoặc.
Các đôi mắt, đều nhìn về Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ.
Kể cả Quân Mặc Bạch và Lăng Bích Nhi cũng không ngoại lệ.
Bọn hắn không đứng ra chèn ép, không có nghĩa là trong nội tâm bọn hắn không tò mò. Muốn nói hai người trẻ tuổi ở Lăng Vân khu, lực áp bọn hắn, đạt được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu trước, trong nội tâm bọn hắn không có khả năng không có nửa phần khúc mắc
- Giang Trần sư đệ, ngươi là đan đấu thứ nhất, không ngại bộc lộ tài năng, bỏ đi thành kiến của mọi người chứ?
Ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng sâu xa nhìn Giang Trần, trong ánh mắt, ẩn ẩn có một đạo ánh sáng âm u như có như không.
Ánh mắt của Giang Trần cùng Thẩm Thanh Hồng va chạm, liền đoán được người này tu luyện đồng thuật.
Bất quá, nói tới đồng thuật, Giang Trần sẽ e ngại ai?
Thẩm Thanh Hồng này trong ngữ khí nhu hòa, lại có vài phần khống tâm chi thuật.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, mở ra Thiên Mục Thần Đồng, đột nhiên bắn ra một đạo kim quang, như lợi kiếm bắn về phía đồng tử của Thẩm Thanh Hồng.
Xuy xuy xuy xuy...
Trong hư không vang lên tiếng xé gió khi ánh mắt giao phong.
Thẩm Thanh Hồng có chút quái lạ, mí mắt hơi động một chút, thần thông đầu độc khống tâm lại bị Giang Trần phá giải triệt để.
Giang Trần lộ ra vui vẻ đùa cợt, ngữ khí nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi có nghi hoặc, liên quan gì tới ta? Ta dựa vào cái gì phải bộc lộ tài năng?
Ngươi nghi hoặc là sự tình của ngươi, ta có nghĩa vụ thay ngươi giải đáp nghi hoặc sao?
Ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng phát lạnh, thật không ngờ Giang Trần này lại làm càn, lời này quả thực là không cho hắn nửa phần mặt mũi.
Coi như là Quân Mặc Bạch, ở trước mặt hắn cũng không dám làm càn như thế.
Nhiếp Trùng vỗ bàn:
- Giang Trần, ngươi thật là vô tri không sợ. Ở trước mặt Thẩm sư huynh, cũng dám làm càn như thế, ta nhìn ngươi là không muốn lăn lộn ở Chí Tôn khu a.
- Đúng vậy, Giang Trần, coi như là trưởng lão bổn môn, cũng phải cho Thẩm sư huynh vài phần mặt mũi. Thẩm sư huynh chính là nửa bước Thánh Cảnh. Một khi tiến nhập Thánh cảnh, kia chính là hạch tâm tông môn, là tồn tại chí cao vô thượng. Ngươi chỉ là Tiểu Nguyên cảnh, lại dám không cho Thẩm sư huynh mặt mũi, ngươi là muốn tự tuyệt tới Chí Tôn khu sao?
Nhung Tử Phong ăn hết thiệt thòi từ Giang Trần, thua rất nhiều tiền đặt cược, trong nội tâm đúng là vô cùng khó chịu.
- Đúng vậy a, Giang Trần, ngươi thật quá mức. Tuy ngươi có vài phần thiên tài, nhưng mà Chí Tôn khu có quy củ của Chí Tôn khu, ngươi đây là không tuân thủ quy củ.
- Giang Trần, ngươi đại khái ở Bảo Thụ Tông giương oai đã quen. Đến Đan Càn Cung, lại thô bỉ vô lễ như thế, sao xứng Chí Tôn động phủ, dùng ta xem, mọi người nên thương nghị, vạch tội ngươi ra ngoài a.
Mấy cái này, ở Chí Tôn khu, đều là dùng Thẩm Thanh Hồng như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Nói trắng ra, đều là người của Thẩm Thanh Hồng.
