← Ch.0862 | Ch.0864 → |
Hôm nay xem ra, lão gia tử đối với mình vẫn là rất tín nhiệm.
Sau khi trở về, chấp hành cũng phi thường đúng chỗ, cuối cùng mới tránh được một kiếp.
Biết được chủ lực của Bảo Thụ Tông không có tổn thương, thúc phụ cùng đường đệ cũng không có gặp phải nguy hiểm gì, lo lắng trong lòng cũng để xuống.
Về phần Thiên Quế Vương Quốc, Giang Trần tạm thời không có ý định ra tay.
Hiện tại đại cục chính là như vậy, trong phạm vi nho nhỏ như Thiên Quế Vương Quốc, mặc dù hiện tại hắn trợ giúp Diệp Dung đoạt quyền trở lại, cũng không có ý nghĩa.
Chờ hắn ly khai, người ta vẫn có thể dễ dàng đoạt lại.
Hiện tại ra tay, không có bất kỳ ý nghĩa, chỉ biết liên lụy những cố nhân Thiên Quế Vương Quốc này.
Chỉ có đại cục động, bên này mới có ý nghĩa động.
Nếu không, loại cục diện này chỉ có thể tạm thời duy trì, miễn cho đánh rắn động cỏ.
Giang Trần nghe ngóng một phen, lại đi tới Thái Phó biệt viện mà năm đó Diệp Trọng Lâu ở lại. Thái Phó biệt viện này đã bị người khác chiếm lấy.
Giang Trần đứng trước Thái Phó biệt viện, nhớ tới một buổi tối ở rất nhiều năm trước, hắn đứng ở chỗ này, Đan Phi thổ lộ tâm sự với mình.
Hôm nay, đã qua nhiều năm như vậy, Đan Phi như hư không tiêu thất. Mà lá thư nàng lưu cho mình, lại vẫn còn trong bọc hành lý.
Lá thư này chỉ có mười lăm chữ: Thiên ngôn vạn ngữ nói không hết, vi quân tương tư cuối cùng dứt khoát.
Không biết vì cái gì, mười lăm chữ này như núi, đặt ở trong lòng Giang Trần. Mỗi lần nhớ tới, Giang Trần luôn luôn có loại hoảng hốt không hiểu.
Hắn không biết, tại sao sẽ có loại cảm giác kỳ quái này. Hắn cảm thấy, chuyện này có chút kỳ quặc, có chút nội tình, là hắn phải đào móc ra. Thậm chí, hắn cảm thấy, Đan Phi bỗng nhiên ly khai, có lẽ còn cùng mình có chút quan hệ.
Chỉ là, đến cùng có nội tình gì? Giang Trần lại trăm mối vẫn không có cách giải.
Huống chi, Diệp Trọng Lâu lão gia tử đã từng dặn đi dặn lại, bảo hắn hỗ trợ tìm Đan Phi.
Cố thổ vẫn như cũ, nhưng nhân sự đã hoàn toàn thay đổi.
Trong nội tâm Giang Trần hơi có chút thương cảm, dừng lại sau nửa ngày, mới lặng lẽ ly khai.
Bảo Thụ Tông hắn cũng không có ý định đi xem, nếu như đã rơi xuống trong tay người khác, tất nhiên là hoàn toàn thay đổi, đi cũng chỉ tăng thêm thương cảm.
- Trần ca, ngươi có phát hiện hay không, từ khi tiến vào liên minh 16 nước, có loại cảm giác rất khác thường?
Bỗng nhiên Hoàng Nhi mở miệng.
Sau khi Giang Trần tiến vào liên minh 16 nước, cảm xúc một mực sa sút, tuy phát hiện một ít dị thường, nhưng không có để ý.
Nghe Hoàng Nhi nhắc tới, tâm thần của hắn cũng khẽ động.
- Rất nhiều võ giả ở đây, trên người luôn luôn có một loại ý tứ nói không nên lời.
Trong giọng nói của Hoàng Nhi, lộ ra ý phức tạp.
