← Ch.0589 | Ch.0591 → |
- Giải dược chỉ có một lọ, chỉ cần tay ta hơi buông lỏng, những giải dược kia sẽ chìm vào hồ nước. Giải dược này gặp nước thì hóa, nếu như chư vị cảm thấy có nắm chắc nhanh hơn ta, thì không ngại tới cướp đoạt. Cơ hội chỉ có một lần, đoạt không được, các ngươi chỉ có thể ngồi chờ chết.
Giang Trần ung dung cười cười, lại nói:
- Mà ta, lại có thể dùng Độn Không phù tiêu sái rời đi. Sau đó lại tới nhặt xác cho các ngươi, thuận tiện mang đi thứ tốt trên người các ngươi.
Thấy vẻ mặt nhẹ nhõm kia của Giang Trần, người của bốn đại Tông môn đều đắng chát, xúc động nguyên bản bị Uông Hàn động đến, lại ép xuống.
Bọn họ không dám đánh bạc, cũng không đánh bạc nổi.
Một khi thua cuộc, bọn họ chỉ có một con đường chết. Giang Trần này có phải kẻ lỗ mãng hay không? Vạn nhất hắn thực ném toàn bộ giải dược vào trong nước, vậy còn làm cái rắm?
Đan dược đều là nhiệt độ cao rèn luyện ra, rơi vào trong nước, khoảnh khắc tức hóa. Cho dù bọn họ muốn cứu, cũng cứu không được.
Trong lúc nhất thời, bọn họ bi ai phát hiện, mạng của bọn hắn, vậy mà hoàn toàn bị Giang Trần bóp trong tay, sinh tử đã không thể tự chủ.
Đoạt cũng không được, mua cũng không được, Giang Trần này, đến cùng muốn như thế nào?
Nội tâm của tất cả mọi người đều cực kỳ áp lực, đối mặt sống chết trước mắt, coi như là cường giả Thánh cảnh, cũng rất khó làm được bất động như núi.
Nhất là những người Thánh Kiếm Cung kia, đều rất tuyệt vọng.
Trong lòng bọn họ rõ ràng, mình và Đan Can Cung đã sớm kết xuống tử thù, mà vừa rồi, lại đắc tội chết Giang Trần.
Cho dù Giang Trần bán giải dược cho tông môn khác, đoán chừng cũng sẽ không bán cho Thánh Kiếm Cung bọn họ.
Trong mắt Trần trưởng lão hiện lên vẻ điên cuồng, kêu lên:
- Chư vị, Giang Trần này rắp tâm không tốt, là quyết tâm muốn mài chết chúng ta, sau đó nhặt tiện nghi. Cùng lắm thì Nhất Phách Lưỡng Tán, mọi người liều cái đồng quy vu tận, cũng hơn để cho Đan Can Cung hắn một nhà độc chiếm tiện nghi! Bên nào cũng chết, chẳng lẽ chư vị nguyện ý để cho người của Đan Can Cung nhìn chúng ta chết? Sau đó lại cướp đi đồ đạc của chúng ta?
Nhất Phách Lưỡng Tán!
Đây không phải là một lựa chọn ai cũng muốn.
Tiêu Dao Tông Vô Hối trưởng lão nhìn chằm chằm Vân Niết trưởng lão:
- Vân Niết đạo huynh, chẳng lẽ Đan Can Cung các ngươi thật muốn bức tất cả mọi người đến một bước này?
Vân Niết trưởng lão cũng không biết Giang Trần có ý gì, nhưng lúc này, hắn không thể không đứng ra giảng hòa.
- Giang Trần, đều là đồng đạo của Vạn Tượng Cương Vực, lưu lại chút chỗ trống a.
Vân Niết trưởng lão than nhẹ.
Trên thực tế, Giang Trần căn bản không có ý định đem sự tình làm tuyệt. Nếu hắn thật muốn ngồi xem những người này chết, căn bản không cần nói ra chuyện này, trực tiếp đợi mọi người độc phát bỏ mình, lại đi sửa mái nhà dột.