Đối mặt nhiều loại quát lớn, Giang Trần lại mặt không đổi sắc, lạnh nhạt tự nhiên.
Con mắt có chút nhíu lại, đảo qua những người này.
- Khúm núm nịnh bợ, kết đảng mưu lợi riêng, nếu như cái này là thiên tài của Chí Tôn khu, Giang Trần ta xấu hổ làm bạn cùng các ngươi.
Ngữ khí của Giang Trần chẳng thèm ngó tới.
Biểu lộ lạnh nhạt, đón từng ánh mắt muốn sát nhân, muốn phun ra lửa.
Ngữ khí của Giang Trần đột nhiên xoay chuyển, tiếp tục nói:
- Ta còn tưởng rằng, thiên tài của Chí Tôn khu, mỗi cái đều là thiên tài đặc lập độc hành. Lại không nghĩ rằng, vẫn có nhiều mặt hàng chỉ biết nịnh nọt như vậy? Ta thật thay Đan Trì cung chủ cảm thấy bi ai. Mở động phủ Chí Tôn khu, vốn là bồi dưỡng thiên tài hơn người, không giống người thường. Mà các ngươi, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu xem mình? Các ngươi khúm núm nịnh bợ như vậy, xứng được ba chữ Chí Tôn khu sao?
*****
Giang Trần nói đến đây, Thiên Mục Thần Đồng bắn ra uy thế cường đại, khẽ quét mà qua. Hắn bắn liên hồi, mắng đến mấy người kia nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời ngơ ngác, một câu cũng nói không nên lời.
Quân Mặc Bạch vỗ tay cười to:
- Giang Trần sư đệ nói, thật đúng là nói đến tâm khảm của Quân mỗ. Đời ta đã ở vị trí cao, nên làm mẫu mực cho trẻ tuổi tông môn. Không biết làm sao, có ít người thủy chung không thoát khỏi nô tính, tổng không cách nào tìm được bản ngã. Như thế, cả đời ngoại trừ làm tùy tùng tay sai, sao có thể có đại thành tựu?
Mặc dù Lăng Bích Nhi không nói chuyện, nhưng lại nhẹ nhàng gật đầu, hiển nhiên đối với Giang Trần cùng Quân Mặc Bạch nói, cũng có chút tán thành.
Nàng là thiên tài đan đạo, kỳ tài võ đạo, ở Chí Tôn khu, là một trong số ít thiên tài không muốn cùng Thẩm Thanh Hồng cấu kết với nhau làm việc xấu.
Như Quân Mặc Bạch, nàng đặc lập độc hành, không mã thí tâng bốc Thẩm Thanh Hồng, cũng không khuất phục quyền thế của Thẩm Thanh Hồng.
Vốn, một phương thế lực của Thẩm Thanh Hồng, ở Chí Tôn khu là có ưu thế tuyệt đối.
Tuy Quân Mặc Bạch và Lăng Bích Nhi cùng Thẩm Thanh Hồng không tính hòa thuận, nhưng rất ít công khai công kích lẫn nhau như vậy.
Lần này bởi vì Giang Trần xuất hiện, đem mâu thuẫn công khai hóa, thế cục thoáng cái trở nên có chút giương cung bạt kiếm.
Thẩm Thanh Hồng cao cao tại thượng, một mực ngồi ở vị trí lão đại của Chí Tôn khu, vững vàng đương đương, không nghĩ tới hôm nay lại bị hỗn loạn, vương tọa ở Chí Tôn khu, thoáng cái trở nên tràn đầy nguy cơ.
Quân Mặc Bạch mở miệng, phê bình chỉ là bọn người Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong.
Mà Giang Trần, lại công nhiên chống đối Thẩm Thanh Hồng hắn.
