← Ch.0722 | Ch.0724 → |
Tin tức Phiền thiếu chủ qua đời hiển nhiên có đả kích rất lớn với Vi Kiệt. Vi Kiệt hiển nhiên cũng không muốn đàm luận tới vấn đề này quá nhiều.
- Giang huynh, huynh đã tới Lưu Ly vương thành, có lẽ còn phải ở nơi này rất lâu a. Một ít chuyện trong Lưu Ly vương thành này có lẽ phải nói với huynh một tiếng. Lưu Ly vương thành có bảy phong hào Đại Đế, dưới bảy phong hào Đại Đế khống chế hai mươi tám đại phiệt. Dưới đại phiệt mới là thế gia. Mà Vi gia ta chính là một trong những thế gia dưới đại phiệt. Chỉ là Vi gia ta là thế gia cửu cấp, là tồn tại cấp bậc cao nhất trong thế gia.
Vi Kiệt nói cực kỳ kỹ càng, nhất là dặn dò ở trong Lưu Ly vương thành phải chú ý những gì, thế lực nào không dễ gây vào. Thế lực nào không dễ chọc.
Phong hào đại đế cùng gia tộc đại phiệt, tất nhiên là không cần phải nói, nhất định là không thể gây vào.
Còn có một ít các thế lực lớn nhỏ, cũng không dễ chọc.
Đương nhiên, Giang Trần tới Lưu Ly vương thành, vốn cũng không phải là chuyện lớn gì. Nguyên tắc làm người của hắn cũng rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người.
Không thể không nói Giang Trần và Vi Kiệt này rất hợp nhau, hai người luậ nđàm trọn ven tới quá nửa đêm, lúc này VI Kiệt mới cáo từ rời khỏi. Hai người hẹn ngày hôm sau cùng đi nghe ngóng tin tức.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Rạng sáng ngày thứ hai, Giang Trần liền đứng dậy. Không cần đợi lâu, Vi Kiệt lập tức đi tới. Sau khi hai người dùng bữa sáng xong lập tức muốn đi ra ngoài.
Vừa mới đứng dậy, đã thấy bên phải trang viên có một đám người đang đi tới.
Trong đó có hai người dẫn đầu, một người trung niên, một người trẻ tuổi. Bên cạnh hai người này còn có một Đan dược sư mặc đan bào.
Mà sau lưng ba người này có một đám võ sĩ.
Vi Kiệt nhìn thấy đám người kia, bước chân dừng lại.
- Kiệt nhi, trở về từ lúc nào vậy?
Người trung niên kia nhìn thấy Vi Kiệt, biểu hiện giật mình, sau đó nở nụ cười đi về phía trước.
- Ngũ thúc.
Vi Kiệt cười cười:
- Chạng vạng tối ngày hôm qua con trở về, chưa kịp tới bái phỏng Thông thúc.
- Đường đệ, ta nghe nói đệ bị thương, ngu huynh rất quan tâm a. Thế nhưng nhìn đệ sinh long hoạt hổ, giống như không có việc gì nha. Như vậy ta cũng yên tâm rồi.
Người trẻ tuổi bên người Thông thúc kia cười ha hả đi tới, ánh mắt đảo qua toàn bộ người Vi Kiệt.
- Tú ca, đệ không sao, đã khiến cho hai người lo lắng rồi.
Ngữ khí của Vi Kiệt vô cùng hòa ái.
Mấy người hàn huyên một phen, lúc này Vi Kiệt mới cáo từ, nói:
- Ngũ thúc, Tú ca, ta muốn đi ra ngoài một chuyến. Không tiếp được hai người, thực có lỗi.
Nói xong Vi Kiệt gật đầu với Giang Trần một cái, hai người đi ra bên ngoài. Vi Kiệt cũng không có ý định giới thiệu Giang Trần với đám người này.
Chỉ để lại mấy người kia lúc này đang kinh ngạc tới ngẩn người, nhìn qua bóng lưng Vi Kiệt, vẻ mặt bọn họ kinh ngạc tới không thể kinh ngạc hơn.
- Phụ thân, tiểu tử này dường như một chút việc gì cũng không có a.
Người trẻ tuổi được gọi là Tú ca kia thầm nói một câu.
- Trong phủ không được lắm miệng.
Người trung niên kia khẽ quát. Đồng thời ánh mắt có chút khó coi đảo qua tên đan sư ở bên cạnh.
Vẻ mặt tên đan sư kia không đổi sắc, chỉ hơi nhíu mày một cái, nói:
- Không có đạo lý nào như vậy a. Phân lượng rất tốt, dược lực cũng coi như là tốt. Tuyệt đối không có khả năng như vậy. Cửu Tiếu Kim phật tán, nào có dễ dàng giải được như vậy. Kỳ quái, kỳ quái...
