Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0905

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0905: Thương tích đầy mình
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Cơ hồ tất cả những người dự thi không có chút suy nghĩ nào mà bắt đầu nhao nhao viết. Rất nhanh mọi người đã viết xong.

Dịch Đan Vương hiển nhiên cũng lưu ý tới chi tiết này, trong lòng hắn cũng hiếu kỳ:

- Nhanh như vậy đã viết xong? Mọi người không cần cẩn thận cân nhắc một chút sao?

Bộ Đan Vương bên trên, hai tay nắm chặt lan can, cơ hồ muốn bẻ vụn lan can. Vẻ mặt phức tạp, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn qua những người dự thi bên dưới.

HIển nhiên, trong lòng hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ, đến cùng những thí sinh này chọn đề mục của ai? Tại sao lại chọn nhanh như vậy, hơn nữa còn không có nghĩ ngợi gì như vậy.

Không biết vì sao, Bộ Đan Vương nhìn thấy mọi người không chút do dự điền đáp án, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Tuy rằng hắn cảm thấy đề mục của mình rất có trình độ, có thể dùng tài nghệ trấn áp quần hùng. Thế nhưng mà hắn cũng tự mình biết, cho dù trên phương diện trình độ cũng không có khả năng chiếm cứ ưu thế tuyệt đối. Không có khả năng khiến cho mọi người đồng loạt điền như vậy. Không cần cân nhắc đã chọn ra đề mục của hắn a.

Đột nhiên, hắn có một loại dự cảm không tốt một chút nào. Mí mắt bỗng nhiên giật giật, vô cùng khó hiểu.

Người dự thi phía dưới cũng không biết là ai nói một câu:

- Đề mục lần này đều có trình độ ngang nhanh, chỉ là nếu như muốn chọn một đề mục có trình độ, căn bản không cần cân nhắc.

- Đúng, đạo đề mục này đối với ta có xúc động quá lớn, nhất định ta sẽ chọn nó.

Người phía dưới ta một lời ngươi một lời, nhao nhao nói tiếp.

Nghe tiếng nghị luận phía dưới, chư vị trọng tài bên trên cũng hai mặt nhìn nhau. Nghe ý tứ của những người dự thi này, lựa chọn của bọn họ rất nhẹ nhàng, dường như trong tám đạo đề mục này có một đạo đề mục được mọi người công nhận. Cơ hồ có ưu thế giống như hạc giữa bầy gà?

Mỗi một trọng tài đều tự mình định giá, đều cảm giác mình không có ưu thế áp đảo như vậy.

Dịch Đan Vương nhanh chóng thu hồi hai trăm phần lựa chọn lại, lại đưa tới bên trên đài trọng tài.

Giang Trần cùng Bộ Đan Vương đánh bạc, tự nhiên hai người không có tư cách nhìn thấy những thứ này.

Sáu trọng tài khác bắt đầu công tác thống kê.

Kết quả khiến cho tất cả mọi người ngây ngốc. Mới thống kê được hơn mười cái, mà biểu lộ của mọi người cực kỳ cổ quái. Biểu lộ của Dịch Đan Vương kia có chút vui vẻ, gióng như không áp chế được nổi mà sắp bạo phát vậy.

Cả đám đều dùng ánh mắt kỳ quái quét tới quét lui trên người Bộ Đan Vương.

Thống kê càng tới cuối cùng, biểu lộ trên mặt những trọng tài này cũng ngày càng quái dị, đến cuối cùng biểu lộ trên mặt đều chấn động vô cùng.

Mãi tới khi công tác thống kê chấm dứt, cơ hồ tất cả trọng tài đều giống như vừa làm một chuyện vô cùng vất vả. Cả đám đều dựa vào ghế, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.

Quá không thể tưởng tượng nổi.

Không ngờ cơ hồ tất cả phiếu bầu toàn bộ đều giống nhau.

