Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0598

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0598: Di chỉ thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Tuy Giang Trần không có chân chính lĩnh giáo qua nhất phẩm tông môn như Cửu Dương Thiên Tông, thế nhưng trực giác của Giang Trần cảm thấy, Đan Tiêu cổ phái này, so với Cửu Dương Thiên Tông còn cường đại hơn!

Chỉ là, đại tông môn mạnh mẽ như vậy, vậy mà cũng chịu không được thương hải tang điền biến cố, trở thành lịch sử không người hỏi thăm!

Nếu không phải kiếp trước Giang Trần trải qua chư thiên Kiếp Biến, hắn quả thật không thể tin vào hai mắt của mình.

- Ai, ngàn cổ phong lưu, muôn đời lưu danh, cuối cùng cũng chịu không được vô tận tuế nguyệt đào thải. Đan Tiêu cổ phái này, hẳn là tông môn thời đại thượng cổ a? Mà thời đại thượng cổ, trong sách cổ hiện hữu, cơ hồ là không có ghi lại gì.

Giang Trần đối với Thần Uyên Đại Lục hiểu rõ không nhiều lắm, nhưng biết Thần Uyên Đại Lục có một thuyết pháp thời đại thượng cổ.

Có lẽ, Đan Tiêu cổ phái này, hắn chỉ có thể quy thành loại tông môn ở thời đại thượng cổ.

Giang Trần hành tẩu trong đó, đi tới dưới một tuyệt bích.

Vách núi cao vạn mét, có khí thế thông thiên.

Chỉ là, trên thạch bích kia, lại khắc lấy vô số văn tự, cho người ta một loại xung kích thị giác rất mạnh.

- Đan Tiêu cổ phái, không cầu truyền thừa muôn đời, nhưng cầu không thẹn với lương tâm. Ngoại Vực cường địch xâm lấn, toàn bộ thành viên của Đan Tiêu cổ phái xuất chiến, tuy biết hẳn phải chết, lập mộ này chôn quần áo và di vật, lấy truyền đời sau. Kể từ hôm nay, sơn môn phong bế, đoạn tuyệt với nhân thế. Nếu như trận chiến này có đệ tử Đan Tiêu cổ phái bất tử, mở ra trận pháp, trọng chấn sơn môn. Nếu như toàn tông chết trận, người đời sau có thể tới nơi đây, được Đan Tiêu cổ phái ta truyền thừa!

Giang Trần thấy được văn tự trên vách núi, cổ xưa đại khí, khắp nơi lộ ra một loại đại khí bàng bạc, mặc dù là lao tới chiến trường, hơn nữa biết rõ hẳn phải chết, nhưng lại có một cảm giác rộng rãi thấy chết không sờn.

Tuy cách không biết bao nhiêu vạn năm, thế nhưng lúc này Giang Trần nhìn những văn tự kia, như cũ có thể tưởng tượng người viết lúc ấy có cỗ hào hùng thấy chết không sờn!

Chỉ tiếc, tựa hồ mình là người thứ nhất tiến nhập Đan Tiêu cổ phái này. Cũng chính là nói, người của Đan Tiêu cổ phái, hẳn đã chết trận, không có đệ tử còn sống trở về tông môn.

Ngoài cảnh tượng thảm thiết trên thạch bích kia ra còn có khắc rất nhiều danh tự, hiển nhiên đều là tên tuổi của những đệ tử Đan Tiêu cổ phái.

Từng chữ một đều giống như rồng bay phượng múa, không có một chút nào giống như chán nản, oán hận trước khi chết, mà đều lộ ra cảm giác giống như đã khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.

Chữ giống như người, cho dù hiện tại đã cách bao nhiêu đời, thế nhưng sau khi Giang Trần nhìn thấy những cái tên này đều có thể mơ hồ tưởng tượng ra được vẻ hào hùng của đám đệ tử Đan Tiêu cổ phái này.

Tuy rằng là lao về phía trước, chống lại cường địch bên ngoài, tuy rằng biết rõ bản thân hẳn sẽ phải chết, thế nhưng lại vô cùng lạc quan, khám phá ra sự huyền bí của sinh tử.

- Thời kỳ thượng cổ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Một tông môn cường đại như vậy, toàn bộ tông môn đều tới chiến trường, hơn nữa toàn bộ đều chết trận?

Trong đầu Giang Trần tràn ngập sự nghi vấn, đối với lai lịch của cường địch bên ngoài cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.

Thế nhưng trên vách núi đá này cũng không có ghi lại.

Dọc theo thềm đá hai bên vách núi chậm rãi leo lên trên, Giang Trần đi tới chỗ cao trên vách núi này, trước mặt hắn lập tức xuất hiện một pho tượng to lớn.