- Hừ...
Tên trung niên kia phẩy tay áo một cái, hiển nhiên đối với kết quả này vô cùng bất mãn.
- Khương Đan Vương, ta đối đãi với ngươi không tệ a. Lần này ngươi lại làm cho Vi mỗ thất vọng rồi.
Tên đan sư kia lạnh nhạt cười nói:
- Người tính không bằng trời tính. Lần này hắn may mắn, lần sau chưa hẳn sẽ may mắn như vậy. Yên tâm đi, ta đã có kế hoạch mới.
...
Giang Trần cùng Vi Kiệt đi ra ngoài cửa, sau khi đi ra ngoài, Giang Trần bỗng nhiên mở miệng nói:
- Vi thiếu gia, những người lúc trước là tộc nhân của ngươi
- Đúng vậy, là Ngũ thúc ta, là đường huynh đệ với phụ thân ta. Coi như là tộc thúc. Địa vị trong tộc gần với phụ thân ta. Người trẻ tuổi kia gọi là Vi Tú, là nhi tử của Ngũ thúc, xem như là tộc huynh của ta.
Giang Trần nghiền ngẫm cười nói:
- Quan hệ của các ngươi không tốt lắm đúng không?
Vi Kiệt sững sờ, biểu hiện của hắn vừa rồi đều vô cùng nhiệt tình, chu đáo, không có một chút cảm xúc nào là bất mãn, không vui biểu hiện ra bên ngoài.
Tại sao Giang Trần lại nói như vậy.
- Giang huynh, huynh nhìn ra thứ gì sao?
Vi Kiệt có chút kinh ngạc.
- Ha ha.
Giang Trần cười nhạt một tiếng:
- Có một ít chuyện Vi thiếu gia không tiện nói Giang mỗ cũng không tiện mở miệng, tránh cho Vi thiếu gia lại nói ta châm ngòi ly gián.
Vi Kiệt trước đó quả thực đang diễn kịch với tộc nhân, hắn không muốn nói với Giang Trần, cũng không phải là cố gắng dấu diếm cái gì, hắn vẫn cảm thấy việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài.
Nhìn thấy Giang Trần nói vậy, hắn cười khổ nói:
- Giang huynh không hổ là thiên tài có thể đối kháng với Bất Diệt Thiên Đô, một chút chuyện này, xem ra cũng không dấu được huynh. Ngũ thúc này của ta, từ nhỏ đã giao đấu với phụ thân ta liên hồi. Cho nên thứ huynh vừa nhìn thấy đều chỉ là hòa khí ở mặt ngoài mà thôi.
Giang Trần nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Quả thực là như vậy, có lẽ còn tới không chết không ngớt a. Vi thiếu gia ngươi chắc cũng biết, người muốn đẩy ngươi vào chỗ chết chính là đôi phụ tử này chứ?
Vi Kiệt chấn động, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc, nói:
- Huynh nói cái gì?
Giang Trần thấy hắn phản ứng kịch liệt như vậy, không khỏi sững sờ, hắn còn tưởng rằng Vi Kiệt đã sớm biết rõ chuyện này, nhìn bộ dáng hắn như vậy Giang Trần còn không biết sao?
- Ngươi không biết?
Giang Trần sờ sờ cái mũi mình, có chút xấu hổ.
Trong mắt Vi Kiệt tràn ngập vẻ không thể tin nổi, hắn không phải là không biết rõ. Kỳ thực hắn đã sớm suy đoán ra, bằng không trước đó hắn cũng không nói vậy với Vi Thất Hạ, hắn nói đây là mối họa từ trong nội bộ.
Tuy rằng hắn suy đoán ra, thế nhưng việc này cũng chỉ có phụ thân hắn và Vi Thất Hạ cùng số ít người biết rõ mà thôi. Hắn còn chưa có nói việc này với Giang Trần.
Điều hắn kinh ngạc chính là tại sao Giang Trần lại biết được việc này.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí giữa hai người có chút xấu hổ.
Giang Trần than nhẹ một tiếng:
- Nếu như Vi thiếu gia cảm thấy không tin, vậy thì cứ coi như Giang mỗ lắm miệng, mong Vi thiếu gia đừng trách.
Cũng không phải Giang Trần muốn vạch lá tìm sâu, mà là hắn cảm thấy đã hợp tác với Vi Kiệt, có một số việc phải nhắc nhở Vi Kiệt một chút. Bằng không nếu như Vi Kiệt có phiền phức, đối với kế hoạch cứu người của hắn cũng không tốt chút nào.
Vi Kiệt thở dài một tiếng:
- Việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài. Vi mỗ vốn không muốn đem chuyện này nói ra, không thể tưởng tượng được GIang huynh lại đoán ra được. Chỉ là Vi mỗ hiếu kỳ, huynh làm thế nào mà đoán được?