Theo lý thuyết, đây là kết quả tốt nhất.
Thế nhưng mà Giang Trần lại biết rõ, nếu như toàn bộ những người này đều chết, chỉ có người của Đan Can Cung bọn họ đi ra, mặc kệ bọn họ giải thích như thế nào, các tông ở ngoại giới, nhất định sẽ đem khoản sổ sách này tính đến trên đầu Đan Can Cung.
Thậm chí, còn có thể liên hợp lại thảo phạt Đan Can Cung, biến Đan Can Cung trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Cho nên, Giang Trần càng nghĩ, càng cảm thấy việc này không thể làm tuyệt.
Sở dĩ hắn không buông miệng, kỳ thật chính là muốn để Vân Niết trưởng lão ra làm hiền nhân, một cái hát mặt đỏ, một cái đóng vai phản diện.
Giang Trần giả bộ suy tư một lát, lúc này mới gật gật đầu:
- Nếu như Vân Niết trưởng lão phân phó, đệ tử không dám không nghe theo. Chỉ là, các ngươi xác định muốn mua giải dược của ta? Cũng không phải ta bức các ngươi a?
Thời điểm này, Đại Thánh Đường Hạng Can trưởng lão lên tiếng:
- Giang Trần hiền chất, nếu như tất cả mọi người nhìn lầm, chỉ có ngươi nhìn ra đảo này có vấn đề, chỉ bằng vào điểm này, ngươi liền có quyền nói chuyện tuyệt đối. Những lão gia hỏa chúng ta, cũng chỉ có thể nhận thức người tài. Một nửa Địa cấp linh dược, Đại Thánh Đường ta cũng nguyện ý bỏ ra.
- Tam Tinh Tông cũng nguyện ý ra.
Tham Lang trưởng lão cười ha ha.
- Tiêu Dao Tông ta tự nhiên cũng nguyện ý.
Vô Ngân trưởng lão một mực không nói chuyện, có nhiều thâm ý liếc nhìn Giang Trần một cái.
Trong nội tâm Vô Ngân trưởng lão, đối với Giang Trần lại thêm vài phần cảm giác thần bí. Thậm chí, trong lòng Vô Ngân trưởng lão cũng không khỏi thở dài, vì cái gì tiểu tử yêu nghiệt này hết lần này tới lần khác ở Đan Can Cung, mà không phải ở Tiêu Dao Tông bọn họ?
Hồi tưởng lại, Giang Trần này lại là Đan Trì cung chủ từ liên minh 16 nước khai thác ra.
Hiện giờ ngẫm lại, vẫn là Đan Trì có dự kiến trước. Lúc trước người của Vạn Tượng Cương Vực đều chế giễu sự tình Đan Can Cung kết minh với Bảo Thụ Tông.
Hiện giờ tuy Vô Ngân trưởng lão đứng ở trận doanh đối lập, lại không thể không thừa nhận, một bước kia của Đan Trì, đích thực là đi quá anh minh rồi.
Người của Thánh Kiếm Cung, lại cứng lại rồi.
Ra một nửa Địa cấp linh dược, loại tình huống này, cũng không phải bọn họ không nguyện ý, mà là người ta căn bản không có khả năng bán cho bọn họ.
Trong lúc nhất thời, người Thánh Kiếm Cung ngây ra như phỗng, đứng ở chỗ cũ không biết làm sao.
Bọn họ nguyên bản còn muốn đoàn kết tông môn khác, cùng một chỗ đối phó Đan Can Cung.
Thế nhưng mà, loại sách lược này căn bản chịu không được khảo nghiệm, sống chết trước mắt, tông môn khác làm sao có thể cùng Thánh Kiếm Cung một lòng, hướng trong chết đắc tội Giang Trần?
Nhìn từng Cự Đầu trông mong nhìn mình, nội tâm của Giang Trần lại không có một tia gợn sóng, không có nửa điểm thương cảm hoặc mềm lòng.
