← Ch.0758 | Ch.0760 → |
Hắn đi đấu giá, lại đấu được vật vốn là của mình, không công mà lại đưa cho Liên Sơn trai hai thành phí thủ tục, đây chính là hai ngàn bốn trăm Thánh linh thạch a.
Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ tươi cười của Cơ Tam công tử, trong lòng Vương Đằng âm thầm giận dữ:
- Cơ lão tam, chờ phiệt chủ Bàn Long đại phiệt các ngươi tán công, nhìn xem lúc đó ngươi còn cười được hay không.
Trong Vương Đằng cảm thấy mình rất oan khuất, hắn mang theo một đám thủ hạ, mặt đen lên rồi rời khỏi Liên Sơn trai.
Mà Cơ Tam công tử lại chậm rì rì, thong thả đi ra ngoài cửa. Ở bên ngoài đình viện chờ Vi Kiệt và Giang Trần.
- Cơ Tam công tử, tìm địa phương yên tĩnh nói chuyện đi.
Giang Trần nhìn thấy Cơ Tam công tử đợi ngoài cửa, hắn cũng không có tới gần mà truyền âm nói.
Cơ Tam công tử đong đưa quạt giấy, nghe được Giang Trần truyefn âm, trên mặt không có bất kỳ biến hóa nào, một lát sau hắn mới truyền âm nói:
- Vi Kiệt, ta ở Nhàn Vân tiểu trúc thuê một bàn, sau đó các ngươi tới đó đi.
Nhàn Vân tiểu trúc chính là một tửu điếm vô cùng cao cấp trong Lưu Ly vương thành. Vô cùng tinh xảo, địa điểm đẹp đẽ, tĩnh mịch, quy cách tiếp đãi vô cùng cao, người bình thường căn bản không ngồi được ở đó.
Trừ đệ tử đại phiệt ra, cho dù là đệ tử thế gia cửu cấp ra mặt, cũng không nhất định có thể đi vào thuê được một bàn.
Giang Trần đi theo Vi Kiệt vào trong Nhàn Vân tiểu trúc, trong lòng cũng hơi chút giật mình. Không thể tưởng tượng được ở nơi tấc đất tấc vàng như Lưu Ly vương thành lại có một tửu điếm lịch sự tao nhã như vậy, dung hợp sơn thủy, khiến cho người ta có một cảm giác vô cùng thích thú.
Nhìn bộ dáng Vi Kiệt hiện tại, hiển nhiên số lần tới Nhàn Vân tiểu trúc này cũng không nhiều lắm.
Hai người vừa đi tới cửa đã có một gã dường như là quản sự, vẻ mặt mỉm cười nói:
- Nhị vị thiếu gia liệu có phải là bằng hữu của Cơ Tam công tử hay không?
Vi Kiệt gật đầu:
- Cơ Tam công tử tới chưa?
- Tam công tử đã tới bên trên... Nhị vị, mời đi theo ta.
Người quản sự này hiển nhiên có địa vị không thấp ở Nhàn Vân tiểu trúc, tự mình nghênh đón cũng đã rất nể tình rồi.
Nhưng mà Vi Kiệt lại biết, đây không phải là cho hắn mặt mũi mà là cho Cơ Tam công tử mặt mũi.
Đệ nhất phiệt của Lưu Ly vương thành, còn có sức thuyết phục vô cùng lớn.
Trong một căn phòng trang nhã trên cao, rượu và thức ăn đã chuẩn bị đầy đủ. Cơ Tam công tử đứng đó, trên mặt hơi có chút lo lắng.
Hiển nhiên đối với Vạn Thọ đan kia, Cơ Tam công tử vô cùng để tâm.
Nhìn thấy Vi Kiệt và Giang Trần sóng vai mà tới, Cơ Tam công tử lập tức phân phó người của Nhàn Vân tiểu trúc:
- Nơi này không cần phục vụ, tự chúng ta sẽ gọi.
Quản sự kia vô cùng biết điều, biết rõ đây là người ta muốn luận đàm bí mật, không cần bọn họ tham dự, hắn lập tức cười nói:
- Mấy vị ăn ngon, từ từ dùng bữa.
Sau khi người của Nhàn Vân tiểu trúc lui ra ngoài toàn bộ, Cơ Tam công tử khoát tay nói:
- Vi Kiệt, vị bằng hữu này gọi là thế nào?
Trước mặt Cơ Tam công tử, ít nhiều Vi Kiệt vẫn còn có chút câu nệ.
Nghe thấy đối phương hỏi, hắn vội trả lời:
- Đây là Đan Vương mà Vi gia chúng ta mới mời, Tam công tử có thể gọi hắn là Chân Đan Vương.