Bất quá Thẩm Thanh Hồng dầu gì cũng là bá chủ Chí Tôn khu, tuy trong nội tâm tức giận, nhưng lại lạnh lùng cười cười:
- Giang Trần sư đệ, đời võ tu chúng ta có chút mũi nhọn, đó là tốt. Nhưng nếu không có bổn sự tương ứng, vậy thì không gọi mũi nhọn, mà là người không biết không sợ rồi.
Nhiếp Trùng cũng kêu lên:
- Đúng vậy, Giang Trần, ngươi nhanh mồm nhanh miệng cũng vô dụng. Ngươi lấy được danh ngạch Huyễn Ba Sơn đan đấu, ai biết sau lưng chuyện này có ẩn tình gì không? Ngươi không dám ra tay, cái kia chính là chột dạ, ngươi càng chột dạ, càng đại biểu sau lưng danh ngạch này, có màn đen không thể cho ai biết.
- Ngu xuẩn.
Giang Trần khoan thai cười cười.
- Ngươi có nắm chắc như vậy, thoạt nhìn tựa như bắt lấy tay cầm của ta a. Cái kia còn chờ cái gì? Lôi toàn bộ chỗ dựa sau lưng các ngươi ra, tranh thủ thời gian đi liên danh cáo trạng, kích động nháo sự, đi chỗ cung chủ kháng nghị, cùng ta ở chỗ này nói lời vô dụng làm gì?
Nhiếp Trùng cười lạnh nói:
- Ngươi cho rằng việc này cứ như vậy được rồi?
Giang Trần nhẹ nhàng nhún vai:
- Tùy ngươi.
Nói xong, từ trên ghế ung dung đứng lên, đạm mạc cười cười:
- Thẩm sư huynh, cái gọi là Chí Tôn khu nguyệt hội, là những xiếc nhàm chán này sao? Thời gian của ta rất quý, về sau không nên lãng phí thời gian của ta nữa. Cáo từ.
Mộc Cao Kỳ thấy Giang Trần đi ra ngoài, cũng nhảy dựng lên, đi theo Giang Trần.
Cũng rung đùi đắc ý, thở dài:
- Đường đường Chí Tôn khu, thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt. Hư danh nói chơi thì có chút quá, nhưng là để cho người thất vọng.
Bây giờ Mộc Cao Kỳ là quyết tâm cùng đi với Giang Trần, cho dù đối mặt Thẩm Thanh Hồng, hắn cũng sẽ không sinh ra bất luận dao động gì.
Nhìn hai người nghênh ngang rời đi, sắc mặt của Thẩm Thanh Hồng lạnh lùng, trong mắt đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ.
Quân Mặc Bạch cũng cười nhạt một tiếng:
- Thẩm huynh, Chí Tôn khu nguyệt hội này, hoàn toàn chính xác không có ý nghĩa. Về sau Quân mỗ cũng không phụng bồi.
Lăng Bích Nhi cũng đứng dậy:
- Ta cũng không có hứng thú tham gia gì, chính các ngươi chơi a.
Hai gã thiên tài tân tấn Chí Tôn khu, cũng nhao nhao cáo từ. Mới vừa rồi bọn hắn bị Nhung Tử Phong vũ nhục, hiển nhiên sẽ không hòa hợp với Thẩm Thanh Hồng.
Bởi vậy, mười hai thiên tài Chí Tôn khu, thoáng cái đã đi sáu. Chỉ còn lại có năm người Thẩm Thanh Hồng, còn có một gia hỏa do dự.
Bất quá tên kia nghĩ chốc lát, thì quyết định lưu lại.
- Thẩm sư huynh, Giang Trần này quá cuồng vọng, phải hung hăng gõ thoáng một phát.
Nhung Tử Phong thở phì phì nói:
- Tên súc sinh này, đáng tiếc vừa rồi ta khinh địch.
