Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0688

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0688: Hoàng Nhi lại ra tay
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Giang Trần đột nhiên cười ha hả nói:

- Nói như vậy linh dược Thiên cấp ngươi cũng không muốn? Linh dược Địa cấp ngươi cũng không muốn? Đan phương Vạn Thọ đan ngươi cũng không muốn? Còn nữa... Nơi hạ lạc của Lâm Hải, nằm vùng của Bất Diệt Thiên Đô các ngươi các ngươi cũng không muốn biết sao?

Cung Vô Cực nghe thấy cái tên Lâm Hải, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Lâm Hải này là quân cơ mà Cung Vô Cực hắn bồi dưỡng, xếp vào trong Bắc Minh tông, từ trước tới nay chưa từng thu lưới. Giờ phút này nghe thấy Giang Trần nhắc tới cái tên Lâm Hải, Cung Vô Cực làm sao có thể không kinh hãi được cơ chứ.

Quân cờ này hắn ném sâu như vậy, làm sao Giang Trần này có thể biết được?

Nói thật linh dược Thiên cấp và linh dược Địa cấp tuy rằng có lực hấp dẫn mười phần, thế nhưng so với đại sự mà Bất Diệt Thiên Đô tìm kiếm ngàn năm mà nói, cho dù là linh dược Thiên cấp cũng phải đứng sang bên.

- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi đang muốn nói cái gì? Chuyện của Lâm Hải ngươi nghe ai nói?

Giang Trần bắt đầu nói hươu nói vượn:

- Trong Vạn Tượng đại điển, Lâm Hải bạo lộ thân phận, còn phải nghe ai nói sao? Bởi vì cái gọi là chó chắc chắn sẽ cắn người. Cửu Dương Thiên Tông cũng như vậy mà Bất Diệt Thiên Đô các ngươi cũng như vậy. Rất âm hiểm, không ngờ lén lút sắp xếp người. Như vậy xem ra Xích Đỉnh trung vực cũng đã sớm nằm trong sự khống chế của các ngươi a.

Giang Trần nhìn thấy tình hình này đã đại khái suy đoán ra được một ít.

Hắn vẫn cho rằng Cửu Dương Thiên Tông là tai họa lớn nhất của Vạn Tượng Cương Vực. Thế nhưng không thể tưởng tượng được Bất Diệt Thiên Đô luôn ẩn nhẫn ít xuất hiện mới là độc thủ sau lưng lớn nhất.

Ngay cả Xích Đỉnh trung vực không ai bì nổi cũng là do Bất Diệt Thiên Đô điều khiển.

Điểm này hiển nhiên ngay cả Cửu Dương Thiên Tông cũng không nghĩ tới.

Hiển nhiên nếu không phải Cung Vô Cực cảm thấy Giang Trần và Hoàng Nhi không làm được điều gì thì hắn cũng sẽ không bại lộ thân phận của mình.

Bố cục của Cửu Dương Thiên Tông thì rõ ràng, Bất Diệt Thiên Đô thì âm thầm điều khiển. Hôm nay thoạt nhìn đều là quân cờ của Bất Diệt Thiên Đô.

Cung Vô Cực lạnh nhạt cười nói:

- Tiểu tử ngươi cũng biết không ít nha. Cửu Dương Thiên Tông? Bọn chúng tự cho rằng mình thông minh, làm ra cá gì mà ngọc tỷ truyền quốc và long ấn trấn quốc, muốn mượn đao giết người. Chúng ta bất quá chỉ muốn tương kế tựu kế mà thôi. Theo mạch suy nghĩ của bọn chúng mà tiến vào a. Ha ha, người Xích Đỉnh trung vực diệt Vạn Tượng Cương Vực, Cửu Dương Thiên Tông muốn làm người tốt, Bất Diệt Thiên Đô ta há có thể khiến cho bọn chúng toại nguyện được cơ chứ?

Giang Trần nghe vậy mà nổi da gà, trong náy mắt hiểu rõ toàn bộ chân tướng.

