← Ch.0711 | Ch.0713 → |
Mê Thần chướng là một loại chướng khí khác lạ, có độc tính khác người, phải đúng bệnh hốt thuốc, Mê Thần chướng khác biệt, giải dược cũng hoàn toàn khác nhau.
Giải dược Mê Thần chướng ở Huyễn Ba sơn quả thực không thể dùng được ở chỗ này.
Thế nhưng mà lúc này Giang Trần căn bản không cần giải dược, bởi vì hắn và Hoàng Nhi đều luyện hóa máu của Kim Thiền, vốn đã bách độc bất xâm.
Giang Trần gặp được Lăng Túc, từ trong miệng Lăng Túc biết rõ Anh Khấp cốc này lập tức nghĩ tới một kế hoạch điên cuồng ở trong đầu.
Chỉ là nhưng mà lúc đó kế hoạch trong đầu hắn hiện tại còn chưa hoàn thiện.
Mãi đến khi kế hoạch hoàn tất, sau khi rời khỏi Thái A thành, Giang Trần mới dứt khoát quyết định làm cái kế hoạch điên cuồng này.
Bởi vì từ trong miệng Lăng Túc biết được Mê Thần chướng ở Anh Khấp cốc này vô cùng đáng sợ. Lúc ấy Lăng Túc mới chỉ vừa tiến vào không được bao lâu, còn chưa có xâm nhập, chỉ ở bên ngoài mà độc đã khủng bố như vậy rồi.
Mà Giang Trần thì dẫn những người này, trực tiếp tiến sâu vào trong Anh Khấp cốc, xâm nhập vào một hai trăm dặm, tìm tới nơi nồng nặc nhất của Mê Thần chướng.
Mê Thần chướng đáng sợ bực này, trong lúc bất tri bất giác, cho dù là cường giả Hoàng cảnh cũng phải mất mạng.
Huống chi lực chú ý của những người này đều đặt vào trên người hắn, căn bản sẽ không thèm xem xét nơi này sẽ tạo thành những uy hiếp gì đối với bản thân bọn họ.
Những người này cho dù đề phòng, nhất định cũng sẽ đề phòng xem Giang Trần dùng trận pháp gì, hoặc là dùng kế hoạch ám toán g ì.
Đúng như Giang Trần suy đoán, tuy rằng những người này đề phòng, nhưng trọng điểm vẫn là đề phòng Giang Trần hắn, lại không đề phòng Anh Khấp cốc này.
Giang Trần lợi dụng lỗ hổng tâm lý của mọi người, một lần hành động dùng kế hoạch này phản kích một cách vĩ đại.
Mà hắn cùng với những người này dấu mồm mép, xem bọn họ chó cắn chó với nhau, mãi đến sau khi thúc dục trận pháp Đại Vô tương trận, tất cả đều là vì kéo dài thời gian
Kéo dài thời gian chỉ là để cho độc tính có thời gian phát tác.
Tất cả giống như dự định của Giang Trần, không chê vào đâu được, cơ hồ không có bất kỳ sơ hở nào. Giang Trần binh không tốn một máu, đem hai nhóm truy binh này táng thân ở Anh Khấp cốc.
Mặt Cung Vô Cực xám như tro tàn, bờ môi Hác trưởng lão run rẩy, hai người cũng giống như chó cụp đuôi vậy.
Hác trưởng lão còn chưa từ bỏ ý định, trong mắt hiện lên một tia chờ mong cuối cùng:
- Giang Trần, giữa chúng ta cũng chưa có cừu hận gì tới mức không chết không thôi. Chỉ cần ngươi cứu ta đi ra ngoài, bổn tọa cam đoan sẽ dẫn ngươi tới Cửu Dương Thiên Tông. Dùng thiên phú của ngươi, đứng ở hàng ngũ thập đại chân truyền cũng có tư cách. Về phần Tào Tấn chết, toàn bộ đều đổ cho Bất Diệt Thiên Đô là được.
