← Ch.0664 | Ch.0666 → |
Dù sao khí thế của Thánh Kiếm cung hiện tại đã bị áp chế hoàn toàn, nếu như sống mái với người ta hoàn toàn không có bất kỳ phần thắng nào a. Mà tiểu tử Giang Trần này lại cổ quái như vậy, khiến cho trong đầu bọn họ khó tránh khỏi có chút kiêng kỵ.
Trần trưởng lão mất mạng trong tay tiểu tử này, khó mà bảo đảm tiểu tử này sẽ không giết chết bọn họ.
Quả thực Uông Kiếm Vũ mạnh, thế nhưng vạn nhất Giang Trần này còn có thủ đoạn mạnh hơn nữa. Vậy thì kết quả của cuộc chiến kia khó mà nói trước được. Cho dù một ít cường giả có thể bảo vệ được mình, đám người trẻ tuổi có khả năng sẽ bị Giang Trần tiêu diệt hơn phân nửa. Chuyện này đối với Thánh Kiếm cung mà nói tuyệt đối là tai nạn.
Cho nên vô luận thế nào, bọn họ đều không muốn trận chiến này xảy ra.
Thắng, bọn họ không vẻ vang một chút nào. Một tông chỉ thắng một người trẻ tuổi thì có vẻ vang gì chứ?
Nếu như thua thì coi như mất mặt mũi. Không chỉ đơn thuần là mất mặt, thậm chí còn có khả năng tổn thương rất nhiều, từ nay về sau nguyên khí đại thương, không gượng dậy nổi.
Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, trận chiến này đều không thể diễn ra.
Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ buông tha, trong lòng những người khác đều âm thầm thở dài, kể cả là Uông Hàn trước đó không ai bì nổi lúc này cũng bị Giang Trần thu thập cho tới sợ hãi.
Hắn thầm nghĩ Giang Trần này chính là tà thần, không nên xuất hiện trước mặt mình. Đánh không được chẳng lẽ trốn cũng không được sao?
Mặc dù đối với Giang Trần hắn hận tới ngứa răng, thế nhưng Uông Hàn cũng bi ai biết rõ một việc, cả đời này của hắn chỉ sợ không có cách nào vượt qua đối phương.
Thấy người Thánh Kiếm cung thối lui, đám người Tiêu Dao tông vẫn còn cảm thấy có chút tiếc nuối. Bọn họ vẫn muốn nhìn trận náo nhiệt này một chút. Bọn họ muốn nhìn xem rốt cuộc Giang Trần dùng lực lượng một người đối phó một tông như thế nào.
Thế nhưng không ngờ vào thời khắc mấu chốt Uông Kiếm Vũ này lại co trứng lại.
Nhìn thấy Uông Kiếm Vũ lui bước, Hạng Vấn Thiên cũng thở dài một hơi. Đứng ở góc độ của hắn mà nói, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng trong Vạn Tượng Cương Vực xuất hiện chuyện tàn sát lẫn nhau, tự làm cho nguyên khí của Vạn Tượng Cương Vực đại thương.
- Đan Trì lão đệ, cho ta mặt mũi đi. Ân oán giữa các ngươi về sau lại giải quyết, được không?
Hạng Vấn Thiên nhìn về phía Đan Trì cung chủ nói.
Đan Trì cung chủ thản nhiên nói:
- Mặt mũi của Hạng lão ca tự nhiên tiểu đệ phải cho. Chỉ là đám người Thánh Kiếm cung này nhiều lần khiêu khích, lần này cho bọn chúng mặt mũi thì sẽ có lần sau. Tin rằng các người cũng nhìn thấy, cơ hồ mỗi một lần chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung chúng ta, Uông Kiếm Vũ này tự nhiên sẽ đứng ra cắn bậy.
Lời nói này quả thực không sai một chút nào, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Quả thực chỉ cần là chuyện liên quan tới Đan Kiền Cung, Thánh Kiếm cung nhất định là một trong những kẻ hung hăng nhảy ra nhất. Điểm này cho dù là ai cũng không có cách nào phủ nhận.
Hạng Vấn Thiên nhìn qua Uông Kiếm Vũ nói:
- Uông lão đệ, tình thế của Vạn Tượng Cương Vực hiện tại vô cùng nghiêm trọng. Ngươi nên nhìn đại cục một chút có được không? Nếu như quả thực đại nạn rơi xuống Vạn Tượng Cương Vực chúng ta, ngươi cảm thấy ân oán giữa hai tông môn các ngươi còn có ý nghĩa gì sao?
Uông Kiếm Vũ sao mà không biết đạo lý đó, chỉ là trước mặt thù hắn, hắn thà rằng bị địch nhân bên ngoài khi dễ chứ cũng không muốn nhìn thấy địch nhân mình trở nên mạnh mẽ.
