Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0520

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0520: Đỉnh phong đan đấu
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cũng may, một vạn Linh Thạch đối với Thẩm Thanh Hồng mà nói, chỉ là nhổ sợi lông trên đùi mà thôi.

Mặc kệ lần này Giang Trần chơi mánh khóe như thế nào, Thẩm Thanh Hồng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha. Hắn muốn xé mở mặt nạ của Giang Trần, triệt để dẫm nát dưới chân.

Giết một người răn trăm người.

Ước chừng sau nửa canh giờ, lúc này Giang Trần mới chậm chạp hiện thân.

- Thẩm sư huynh, một vạn Linh Thạch, trước lấy ra nhìn xem. Bằng không thì ta trở về động phủ ngủ tiếp.

Thẩm Thanh Hồng khinh miệt cười cười, vung tay lên, sớm có thủ hạ mang một vạn Thượng phẩm Nguyên Linh Thạch lên.

- Giang Trần, tầm mắt của ngươi, cũng chỉ giá trị chút Linh Thạch như vậy. Ngươi có thể thắng ta, Linh Thạch này đều là của ngươi.

Giang Trần cười hắc hắc nói:

- Ta véo chỉ tính toán một cái, Thẩm sư huynh là đệ nhất thiên tài, thắng ngươi thật không dễ dàng a. Nhiều lắm là cùng ngươi đánh ngang.

Thẩm Thanh Hồng nào biết đây là bẫy rập ngôn ngữ của Giang Trần, hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ta không thể đánh bại ngươi, tính toán ta thua, Linh Thạch này, đều là của ngươi.

Con mắt Giang Trần sáng ngời:

- Thật vậy chăng?

- Tất cả mọi người nghe cho kỹ a. Nếu như ta may mắn có thể cùng Thẩm sư huynh chiến ngang tay, hắn sẽ đưa ta một vạn Linh Thạch làm lễ gặp mặt.

Thẩm Thanh Hồng thấy Giang Trần để ý Linh Thạch như vậy, trong nội tâm cảm nhận đối với Giang Trần, lại thấp một tầng.

- Giang Trần này, ở địa phương nông thôn là nghèo đến sợ rồi sao? Tầm mắt thấp như thế, chỉ biết Linh Thạch Linh Thạch. Nhân vật bậc này, dù có chút thiên phú, ngày khác tiền đồ cũng tất có hạn. Chỉ sợ còn không bằng Quân Mặc Bạch. Mà thôi, hôm nay đánh xong, ta sẽ không để ý tới những thị phi này, chuyên tâm trùng kích Thánh Cảnh.

Thẩm Thanh Hồng thập phần xem thường Giang Trần, đánh giá càng thêm thấp.

Giang Trần tự nhiên đoán được tâm lý của Thẩm Thanh Hồng, nhưng không nói phá.

- Thẩm sư huynh, ngươi cũng đã chờ lâu như vậy. Nói đi, lần này ngươi định đánh cuộc như thế nào?

Giang Trần nói ra lời này, Thẩm Thanh Hồng thiếu chút nữa chảy nước mắt. Thật vất vả a, rốt cục đợi đến những lời này rồi.

- Giang Trần, đánh giá trình độ thiên phú của một Đan sư, cuối cùng nhất vẫn là dựa vào trình độ luyện đan. Ta với ngươi đánh bạc luyện đan, một ván quyết thắng thua.

Thẩm Thanh Hồng đi thẳng vào vấn đề nói.

Giang Trần gật đầu, lạnh nhạt hỏi:

- Đánh cuộc luyện đan, có thể. Không biết ngươi định luyện đan gì?

Thẩm Thanh Hồng nói:

- Luyện đan gì, ta nói không tính, ngươi nói cũng không tính. Tuyển a.

- Tuyển như thế nào?

- Ngươi ra năm loại đan phương, ta ra năm loại đan phương. Sau đó từ trong mười loại đan phương, tùy cơ hội chọn ra một loại. Như vậy công bình nhất.

Thẩm Thanh Hồng ngược lại không giống Thân Tam Hỏa, hắn trời sinh cao ngạo, khinh thường dùng tiểu thông minh đến chiếm tiện nghi của Giang Trần.

Điểm này, Giang Trần vẫn là rất thưởng thức.

