← Ch.0906 | Ch.0908 → |
Khổng Tước đại đế đối với biểu hiện của những Đan Vương đỉnh cấp kia cũng không vừa ý.
Dù sao những người này đều đại biểu cho thế lực cao cấp nhất Lưu Ly vương thành là đại phiệt, mà khí độ của bọn không có bộc lộ ra được điểm tốt của một đại phiệ. t
Thương Hải đại đế kia bỗng nhiên cười cười:
- Khổng Tước đạo huynh, nghe nói Chân Đan Vương này khi còn bé từng được tiền bối lánh đời chỉ điểm, cho nên mới xuất chúng ở phương diện đan đạo như vậy. Không biết lần này hắn có thể xuất ra được thủ bút gì lớn hay không?
Khổng Tước đại đế cười cười:
- Ngươi đừng có nghe ngóng ở chỗ ta, sư thừa của hắn bổn đế cũng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng mà có một điểm có thể khẳng định, hắn đối với Lưu Ly vương thành chúng ta không có uy hiếp, chỉ có lợi ích mà thôi.
Thương Hải đại đế cười cười, không có nói gì nữa. Tuy rằng hắn muốn nghi vấn thân phận của Chân Đan Vương này, thế nhưng mà hắn cũng biết, chuyện này nhất định sẽ xúc phạm tới cấm kỵ của Khổng Tước đại đế.
Coi như Khổng Tước đại đế là người hòa nhã, ngươi lại nghi vấn hắn, chẳng khác nào là công khai làm trái Khổng Tước đại đế.
Tuy rằng hắn cũng là đại đế, nhưng hắn cũng biết, hắn không có tư cách, cũng không có khả năng khiêu chiến quyền uy của Khổng Tước đại đế. Trong lịch sử đã có rất nhiều lần chứng minh, ánh mắt của Khổng Tước đại đế chưa từng sai.
Tịch Diệt đại đế kia lại nói:
- Nếu như tiểu tử này có thể thoát khỏi khuôn sáo cũ, không giống như những Đan Vương không phóng khoáng kia, vậy thì bổn đế sẽ phục hắn.
Khổng Tước đại đế cười ha hả nói:
- Tịch Diệt lão dệ, vậy lần này khả năng lão đệ sẽ phải phục hắn một lần.
- Ồ? Khổng Tước đạo huynh có nắm chắc như vậy sao?
Tịch Diệt đại đế có chút hào hứng, hắn đối với Chân Đan Vương cũng không có địch ý gì. Trái lại còn vô cùng thưởng thức thiên tài đan đạo trẻ tuổi có thể đánh bại Đan Hỏa thành này.
- Nắm chắc vô cùng, lòng dạ kẻ này tuyệt đối không phải là thứ mà người bình thường có thể so sánh.
Khổng Tước đại đế vuốt râu cười.
Trong khi nói chuyện, rốt cuộc cũng tới lúc Giang Trần ra tay.
Bảy trọng tài trước đó lấy ra đan phương đều thường thường, không có gì lạ, không thể nói là không có điểm sáng, nhưng mà chưa nói là có kinh hỉ gì.
Những thiên tài đan đạo dự thi này vốn đang tưởng tượng có chút tạo hóa, có thể học được đan phương mới, kết quả lại phát hiện ra đan phương là có, nhưng chả khác gì là gân gà cả.
Hiện tại chỉ còn có một mình Chân Đan Vương, mọi người mặc dù có chút chờ mong, nhưng mà cảm giác chờ mong đã hạ thấp đi rất nhiều, có ít người thậm chí còn không nâng nổi tinh thần lên.
Giang Trần cũng nhìn ra mọi người uể oải, nếu như hắn là người dự thi, sau khi chờ mong một phen lại phát hiện ra những Đan Vương đỉnh cấp này nhỏ mọn như vậy, nhất định sẽ uể oải.
- Chư vị, mọi người bận rộn nhiều tháng như vậy, chắc hẳn cũng vô cùng mệt mỏi. Nhưng mà lần này các ngươi cần phải giữ vững tinh thần. Ta truyền thụ đan phương, nếu như các ngươi không có toàn thân đầu nhập, thời gian một ngày chưa hẳn đã học được. Khỏa đan dược này là đan dược đỉnh cấp mà cường giả Hoàng cảnh cũng phải dùng tới.
Lời này giống như đánh một luồng máu mới vào trong cơ thể những người dự thi này, dừng lại một lát rồi hai mắt sáng ngời, nhanh chóng nhìn qua Giang Trần, trong mắt tràn ngập vẻ chờ mong.
- Cường giả Hoàng cảnh cũng cần dùng tới đan dược này sao? Vậy không phải là đan dược Địa cấp sao?
- Chậc chậc, đan dược Địa cấp, tuyệt đối được xưng tụng là đan dược đỉnh cấp a.