- Hạng lão ca, mặt mũi ta cho lão ca. Lần Vạn Tượng đại điển này ta sẽ không gây chuyện nữa. Nhưng mà ân oán giữa Thánh Kiếm cung và Đan Kiền Cung sẽ không thể bỏ qua như vậy. Núi cao sông dài còn đó, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Uông Kiếm Vũ thở phì phò, khoát tay một cái, nói:
- Chúng ta đi.
- Đi sao?
Một trưởng lão Thánh Kiếm cung có chút ngạc nhiên hỏi.
Uông Kiếm Vũ cả giận nói:
- Không đi thì ở lại làm gì? Vạn Tượng cực cảnh không có phần Thánh Kiếm cung, chẳng lẽ còn đứng lại xem bọn chúng đắc ý sao?
Trong lúc nhất thời tất cả người của Thánh Kiếm cung đi ra ngoài.
Sau khi đi ra ngoài mấy dặm, một trưởng lão thấp giọng nói:
- Cung chủ, chúng ta rời khỏi nơi này thật sao?
Uông Kiếm Vũ khẽ mỉm cười, nói:
- Rời khỏi? Nào có dễ nhưu vậy? Trước tiên cứ mai phục, đợi bọn chúng từ Vạn Tượng cực cảnh đi ra, sau khi tách ra, chúng ta sẽ tập kích Đan Kiền Cung. Tiểu tặc Giang Trần này nhất định phải giết, nếu như cho hắn cơ hội, sau này sẽ không giết được tiểu tử đó nữa.
Dù sao thực lực của Giang Trần tăng lên quá nhanh, thực tế vừa rồi một mình hắn đứng ra khiêu chiến lực một tông. CHuyện này chẳng những khiến cho Uông Kiếm Vũ cảm thấy bị mạo phạm mà trong lòng còn xuất hiện sự kiêng kỵ lần đầu tiên hắn cảm thấy được.
Cho dù tiểu tử kia có khoác loác, thế nhưng không thể nghi ngờ tiểu tử này nhất định có tiền vốn đối kháng với Thánh Kiếm cung, nếu không tiểu tử này tuyệt đối sẽ không cuồng ngạo như vậy.
Cho nên phương thức tốt nhất đối với Giang Trần bây giờ không phải là giao chiến trên lôi đài mà là đột nhiên tập kích, đánh lén. Ám toán đối phương, khiến cho hắn không kịp trở tay.
Nếu như dùng thủ đoạn đánh lén có thể khiến cho đối phương thì dễ xử lý hơn nhiều.
Thánh Kiếm cung có thể ngồi lên vị trí thứ hai trong Vạn Tượng Cương Vực cũng không phải chỉ có hư danh không, hoặc ít hoặc nhiều đều có át chủ bài thực sự.
Luận võ trong đại điển chấm dứt, Vạn Tượng Tiềm Long bảng được công bố. Danh tự Giang Trần đứng ở trên đầu bảng, lấy được vinh quang quán quân của Vạn Tượng Tiềm Long bảng.
Bên Đan Kiền Cung cao hứng bừng bừng, không ngừng chúc mừng Giang Trần. Ngay cả Niếp Trùng vốn không phục lúc này cũng tâm phục khẩu phục.
Hắn không có biện pháp không phục, bởi vì thực lực mà Giang Trần biểu hiện ra ngoài đã không phải là thứ mà Niếp Trùng hắn có tư cách không phục. Nói thật dùng thực lực của Niếp Trùng, ngay cả tư cách ghen ghét Giang Trần còn không có.
Muốn ghen ghét cũng phải là thiên tài cấp bậc như Hạng Tần mới có tư cách ghen ghét.
Vạn Tượng cực cảnh cũng sở hữu ba khu vực, tổng cộng có cửu tọng. Tam trọng đầu tiên là tam tọng bên ngoài, tam trọng ở giữa chính là nội cảnh, gần tam trọng là ngoại cực cảnh.
Quy tắc của đại điển những lần trước, top mười sáu trong luận võ đều có tư các tiến vào ngoại cực cảnh.
Mà trước ba mươi hai đều có thể tiến vào nội cực cảnh.
Từ ba mươi ba tới một trăm chỉ có thể hoạt động bên ngoài ngoại cực cảnh, tuyệt đối không thể tiến vào nội cực cảnh.
Đương nhiên, Vạn Tượng Cực cảnh này chỉ có mở ra trong chín ngày mà thôi.
Cũng tương đương với việc, thế giới cửu trọng của Vạn Tượng cực cảnh, mỗi một trọng chỉ có thời gian một ngày.
Đương nhiên trong lịch sử của Vạn Tượng đại điển cũng có rất nhiều thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, thế nhưng thiên tài lấy được kỳ ngộ ở ngoại cực cảnh cơ hồ không có.
