Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0573

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0573: Giang Trần phát tài
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hai người sớm đã có ân oán, như Vệ Khánh, trước kia Uông Hàn cùng Giang Trần cũng có thù hằn.

Khóe miệng Uông Hàn tràn ra một tia lạnh buốt:

- Giang Trần, vận khí của ngươi tựa hồ không quá tốt a.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Như thế nào? Hẳn là ngươi muốn nuốt một mình?

- Ngươi có ý kiến?

Chỉ là Nguyên cảnh ngũ trọng, ở trong mắt Uông Hàn, kia cùng con sâu cái kiến có cái gì khác nhau? Coi như là Thẩm Thanh Hồng ở chỗ này, Uông Hàn cũng xem như cỏ rác.

Sau khi đột phá Thánh Cảnh, tầm mắt của Uông Hàn rất cao, tại Vạn Tượng Cương Vực, trẻ tuổi có thể vào pháp nhãn của hắn, cũng chỉ có mấy người.

Nhưng căn bản không có bất luận người nào của Đan Càn Cung.

Bởi vì, Đan Càn Cung mạnh nhất Thẩm Thanh Hồng, cũng không quá đáng là nửa bước Thánh Cảnh. Chỉ cần không có đột phá nửa bước kia, liền không đủ để cho Uông Hàn nhìn thẳng.

- Có ý kiến thì như thế nào?

Giang Trần bình tĩnh cười cười.

- Có ý kiến, vậy thì ngươi đi chết đi.

Uông Hàn sát phạt quyết đoán, căn bản không cùng Giang Trần nói nhảm, hai tay chấn động, sau lưng có một đạo kiếm quang phóng lên trời.

Kiếm quang trùng thiên, nghênh không nhoáng một cái, lập tức tràn ra mấy trăm đạo kiếm khí.

- Chết đi.

Uông Hàn vung tay lên, hung hăng chém xuống.

Trong lúc đó, vô số kiếm quang kia phong tỏa hư không, như kiếm vũ đầy trời.

Lực trảm kích đáng sợ này, như muốn cát liệt hư không, ngay lập tức liền tới, trảm đến phụ cận Giang Trần.

Cũng may Giang Trần sớm có phòng bị, thân ảnh nhoáng một cái, liền trốn xuống dưới mặt đất.

Oanh...

Kiếm quang rơi xuống, nơi Giang Trần đặt chân, lập tức bị chém ra một mảnh khe rãnh dài hẹp đáng sợ, sâu hơn mười thước.

- Ân? Tiểu tử này có thể né tránh Băng Hồ Kiếm Khí của ta?

Uông Hàn hơi có chút kinh ngạc.

Bất quá, sau một khắc, Uông Hàn cảm thấy sau lưng có hai đạo lực lượng đáng sợ, lăng không đánh úp lại.

Lực lượng cường hoành này, để cho Uông Hàn cảm thấy sinh tử ngay ở trước mắt, cơ hồ không cần quay đầu lại, Uông Hàn đã biết rõ lực lượng cường đại sau lưng, đủ để làm cho hắn tử vong.

Uông Hàn căn bản không dám dừng lại, lăng không phi độ, thân thể hóa thành một đạo lưu quang, xoay người một cái, nghiêng đâm về rừng rậm bên trái.

Ánh mắt xéo qua, chứng kiến hai con Dực Long cực lớn, ầm ầm đánh úp lại hắn.

Hai đầu Dực Long này, tạo hình phi thường kỳ lạ, đôi cánh sau lưng bằng thịt, chúng mở ra, vậy mà rộng chừng ba trượng, có một loại cảm giác che khuất bầu trời.

Uông Hàn vừa mới tránh đi kích thứ nhất, hai đầu Dực Long kia căn bản không có ý định dừng lại, cánh chim nhoáng một cái, lần nữa phóng tới Uông Hàn.

Miệng rộng mở ra, từng đạo lôi hồ Tử sắc đáng sợ, ầm ầm bổ tới Uông Hàn.