*****
Giang Trần lắc đầu:
- Không phải là đoán ra được, ta cũng vừa mới phát hiện ra.
- Vừa mới phát hiện ra?
Vi Kiệt càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
- Bên người tộc nhân của ngươi có một Đan Dược sư. Người này trong vòng một tháng có lẽ đã luyện chế ra Cửu Tiếu Kim phật tán, trên người hắn còn lưu lại một ít khí tức. Loại khí tức này vô cùng yếu ớt, không phải người thành thạo, tuyệt đối không phát hiện ra được. Hơn nữa lúc ngươi và Ngũ thúc ngươi nói chuyện, ta phát hiện ra trong mắt tên tộc huynh gọi là Vi Tú của ngươi che dấu một tia sát ý. Nhưng mà hắn ta che dấu rất tốt. Ngươi là người trong nhà còn chưa tỏ, thế nhưng ngoài ngõ đã tường. Vừa vặn bị người ngoài cuộc như ta nhìn thấu.
Vi Kiệt ngây ngốc, hiện tại hắn đã không biết nên nói gì cho phải.
Khí tức của Cửu Tiếu Kim phật tán? Trong một tháng mà còn có thể phát hiện ra được? Muốn làm được chuyện này cần thần thức lợi hại, khứu giác nhạy cảm tới cỡ nào a.
Còn nữa, sát khí của Vi Tú, vừa rồi quả thực hắn không có lưu ý tới, mà Giang Trần lại chú ý tới.
Giang Trần này... Khó trách có thể khiến cho Bất Diệt Thiên Đô đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, quả nhiên là thâm tàng bất lộ.
- Giang huynh, huynh lại dạy cho ta một bài học. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Vi Kiệt ta thán phục. Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật. Lúc này tiểu đệ quả thực đã phục.
Cũng không phải Giang Trần tận lực khoe khoang, lời hắn đã nói, nên làm thế nào thì để cho Vi Kiệt tự mình xử lý vậy.
Loại dấu tranh trong gia tộc như này cũng không có gì là mới lạ. Cho dù là trong Đông Phương vương quốc nho nhỏ, chuyện tranh quyền thế trong gia tộc cũng là chuyện thường tình.
- Vi thiếu gia, chúng ta đi đâu vậy?
Giang Trần hỏi.
- Ngư Long quảng trường.
- Đó là nơi nào?
Giang Trần hiếu kỳ.
- Chỗ đó nghĩa như tên, ngư long hỗn tạp. Là một khu giao dịch vô cùng lớn. Các loại giao dịch đều có. Mà giao dịch nô lệ, cơ bản đều ở Ngư Long quảng trường này.
Ngư long hỗn tạp?
Cho nên gọi là Ngư Long quảng trường?
Giang Trần âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm Lưu Ly vương thành này quả thực khác với những nơi khác. Ở trong địa bàn của tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực, tuyệt đối không có khả năng giao dịch nô lệ.
Ngư Long quảng trường quả thực rất lớn, lớn vượt quá sự tưởng tượng của Giang Trần.
Tam giáo cửu lưu, đủ loại người, kiểu nào cũng có. Thậm chí tùy tiện quét mắt một vòng, khắp nơi đều là Thánh Cảnh. Trong đám võ giả thậm chí còn có cường giả Hoàng cảnh, đây là tồn tại có thể thường xuyên nhìn thấy được.
Võ giả Nguyên Cảnh, quá nhiều.
Mà trong đó, cho dù là một tiểu nhị nho nhỏ ít nhất cũng là Linh cảnh.
Võ giả Linh cảnh ở đây chính là tầng chót trong xã hội. Giống như chỉ cần tùy tiện kéo ra một nữ nhân quét đường ít nhất cũng là Linh cảnh.
Có thể nhìn ra được, nhân khí của Vi Kiệt quả thực rất tốt, sau khi tiến vào Ngư Long quảng trường, thường xuyên gặp được người chào hỏi hắn, thoạt nhìn nhân duyên không tệ.
Vi Kiệt vô cùng hiền hòa, bất kể là ai tới hắn đều mỉm cười đón chào. Không lộ vẻ kiêu ngạo, cũng không hạ thấp mình quá mức.
- Ở nơi này.
Hai người đi qua mấy tuyến phố, đi vào trong một con ngõ nhỏ.
Cửa ngõ không tính là quá rộng, thế nhưng sau khi đi vào lại có động thiên khác. Một khu buôn bán cực lớn, bốn phía đều là các loại sạp hàng.
Trên mỗi một sạp hàng không ngờ lại có đủ loại nô lệ đang quỳ, trên người những nô lệ này đều có ký hiệu, hiển nhiên chưa bán.