Thậm chí có rất ít người đi qua bên ngoại cực cảnh, mặc dù có đi vào cũng không thu hoạch được gì, căn bản không có cách nào tìm được truyền thừa từ nơi đó.
*****
Nghe nói những người ở ngoại cực cảnh khi đi ra ngoài từng nói, bên trong ngoại cực cảnh cơ hồ không có cái gì.
- Giang Trần, mấy ngươi các ngươi đều tiến vào top mười sáu. Theo đạo lý mà nói đều có tư cách tiến vào ngoại cực cảnh. Thế nhưng ta không dối các ngươi, ta đã từng đi qua ngoại cực cảnh, nhưng mà ở ngoại cực cảnh này quả thực ta không tìm được cái gì. Những truyền thừa ta nhận được đều là từ bên trong nội cực cảnh. Chuyến đi này của các ngươi nên tự minh suy xét cho kỹ, nên tìm kiếm truyền thừa trong nội cực cảnh hay là xông ra ngoại cực cảnh. Tất cả đều do các ngươi tự mình lựa chọn.
Đan Trì cung chủ là người từng trải, cũng chỉ có ân cần khuyên bảo mà thôi.
Hiển nhiên hắn cũng bằng lòng chia sẻ kinh nghiệm của mình đối với đám hậu bối này.
Đi ngoại cực cảnh có khả năng nhận được thu hoạch lớn, thế nhưng càng có khả năng không thu hoạch được gì. Đi nội cực cảnh, có lẽ phải cạnh tranh với rất nhiều người, thế nhưng truyền thừa trong nội cực cảnh rất nhiều, có khả năng không nhỏ nhận được chỗ tốt.
Nên lựa chọn thế nào Đan Trì cung chủ để cho những người trẻ tuổi này tự mình quyết định.
Tuy rằng hắn là tông chủ, thế nhưng lại không có khả năng quyết định thay bọn họ.
- Giang Trần, ngươi lựa chọn thế nào.
Thẩm Thanh Hồng hiếu kỳ hỏi.
- Đi vào rồi nói sau, thời gian chín ngày thực sự không nhiều lắm. Chúng ta có thể đi ra tới ngoại cực cảnh hay không lại là một vấn đề.
Giang Trần cười cười nói.
Quân Mặc Bạch mỉm cười gật đầu, dường như rất đồng ý cách nói của Giang Trần.
Lăng Bích Nhi nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên Giang Trần lựa chọn thế nào nàng lựa chọn thế đó.
tht cũng Quân Mặc Bạch nhìn thấy Lăng Bích Nhi như vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy đắng chát. Hai người biết rõ trong lòng Lăng Bích Nhi đã lựa chọn Giang Trần.
Nữ nhân giống như núi băng này cuối cùng vẫn bị Giang Trần hòa tan, xâm nhập vào trong lòng nàng.
Về phần Niếp Tùng, hắn không tiến vào top mười sáu, cũng không cần quan tâm tới vấn đề này. Hắn có thể tiến vào nội cực cảnh đã vô cùng không tệ rồi.
Vốn hắn đã bị loại từ vòng thứ nhất, may mà dựa vào danh sách dự bị mới tiến được vào top sáu mươi tư. Về sau bởi vì vận khí tốt, rút thăm tốt cho nên mới tiến vào top ba mươi hai. Mới đạt được cơ hội tiến vào nội cực cảnh.
Nếu không mà nói, ngay cả nội cực cảnh hắn cũng không có tư cách tiến vào.
- Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Mọi người chuẩn bị một chút, Vạn Tượng cực cảnh sắp được mở ra.
Vạn Tượng cực cảnh cũng có phong ấn, hơn nữa phong ấn này là lúc Xích Đỉnh trung vực xâm lấn cũng không có cách nào mạnh mẽ phá vỡ.
Dù sao Vạn Tượng cực cảnh này dung hợp tinh hoa tính mạng của lịch đại cường giả của Vạn Tượng Cương Vực, thậm chí ngay cả tinh hoa tính mạng của Phong hào Đại Đế cũng được dung hợp.
Trừ phi cấp độ đạt tới cấp bậc này, nếu không muốn mạnh mẽ phá vỡ phong ấn này là chuyện không có khả năng.
Cho nên những cường giả của Xích Đỉnh trung vực kia sau khi thử cũng không phá vỡ được phong ấn của Vạn Tượng cực cảnh, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ qua.
Nhưng mà địa phương niết bàn của cường giả Hoàn gcarnh này mỗi một địa vực đều có. Cũng không chỉ đơn thuần mỗi Vạn Tượng Cương Vực mới có.
Nói trắng ra là mộ địa của cường giả, một cái lăng mộ mà thôi.
