Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0635

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0635: Giải quyết Mê Thần chướng, tâm tư của sư tỷ
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


- Lập tức đi ngay sao?

Lão gia tử có chút giật mình nói:

- Vội vã, cấp bách như vậy sao? Thang Hồng còn muốn đi tham dự Vạn Tượng đại điển, cướp lấy một danh ngạch trên Tiềm Long bảng của Vạn Tượng đại điển a.

- Không có ý nghĩa gì đâu.

Giang Trần khoát khoát tay nói:

- Vạn Tượng đại điển lần này được tổ chức thuận lợi hay không cũng là vấn đề lớn.

- Nghiêm trọng như vậy sao?

- Có khả năng so với trong hình dung của ta còn nghiêm trọng hơn. Đan Trì cung chủ đã làm tốt công tác chuẩn bị giải tán Đan Kiền Cung.

Lão gia tử nghe vậy sắc mặt thoáng cái trầm xuống, ngữ khí ngưng trọng nói:

- Nói như vậy tình hình quả thực đã không xong rồi.

Nói tới đây lão gia tử cũng quyết đoán nói tiếp:

- Được, ta lập tức đi tìm đám người Thang Hồng, mang bọn họ trở lại Bảo Thụ tông. Nếu như đại thế đã mất, Bảo Thụ tông cũng học Đan Kiền Cung, tạm thời giải tán.

Bảo Thụ tông ở một phương diện nào đó cũng giống như Đan Kiền Cung, đều là tông môn có khí tiết, là tông môn có ngọn lửa tinh thần được truyền thừa.

Muốn bọn họ quỳ gối theo địch, bị người khác nô dịch là chuyện không có khả năng.

Giang Trần gật gật đầu, nói:

- Nếu như nghe được một ít tin tức gió thổi cỏ lay nào tốt nhất nên lập tức giải tán tông môn, rời khỏi Vạn Tượng Cương Vực. Mặc kệ tiền đồ rung chuyển cỡ nào, chỉ cần người vẫn còn thì sẽ có một ngày gặp lại nhau.

Diệp Trọng Lâu vỗ vỗ vai Giang Trần:

- Giang Trần, chuyện may mắn nhất cả đời này của lão phu, cũng là chuyện đắc ý nhất chính là quen biết ngươi. Yên tâm đi, tuy rằng thực lực của lão phu thấp kém, thế nhưng cũng đã sớm ngờ tới Vạn Tượng Cương Vực sẽ biến chuyển. Cho nên trước đó cũng đã sớm bố trí. Những bố trí này tuy rằng không có cách nào làm ảnh hưởng tới đại cục của Vạn Tượng Cương Vực, nhưng mà ta đã sắp xếp được mấy con đường lùi.

- Ồ? Lão gia tử định khi nào xuất phát?

- Ngày mai.

Lão gia tử vô cùng kiên quyết nói:

- Ngày mai ta sẽ tới chào từ biệt với Đan Trì cung chủ.

Giang Trần lại đưa cho lão nhân gia một đám Bồi Nguyên đan thượng phẩm, nói:

- Lão gia tử, những Bồi Nguyên đan thượng phẩm này người mang theo đi, đủ cho người mà Thang Hồng dùng rất lâu.

- Ở đây còn một khỏa Nguyên Nguyên đan, cũng đưa cho lão gia tử. Chờ sau khi người tấn thăng tới Nguyên Cảnh lục trọng, phục dụng khỏa đan dược này là có thể mạnh mẽ tăng lên một trọng mà không có di chứng gì. Có thể giúp người trong thời gian ngắn trùng kích Nguyên Cảnh thất trọng.

Giang Trần lại lấy ra trăm vạn Nguyên linh thạch thượng phẩm:

- Đây là trăm vạn Nguyên linh thạch thượng phẩm, là ta ở trong đan đấu của Huyễn Ba sơn kiếm được. Cũng đủ cho đám người lão gia tử dùng vài thập niên.