- Chân Đan Vương không hổ là thần tượng của Lưu Ly vương thành, thủ bút rất lớn, vừa ra tay đã vô cùng kinh người.
- Ha ha, ta đã nói Chân Đan Vương là thần tượng của mọi người, nhất định sẽ không làm qua loa như vậy. Những đan dược lúc trước quả thực khiến cho chúng ta buồn ngủ a.
Có thể nhìn ra được, những người dự thi này đối với đan phương mà các trọng tài trước lấy ra đều vô cùng chán nản, chỉ dám kín đáo phê phán mà thôi.
Tuy rằng phù hợp quy củ, nhưng mà cũng thực sự không quá phóng khoáng. Nếu như không phải vì trận đấu, thậm chí bọn họ cũng không có hứng thú gì học.
Mà Chân Đan Vương vừa mới ra tay, lại lập tức biểu hiện ra khí phách và thủ bút khác biệt so với những trọng tài trước đó. Không thẹn là thần tượng của giới đan đạo Lưu Ly vương thành.
Trong lúc nhất thời, đám người phía dưới nhao nhao nghị luận, tiếng hoan hô như sấm động.
Giang Trần mỉm cười, thời điểm này cũng không phải là hắn lấn át danh tiếng của những trọng tài khác. Nói thật đối với hành vi keo kiệt của những trọng tài này, trong lòng Giang Trần không thoải mái một chút nào.
Đám trọng tài này tốt xấu gì cũng là tiền bối đan đạo, đức cao vọng trọng, dẫn dắt hậu bối vốn là chuyện đáng làm. Nhất là loại thịnh hội sáu mươi năm một lần này, càng không thể để cho người trẻ tuổi tay không mà về được.
Nếu như lúc này cũng không cho những người trẻ tuổi này một ít ngon ngọt, khó trách đan đạo của Lưu Ly vương thành không có cách nào siêu việt Đan Hỏa thành, thậm chí còn không bằng một phần ba Đan Hỏa thành.
Căn nguyên là ở chỗ này.
Giang Trần xuất phát từ tâm lý này, mới chọn ra được Bách Chuyển Luyện Tủy đan này, hoàn toàn có tư cách được xưng tục là đan dược Địa cấp.
So sánh với Bách Chuyển Luyện Tủy đan này, đan dược mà bảy trọng tài vừa mới lấy ra chính là rác rưởi, căn bản không thể so sánh.
Giang Trần nhìn qua ánh mắt tràn ngập chờ đợi của những người dự thi phía dưới, trong lòng cũng có chút xúc động.
Hai tay hạ thấp xuống, ý bảo mọi người yên lặng một chút.
Hiển nhiên Giang Trần đã đánh giá thấp lực hiệu triệu của mình, hai tay chỉ hơi hạ thấp xuống như vậy so với bất luận lời nào còn hữu hiệu hơn. Cơ hồ tất cả người dự thi đều đồng thời im lặng, trong hiện trường không có một chút tạp âm nào.
Giang Trần có chút kinh ngạc, cười nói:
- Chân mỗ biết rõ mọi người chờ mong, vì không để cho mọi người thất vọng cho nên đan phương mà Chân mỗ xuất ra lần này quả thực có thể nói là đan dược Địa cấp. Khỏa đan dược này gọi là Bách Chuyển Luyện Tủy đan, đối với võ giả rèn luyện thân thể có công hiệu nghịch thiên khi rèn luyện gân cốt, chẳng những có thể dùng để cường hóa thân thể mà còn có thể loại trừ nội thương khi luyện thể mang lại. Còn có công hiệu cường hóa kinh mạch. Công hiệu của khỏa đan dược này khá nhiều, hơn nữa còn không có tác dụng phụ, thực sự được coi là đan dược đỉnh cấp.
Giang Trần từ từ giới thiệu Bách Chuyển Luyện Tủy đan này.
- Bách Chuyển Luyện Tủy đan?
Dịch Đan Vương kia thất thanh nói.
- Sao vậy? Dịch huynh nghe qua loại đan dược này rồi sao?
Mấy trọng tài khác đều hiếu kỳ nói.
Biểu hiện trên mặt Dịch Đan Vương vô cùng phức tạp, hai mắt nhìn qua Giang Trần tràn ngập vẻ bội phục, hắn gật đầu nói:
- Khỏa đan dược này ta ở trong điển tịch thượng cổ cũng từng ngẫu nhiên gặp qua, chỉ là đan phương ở Lưu Ly vương thành ta cũng không có ghi lại. Khỏa đan dược này nếu như truyền bá ra ngoài, sẽ bổ khuyết thứ còn thiếu ở phương diện này cho Lưu Ly vương thành chúng ta.