Xích Đỉnh trung vực cũng có loại địa phương như vậy, thế nhưng cường đại hơn nhiều. Cho nên người Xích Đỉnh trung vực tuy rằng muốn đi vào. Thế nhưng cũng không quá mức khát vọng.
Dù sao cường giả có thể phá vỡ phong ấn này cũng chưa chắc thèm chú ý tới Vạn tượng cực cảnh của Vạn Tượng Cương Vực.
- Chư vị, nhớ kỹ chỉ có thời gian chín ngày. Sau chín ngày phải bóp nát ngọc giản truyền tống. Nếu không các n gươi sẽ bị kẹt trong Vạn Tượng cực cảnh. Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn, năng lượng sinh mệnh rất yếu ớt. Ta không dám đảm bảo các ngươi có thể chống đỡ được qua ba mươi năm hay không, có thể đợi được tới lần tiếp theo hay không.
Hạng Vấn Thiên nhìn qua từng người, nghiêm túc nói.
Giang Trần nhìn Đan Trì cung chủ và Hoàng Nhi vẫy tay một cái, đồng thời truyền âm nhắc nhở:
- Cung chủ, cẩn thận đề phòng. Ta hoài nghi người Thánh Kiếm cung tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ. Thậm chì ta còn cảm thấy trong Vạn Tượng đại điển này sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng, hiển nhiên hắn cũng sớm hiểu rõ việc này cho nên hắn truyền âm lại:
- Nhớ kỹ chuyện ta dặn dò ngươi.
Chuyện hắn dặn dò là muốn Giang Trần theo dõi Quân Mặc Bạch.
Giang Trần gật gật đầu nhìn về phía Hoàng Nhi.
Trong lòng Hoàng Nhi khẽ rung động, tính tình của nàng trời sinh không màng danh lợi, thế nhưng giờ phút này nàng có một loại xúc động muốn đi vào cùng với Giang Trần.
Nhưng mà loại xúc động này rất nhanh đã bị lý trí tỉnh táo của nàng chiến thắng, nàng biết rõ, nếu như nàng muốn theo vào sẽ khiến cho Giang Trần cực kỳ khó xử.
Cho nên nghĩ một lát nàng vẫn quyết định đợi ở bên ngoài thì hơn.
- Hoàng Nhi cô nương, nếu như bên ngoài có biến cố gì, hy vọng nàng sẽ chiếu cố Đan Kiền Cung một hai.
Giang Trần cũng không sĩ diện mà nhờ vả nàng.
Hắn biết rõ người lần trước đuổi đi Tào Tấn nhất định là Hoàng Nhi cô nương. Nhất định không có khả năng là một cường giả khác. Trong Vạn Tượng Cương Vực này làm sao có cường giả nào có thể dọa Tào Tấn rời đi. Mà vừa vặn lại có thiện ý với Đan Kiền Cung.
Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Cho nên cũng chỉ có thể là Hoàng Nhi cô nương này.
Hoàng Nhi mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, lại không nói gì.
Vạn Tượng cực cảnh là nơi niết bàn của cường giả Hoàng cảnh, ai cũng không rõ nơi này rộng lớn bao nhiêu. Không gian này từ thời thượng cổ đã xuất hiện, dung hợp áo nghĩa không gian, thoạt nhìn là một thế giới vô biên vô hạn, có khả năng ở trong bản đồ của Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng lại căn bản không tìm thấy vị trí của nó.
Cho nên một trăm người trong Vạn Tượng Tiềm Long bảng bị ném vào bên trong Vạn Tượng cực cảnh này không thể nghi ngờ chính là ném một trăm hòn đá xuống biển rộng, rất khó tạo thành bọt nước.
Lăng Bích Nhi vốn định đi cùng Giang Trần một đường, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh, nàng mới phát hiện ra, rõ ràng nàng theo đồng môn tiến vào, thế nhưng sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh lại rơi vào các địa phương khác nhau, bên người nào còn bóng dáng của Giang Trần.
Giờ phút này Giang Trần cũng rơi vào một nơi khác trong Vạn Tượng cực cảnh, thăm dò bốn phía một phen hắn mới phát hiện ra trong vòng vài dặm chung quanh không có thân ảnh một người nào.
Trong lúc nhất thời giống như tiến vào một khu vực hoang vu vô cùng. Mà khu vực này dường như là một thế giới bên ngoài vậy.
Sắc trời âm u, thế giới âm u, cơ hồ không có một chút sinh cơ nào.
Tuy rằng khắp nơi trên mặt đất đều trải đầy các loại thực vật, lại vô cùng tươi tốt, thế nhưng bộ dáng của những thực vật này dường như cũng không có gì khác so với bên ngoài.
← Ch. 0664 | Ch. 0666 → |