← Ch.0691 | Ch.0693 → |
- Thông minh.
Giang Trần cười nhạt nói.
- Ta muốn ngươi lập một thiên địa thệ ước, nếu như ta đem Đinh Vinh sư huynh tới, chẳng những ngươi không được giết ta mà còn phải cho ta giải dược.
- Yên tâm đi, ta đã không có ý định giết ngươi, cũng không cần phải nuốt lời. Nhưng mà không được bạo lộ kế hoạch của ta. Ngươi phải tìm một nơi hẻo lánh trốn chừng mấy tháng.
- Có thể.
Trương lão tam cũng quyết tâm nói.
Hai người đạt thành giao dịch, Giang Trần cũng dùng thiên địa thệ ước với Trương lão tam. Sau khi nghe thấy thiên địa thệ ước, Trương lão tam thoáng cái lại trở nên bình tĩnh.
Tuy rằng hắn ta sợ chết, thế nhưng là người thông minh cho nên hắn biết rõ mình có thể giữ được cái mạng này hay không phải dựa vào hành động lần này.
Giang Trần thì nói với Hoàng Nhi:
- Chúng ta trước tiên thay đổi trang phục, giả mạo hai người kia một chút.
Hoàng Nhi là đại sư dịch dung, Giang Trần ở phương diện này cũng không kém, giả mạo Mộc Cao Kỳ dấu diếm tất cả người trong Vạn Tượng đại điển, cho nên việc này đối với bọn họ mà nói không có độ khó quá lớn.
Rất nhanh Giang Trần đã biến thành Hoa sư huynh bị Long Tiểu Huyền thôn phệ.
Mà Hoàng Nhi thì biến thành Phong sư huynh kia.
- Trương lão tam, ngay bây giờ ngươi đi tìm Đinh Vinh kia. Nói cho hắn biết chúng ta tìm được manh mối của linh dược Thiên cấp. Có thể dẫn Đinh Vinh một mình tới đây hay không phải dựa vào bổn sự của ngươi. Nhớ kỹ thông minh lên một chút. Một khi chuyện bại lộ, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó cứu được.
Giang Trần liên tục dặn dò.
Trương lão tam cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.
- Đưa ta ra ngoài đi.
Sau khi Trương lão tam được đưa ra ngoài, cố gắng bình phục tâm tình một chút, lúc này mới chạy như bay về phía đóng quân. Trên đường đi rất nhiều đội ngũ tuần tra nhìn thấy Trương lão tam cho nên cũng không có kiểm tra.
Dù sao đều là người một nhà, cũng không có gì mà tra.
Trương lão tam một đường chạy về nơi trú quân. Dùng địa vị của hắn muốn gặp Đinh Vinh kỳ thực không đủ tư cách.
Nhưng mà hắn lại là thủ hạ của Hoa sư huynh kia, đại biểu cho Hoa sư huynh, cho nên hắn dùng danh nghĩa của Hoa sư huynh, rất nhanh gặp được Đinh Vinh kia.
Đinh Vinh với tư cách là thiên tài trẻ tuổi trong top ba của Lôi Âm môn, địa vị cực cao.
- Trương lão tam? Nếu như ta nhớ không nhầm bây giờ ngươi đang tuần tra mới đúng, ngươi chạy tới nơi này làm gì?
Đinh Vinh bề ngoài nhìn qua hào hoa phong nhã, thế nhưng mỗi một hành động, câu nói đều toát lên vẻ uy nghiêm của thượng vị giả.
Trương lão tam lấm la lấm lét nhìn những đồng môn bên cạnh Đinh Vinh kia một chút, cười hắc hắc nói:
- Đinh sư huynh, có một ít chuyện đệ muốn một mình báo cáo với huynh một chút.
Đinh Vinh môi hồng răng trắng, bộ dáng nhìn qua giống công tử hào hoa phong nhã, nghe vậy khẽ nhướng mày.
