← Ch.0693 | Ch.0695 → |
Cung Kỳ nhe răng cười nói:
- Võ giả như chúng ta nếu như một chút sợ hãi đó cũng không chiến thắng nổi còn nói gì tới tiền đồ võ đạo? Tiểu tử, đừng từ chối, có thể luận bài với thiên tài của tông môn nhất phẩm là vinh hạnh của ngươi. Qua mười năm tám năm, tiểu tử ngươi cho dù lao vào ôm chân ta, bản thiếu gia cũng chưa chắc đã nguyện ý cúi đầu nhìn ngươi lấy một cái.
Lời này rất cuồng, thế nhưng lại có lực lượng để cuồng ngạo.
Mười ba mười bốn tuổi đã như thế, qua mười năm tám năm đó chính là Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí là Bán bộ Hoàng cảnh, là thiên tài đỉnh cấp của tông môn nhất phẩm.
Quả thực có tư cách coi rẻ loại thiên tài đỉnh cấp trong tông môn tứ phẩm như Đinh Vinh.
Nếu như là chân thân của Đinh Vinh nghe những lời này ít nhiều sẽ cảm thấy có chút sỉ nhục, thế nhưng Giang Trần chỉ cười lạnh.
Cung Kỳ này rốt cuộc chỉ là một thiếu niên, cuồng vọng, không coi ai ra gì.
Giang Trần cười cười nói:
- Được rồi, Cung thiếu dù sao cũng là thiên tài của tông môn nhất phẩm. Đinh mỗ luận bàn với ngươi quả thực là phúc khí tu từ ba đời trước. Cho nên Cung thiếu có thể nhường ta ba chiêu được không?
Cung Kỳ khẽ giật mình, lập tức cười ngạo nghễ nói:
- Đừng nói là ba chiêu, mười chiêu cũng được.
Giang Trần ra vẻ sùng bái gật đầu nói:
- Tốt, vậy thì ba chiêu. Đúng rồi Cung thiếu, vạn nhất Đinh mỗ không địch lại, đến lúc đó Cung thiếu nhường ta một chút, tới điểm là dừng, đừng để cho Đinh mỗ thua quá khó coi.
Tiếp tục bày ra tư thế địch mạnh ta yếu.
Cung Kỳ thấy hắn ăn nói khép nép, trong lòng càng có vài phần khinh thị, phất phất tay, cau mày nói:
- Đinh Vinh, ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Lề mề, hết chưa?
Giang Trần vội vàng cười nói:
- Tốt, hết rồi.
Nói xong, thủ quyết biến ảo, trận bàn U Cổ Thất Sát trận lần nữa được thúc dục.
Trong lúc đó chung quanh lôi đài lập tức bị một tầng sương mù mờ mịt bao phủ, ngăn cách tất cả liên hệ với bên ngoài.
Cung Kỳ lạnh lùng cười nói:
- Trận pháp sao? Chút tài mọn.
Hắn nhìn bốn phía, lại phát hiện ra mình đang ở miệng một núi lửa, khắp nơi đều là nham thạch nóng bỏng đang phun trào, nhiệt độ chung quanh đang nhanh chóng kéo lên.
Cung Kỳ là kẻ tài cao gan lớn, không ngờ lại không sợ một chút nào, tay chộp một cái, một đạo phù lật xuất hiện trong tay, đang muốn đánh trực tiếp vào trong trận pháp.
Ngay lúc này, dưới bàn chân hắn đột nhiên có mấy đạo kim quang phóng lên. Sau một khắc, kim quang này không ngờ lại hóa thành sáu võ sĩ, điên cuồng công về phía hắn.
Đột nhiên Cung Kỳ thấy sợ, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Một cỗ dự cảm cực kỳ không tốt xông lên đầu hắn, bởi vì hắn phát hiện ra, thứ xông tới đầu tiên không ngờ lại là ba võ sĩ kim giáp Thiên Thánh Cảnh.