Hác trưởng lão chớp mắt nói.
Cung Vô Cực chửi ầm lên:
- Họ Hác kia, tên nhát chết nhà ngươi.
Giờ phút này, bọn họ đã bi ai phát hiện ra, thần thức bọn họ bị Mê Thần chướng xâm lấn, cho dù bọn họ muốn hoàn thành một kích cuối cùng cũng đã không còn lực lượng thúc dục.
Hác trưởng lão không thèm để ý tới Cung Vô Cực đang thóa mạ, thừa dịp còn có một chút khí lực cuối cùng, hắn khẩn cầu Giang Trần:
- Giang thiếu hiệp, Trần thiếu. Hác mỗ dùng danh nghĩa trưởng lão của Cửu Dương Thiên Tông ra thề, chỉ cần ngươi cứu ta đi ra ngoài. Ta nhất định sẽ khiến cho ngươi tiến vào Cửu Dương Thiên Tông. Dùng thiên phú của ngươi, đừng nói là Tào Tấn, coi như là Ung Hành Vân, cũng không có tư cách sánh vai với ngươi a. Ngươi nghĩ lại mà xem, qua mười năm, tám năm sau, ngươi trở thành đệ tử trẻ tuổi mạnh nhất trong tông môn nhất phẩm, tiếu ngạo Bát vực. Thậm chí còn khinh thường tất cả tài tuấn trên Thần Uyên đại lục...
Không thể không nói Hác trưởng lão này vô cùng nhanh trí, miệng nói ra viễn cảnh vô cùng mê người.
Thế nhưng mà trên mặt Giang Trần, ngoại trừ nụ cười nhàn nhạt ra, lại không có bất kỳ một chút biểu hiện nào hữu dụng.
Hác trưởng lão khẩn trương, trong lòng sợ hãi hơn rất nhiều. Sốt ruột muốn chiến thắng vượt qua tất cả khí tiết và liêm sỉ.
Hai đầu gối mềm nhũn, Hác trưởng lão trực tiếp quỳ gối xuống nói:
- Trần thiếu, Hác Nghĩa ta nguyện ý tôn ngươi làm chủ. Làm nô bộc phụng dưỡng ngươi. Cam đoan trung thành như một, nếu như có nửa điểm phản nghịch, nguyện bị thiên địa phán quyết.
Làm nô bộc?
Tào Mạnh ở bên kia cũng chửi ầm lên:
- Hác Nghĩa, con mẹ ngươi, ngươi sợ chết vậy sao? Ném đi mặt mũi của Cửu Dương Thiên Tông ta?
- Ngươi câm miệng, nếu như không phải có tên cháu trai gây chuyện của ngươi thì có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy hay sao?
Hác trưởng lão cũng giận dữ nói.
Chỉ là hắn nói mãi Giang Trần vẫn thờ ơ.
Cho dù muốn thu mấy nô bộc, Giang Trần cũng không nhìn trúng loại người như Hác Nghĩa. Thu nhận một kẻ sợ chết vào trong trận doanh của mình.
Về sau người này nhất định rất có thể vì sợ chết mà phản bội chính mình.
Giang Trần cũng không muốn lưu lại hậu hoạn như vậy.
- Hác trưởng lão, có câu gọi là không tìm đường chết sẽ không chết. Nếu như ngươi không phải luôn nghĩ đối phó với ta, cũng sẽ không đi tới tuyệt lộ như ngày hôm nay. Yên tâm mà đi đi.
Giang Trần cười nhạt một tiếng nói:
- Nể mặt ngươi cầu xin tha thứ, ta phá lệ để cho ngươi toàn thây.
Nói xong ánh mắt Giang Trần phát lạnh, bắn về phía Cung Vô Cực, bắn về phía người Lôi Âm môn và Cự Côn tông.
Cung Vô Cực biến sắc, giờ phút này toàn thân hắn vô lực, thần thức đã bị Mê Thần chướng hoàn toàn khống chế, căn bản không thể động đậy.