Thẩm Thanh Hồng đã nói như vậy, Giang Trần cũng không phản đối, mà cười nói:

- Vậy vạn nhất đan phương chúng ta lấy ra, đều là loại hiếm, đối phương chưa thấy qua thì sao?

- Cho nên đan phương này phải không thể quá hiếm, ai đưa ra đan phương, người đó nhất định phải lấy ra nguyên vật liệu luyện chế đan dược này.

Đan phương của ai, người đó ra tài liệu, vậy cũng công bình, tránh chuyện có người cố ý lấy ra đan phương lạ.

Giang Trần nghĩ nghĩ, biết rõ Thẩm Thanh Hồng này đến có chuẩn bị.

- Được rồi, theo ngươi.

Đối với luyện chế đan dược gì, Giang Trần là không thèm để ý. Thủ đoạn của hắn trên đan đạo, cũng không phải Thẩm Thanh Hồng có thể dự đoán.

Giang Trần nghĩ nghĩ, viết ra năm loại đan phương.

Thẩm Thanh Hồng cũng chuẩn bị năm loại đan phương, toàn bộ nhét vào trong một cái ống trúc. Bên Giang Trần thì Mộc Cao Kỳ xuất mã, bên Thẩm Thanh Hồng, là Nhiếp Trùng xuất mã.

Hai người phân biệt lắc lư ống trúc, xáo trộn mười bộ đề. Bởi vậy, ai cũng không tồn tại vấn đề ăn gian.

- Ai đến bốc ra?

Thẩm Thanh Hồng hỏi.

Giang Trần cười nói:

- Tùy ý, ngươi tới đi.

- Ngươi tới.

Thẩm Thanh Hồng nhíu mày, hắn sẽ không lưu lại cho người tay cầm ăn gian.

Hai người đang chối từ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một tiếng cười tiêu sái:

- Nếu như nhị vị tin được, ta đến bốc a.

Người nói chuyện, là Quân Mặc Bạch đứng cách hơn trăm mét, một thân nho sinh, đong đưa quạt xếp, cho người một loại cảm giác phong độ nhẹ nhàng.

- Lăng Sư muội, ngươi đã đến rồi, thì giúp đi.

Đột nhiên Thẩm Thanh Hồng hướng một chỗ khác mở miệng, cự tuyệt Quân Mặc Bạch xung phong nhận việc.

Lăng Bích Nhi vốn là đứng xa xa quan sát, lại bị Thẩm Thanh Hồng gọi phá hành tung, cũng không né tàng, từ chỗ tối đi ra.

Một thân áo trắng thắng tuyết, lạnh lùng như băng, như một tòa Băng Sơn đập vào mặt.

Mà phía sau, là một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt như nữ đồng, hung khí lại kinh người. Thiếu nữ này mặc váy ngắn da báo, lộ ra hai đùi tuyết trắng, tràn đầy sức sống thanh xuân.

Một bước lay động, hung khí trước ngực run run, càng là sóng cả mãnh liệt, phong quang vô hạn.

Thiếu nữ này đi theo sau lưng Lăng Bích Nhi, là bào muội Lăng Huệ Nhi của nàng.

Đôi tỷ muội này, một cái khí chất như sương, cho người cảm giác nghiêm nghị không thể xâm phạm. Cái khác thanh xuân gợi cảm, tràn ngập sức sống thiếu nữ.

Trên khí chất, là hoàn toàn bất đồng.

- Giang Trần, để cho Lăng sư muội rút thăm, ngươi không ngại chứ?

Thẩm Thanh Hồng là cố ý chèn ép Quân Mặc Bạch, bỏ qua Quân Mặc Bạch chủ động xin đi giết giặc.

Giang Trần tùy ý cười cười:

- Dù Thẩm sư huynh ngươi tới rút ra, ta cũng không để ý. Huống chi là Lăng sư tỷ?

Tuy tính cách của Lăng Bích Nhi lãnh đạm, cho người một loại cảm giác Băng Sơn mỹ nhân. Nhưng mà nhân phẩm rất đáng tin.

Lăng Bích Nhi mặt không biểu tình, tiến lên đây, cũng không nói chuyện, vươn ngọc thủ, dò xét vào trong ống trúc, lấy ra một lạp hoàn.

Ngược lại là Lăng Huệ Nhi kia, nghiêng cái đầu nhỏ, giống như cười mà không phải cười nhìn Giang Trần:

- Giang Trần, làm sao ngươi biết tỷ tỷ của ta là sư tỷ của ngươi? Chẳng lẽ tuổi của ngươi còn nhỏ hơn tỷ tỷ sao?

