← Ch.0629 | Ch.0631 → |
Về phần nhẫn trữ vật của mập mạp kia lại khiến cho Giang Trần cực kỳ phiền muộn, xem ra mập mạp này trước khi tới đây đã có chuẩn bị, trong nhẫn trữ vật rỗng tuếch, cơ hồ không có thứ gì đáng giá.
Sau khi Giang Trần xem xong tức giận tới mức thiếu chút nữa vứt bỏ.
Đan Vương nhị cấp mất mạng trước tiên hiển nhiên cũng có ý nghĩ không khác Ngô mập mạp kia là bao. Có lẽ hắn ta lo lắng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cho nên trong nhẫn trữ vật cơ hồ là trống không.
Trừ một khối lệnh bài thân phận Đan Vương nhị cấp ra thì chính là một ít linh dược sau khi tiến vào Huyễn Ba sơn hái được.
- Hai gia hỏa này xem ra cũng có chút sợ hãi, nghi kỵ tiểu tử họ Tào kia. Thứ tốt đều không dám mang theo bên người a.
Giang Trần phân tích một chút, cũng đại khái suy đoán ra vấn đề bên trong.
Sau khi giết ba đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, trong lòng Giang Trần cũng không có một chút hưng phấn nào.
Mọi chuyện cũng không vì ba người này vẫn lạc mà chấm dứt, ngược lại thế cục có lẽ còn có thể càng ngày càng rối rắm.
Từ khi Tam Tinh tông để lộ bí mật kia, Vạn Tượng Cương Vực sẽ vĩnh viễn không có ngày nào yên bình.
Mà sau khi tiêu diệt ba người này, sẽ lại càng có khả năng đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Nhưng mà Giang Trần không có lựa chọn nào khác, không giết ba người này, ba người này sẽ giết hắn. Giang Trần không có khả năng vì đại thế của Vạn Tượng Cương Vực mà không để ý tới an nguy của mình.
Huống chi coi như hắn không giết ba người này, bố cục của Cửu Dương Thiên Tông đối với Vạn Tượng Cương Vực sẽ không vì thế mà chấm dứt.
- Ba đệ tử Cửu Dương Thiên Tông đã có thể đi vào cấm địa dược viên thượng cổ này, xem ra trận pháp bên ngoài Đan Tiêu cổ phái truyền thừa từ thời thượng cổ tới nay uy lực mười phần đã không còn lấy một phần. Nếu không coi như là trận pháp bên ngoài, coi như cường giả Hoàng cảnh muốn mạnh mẽ phá vỡ ra một khe hở cũng rất khó khăn.
Căn cứ vào những ghi chép của Đan Tiêu cổ phái, lực phòng ngự của trận pháp bên ngoài ít nhất cũng có cấp độ phong hào Đại Đế. Trừ phi là cường giả Thiên vị thì mới có thể phá vỡ trận pháp bên ngoài.
Hiện tại xem ra trải qua thời gian quá lâu, linh mạch dưới trận pháp bế tắc, hệ thống trận pháp không thể vận chuyển hoàn mỹ, uy lực của trận pháp cuối cùng cũng bị ảnh hưởng.
Trước khi Giang Trần nhìn thấy những ghi chú kia hắn còn tưởng rằng những trận pháp này tồn tại từ cổ chí kim không biến đổi.
Có ba đệ tử Cửu Dương Thiên Tông làm người thử qua, Giang Trần mới hiểu được, trận pháp bên ngoài Đan Tiêu cổ phái kỳ thực chưa được một phần mười lúc đỉnh phong, thậm chí không tới một phần hai mươi.
Đương nhiên tất cả cũng không phải không thể hoàn thiện, chữa trị.
Chỉ cần khơi thông linh mạch dưới trận pháp, tu bổ hoàn thiện hệ thống trận pháp là có thể khiến cho hệ thống trận pháp khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.