Hai người đang khi nói chuyện, bỗng nhiên trong ngõ hẻm của Thái Phó biệt viện đi ra một đạo thân ảnh. Nhìn thấy Giang Trần cùng Hoàng Nhi, người đi tới kia cũng khẽ giật mình, lập tức mặt mũi tràn đầy tươi cười:
- Nhị vị ngừng chân ở đây, hẳn cũng là vì Bí Cảnh kia mà đến?
Bí Cảnh? Trong nội tâm Giang Trần hơi có chút kinh ngạc, nhưng lại bất động thanh sắc, chỉ là cười nhạt một tiếng, không có trả lời.
- Ha ha, báo danh còn thừa hai ngày cuối cùng. Hiện tại danh ngạch đã sắp hết rồi. Nhị vị muốn ghi danh, cần phải sớm làm.
Giang Trần cười nhạt nói:
- Chúng ta không vội.
- Không vội?
Người nọ nhướng mày.
- Danh ngạch có hạn, các ngươi không báo tên, đến lúc đó có thể có tư cách tham dự sao. Lần này, mọi người đều là có quy định nghiêm khắc.
Những Bí Cảnh trứ danh của Liên minh 16 nước kia, Giang Trần cơ bản đều đi qua. Hắn cũng không tin, còn có Bí Cảnh gì đối với hắn có lực hấp dẫn.
Thấy Giang Trần thờ ơ, ngữ khí của người nọ có chút bất thiện:
- Ngươi đã không phải báo tên, lại đến nơi đây làm gì? Hẳn là muốn dò hỏi tình báo?
- Nơi này, chẳng lẽ là cấm địa tư nhân của ngươi?
Giang Trần cười lạnh hỏi lại.
Người nọ nghe vậy giận dữ, cười quái dị một tiếng:
- Ngươi một tán tu nho nhỏ, còn rất cuồng a? Là báo danh thì tranh thủ thời gian, không báo danh, nhanh chóng xéo đi. Đừng ở chỗ này hết nhìn đông tới nhìn tây, lấm la lấm lét.
Loại tiểu nhân vật này, Giang Trần muốn tiêu diệt hắn, một đầu ngón tay cũng dư xài.
Bất quá hiện tại Giang Trần muốn làm đại sự, sao cùng loại tiểu nhân vật này chấp nhặt. Lạnh lùng cười cười, hướng Hoàng Nhi ném cái ánh mắt, đi ra nơi đây.
- Hừ, coi như các ngươi thức thời.
Người nọ còn tưởng rằng là vận khí con rùa của mình dọa đối phương đi, dương dương đắc ý nhìn bóng lưng của Giang Trần cùng Hoàng Nhi, nói thầm một câu
Hai người ly khai Thái Phó biệt viện, lại thấy không ngừng có tán tu chạy đến Thái Phó biệt viện, bộ dạng cả đám vội vã.
- Rốt cuộc là Bí Cảnh gì, lại có lực hấp dẫn lớn như vậy?
Giang Trần xem cũng có chút cảm thấy kỳ quặc, những tán tu này, rõ ràng không phải cấp độ của liên minh 16 nước, nhìn ra được, không ít là từ cương vực cường đại khác đến, võ giả Nguyên cảnh đi đầy đất, cường giả Thánh cảnh nhiều như chó.
Hoàng Nhi cau mày nói:
- Những người này, trên người đều có một loại khí tức cuồng nhiệt, cảm giác như có đồ vật gì đó đặc biệt hấp dẫn bọn hắn. Đến cùng là cái gì? Chẳng lẽ là...
Sắc mặt Giang Trần đột nhiên biến đổi, hắn cũng nghĩ đến một sự kiện, cái kia chính là An Hồn Mộc.
Chẳng lẽ tin tức An Hồn Mộc, cuối cùng là không thể giấu, đã bại lộ?
Nếu là như vậy, vậy chuyện này liền khó giải quyết rồi.
Bất quá, Giang Trần vẫn quyết định, theo như tiết tấu của mình đến. Mặc kệ bên này náo nhiệt cỡ nào, có địa đồ cùng tư liệu của Hà Hồng Thụ, mặc kệ tán tu bên này là bởi vì nguyên nhân gì mà tụ tập, hắn cũng không cần phải để ý tới.