Cơ Tam công tử gật gật đầu, ánh mắt phức tạp dò xét Giang Trần vài lần, nói với Giang Trần:
- Cơ mỗ có chút mù tin tức, đại danh của Chân Đan Vương vẫn là lần đầu nghe thấy, không biết Chân Đan Vương là người từ đâu tới?
Ngữ khí của Cơ Tam công tử hoặc ít hoặc nhiều cũng có ý dò xét. Nhưng mà Giang Trần cũng không ngại, như vậy ít nhất cũng chứng minh Cơ Tam công tử này cũng không phải là người dối trá nói cái gì mà cửu ngưỡng, cửu ngưỡng.
Từ góc độ này có thể thấy được ít nhất Cơ Tam công tử là người ngay thẳng, quang minh chính đại, không có quanh co lòng vòng nhiều như vậy.
- Tam công tử, ở đây không có người ngoài.
Giang Trần cười cười:
- Chúng ta cũng không cần phải thăm dò tới thăm dò lui. Sư thừa của ta, cho dù nói ra nhất định Tam công tử cũng chưa từng nghe qua.
Nói xong Giang Trần cũng không khách khí, ngồi phịch xuống ghế, đem khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm hắn đã chuẩn bị từ trước lấy ra.
Nhẹ nhàng đẩy bình ngọc về phía Cơ Tam công tử trước mặt hắn.
Bất luận lời nói nào đều không có tính thuyết phục bằng sự thật. Cơ Tam công tử thăm dò một lát, chỉ đơn giản là hoài nghi hắn thực sự có Vạn Thọ đan hay không mà thôi.
Đã như vậy hắn trực tiếp lấy Vạn Thọ đan ra, so với bất luận lời nào còn có sức thuyết phục hơn.
Quả nhiên Cơ Tam công tử khẽ nhíu mày, có chút rung động, tay cầm bình ngọc, khẽ ngửi một cái, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mwufng.
Ít nhất khí tức này đúng, hơn nữa, khỏa đan dược này quả thực còn có phẩm chất cao hơn khỏa Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá.
Không thể chờ đợi được, Cơ Tam công tử liền đổ khỏa Vạn Thọ đan kia ra, đặt lên lòng bàn tay rồi vuốt vuốt, không nhịn được mà dùng thần thức xem xét.
Càng xem xét, vẻ mặt vốn ngưng trọng càng ngày càng buông lỏng, vẻ vui mừng trên mặt càng ngày càng nhiều.
- Tốt, tốt, tốt. Khỏa đan dược này không giả, thực sự là Vạn Thọ đan. So với Vạn Thọ đan mà Liên Sơn trai đấu giá còn có tư chất cao hơn không ít. Chân Đan Vương, quả nhiên ngươi không có thất tín.
Vẻ mặt ngưng trọng của Cơ Tam công tử thoáng cái biến mất, bắt đầu trở nên khách khí:
- Vi Kiệt, Vi gia các ngươi lần này rốt cuộc cũng tìm được Đan Vương tốt, phải chúc mừng các ngươi a.
Câu nói này khiến cho quan hệ vốn căng thẳng, đóng băng giữa song phương thoáng cái giống như thuyết bị tan một ít.
Vi Kiệt vội nói:
- Chân Đan Vương cũng chính là đại công thần bình định nội loạn trong nội bộ Vi gia chúng ta lần này. Thiên phú đan đạo của bản thân thâm bất khả trắc.
Cơ Tam công tử mỉm cười gật đầu, yêu thích không ngừng vuốt ve Vạn Thọ đan trong tay. Vẻ mặt vui sướng, giống như đứa trẻ lần đầu tiên được cho kẹo vậy.
- Chân Đan Vương, ba khỏa Vạn Thọ đan kia đã bán được cái giá một ức hai ngàn vạn. Một khỏa có giá chừng bốn ngàn vạn, như vậy khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm của ngươi như thế nào cũng đáng giá năm ngàn vạn. Đây là Thâu Thiên đỉnh của ngươi. Cầm đi đi, giao dịch công bằng, cũng tránh khỏi tị hiềm lẫn nhau, tránh mất hòa khí.
Cơ Tam công tử này rất sảng khoái, đem Thâu Thiên đỉnh lấy ra, đẩy thẳng về phía Giang Trần.
Giang Trần nhìn Thâu Thiên đỉnh, đối với hào khí của Cơ Tam công tử cũng có chút bội phục. Thâu Thiên đỉnh này khi đấu giá hắn ta dùng cái giá năm ngàn sáu trăm vạn linh thạch mua được.
Mà giá trị của một khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm kỳ thực cũng chỉ có hai ngàn ba trăm vạn Thánh linh thạch mà thôi.
Trước đó báo giá cao như vậy thuần túy là bởi vì Vương Đình đại phiệt cố ý lợi dụng tâm lý bức thiết của Cơ Tam công tử, khi phân cao thấp mới có tình huống nâng giá cao như vậy.