Uông Hàn sợ tới mức hồn phi phách tán, hai đầu Dực Long này dĩ nhiên thuộc Lôi hệ, hơn nữa nhìn uy thế, hiển nhiên đều không thua cường giả Nhân Thánh.

Dùng lực lượng một người Uông Hàn, làm sao chống đỡ qua được hai đầu Dực Long oanh kích.

Ý niệm trong đầu phi tốc chuyển động, lại chỉ còn thừa một ý niệm, trốn...

Mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo cố nhiên là rất có lực hấp dẫn, thậm chí có thể cải biến vận mệnh của Thánh Kiếm Cung, nhưng mà, so với cái mạng nhỏ của mình mà nói, tự nhiên vẫn là mạng nhỏ càng thêm trân quý.

Hưu...

Toàn thân Uông Hàn có hàn quang dật động, hắn thúc dục một đạo Độn Không Phù, trực tiếp xé rách hư không, xuyên thẳng mà đi.

Hiển nhiên, Uông Hàn rất rõ ràng, dựa vào tốc độ thông thường, mình căn bản không có cách nào so với Dực Long. Chỉ cần chậm nửa nhịp, bị Dực Long cuốn lấy, lúc đó chỉ còn đường chết.

Hơn nữa, Uông Hàn còn có một tính toán, cái kia chính là không thể để cho Dực Long này cuốn lấy mình. Phải lưu Dực Long ở nơi đây, cho nó thu thập Giang Trần.

Uông Hàn rất rõ ràng, trảm lực của mình không có chém giết Giang Trần. Nếu như mình hấp dẫn Dực Long đi, ngược lại là tiện nghi Giang Trần.

Loại sự tình này, Uông Hàn tuyệt đối sẽ không làm.

Mình dẫn Dực Long đi, để cho Giang Trần ngắt Thánh Anh Thảo. Nào có sự tình dễ dàng như vậy?

Cho nên, Uông Hàn cực kỳ quyết đoán, trực tiếp thúc dục Độn Không Phù, sinh sinh phá vỡ hư không, độn khỏi nơi đây, lưu lại Dực Long cho Giang Trần.

Chỉ cần Dực Long diệt Giang Trần, mình trở lại vẫn có cơ hội.

Mà chỉ cần Giang Trần bị tiêu diệt, bí mật của Thánh Anh Thảo không tiết lộ ra ngoài. Uông Hàn hắn còn có cơ hội.

Không thể không nói, Uông Hàn tính toán rất không tồi.

Hai đầu Dực Long kia theo đuổi không bỏ, chợt thấy độn quang lóe lên, liền mất đi bóng dáng địch nhân, hai đầu Dực Long hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời, cũng không biết nên làm sao.

Hai đầu Dực Long này, hiển nhiên là người thủ ngự nơi đây, Thượng Cổ Dược Viên này đã ba ngàn năm không có nhân loại tiến vào, chúng cũng chẳng khác nào ba ngàn năm không có gặp được đối thủ.

Về kinh nghiệm đối địch, tự nhiên là cơ hồ không có.

Hai con Dực Long đụng đụng đầu, trao đổi chốc lát, hiển nhiên là cảm thấy tên địch nhân này giảo hoạt, hẳn là đuổi không kịp rồi.

Chúng chỉ phải phiền muộn phản hồi.

Hai đầu Dực Long truy kích Uông Hàn, đến phản hồi, kỳ thật cũng không quá đáng là khoảng mười hơi thời gian.

Thế nhưng mà, chờ hai đầu Dực Long này phản hồi, chúng lại trợn tròn mắt.

Mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, vậy mà trong khoảng thời gian chúng ly khai, toàn bộ mất tích.

Hai đầu Dực Long thấy thế, đều giận tím mặt.

Những Thánh Anh Thảo này, đều là lương thực của chúng, chúng còn chưa bắt đầu hưởng dụng, lại bị người bưng cả ổ.

Ngao...

NGAO... OOO...

Hai đầu Dực Long ngửa mặt lên trời thét dài, hiển nhiên là cực kỳ phẫn nộ.

- Lão Đại, những người này quá ghê tởm.