Trong lúc nhất thời Diệp Trọng Lâu cảm thấy hổ thẹn, thở dài nói:

- Giang Trần, ta vẫn luôn chịu ân của ngươi, lão phu thực sự là hổ thẹn, không biết dấu mặt vào nơi nào.

- Lão gia tử chớ nói vậy, nếu như lúc trước không có lão gia tử ở Thiên Quế vương quốc chiếu cố ta, chỉ sợ cũng không có Giang Trần ta ngày hôm nay.

Diệp Trọng Lâu cũng không khách khí với Giang Trần mà thu lại toàn bộ.

- Giang Trần, Bảo Thụ tông có ngươi, cho dù tông môn bị hủy tất sẽ có một ngày được phục hưng.

Lão gia tử nói.

- Đúng rồi lão gia tử, Phượng giao ngũ dực thú dung hợp chân long huyết mạch của người có thực lực như thế nào rồi?

Diệp Trọng Lâu vui vẻ nói:

- Phượng Giao ngũ dực thú không hổ là hậu duệ long tộc, nó hấp thu huyết mạch chân long so với ta còn dung hợp tốt hơn. Tu vi của nó đã sớm đột phá tới cấp độ tương đương với Thiên Nguyên cảnh nhân loại. Theo ta thấy, nó so với ta còn có tư cách trùng kích Thánh Cảnh hơn nhiều.

- Thánh Cảnh không phải là vân đề, thông qua Mộc Linh chi tuyền tẩy tủy phạt cân, lão gia tử đã sớm có hy vọng trùng kích Thánh Cảnh, thậm chí còn vô cùng lớn.

Giang Trần lại nói tiếp:

- Thang Hồng có thiên phú rất tốt, hy vọng Bảo Thụ tông có thể ưu tiên bồi dưỡng nó. Để cho hắn thuận lợi phát triển, thành tựu ngày sau của Thang Hồng không thể hạn lượng.

Kỳ thực thiên tài ở những địa phương nhỏ bé cũng có thiên phú không kém.

Chỉ là từ nhỏ bọn họ đã hưởng quá ít tài nguyên. Chênh lệch không phải thể hiện ở căn cốt, thiên phú, mà là bồi dưỡng hậu thiên.

Ứng vào trên người Thang Hồng thì điểm này càng rõ ràng. Sau khi tiến vào Đan Kiền cung, Thang Hồng được rất nhiều tài nguyên của Giang Trần trợ giúp, tu vi tăng lên cực nhanh, so với thiên tài của Đan Kiền Cung còn hung mãnh hơn.

Theo Giang Trần nhận xét, nếu như Thang Hồng có thể đạt được loại đãi ngộ như Tào Tấn thì thành tựu hôm nay chưa chắc đã kém Tào Tấn bao nhiêu.

Nói xong với lão gia tử, Tiết Đồng đi tới:

- Thiếu chủ, Lăng Bích Nhi tiểu thư lại vừa đưa tài nguyên tu luyện tới.

- Có ý gì?

Giang Trần sững sờ, chẳng lẽ Lăng Bích Nhi biết hắn trở về? Điều này là không có khả năng a.

- Từ khi trở về từ Huyễn Ba sơn, Lăng Bích Nhi tiểu thư mỗi tháng đều đưa tới tài nguyên tu luyện. Đối với đám người chúng ta đều vô cùng chiếu cố. Có mấy lần có một ít người có lòng làm loạn, định giương oai trước động phủ của chúng ta đều bị Lăng Bích Nhi giá huấn đuổi đi.

Giang Trần cười cười, nhớ tới Lăng Bích Nhi luôn muốn cứu phụ thân kia, trong lòng có cảm giác hổ thẹn. Hắn đã thiếu nợ một lời hứa hẹn từ hơn hai năm trước, lúc này cũng nên thực hiện.

Hắn lập tức khoát tay nói:

- Ta đi ra ngoài một chút.