Bất luận một ai trong ba võ sĩ này cũng có thể nghiền nát một Thánh Cảnh ngũ trọng như hắn, huống chi là cả ba cùng tiến lên. Mà bên ngoài còn có ba võ sĩ kim giáp Địa Thánh Cảnh, nhìn chằm chằm vào hắn.
Giờ phút này lông tóc toàn thân Cung Kỳ dựng đứng, mơ hồ có cảm giác rơi vào trong bẫy rập.
Cung Kỳ mạnh, thậm chí so với Đinh Quang Vinh còn mạnh hơn nhiều. Nhưng mà từ đầu tới cuối hắn luôn phạm phải một sai lầm trí mạng, đó là khinh địch.
Nhất là Giang Trần giả trang Đinh Quang Vinh, luôn bày ra tư thế của kẻ yếu, không ngừng làm cho hắn chủ quan, khiến cho trong lòng hắn sinh ra sự khinh thường, xem thường "Đinh Quang Vinh" này.
Lần trí mạng nhất Cung Kỳ khinh địch, kết quả vô cùng nặng.
Hơn nữa trước tiên Giang Trần dùng trận pháp, lại dùng vẩy hạt thành binh, hoàn toàn dùng sát chiêu mạnh nhất.
Những thủ đoạn này coi như là đối phó với thiên tài đỉnh cấp như Tào Tấn cũng có năm sáu thành hy vọng. Cung Kỳ này tuy rằng là thiên tài, nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ đôi chút, tu vi không cao thâm bằng Tào Tấn.
Nếu như không phải Giang Trần muốn bắt sống, chỉ sợ có hai Cung Kỳ dưới một chiêu này cũng chết không thể chết hơn được.
Ngay khi Giang Trần thúc dục trận pháp, hai hộ vệ của Cung Kỳ đã sớm kịp phản ứng, xông lên lôi đài.
Mà Hoàng Nhi vẫn đứng dưới lôi đài, tay trực tiếp bóp nát hai đạo phù lật công kích, đánh về phía hai người này.
Phù lật công kích này là thứ lúc trước Giang Trần thu được từ tay Tào Tấn, đều có lực công kích nhất đẳng. Cho dù là hai hộ vệ này cũng không thể không tạm lánh phong mang.
Lúc đó cũng tranh thủ cho Giang Trần một ít thời gian.
Đợi đến khi hai hộ vệ kia thoát khỏi công kích, Hoàng Nhi cũng nhảy lên loi đài. Giang Trần thì đã trói Cung Kỳ thành một cái bánh chưng, điểm yếu huyệt toàn thân hắn, thuận tay nhét vào miệng hắn vào viên đan dược độc nhất vô nhị mà hắn luyện chế từ Mê Thần chướng.
Hơn nữa mấy khỏa đan dược luyện chế từ Mê Thần chướng này vô cùng giống với khỏa đan dược mà hắn cho Trương lão tam dùng.
Giang Trần cười ha hả, tay xé rách ngụy trang trên mặt, lộ ra tướng mạo vốn có.
- Gọi lão thất phu Cung Vô Cực kia tới gặp ta.
Ngữ khí của Giang Trần lạnh lẽo, hắn đứng trên lôi đài, bễ nghễ nhìn tứ phương, nhìn qua hai hộ vệ ném chuột sợ vỡ bình kia nói:
- Ta cho các ngươi mười hô hấp, nội trong mười hô hấp lão thất phu Cung Vô Cực kia không chạy tới, vậy thì hắn cũng chỉ có thể nhặt xác cho cháu trai hắn mà thôi.
- Tiểu tử, ngươi đừng làm xằng bậy.
- Hắn là Giang Trần, các ngươi xem, hắn là Giang Trần.
Lập tức, có người nhận ra Giang Trần.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, hắn căn bản không có ý định che dấu thân phận của mình. Lần này hắn xâm nhập vào trong hang hổ là vì muốn mạo hiểm đánh cược một lần.