Pho tượng này ước chừng bao ba bốn trượng, đứng sừng sững trên núi cao, tùy ý để mặc dòng sông thời gian dài vô tận rửa sạch, dường như cũng không có cách nào làm giảm bớt sự uy vũ, hiên ngang của pho tượng này.

Bên cạnh pho tượng cao này có một tấm bia đá dựng đứng, bên trên bia đá có khắc ba chữ - Tổ Sư nhai.

Giang Trần khẽ gật đầu, hóa ra là thánh địa cung phụng pho tượng của tổ sư.

Pho tượng Tam Tôn tổ sư này trông rất sống động, tuy rằng chỉ là một pho tượng, thế nhưng dường như lại ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, khiến cho Giang Trần có cảm giác ở bốn phía pho tượng Tam Tôn tổ sư này có một cỗ khí tức như có như không, giống như tùy thời có khả năng sẽ sống lại vậy.

Giang Trần cũng biết, rất nhiều cường giả đều có thể đem ý chí của bản thân mình cùng thần thức dung hợp vào trong pho tượng, để cho vật chết này có một chút sức sống.

Ở vị diện khác còn có cường giả chư thiên đem thần niệm của bản thân dung nhập, luyện chế thành một đạo phân thân, ký thác ở trong các pho tượng cùng với trong các bức họa.

Thực lực thấp kém hơn thì chỉ ký thác một tia thần thức, ý niệm trong đầu mà thôi.

Mà người thần thông quảng đại hơn thì càng có thể tạo ra một phân thân, thậm chí có đủ ý thức tự chủ, có thể độc lập trao đổi.

Giang Trần nhìn pho tượng Tam Tôn này, tuy rằng ẩn chứa một tia ý chí thượng cổ, thế nhưng hiển nhiên còn chưa đạt được tới giai đoạn ý thức có thể tự chủ.

Cũng may là Giang Trần, nếu như đổi lại là bất luận một người trẻ tuổi nào trong Vạn Tượng cương vực mà nói, thần thức cảnh giới không đủ, căn bản không nhìn ra được chỗ dị thường của pho tượng kia.

Giang Trần đứng ở dưới pho tượng này, cảm nhận ý chí thượng cổ ở trong pho tượng Tam Tôn này.

Dưới cái bệ của pho tượng này không ngừng tỏa ra khí tức kỳ lạ, măc dù có bức thạch điêu trấn áp, thế nhưng hắn lại có cảm giác loáng thoáng giống như linh lực muốn dâng trào.

Chuyện này khiến cho Giang Trần hơi có chút ngạc nhiên. Hắn thầm suy đoán, dưới bức thạch điêu này có lẽ có vật bất phàm nào đó.

Trước vách núi đá còn khắc không ít chữ nói rõ, đệ tử Đan Tiêu cổ phái nếu như còn sống trở về nhất định phải chấn hưng bổn tông.

Thế nhưng mà đệ tử Đan Tiêu cổ phái hiển nhiên toàn bộ đều chết trận.

Mà Giang Trần hắn, dường như là người đầu tiên sau thời kỳ thượng cổ tới chỗ này. Nói như vậy, hắn hẳn là có thể kế thừa truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái.

Chỉ là Giang Trần mờ mịt nhìn chung quanh, trừ bên dưới thạch điêu có linh lực như ẩn như hiện lan tràn ra thì căn bản không biết Đan Tiêu cổ phái này còn có cái gì có thể truyền thừa được nữa.

Trừ mộ viên khắp ngọn núi ra còn có từng mảnh tường đổ nát, cũng chỉ còn lại một chỗ núi cao này. Đứng ở trên cao, Giang Trần vận dụng Thiên Mục thần đồng, xem xét bốn phía một lượt, thế nhưng lại không phát hiện ra truyền thừa đặc biệt nào.

Giang Trần đi dạo trên núi cao vài vòng, cũng không có phát hiện ra thứ gì.

Về phần thứ tản ra linh lực dưới thạch điêu của pho tượng kia, Giang Trần suy đoán, hẳn là một loại linh dược.

Giang Trần cũng không có nghĩ tới việc di chuyển, dù sao nơi có bức tượng của Tam Tôn tổ sư, hiển nhiên là thánh địa của Đan Tiêu cổ phái, mặc dù phía dưới này có chút thứ tốt, thế nhưng nếu không phá vỡ bức tượng của tổ sư kia sợ rằng cũng không lấy được.

Chỉ là vì vài cọng linh dược mà phá vỡ bức tượng trong thánh địa của người ta, loại chuyện này Giang Trần khinh thường làm, cũng không thèm làm.