Chỉ là đây cũng không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được.
Hơn nữa nơi ba gia hỏa này xông vào cũng chỉ là dược viên thượng cổ mà thôi. Đây đã là cực hạn của bọn họ. Còn đối với cả di chỉ của Đan Tiêu cổ phái mà nói, dược viên thượng cổ cũng chỉ là một bộ phận bên ngoài.
Truyền tống trận đằng sau tế đàn mới chính là bộ phận tinh hoa của Đan Tiêu cổ phái.
Bộ phận kia đừng nói là ba đệ tử trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông này, coi như là người phong hào Đại Đế tới cũng cơ hồ không có hy vọng gì xâm nhập.
Giang Trần quyết định trước tiên nên rời khỏi Huyễn Ba sơn, trở lại Đan Kiền cung nhìn kỹ rồi mới nói tiếp.
Hắn đã rời khỏi đó hơn hai năm, quả thực đã có chút cảm giác nhớ nhung.
Tại một nơi thần bí trong Cửu Dương Thiên Tông.
Nơi này có ngàn vạn hồn đăng bản mệnh.
Những hồn đăng bản mệnh này đều là hồn đăng bản mệnh của những nhân vật trọng yếu trong Cửu Dương Thiên Tông. Cấp bậc cao nhất tự nhiên chính là những cự đầu trong Cửu Dương Thiên Tông, ví dụ như tông chủ, trưởng lão, tất cả Phủ chủ, Tuần sát sứ cao cấp, cùng với một ít đà chủ Đại phân đà.
Mà bộ phận bên phải chính là hồn đang bản mạng của thiên tài trẻ tuổi Cửu Dương Thiên Tông.
Nhìn kỹ có thể thấy hồn đăng bản mạng của thiên tài trẻ tuổi đều là màu đỏ. Mà hồn đăng bản mạng của những lão cự đầu trong Cửu Dương Thiên Tông thì là màu xanh.
Nơi này chính là một trong những cấm địa của Cửu Dương Thiên Tông, không có lệnh bài đặc thù căn bản không có cách nào tiến vào.
Mà người phụ trách trông coi nơi này chính là một vị chấp sự có địa vị tương đối cao trong Cửu Dương Thiên Tông.
Ngày hôm nay vị chấp sự kia đang trông coi hồn đăng bản mạng thì đột nhiên nghe tiếng rắc vang lên, một chiếc hồn đăng bản mạng màu đỏ đột nhiên bị nghiền nát.
Khi loại thanh âm báo hiệu điềm xấu này vang lên cũng có ý nghĩa chính là trong Cửu Dương Thiên Tông có một người vẫn lạc.
Có thể đặt hồn đăng bản mạng đều là nhân vật có máu mặt trong tông môn. Có thể là cự đầu trong tông môn, hoặc là thiên tài, đại biểu cho thế hệ hiện tại và tương lai của tông môn.
CHo nên mỗi một chiếc hồn đăng bản mệnh ở nơi này đều vô cùng quan trọng.
Chấp sự trông coi nơi này nghe thấy tiếng hồn đăng bản mạng vỡ vụng, trong lòng cả kinh, vội vàng nhìn lại, nhanh chóng nhìn thấy hai chữ trên hồn đăng bổn mạng đã bị nghiền nát - Thì Trinh.
- Thì Trinh? Đan vương nhị cấp Thì Trinh?
Trong lòng gã chấp sự kia như thắt lại, nhớ tới Thì Trinh, người này luận tu vi võ đạo, ở trong đám người trẻ tuổi của tông môn nhiều nhất chỉ là thiên tài nhất lưu, ngay cả nhất lưu cũng không tính.
Thế nhưng nếu nói như thiên phú đan đạo trong đám người trẻ tuổi mà nói thì Thì Trinh này tuyệt đối là siêu nhất lưu.