Không thể tưởng tượng được một Vạn Tượng Cương Vực nho nhỏ lại dẫn tới các thế lực khắp nơi điên cuồng bố cục.

Cửu Dương Thiên Tông muốn mượn đao giết người, đưa tới Xích Đỉnh trung vực trấn áp Vạn Tượng Cương Vực. Cửu Dương Thiên Tông thừa cơ nhảy ra chủ trì công đạo, thừa cơ nhúng tay vào Vạn Tượng Cương Vực.

Thế nhưng không ngờ sau lưng Xích Đỉnh trung vực lại có Bất Diệt Thiên Đô điều khiển.

Bởi vì như vậy cho nên kế sách mượn đao giết người của Cửu Dương Thiên Tông chỉ là cơ hội cho Xích Đỉnh trung vực tiến vào Vạn Tượng Cương Vực mà thôi.

Về phần chuyện Cửu Dương Thiên Tông thừa cơ đi ra chủ trì công đạo, Bất Diệt Thiên Đô làm sao có thể để cho chuyện này xảy ra dược cơ chứ?

Giữa các tông môn nhất phẩm kiềm chế lẫn nhau, cuối cùng lại triệt tiêu lẫn nhua.

Sau khi hiểu rõ những chuyện này, trong lúc nhất thời Giang Trần cảm thấy vô cùng bi ai cho Vạn Tượng Cương Vực. Vạn Tượng Cương Vực này hoàn toàn là nằm cũng trúng đạn.

Tai nạn của Vạn Tượng Cương Vực đã được dự đoán từ trước, bắt đầu từ khi Phi Vũ đại đế chạy vào trong Vạn Tượng Cương Vực cũng đã được gieo mầm tai họa.

Còn lần tai họa này bất quá chỉ là kéo dài từ sự kiện của Phi Vũ đại đế mà thôi.

Mà hắn cùng với Đan Kiền Cung, bất quá chỉ là người bị đại thế xô đẩy, là người vô tội bị liên quan tới.

Trong lúc nhất thời Giang Trần cảm nhận được càng thêm rõ ràng cái gì gọi là mạnh được yếu thua, tất cả tàn khốc như vậy, trực tiếp như vậy.

Cường giả mây mưa thất thường, kẻ yếu chỉ có thể để cho người ta mặc sức chém giết.

Giang Trần cố nén việc vận dụng động phủ cung điện, hắn biết rõ cấm chế trên động phủ cung điện kia chỉ còn một lần công kích.

Nếu như dùng ở nơi này xong, kế tiếp muốn đi nghĩ cách cứu viện đám người Câu Ngọc, con át chủ bài này coi như sẽ không có.

Cho nên tuy rằng hắn khẳng định có thể diệt sát đám người Cung Vô Cực này, thế nhưng hắn vẫn cố gắng nén cảm xúc này trong lòng.

Khoàn thù hằn này sau này tính toán một thể.

Ngay lúc này một thuộc hạ áo xám bước nhanh tới, nói với Cung Vô Cực:

- Cung đại nhân, có hai con dê béo, chỉ bắt được một cái, một tên khác đã nhanh chân đào tẩu rồi.

Nói xong hắn đẩy một người đằng sau tới, rõ ràng là Thẩm Thanh Hồng.

Giang Trần nhìn thấy Thẩm Thanh Hồng lại một lần nữa bị bắt lập tức im lặng. Thế nhưng biết được Lăng Bích Nhi đã chạy thoát, trong lòng Giang Trần âm thầm thở dài một hơi.

Sắc mặt Cung Vô Cực trầm xuống:

- Tới nước này còn để cho địch nhân chạy trốn?

Người áo xám kia lắp bắp nói:

- Tiểu nữu kia dường như có Độn Không phù cường đại, thuộc hạ không thể nào đón đầu được nàng ta, quả thực là tà môn.

Cung Vô Cực hừ lạnh một tiếng, khoát tay nói:

- Một đám phế vật, nếu như lại có lần sau Cung mỗ không ngại khiến cho các ngươi nhớ lâu một chút.