*****
Nếu như là một khỏa Vạn Thọ đan thượng phẩm đổi lấy một Thâu THiên đỉnh, không thể nghi ngờ là Giang Trần chiếm được tiện nghi lớn.
Chỉ là Giang Trần biết, tiện nghi này không dễ thu như vậy, ít nhất cũng không thể thu như vậy.
Hắn cũng không vội vã mà thu hồi Thâu Thiên đỉnh, ánh mắt thành khẩn nhìn qua Cơ Tam công tử rồi nói:
- Hào khí của Cơ Tam công tử khiến cho tại hạ vô cùng bội phục. Chỉ là nếu như trao đổi như vậy, Cơ Tam công tử lại thiệt thòi lớn. Tại hạ cũng không có cách nào dày mặt mà nhận.
Cơ Tam công tử chau mày:
- Tiền tài đối với Cơ mỗ mà nói, không thành vấn đề. Nếu như phương diện giá cả không cân bằng, Chân Đan Vương không cần lo. Bằng hữu mà Cơ mỗ nhận định, chỉ cần hợp khẩu vị, ném một lần ngàn vạn cũng là chuyện thường tình.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Đây không chỉ đơn thuần là vấn đề giá cả chênh lệch.
- Vậy thì là vấn đề gì.
Giang Trần nghiêm túc nói:
- Chính là bởi vì hào khí của Cơ Tam công tử ngươi cho nên tại hạ không muốn chiếm tiện nghi của ngươi. Nếu như là tên tiểu nhân Vương Đằng, tiện nghi này ta sẽ chiếm ngay lập tức, thậm chí trong lòng còn cười trộm.
Nghe Giang Trần nói Vương Đằng như vậy, Cơ Tam công tử cũng cười to:
- Nói rất đúng, tiểu tử Vương Đằng này quả thực giống như tiểu nhân đắc chí.
- Ta thấy Tam công nhất định muốn lấy Vạn Thọ đan, bị đám người Vương Đằng châm ngòi, tính kế không tiếc dùng cái giá hơn một ức thu mua. Tại hạ cả gan hỏi nguyên nhân một chút được không?
Kỳ thực Giang Trần đã biết rõ nguyên nhân, nhưng mà nguyên nhân này là do Vi Kiệt nói cho hắn biết. Tự nhiên hắn không thể để cho Cơ Tam công tử cảm thấy Vi Kiệt là kẻ lắm miệng, cho nên mới cố ý hỏi câu như vừa rồi. Giả vờ hồ đồ không hiểu chuyện.
Quả nhiên Cơ Tam công tử kia nao nao, như có điều suy nghĩ liếc nhìn Vi Kiệt, hắn gật gật đầu chậm rãi nói:
- Trước khi tới hội đấu giá, Vương Đằng kia nhiều lần nói tới. Hiện tại trong Lưu Ly vương thành cũng có nhiều tin đồn. Chuyện cho tới hiện tại, đoán chừng cũng sắp không giấu được. Đúng vậy, phiệt chủ của Bàn Long đại phiệt chúng ta sắp tới đại nạn. Trong ba năm sẽ tán công. Ta nghe thấy công hiệu của Vạn Thọ đan, cho nên...
Nói tới đây, Cơ Tam công tử dừng lại, cũng không cần nói nữa, chỉ như vậy đã đủ hiểu.
- Tam công tử, đây cũng là nguyên nhân mà lúc ấy ta ngăn cản ngươi cạnh tranh Vạn Thọ đan cùng với đám người Vương Đằng. Nếu như ngươi dùng cái giá một ức hai ngàn vạn canh tranh Vạn Thọ đan này, kết quả, khi phát hiện Vạn Thọ đan không có tác dụng gì với cường giả Hoàng cảnh, đến lúc đó tất sẽ trở thành trò cười cho cả Lưu Ly vương thành.
Giang Trần cũng biết lời này nói ra có chút tàn khốc, nhưng mà hắn cũng không muốn lừa bịp Cơ Tam công tử này.
Lời vừa nói ra, Cơ Tam công tử đột nhiên biến sắc, nụ cười trên mặt tan biến, sắc mặt trở nên trắng bệch.
- Chân Đan Vương, lời nói của ngươi có căn cứ hay không?
Ngay cả mí mắt Giang Trần cũng không nháy lấy một cái:
- Ta có thể dùng tính mạng mình ra đảm bảo, Vạn Thọ đan đối với cường giả Hoàng cảnh cơ hồ không có tác dụng. Nhưng mà có khả năng còn có tác dụng phụ lớn hơn. Nói không chừng còn biến khéo thành vụng.
Cơ Tam công tử gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Trần, hiển nhiên cũng đang tính toán xem lời nói của Giang Trần là thật hay giả.