Ngoài động phủ, thân ảnh xinh đẹp của Lăng Bích Nhi đứng ngoài động phủ, khí chất tựa như một ngọn núi băng, khiến cho nàng có cảm giác không hòa hợp với sơn môn.

Hơn hai năm không gặp, thời gian tàn khốc dường như không lưu lại được bất kỳ dấu vết nào trên người Lăng Bích Nhi.

Nàng vẫn thanh thuần như nước, lạnh nhạt như sương.

Chỉ là thân thể của nàng dường như lại gầy hơn một chút, khuôn mặt thanh tú cũng ngày càng hao gầy.

Vốn gần đây đều là Câu Ngọc tiếp đãi Lăng Bích Nhi, thế nhưng hôm nay Câu Ngọc lại không có tự tiện làm chủ mà để cho Tiết Đồng thông báo cho Giang Trần.

Thời gian hơn hai năm, mỗi tháng Lăng Bích Nhi đều chuẩn xác như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đều đưa tài liệu tu luyện tới động phủ cho bọn họ.

Ngay từ đầu Câu Ngọc muốn từ chối, thế nhưng Lăng Bích Nhi cũng không dây dưa, càng không giải thích câu nào mà trực tiếp bỏ tài nguyên tu luyện xuống rồi quay người rời đi.

Dần dà Câu Ngọc cũng không phải là người có ý chí sắt đá cho nên bị hành động của Lăng Bích Nhi làm cho cảm động.

Tuy rằng hơn hai năm qua, Câu Ngọc và Lăng Bích Nhi chưa nói được mấy câu, thế nhưng giữa nữ nhân với nhau mà nói, có đôi khi chỉ cần liếc nhìn một cái, một động tác rất nhỏ cũng có thể đoán được đối phương muốn nói gì.

Câu Ngọc có thể khẳng định, nữ tử giống như núi băng này đã yêu ai là yêu cả đường đi.

Tâm tình của Câu Ngọc, từ mâu thuẫn lúc ban đầu cho tới bây giờ chậm rãi bị hòa tan, rồi cho tới tiếp nhận, hiện tại, nàng đối với Lăng Bích Nhi đã chuyển thành bội phục và thưởng thức.

*****

Có thể kiên trì hơn hai năm như vậy, mặc kệ Lăng Bích Nhi xuất phát từ phương diện nào, đó cũng là hành động khiến cho Câu Ngọc bắt đầu kính nể.

Lăng Bích Nhi nghe thấy tiếng bước chân, nhanh chóng buông tài liệu tu luyện xuống. Đang muốn rời khỏi, thân thể mềm mại của nàng bỗng nhiên run lên một cái.

Trong đôi mắt thanh lệ kia đột nhiên tràn ngập vẻ không thể tin được.

Giang Trần.

Đúng vậy, lúc này lọt vào trong tầm mắt của nàng không ngờ lại thực sự là người nàng nhớ thương, là khuôn mặt quen thuộc mà nàng ngày nhớ đêm mong.

Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên gặp lại.

Giống như thời gian hơn ngàn ngày đêm đột nhiên thoáng cái bị xóa đi, chưa từng bao giờ có. Giống như là vừa mới hôm qua nàng rời khỏi động phủ, ngày hôm nay lại tới nơi này.

- Bích Nhi sư tỷ, từ khi chia tay cho tới bây giờ không có vấn đề gì chứ?

Giang Trần ung dung cười nói.

Lăng Bích Nhi bỗng nhiên xoay người sang chỗ khác, không ngờ lại nhanh chóng chạy về bên ngoài. Chạy được một nửa, bỗng nhiên dựa vào một cây đại thụ, không nhịn được nữa mà nhẹ nhàng khóc thút thít.

Nàng là thiếu nữ kiên cường, tự nhiên không muốn nhìn thấy Giang Trần nhìn thấy bộ dáng khóc lóc nỉ non của nàng.

Một lát sau, Lăng Bích Nhi nghe thấy tiếng chân của Giang Trần từ xa truyền tới, nàng vội vàng thu liễm tâm thần, lau vết nước mắt trên mặt, cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình.