- Hoàng Nhi, mặc kệ phát sinh chuyện gì, chỉ cần An Hồn Mộc thật sự có, ta nhất định sẽ đạt được nó, vì ngươi triệt để giải trừ Bách Thế Đồng Tâm Chú.
Ngữ khí của Giang Trần lộ ra một cỗ kiên quyết chân thật đáng tin.
Ly khai Thiên Quế Vương Quốc, cách Đông Phương Vương Quốc cũng không xa. Giang Trần nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi Đông Phương Vương Quốc nhìn một chút.
Tuy Đông Phương Vương Quốc là nơi hắn xuất thân, thế nhưng mà hiện nay, ngoại trừ tiểu nha đầu Đông Phương Chỉ Nhược ra, đã không có người nào đáng giá hắn tưởng nhớ.
Tuy Đông Phương Vương Quốc nằm ở chỗ vắng vẻ, nhưng giờ phút này lại dị thường náo nhiệt. Cũng không có bởi vì vắng vẻ mà miễn tai hoạ.
Toàn bộ Đông Phương Vương Quốc, tình huống cùng Thiên Quế Vương Quốc không sai biệt lắm.
Tuy Đông Phương nhất tộc vẫn là kẻ thống trị trên danh nghĩa của Đông Phương Vương Quốc, nhưng mà đồng dạng Thiên Quế Vương Quốc Diệp Dung, thành Khôi Lỗi.
Ngược lại là Đông Phương Chỉ Nhược, bởi vì không có tu luyện, cho nên không có bị quấy rầy, ở trong vương cung, trải qua sinh hoạt của công chúa.
Ngoại giới biến hóa, biến cố, đối với nàng ảnh hưởng cũng không quá lớn.
Những năm này, tiểu nha đầu lúc trước nhiều bệnh kia, hôm nay cũng đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều, thành một đại cô nương chính thức rồi.
*****
Chỉ là, bởi vì vấn đề thân thể thể chất, nhìn về phía trên vẫn còn có chút bộ dạng bệnh mỹ nhân. Hai đầu lông mày cũng ẩn ẩn có chút phiền muộn, hiển nhiên loại sinh hoạt thâm cung đại viện này, nàng qua cũng không phải rất khoái nhạc.
- Có lẽ, lúc trước để nàng ở lại chỗ này, là một sai lầm.
Giang Trần đứng ngoài cung thành, nhìn bộ dáng của Đông Phương Chỉ Nhược như vậy, trong lòng thầm nghĩ.
Bất quá, hắn cũng biết, tình huống ngay lúc đó, Đông Phương Chỉ Nhược ở lại Đông Phương Vương Quốc, đích thật là lựa chọn tốt nhất.
Nếu như một đường đi theo Đông Phương Câu Ngọc, có lẽ ở lúc Đan Càn Cung gặp kiếp, cũng đã vẫn lạc.
Sự tình Đông Phương Chỉ Nhược, Hoàng Nhi ngược lại là biết đến. Lúc trước Hoàng Nhi định cư ở Đông Phương Vương Quốc, cũng biết Giang Trần quật khởi, là từ chữa bệnh cho Đông Phương Chỉ Nhược bắt đầu.
Giờ phút này, gặp Giang Trần tới thăm Đông Phương Chỉ Nhược, ngược lại không cảm thấy bất ngờ.
- Đi thôi.
Giang Trần nhìn chỉ chốc lát, nhưng không có dừng lại. Hắn không muốn đánh vỡ yên lặng hiện tại, cũng không muốn hiện tại đi tương kiến với Đông Phương Chỉ Nhược.
Hiện tại gặp, đối với Đông Phương Chỉ Nhược chưa chắc là chuyện tốt.
Ly khai Đông Phương Vương Quốc, trong nội tâm Giang Trần triệt để buông xuống lo lắng. Tuy liên minh 16 nước đồng dạng là cảnh hoang tàn khắp nơi, nhưng ít ra, tình huống so với hắn tưởng tượng rất tốt.