Nhìn thấy Giang Trần dùng ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình, Cung Vô Cực là kiêu hùng tung hoành nửa đời thế nhưng g iowf phút này cũng không nhịn được mà có cảm giác da đầu run lên.
Hắn biết rõ Giang Trần muốn ra tay với bản thân mình.
- Cung Vô Cực, ngươi diệt Đan Kiền Cung ta rất sảng khoái, ngưu bức đúng không? Giết người rất thoải mái đúng không? Cảm thấy người Vạn Tượng Cương Vực trong mắt ngươi chỉ là con sâu cái kiến đúng không?
Ngữ khí của Giang Trần ngày càng lạnh lẽo:
- Sao nào? Khi mạng ngươi nhỏ bé giống như con sâu cái kiến, trong lòng ngươi có tư vị thế nào?
Cho dù là người mạnh mẽ hơn đi nữa, khi con dao treo trên đỉnh đầu, trong lòng cũng sẽ có cảm giác sợ hãi.
Giờ phút này, Cung Vô Cực đã có cảm giác bị sự sợ hãi vây quanh, hắn cảm thấy rất ngớ ngẩn. Thậm chí còn không thể tiếp nhận tất cả chuyện này.
Hắn đường đường đường là Pháp Vương của tông môn nhất phẩm, cường giả Hoàng cảnh, đại nhân vật tung hoành Thần Uyên đại lục, thế nhưng thoáng cái lại bị một thiếu niên ở hạ vực ép chết.
Hắn không cam lòng a.
Hai mắt Cung Vô Cực đỏ tươi, khàn giọng quáT:
- Tiểu tử, ngươi chớ đắc ý. Đắc tội với Bất Diệt Thiên Đô ta, ngươi cho dù có thể đắc ý nhất thời thì cũng sẽ có một ngày ngươi biết cái gì gọi là hối hận.
Giang Trần lạnh nhạt nói:
- Cho dù có ngày đó, ngươi cũng không kịp nhìn.
Nói xong quang mang trong tay đột nhiên lóe lên, Toái Nguyệt phi đao bắn lên trên không.
Một đạo kim quang chói mắt khẽ quấn lên trên cổ Cung Vô Cực.
*****
Xoạt một tiếng, cái đầu lớn của Cung Vô Cực bị chém xuống, hai mắt trợn lớn, hiển nhiên chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy cái đầu lớn của Cung Vô Cực bị chém xuống, Hác Nghĩa Hác trưởng lão sợ tới mức toàn thân trực tiếp phát run.
Giang Trần căn bản không ngừng lại, liên tục ra oai, đem cơ hồ tất cả thủ cấp của cao tầng Bất Diệt Thiên Đô, Xích Đỉnh trung vực, toàn bộ chém xuống, từng cái, từng cái một.
Mà nhẫn trữ vật của những người này tự nhiên Giang Trần cũng không chút khách khí, thu toàn bộ vào trong túi.
Chỉ tiếc những người đuổi giết Giang Trần hắn đều là người khôn khéo, trên người trừ một ít linh thạch dư giả ra, cơ hồ không có một chút đồ vật nào đáng giá.
Trừ Cung Vô Cực.
Trên người Cung Vô Cực có không ít thứ tốt, tự nhiên Giang Trần không chút khách khí, thu toàn bộ.
Bên Cửu Dương Thiên Tông, Giang Trần cũng không có ra tay giết người. Bởi vì những người này không cần hắn phải động thủ thì Mê Thần chướng đã xâm nhập thức hải rồi.
Trừ phi hiện tại phối trí ra giải dược, nếu không cho dù là Đại La kim tiên ạ phàm hiện tại cũng khó cứu.
Dù sao độc của bọn họ khác với Lăng Túc. Lăng Túc nhiễm độc Mê Thần chướng ở bên ngoài rồi lập tức đi ra ngoài.