Mấy cường giả bên cạnh hắn lại quát:
- Truong lão tam, không được lén lén lút lút. Có việc gì cứ nói thẳng. Thời gian của Đinh sư huynh quý giá, không có thời gian nói chuyện với ngươi.
Trương lão tam chỉ cười làm lành nói:
- Đinh sư huynh, việc này là Hoa sư huynh phái đệ tới, trên người mang trọng trách trọng đại, Hoa sư huynh bảo ta phải một mình bẩm báo với sư huynh.
Đinh Vinh nhìn Trương lão tam thật lâu, nhìn thấy vẻ mặt lén lén lút lút của Trương lão tam, vốn bằng vào đảm lượng và bổn sự của Trương lão tam hiển nhiên không có khả năng có bất kỳ ác ý nào với Đinh Vinh hắn.
Hắn lập tức vung tay lên, ý bảo những người khác lui ra.
- Trương lão tam, nếu như Đinh mỗ phát hiện ngươi nói lời vô nghĩa, hậu quả tự ngươi hiểu rõ.
Đinh Vinh lạnh nhạt cảnh cáo.
Sau khi thấy những người khác tránh đi, Trương lão tam mới hạ thấp giọng nói:
- Đinh sư huynh, vừa rồi đệ và Hoa sư huynh, Phong sư huynh đi tuần tra, trong lúc đó không ngờ lại phát hiện ra một gốc linh dược, dường như là linh dược Thiên cấp, Hoa sư huynh cũng không dám kết luận một cách đơn giản, cho nên...
- Ngươi nói cái gì?
Vẻ mặt Đinh Vinh đại biến, linh dược Thiên cấp có ý nghĩa thế nào, Đinh Vinh hắn hiểu rõ.
Cho dù là môn chủ Lôi Âm môn, cũng chưa chắc có thể nhận được một gốc linh dược Thiên cấp.
Chỉ có những phong hào Đại đế kia mới có tư cách dùng linh dược Thiên cấp a.
Không thể không nói, hành động của Trương lão tam vô cùng tốt, hắn tới trước một bước, vẻ mặt ngưng trọng nói:
- Gốc linh dược kia bị một cỗ lực lượng phong ấn, Hoa sư huynh cũng từng thử qua, thế nhưng chung quy vẫn chênh lệch một chút. Huynh ấy bảo đệ về bẩm báo, đệ... Đệ có chút tư tâm, không có trực tiếp đi tìm trưởng lão dại nhân mà một mình đến... đến đây nói cho Đinh sư huynh.
Đinh Vinh nghe xong đã đại khái hiểu rõ.
Trương lão tam này muốn nịnh nọt hắn, cho nên một mình đem tin tức này nói cho hắn. Muốn mượn tin tức linh dược Thiên cấp hiện tại đến nịnh bợ hắn.
Đinh Vinh với tư cách là một trong ba đại thiên tài của tông môn, địa vị cực cao. Dùng địa vị của Trương lão tam, bình thường quả thực khó mà nịnh bợ được hắn.
Trong lúc nhất thời Đinh Vinh đã tin bảy tám phần.
- Còn có ai biết rõ tin tức này nữa?
Ngữ khí của Đinh Vinh vô cùng ngưng tọng.
- Hoa sư huynh và Phong sư huynh đều biết. Nhưng mà bọn họ đều đang ở nguyên tại chỗ, không dám rời khỏi. Chỉ phái đệ trở về tìm viện binh. Tiểu đệ cảm thấy linh dược Thiên cấp rơi vào trong tay người khác còn không bằng rơi vào trên tay thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn chúng ta, cho nên...
Đinh Vinh cũng là người lanh lợi, biết rõ Trương lão tam đang nịnh nọt, tranh công, cho nên lập tức vỗ vỗ bả vai Trương lão tam, nói:
- Ngươi rất tốt. nếu như làm được chuyện Đinh mỗ nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.