Giang Trần không nghĩ tới Lăng Huệ Nhi này sẽ hỏi ra vấn đề ấy, cười một tiếng:

- Người nhập môn trước là lớn, gọi một câu sư tỷ, dùng thực lực cùng địa vị của lệnh tỷ, chắc hẳn là làm được.

Lăng Huệ Nhi khanh khách một tiếng:

- Ngươi cái tên này, không thể tưởng được miệng ngọt như vậy. Khó trách tỷ tỷ ta nói, ngươi là một nhân vật.

Lăng Bích Nhi biểu lộ phát lạnh, quát lớn:

- Huệ nhi, lui ra, ở đây nào có phần cho ngươi lắm miệng?

Lăng Huệ Nhi le lưỡi, làm một cái mặt quỷ, hướng Giang Trần nói:

- Giang Trần, ta xem trọng ngươi a, nhớ kỹ, nếu như ngươi thắng, phải dạy ta luyện đan.

Nói xong, cười hì hì, thối lui đến sau lưng tỷ tỷ, như một tiểu hài tử phạm vào sai lầm, ở sau lưng Lăng Bích Nhi thành thành thật thật, mặc cho Lăng Bích Nhi quở trách.

- Đại Mộng Thiên Thu đan.

Lạp hoàn bị mở ra, đan phương bên trong hiển. Thẩm Thanh Hồng lộ vẻ mĩm cười:

- Giang Trần, xem ra vận khí đứng ở bên ta, Đại Mộng Thiên Thu đan này, là đan phương ta ra.

*****

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Đan dược chi đạo, vận khí cho tới bây giờ đều không phải là trọng yếu nhất. Đan phương của ngươi, này càng tốt, tài liệu do ngươi chuẩn bị. Ta ngược lại đỡ tốn hao.

Thẩm Thanh Hồng cười lạnh, Giang Trần này há miệng ngậm miệng, là vấn đề tốn hao. Cái này ở Thẩm Thanh Hồng xem ra, hoàn toàn là lên không được mặt bàn.

Bất quá, Quân Mặc Bạch cùng Lăng Bích Nhi, lại ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.

Bọn hắn cũng không nhận ra thái độ của Giang Trần là vì bớt một số tốn hao. Bọn hắn khiếp sợ chính là thái độ thản nhiên kia của Giang Trần.

Đan phương là của Thẩm Thanh Hồng, cái này đối với Giang Trần mà nói, rõ ràng là bất lợi. Thế nhưng mà Giang Trần lại hoàn toàn không để ý.

Nếu như Giang Trần không phải thần kinh không ổn định, như vậy đã nói lên, Giang Trần căn bản không thèm để ý vấn đề đan phương.

Có thể hoàn toàn không thèm để ý đan phương, đây tuyệt đối là đã tính trước, có nắm chắc tất thắng, mới có thể lạnh nhạt như thế.

Thiên phú đan đạo của Giang Trần này, chẳng lẽ thật sự đã đến cảnh giới ổn áp tất cả mọi người?

Mỗi người đều có chín phần tài liệu.

Đại Mộng Thiên Thu đan này, cũng không tính lạ cỡ nào.

Đại Mộng Thiên Thu đan, là một loại đan dược chùy luyện thần thức, rèn luyện Tâm lực. Một khi gặp được thần thức công kích, linh hồn công kích, thần thức bị hao tổn, phục dụng Đại Mộng Thiên Thu đan, có thể khôi phục thần thức.

Bất quá, viên thuốc này thành đan độ khó cực cao, thủ pháp luyện chế thập phần chú ý. Tại Đan Càn Cung, trước mắt vẫn chưa có người nào có thể luyện chế ra Cực phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.

Ngoại trừ số ít đan đạo cường giả như Vân Niết trưởng lão ra, Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, cũng cơ hồ không có người có thể luyện chế ra.

Hai người, phân biệt có nửa canh giờ đến quen thuộc đan phương, phỏng đoán thủ pháp luyện chế.

Đây đối với một Đan sư mà nói, là cần thiết.

Trước kia Giang Trần không có luyện chế qua Đại Mộng Thiên Thu đan, cái này đối với hắn mà nói là hoàn cảnh xấu.