*****
Nói tới đây Dịch Đan Vương bỗng nhiên đứng lên nói với Giang Trần:
- Chân Đan Vương, thật có lỗi, lão phu đành phải ngắt lời, xen vào một câu vậy.
Giang Trần nhìn thấy Dịch Đan Vương bỗng nhiên mở miệng, biết rõ hắn ta nhất định có chuyện muốn nói cho nên cười cười, khoát tay nói:
- Dịch Đan Vương xin cứ tự nhiên.
Dịch Đan Vương nhìn qua tất cả những người dự thi, lớn tiếng nói:
- Chư vị, Chân Đan Vương muốn đem thứ này truyền thụ cho các ngươi. Dịch mỗ cũng rất hâm mộ cơ duyên của các ngươi. Nhưng mà lúc này lão phu phải làm ác nhân mọt lần. Các ngươi phải lập thiên địa thệ ước, quyết không thể truyền loại đan dược này ra bên ngoài. Không được cho khỏa đan dược này lưu lạc ra ngoài lvlt. Cho dù muốn truyền thừa loại đan phương này cũng phải là người trung thành với Lưu Ly vương thành ta. Nếu không tuyệt đối không thể học tập loại đan dược này.
Dịch Đan Vương vừa mới nói ra, tất cả mọi người đã hiểu rõ dụng ý của hắn.
Mấy trọng tài khác cũng gật đầu, mặc dù bên trong có người tranh đấu, thế nhưng thái độ đối ngoại lại nhất trí. Ai cũng không muốn thứ tốt của Lưu Ly vương thành bị thế lực khác đạo văn đi. Nhất là loại thế lực như Đan Hỏa thành, đan tốt tới tay bọn chúng chẳng khác nào là dê vào miệng cọp.
Lưu Ly vương thành vốn đối với Đan Hỏa thành không có ưu thế, nếu như loại đan phương tốt này cũng rơi vào trong tay đối phương, vậy sẽ càng không có lợi.
Cho nên hành động của Dịch Đan Vương lần này là muốn ngăn chặn hậu hoạn này.
Yêu cầu này của hắn cũng nhận được sự ủng hộ của mấy vị trọng tài khác. Thậm chí Giang Trần cũng hiểu được tầm quan trọng của việc này. Hắn lấy ra đan phương, thế nhưng không thể để cho những người khác chiếm tiện nghi.
Giống như Vạn Thọ đan hi trước, hắn lấy ra, sau đó lại gây ra nhiều phong ba như vậy, thiếu chút nữa tiện nghi cho đám Đan Hỏa thành khốn kiếp kia.
Lần này đương nhiên hắn đã rút ra từ lần giáo huấn kia, tuy rằng đan phương này không thể so được với đan phương Vạn Thọ đan, thế nhưng Giang Trần cũng không muốn người Đan Hỏa thành đạo văn đi.
Yêu cầu này cũng không tính là quá phận, những người dự thi này cũng không có gì là mâu thuẫn, cả đám đều lập thiên địa thệ ước, cam đoan giữ bí mật cho đan phương này.
Sau khi tất cả mọi người cam đona, Giang Trần mới bắt đầu tuyền thj đan phương.
Không thể không nói, Bách Chuyển Luyện Tủy đan này so với những đan phương của các trọng tài trước đều thâm ảo hơn không chỉ gấp mười, thậm chí gấp trăm lần.
Cả đám đều hoàn toàn phấn chấn tinh thần.
Cũng may phương pháp mà Giang Trần truyền thụ đã trải qua suy nghĩ, coi như là nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu.
Bằng không mà nói, đan phương thâm ảo như vậy quả thực không phải trong thời gian một ngày là có thể học được. Dù vậy mọi người cũng vô cùng cố gắng, vắt hết óc, hao tổn tâm huyết mới miễn cưỡng học được bảy tám phần.
Về phần rốt cuộc học được bao nhiêu thì phải xem vào ngộ tính của bản thân.
Một ngày trôi qua, những thứ nên dạy Giang Trần cũng đã nói qua, tự nhiên sẽ không nói lại.
Ngày hôm sau, cơ hồ tất cả tài liệu đã chuẩn bị xong, cho nên những người dự thi bắt đầu luyện chế Bách Chuyển Luyện Tủy đan.
Hiển nhiên lần này khó khăn vô cùng, độ khác biệt thoáng cái biểu hiện ra.
Đối với những người yếu hơn một chút thì Bách Chuyển Luyện Tủy đan này bọn họ cũng chỉ miễn cưỡng lĩnh ngộ. Có thể luyện chế thành công hay không trong lòng bọn họ cũng không nắm chắc, cũng không biết trước được.
Nhưng mà mọi người đều không phàn nàn gì.
Mọi người đều biết, đây là một đại cơ duyên, nếu như có thể tiêu hóa loại đan dược này, về sau sẽ là một mối lợi chung thân đối với bản thân mình.