- Người đánh cắp Thánh Anh Thảo của chúng ta, nhất định là đồng đảng của người áo trắng vừa rồi, chỉ cần chúng ta tìm được gia hỏa áo trắng, liền có thể tìm được người trộm Thánh Anh Thảo.

Một con Dực Long khác thấp giọng gầm thét, mắt nhìn mặt đất bừa bộn, ngay cả nửa cây Thánh Anh Thảo cũng không có lưu lại.

Trong mắt hai đầu Dực Long cơ hồ muốn phóng hỏa.

- Đúng, nhất định là đồng đảng của người kia, ta nhớ được khuôn mặt của hắn. Đi, đi tìm hắn.

- Đi.

Hai đầu Dực Long này thần thức hiển nhiên còn chưa có khai hóa, chỉ số thông minh không cao. Chúng căn bản không có ý khác, chỉ nhận định là đồng đảng của Uông Hàn đánh cắp Thánh Anh Thảo.

Ở ngoài mười dặm, Uông Hàn vừa mới từ trong độn quang hiện thân, đột nhiên không hiểu thấu hắt xì, toàn thân phát lạnh.

Hắn hoàn toàn không biết, mình đã bị hai đầu Dực Long kia hận chết rồi.

Đứng tại nguyên chỗ, Uông Hàn đắc ý cười lạnh:

- Giang Trần, hi vọng hai đầu Dực Long kia sẽ hảo hảo chơi đùa cùng ngươi. Quán quân Huyễn Ba Sơn đan đấu? Nhìn xem ở trước mặt Dực Long, ngươi còn có thể hung hăng càn quấy được không?

Đang đắc ý, bỗng nhiên ánh mắt của Uông Hàn phát lạnh, nhìn hư không xa xa bỗng nhiên xuất hiện hai chấm đen, phảng phất điểm đen này là hướng hắn bay đến.

Theo hai chấm đen kịch liệt biến lớn, con mắt của Uông Hàn mở to, cả kinh đến chấn động toàn thân.

- Đáng chết, ta dùng Độn Không Phù, vậy mà cũng bị chúng truy tung đến?

*****

Uông Hàn gặp hai đầu Dực Long này đuổi theo, cả kinh đến tròng mắt muốn rớt ra. Nào còn dám dừng lại, hóa thành một đoàn hàn quang, chạy như bay mà đi.

Hắn còn có Độn Không Phù, thế nhưng mà một tấm Độn Không Phù, là một lần cứu mạng. Hắn không muốn tùy tùy tiện tiện dùng hết Độn Không Phù.

Dù sao loại thứ tốt cứu mạng này thập phần trân quý.

So sánh với tình cảnh không ngừng kêu khổ của Uông Hàn, Giang Trần lại thoải mái nhàn nhã. Tại thời điểm Dực Long đối phó Uông Hàn, Giang Trần liền vận dụng hơn một ngàn con Phệ Kim Thử, mấy hơi thở tầm đó, liền từ dưới đất chơi rút củi đáy nồi, quét sạch tất cả Thánh Anh Thảo.

Một kiếm chi lực trước kia của Uông Hàn thập phần cường đại, làm cho Giang Trần không thể không độn xuống dưới đất tránh mũi nhọn, bất quá bởi vì như thế, hắn mới không bị hai đầu Dực Long kia phát hiện.

Cho nên, khi Dực Long đối phó Uông Hàn, hắn đánh cắp Thánh Anh Thảo, kết quả chịu tiếng xấu thay cho người khác vẫn là Uông Hàn. Bởi vì ở trong đầu Dực Long, người trộm cắp Thánh Anh Thảo, nhất định là bạn bè của Uông Hàn.

Đã nhận được mấy ngàn gốc Thánh Anh Thảo, Giang Trần có thể nói là thu hoạch tràn đầy. Dù hiện tại ly khai Thượng Cổ Dược Viên, hắn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.

Từ lòng đất ly khai, thẳng đến ngoài trăm dặm, Giang Trần xác định không có bất kỳ nguy hiểm, mới từ dưới nền đất xông ra.