Mà Thẩm Thanh Hồng ra đan phương, hắn nhất định đã luyện chế qua Đại Mộng Thiên Thu đan. Điểm này, từ nụ cười tự tin kia của Thẩm Thanh Hồng, là có thể xem rõ một hai.

Sau nửa canh giờ, Thẩm Thanh Hồng cười dài một tiếng:

- Đã đến giờ, bắt đầu đi.

Giang Trần cười nói:

- Chậm đã, đánh cuộc này tính toán thắng như thế nào, như thế nào tính hòa, như thế nào tính thua? Trước tiên nói rõ a.

- Tự nhiên là quy củ cũ, chín phần tài liệu, tuyển một viên phẩm chất cao nhất trong đó ra so đấu. Nếu như phẩm chất đan dược đồng dạng, ai hoàn thành trước, liền tính thắng. Nếu như phẩm chất đồng dạng, lại đồng thời hoàn thành, cái kia liền tính hoà không phân thắng bại.

Kỳ thật Giang Trần để ý không phải thắng như thế nào, mà là như thế nào mới hòa.

Lần này sứ mạng của hắn, là hoà không phân thắng bại. Mà không phải thắng Thẩm Thanh Hồng.

Thiên Cực Đỉnh, Thiên Toa Đỉnh.

Hai đại bảo đỉnh của Đan Càn Cung, xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Dù lạnh lùng như Lăng Bích Nhi, trong mắt, cũng toát ra một tia ý vị thâm trường.

Năm đại bảo đỉnh, cái này ở Đan Càn Cung là vinh quang chí cao vô thượng, tượng trưng cho thân phận chí cao của một Đan sư.

Chủ nhân của năm đại bảo đỉnh này, không người nào không là tồn tại tiếng tăm lừng lẫy trong lịch sử Đan Càn Cung.

Ai chưa từng vì Đan Càn Cung lập qua công lao hiển hách?

Bảo đỉnh nào, ở Đan Càn Cung không có một đoạn lịch sử chói lọi?

Hôm nay, năm đại bảo đỉnh này, thậm chí có hai cái chảy vào trong tay người trẻ tuổi rồi.

Lăng Bích Nhi ở đan đạo, tự cho mình rất cao, tự nhận không thua Thẩm Thanh Hồng, nhưng bởi vì xuất thân cùng chỗ dựa, cuối cùng không cách nào đạt được năm đại bảo đỉnh truyền thừa.

Mà Giang Trần, thiên tài tân tấn, vậy mà đạt được Đan Trì cung chủ ban Thiên Toa Đỉnh, ngoài khiến cho người sợ hãi thán phục, bao nhiêu cũng có chút ghen ghét.

Luyện đan bắt đầu.

Các đôi mắt, đều chú ý trận chiến đỉnh phong này.

Thiên Toa Đỉnh đối chiến Thiên Cực Đỉnh.

Cái này nhất định là một trận chiến đỉnh phong được viết vào lịch sử. Đại biểu cho trẻ tuổi cao cấp nhất Đan Càn Cung, cũng đại biểu cho xu thế tương lai của Đan Càn Cung.

Thêm nhiệt Đan Đỉnh, Giang Trần cũng không có dùng huyễn kỹ, mà dùng phương thức củ, thêm nhiệt cho Đan Đỉnh.

Đối với Đại Mộng Thiên Thu đan này, Giang Trần thông qua nửa canh giờ lĩnh ngộ, đối với phương pháp luyện chế, đã hiểu rõ trong ngực.

Đan dược cấp bậc này, đối với tu vi hiện tại của Giang Trần mà nói, tuyệt đối là không làm khó được hắn.

Hiện tại khó khăn nhất, là hắn không biết Thẩm Thanh Hồng rốt cuộc ở trình độ nào. Luyện chế ra đan dược tiêu chuẩn gì, mới có thể cùng Thẩm Thanh Hồng bất phân thắng bại?

- Mặc kệ, ta tận lực tranh thủ, tốt nhất là mỗi cấp độ đều có, bởi vậy, bất kể là Thẩm Thanh Hồng luyện chế ra đan dược cấp bậc gì, ta cũng có thể tùy thời xứng đôi.

Cái yêu cầu hoà buồn cười này, làm cho Giang Trần lo lắng hết lòng.