Cho nên hắn ta mới có tư cách đem hồn đăng bản mạng đặt ở nơi này, hơn nữa vị trí coi như gần phía trước.
Vị trí càng gần trước đại biểu cho một việc địa vị càng cao.
Khi chấp sự kia nhìn thấy hồn đăng bổn mạng của Thì Trinh bị nghiền nát, trong lòng thầm thở dài:
- Đan Vương nhị cấp, đợi một đoạn thời gian nữa tuyệt đối sẽ trở thành lục cấp, thậm chí là Đan Vương thất cấp. Trời cao đố kỵ anh tài. Thì Trinh này... Đáng tiếc a.
Tuy rằng kinh ngạc, thế nhưng vị chấp sự này không có đi báo cáo. Mà hắn định sau khi hết giờ mới đem tin tức này bẩm báo lên trên.
Dù sao tuy rằng địa vị của Thì Trinh không thấp, thế nhưng còn chưa tới mức một người vẫn lạc khiến cho tông môn chấn động.
Với tư cách là đệ tử Cửu Dương Thiên Tông, việc vẫn lạc ở bên ngoài cũng chỉ là một chuyện thường tình mà thôi.
Chỉ cần không phải có cấp bậc đặc biệt cao, bình thường vẫn lạc cũng không có ai quá ngạc nhiên.
Thời gian qua đi.
Phanh.
Lại một tiếng nghiền nát thanh thúy vang vọng. Trong lòng chấp sự trông coi kia thắt lại, nói:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hôm nay là ngày nào, tại sao lại liên tục có hồn đăng tan vỡ?
Trong cùng một ngày liên tục có hai ngọn hồn đăng bản mệnh tan v ỡ, đây cơ hồ chính là chuyện cực kỳ ít xảy ra. Trừ phi là xảy ra tông môn chinh chiến mới xảy ra loại chuyện như thế này.
*****
Thế nhưng mà gần đây tông môn cũng không chinh chiến ra bên ngoài a.
Chấp sự kia vội vàng nhìn lại, lúc này chủ nhân của hồn đăng bản mệnh vừa mới tan vỡ chính là thiên tài trận pháp - Ngô Hằng.
- Ngô Hằng? Ngô mập mạp kia sao? Không đúng, lá gan của tiểu tử này còn nhỏ hơn chuột, tính cách còn cẩn thận hơn so với hồ ly, tại sao lại...
Chấp sự này cơ hồ hoài nghi, liệu có phải có sự nhầm lẫn nào hay không? Ngô mập mạp kia gần đây đều giống như rùa đen rút đầu vậy.
- Việc lạ, việc lạ. Ban đầu là thiên tài đan đạo, sau đó lại là thiên tài Trận đạo. Gặp quỷ rồi hay sao?
Vị chấp sự kia thì thào tự nói, sắc mặt có chút khó coi, đã bắt đầu do dự xem có nên sớm đi bẩm báo việc này hay không.
Dù sao trong vòng một ngày chết hai, chuyện này cũng có chút khoa trương.
Nhưng mà hắn lại lập tức bác bỏ suy nghĩ này, dù sao trách nhiệm trông coi hồn đăng trọng đại, tự tiện rời khỏi cương vị là một chuyện vô cùng kiêng kỵ.
- Được rồi, hai người này sống hay chết cuối cùng vẫn không ảnh hưởng tới số mệnh của tông môn. Không cần phải ngạc nhiên lắm, có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Do dự một lát, vị chấp sự trông coi này vẫn quyết định sau khi hết giờ mới lại đi bẩm báo.
Nhưng mà chuyện khiến cho hắn giật mình hiển nhiên còn chưa kết thúc. Ngay khi trong lòng hắn vừa mới khôi phục lại sự bình tĩnh thì phanh một tiếng, lại có một chiếc hồn đăng bị nghiền nát.
Phương vị nơi có chiếc hồn đăng bị nghiền nát khiến cho thân thể vị chấp sự này nhảy dựng lên.