Lần trước hắn nghe Trương lão tam nói, Cung Kỳ này ưa thích khiêu chiến thiên tài đỉnh cấp của Lôi Âm môn và Cự Côn tông. Tin tức này khiến cho Giang Trần có linh cảm, khiến cho trong lòng hắn lập tức hiện lên kế hoạch sơ bộ.
Hắn cảm thấy Cung Kỳ này tuổi trẻ, càn rỡ, hẳn là một cửa ải đột phá không tệ.
Cho nên hắn từng bước một, dẫn Đinh Quang Vinh kia rời đi, diệt sát Đinh Quang Vinh, giả trang thành Đinh Quang Vinh. Sau đó nhìn thấy Cung Kỳ lại lấy lui làm tiến, kỳ thực mỗi một bước đều khơi mào bản tính hiếu thắng của Cung Kỳ.
Quả nhiên Cung Kỳ này thiếu niên càn rỡ, bị Giang Trần câu tới lôi đài, để cho Giang Trần hoàn thành kế hoạch hoàn mỹ của mình.
Cung Kỳ trong tay, Giang Trần thoáng cái tương đương nắm một vương bài, có thể tiến lùi như ý.
Rất nhanh, tin tức rơi vào trong tai Cung Vô Cực.
Cung Vô Cực đang họp với người hai tông, sắc mặt thoáng cái đen lại. Cung Kỳ là ấu tôn của hắn, cũng là thịt trên người hắn. Hắn xót tên ấu tôn này so với nhi tử thân sinh còn xót hơn.
Bởi vì Cung Kỳ cơ hồ gần như một khuôn mẫu của hắn, bất kể là tính cách hay là thiên phú, đều truyền thừa tất cả từ Cung Vô Cực hắn, thậm chí còn có xu thế người sau giỏi hơn người trước.
Cung Vô Cực đối với Cung Kỳ này có thể nói là gửi gắm tất cả các tâm huyết.
Hiện tại lại nghe nói Cung Kỳ rơi vào trong tay Giang Trần, bảo làm sao hắn không kinh sợ được cơ chứ?
*****
- Giang Trần... Ngươi dám động vào một cọng tóc gáy của cháu ta, Cung mỗ sẽ nghiền nát thần hồn ngươi. Khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.
Một tiếng thét dài điên cuồng từ xa truyền tới, thanh âm cuồn cuộn giống như sấm sét nổ vang. Một ít võ giả tu vi thấp nghe thấy thanh âm này sắc mặt đại biến, , thức hải lập tức sôi trào, cơ hồ muốn sụp đỏ.
Giang Trần đối mặt với khí thế phô thiên cái địa giống như thần ma giáng thế này vẫn lạnh nhạt như thường.
Hiện tại tu vi võ đạo của hắn còn kém xa Cung Vô Cực này. Thế nhưng nếu nói tới cảnh giới thần thức, Cung Vô Cực này cũng chưa chắc cường hãn hơn hắn bao nhiêu.
Muốn dùng uy thế dọa Giang Trần hắn, Cung Vô Cực hiển nhiên đã tính sai rồi.
Dưới tiếng gầm mang theo uy áp khôn cùng cuồn cuộn, thanh âm của Giang Trần đột nhiên vang lên.
- Lão phu, nói mạnh miệng ai mà không nói được? Động vào tôn tử của ngươi thì sao nào?
Giang Trần nói xong, tay liên tục vung lên, hai bàn tay liên tục tát vào mặt Cung Kỳ.
Phanh Phanh.
Thanh âm thanh thúy được Giang Trần vận dụng thêm lực, truyền khắp ngõ ngách trong Đan Kiền Cung.
Người Lôi Âm và Cự Côn tông như nhũn ra, bọn họ tuy rằng là dịch nhân thế nhưng cũng bị hành động này của Giang Trần làm cho ngây người. Đều cảm thấy lạnh lẽo thay cho Giang Trần.
Đây là đắc tội Cung Vô Cực đại nhân tới chết a.
Tiểu tử này quả thực là coi trời bằng vung.