Chẳng những phải cân nhắc phẩm chất đan dược, còn phải cân nhắc thời gian luyện chế.

Thời gian luyện chế, so với phẩm chất đan dược còn muốn khó xử lý. Bởi vì Giang Trần phải phân thần đi chú ý tiến độ luyện đan của Thẩm Thanh Hồng.

Phải tính tốt thời gian, ở thời điểm Thẩm Thanh Hồng sắp đan thành, cũng đồng thời đan thành.

Cái này đối với nắm giữ hỏa hầu yêu cầu cực cao.

Hơi có chút sai lầm, sẽ ở thời gian phân ra thắng bại.

Cũng may Giang Trần tu luyện 《 Thất Khiếu Thông Linh 》, năng lực quan sát của hắn, đã đến cấp độ tỉ mỉ. Ở trong loại hoàn cảnh này quan sát tiến độ của đối phương, Giang Trần căn bản không có áp lực gì.

Bởi vậy, quá trình Giang Trần luyện chế, liền lộ ra rất quy củ. Vẫn là đi theo tiết tấu của Thẩm Thanh Hồng.

Thẩm Thanh Hồng nhanh, hắn cũng nhanh.

Thẩm Thanh Hồng chậm, hắn cũng chậm.

Chỉ là, hắn làm cực kỳ xảo diệu, ngoại nhân căn bản nhìn không ra môn đạo. Thấy bộ dạng Giang Trần tập trung tinh thần, đều có chút bội phục.

Dù sao, đây là lần thứ nhất Giang Trần luyện chế Đại Mộng Thiên Thu đan, có thể cùng Thẩm Thanh Hồng làm đến không sai biệt lắm, đã rất tốt.

Đại Mộng Thiên Thu đan này, đối với Giang Trần mà nói, cũng không có huyền bí gì đáng nói.

Giang Trần cũng không muốn làm đồ vật có sức tưởng tượng gì, chỉ cần làm từng bước, làm tốt tất cả chi tiết, Giang Trần tin tưởng vững chắc, sau khi đan thành, nhất định sẽ không kém.

Một Đan sư, nội tình thể hiện trên nhiều khía cạnh.

Giang Trần một bên luyện đan, một bên âm thầm quan sát Thẩm Thanh Hồng.

Ở Giang Trần xem ra, thủ pháp luyện đan của Thẩm Thanh Hồng, vẫn là rất quan tâm huyễn kỹ, trên nắm chắc chi tiết, vẫn là khiếm khuyết một ít ổn trọng.

Đây là bệnh chung của Đan sư tuổi trẻ.

Giang Trần suy đoán:

- Một lò đan này của Thẩm Thanh Hồng, có thể ra Thượng phẩm đã không tệ rồi. Cực phẩm là khẳng định không có khả năng. Ở trên mấy chi tiết nhỏ, Thẩm Thanh Hồng đã xuất hiện khuyết điểm.

Tuy khuyết điểm này không lớn, nhưng ở Giang Trần xem ra, lại đủ tạo thành ảnh hưởng.

*****

Ước chừng một lúc lâu sau, Giang Trần âm thầm cảm ứng được, trong lò đan của Thẩm Thanh Hồng, đã dần dần hình thành đan tượng.

Bên Giang Trần, hỏa hầu cũng không sai biệt lắm đến một bước này.

Án lấy tiết tấu của Thẩm Thanh Hồng, Giang Trần khống chế lấy tiết tấu của mình.

Trong lúc đó, Thiên Cực Đỉnh của Thẩm Thanh Hồng phát ra thanh âm Long Ngâm Hổ Khiếu.

Cơ hồ cùng lúc đó, Thiên Toa Đỉnh của Giang Trần, cũng phát ra từng đạo thanh âm đồng dạng.

Đây là dấu hiệu thành đan.

Tất cả mọi người chấn động, hai người dĩ nhiên là đồng thời thành đan.

Lại có sự tình trùng hợp như vậy?

Mặc dù kiến thức rộng rãi như Lăng Bích Nhi cùng Quân Mặc Bạch, cũng nhìn nhau, trong ánh mắt đều bắn ra sắc thái khó có thể tin.

Lăng Huệ Nhi vỗ nhẹ bộ ngực:

- Làm ta sợ muốn chết, như thế nào cùng lúc phát ra đan âm? Bọn họ là ước hẹn sao?

Lăng Bích Nhi quát:

- Không cần nhiều lời.