Đúng vậy, không có một ai ngoài ý muốn nào.

Toàn bộ đều lựa chọn đề mục số tám, cũng chính là đề mục của Chân Đan Vương.

Loại kết cục này hiển nhiên là điều mà Dịch Đan Vương không ngờ tới được. Hắn có lẽ sẽ nghĩ tới Chân Đan Vương sẽ thắng. Thế nhưng mà không ai có thể tưởng tượng được, không ngờ Chân Đan Vương sẽ dùng loại phương thức này chiến thắng.

Toàn thắng, quả thực là dùng ưu thế áp đảo tới chết.

Tự tin như Bộ Đan Vương, không ngờ ngay cả một phiếu cũng không được. Cơ hồ tất cả phiếu đều chọn con số tám. Toàn bộ đều chọn đề mục của Chân Đan Vương.

Hơn nữa, coi như là đệ tử nhất mạch của Tu La đại đế cũng không có ngoại lệ. Có lẽ trên vấn đề này căn bản bọn họ sẽ không cân nhắc tới vấn đề lập trường, mà thuần túy chỉ cân nhắc về vấn đề trình độ.

Nhìn qua nụ cười cổ quái đang cố áp chế của Dịch Đan Vương, Bộ Đan Vương bỗng nhiên có cảm giác như rơi vào trong hầm băng. Giờ phút này coi như hắn là kẻ ngu cũng có thể nhìn thấy biểu lộ của những trọng tài khác, cũng đoán ra được, thế cục hiển nhiên đối với hắn cực kỳ bất lợi.

Chỉ là nhưng mà rốt cuộc có bao nhiêu bất lợi hắn cũng không biết được.

Lại dùng ánh mắt nhìn qua Chân Đan Vương, tiểu tử này rõ ràng bình tĩnh tự nhiên, giống như vốn tiểu tử này không phải là người tham dự đánh cuộc, giống như tiểu tử này luôn tính trước như vậy.

Giang Trần tự tin thong dong, đã chạm vào lòng tự tôn của Bộ Đan Vương.

- Bộ Đan Vương, rất không may, ngươi thua rồi.

Dịch Đan Vương cũng không quá tàn nhẫn, chỉ là tuyên bố Bộ Đan Vương đã thua.

Trong lòng Bộ Đan Vương nhảy thót lên một cái, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, ấp a ấp úng nói:

- Không có khả năng... Làm sao ta có thể thua được. Có phải có nhầm lẫm ở đâu không?

- Không sai.

Dịch Đan Vương khẽ than nhẹ một tiếng rồi lắc đầu. Một hai người có lẽ sẽ sai, hai trăm phiếu đều cùng một số, làm sao có thể sai được.

Bộ Đan Vương hiển nhiên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, lớn tiếng nói:

- Ta không tin ta sẽ thua, ta muốn nhìn phiếu bầu.

Dịch Đan Vương cười khổ lắc đầu:

- Bộ Đan Vương, ta xác định ngươi sẽ không muốn nhìn thấy phiếu bầu đâu. Nhìn vào sẽ khiến cho ngươi càng thêm khổ sở.

- Nói láo, lão phu không nhìn phiếu bầu làm sao có biết được có phải các ngươi đang trêu ta hay không?

Trên ghế trọng tài, cũng may đều có quang tráo cách âm, người dự thi phía dưới tuy rằng xem náo nhiệt, thế nhưng lại không biết bọn họ đang nói gì. Chỉ thấy dường như trong đám trọng tài xuất hiện tranh chấp.

Thái độ của Bộ Đan Vương như vậy làm cho Dịch Đan Vương nhướng mày. Hắn đã nghĩ tới mặt mũi của Bộ Đan Vương, cho nên không bổ thêm một đao.

Việc này Bộ Đan Vương rõ ràng không biết phân biết, thô lỗ như vậy, vậy mà hắn lại nói Dịch Đan Vương nói láo? Còn muốn xem xét phiếu bầu, hoài nghi đám người bọn hắn.