Giang Trần biết rõ, bây giờ hai đầu Dực Long kia là hận chết Uông Hàn, cùng Uông Hàn không chết không ngớt, thề phải đuổi giết Uông Hàn đến cùng.

Giang Trần quan sát tình hình bốn phía thoáng một phát, phát hiện vùng này, ngược lại không có Linh Dược đáng giá gì.

Hiện tại Linh Dược bình thường, Giang Trần cũng không để vào mắt.

Đi vài bước, đại khái phân biệt phương vị thoáng một phát. Giang Trần quyết định, vẫn là đi đến chỗ sâu trong Thượng Cổ Dược Viên.

Thượng Cổ Dược Viên này, đích thị là càng thâm nhập, cấp bậc Linh Dược càng cao, xác suất xuất hiện Linh Dược cao cấp cũng càng lớn.

Ba ngày trôi qua, Giang Trần đi đến đâu, Phệ Kim Thử cơ hồ là dùng tiết tấu càn quét, làm cho Trữ Vật Giới Chỉ của hắn đầy một phần ba.

Bất quá, qua ba ngày thời gian, Giang Trần rõ ràng cảm giác được trong Thượng Cổ Dược Viên này lại thêm một nhóm người.

Hiển nhiên, nhóm người thứ ba tiến vào Huyễn Ba Sơn, hôm nay cũng tiến nhập Thượng Cổ Dược Viên.

Ba ngày này, Giang Trần một mực thấp điều, tận lực không cùng những người khác chạm mặt.

Dùng bản tính của Vô Ngân trưởng lão, nhất định sẽ không bỏ qua tranh đoạt Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng, Giang Trần không muốn hành tung của mình bạo lộ, bị lão quái vật Vô Ngân nhìn chằm chằm.

Nếu như chỉ mình lão quái vật, Giang Trần ngược lại cũng không sợ.

Nhưng mà người Tiêu Dao Tông, cả đám âm hiểm xảo trá, am hiểu dùng độc trận. Dưới loại tình huống này, dù triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, cũng chưa chắc có trăm phần trăm tất thắng.

Hơn nữa, át chủ bài Long Tiểu Huyền, tuyệt đối không thể bạo lộ.

Giang Trần tiến vào Thượng Cổ Dược Viên là vì càn quét Linh Dược, không phải vì tranh đấu vô vị.

Về phần Vô Ngân trưởng lão, chờ sau này thực lực của mình tăng lên, cơ hội tính sổ còn nhiều. Hiện tại không cần phải nóng lòng nhất thời.

Một ngày này, ánh mặt trời thứ nhất từ phương đông bắn ra, Giang Trần đang muốn xuất phát, bỗng nhiên phía trước 200~300m có một đạo độn quang rơi xuống đất, là một đạo thân ảnh chật vật chạy gấp.

- Cao Kỳ?

Giang Trần chứng kiến thân ảnh này rõ ràng là Mộc Cao Kỳ.

Giang Trần đang muốn mở miệng hô, chỉ thấy Mộc Cao Kỳ tóc tai bù xù, hiển nhiên là bị người đuổi giết. Hơn nữa, Mộc Cao Kỳ hiển nhiên là vận dụng Độn Không Phù, mới thoát khỏi địch nhân dây dưa.

Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, hiển nhiên thập phần chật vật, hơn nữa bị thương không nhẹ.

Giang Trần vốn định gọi Mộc Cao Kỳ đến, lại cưỡng ép chế trụ mình. Nhìn điệu bộ của Mộc Cao Kỳ, dù dùng Độn Không Phù, chỉ sợ cũng tránh không khỏi đối phương truy tung.

Bởi vì trên người Mộc Cao Kỳ, bị người hạ xuống ấn ký.

Mộc Cao Kỳ tựa ở dưới một cây đại thụ, uống mấy khỏa đan dược, thoáng điều chỉnh một lát, cắn răng một cái, lại đứng lên. Hướng chỗ sâu trong rừng cây bắn thẳng vào.

Ngay khi Mộc Cao Kỳ ly khai mấy hơi thở, lập tức lại có hai đạo thân ảnh rơi xuống chỗ cây đại thụ.