Lời nói rất đẹp, thế nhưng lại không có tỏ vẻ một chút nào.
Trong lòng Trương lão tam thầm mắng, thế nhưng biểu hiện trên mặt lại tất cung tất kính.
- Đinh sư huynh, đệ đi trước dẫn đường.
Đinh Vinh gật đầu nói:
- Ngươi chờ chút, ta đi sắp xếp một chút.
Cái gọi là sắp xếp một chút chỉ đơn giản là che mắt người khác, để cho người khác không hỏi hắn đi đâu.
Một lát sau, Đinh Vinh lập tức tìm được Trương lão tam ở bên ngoài nơi trú quân.
- Dẫn đường.
Đinh Vinh là kẻ tài ca ogan lớn, đương nhiên trong lòng hắn mặc dù có chút cảnh giác, thế nhưng nghĩ lại dùng lá gan của Trương lão tam, có lẽ không tới mức lừa gạt hắn.
Dù sao loại nhân vật tam lưu, nhị lưu trong tông môn như Trương lão tam, nhất định không có khả năng nói điêu những chuyện như thế này.
Trừ phi đầu Trương lão tam bị vô nước thì mới có thể nói chuyện đùa khiến cho hắn tức giận như vậy.
Nhưng mà Đinh Vinh trời sinh có tính cảnh giác, trên đường đi cũng không có vì thế mà buông lỏng cảnh giác.
- Có còn xa lắm không?
Đinh Vinh hỏi.
- Còn có một đoạn đường, vượt qua triền núi này là coi như tới.
- Đến rồi.
Thần thức của Giang Trần triển khai toàn bộ, đã nhìn thấy Trương lão tam dẫn theo một thiên tài trẻ tuổi nhanh chóng đi tới. Tuy rằng Giang Trần không nhận biết người này là ai, thế nhưng hắn có thể khẳng định người này chính là Đinh Vinh.
*****
- Giang công tử, có muốn Hoàng Nhi ra tay hay không?
Nếu như là Hoàng Nhi ra tay, nhất định phải vận dụng lĩnh vực Hoàng cảnh, như vậy muốn bắt một mình Đinh Vinh vô cùng dễ dàng, tuyệt đối không có chút khó khăn nào.
- Không cần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ngữ khí tràn ngập tự tin.
- Không cần
Giang Trần cười nhạt một tiếng, ngữ khí tràn ngập tự tin.
Thánh Cảnh ngũ trọng? Thì tính sao?
Tiến vào cạm bẫy của hắn, coi như là cường giả nửa bước Hoàng cảnh như Tào Tấn, cũng phải uống nước rửa chân của hắn.
Trong lúc hai người trao đổi, Đinh Vinh và Trương lão tam kia đã tới gần.
Giang Trần và Hoàng Nhi ra vẻ kinh ngạc, nhìn qua Trương lão tam nói:
- Tại sao chỉ có một mình Đinh sư huynh?
Trương lão tam cũng rất biết diễn kịch, rất là xấu hổ gãi gãi đầu nói:
- Đệ... Đệ cảm thấy nhiều người có lẽ sẽ bạo lộ. Đinh sư huynh bình thường rất chiếu cố chúng ta, linh dược Thiên cấp đưa cho Đinh sư huynh chung quy vẫn tốt hơn là nộp cho Bất Diệt Thiên Đô a.
Đinh Vinh lạnh nhạt nhìn qua Giang Trần, nói:
- Hoa sư đệ, ngươi có ý kiến gì sao?
Giang Trần cười khổ nhún vai:
- Phong ấn kia ta không phá được, hy vọng Đinh sư huynh có thể làm được.
Đinh Vinh lạnh nhạt gật đầu, liếc nhìn Giang Trần và Hoàng Nhi, hiển nhiên cũng không nhận ra hai người này giả mạo.
Mấy người đi vào, Đinh Vinh nhìn vào trong khe nứt phía trước, bên trong đột nhiên có một cây linh dược tràn ngập linh lực.
