← Ch.0887 | Ch.0889 → |
- Không cần kích động, chúng ta đã đợi mười vạn năm, chẳng lẽ còn quan tâm chút thời gian như vậy sao? Hôm nay ta cảm ứng được có rất nhiều tu sĩ tiến vào hoang man. Ngươi đi cảnh cáo Cửu Âm Ma Quân thoáng một phát, khẩu vị không nên quá lớn. Nếu không, sau khi bản Ma Hoàng xuất quan, sẽ để cho hắn nhổ ra cả vốn lẫn lời.
Quái vật kia không có hoàn toàn thức tỉnh, tự hồ nó chỉ hiểu được một đạo lý, là ở trong tế đàn này phong ấn lấy chủ nhân của nó.
Chủ nhân ra lệnh, cao hơn hết thảy.
- Đi thôi, cẩn thận một chút.
Thanh âm trong tế đàn kia tựa như nhắc nhở con mình.
- Không cần lo lắng bản Ma Đế.
Quái vật kia vẫn còn có chút lưu luyến, thật giống như một hài tử không muốn xa rời cha mẹ, ở trước thềm đá của tế đàn không ngừng cọ lấy.
Trong lúc đó, thanh âm trong tế đàn kia "Ân" một tiếng, phát ra ý kinh ngạc.
- Mộc Xi, mau đi xem một chút, lãnh địa của ngươi, giống như có người xâm nhập.
Thanh âm trong tế đàn kia lộ ra có chút lo lắng.
- Nhanh đi nhanh đi, giám sát chặt chẽ An Hồn Mộc. Đừng cho người động An Hồn Mộc. Bản Ma Đế muốn cải tạo thần hồn, An Hồn Mộc này là không thể thiếu. Nếu không, dù thần hồn của bản Ma Đế thoát khốn, cũng sẽ có chỗ thiếu hụt.
- Ô ô ô...
Quái vật kia nghe được chủ nhân phân phó, tựa hồ cũng biết rõ chuyện khẩn cấp, tuy lưu luyến, nhưng vẫn kiên quyết quay đầu đi ra.
Thần hồn phong ấn trong tế đàn kia, là Mộc Ma nhất tộc Mộc Xoa Ma Đế, giờ phút này lộ ra cực kỳ lo lắng.
An Hồn Mộc này là mấu chốt để tương lai hắn thoát khốn chữa trị thần hồn, nếu như mất An Hồn Mộc, thần hồn của hắn liền rất khó khôi phục đến trạng thái đỉnh phong.
Bất quá, nghĩ đến Mộc Xi dưới tay mình, Mộc Xoa Ma Đế lo lắng cũng hơi giảm bớt một tí.
- Quanh thân An Hồn Mộc, ít nhất có ngàn vạn Mộc Ma Cổ Trùng thủ hộ, bất kể là ai, chỉ cần xâm nhập, cũng là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Quanh thân An Hồn Mộc kia, cũng không chỉ có Mộc Ma Cổ Trùng, còn có rất nhiều độc trận độc nhất vô nhị của Mộc Ma nhất tộc, bố trí phi thường xảo diệu, người xâm nhập, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Giờ phút này, Giang Trần nhìn chằm chằm phía trước, nhìn cổ thụ toàn thân bích lục, tinh xảo như san hô, xa xa nhìn lại, tựa như Thiên Địa điêu thành một kiệt tác, cho người một loại cảm giác cực kỳ rung động.
- Trần ca, cái này là An Hồn Mộc sao?
Hoàng Nhi nhìn cổ thụ kia, cũng thần mê hoa mắt, cảm thấy rất là kinh ngạc.
- Đúng vậy, là An Hồn Mộc.
Giang Trần nhìn thân cây An Hồn Mộc, vậy mà cũng không nhỏ.
- An Hồn Mộc một vạn năm mới có một vòng tuổi, gốc An Hồn Mộc này, có lẽ có mười mấy vạn năm lịch sử rồi. Bất quá ở trong An Hồn Mộc, nó coi như là tuổi trẻ.