Giang Trần than nhẹ một tiếng, ánh mắt không né tránh Cơ Tam công tử mà trấn định nhìn qua hắn.
Biểu lộ của Cơ Tam công tử từ vui sướng tới kinh ngạc, lại tới thất vọng, lại biến thành tuyệt vọng. Thân thể sụp xuống.
- Tại sao lại có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy? Chẳng lẽ đây là vận mệnh của Bàn Long đại phiệt chúng ta hay sao?
Cơ Tam công tử miệng đắng chát, thì thào nói.
Vi Kiệt rất muốn an ủi Cơ Tam công tử này một chút, thế nhưng lại cảm thấy mình không nói nên lời, bờ môi động đậy, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Cơ Tam công tử mặc dù có chút thất thố, nhưng cũng là người trấn định, rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Đem Thâu Thiên đỉnh đẩy về phía Giang Trần.
- Chân Đan Vương, tuy rằng việc này quả thực có chút tàn khốc, thế nhưng Cơ mỗ rất thưởng thức sự thẳng thắn của ngươi. Thâu Thiên đỉnh này ngươi cầm lấy đi, Vạn Thọ đan ta sẽ lấy đi.
Giá chênh lệch tới mấy ngàn vạn, đối với Cơ Tam công tử mà nói quả thực không tính là chuyện lớn gì.
Giang Trần có chút kinh ngạc, hắn đã nói rõ quan hệ lợi hại trong chuyện này, như vậy Vạn Thọ đan này đối với phiệt chủ Bàn Long đại phiệt cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
- Tam công tử, ngàn vạn lần đừng cầm Vạn Thọ đan đi mạo hiểm. Đây là lời khuyên cũng là lời cảnh báo.
Giang Trần khuyên nhủ.
Cơ Tam công tử bất đắc dĩ lắc đầu thở dài:
- Chân Đan Vương, chuyện Bàn Long đại phiệt, người ngoài cuộc như ngươi không rõ đâu. Phiệt chủ chỉ còn thời gian ba năm, mặc dù không mạo hiểm thì cũng chỉ ngồi chờ chết. Còn không bằng bản thân tự đi mạo hiểm một chút.
- Thế giới võ đạo, đừng nói là thời gian ba năm, coi như là ba ngày cũng có khả năng tồn tại chuyện xấu. Tuy rằng Vạn Thọ đan không có tác dụng gì, thế nhưng trên người Cơ Tam công tử kỳ thực đã nắm giữ một đường sinh cơ.
Giang Trần nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên lộ ra một ít.
Hắn cũng nhìn ra được, Cơ Tam công tử này là người quang minh lỗi lạc. Bằng vào phần hào phóng này của hắn, Giang Trần nguyện ý nhắc nhở đối phương một chút.
Quả nhiên, lời vừa mới nói ra, trong đôi mắt đen kịt của Cơ Tam công tử lại một lần nữa như được chiếu sáng:
- Chân Đan Vương, xin chỉ giáo cho.
Nghe thấy một đường sinh cơ, thân thể Cơ Tam công tử thoáng cái trở nên cứng cáp hơn rất nhiều.
- Ngươi còn nhớ rõ vật cuối cùng ngươi đấu giá hay không?
Giang Trần cười hỏi.
- Kim Quan Vân Hạc?
Cơ Tam công tử rung động, hắn vừa rồi còn muốn hỏi Giang Trần, vì sao lại bảo hắn dùng tám ngàn vạn Thánh linh thạch đi cạnh tranh một đầu Kim Quan Vân Hạc.
Nhưng khi nhìn thấy Vạn Thọ đan, Cơ Tam công tử cuối cùng cũng không mở miệng hỏi.
- Đúng vậy, chính là Kim Quan Vân Hạc.
Giang Trần gạt gật đầu nói:
- Khi còn bé ta từng được một dị nhân truyền thụ đan đạo. Lão nhân gia người từng nói qua các loại đan dược kéo dài tuổi thọ. Người từng đề cập tới chuyện Vạn Thọ đan này. Nói Vạn Thọ đan có thể kéo dài tuổi thọ cho cường giả Thánh Cảnh từ năm tới tám trăm năm. Mà còn có một loại đan dược có thể khiến cho cường giả phong Hoàng xưng Đế cũng có thể kéo dài tuổi thọ từ năm tới tám trăm năm.
- Cái gì?
Cơ Tam công tử thoáng cái bật dậy, trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên, đồng thời còn tràn ngập vẻ kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng nổi, miệng hỏi:
- Thế gian còn loại đan dược thần kỳ như vậy sao?
Ngay cả Vi Kiệt kia cũng biến sắc, giật mình nhìn qua Giang Trần.
Hiển nhiên, Giang Trần bỗng nhiên nói ra tin tức như vậy khiến cho hai người ở đây giật mình không thôi.
← Ch. 0758 | Ch. 0760 → |