Linh dược Thiên cấp.
Đinh Vinh chấn động toàn thân, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ben trong, trong mắt hiện lên vẻ tham lam khó có thể ức chế.
- Đinh sư huynh, đây là linh dược Thiên cấp sao?
Trương lão tam mặt dày hỏi.
Đinh Vinh lẩm bẩm nói:
- Đúng, nhất định là linh dược Thiên cấp. Hoa sư đệ, chuyện này ai cũng không được nói ra. Sau này Đinh mỗ nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi.
Trong lúc nói chuyện Đinh Vinh đã lấy ra một thanh đoản kiếm, đi về phía linh dược Thiên cấp.
Đột nhiên thân thể Đinh Vinh đứng lại, đột nhiên phát hiện ra một tia không ổn. Sau một khắc linh dược Thiên cấp trước mắt hắn nhoáng lên, biến mất không thấy gì nữa.
Mà trước mặt hắn thoáng cái xuất hiện một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Rừng rậm vô tận, vô số dây leo đang điên cuồng phóng về phía hắn. Đinh Vinh giận dữ, mơ hồ đoán được mình đã mắc lừa.
Ngay khi hắn giận dữ không kiềm chế được, hư không đột nhiên có ba đạo kim quang rơi xuống đất, ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh đáp xuống, tạo thành một hình tam giáp vây quanh rồi điên cuồng vây công hắn.
Ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh, hợp lực vây quanh một thiên tài Thánh Cảnh ngũ trọng, đây hoàn toàn là sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Đinh Vinh tuy rằng lợi hại, mặc dù có rất nhiều át chủ bài, thế nhưng căn bản không có thời gian thi triển.
Bị ba võ sĩ kim giáp hợp lực đánh, trực tiếp đánh hắn thành mảnh nhỏ, ngay cả thần hồn cũng không có cơ hội thoát ra.
Cảnh này khiến cho Trương lão tam nhìn vào trợn mắt há hốc mồm.
Rất nhanh hiện trường đã bị thanh lý sạch sẽ, ba người lần nữa trở lại dưới lòng đất.
Trương lão tam toàn thân run rẩy như cầy sấy, đồng thời còn đang không ngừng run rẩy. Hiển nhiên cũng bị thế công kích mạnh mẽ này làm cho khiếp đảm. Mạnh như Đinh Vinh ở trong lòng Trương lão tam vẫn là tồn tại cao thượng.
Hiện tại tồn tại cao thượng này bị người ta dùng một chiêu miểu sát, loại lực trùng kích này quá lớn, quả thực không có cách nào mà hình dung được.
- Trương lão tam, lần này biểu hiện của ngươi rất tốt. Đây là giải dược ba tháng. Giải dược ba tháng sau ta sẽ ném ở biên cảnh Xích Đỉnh trung vực. Có tìm được hay không phải dựa vào tạo hóa của ngươi.
Nhớ kỹ trong vòng ba tháng không được rời khỏi lòng đất. Nếu không một khi kế hoạch bạo lộ, ta rơi vào trong tay giặc, giải dược của ngươi cũng coi như không có.
- Đúng, ta sẽ cẩn thận...
Trương lão tam liên tục gật đầu nói.
Giang Trần lạnh nhạt gật đầu, sau đó quay đầu lại nói với Hoàng Nhi:
- Bước tiếp theo ta muốn giả trang Đinh Vinh này một chút.
Trong mắt Trương lão tam hiện lên vẻ kinh ngạc nồng đậm, rồi đột nhiên nhớ tới cái gì đó, thất thanh hỏi:
- Giang thiếu... Ngươi... Không phải là muốn đi tổng bộ Đan Kiền Cung, đi đối phó với Cung Kỳ đó chứ?
Đầu óc của Trương lão tam rất linh hoạt, liên tưởng những câu hỏi của Giang Trần trước đó khi hỏi nhiều về Cung Kỳ, lúc này dường như hắn đã hiểu được cái gì đó.