Giang Trần đối với An Hồn Mộc là không xa lạ gì, kiếp trước trong Chư Thiên thế giới, An Hồn Mộc trăm vạn năm cũng thường có thể nhìn thấy.
Đương nhiên, đối với Hoàng Nhi trúng Bách Thế Đồng Tâm Chú mà nói, An Hồn Mộc mười vạn năm cũng đã đủ rồi.
Giang Trần nhìn An Hồn Mộc, lại không có vội động thủ, rất rõ ràng, quanh thân An Hồn Mộc này có chút cổ quái, Giang Trần cũng không vội ra tay.
Chung quanh An Hồn Mộc, chợt nhìn, tựa hồ không có gì đặc thù.
Bất quá dùng nhãn lực của Giang Trần, lại có thể nhìn ra, mỗi một loại thực vật quanh thân An Hồn Mộc, đều hàm chứa kịch độc, hơn nữa ẩn ẩn là một độc trận cự đại, trong trận có trận, cực kỳ phức tạp.
Quan trọng nhất là, An Hồn Mộc này ở trong một hồ sâu, muốn lấy nó, phải tiến vào hồ sâu kia. Mà trong đầm sâu, vũng bùn nhìn như bình tĩnh, lại có vô số Mộc Ma Cổ Trùng cuốn động, Giang Trần tùy ý quét qua, liền phát hiện chí ít có mấy trăm vạn.
Một mực lan tràn đến dưới chân bọn hắn, cũng có rất nhiều Mộc Ma Cổ Trùng hoạt động. Bất quá Giang Trần không có ý định nói cho Hoàng Nhi.
Dù sao Mộc Ma Cổ Trùng này sợ mùi trên người bọn họ, cũng sẽ không công kích bọn hắn.
Giang Trần nhìn chốc lát, liền không hề do dự, nói với Hoàng Nhi:
- Hoàng Nhi, ngươi lui vài bước, ở ngoại vi chờ ta, ta đi lấy An Hồn Mộc.
- Trần ca, ngươi ý định lấy như thế nào? Chặt một nhánh cây An Hồn Mộc sao?
- Không.
Giang Trần lắc đầu, lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Đã đến rồi, thứ tốt không thể giữ lại. Đương nhiên là nhổ cả gốc.
Loại vật An Hồn Mộc này, Giang Trần rất rõ ràng. Đối với Ma tộc mà nói, là vật tu luyện Ma Hồn phi thường trọng yếu, chặt một nhánh cây, căn bản không có tổn thương gì.
Nhất định phải nhổ tận gốc. Như vậy mới có thể rút củi dưới đáy nồi Ma tộc.
Đang khi nói chuyện, Giang Trần lại không chút do dự, thúc dục Kim Thiền chi dực, hướng An Hồn Mộc bay vút đi. Đồng thời triệu hoán Lục Triết Sâm, lợi dụng xúc tu của nó, có thể nhổ tận gốc An Hồn Mộc.
Mặc dù biết Lục Triết Sâm là thực vật Hóa Linh, chưa chắc sẽ sợ Mộc Ma Cổ Trùng, bất quá Giang Trần vẫn dùng nước bọt Chân Long tinh lọc cho Lục Triết Sâm thoáng một phát.
Bởi như vậy, Lục Triết Sâm kia liền hoàn toàn không cần kiêng kị vô số Mộc Ma Cổ Trùng trong hồ, Giang Trần thì bay trên không trung, đánh yểm trợ thay Lục Triết Sâm.
Mấy trăm xúc tu của Lục Triết Sâm, trực tiếp cuốn lấy thân An Hồn Mộc, lực lượng tuôn ra, xúc tu màu xanh lá như vô số cánh tay, trán ra từng khối cơ bắp, hung hăng nhổ lên.
Lên...
Xúc tu của Lục Triết Sâm, quả nhiên là lực lớn vô cùng.
An Hồn Mộc bị mấy trăm xúc tu nhổ động, không có vài cái, liền nhổ tận gốc rồi.
Ầm ầm...