Mà những người này, lại ở nơi nồng nặc nhất của Mê Thần chướng, dừng lại lâu như vậy, không biết đã hít vào bao nhiêu độc Mê Thần chướng vào trong người.
Có thể nói trình độ trúng độc lớn hơn ngàn lần Lăng Túc.
Sau khi càn quét tất cả chiến trường, Giang Trần cùng với Hoàng Nhi liếc nhìn nhau, hai người rời khỏi Anh Khấp cốc.
Mà Hác Nghĩa của Cửu Dương Thiên Tông và đám người Tào Mạnh giãy chết trong Anh Khấp cốc vài ngày, chỉ là cũng không đợi được tới lúc kỳ tích xảy ra.
Mười ngày, tám ngày sau, Anh Khấp cốc này không còn có một người sống nào nữa.
Nửa tháng sau, Giang Trần và Hoàng Nhi lại xuất hiện trong một đại thành khác ở phía bắc của Kiếm Điền trung vực gọi là Long Hưng thành.
Chỉ là trng phục của hai người lại biến đổi, tự nhiên không có ai nhận ra bọn họ.
Thời gian nửa tháng trôi qua, đội ngũ của Bất Diệt Thiên Đô và Cửu Dương Thiên Tông tự nhiên mất tích một cách khó hiểu.
Những tin tức này đã truyền xôn xao khắp mấy vực chung quanh.
Giang Trần đi vào một địa bàn của dong binh đoàn trong Long Hưng thành.
- Các hạ, các hạ có gì cần giúp đỡ không?
Tổ chức dong binh này là một trong những tổ chức dong binh lớn nhất trong Long Hưng Thành.
Nói trắng ra chính là một bang phái.
So với tông môn, loại tổ chức bang phái này rời rạc hơn một ít, chế độ cũng lỏng hơn một ít, thậm chí còn có rất nhiều tán tu gia nhập.
Loại bang phái này bình thường có khu vực riêng của mình, không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời còn làm một chút chuyện mà người khác thuê.
Nhưng mà cơ cấu của tổ chứa dong binh rất lớn, so với một ít nơi còn có ý thức phục vụ lớn hơn.
Giang Trần gật gật đầu:
- Ta muốn gửi một ít đồ vật đi Xích Đỉnh đế quốc.
- Ồ? Đồ vật lớn cỡ nào? Cần định giá không?
- Không cần định giá, đối với người bên ngoài mà nói, thứ đồ vật này cũng không có bất kỳ giá trị nào.
Giang Trần lắc đầu nói.
- Từ Kiếm Điền trung vực tới Xích Đỉnh trung vực, đường xá cũng coi như xa xôi, cho dù không có giá trị, nhưng phí tổn vận chuyển cũng không có thấp.
Nghe nói giá trị không cao, hứng thú của tên dong binh này hiển nhiên đã ít hơn rất nhiều.
Có người thuê bọn họ vận chuyển đồ vật cũng là chuyện thường xuyên.
Nhưng mà chỉ cần là hàng hóa hơi có giá trị một chút, tiền thuê thu được vô cùng c ao.
Nếu như không có đồ vật giá trị nào, tiền thuê sẽ thấp đi. Tự nhiên bọn họ không có mấy hứng thú.
- Giá trị không cao, nhưng ta cũng có yêu cầu. Yêu cầu phải nhanh. Nếu như có thể trong vòng một tháng đưa tới nơi, ta nguyện ý trả năm mươi vạn nguyên linh thạch thượng phẩm.
Năm mươi vạn nguyên linh thạch, tương đương với năm vạn Thánh linh thạch, giá tiền này khiến cho dong binh này cả kinh. Không ngờ lại có thủ bút lớn như vậy.
Đây không phải là đồ vật giá trị hay sao?
Tên dong binh này khẽ giật mình nói:
- Các hạ, tuy rằng chúng ta có quy củ này, thế nhưng không thể không hỏi vật hộ tống là cái gì. Thế nhưng mà một khi đã không phải là đồ vật có giá trị, tiền thuê của ngươi...