Nàng biết rất rõ, Giang Trần cố ý khiến cho tiếng bước chân rất lớn, là muốn nhắc nhở nàng hắn đã tới.

Nghĩ tới Giang Trần là một nam tử biết hào tình vạn trượng, thế nhưng lại có tâm tư tỉ mỉ, tinh thế như vậy, trong lòng Lăng Bích Nhi không khỏi cảm thấy ngọt ngào.

- Bích Nhi sư tỷ, ba năm trước đây ta đã hứa với tỷ, thế nhưng không ngờ lại lâu như vậy. Không biết tình huống của lệnh tôn thế nào? Đi, chúng ta đi nhìn một chút.

Lăng Bích Nhi biết rõ Giang Trần sợ nàng xấu hổ, cho nên mới chủ động nhắc tới chuyện phụ thân nàng, làm phân tán sự chú ý của nàng.

Hai người sóng vai mà đi, một lát sau đã tới động phủ của Lăng Bích Nhi.

Cũng may Lăng Huệ Nhi không có ở nơi này, cũng bớt đi một màn khôi hài. Giang Trần đi tới trước giường Lăng Túc, nhìn thấy hốc mắt của Lăng Túc hõm sâu, chỉ còn da bọc xương.

- May mà không trở về qua muộn. Sư tỷ, mấy cọng linh dược kia ở đâu?

Lăng Bích Nhi nhanh chóng đem bốn gốc linh dược mà nàng đã chuẩn bị từ trước lấy ra.

Giang Trần hiện tại đã tiến vào Thánh Cảnh, cảnh giới thần thức đã tăng lên một mảng lớn, muốn trị liệu Mê Thần chướng so với hai ba năm trước đây mà nói, phần nắm chắc lại tăng lên nhiều.

Cơ hồ có thể nói là không có một chút sơ hở nào.

Nhưng mà cho dù vậy Giang Trần vẫn dùng trọn vẹn bảy ngày bảy đêm mới triệt để loại trừ Mê Thần chướng trong thức hải của Lăng Túc.

Cố nhấc hai đôi chân mệt mỏi bước ra ngoài, Giang Trần nhanh chóng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng, ân cần của Lăng Bích Nhi.

- Sư tỷ, Mê Thần chướng của lệnh tôn bởi vì thời gian quá dài. Nếu như lúc vừa mới trúng độc thì không cần phải phức tạp như hiện tại.

- Sư đệ, vậy...

- Đã không còn bất cứ việc gì nữa. Điều dưỡng mấy ngày lệnh tôn sẽ trở lại như trước, khỏe mạnh.

Giang Trần nhẹ nhõm cười nói.

Thân thể mềm mại của Lăng Bích Nhi run một cái, vội vươn tay chống vào bức tường, cuối cùng cũng không có thất thố. Bờ môi nhẹ nhàng rung động, trong đôi mắt đẹp tràn ngập nước mắt.

- Sư đệ, cám ơn đệ. Sư tỷ từng lập lời thề, ai chữa tốt bệnh của phụ thân ta, ta sẽ làm trâu ngựa cho người đó. Về sau...

Lăng Bích Nhi khẽ cắn môi, lấy hết dũng khí nói:

- Về sau mặc kệ sư đệ muốn làm gì ta, ta... Ta đều không cự tuyệt.

Lấy tính cách của Lăng Bích Nhi, có thể nói tới bước này đã có dũng khí lớn lắm rồi.

Đoạn thời gian gần đây có một lời đồn khiến cho toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực xôn xao, hơn nữa lời đồn này còn có một ít chứng cớ khiến cho người ta sau khi nghe thấy không nhịn được mà sẽ tin vài phần.

Đồn rằng lúc Vạn Tượng Cương Vực tan vỡ, có bảo vật trận quốc đột nhiên mất tích một cách ly kỳ, cho dù là thế lực ở trong Xích Đỉnh trung vực tiêu diệt Vạn Tượng đế quốc cũng không có điều tra ra được tung tích của hai kiện bảo vật trấn quốc này.