Ly khai vương đô Đông Phương Vương Quốc, lúc Giang Trần đi ngang qua Vô Tẫn Địa Quật, ngừng chân một lát, nói với Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi, ngươi ở nơi này chờ ta một lát, ta đi gặp cố nhân.
Hoàng Nhi rất hào phóng, cũng không có hỏi tới, cười nhẹ gật gật đầu.
Vô Tẫn Địa Quật, giống như năm đó. Đối với ngoại giới mà nói, mọi người chỉ biết, Vô Tẫn Địa Quật này là một Bí Cảnh của Đông Phương Vương Quốc.
Mà loại Bí Cảnh này, võ giả nơi khác đến, căn bản không để vào mắt.
Dù sao, cấp bậc Tiềm Long hội thử của Đông Phương Vương Quốc quá thấp, đều là một ít Chân Khí cảnh nho nhỏ đi tham gia. Loại Bí Cảnh cấp bậc này, tự nhiên không có người chú ý.
Bất quá, Giang Trần lại biết so với người bình thường nhiều hơn một chút.
Lúc trước Giang Trần ở Vô Tẫn Động Quật thí luyện, từng bị người Truy Mệnh Ám Môn đuổi giết, bị hai truyền nhân của Long Đằng Hầu phủ hãm hại.
Trốn vào chỗ sâu trong Vô Tẫn Động Quật, gặp được một đầu hung thú ở tầng thứ tư Vô Tẫn Động Quật, tên là Mãng Kỳ.
Lúc ấy, Giang Trần còn cùng Mãng Kỳ định ra một ước định.
Ngay lúc đó, Giang Trần cũng không biết là có kỳ quặc gì. Hiện tại xem ra, Mãng Kỳ này, còn có trận pháp kia, xuất hiện ở dưới mặt đất Đông Phương Vương Quốc, tuyệt đối là sự tình vô cùng kỳ quặc.
Lần nữa tiến vào Vô Tẫn Động Quật, vô số Kiếm Điểu đại quân bay tới bay lui kia, đối với Giang Trần căn bản không có bất cứ uy hiếp gì.
Ở dưới uy áp của Giang Trần, những Kiếm Điểu này đều hoảng sợ không thôi, nhao nhao tránh né.
Giang Trần một đường đi vào, qua tầng thứ ba, tiến vào thầng thứ tư Vô Tẫn Địa Quật.
Trở lại chốn cũ, Giang Trần phát giác được một điểm bất đồng. Nơi này, mình rõ ràng đã tới, thế nhưng vào lần nữa, lại không thấy một chút cảm giác quen thuộc.
Dùng thần thức của Giang Trần, nếu như là con đường đã từng đi qua, lại đi một lần, không có khả năng một chút ấn tượng cũng không có.
- Quả nhiên, Vô Tẫn Địa Quật này, có mê hoặc rất lớn.
Trong nội tâm Giang Trần càng thêm kiên định phán đoán của mình.
Lúc trước những chư hầu đệ tử của Đông Phương Vương Quốc tới đây thí luyện, đều hoạt động ở tầng thứ nhất tầng thứ hai, có thể đi vào tầng thứ ba đã phi thường giỏi.
Về phần tầng thứ tư Thâm Uyên, giờ phút này Giang Trần đi vào, chỉ cảm thấy nơi này căn bản không có cuối cùng, cũng không tồn tại một con đường cố định.
Vô số lối rẽ, chồng chất, phảng phất như đi trong một mê cung.
- Xem ra, Vô Tẫn Địa Quật này, quả nhiên không phải đơn giản như mặt ngoài, người bình thường, đi vào tầng thứ tư, cũng sẽ ở chỗ này mất phương hướng. Căn bản đi không đến địa phương hạch tâm. Trước kia ta đã tới một lần, lại tìm không thấy bất luận manh mối gì. Xem ra, nơi này, đích thật là có trận pháp. Không có tiến vào nội bộ trận pháp, chỉ có thể ở trong lối rẽ vô tận vĩnh viễn mất phương hướng.
