← Ch.0682 | Ch.0684 → |
- Sư tôn, tiểu tiện nhân này mật báo, không bằng trước tiên khiến cho nàng ngậm miệng lại?
Uông Hàn khó chịu vô cùng, bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa.
Cầm Ma tông chủ khoát tay nói:
- Không cần, để cho nàng ta hô, nàng hô càng lớn càng tốt. Từ lời kể của các ngươi về Giang Trần, tiểu tử kia hẳn là người trọng tình trọng nghĩa. Chỉ cần hắn ta nghe được nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.
Uông Hàn nghe vậy có chút xấu hổ. Ngay cả sư tôn cũng nói Giang Trần có tình có nghĩa, so sánh với Giang Trần, Uông Hàn hắn vừa thấy cường giả của Xích Đỉnh trung vực đã đi phản bội theo địch. Chênh lệch giữa hai người quả thực không phải lớn bình thường.
Lăng Bích Nhi mắng hắn là kẻ thất bại trước mặt Giang Trần, đây không khác nào là đâm dao vào đúng chỗ đau của Uông Hàn. Uông Hàn cũng biết điểm này, thế nhưng hắn lại không muốn thừa nhận, cho nên mới quê quá hóa khùng.
Uông Hàn mở miệng, dường như còn muốn nói gì đó, Cầm Ma tông chủ bỗng nhiên biến sắc, khóe miệng lập tức nở nụ cười quỷ dị.
- Uông Hàn, Uông Kiếm Vũ, nhìn tiểu nữu này, ta đi một chút.
Cầm Ma tông chủ ra lệnh một tiếng, thân thể đã sớm hóa thành một cơn lốc màu vàng, bắn về phía trước.
Uông Kiếm Vũ cười một tiếng dữ tợn, tiến lên chế trụ Lăng Bích Nhi.
Lăng Bích Nhi biến sắc, tay bóp nát một đạo phù lật, độn quang lóe lên, thân ảnh nàng lập tức biến mất.
Uông Kiếm Vũ thấy thế thầm kêu một tiếng không tốt, lập tức hóa thành độn quang đuổi theo.
Sắc mặt Uông Hàn thoáng cái trở nên trắng bệch. Nếu như Uông Kiếm Vũ không phải tổ phụ của hắn hắn đã sớm chửi ầm lên rồi.
- Đuổi theo cho ta.
Uông Hàn vung tay lên, những người còn lại của Thánh Kiếm cung vẻ mặt xám ngoét, không dám có chút không vui nào.
Trước đó bọn họ đều là trưởng lão Thánh Kiếm cung, địa vị không thấp hơn Uông Hàn là bao.
Nhưng mà hiện tại Uông Hàn là đệ tử của Cầm Ma tông chủ, địa vị so với Uông Kiếm Vũ còn cao hơn. Bọn họ nào dám không nghe sai bảo.
Cả đám nhanh chóng đuổi theo.
Cách đó hơn mười dặm, ở một mảnh cát vàng đột nhiên có một tòa cung điện nguy nga xuất hiện. Chiếm diện tích chừng mấy trăm mẫu.
Cầm Ma tông chủ đuổi theo đầu tiên dừng lại, đứng ở cách đó ngàn mét, nhìn về phía tòa cung điện nguy nga, trong lúc nhất thời vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc.
Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ ra, ở trong ngoại cảnh cực cảnh này lại có một tòa cung điện đứng sừng sững như vậy.
Theo hắn thấy, ngoại cảnh cực cảnh này căn bản không có một chút năng lượng sinh mệnh nào chấn động, ở chỗ này lại có cung điện, vậy thì có ý nghĩa thế nào?
Càng khiến cho hắn giật mình chính là trước cung điện kia đột nhiên có một đạo thân ảnh đứng đó, thân ảnh này nhìn qua tuổi còn rất trẻ, thế nhưng trên người lại có một cỗ khí độ.
- Giang Trần?
Cầm Ma tông chủ hơi kinh hãi, nghẹn ngào quát.
Giang Trần lạnh lùng nhìn qua Cầm Ma tông chủ nói:
- Các hạ là người phương nào? Nếu như ta nhớ không lầm trong Vạn Tượng Cương Vực này không có người nào như ngươi?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
- Tốt, tốt, tốt, không thể tưởng tượng được trong đám người trẻ tuổi của Vạn Tượng Cương Vực lại có người như ngươi, không biết là can đảm hay là vô tri không biết sợ?
Trong khi nói chuyện, Uông Kiếm Vũ cùng với người Thánh Kiếm cung đã nhanh chóng chạy tới, trong mắt Uông Kiếm Vũ tràn ngập vẻ sợ hãi.
- Đại nhân, tiểu nữu kia...
Sắc mặt Cầm Ma tông chủ phát lạnh, nói:
- Người đâu?