LOại chuyện như buôn bán người này, kiếp trước cũng không phải Giang Trần chưa từng thấy qua. Thần thức triển khai, càn quét bốn phía.
Một hàng, hai hàng...
Quét một vòng lại một vòng, thế nhưng căn bản không có phát hiện ra một người nào của Đan Kiền Cung cả.
- Không phải ở nơi này, chúng ta đi vào bên trong.
Vi Kiệt kéo tay Giang Trần, hai người chui vào trong.
- Ồ, đây không phải là Vi thiếu gia sao?
Vừa mới vào cửa đã nghe thấy một thanh âm truyền tới.
- Vi thiếu gia hiếm khi tới đây. Sao nào? Chẳng lẽ Vi thiếu gia cũng muốn mua mấy nô lệ để đùa nghịch sao?
Một nam tử thoa phấn cười ha hả đi về phía bọn họ.
Nam tử này ước chừng ba mươi tuổi, ăn mặc sặc sỡ, khiến cho người ta nhìn qua thoáng cái có cảm giác lỗ mãng, mà trên mặt còn có thoa phấn, nhìn qua càng thêm khó coi.
Nghe thanh âm này, tuy rằng biết Vi Kiệt, thế nhưng quan hệ giữa hai người hiển nhiên còn chưa tới mức thành thật với nhau. Mà người này đi lên coi như khách khí, nhưng hiển nhiên cũng không có đạt tới tình trạng tất cung tất kính.
Vi Kiệt cười nhạt một tiếng:
- Lâm huynh, sinh ý không tệ a.
Nói xong hắn giới thiệu Giang Trần một chút:
- Vị này chính là Lâm Minh huynh, ở Long Ngư quảng trưởng này cũng là nhân vật có uy tín.
- Lâm Minh huynh, đây là một bằng hữu của Vi mỗ.
Trinh Thì, Vi Kiệt bất quá chỉ đổi hai chữ mà thôi.
- Xin chào Trinh bằng hữu.
Lâm Minh gật gật đầu, biểu lộ không phải đặc biệt lãnh đạm, thế nhưng cũng không có đặc biệt nhiệt tình, vừa đủ mà thôi.
- Vi thiếu gia, ngọn gió nào hôm nay đưa Vi thiếu gia thổi tới đây a? Theo ta nhớ, Vi thiếu gia dường như không có một chút hứng thú nào với thị trường nô lệ nha.
Lâm Minh là người làm ăn, nhìn thấy Vi Kiệt chậm chạp không biểu lộ ý đồ mình tới, trong lòng cũng sinh ra vài phần đề phòng, chủ động nói ra chuyện sinh ý.
Vi Kiệt cười cười:
- Lâm huynh, có thể tìm nơi kín đáo nói chuyện được không?
Chút mặt mũi này Lâm Minh này đương nhiên phải cho, hắn lập tức gật đầu nói:
- Nhị vị, mời vào trong.
Sau khi dâng trà nước, Lâm Minh cười nói:
- Vi thiếu gia, thần thần bí bí khiến cho trong lòng tiểu đệ ngứa ngáy khó nhịn a. Có chuyện tốt gì cứ việc nói thẳng.
Lâm Minh cực kỳ khôn khéo, mới mở miệng đã nói là có chuyện gì tốt, ngụ ý cũng rất rõ ràng, nếu như không có chuyện tốt, vậy thì đừng mở miệng.
Tầng ý tứ này Giang Trần nghe được, Vi Kiệt cũng nghe được.
Nhưng mà Vi Kiệt lại cười cười nói:
- Lâm huynh, người mắt sáng không nói tiếng lóng, lần này ta tới đây là muốn nghe một ít tin tức từ huynh. /
Lâm Minh nheo mắt, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất:
- Vi thiếu gia, Lâm mỗ chỉ làm sinh ý, không phải buôn bán tin tức. Ngươi tìm Lâm mỗ nghe ngóng tin tức, liệu có phải đã tìm nhầm người rồi hay không?
Thương nhân chỉ biết tới lợi ích, điều này cũng không có gì là đáng trách.
- Lâm huynh, chỉ cần huynh có tin tức, Vi mỗ sẽ có hồi báo.
Nói xong, Vi Kiệt không đổi sắc đem một vạn Thánh linh thạch đổ xuống trước mặt Lâm MInh này.
Một vạn Thánh linh thạch, không phải là số lượng nhỏ.
Ánh mắt Lâm Minh khẽ động, nhìn vào đám linh thạch kia, lại không có một chút do dự nào đẩy trả lại Vi Kiệt, nói:
- Vi thiếu gia, ngại quá, làm gì cũng có luật lệ, người làm buôn bán như chúng ta cũng có luật lệ. Chỉ là sinh ý của mình, chuyện khác tuyệt đối không thể nói hưu nói vượn.
← Ch. 0722 | Ch. 0724 → |