Giang Trần đối với trận pháp cũng không tính người thường, sau khi truyền thừa nội tình trận pháp của Đan Tiêu Cổ Phái, hắn nhận thức đối với trận pháp, tuyệt đối được cho là đại hành gia rồi.
Thế nhưng mà, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, mặc dù là Đan Tiêu Cổ Phái lúc trước, cũng không cách nào hoàn thành, phải liên hợp mấy đại phái trận pháp khác, liên hợp điều khiển, mới có thể hoàn thành.
- Chẳng lẽ, Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này, là Đan Tiêu Cổ Phái bố trí?
Giang Trần đi tới vực sâu này, trong nội tâm cũng rất phức tạp.
Nếu như Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận này là Đan Tiêu Cổ Phái bố trí, như vậy sinh linh bị phong ấn ở đây, vô cùng có khả năng là Ngoại Vực dị tộc ở thời đại Thượng Cổ.
Thế nhưng mà, mình lại từng đáp ứng, cứu Mãng Kỳ từ nơi này ra ngoài.
- Trước gặp Mãng Kỳ, nhìn xem nó có thuyết pháp gì. Nếu như Mãng Kỳ quả nhiên là Ngoại Vực dị tộc, dù ta cứu nó ra, cũng phải hạn chế nó, không thể để cho nó làm ác.
Nhớ ngày đó, Mãng Kỳ biểu hiện ra ngoài chỉ là Linh cấp mà thôi. Hiện tại ngẫm lại, Mãng Kỳ không có khả năng chỉ là Linh cấp.
Nếu như là Linh cấp, Thượng Cổ đến nay, nó đã sớm chết mấy tỷ lần rồi. Sao có thể sống đến bây giờ?
Không hề nghi ngờ, Mãng Kỳ kia nhất định là che giấu thực lực.
Đang suy nghĩ, Giang Trần bỗng nhiên cảm ứng được cái gì. Nhìn thấy phía trước có một đạo Tử Quang lóe lên, phảng phất như trong hư không mở ra một đại môn.
Giang Trần khẽ giật mình, bỗng nhiên ở chỗ Tử Quang, chung quanh dâng lên vô số quang mang lục sắc.
Đông đông đông...
Cảm giác chấn động quen thuộc kia, là tiếng bước chân của Mãng Kỳ.
- Giang Trần, ngươi đã đến rồi.
Thanh âm của Mãng Kỳ, từ trong bóng tối truyền đến.
Giang Trần đứng tại nguyên chỗ không động, nhưng thần thức lại triển khai toàn bộ, coi chừng đề phòng.
Thân thể cao lớn của Mãng Kỳ từ trong bóng tối hiện ra, ánh mắt giống như chuông đồng, trừng mắt nhìn Giang Trần, chậc chậc tán thưởng:
- Khá lắm, mấy năm thời gian, tốc độ phát triển kinh người a. Xem ra, ánh mắt của Mãng Kỳ ta, là phi thường đặc biệt.
- Mãng Kỳ, ngươi ngược lại là không thay đổi a.
Ngữ khí của Giang Trần nhàn nhạt.
Mãng Kỳ khẽ giật mình, đánh giá Giang Trần, cười khổ nói:
- Xem ra, ngươi đối với ta có chút đề phòng?
Giang Trần cũng không phủ nhận:
- Bị Chư Thiên Vạn Linh Tỏa Thần Đại Trận vây khốn, nếu như ta không đoán sai, ngươi hẳn là Ngoại Vực dị tộc?
Tin tức về Ngoại Vực dị tộc, Giang Trần cũng là từ Đan Tiêu Cổ Phái truyền thừa chứng kiến, cộng thêm rất nhiều tư liệu cùng nghe đồn suy đoán ra.
Mãng Kỳ giật mình:
- Ngươi biết Ngoại Vực dị tộc?
- Ngươi là Ngoại Vực dị tộc?
Giang Trần nhíu mày.
Ánh mắt Mãng Kỳ buồn bả, nhưng không có phủ nhận:
- Đối với người của Thần Uyên Đại Lục các ngươi mà nói, ta là Ngoại Vực dị tộc, ngươi nói như vậy, cũng không sai.
← Ch. 0862 | Ch. 0864 → |