Trong lúc nhất thời biểu lộ trên mặt Dịch Đan Vương phát lạnh:

- Ngươi đã muốn làm như vậy, vậy thì tự mình xem qua đi. Ta sợ sau khi ngươi xem xong sẽ là ác mộng cả đời ngươi.

Lúc này Bộ Đan Vương làm sao có thể nghe lột tai. Hắn thầm nghĩ phiếu bầu này phải chăng có người cố ý chơi hắn.

Cơ hồ tất cả hai trăm phiếu đều bày trước mặt Bộ Đan Vương, hắn lần lượt nhìn từng cái. Mỗi khi xem xong một cái, cơ mặt lại run rẩy một lần, sắc mặt càng trở nên u ám hơn một ít.

Khi nhìn thấy bốn năm mươi cái, cơ hồ hắn muốn sụp đỏ. Bờ môi run rẩy, biểu hiện trên mặt quả thực giống như gặp quỷ.

Khi nhìn thấy một trăm cái, hắn không còn dũng khí nhìn thêm nữa. Vẻ mặt hắn chán nản, xụi lơ ngồi ở trên ghế, trong mắt toát lên vẻ tuyệt vọng.

Một hồi lâu sau, Bộ Đan Vương mới ngồi xuống, mặt xám như tro tàn nhìn qua Giang Trần:

- Ta nguyện đánh cuộc nguyện chịu thua. Hiện tại chỉ có một yêu cầu, đó là nhìn đề mục của ngươi. Rốt cuộc là loại đề mục gì mà khiến cho toàn bộ mọi người đều chọn đề mục của ngươi?

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Ngươi cứ tự tiện.

Bộ Đan Vương nắm quyển trục, nhìn một chút, biểu lộ trên mặt vô cùng phong phú. Có kinh ngạc, lại khiếp sợ, đến cuối cùng lại chuyển thành bất đắc dĩ thật sâu.

*****

- Phục, phục.

Bộ Đan Vương vô lực buông quyển trục kia xuống rồi đi tới trước mặt Giang Trần:

- Chân Đan Vương, Bộ mỗ ếch ngồi đáy giếng, lần này triệt để bội phục. Về sau ngươi chính là sư tôn của Bộ mỗ. Bộ mỗ sẽ tùy ý chờ sư tôn sai khiến.

Lời này vừa nói ra Bộ Đan Vương không có một chút không cam lòng nào. Chỉ có bất đắc dĩ thật sâu cùng với cảm giác thất bại mà thôi.

Chưa từng có người nào khiến cho hắn thua một cách triệt để như vậy, ngay cả cơ hội cãi lý cãi cùn cũng không có.

Trường phong ba này rất nhanh lan tới bảy đại đế.

- Tu La đạo huynh, dưới trướng huynh lại mất đại tướng a.

Tịch Diệt đại đế bài danh thứ sáu trong bảy đại đế mở miệng nói.

Vẻ mặt Tu La đại đế đờ đẫn nói:

- Chỉ là một chút trò nhỏ mà thôi, thi đấu đan đạo cuối cùng chỉ là món khai vị, không đáng để nhắc tới.

Những đại đế khác cũng không có tiếp lời, hiển nhiên cũng nhìn ra được Tu La đại đế không cao hứng được nổi.

Khổng Tước đại đế bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, nói:

- Thi đấu đan đạo, thi đấu võ đạo, cuối cùng trăm sông đều đổ về một biển, cùng thuộc đại đạo. Tu La, thành kiến của ngươi còn chưa bỏ đi sao?

Tu La đại đế nhướng mày nói:

- Khổng Tước đạo huynh coi trọng với đan đạo như vậy sao?

Khổng Tước đại đế cười tiêu sái:

- Từ xưa tới nay thiên tài đan đạo thành tựu vô số, cũng không phải là bổn đế coi trọng mà sự thật là như vậy.