Khi hai kiện bảo vật trấn quốc này xuất hiện, là ngày mà Vạn Tượng Cương Vực phục hưng.

Mà lời đồn gần đây nói rằng, có một thuật sĩ am hiểm suy tính đã suy tính ra hai kiện ngọc tỷ truyền quốc cùng với long ấn trấn quốc sẽ xuất hiện trong lần Vạn Tượng đại điển này.

Lời đồn này mặc dù không truyền ra phạm vi quá lớn, thế nhưng trong sáu đại tông môn của Vạn Tượng Cương Vực lại có những lời đồn vô cùng rõ ràng.

Sự hấp dẫn của hai loại bảo vật này không cần phải nói.

Người đạt được hai kiện bảo vật này tương đương với việc đạt được tín vật truyền thừa của Vạn Tượng Đế quốc, đồng nghĩa với việc có được chứng cớ để nhất thống Vạn Tượng Cương Vực.

Mỗi một đỉnh cấp tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, cơ hồ đều có dã tâm như vậy.

Ai mà không muốn nhất thống Vạn Tượng Cương Vực, trở thành chúa tể của Vạn Tượng Cương Vực cơ chứ?

Ai mà không muốn tái hiện quá khứ huy hoàng của Vạn Tượng đế quốc, đạt được sự thống trị bất hủ?

Chỗ tốt vô cùng rõ ràng.

Địa vị được tăng lên, lũng đoạn tài nguyên.

Những hấp dẫn này khiến cho một loạt cường giả có dã tâm cảm thấy tim đập thình thịch.

Kể cả là Đan Trì cung chủ cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng lần Vạn Tượng đại điển này có nguy cơ bốn phía, có dấu hiệu sắp bao phủ toàn bộ Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng mà cơ hội vĩnh viễn luôn tồn tại song song với nguy hiểm.

Ngược lại sau khi Giang Trần trở về vô cùng ít xuất hiện. Nhắc nhở người Bảo Thụ tông rời đi, lại giải trừ Mê Thần chướng của Lăng Túc, trong lòng Giang Trần vẫn còn một chút lo lắng.

Thế nhưng Giang Trần cũng không có nhàn rỗi, sau khi từ động phủ của Lăng Bích Nhi trở về, Giang Trần quyết định tiến thêm một bước hoàn thiện Cứu Môn Phần Thiên trận của mình.

Trận pháp này còn có rất nhiều nơi cần hoàn thiện.

Lúc ấy bởi vì nguyên nhân thiếu thốn linh thạch cho nên Giang Trần chỉ phát huy ra được năm sáu thành uy lực của trận pháp. Nhiều lắm cũng chỉ phòng ngự được cường giả Thiên Thánh Cảnh.

- Lần Vạn Tượng đại điển này không biết sẽ xuất hiện biến cố gì? Lúc ta không có ở tông môn, trận pháp này cũng nên hoàn thiện một chút.

Hiện tại Giang Trần tài đại khí thô, trước khi hắn chỉ có mấy vạn nguyên thạch thượng phẩm để dùng. Thế nhưng mà hiện tại, sau mấy lần thu hoạch của hắn, trong túi ước chừng có hơn một ngàn vạn linh thạch, tự nhiên sẽ không thiếu một chút linh thạch để bày trận.

Hơn nữa hắn còn đạt được hai bộ trận kỳ của Đan Tiêu cổ phái.

Hai bộ trận kỳ này đều là bảo vật cấp bậc áp trục của Đan Tiêu cổ phái. Hai bộ trận kỳ này, mỗi một bộ đều có thể tách ra sử dụng. Giang Trần hiện tại dùng bộ phó trận kỳ kia.

Hắn định lần này phải làm lớn một chút, dứt khoát dùng trận kỳ truyền thừa của Đan TIêu cổ phái để bố trí hoàn thiện Cửu Môn Phần Thiên trận. f


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2349)