Chưởng môn Lôi Âm môn tiến lên nịnh nọt nói:

- Cung đại nhân, hai con dê béo này giao cho Lôi Âm môn chúng ta đi.

Tông chủ Cự Côn tông vội nói:

- Cung đại nhân, Cự Côn tông ta nguyện cống hiến sức lực.

Cung Vô Cực lạnh lùng gật đầu nói:

- Không cần phải tranh, bổn tọa muốn đích thân đối phó với đầu chân long kia. Không thể tưởng tượng được a. Trong Vạn Tượng Cương Vực này lại có cả chân long.

Giang Trần khẽ nhíu mày, truyền âm cho Hoàng Nhi:

- Hoàng Nhi cô nương, lần này liên lụy tới nàng, nàng đi theo ta, ta sẽ liều chết phá vòng vây.

Hoàng Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, truyền âm nói:

- Giang công tử, đây là lĩnh vực Hoàng cảnh, Độn Không phù bình thường chỉ sợ phá không được. Ta tới thử xem.

Hoàng Nhi gần đây bình tĩnh, thế nhưng giờ phút này trong giọng nói cũng mang theo vài phần ngưng trọng.

- Hoàng Nhi tiểu tỷ, trên người của nàng có Bách Thế Đồng Tâm chú, không thể động tới thần thức.

Giang Trần vội nói.

- Giang công tử, sống chết trước mắt, không quản được nhiều. Ngươi chuẩn bị Độn Không phù, Hoàng Nhi tranh thủ phá vỡ lĩnh vực đối phương. Chỉ cần có một khe hở là có thể dùng Độn Không phù bỏ chạy được.

Giang Trần nghe Hoàng Nhi kiên quyết như vậy đã biết rõ nàng đã có chủ ý từ trước.

Hắn cũng hiểu rõ, nếu như mình không sử dụng con át chủ bài cuối cùng, muốn phá lĩnh vực Hoàng cảnh của đối phương, xác suất thành công kỳ thực cũng không cao.

- Long huynh, nhanh về đây.

Giang Trần âm thầm truyền âm với Long Tiểu Huyền.

*****

Cùng lúc đó quanh thân Hoàng Nhi đột nhiên xuất hiện một cành trúc màu xanh biếc, gióng như viễn cổ đồ đằng phóng lên trời.

Quang mang màu xanh biếc kia ầm ầm phóng về phía vòng cung khuyết tràn ngập trên bầu trời kia.

Oanh.

Vòng cung khuyết trên hư không đột nhiên run rẩy kịch liệt, nhanh chóng bị phá ra một cái động.

Cùng lúc đó Giang Trần nghiến nát Độn Không phù.

Một đạo độn quang bao phủ Giang Trần và Hoàng Nhi, theo sát đạo quang mang màu xanh kia, bắn ra khỏi vòng cung khuyết kia, trong nháy mắt biến mất trên bầu trời.

Biến cố đột nhiên xảy ra quá nhanh, cơ hồ tất cả mọi người không kịp có phản ứng.

Phản ứng của Cung Vô Cực coi như nhanh nhất, hắn nhìn thấy một đạo quang mang màu xanh phóng lên lĩnh vực mình, trong lòng vẫn còn âm thầm cười lạnh, cảm thấy hai tiểu gia hỏa này không biết tự lượng sức mình, vậy mà mưu toan phá hỏng lĩnh vực Hoàng cảnh.

Thế nhưng mà hắn còn chưa kịp cười lạnh lâu thì sắc mặt lập tức đại biến.

Lĩnh vực Hoàng cảnh của hắn trực tiếp bị đánh ra một lỗ thủng lớn. Đối phương theo sát đạo quang mang kia, trực tiếp biến mất không còn tung tích, không coi sự có mặt của hắn vào đâu.

Lĩnh vực Hoàng cảnh tương liên với thần thức của hắn, lĩnh vực bị pháp thần thức của hắn tự nhiên cũng bị chấn động cực lớn, trong lúc nhất thời không có hành động kế tiếp.

Chờ sau khi thần thức hắn khôi phục, độn quang đã sớm biến mất không còn tung tích.