*****

Đây không chỉ là đơn thuần khinh nhờn với bức tượng của Tam Tôn tổ sư, mà chính là khinh thường đối với tông môn.

Nếu như đây là một tông môn mà việc ác nào cũng làm thì có lẽ Giang Trần sẽ không cố kỵ như vậy. Nhưng mà tác phong của Đan TIêu cổ phái, tuy rằng Giang Trần chưa từng tận mắt nhìn thấy qua, thế nhưng bằng vào những dòng chữ trên vách đá hắn cũng có thể thấy được. Đây chính là một tông môn quang minh lỗi lạc, đáng để người ta kính nể.

Giang Trần tự nhiên sẽ không vì vài cọng linh dược mà động tới thánh địa của người ta.

Huống chi hắn đối với truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái cũng không quá mức ham muốn, dù sao dùng trí nhớ kiếp trước của hắn, mặc dù Đan Tiêu cổ phái không kém, thế nhưng cũng vẫn kém kiếp trước của hắn.

Sau khi đi dạo vài vòng, Giang Trần không thu hoạch được gì. Tuy rằng có hơi chút thất vọng, thế nhưng cũng không vì thế mà hắn mất đi tinh thần.

- Bỏ đi, Đan Tiêu cổ phái này đã bị chôn vùi trong dòng sông lịch sử đã lâu, có lẽ có một ít truyền thừa, chỉ là có lẽ ta không phải là người có duyên a. Tính toán ra thời gian cũng sắp tới, có lẽ nên nghĩ biện pháp ra ngoài sớm thì tốt hơn.

Giang Trần không có quên, bản thân hắn tiến vào trong Huyễn Ba sơn kia cũng chỉ còn lại thời gian có hai ngày. Mà nếu như hắn nhớ không lầm mà nói, khu vực di chỉ thượng cổ mà hắn tiến vào chính là khu vực của dược viên thượng cổ. Trận pháp ở nơi này ba ngàn năm mới mở ra một lần.

Nếu như hắn không sớm đi ra ngoài mà nói, có lẽ sẽ bị nhốt bên trong này ba ngàn năm.

Nghĩ tới đó, Giang Trần đi tới trước mặt bức tượng kia, cung kính ôm quyền nói:

- Đan Tiêu cổ phái vì bảo vệ gia viên, tránh kẻ thù bên ngoài xâm lấn, toàn bộ tông môn đều chết trận khiến cho ta vô cùng kính trọng và bộp hục. Giang Trần ta đã tới đây du ngoạn, mặc dù không nhận được cơ duyên, ngày sau cũng sẽ nhớ kỹ việc này, để cho người có duyên tới đây.

Nói cho cùng, Giang Trần đối với Đan Tiêu cổ phái này vẫn vô cùng kính trọng.

Vô luận là thế nào, tông môn thượng cổ hiển hách như vậy không ngờ lại có thể vì gia viên mà toàn bộ tông môn đều tới chiến trường, thậm chí không tiếc mà phong bế tông môn.

Loại tông môn như vậy Giang Trần vẫn cực kỳ bội phục.

Cho nên Đan Tiêu cổ phái này khiến cho Giang Trần tôn trọng.

Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Giang Trần quay người đi xuống phía dưới, chuẩn bị trở về tế đàn kia, thông qua bảo đao vô danh tìm kiếm con đường đi ra ngoài.

Bất quá sau khi Giang Trần vừa mới đi xuống, bốn phía núi cao bốn nhiên xuất hiện từng đạo quang mang.

Trong lúc nhất thời dưới mặt đất chung quanh Giang Trần xuất hiện một trận pháp cực lớn, vô số ký tự cổ xưa cùng với hoa văn che kín hư không.

Mà trên vách núi đá nguy nga kia không ngờ lại xuất hiện hình bóng cửu cung cực lớn.

Hình vẽ cửu cung này hiện ra màu vàng nhạt óng ánh, tản mát ra khí tức trận pháp đáng sợ. Chín đường cong tạo thành chín cung, không ngừng lóe lên, lúc sáng lúc tối.

- Cửu cung trận môn?

Giang Trần kinh hãi nói.

Kiếp trước hắn kiến thức rộng rãi, cho nên tự nhiên nhìn ra được đây cũng không tính là một trận pháp đặc biệt phức tạp, nhưng mà tuyệt đối chính là Cửu Cung trận môn không đơn giản.

Trên vách núi đá này không ngờ thậm chí còn có một Cửu Cung trận môn.

Giang Trần vô thức lui về phía sau một bước, lại phát hiện ra khu vực bốn phía vách núi đá kia có một hình trận pháp. Giống như mặt đất vỡ nứt ra một vòng tròng, bên trong khe nứt kia có linh lực đáng sợ chấn động lan tràn ra, tạo thành một vòng xoáy cực lớn, đem toàn bộ khu vực vách núi này bao phủ vào bên trong.