- Ta nói đồ vật đối với người khác không có giá trị, đối với Xích Đỉnh đế quốc lại có giá trị rất lớn. Trong vòn một tháng có thể đưa tới hay không?
Đối phương suy nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Được, một tháng, ta tiếp.
Tuy rằng đi Xích Đỉnh trung vực không gần, nhưng mà chuyến đi này tự nhiên bọn họ đi con đường của riêng mình. Tính toán thời gian, một tháng toàn lực chạy đi, nhất định cũng đủ.
Giang Trần dem một chiếc nhẫn trữ vật đặt xuống:
- Chính là thứ này, đồ vật đều trong nhẫn trữ vật. Nhớ kỹ, mỗi một đồ vật đều có phong ấn đặc biệt của ta. Nếu như các ngươi lén nhìn, phong ấn này sẽ bị phá vỡ. Ta có thể phát hiện ra.
- Ngươi yên tâm, chúng ta làm việc vẫn hiểu quy củ.
Người nọ tiếp nhận nhẫn trữ vật, hắn quét mắt một vòng, bên trong có một cái rương lớn. Trên cái rương kia quả thực có phong ấn đặc thù. Căn bản không thể nhìn rõ bên trong là đồ vật gì.
- Thù lao ở đây, kiểm kê đi.
Giang Trần lạnh nhạt đặt linh thạch mà hắn đã chuẩn bị ở trong một chiếc nhẫn trữ vật khác, trực tiếp đổ xuống trước mặt đối phương.
- Ta nhắc một câu, thứ này đối với Xích Đỉnh trung vực vô cùng quan tọng, nhất định phải đưa tới nơi. Nếu không thứ các ngươi phải đối mặt chính là lửa giận của cả Xích Đỉnh trung vực.
Một đoàn thể dong binh nếu như đắc tội với cả Xích Đỉnh trung vực, hiển nhiên bọn họ không thể thừa nhận nổi.
Thấy Giang Trần nói vậy, người phụ trách của đối phương cũng cẩn thận hơn nhiều, trước mặt Giang Trần cất kỹ nhẫn trữ vật.
- Các hạ yên tâm, trong một tháng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, thứ này nhất định sẽ được đưa tới Xích Đỉnh trung vực. Đúng rồi, cụ thể là đưa tới tay ai?
- Hoàng đế của Xích Đỉnh đế quốc.
Giang Trần thản nhiên nói.
Đối phương rùng mình nhìn Giang Trần, chỉ là không nói gì thêm.
Đưa tới hoàng thất, đối với bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện gì lớn. Đây chỉ là một bút sinh ý. Tuy rằng đưa vào trong hoàng thất có chút khó khăn hơn một chút, thế nhưng cuối cùng vấn đề cũng không lớn.
Nhìn thấy thù lao phong phú như vậy, không có đạo lý nào thoái thác một bút sinh ý không tốn sức nào như thế này.
Sau khi làm xong những chuyện này, Giang Trần cũng không dừng lại quá lâu trong Long Hưng Thàn.
Từ Kiếm Điền trung vực tới Lưu Ly vương thành, đường xá vô cùng xa xôi, Giang Trần không dám chậm trễ. Trong khoảng thời gian này, Bất Diệt Thiên Đô và thế lực phụ thuộc của Bất Diệt Thiên Đô vẫn lạc trong Anh Khấp cốc. TIn tức đều rơi vào trong trạng thái gián đoạn. Tự nhiên là một cơ hội khó cầu với Giang Trần.
Không có hai đại tông môn nhất phẩm giống như con giòi trong xương bám theo, trên đường đi hai người Giang Trần thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng mà Giang Trần cũng hiểu rõ, loại thoải mái này cũng chỉ là nhất thời, đoán chừng không lâu sau, hai tông này sẽ lại lần nữa triệu tập nhân thủ, hành trình của hắn sẽ càng thêm gian nan.
← Ch. 0711 | Ch. 0713 → |