Bọn người kia, cũng chỉ là tình thế bắt buộc, đợi bọn họ cầm đến giải dược, nói không chừng sau một khắc liền trở mặt.
Giang Trần tự nhiên không có khả năng dễ dàng đem giải dược cho bọn họ như vậy.
Một khi cấp ra giải dược, quyền chủ động liền không ở trong tay mình.
- Các vị, Giang mỗ người sáng mắt không nói tiếng lóng. Bán cho Bắc Minh tông bằng một nửa Địa cấp linh dược, đó là giá hữu nghị.
- Cái gì gọi là giá hữu nghị? Bởi vì vừa rồi ngoại trừ Bắc Minh tông, tông môn khác biểu hiện đều rất không hữu hảo. Cho nên, ngoại trừ Bắc Minh tông, tông môn khác tự nhiên không có khả năng hưởng thụ giá hữu nghị.
Giang Trần chậm rãi mở miệng.
Lời vừa nói ra, những người khác đều ngạc nhiên. Sắc mặt lập tức phát khổ, hóa ra Giang Trần này, khẩu vị còn không dừng lại ở một nửa Địa cấp linh dược a.
Hạng Can trưởng lão thở một hơi thật dài:
- Giang Trần hiền chất, vừa rồi tuy lão phu không vui, nhưng không có đứng ra bỏ đá xuống giếng. Cho dù không lấy được giá hữu nghị, cũng có thể có cái giá công đạo a?
Giang Trần cười nhạt một tiếng, gật gật đầu:
- Hạng Can trưởng lão muốn nói như vậy, ta liền mở giá công đạo cho các ngươi. Một cây Thiên cấp linh dược, một nửa Địa cấp linh dược. Đúng rồi, đan dược của Hạng Tần huynh, tính ta đưa tặng, Địa cấp linh dược của hắn không cần phân ra một nửa.
*****
- Cái gì?
Thanh âm của Hạng Can trưởng lão phát lạnh, nhìn chằm chằm vào Giang Trần.
- Ngươi xác định là Thiên cấp linh dược?
Giang Trần biểu tình đạm mạc:
- Này là ra giá lần đầu. Nếu như muốn ta nói lần thứ hai, sẽ không chỉ có vậy.
Lúc trước, Giang Trần đối với Hạng Can trưởng lão này ấn tượng khá tốt. Thế nhưng vừa rồi biểu hiện của hắn, để cho Giang Trần có chút thất vọng. Cho nên, cái giá này của Giang Trần, chỉ cho Hạng Tần mặt mũi, lại không cho Hạng Can trưởng lão quá nhiều mặt mũi.
Hạng Can trưởng lão nộ khí bừng bừng, hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Giang Trần sẽ sư tử mở đại khẩu, đây quả thực là lừa gạt!
- Cái giá này, Tam Tinh Tông ta ra!
Tham Lang trưởng lão thấy Hạng Can trưởng lão trầm ngâm không nói, vội mở miệng, hắn tự nghĩ vừa rồi đắc tội Giang Trần thảm rồi.
Nếu không chủ động, đợi chút nữa đến phiên hắn mà nói, có khả năng giá cả còn cao hơn.
- Ha ha, Tam Tinh Tông ngươi, liền không chỉ cái giá đó.
Giang Trần nhàn nhạt liếc Tham Lang trưởng lão một cái, mỉm cười nói.
- Ta cũng không cố ý làm khó dễ các ngươi, giá cả của Tam Tinh Tông ngươi, một cây Thiên cấp linh dược, hai phần ba Địa cấp linh dược. Cũng là một ngụm giá. Mua hoặc là không mua, một lời quyết đoán, xin miễn mặc cả.
Tam Tinh Tông Chúc Phi Dương nghe vậy, không khỏi giận dữ:
- Giang Trần, ngươi đây là cố định lên giá! Tuyệt đối là lừa gạt vơ vét tài sản!