Bộc trận bốn phía An Hồn Mộc, bởi vì An Hồn Mộc bị xúc động, cũng điên cuồng tiến công. Bất quá độc trận đối với Lục Triết Sâm là thực vật Hóa Linh mà nói, căn bản không có bao nhiêu tác dụng.
Huống chi, còn có Giang Trần ở một bên chiếu ứng.
Hoang Man Chi Địa này, độc trận vốn là vì tu sĩ Nhân loại mà thiết trí, tu sĩ bình thường, đừng nói tiến vào độc trận, dù ở ngoại vi, không cẩn thận đụng phải biên giới độc trận, cũng chết mười lần tám lần rồi.
- Thành công.
Giang Trần nhìn thấy An Hồn Mộc bị nhổ tận gốc, trong lòng cũng đại hỉ, trực tiếp thúc dục Băng Hỏa Yêu Liên, tiếp nhận An Hồn Mộc cực lớn kia, cả gốc lẫn bùn đất, trực tiếp cuốn vào trong Trữ Vật Giới Chỉ.
- Đi.
Giang Trần tuyệt không dây dưa dài dòng, thu hồi Lục Triết Sâm, quay đầu liền đi.
Đúng lúc này, dưới mặt đất hồ sâu, đột nhiên xông ra từng đạo khí lưu, vô số Mộc Ma Cổ Trùng ngưng tụ thành khí lưu vừa thô vừa to, hướng toàn thân Giang Trần cuốn qua.
Sau một khắc, một quái vật hình dạng đáng sợ, bay thẳng đến hai chân Giang Trần cắn qua.
Giang Trần thấy thế cũng chấn động. Phi Vũ kính không chút do dự nhoáng một cái, chậm lại thế công của quái vật kia. Đồng thời sau lưng xuất hiện Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm, hóa thành năm đạo thần quang, hướng quái vật kia chém giết xuống.
Âm vang...
Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm chém lên lân giáp của quái vật, bốc lên từng đạo Hỏa Tinh thảm thiết, tựa như kim loại đáng sợ đụng vào nhau, ai cũng không thể làm gì được ai.
*****
- Cái gì?
Giang Trần chấn động. Đây chính là Đại Đế khâm ban Ngũ Sắc Thần Quang Kiếm a, ngay cả lân giáp cũng phá không nổi, thậm chí một vết thương cũng không thể lưu lại.
Dù Giang Trần biết rõ, một kiếm này hắn không có sử dụng kiếm kỹ gì, thuần túy là bản năng công kích. Thế nhưng mà, thần binh lợi khí cường đại như thế, quả quyết không đến nổi ngay cả miệng vết thương cũng chém không ra a.
Lân giáp của quái vật kia, phải cứng rắn đến cỡ nào?
Giang Trần giật mình, cũng không dám ham chiến. Đối với Mộc Ma Cổ Trùng hình thành khí lưu, hung hăng đâm mấy chỉ, dùng Tinh Hà Thiết Cát, sinh sinh chặt đứt nghiền nát khí lưu này.
Quái vật kia thấy Giang Trần nghiền nát Mộc Ma Cổ Trùng hình thành nước lũ, cũng cảm thấy giật mình, ngao ngao kêu to, điên cuồng nhào về phía Giang Trần.
Nếu Giang Trần không có Phi Vũ kính, chỉ sợ sớm đã bị quái vật kia đánh tới trước người rồi.
Phi Vũ kính nhoáng một cái, thân thể Giang Trần liền lướt ra hồ sâu, mang theo Hoàng Nhi, thấp giọng nói:
- Chúng ta đi.
Hoàng Nhi nhìn thấy Giang Trần hoảng sợ như vậy, cũng biết quái vật kia không dễ chọc. Lập tức nắm tay Giang Trần, bóp nát một tấm Độn Không Phù, độn quang lóe lên, liền biến mất tại chỗ.