- Trong trận có trận, Đan Tiêu cổ phái này xem ra đã chuẩn bị một loạt a.

Kiếp trước Giang Trần đối với trận pháp cũng có không ít nghiên cứu, cho nên chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra trên phương diện trận pháp Đan Tiêu cổ phái này cũng có tạo nghệ bất phàm.

Trận pháp bên ngoài bao phủ Huyễn Ba sơn, bên ngoài thác nước lớn kia cũng có trận pháp, sau khi tiến vào bên trong cũng có một trận pháp nữa.

Mà vị trí tế đàn kia hiển nhiên cũng là một trận pháp truyền tống trận.

Đến phụ cận vách núi này, không ngờ lại là trong trận có trận.

Nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, căn bản khó có thể đi tới được nơi này.

Trong khi Giang Trần đang suy nghĩ miên man thì bên trong Cửu Cung cách kia bỗng nhiên bắn ra một chùm sáng, trực tiếp bao phủ quanh thân hắn.

Chỉ trong nháy mắt Giang Trần nhanh chóng bị hút vào trong không gian kia.

Giang Trần quả thực dở khóc dở cười, ý niệm trong đầu còn chưa kịp nổi lên thì một lần nữa đã bị dẫn vào trong một khu vực hoàn toàn mới.

Lúc này Giang Trần đột nhiên tiến vào trong một động phủ.

Bên trong tràn ngập khí tức thái cổ nồng đậm, phong cách cổ xưa, khiến cho Giang Trần hoài nghi bản thanam ình đột nhiên xông tới thời đại thượng cổ.

- Hoan nghênh ngươi tới đây.

Một đạo thanh âm cổ xưa, thê lương truyền tới.

Giang Trần dừng bước, tính cảnh giác thoáng cái tràn ngập trong lòng, thần thức lan tràn ra chung quanh, quan sát bốn phía. Hắn tuyệt đối thật không ngờ, động phủ này lại có người.

Nhưng mà hắn lập tức phát hiện ra, thanh âm này không phải là do người thực phát ra, mà là thanh âm từ một đạo thần thức từ thời kỳ thượng cổ lưu lại.

- Không cần biết ngươi là ai, đến từ nơi nào. Có thể tới nơi này thì ít nhất ngươi cũng phải vượt qua vài trận pháp, hơn nữa còn có tín vật của Đan Tiêu cổ phái ta. Đồng thời còn tới Tổ Sư nhai của chúng ta.

- Ngươi rất may mắn, bởi vì một khi ngươi tiến vào trong động phủ này chứng minh ngươi không phải là người không từ một thủ đoạn nào. Ít nhất chứng minh ngươi không phải là một người tán tận lương tâm. Nếu không chẳng những ngươi không tới được nơi truyền thừa của Đan Tiêu cổ phái ta, còn có nhiều khả năng sẽ vẫn lạc ở nơi này.

Giang Trần giật mình, vì sao đạo tàn hồn thượng cổ này lại nói như vậy? Chẳng lẽ hắn ta đã dự liệu ra tất cả chuyện này sao?

- Không cần giật mình, tuy rằng cùng là người, thế nhưng tâm tính lại khác nhau. Tiến vào Đan Tiêu cổ phái ta cùng lúc, thế nhưng tất cả mọi thứ gặp phải lại khác nhau. Trên thực tế Cửu Cung trận pháp này có chín đạo môn, thế nhưng chỉ có một đạo sinh môn. Tám đạo môn còn lại hoặc là tử địa, hoặc là tuyệt địa.

- Chỉ có một đạo sinh môn?

Giang Trần nghe vậy mồ hôi lạnh ứa ra, Cửu Cung trận, không ngờ chỉ có một đạo là sinh môn? Tám nơi khác đều là tử địa và tuyệt địa. Cái này... Cái này làm sao không khiến cho Giang Trần đổ mồ hôi lạnh cơ chứ.

Trong lúc bất tri bất giác hắn đã chạy qua quỷ môn quan một vòng a.

Thế nhưng mà tại sao hắn lại được đưa tới sinh môn? Mà không bị dẫn tới tử địa và tuyệt địa?

Giang Trần dường như có chút hiểu ra, chỉ là nhất thời lại nghi hoặc.

Tuy rằng thanh âm này nói hắn đi vào sinh môn, nhưng Giang Trần cũng không dám khinh thường.

Khắp nơi trong tông môn thượng cổ này đều có chút cổ quái, Giang Trần nghĩ mãi mà không ra, không ngờ bản thân lại không lâm vào hiểm cảnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)