- Sư tôn, tiện nhân kia giảo hoạt, thậm chí còn có phù lật bỏ chạy, thoáng cái bóp nát phù lật, nhờ độn quang chạy trốn.
Uông Hàn thở dốc nói.
Cầm Ma tông chủ giận tím mặt trừng mắt nhìn Uông Kiếm Vũ quát:
- Phế vật.
Uông Kiếm Vũ im lặng, lúng ta lúng túng, đầu cúi thấp, thế nhưng cũng khong dám chống đối nửa câu. Tuy rằng trong lòng của hắn rất là ủy khuất, cảm thấy rõ ràng Cầm Ma tông chủ ngươi muốn ra vẻ, không chịu cấm chế với tiểu nữu kia, nếu không mà nói tiểu nữu này làm sao có cơ hội chạy trốn được?
Nhưng mà Cầm Ma tông chủ lại lập tức nhếch miệng cười nói:
- Trốn thì trốn, chính chủ đã xuất hiện, tiểu nữu kia không còn quan trọng nữa.
Uông Hàn nhướng mày, lại nhìn về phía Giang Trần ở trước cung điện, vẻ mặt chấn động, lập tức mừng rỡ như điên nói:
- Giang Trần, súc sinh nhà ngươi, quả thực đúng là thương hoa tiếc ngọc a.
Sắc mặt Giang Trần lạnh nhạt:
- Uông Hàn, nếu như ta là ngươi, ta sẽ ngoan ngoan cụp đuôi làm ngươi. Không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ nương tựa vào Xích Đỉnh trung vực, nhận giặc làm cha. Nhưng mà quan hệ của các ngươi rất loạn a. Uông Kiếm Vũ là tổ phụ của ngươi, ngươi nhận Xích Đỉnh hoàng đế làm cha. Vậy thì Uông Kiếm Vũ không phải biến hóa nhanh chóng, trở thành lão tử của Xích Đỉnh hoàng đế sao?
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Uông Kiếm Vũ đại biến, trong mắt tràn ngập vẻ kiêng kỵ. Tại sao hắn lại không biết Giang Trần đang cố ý gài hắn, muốn ném hắn lên trên đống lửa.
Tuy rằng chuyện nhân Xích Đỉnh hoàng đế làm cha là hư ảo, thế nhưng Uông Hàn nhận Cầm Ma tông chủ làm sư phụ, đây là sự thực.
Mà hắn là tổ phụ của Uông Hàn, trên phương diện bối phận quả thực là trưởng bối của Cầm Ma tông chủ.
Trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh của Cầm Ma tông chủ ứa ra.
Khuôn mặt của Cầm Ma tông chủ kia thì lạnh nhạt, dường như đối với những lời này vô cùng thờ ơ, mà hắn chỉ lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Giang Trần, đột nhiên mở miệng cười khặc khặc, vô cùng quái dị:
- Tiểu tử, ngươi rất nhanh mồm nhanh miệng.
Trong khi nói chuyện khóe miệng Cầm Ma tông chủ nở nụ cười quỷ dị, đồng thời...
Hắn giơ tay lên, bảy cái dây đàn tạo thành xu thế thất tinh phóng lên trời, bắn ra quang mang vạn trượng. Bảy cái dây đàn ở trong hư không giăng khắp nơi, tạo thành từng đạo thiên la địa võng dày đặc, tinh tế.
- Xuống cho ta.
Cầm Ma tông chủ khẽ quát một tiếng, tay vỗ xuống, trong hư không đột nhiên có một đạo động quang đánh vào trên những chiếc dây đàn tạo thành thiên la địa võng kia.
Sưu Sưu Sưu Sưu...
Trong hư không phát ra tiếp va đập chói tai, độn quang bị thiên la địa vòng bằng dây dàn ngăn cản, từ trong độn quang có một đạo thân ảnh rơi xuống, rõ ràng chính là Lăng Bích Nhi đã bỏ chạy.
Cầm Ma tông chủ cười lớn một tiếng, một tay hóa thành một đạo chưởng ấn cực lớn, đem Lăng Bích Nhi nắm vào trong tay.
Biến cố cực nhanh, cơ hồ có thể nói là trong nháy mắt.
Từ khi Cầm Ma tông chủ ra tay cho tới khi Lăng Bích Nhi bị bắt cơ hồ chỉ trong một hô hấp. Ngay cả người mạnh mẽ như Uông Kiếm Vũ cũng không rõ là ai ra tay.
Đợi sau khi nhìn thấy Lăng Bích Nhi trong hư không bị bắt lấy, lúc này bọn họ mới chợt hiểu ra. Trong lúc nhất thời giật mình không nhỏ, đối với thực lực và thần thông của cường giả Hoàng cảnh kính nể không thôi.