- Bẩm trưởng lão, Đinh Vinh sư huynh vừa mới trở về, nói phát hiện một ít manh mối, hiện tại đang có nhu cầu cấp bách muốn đi tới tổng bộ Đan Kiền Cung, tự mình gặp môn chủ một chuyến.
Một tổ trưởng tuần tra đi tới cửa ra vào nơi ở của trưởng lão Thánh Cảnh bát trọng bẩm báo nói.
- Ồ?
Vị trưởng lão này nhíu mày, nói:
- Hắn có nói là đầu mối gì không?
- Không có, thuộc hạ không dám hỏi tới.
Tên tổ trưởng tổ tuần tra kia lắc đầu nói.
- Hắn đi có một mình sao?
Tên tổ trưởng tổ tuần tra kia nói:
- Lúc ấy hắn và Hoa sư huynh ở cùng một chỗ, dường như còn mang theo hai người, là thủ hạ của Hoa sư huynh là Phong sư đệ và Trương sư đệ. Thế nhưng hai người này thuộc hạ không thấy.
Cái gì mà Phong sư đệ, Trương sư đệ đều là tiểu nhân vật Nguyên Cảnh, trưởng lão đại nhân căn bản không đặt vào trong lòng. Hắn chỉ hiếu kỳ là rốt cuộc Đinh Vinh phát hiện ra đầu mối gì.
Hiếu kỳ thì hiếu kỳ, hắn cũng không dám có bất mãn gì với Đinh Vinh. Đinh Vinh là đệ tử chân truyền của môn chủ, tuổi còn trẻ đã là Thánh Cảnh ngũ trọng, thành tựu tương lai so với hắn chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn.
Nghĩ lại vị trưởng lão này khoát tay nói:
- Ta biết rồi, tiếp tục bảo trì trạng thái tuần tra cao độ, không được chủ quan.
Trên đường đi tới tổng bộ Đan Kiền Cung, Giang Trần và Hoàng Nhi đi vô cùng nghênh ngang.
Lúc này thân phận của hắn đã biến thành Đinh Vinh và đệ tử họ Hoa kia.
- Hoàng Nhi cô nương, lần này có chút mạo hiểm. Nàng...
Thật ra Giang Trần không hy vọng cũng đem Hoàng Nhi vào nơi nguy hiểm.
Hoàng Nhi chỉ cười nhạt một tiếng nói:
- Giang công tử, giữa chúng ta cũng coi như cùng chung hoạn nạn, nhiều lần đồng sinh cộng tử. Mạo hiểm cùng với Giang công tử chung quy cũng có chút thú vị a.
Giang Trần cười ha hả, hắn cũng là người tiêu sái, giang hồ nhi nữ, tự nhiên không cần phải ra vẻ gượng ép.
- Ta chỉ sợ đến lúc đó không thể nào bàn giao với Thuấn lão.
- Thuấn lão là một người rộng rãi.
Hoàng Nhi cười nói.
Giang Trần gật gật đầu, chuyện này quả thực hắn cần Hoàng Nhi tới phối hợp một chút. Tuy rằng kế hoạch này của hắn vô cùng lớn mật, thế nhưng chỉ dựa vào một mình hắn, kế hoạch này vẫn không đủ hoàn mỹ.
Nếu như Hoàng Nhi chỉ cần phối hợp thêm một chút, hy vọng sẽ tăng lên nhiều.
Hai thời thần sau, hai người liền đi tới bên ngoài sơn môn Đan Kiền Cung. Tổng bộ Đan Kiền Cung này thủ vệ rõ ràng sâm nghiêm hơn rất nhiều.
Nhưng mà Đinh Vinh với tư cách là đệ tử chân truyền của Lôi Âm môn, địa vị cực cao, hắn xuất hiện tự nhiên không cần kiểm tra quá nhiều.
← Ch. 0691 | Ch. 0693 → |