Tu La đại đế cũng không có ý định tranh cãi, hắn nhìn qua đám thiên tài đan đạo, bỗng nhiên hỏi:

- Như vậy theo ánh mắt của Khổng Tước đạo huynh, những thiên tài đan đạo này có hạt giống nào có thể thành tựu đại đế được không?

Vấn đề này có chút xảo trá.

Nhưng mà Khổng Tước đại đế lại không có níu mày lấy một cái, trực tiếp nói:

- Có, thành tựu ngày sau của Chân Đan Vương nhất định không dưới bổn đế.

Lời vừa nói ra, những đại đế khác đều chấn động.

- Khổng Tước đạo huynh, phán đoán này của đạo huynh có phải quá sớm hay không?

Thương Hải đại đế xếp thứ tư trong bảy đại đế nhịn không được mà hỏi.

Hắn và Tu La đại đế có tình huynh đệ, hai người vẫn luôn cùng tiến cùng lui.

Ánh mắt Khổng Tước đại đế bất động, cũng không nhìn Thương Hải đại đế mà nhẹ nhàng cười cười:

- Không còn sớm, trái lại, phán đoán này của ta còn có chút muộn màng.

Vẻ mặt Tu La đại đế ngưng trọng, bỗng nhiên nói:

- Khổng Tước đạo huynh, xem ra đạo huynh đối với Chân Đan Vương này có vài phần coi trọng. Lại nói Khổng Tước đạo huynh mất đi Phiền thiếu chủ, lại có Chân Đan Vương, xem như là tái ông thất mã a.

- Đúng vậy, được thiên tài này truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn cũng coi như không có rơi rụng.

Khổng Tước đại đế cũng không có nói gì thêm nữa.

Theo ý tứ của hắn, còn câu tiếp theo nữa là truyền thừa của Lưu Ly vương thành cũng không có rơi rụng.

Nhưng mà hắn tạm thời không muốn để cho Giang Trần gánh quá nhiều trọng trách. Cũng không muốn đưa tới quá nhiều phiền toái cho Giang Trần.

Chỉ là hắn vừa mới nói ra, biểu lộ của những đại đế khác đều biến đổi.

- Khổng tước đạo huynh, hẳn là đạo huynh muốn lập kẻ này là người truyền thừa Khổng Tước thánh sơn?

Tịch Diệt đại đế hiếu kỳ hỏi.

Những đại đế khác cũng giật mình nhìn qua Khổng Tước đại đế, truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, đây chính là chuyện lớn. CHo tới bây giờ bọn họ chưa từng nghe thấy Khổng Tước đại đế đề cập qua chuyện này.

Đột nhiên có manh mối như vậy xuất hiện, chẳng lẽ...

Trên mặt Khổng Tước đại đế thủy chung vẫn nở nụ cười bình tĩnh thần bí kia, làm cho trong lòng những đại đế khác suy đoán không ngừng.

Tu La đại đế bỗng nhiên nói:

- Khổng Tước đạo huynh, chuyện truyền thừa của Khổng Tước thánh sơn, tiểu đệ vô tình hỏi tới. Chỉ là thiên phú đan đạo của Chân Đan Vương này kinh người, chỉ là ở phương diện võ đạo lại không có gì nổi bật. Lập hắn làm người truyền thừa, chỉ sợ bên trong Khổng Tước thánh sơn của đạo huynh cũng không tin phục a. Trừ phi hắn có thể chứng minh thiên phú ở mặt võ đạo của mình cũng siêu quần như đan đạo.

- Hắn sẽ chứng minh chính mình, cơ hội không phải đã tới sao?

Trên mặt Khổng Tước đại đế nở nụ cười tràn ngập trí tuệ, cho người ta một loại cảm giác phán đoán không ra.