- Thẩm sư huynh, ngay cả Quân Mặc Bạch cũng phải gõ. Xem ra, người này chí hướng không nhỏ. Đại khái là muốn thu phục Giang Trần, đến cùng Thẩm sư huynh hình thành xu thế ngang nhau a.
Nhiếp Trùng cũng nói.
Biểu lộ lạnh lùng của Thẩm Thanh Hồng đột nhiên biến đổi, lộ ra một tia lãnh ngạo:
- Đều là gà đất chó kiểng, hôm nay, ta vốn là muốn tuyên bố một tin tức, mà thôi, qua chút ít thời gian, hết thảy tự biết. Đến lúc đó, bọn hắn sẽ biết, hôm nay cùng ta đối nghịch, là ngu xuẩn bực nào.
Nhiếp Trùng đột nhiên biến sắc:
- Thẩm sư huynh, hẳn là ngươi muốn đột phá Thánh Cảnh?
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người là vừa mừng vừa sợ.
- Giang sư đệ, xin dừng bước.
Giang Trần và Mộc Cao Kỳ đi ra động phủ của Thẩm Thanh Hồng, còn chưa đi xa, liền nghe Quân Mặc Bạch ở sau lưng gọi.
Giang Trần hơi ngừng lại:
- Quân sư huynh có gì chỉ giáo?
- Ha ha, hôm nay Giang sư đệ nói chuyện, làm cho Quân mỗ rất có cảm giác tri âm. Động phủ của Quân mỗ cách nơi này không xa, không bằng tới chỗ ta tụ hội thoáng một phát?
Quân Mặc Bạch khách khí, ngữ mang dáng tươi cười, cho người một loại cảm giác tao nhã.
Bất quá Giang Trần vẫn từ chối nhã nhặn:
- Hôm nay đã hết hào hứng, nếu như ngày sau có cơ hội, ta sẽ tới chỗ Quân sư huynh làm khách.
Đang khi nói chuyện, Lăng Bích Nhi cũng từ trong động phủ đi ra. Bất quá, ở địa phương cách bọn họ 200~300m, Lăng Bích Nhi lại dừng bước.
Nhìn bộ dạng Quân Mặc Bạch lôi kéo làm quen, lông mày kẻ đen cau lại, tựa hồ không cho là đúng.
Giang Trần vừa vặn nhìn bên kia, mặc dù cách xa, nhưng lấy Thiên Mục Thần Đồng của Giang Trần, như trước có thể xem thanh thanh sở sở.
Chỉ là, Giang Trần không biết Lăng Bích Nhi này rốt cuộc là khinh thường Giang Trần hắn, hay là khinh thường Quân Mặc Bạch.
Quân Mặc Bạch thấy Giang Trần cự tuyệt, cũng không để ý, cười như gió xuân:
- Tốt, nghe nói Giang sư đệ là bất thế thiên tài của 16 quốc, ngu huynh hướng về đã lâu, thật là chờ mong.
Giang Trần gật gật đầu, cũng không có nhìn Lăng Bích Nhi, cùng Mộc Cao Kỳ đi trước.
Quân Mặc Bạch nhìn Giang Trần cùng Mộc Cao Kỳ ly khai, trên mặt mỉm cười thập phần thâm thúy, tựa hồ suy nghĩ sâu xa lấy cái gì
Lúc này, Lăng Bích Nhi đã đi tới.
Ở bên người Quân Mặc Bạch ngừng một chút, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nói:
- Quân sư huynh, Chí Tôn khu có một Thẩm Thanh Hồng đã đủ rồi, ngươi muốn làm Thẩm Thanh Hồng thứ hai sao?
- Ồ? Bích nhi sư muội, chỉ giáo cho?
Quân Mặc Bạch nao nao.
Lăng Bích Nhi đạm mạc cười cười:
- Chí hướng của Quân sư huynh, chính ngươi có lẽ rõ ràng hơn ta? Làm gì hỏi lại ta?
← Ch. 0509 | Ch. 0511 → |