Môn chủ Lôi Âm môn cùng với tông chủ Cự Côn tông cùng với một ít trưởng lão cự đầu của hai tông môn nhanh chóng phi thân ra ngoài.
Hiển nhiên, chuyện lớn như vậy bọn họ cũng không thể ngồi yên được.
Nhất là môn chủ Lôi Âm môn, nghe nói Cung Kỳ bị Đinh Quang Vinh dẫn lên lôi đài, càng cả kinh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lỗ chân lông run rẩy.
Trong lúc nhất thời hắn có một loại cảm giác cực kỳ không tốt. Đinh Quang Vinh dẫn Cung Kỳ đi lôi đài, tại sao đang êm đẹp lại biến thành dư nghiệt Giang Trần của Đan Kiền Cung?
Việc này nhìn từ góc độ nào cũng thấy cổ quái a.
Chẳng lẽ? Nghĩ tới đây, môn chủ Lôi Âm môn có cảm giác muốn vỡ òa. Chỉ là hiện tại ngay cả thời gian lo lắng cho Đinh Quang Vinh hắn cũng không có.
Bởi vì Cung Kỳ là tôn tử bảo bối của Cung Vô Cực. Nếu như Cung Kỳ bởi vì Đinh Quang Vinh kia mà xuất hiện biến cố gì, vô luận thế nào Cung Vô Cực sẽ giận chó đánh mèo, đổ lên đầu Lôi Âm môn.
Dù chuyện này không có một chút quan hệ nào với Lôi Âm môn, dù Lôi Âm môn cũng là người bị hại, chỉ sợ cũng phải thừa nhận lửa giận của Cung Vô Cực, trở thành người chịu tội thay.
Trong lúc nhất thời môn chủ Lôi Âm môn nhanh chóng phóng lên trên lôi đài.
Tông chủ Cự Côn tông cũng biết chân tướng, thế nhưng trên khóe miệng lại nở nụ cười hả hê mà không ai có thể nhìn thấy được.
Cung Kỳ ngang ngược bá đạo, trong khoảng thời gian này khiến cho không ít thiên tài của Cự Côn tông chịu khổ, Cự Côn tông cũng có chỗ khổ không nói nên lời.
Mà Lôi Âm môn với tư cách là người hợp tác với Cự Côn tông, kỳ thực cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh. Nếu như Lôi Âm môn bởi vậy mà gặp chuyện không may, bị thất sủng, không thể nghi ngờ Cự Côn tông sẽ phất lên nhanh chóng.
Chuyện này đối với Cự Côn tông mà nói, quả thực chính là cục diện hoàn mỹ nhất.
Nhưng mà trong lòng tuy rằng nghĩ vậy, ngoài mặt tông chủ Cự Côn tông lại ra vẻ lo lắng, không chịu rớt lại phía sau, bay tới bên cạnh lôi đài, bộ dáng như thề không đội trởi chung với Giang Trần.
Cung Vô Cực hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ánh mắt giống như phán quan của địa ngục, vô cùng lạnh lẽo, miệng nói:
- Giang Trần, ngươi muốn thế nào?
- Ngươi đang muốn thương lượng với ta sao?
Ngữ khí của Giang Trần lạnh nhạt, hắn cười lạnh nói:
- Muốn tìm ta thương lượng cũng đừng có bày cái bộ mặt khó coi đó ra.
Cung Vô Cực hận, ruột gan tim phổi như muốn nổ tung, chỉ là hắn cố nén sự tức giận trong lòng, nói:
- Xem như ngươi lợi hại, nói đi, ngươi muốn điều kiện gì mới có thể thu tay lại?
- Điều kiện ta muốn ngươi cấp nổi không?
Giang Trần cười lạnh.
- Nói xem.
Cung Vô Cực cố gắng nén giận, thần thức gắt gao khóa chặt Giang Trần, âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Chỉ cần có một tia cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự, cho Giang Trần một kích trí mạng.