Giang Trần cười lạnh nói:
- Chư vị đừng nghĩ sai rồi, ta không cầu các ngươi mua sắm giải dược của ta. Nếu như các ngươi có thực lực, tự mình đi luyện chế giải dược.
Hiện tại luyện chế giải dược? Đừng nói bọn họ không có đầu mối, cho dù có đầu mối, chỉ sợ tài liệu giải dược cũng đã bị Giang Trần cướp đoạt xong.
Tham Lang trưởng lão mặt trầm như nước, nhẹ nhàng cắn răng nói:
- Hảo, theo ý ngươi, một cây Thiên cấp linh dược, hai phần ba Địa cấp linh dược!
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Hảo, mời qua một bên chờ một chút.
- Vì cái gì còn phải đợi?
Tham Lang trưởng lão chỉ cầu nhanh chóng cầm đến giải dược.
- Yên tâm, trước lúc độc phát, ta nhất định sẽ cho các ngươi giải dược.
Giang Trần thong thả nói.
Lập tức con mắt nhìn Đại Thánh Đường, lại nhìn Tiêu Dao Tông một chút, về phần Thánh Kiếm Cung, hắn là nhìn cũng chẳng muốn nhìn.
Bên Đại Thánh Đường, Hạng Can trưởng lão thở dài:
- Hảo, lần này là lão Hạng ta nhìn sai, bị người trẻ tuổi cho bài học. Tốt, theo ý của ngươi, một cây Thiên cấp linh dược. Đại Thánh Đường ta tổng cộng được tám mươi gốc Địa cấp linh dược, trừ mười gốc của Hạng Tần, tổng cộng là bảy mươi gốc. Cho ngươi một nửa, chính là 35 gốc. Không sai chứ?
Giang Trần mỉm cười nói.
- Không sai.
Lập tức khoát tay chặn lại:
- Cũng xin chư vị Đại Thánh Đường chờ một chút.
Mục quang của Giang Trần, lại nhìn về phía Tiêu Dao Tông, nhàn nhạt cười nói:
- Vô Ngân trưởng lão, ngươi thấy thế nào?
Vô Ngân trưởng lão sững sờ, hắn còn tưởng rằng Giang Trần đã liệt Tiêu Dao Tông hắn vào đối đầu như Thánh Kiếm Cung, không nghĩ rằng Giang Trần lại hỏi hắn như vậy.
Lông mày của Vô Ngân trưởng lão nhéo một cái:
- Giang Trần hiền chất muốn mở cho Tiêu Dao Tông ta cái giá gì?
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Giang mỗ ân oán rõ ràng, Tiêu Dao Tông ngươi đắc tội ta cũng sâu, bất quá cái nào ra cái đó. Ta cũng chỉ mở giá một lần, có mua hay không tùy ngươi.
Vô Ngân trưởng lão cuối cùng là người từng trải, nghe Giang Trần nguyện ý bán giải dược cho hắn, trong nội tâm hơi cảm thấy nhẹ nhõm. Vì nếu như không chiếm được giải dược, bọn họ liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Chút thời gian như vậy, muốn bọn họ nghiên cứu cùng luyện chế ra giải dược, căn bản không có khả năng.
Thế nhưng, trong nội tâm của Vô Ngân trưởng lão lại có chút lo lắng, lo lắng Giang Trần sư tử mở đại khẩu, khai ra một cái giá hắn căn bản không tiếp thu được.
Cho nên, cân nhắc nhiều lần, Vô Ngân trưởng lão nhìn qua Giang Trần:
- Giang Trần, chỉ cần ngươi ra giá công bình, ân oán giữa chúng ta, xóa bỏ!
Vô Ngân trưởng lão trải qua nhiều chuyện như vậy, hiển nhiên cũng nhận thức đến Giang Trần không phải vật trong ao, tuyệt đối không phải là Vô Ngân hắn có thể đối phó.
Thay vì tiếp tục cùng Giang Trần đối nghịch, còn không bằng dứt khoát cầu hoà.