Quái vật kia thấy Giang Trần cùng Hoàng Nhi chạy, hơn nữa còn mang theo An Hồn Mộc chạy, dưới kinh hoàng, liền liên tục rống to, tiếng hô kia rung trời, đôi con ngươi hung hãn phát ra sắc thái đáng sợ, phảng phất Giang Trần cướp đi không phải một cây An Hồn Mộc, mà là con ruột của nó.
Quái vật kia quan sát một hồi, thân thể ngưng tụ, vậy mà trực tiếp biến mất ở trong hư không.
Độn quang thu lại, Giang Trần cùng Hoàng Nhi đã tới một chỗ khác. Một độn này, liền đi hơn trăm dặm, có lẽ có thể thoát khỏi quái vật kia truy kích rồi.
Thế nhưng mà, hai người còn chưa kịp thở một ngụm, trong lúc đó, hư không chấn động, quái vật kia phảng phất có thể xuyên phá thời không, trực tiếp từ trong hư không chui ra. Hét lớn một tiếng, hai mắt sung huyết, điên cuồng lao tới Giang Trần.
Giang Trần thấy quái vật kia nhanh nhẹn dũng mãnh như thế, cũng giật mình, Phi Vũ kính liên tục lắc lư, không ngừng đánh lên người quái vật, chậm lại tốc độ của nó.
Đồng thời chỉ lực liên tục đâm động, thần thông Tinh Hà Thiết Cát phát huy đến cực hạn, không ngừng trảm lên người quái vật.
Nhưng mà, hết thảy tựa như đá chìm đáy biển, hoàn toàn không cách nào lưu lại chút vết thương.
- Biến thái.
Giang Trần chửi nhỏ một tiếng, triệu hồi ra Băng Hỏa Yêu Liên, mấy trăm dây leo Băng Hỏa Yêu Liên kề sát đất bay lên, xoáy tới quái vật kia.
Phốc phốc phốc...
Mấy trăm dây leo Băng Hỏa Yêu Liên, gắt gao quấn lấy quái vật kia, xoắn lực cường đại, hung hăng xoắn động, ý đồ xoắn chết quái vật.
Chỉ là, vô luận Băng Hỏa Yêu Liên dùng sức cỡ nào, nhưng như cũ không làm gì được quái vật này mảy may.
Băng Hỏa Yêu Liên thấy xoắn không chết nó, quay đầu cải thành hỏa công. Vô số Hỏa Liên phát ra yêu hỏa đáng sợ, điên cuồng đốt lấy quái vật kia.
Chỉ là, tựa hồ quái vật kia thủy hỏa bất xâm, yêu hỏa đáng sợ, ngay cả Kim Thạch cũng có thể luyện hóa lập tức, nhưng mà ở trên người quái vật, ngay cả hiệu quả gãi ngứa cũng không có.
Hỏa Liên không được, Giang Trần đổi Băng Liên, tầng tầng băng phong có thể so với Thượng Cổ Hàn Băng, vây khốn quái vật ở trong đó.
Thân thể quái vật kia run lên cuồng dã, liền giãy ra tầng băng khống chế.
Ngao ngao kêu to, tiếp tục lao đến Giang Trần.
Đối mặt một màn này, Giang Trần quả thực có loại cảm giác vô kế khả thi. Đao kiếm chém bất động, Thủy Hỏa cũng không làm gì được nó.
Giang Trần khẽ vẫy tay, Nguyên Từ Kim Sơn hư không đè xuống, đối với quái vật kia nện vài chục lần. Như Thiết Chuy nện con rùa đen, vô luận nện như thế nào, quái vật kia như cũ là lông tóc không tổn hao gì.
- Đây rốt cuộc là quái vật gì?
Giang Trần thật sự có chút xem không hiểu, lực phòng ngự biến thái bực này, chỉ sợ không phải công kích cấp bậc Đại Đế, là căn bản không cách nào phá vỡ.
Đối mặt loại biến thái này, Giang Trần cũng chóng mặt.
Bất quá, ở dưới Nguyên Từ Kim Sơn áp bách, quái vật kia cũng lâm vào giãy dụa. Giờ phút này, Giang Trần mới có thời gian cẩn thận quan sát nó.