- Đan Kiền Cung ta núi sông bị nghiền nát, ngươi có thể khiến cho nó hồi phục lại như cũ không? Đan Kiền Cung ta, tông hủy người vong, ngươi có thể khiến cho những người chết phục sinh sao? Ta nói rồi đó, ngươi có trả lại được cho ta hay không?
Trong lòng Giang Trần tràn ngập sự căm phẫn, sát cơ trong mắt càng ngày càng đậm. Nếu như không phải lý trí nói cho hắn biết, Cung Kỳ này còn có tác dụng hắn đã sớm băm vằm Cung Kỳ này thành vạn đoạn.
Cung Vô Cực trầm ngâm một lát, giương giọng nói:
- Không cần phải nói nhảm, chuyện cho tới nước nay, bát nước hắt đi khó lấy lại. Giang Trần, cho dù ngươi có giết tôn tử của ta, ngươi cũng khó thoát khỏi cái chết. Còn không bằng tìm một điều kiện có thể tiếp nhận được.
Lời này quả thực không sai một chút nào.
- Giang Trần, ngươi không cần phải chấp mê bất ngộ.
Môn chủ Lôi Âm môn cũng cao giọng nói.
Giang Trần cười ha hả:
- Chấp mê bất ngộ? Các ngươi xâm lấn tông môn của ta, giết đồng môn ta, lại nói ta chấp mê bất ngộ? Cung Vô Cực, các ngươi đang bức ta giết tiểu tử này sao?
Cung Vô Cực nghe xong, trong lòng thầm kêu hỏng bét, trừng mắt nhìn môn chủ Lôi Âm môn.
Môn chủ Lôi Âm môn kia đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui về phía sau. Mặc dù hắn biết rõ Giang Trần cố ý châm ngòi. Cố ý khiến cho hắn mất mặt, thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không thể giải thích.
Thời điểm này hắn giải thích cái gì, đối với Cung Vô Cực đều là lời nói nhảm. Ngoại trừ việc khiến cho Cung Vô Cực càng thêm phản cảm với hắn mà thôi.
- Giang Trần, bổn tọa thừa nhận đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng mà ngươi cho rằng bắt tôn tử của ta, là có thể ép chết bổn tọa sao? Thực sự là nực cười.
Cung Vô Cực vẫn mạnh miệng.
- Ồ? Nói như vậy ngươi định một đao chém đôi sao?
Giang Trần cười dữ tợn, bỗng nhiên hóa cưởng thành đao, trực tiếp bổ vào tay trái của Cung Kỳ.
Phanh.
Một cái tay đứt lìa bay thẳng về phía Cung Vô Cực.
Sắc mặt Cung Vô Cực đại biến, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán chảy xuống, Cung Kỳ kia bị đau cũng bắt đầu gào thét.
- Giang Trần, ta thề phải giết ngươi.
Giang Trần nhún nhún vai nói:
- Thoạt nhìn, đời này ngươi không còn hy vọng làm chuyện này nữa.
Cung Vô Cực nghe vậy nói:
- Chậm đã.
- Giang Trần, có điều kiện gì ngươi cứ nói.
Cung Vô Cực không còn dám mạnh miệng nữa, hắn cũng biết tiểu tử Giang Trần này đã bị ép vào đường cùng, chuyện gì cũng làm được.
Cho dù sau đó hắn có giết được Giang Trần, vậy thì cũng không có cách nào vãn hồi tính mạng của tôn tử hắn được nữa.
Giang Trần hiển nhiên cũng không có ý định giết Cung Kỳ, hắn lạnh nhạt nhìn qua Cung Vô Cực nói:
- Ngươi đã nói vậy ta cũng không khách khí nữa. Nhớ kỹ, ta chỉ nói một lần, chớ cò kè mặc cả với ta. Chỉ cần một câu cò kè mặc cả, ta sẽ khiến cho ngươi ngay cả cơ hội nhặt xác tôn tử cũng không có.
← Ch. 0693 | Ch. 0695 → |