- Cơ hội? Ý đạo huynh nói chính là thi đấu ở võ tháp sao?

Những đại đế khác cũng nhao nhao nhìn qua Khổng Tước đại đế. Dù sao tin tức Khổng Tước thánh sơn lập người truyền thừa, tin tức này vô cùng trọng đại, liên quan tới tất cả mọi người.

Khổng Tước thánh sơn gắn bó với số mệnh mấy ngàn năm của Lưu Ly vương thành. Nếu như Khổng Tước thánh sơn xuất hiện thay đổi, trực tiếp ảnh hưởng tới vận mệnh Lưu Ly vương thành, mọi người không thể không quan tâm.

Khổng Tước đại đế không nói gì nữa, hắn chỉ mỉm cười, không nói thêm một từ.

Hắn không mở miệng, những người khác cũng không tiện hỏi cái gì. Dù sao Khổng Tước đại đế là chủ nhân chính thức của Lưu Ly vương thành, những đại đế như bọn họ tuy rằng trên danh nghĩa là ngang hàng. Thế nhưng kỳ thực đề là phụ tá của Khổng Tước đại đế a.

Trong bọn họ không ai có thể làm được như vậy, không ai có thể hiệu lệnh Lưu Ly vương thành.

Nhưng mà không có Khổng Tước đại đế, không có khả năng Lưu Ly vương thành có sự phồn hoa và huy hoàng như ngày hôm nay.

Điểm này, cho dù là Tu La đại đế cũng không có cách nào phủ nhận.

Trên ghế trọng tài, Bộ Đan Vương nguyện đánh bạc nguyện chịu thua. Không có giãy dụa, khiến cho những Đan Vương khác vốn có địch ý với Giang Trần trong lòng đều còn cảm thấy sợ hãi. Còn cảm thấy may mắn, may mà người gây hấn với Chân Đan Vương không phải là mình. May mà mình không làm kẻ tiên phong, bằng không mà nói, chuyện xui xẻo này sẽ đổ lên đầu mình.

Giang Trần nhìn thấy Bộ Đan Vương cũng không ngoan cố chống đối tới cùng, cũng thuận thế mà thu, không có đánh chó mù đường, hắn chỉ cười nhạt một tiếng:

- Bộ Đan Vương ngươi đã thủ tín như vậy, Chân mỗ sẽ cố gắng nhận ngươi. Nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, một khi bái vào làm môn hạ của ta, một khi khi sư diệt tổ, phiền phức sẽ vô cùng lớn.

- Ngươi yên tâm, lão Bộ ta đánh bạc vô cùng thủ tín. Sẽ chịu thua.

Tuy rằng Bộ Đan Vương phiền muộn, nhưng không phải là loại người quỵt nợ.

Bất quá hắn chỉ là một người tâm khí cao ngạo hơn một chút, tính tình thối một chút, lòng dạ cũng hẹp hòi một chút. Cũng không phải là loại vô lại chết cũng không nhận nợ.

Huống chi còn có thiên địa thệ ước.

Giang Trần nhìn thấy Bộ Đan Vương như thế cũng tùy ý cười cười:

- Trước tiên cứ như vậy, nhưng mà ngươi cũng đừng có cảm thấy oan ức, có lẽ có một ngày ngươi sẽ cảm thấy may mắn vì thua ở trong tay ta.

Cũng không phải là Giang Trần nhận được tiện nghi mà còn khoe mẽ. Sự thật chính là như vậy. Dùng trình độ đan đạo của hắn, Bộ Đan Vương có thể bái vào làm môn hạ của hắn đó là phúc khí hắn tu luyện mười đời cũng không có.

Chỉ là hiện tại cũng không có ai biết được điểm này.

Chút việc nhỏ xen giữa trôi qua, thi đấu đan tháp lại được tiếp tục.

Hai cửa đầu tiên chấm dứt, cửa kế tiếp là thi đấu luyện chế đan dược.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)