Bên Thẩm Thanh Hồng kia, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc, nhìn qua Giang Trần.

Giang Trần là người duy nhất biết nguyên nhân, nhưng lúc này, làm bộ đương nhiên phải làm đủ, cũng bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Cử động này của hắn, ngay cả Mộc Cao Kỳ cũng không nhận ra.

Đón lấy, ánh mắt của Thẩm Thanh Hồng cùng Giang Trần, đều đồng thời nhìn về phía Lăng Bích Nhi.

Lăng Bích Nhi trầm ngâm nói:

- Thời gian thành đan của nhị vị, là ở đồng nhất khắc. Ở trên thời gian, nhất định là phân không ra thắng bại. Chỉ nhìn tầng thứ đan dược của các ngươi.

Giang Trần khoan thai cười cười, nhìn Thẩm Thanh Hồng:

- Thẩm sư huynh, ta lại muốn bán cái nút rồi. Ngươi là khách, ngươi lấy ra đan dược trước đi.

Giang Trần không phải là không muốn lấy ra trước, mà là hắn không biết nên cầm cấp độ nào ra.

Bởi vì hắn phát hiện, trong Thiên Toa Đỉnh, thậm chí có một viên Cực phẩm. Nếu lấy ra cái này, nhất định sẽ miểu sát Thẩm Thanh Hồng.

Thế nhưng mà, có thể lấy ra sao? Không thể a.

Chỉ có thể để cho Thẩm Thanh Hồng lấy ra trước, hắn chiếu theo xứng đôi là được.

Thế hoà không phân thắng bại, ván này, phải là thế hoà không phân thắng bại.

Thẩm Thanh Hồng cười cười, mở lòng bàn tay, lấy ra một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.

- Giang Trần, phẩm chất cao nhất của ta, là Thượng phẩm. Lấy ra đan dược của ngươi đi. Nếu ngươi có thể lấy ra Cực phẩm, liền có thể thắng ta rồi.

Tất cả mọi người kinh hô, Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.

Đây chính là số ít mấy trưởng lão của Bản Thảo Đường mới có thể luyện chế a.

Ngay cả Lăng Bích Nhi cũng rung động lắc lư. Nàng một mực không rõ thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng như thế nào, nhìn đến Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, nghi vấn trong lòng nàng, thoáng cái đã bị đánh tan.

Thiên phú đan đạo của Thẩm Thanh Hồng, tuyệt đối sẽ không thua nàng, Thẩm Thanh Hồng có chỗ dựa, có Thiên Cực Đỉnh, thành tựu đan đạo, so với Lăng Bích Nhi nàng chỉ mạnh không yếu

Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Lăng Bích Nhi có một loại buồn vô cớ, kìm lòng không được nhìn lại Giang Trần.

Ánh mắt của mọi người, đều nhìn Giang Trần.

Hiển nhiên, giờ phút này, mọi người đều nhìn không tốt Giang Trần. Đại Mộng Thiên Thu đan, không phải dễ dàng luyện chế như vậy. Ngay cả trưởng lão cự đầu tông môn, cũng luyện không ra Cực phẩm.

Giang Trần có thể luyện chế ra Cực phẩm mới lạ.

Ngay cả Mộc Cao Kỳ, cũng có chút khẩn trương nhìn Giang Trần, lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi.

Bọn người Nhiếp Trùng và Nhung Tử Phong, càng vênh váo tự đắc, một bộ chờ chê cười Giang Trần.

Giang Trần đối mặt ánh mắt của mọi người, lại khoan thai cười cười.

- Ta không cần Cực phẩm a? Nếu như nhớ không lầm, hoà là được rồi? Ta vừa vặn cũng luyện chế ra một khỏa Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan, mời đánh giá.

Tay áo Giang Trần quét qua, đem Đại Mộng Thiên Thu đan khác chứa vào trong bình, lòng bàn tay giơ một viên Thượng phẩm Đại Mộng Thiên Thu đan.

Mọi người nhìn lại, một viên Đại Mộng Thiên Thu đan phẩm chất thuần khiết, chân chính là Thượng phẩm.

Trong lúc nhất thời, ngay cả Thẩm Thanh Hồng cũng triệt để im lặng.

Nhiếp Trùng cùng Nhung Tử Phong, vốn là vênh váo tự đắc, trong lúc nhất thời cũng lâm vào trạng thái hóa đá.