Chỉ thấy lân giáp toàn thân quái vật kia, mọc ra lỗ chân lông như cây châm nhỏ. Mà lỗ chân lông này, không ngừng bài tiết ra thuỷ tinh thể sáng lóng lánh.
Giang Trần nhìn kỹ, những thuỷ tinh thể này, dĩ nhiên là vô số Mộc Ma Cổ Trùng cuốn lại với nhau.
Giang Trần chứng kiến cảnh này, đột nhiên nhớ tới cái gì:
- Quái vật kia, dĩ nhiên là Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ?
Nghĩ tới đây, Giang Trần cũng hoảng sợ. Vậy mà trong lúc vô tình, Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ bị mình đập, đây chính là đầu sỏ gây nên Mộc Ma Cổ Trùng vô hạn truyền bá a.
Nếu như có thể tiêu diệt quái vật này, Mộc Ma Cổ Trùng Nguyên Tổ vừa chết, ngọn nguồn liền chặt đứt rồi. Bởi như vậy, dù những Mộc Ma Cổ Trùng khác có thể sinh sôi nảy nở, cũng có thể tiêu diệt.
Dù sao, năng lực sinh sôi nảy nở của Mộc Ma Cổ Trùng khác, cùng Nguyên Tổ sinh sôi nảy nở là không cách nào so sánh.
Giang Trần chứng kiến Nguyên Tổ này, thoáng cái liền quyết tâm giết chết nó.
Chỉ là, thủ đoạn của mình, cơ bản đã dùng không sai biệt lắm.
Duy nhất không có sử dụng, là động phủ cấm chế của Thiên Vị cường giả. Đó là cấm chế của Thiên Vị cường giả, muốn giết chết đầu Nguyên Tổ này, hẳn là trăm phần trăm sẽ được.
Thế nhưng mà, cái cấm chế kia chỉ có hai lần, Giang Trần không muốn nhẹ nhàng như vậy liền dùng hết.
Đột nhiên tầm đó, trong đầu Giang Trần linh quang thoáng hiện. Mộc Ma Cổ Trùng này, có khắc tinh trời sinh. Một là Sơ Dương Chi Hỏa, hai là Long Tiên chi thủy.
Mà Long Tiên chi thủy, mình không phải đã có sẵn sao?
Nghĩ tới đây, Giang Trần trực tiếp búng tay, triệu hoán Long Tiểu Huyền ra lần nữa:
- Long huynh, vật ấy, chỉ có nước miếng của ngươi mới có thể khắc chế nó, liền giao cho ngươi rồi.
Long Tiểu Huyền liếc qua quái vật cực kỳ khó coi kia, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Thân thể cuốn một cái, liền lộ ra Chân Long pháp thân.
Ở trên cao phun một cái, vô số Long Tiên chi thủy như vô số ám khí, như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, bắn về phía quái vật kia.
Thế gian vạn vật, quả nhiên là tương sinh tương khắc.
Giang Trần dùng nhiều thủ đoạn như vậy cũng không thể dao động, nhưng bị Long Tiên chi thủy bắn trúng, toàn thân lập tức thống khổ vặn vẹo, từng đạo sương mù xuy xuy xuy xuy bốc lên.
Long Tiểu Huyền một không làm, hai không ngớt, lại phun một cái nữa.
Long Tiên chi thủy không ngừng bắn trúng, lân giáp của quái vật kia như mở bị nóng chảy, xuất hiện vết thương thảm thiết.
Quái vật bị đau, cũng kêu to thảm thiết.
Chỉ là, bị Nguyên Từ Kim Sơn trấn áp, tốc độ bản thân cũng rất chậm, hơn nữa Phi Vũ kính không ngừng chiếu xạ, càng làm cho nó không cách nào hành động tự nhiên.
Bị nước miếng của Long Tiểu Huyền không ngừng phun trúng, vết thương trên người cũng càng đốt càng lớn, huyết nhục mơ hồ, phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết.
← Ch. 0887 | Ch. 0889 → |