Vị trí hồn đăng bị nghiền nát lần này không ngờ lại ở vị trí đầu tiên trong đám đệ tử trẻ tuổi, nhìn kỹ không ngờ lại là chiếc hồn đăng bài danh thứ chín.
- Tào Tấn? Thập đại chân truyền Tào Tấn?
Gã chấp sự này đã không còn bình tĩnh được nữa, hắn hiểu được đã xảy ra chuyện lớn.
Trong vòng một ngày ba đệ tử trẻ tuổi của tông môn vẫn lạc. Hai người trước thi coi như thôi cũng được, thế nhưng người thứ ba này không phải là nhỏ, chính là một trong thập đại chân truyền.
Loại thiên tài cấp bậc như vậy vẫn lạc, tuyệt đối sẽ khiến cho tông môn chấn động.
Dù sao thiên tài trẻ tuổi của Cửu Dương Thiên Tông có hơn trăm vạn, th ế nhưng có thể ở trong vô số thiên tài trẻ tuổi tỏa sáng, tiến vào top mười mà nói, bất kể là thiên phú hay là số mạng, đều là tồn tại kinh người.
Loại thiên tài này vẫn lạc tuyệt đối là một đại sự.
HUống chi Tào Tấn này còn có một sư tôn khó dây vào, người này chính là một trong Tứ đại Thái Thượng trưởng lão của Cửu Dương Thiên Tông. Tào Tấn chính là đệ tử thân truyền của vị Thần Lôi trưởng lão kia.
Tứ đại Thái Thượng trưởng lão, địa vị gần với tông chủ và tuần sát sứ, địa vị với mấy phó tông chủ ngang nhau.
Nhân vật cự đầu như vậy thật vất vả mới bồi dưỡng ra đệ tử cấp bậc thập đại chân truyền, lại vô duyên vô cớ vẫn lạc, vị chấp sự kia suy nhgix một chút lập tức cảm thấy kinh hồn táng đảm.
Thậm chí hắn còn không biết nên đi bẩm báo như thế nào.
Nhưng mà hắn cũng biết, việc này tuyệt đối không thể kéo dài. Kéo dài càng lâu phiền phức của hắn càng lớn.
Không có một chút chần chờ nào, hắn phân phó một gã thuộc hạ:
- Lại đây trông coi, ta đi tổng bộ tông môn.
- Cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa xem?
Thần Lôi trưởng lão nghe thấy vị chấp sự kia báo cáo, cơ hồ cho rằng mình đã nghe lầm.
- Ta... Ta... Thuộc hạ trông coi hồn đăng, phát hiện hồn đăng bản mạng của Tào Tấn công tử bị nghiền nát.
Vị chấp sự này đối mặt với uy áp của Thần Lôi trưởng lão co rúm lại, hàm răng va chạm vào nhau tạo thành tiếng canh cách.
Thần Lôi trưởng lão bỗng nhiên đứng lên, trong mắt bắn ra quang mang giống như muốn ăn thịt người, tay nhấc vị chấp sự kia lên, nhanh chóng phóng như bay về phía nơi cấm địa đặt hồn đăng bản mạng.
Một phút đồng hồ sau, tiếng rống giận dữ của Thần Lôi trưởng lão truyền khắp sơn môn, kinh thiên động địa.
Vô số người trong Cửu Dương Thiên Tông cả kinh nhao nhao lao đầu ra, còn tưởng rằng trong Cửu Dương Thiên Tông xảy ra chuyện lớn gì đó.
Tin tức Tào Tấn vẫn lạc lập tức truyền khắp ngóc ngách của Cửu Dương Thiên Tông.
Thiên tài cấp bậc thập đại chân truyền, ở trong tông môn coi như trưởng lão bình thường cũng phải nể mặt họ ba phần. Bởi vì những người này qua vài thập niên nữa đều trở thành tồn tại khó động vào trong tông môn. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra mà nói, thành tựu của thiên tài cấp bậc thập đại chân truyền tuyệt đối không chỉ dừng lại ở mức độ một trưởng lão.