Người tới, bất ngờ là Thánh Kiếm Cung Đỗ Lập Hoàng cùng Tiêu Dao Tông Vệ Khánh.

Vệ Khánh ở dưới gốc đại thụ dạo qua một vòng, lộ ra dáng tươi cười âm hiểm:

- Vừa rồi hắn dừng lại ở chỗ này, hơn nữa cách thời gian ly khai sẽ không quá dài.

Đỗ Lập Hoàng có chút bội phục liếc nhìn Vệ Khánh:

- Vệ huynh, năng lực truy tung của ngươi thật sự siêu cường, Mộc Cao Kỳ kia dùng Độn Không Phù, vậy mà ngươi cũng có thể tìm được hắn?

Vệ Khánh cười hắc hắc:

- Tiêu Dao Tông ta có bí pháp truy tung, rất ít thất thủ.

Nói đến đây, trong nội tâm Vệ Khánh có chút co lại, hiển nhiên là nghĩ tới Giang Trần. Độc gia bí pháp của Tiêu Dao Tông bọn hắn, ở trên người Giang Trần, lại mất đi hiệu lực rồi.

Lúc trước Vô Ngân trưởng lão hạ ấn ký trên thân Giang Trần, kết quả chẳng những bị Giang Trần nhìn thấu, cũng không biết dùng biện pháp gì, vậy mà đem những quần áo kia ném đông một điểm, tây một điểm, đùa nghịch Vô Ngân trưởng lão cùng Vô Khí trưởng lão xoay quanh.

Bất quá Mộc Cao Kỳ này, hiển nhiên không bằng Giang Trần.

Vệ Khánh nhìn địa hình bốn phía một chút, chỉ vào rừng rậm kia nói:

- Tiểu tử này nhất định là tiến vào rừng rậm. Hắc hắc, xem ra là kiềm lư kỹ cùng rồi.

- Hắc hắc, truy.

Hai người nhìn nhau, nhao nhao vọt vào. Hiển nhiên, bọn hắn đối với Mộc Cao Kỳ là nguyện nhất định phải có.

Mà một màn này, hiển nhiên đều bị Giang Trần nhìn ở trong mắt.

- Thánh Kiếm Cung cùng Tiêu Dao Tông, xem ra quả nhiên có dấu hiệu cấu kết với nhau làm việc xấu.

Ánh mắt Giang Trần lành lạnh, nhìn qua bóng lưng hai người này, trong nội tâm bạo tuôn sát cơ.

Nói như thế nào Mộc Cao Kỳ cũng là hảo hữu thứ nhất hắn kết giao tại Đan Càn Cung, hai người này hiển nhiên đuổi giết Mộc Cao Kỳ, Giang Trần há có thể ngồi yên không lý đến?

Giờ phút này, Mộc Cao Kỳ đã có chút sơn cùng thủy tận. Hắn bị Vệ Khánh cùng Đỗ Lập Hoàng đuổi giết, ngay cả Độn Không Phù cũng dùng xong rồi, nhưng vẫn không thoát khỏi được.

Tuy hắn đã dùng Truyền Âm Phù thông tri Vân Niết trưởng lão, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tu vi của Mộc Cao Kỳ hắn có khả năng truyền tống Truyền Âm Phù, vậy mà không đến được.

Mà hắn vốn định hướng Giang Trần cầu cứu, nhưng nghĩ nghĩ, lại bỏ đi ý nghĩ này. Đỗ Lập Hoàng là Nguyên cảnh đỉnh phong, Vệ Khánh có một thân Độc công. Cầu cứu Trần ca, là tương đương kéo Trần ca xuống nước.

Sau khi Mộc Cao Kỳ chui vào rừng rậm, đi một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân càng ngày càng mềm, biết rõ mình hẳn là trúng độc của Vệ Khánh.

Vốn, Mộc Cao Kỳ hắn là Tiên Thiên Mộc Linh thể, lại tăng thêm Mộc Linh tuyền tẩy lễ, đối với độc đã không e ngại thế nào.

Nhưng độc của Tiêu Dao Tông, lại thập phần âm hiểm, không phải độc bình thường.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)