Thời điểm mọi người ở đây giống như hòn đá xơ cứng tại chỗ, Giang Trần đã dùng xu thế sét đánh không kịp bưng tai, bỏ một vạn Linh Thạch của Thẩm Thanh Hồng vào trong túi.

Nhếch miệng cười to:

- Mới vừa rồi đã nói, Thẩm sư huynh không có thua ta, nhưng mà không có thắng ta. Thế hoà không phân thắng bại, một vạn Linh Thạch này liền cho ta. Ha ha ha, Giang mỗ đành phải thu nhận a.

Tiếng cười chói tai, diễn xuất như thần giữ của, làm cho không khí hiện trường thoáng cái biến vị rồi.

Cái này là người nào a?

Đánh cuộc đan đấu, hắn không thèm để ý cái khác, lại nhìn chằm chằm vào một vạn Thượng phẩm Linh Thạch kia. Thằng này, chẳng lẽ thật sự bị quỷ tiền bám vào người sao?

Thẩm Thanh Hồng im lặng, bất quá trong lòng cũng nhẹ nhõm, lưng ứa ra mồ hôi lạnh.

Một trận chiến này, tuy không thắng, nhưng ít ra không thua, mặt mũi xem như bảo trụ, mình cũng tìm được một cái bậc thang đi xuống.

Lập tức cười nhạt một tiếng:

- Giang Trần, đã nói trước, Linh Thạch này đưa ngươi lại có làm sao?

Nói xong, vung tay lên, mang theo thủ hạ còn chưa có lấy lại tinh thần đi ra.

Đừng nhìn Thẩm Thanh Hồng đi tiêu sái, kỳ thật trong lòng của hắn là khiếp sợ không hiểu. Một trận chiến này, hắn tĩnh hạ tâm lai tưởng tượng, cảm thấy điểm đáng ngờ nhiều lắm.

Nhưng cụ thể đáng ngờ ở địa phương nào, hắn lại nói không nên lời.

Chỉ là, trận chiến này thật sự quá quỷ dị, loại sự tình đồng thời thành đan này, cơ hồ là không thể nào xuất hiện, lại hết lần này tới lần khác xuất hiện.

Nếu như nói Giang Trần cố ý nhường mình, Thẩm Thanh Hồng có chút không tin.

Nhưng vô luận như thế nào, Thẩm Thanh Hồng có thể kết luận, thiên phú đan đạo của Giang Trần, tuyệt đối không dưới hắn, thậm chí có khả năng trên hắn.

Bởi vì, lần này hắn luyện chế Đại Mộng Thiên Thu đan, là gặp may mắn. Bởi vì lúc trước hắn luyện chế qua viên thuốc này. Mà Giang Trần, lại là lần đầu tiên tiếp xúc.

Chính là vì có rất nhiều nguyên nhân, nên Thẩm Thanh Hồng mới không có nhiều lời nói nhảm, lưu loát ly khai.

Hắn biết rõ, việc này dừng ở đây, mình theo lối thoát đi, là biện pháp giải quyết tốt nhất.

Tiếp tục dây dưa, có khả năng tự rước lấy nhục.

Mà cử động tham tài của Giang Trần, Thẩm Thanh Hồng cẩn thận ngẫm lại, vẫn cảm thấy có chút kỳ quặc. Thấy thế nào, Giang Trần này đều không có lý do gì xem tài như mạng như vậy.

Chẳng lẽ, đây hết thảy, đều là Giang Trần cố ý giả vờ?

Thẩm Thanh Hồng quả thực không dám nghĩ tới, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.

Bởi vậy, một cuộc chiến đỉnh phong, dùng thế hoà quỷ dị chấm dứt.

Về phần một vạn Linh Thạch, Thẩm Thanh Hồng tự nhiên sẽ không để ý. Chút tổn thất ấy với hắn mà nói, chỉ là nhổ một sợi lông mà thôi.

Ngược lại là Quân Mặc Bạch, ý vị thâm trường nhìn bóng lưng của Thẩm Thanh Hồng, lại nhìn Giang Trần đang vui rạo rực một chút.

Bỗng nhiên cười nói:

- Giang sư đệ, chúc mừng a. Từ nay về sau, Chí Tôn khu này, không còn bọn đạo chích dám can đảm nghi vấn địa vị cùng thành tích của ngươi.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)