- Tra, nghiêm túc tra xét cho bổn tọa. Một khi ai cung cấp được manh mối có giá trị thưởng mười vạn Thánh linh thạch, một ngàn Thánh Anh đan.
Sau khi Thần Lôi trưởng lão xác nhận tin tức Tào Tấn vẫn lạc, hắn giận tím mặt, trọng thưởng cho kẻ nào cung cấp được manh mối hữu dụng.
Cửu Dương Thiên Tông vô cùng lớn, phân bổ khắp nơi, đệ tử trong tông môn tất cả lớn nhỏ ước chừng phải dùng đơn vị ngàn vạn mà tính. Đệ tử thân truyền của Thần Lôi trưởng lão cũng không thiếu.
Thế nhưng Tào Tấn không thể nghi ngờ chính là một trong những người đệ tử mà cả đời này hắn tự hào nhất.
Phá Nguyệt chùy, Phúc Hải kiếm, còn có Diệt Thế Âm lôi phù, sáu đạo Kim Cương Lang phù, những thứ tốt này đều là Thần Lôi trưởng lão ban cho Tào Tấn.
Bởi vậy có thể thấy được Thần Lôi trưởng lão này cưng chiều Tào Tấn tới cỡ nào.
Thần Lôi trưởng lão đã hơn ngàn tuổi, đệ tử thủ hạ thậm chí ngay cả tu vi Hoàng cảnh cũng có hai người, thế nhưng đều là môn hạ mà hắn thu từ mấy trăm năm trước. Hiện tại đều đã tự lập môn hộ, lông cánh đầy đủ, bản thân đã trở thành nhân vật cự đầu của tông môn.
Chỉ là người mà Thần Lôi trưởng lão ưng ý nhất chính là Tào Tấn.
Bởi vì Tào Tấn còn trẻ tuổi, lại có tiềm lực, trẻ tuổi như vậy mà kém nửa bước tiến vào Hoàng cảnh, loại tiềm lực như vậy hiển nhiên không phải là tồn tại mà Hoàng cảnh sơ giai mấy trăm tuổi kia có thể so sánh.
Chỉ là Thần Lôi trưởng lão quan niệm không ước thúc quá nhiều, cho nên đối với đệ tử trong môn hộ mình cũng không quản quá nhiều, thậm chí đối với việc môn hạ đệ tử ngao du bên ngoài cũng không để ý, ước thúc.
Cho nên hắn đối với lộ tuyến của Tào Tấn vừa qua cũng không rõ ràng cho lắm.
Mà cả Cửu Dương Thiên Tông, đại bộ phận mọi người đều lo việc của mình, có rất ít người đi quan tâm tới chuyện của người khác.
Cho nên sau khi Thần Lôi trưởng lão tuyên bố treo giải thưởng cũng không có ai có thể cung cấp manh mối có giá trị.
Cũng tương đương với việc căn bản không có ai biết rõ rốt cuộc Tào Tấn vẫn lạc ở nơi nào.
Chuyện này khiến cho Thần Lôi trưởng lão vừa sợ vừa giận.
Hắn vẫn luôn cảm thấy để cho đệ tử môn hạ thoải mái hạ sơn, càng có dã tính thì tầm mắt càng roojgn.
Thế nhưng hắn không ngờ khi áp dụng vào Tào Tấn này, tên đệ tử mà hắn đắc ý nhất chết như thế nào hắn cũng không biết.
Thần Lôi trưởng lão triệu tập cơ hồ tất cả thuộc hạ và môn đồ, rít lên nói:
- Tra ra cho ta. Cho dù lật tung trời cũng phải tra ra một ít manh mối cho bổn tọa.
← Ch. 0629 | Ch. 0631 → |