Giang Trần ở phía xa xa khi nhìn thấy Cầm Ma tông chủ ra tay cũng vô cùng đề phòng. Chỉ là hắn lập tức hiểu ra người đối phương muốn ra tay lại không phải là hắn.
*****
Chờ tới lúc hắn kịp phản ứng thì độn quang của Lăng Bích Nhi đã bị ngăn lại. Vốn trong lời nói của đám người Uông Kiếm Vũ Giang Trần cho rằng Lăng Bích Nhi đã chạy trốn, thế nhưng không nghĩ rằng Lăng Bích Nhi còn không có đi xa, mà lại chạy trở về, một lần nữa trở thành tù binh của đối phương.
- Ha ha, tiểu nữu nhà ngươi, không ngờ lại cuồng dại như vậy. Rõ ràng đã chạy thoát lại trở về đi tìm cái chết. Chẳng lẽ muốn làm một đôi uyên ương với tiểu tử này hay sao?
Trong tiếng cười của cầm ma tông chủ tràn ngập vẻ đắc ý, hiển nhiên đối với thực lực siêu đẳng của mình vô cùng tự hào.
Vốn hắn còn có chút bận tâm, lo lắng Giang Trần cũng có loại phù lật cường đại chạy trốn giống như vậy. Vạn nhất Giang Trần vận dụng loại phù lật cường đại đó chạy trốn, nếu như ra bên ngoài có lẽ hắn còn có biện pháp đuổi theo.
Thế nhwung ở nơi này là bên trong Vạn Tượng cực cảnh, năng lượng sinh mệnh yếu ớt, muốn toàn lực đuổi bắt kẻ lẩn trốn mà nói, chưa hẳn có mười phần nắm chắc.
Hiện tại sau khi Lăng Bích Nhi bổ trốn lại chạy trở về, tương đương với việc lại khiến cho hắn lần nữa có át chủ bài khống chế Giang Trần, khiến cho Giang Trần muốn chạy trốn cũng không có cách nào đào tẩu.
Người ta là nữ nhân chạy trốn được mà còn quay lại cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ vứt bỏ người ta lại mà tự mình chạy trốn?
- Giang Trần, nữ tử này có tình có nghĩa với ngươi, ngay cả lão phu cũng không thể không bội phục. Tiểu tử ngươi không ngờ lại có mị lực lớn như vậy, có thể khiến cho một nữ tử như hoa như ngọc đối với ngươi chung tình, không để ý tới an nguy mà trở về cứu ngươi. Ngươi nói xem lão phu có nên thành toàn cho các ngươi, cho các ngươi được như ý nguyện làm một đôi uyên ương cùng xuống suối vàng hay không?
Cầm Ma tông chủ cười lớn, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn qua Giang Trần.
Lăng Bích Nhi vốn muốn lẩn trốn tới, mang theo Giang Trần cùng bỏ chạy. Kết quả không cẩn thận lại một lần nữa rơi vào trong tay Cầm Ma tông chủ.
Trong lúc nhất thời lòng Lăng Bích Nhi nóng như lửa đốt, kêu lên:
- Sư đệ, ngươi đi mau, không cần lo lắng cho ta. Xích Đỉnh trung vực xâm lấn quy mô lớn, tất cả các tông trong Vạn Tượng Cương Vực sinh tử không rõ. Sư đệ, đệ mau chóng rời khỏi đây, bảo toàn tính mạng, sau này báo thù cho mọi người.
Giờ phút này Lăng Bích Nhi đã không để ý tới sinh tử của mình, nàng thậm chí còn có chút tự trách. Nàng cảm thấy bản thân mình vốn có ý tốt, thế nhưng rốt cuộc lại liên lụy tới Giang Trần.
Giờ phút này nàng thầm nghĩ Giang Trần nên tranh thủ thời gian rời khỏi nơi này, không nên vì mình mà bị liên lụy, như vậy sẽ khiến cho cảm giác tội lỗi của nàng nhẹ đi đôi chút.
Uông Hàn nghe vậy quả thực sợ Giang Trần vứt bỏ Lăng Bích Nhi mà chạy trốn.
Hắn cười lạnh liên tục:
- Giang Trần, không phải vừa rồi ngươi rất biết ăn nói sao? hiện tại ngươi thử hung hăng càn quấy xem? Tiện nhân kia luôn một lòng với ngươi. Để ta nhìn xem ngươi có nhẫn tâm vứt bỏ nàng ta hay không?
Giờ phút này trong lòng Giang Trần quả thực có lo lắng, nhưng mà cho dù thế trong lòng hắn lại không rối loạn. Ý nghĩ trong đầu liên tục vận chuyển, trong lòng đã có cách đối phó.