Trong lúc nhất thời nơi này yên tĩnh, yên tĩnh tới mức chỉ còn tiếng hít thở do áp lực cực lớn.

Lôi Âm môn cũng tốt, Cự Côn tông cũng vậy, tất cả mọi người đều ngoan ngoãn đứng đó, không dám biểu lộ ra một chút nào.

Ngay vừa rồi Cung Vô Cực, Cung đại nhân còn phê bình bọn họ là đám phế vật, để cho một con dê béo trong đó chạy đi. Không ngờ sau một khắc, hai con dê béo lớn hơn trực tiếp chạy đi trước mặt Cung đại nhân, Cung Vô Cực.

Tình huống một trước một sau, quả thực giống như là Cung Vô Cực đại nhân tự đánh vào mặt mình.

Lúc này ai dám có một chút biểu hiện gì mới là lạ. Thời điểm này bất luận ai có biểu lộ gì rất có thể sẽ khiến cho Cung Vô Cực đại nhân hiểu lầm là ngươi đang giễu cợt hắn.

Cung Vô Cực trợn hai mắt, đột nhiên ngửa mặt lên trời thét dài, hung hăng đánh một quyền, nện vào động phủ Giang Trần trước mặt.

Oanh.

Một tòa động phủ hoàn toàn sụp xuống, hóa thành một mảnh phế tích.

- Đuổi theo cho ta, mặc kệ phải trả một cái giá lớn nào cũng phải bắt được hai hỗn đản này cho ta.

Cung Vô Cực cơ hồ bạo nộ, miệng lớn tiếng gào thét, nước bọt bay tứ tung.

Giờ phút này thực sự hắn đã thất thố.

Dùng tu vi và thân phận cường giả Hoàng cảnh tứ trọng của hắn, lại để cho một tiểu tử tu vi Thánh Cảnh chạy đi, chuyện này quả thực vô cùng nhục nhã.

Cung Vô Cực đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ánh mắt hung ác quét ngang một vòng nói:

- Nhớ kỹ, chuyện ngày hôm nay bất luận một chút tin tức nào cũng không được tiết lộ. Nếu như tin tức ngày hôm nay có ai tiết lộ nửa câu, bổn tọa sẽ đích thân dẫn người đi diệt hai tông Lôi Âm, Cự Côn các ngươi.

Cung Vô Cực vô cùng bá đạo, không để cho ai có cơ hội lên tiếng hỏi lại.

Ánh mắt hắn hung hãn quét qua, khiến cho tông chủ Cự Côn tông, Lôi Âm môn run rẩy, chỉ có thể khúm núm gật đầu đồng ý.

Tuy rằng bản thân bọn họ đều là cường giả Hoàng cảnh nhị trọng.

- Đại nhân, vậy thì tiểu tử này...

Môn chủ Lôi Âm Môn chỉ vào Thẩm Thanh Hồng, nói:

- Có cần dùng một đao đánh chết tiểu tử này hay không?

- Chậm đã, tiểu tử này đi cùng với bọn chúng tới đây. Quan hệ có lẽ không tệ, trước tiên nạy từ trong miệng hắn ra một ít tin tức. Có lẽ có tin tức hữu dụng.

Thẩm Thanh Hồng cười ha hả:

- Kẻ sĩ có thể giết chứ không thể chịu nhục. Các ngươi có thể bắt ta, có thể giết ta. Muốn Thẩm Thanh Hồng ta làm phản đồ, phản bội đồng môn là chuyện nằm mơ.

- Chậc chậc, tiểu tử ngươi bây giờ mạnh miệng đúng không? Đợi sau khi cực hình dùng lên trên người ngươi, ngươi muốn mạnh miệng nữa cũng khó.

HIển nhiên Thẩm Thanh Hồng cũng đã ôm tâm lý phải chết cho nên nhổ một cái, nói:

- Muốn giết cứ giết, muốn bức cung ta, nằm mơ sao? Nhớ kỹ, hôm nay các ngươi làm gì với Đan Kiền Cung, ngày sau Giang Trần sư đệ nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần. Ha ha, Thẩm Thanh Hồng ta vô năng không đợi được tới ngày đó. Nhưng mà một ngày nào đó nhất định sẽ tới ngày đó. Nhất định...