Cùng học, nếu như mình lĩnh ngộ không sâu bằng người khác thì chính là tài nghệ không bằng người, cũng không có gì đề phàn nàn.
Giang Trần ra tay hào phóng như vậy cũng khiến cho những trọng tài kia cảm thấy xấu hổ, giờ phút này bọn họ cũng không còn ghen ghét gì nữa, cũng không tồn tại cảm giác bài xích với Giang Trần.
Bởi vì ai cũng hiểu rõ được một điểm, Chân Đan Vương người ta không phải cùng cấp độ với bọn họ. Bọn họ có thể ngồi cùng một chỗ làm trọng tài, không phải là Chân Đan Vương ăn theo bọn họ, mà là bọn họ dính ánh sáng của Chân Đan Vương.
Những đại đế trên đài hiện tại trong lòng cũng tràn ngập đủ loại cảm xúc.
Tịch Diệt đại đế thở dài:
- Khổng Tước đạo huynh, vẫn là huynh hiểu Chân Đan Vương này nhất. Quả nhiên ra tay hào phóng, tiểu đệ lần này xem như phục.
Mấy đại đệ khác cũng âm thầm tán thành.
Chỉ có Tu La đại đế, mặt không chút biểu tình, trong mắt mang theo một chút thâm ý nhìn qua Giang Trần. Tập trung suy nghĩ, dường như đang phỏng đoán điều gì đó.
Khổng Tước đại đế thu hết tất cả phản ứng của các đại đế vào trong mắt, nhưng mà hắn không có nói gì, vẫn mỉm cười như trước.
Hiển nhiên biểu hiện của Giang Trần hắn không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào.
Đây là thiên tài, đây là người có đại khí vận Chư Thiên tập trung vào trên người. Tuyệt đối không phải là tồn tại mà thường nhân tầm thường có thể so sánh.
Thời gian luyện chế ba ngày đối với người dự thi mà nói, tuyệt đối là một lần lịch lãm rèn luyện khó có được.
Ngay cả Lâm Yến Vũ kia là người từ Đan Hỏa thành đi ra, nhìn thấy Bách Chuyển Luyện Tủy đan này cũng giật mình không thôi.
Tự nhiên hiện tại hắn biết rõ Chân Đan Vương chính là Hoàng đạo hữu đã từng chiếu cố hắn ở man hoang. Hắn vẫn cho rằng Hoàng đạo hữu là kỳ tài võ đạo. Thế nhưng bây giờ hắn mới chính thức giật mình hiểu ra, vì sao Chân Đan Vương lại là nhân vật phong ba nhất Lưu Ly vương thành, lại có nhân khí tới bực này.
Chỉ nhìn từ Bách Chuyển Luyện Tủy đan là có thể nói rõ ra tất cả.
Hai cửa ải trước, biểu hiện của Lâm Yến Vũ đều cực kỳ nổi bật. Lĩnh ngộ đối với Bách Chuyển Luyện Tủy đan này cũng được coi là siêu nhất đẳng.
Trong ba ngày, nửa ngày thứ hai mới trôi qua hắn đã thành công luyện chế ra một lò Bách Chuyển Luyện Tủy đan.
Trong hai trăm người dự thi, tốc độ này rõ ràng là nhanh nhất.
Lục tục cũng có không ít người hoàn thành luyện chế.
Nhưng mà khi thời gian ba ngày hao hết, ít nhất có hơn một nửa số người dự thi vẫn chưa hoàn thành luyện chế. Thành tích của những người này tự nhiên là không có.
Nhưng mà Giang Trần cũng không có làm phiền bọn họ. Trước khi bản thân những người này chưa tự mình dừng lại, hắn sẽ không làm phiền bọn họ.
Một đan sư trong quá trình luyện chế có lẽ là bọn họ đang ngộ đạo. Loại quá trình này cực kỳ khó có được, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, làm phiền bọn họ chính là phá hỏng tu hành của bọn họ.
Mãi cho tới ngày thứ tư, những người này mới lục tục hoàn thành, cũng có một ít người tuyên cáo thất bại.
Nhìn thấy bộ dáng người vui người buồn của bọn họ, trong lòng Giang Trần vẫn yên tĩnh như mặt nước. Tạo hóa đã ban cho bọn họ, có bao nhiêu người có thể nắm bắt thì phải xem vào bổn sự của bản thân bọn họ.
Giang Trần bắt đầu công tác thống kê thành tích, phẩm chất đan dược của Lâm Yến Vũ quả nhiên xếp hạng đầu bảng. Ngay cả Giang Trần cũng không thể không bội phục ngộ tính trên phương diện đan đạo của Lâm Yến Vũ này.
← Ch. 0906 | Ch. 0908 → |