Giang Trần nhìn chằm chằm Vô Ngân trưởng lão thật lâu, trên mặt mới lộ ra vẻ mỉm cười, vừa rồi hắn lấy thần thông Thất Khiếu Thông Linh quan sát Vô Ngân trưởng lão.
Biết lão nhân này ước chừng là biết không làm gì được mình, quả nhiên là thật mang theo ý tứ cầu hoà.
Mà vì cái gì hắn cầu hoà, hiển nhiên cũng là gián tiếp năn nỉ mình, ra giá đừng quá hung ác.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu:
- Vốn ta định lấy hai gốc Thiên cấp linh dược. Nếu như Vô Ngân trưởng lão ngươi nhìn rõ ràng đại nghĩa như vậy, Tiêu Dao Tông ngươi liền giống Tam Tinh Tông a.
Giang Trần cũng không phải loại không thấu tình đạt lý. Thái độ của Vô Ngân lão nhân, hiển nhiên là bỏ qua truy sát hắn, bỏ qua cướp đoạt gốc Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng kia, chẳng khác nào gián tiếp nhận thua.
Cho nên, Giang Trần cũng hạ bậc thang, cho Tiêu Dao Tông một cái công đạo giá.
Vốn hắn định lấy hết hai gốc Thiên cấp linh dược của Tiêu Dao Tông, nghĩ nghĩ, lưu lại một cây cho Tiêu Dao Tông, cho bọn họ chút mặt mũi.
Vô Ngân trưởng lão than nhẹ một tiếng:
- Nếu như vậy, đa tạ.
Hắn cũng biết ý tứ của Giang Trần, Vô Ngân hắn vẫn muốn cướp đoạt Thiên cấp linh dược của Giang Trần, mà hiện giờ Giang Trần không có lấy hết hai gốc Thiên cấp linh dược, chẳng khác nào là gián tiếp trả lại hắn một cây Thiên cấp linh dược.
Có qua có lại, đến trên đầu Tiêu Dao Tông hắn, cuối cùng còn có một cây Thiên cấp linh dược!
Vô Ngân trưởng lão là thật lòng cảm tạ Giang Trần.
Cuối cùng là Lục Đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực, kỳ thật tông môn khác cũng không nguyện ý nhìn người của Thánh Kiếm Cung toàn bộ vẫn lạc ở này.
Hạng Can trưởng lão mở miệng nói:
- Giang Trần hiền chất, ân oán giữa Thánh Kiếm Cung cùng Đan Can Cung...
Giang Trần không đợi hắn nói xong, liền khoát tay chặn lại:
- Hạng Can trưởng lão, việc này ai cũng đừng hoà giải. Lúc trước Uông Hàn kia cầm đến Địa cấp linh dược, ở trước mặt ta khoe khoang. Ta từng nói cái gì a?
Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết Giang Trần nói là có ý gì.
Chỉ có Uông Hàn xấu hổ không thôi, hận tìm không được một cái lỗ để chui vào. Lúc ấy hắn hướng Giang Trần khoe khoang, Giang Trần nói đến lúc sau hắn sẽ xin Giang Trần nhận lấy Địa cấp linh dược của mình.
Việc này Uông Hàn sao không rõ ràng?
Mộc Cao Kỳ ở một bên, nhiệt huyết một mực sôi trào. Giang Trần đối mặt Cự Đầu các tông chậm rãi nói chuyện, đùa bỡn những trưởng lão này ở trong bàn tay.
Cái gì gọi là phong phạm, đây mới gọi là phong phạm!
Ở thời khắc này, Mộc Cao Kỳ đối với Giang Trần đã bội phục đến tình trạng đầu rạp xuống đất.
Nghe Giang Trần hỏi, bận rộn tiếp lời nói:
- Trần ca nói Uông Hàn sớm muộn gì cũng sẽ yêu cầu hắn nhận lấy Địa cấp linh dược của mình. Uông Hàn nói Trần ca ta mộng tưởng hão huyền.
← Ch. 0589 | Ch. 0591 → |