Nói xong Thẩm Thanh Hồng kêu lên một tiếng, chân nguyên trong cơ thể ầm ầm trào dâng, thúc dục tới cực hạn.

Rầm rầm.

Không ngờ Thẩm Thanh Hồng lại lựa chọn tự bạo thần hồn.

Trong lúc nhất thời ở nơi này hỗn loạn.

Hiển nhiên ngay cả Cung Vô Cực cũng không có ngờ tê tù binh này lại rắn rỏi tới vậy.

Một thiên tài Thánh Cảnh tự bạo, lực uy hiếp cũng không nhỏ. Mấy thiên tài trẻ tuổi của Lôi Âm môn và Cự Côn tông đứng ở bên người Thẩm Thanh Hồng đều bị ảnh hưởng tới, chật vật không thôi, đều bị vết thương không nhẹ. Còn có một người bị thương nặng, hấp hối.

Biến cố ngoài ý muốn này khiến cho tâm tình Cung Vô Cực càng thêm khó chịu.

Hắn khoát tay nói:

- Đuổi.

Hai người Giang Trần và Hoàng Nhi mượn độn quang một đường liên tục gia trì Độn Không phù, liên tục chạy ra hai ba ngàn dặm, sau đó mới dừng lại ở một nơi hẻo lánh.

Cũng không phải là Độn Không phù của Giang Trần không đủ dùng mà hắn cảm nhận được rõ ràng tình huống của Hoàng Nhi cô nương không đúng.

Thần thức của Giang Trần cực kỳ nhạy cảm, hắn phát giác ra Bách Thế Đồng Tâm chú của Hoàng Nhi dường như có xu thế không áp chế nổi.

Hắn lập tức vội vàng dừng lại, triệu hồi ra Băng Hỏa yêu liên, trực tiếp độn thổ xuống dưới đất mấy trăm trượng. Tìm được một nơi hẻo lánh trong lòng đất, mở ra một không gian có thể dung thân, sau đó mới dìu Hoàng Nhi ngồi xuống dưới đất.

- Hoàng Nhi cô nương, nàng cứ ngồi trước đi, ta sẽ niệm Phạm Âm độ hồn chú cho nàng.

Giang Trần cũng biết Hoàng Nhi cô nương nhất định đã vận dụng thần thức quá độ, dẫn tới Bách Thế Đồng Tâm chú phát tác. Lúc trước hắn đã trị liệu qua cho Hoàng Nhi, thế nhưng cũng chỉ được phần ngọn mà không trị được phần gốc.

Bách Thế Đồng Tâm chú này nếu như chỉ áp chế thì có thể áp chế vài thập niên, thậm chí trên trăm năm.

Điều kiện tiên quyết là không được vận dụng thần thức quá độ.

Một khi sử dụng thần thức quá độ, sẽ khiến cho Bách Thế Đồng Tâm chú trong thần thức tỉnh lại, như vậy độ khó khi áp chế càng thêm lớn.

Giang Trần nhìn qua Hoàng Nhi đã gần như hôn mê, toàn thân không ngừng run rẩy, hắn biết rõ đây là dấu hiệu của Bách Thế Đồng Tâm chú khi sắp phát tác.

Hắn vội vàng tĩnh tâm lại, từng lần, từng lần, không ngừng niệm Phạm Âm Độ hồn chú.

Phạm Âm độ hồn chú không ngừng được niệm, biên độ run rẩy của thân thể Hoàng Nhi chậm rãi giảm bớt.

Giang Trần không dám dừng lại. Tuy rằng niệm tới miệng đắng lưỡi khô, thế những vẫn kiên trì, từng lần lại từng lần. Như vậy trọn vẹn mười hai thời thần, cũng chính là một ngày đêm, thân thể Hoàng Nhi thi thoảng mới run lên, khôi phục lại một tia tri giác.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)