- Uông Hàn, loại tiểu nhân nhận giặc làm cha như ngươi không xứng nói chuyện với ta.
Giang Trần nói xong, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Cầm Ma tông chủ:
- Các hạ là người nào trong Xích Đỉnh trung vực?
Cầm Ma tông chủ cười ha hả nói:
- Tiểu tử, ngươi giả bộ không nghe thấy lão phu nói sao? Đã như vậy lão phu dứt khoát phối hợp với ngươi. Lão phu là tông chủ Bão Cầm tông.
- Bão Cầm tông?
Vẻ mặt Giang Trần không chút biểu tình, gật gật đầu nói:
- Ta đã nhớ kỹ, nói đi, ngươi muốn thế nào?
Lăng Bích Nhi ở trong tay đối phương, hiển nhiên Giang Trần cũng không muốn dùng sức mạnh.
Cầm Ma tông chủ lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, hiển nhiên là đang tự hỏi nên mở miệng thế nào.
Không ngờ Uông Hàn lại lớn tiếng nói:
- Trước tiên đem tất cả linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp trên người ngươi ra đây. Còn có đan phương Vạn THọ đan, đều hiến cho sư tôn nhà ta.
Khóe miệng Giang Trần nhếch lên, vô cùng lạnh lẽo, hiển nhiên không thèm để ý tới Uông Hàn mà nhíu mày nói với Cầm Ma tông chủ:
- Bão Cầm tông hẳn là không có người kế tục cho nên mới thu nhận loại người tiểu nhân như vậy đúng không?
Cầm Ma tông chủ cười nhạt một tiếng nói:
- Tiểu tử ngươi không cần châm ngòi ly gián. Loại mánh khóe này của ngươi không có tác dụng với lão phu. Lời Uông Hàn nói là lời lão phu nói, trước tiên đem những vật kia giao ra đây.
Lão nhân này tâm cơ thâm trầm, vui buồn không để lộ ra trên nét mặt.
Uông Hàn nghe vậy trong lòng vui vẻ.
Giang Trần thì khác, lúc này trong lòng hắn vô cùng ngưng trọng, lão nhân này dấu muối cũng không tiêu, xem ra quả thực khó đối phó. Cường giả Hoàng cảnh, đây là lần đầu tiên Giang Trần chống lại.
Nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút hoảng hốt nào mà chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Các hạ bắt nạt người trẻ tuổi như Giang mỗ ta sao? Cảm thấy đầu óc ta không dùng được sao? Ngươi không tiếc một cái giá lớn tự mình tiến vào Vạn Tượng cực cảnh truy sát là chỉ đơn giản vì ít linh dược và đan phương sao? Ngươi muốn ta ngoan ngoãn giao ra những vật kia, như vậy có khác gì ta mang tính mạng mình giao cho ngươi đâu?
Cầm Ma tông chủ cười quái dị nói:
- Nói như vậy ngươi muốn tự mình nhìn thấy lão phu hưởng dụng tiểu sư tỷ xinh đẹp này của ngươi?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh nói:
- Thế cục hiện tại đã như vậy không cần phải một đao chém đôi. Ngươi là cường giả Hoàng cảnh, ta và sư tỷ không có thực lực đối kháng. Nếu như ngươi gây bất lợi với sư tỷ ta, thì ta cũng không ngại hủy đi những linh dược kia, lại cùng với các ngươi liều mạng. Sư tỷ tình nghĩa với ta, tự nhiên ta phải hồi báo. Nhưng mà các ngươi muốn nhẹ nhàng lấy đi số linh dược này thì nằm mơ đi.
Lời này rất rõ ràng, đừng có ép tới ngọc đá cùng tan. Cho dù ngươi mạnh thế nào nhiều lắm chỉ diệt được hai người chúng ta, muốn lấy đi linh dược một cách hoàn mỹ đó là chuyện nằm mơ.
Cầm Ma tông chủ khẽ giật mình, đây là điểm hắn lo lắng nhất. Vạn nhất Giang Trần này không phối hợp, trực tiếp hủy đi linh dược, coi như hắn giết kẻ này mười lần, trăm lần thì có ý nghĩa gì nữa.
Hắn tới đây mục tiêu hàng đầu là lấy được những linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp kia, còn có đan phương Vạn Thọ đan.
Nếu như những thứ này bị hủy đi, hắn giết hai đệ tử trẻ tuổi của Đan Kiền Cung thì có ý nghĩa gì?
Về phần tra tấn lăng nhục Lăng Bích Nhi, loại chuyện này cũng chỉ để cho Uông Hàn hả giận, đối với Cầm Ma tông chủ hắn mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa nào.
Sắc mặt Cầm Ma tông chủ trầm xuống nói:
- Giang Trần, ngươi muốn thế nào?
← Ch. 0682 | Ch. 0684 → |