Vay nóng Tima

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0959

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0959: Công thủ đổi chiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Chỉ cần bọn họ cảm thấy khó chịu đối với người này, dù cho địa vị của ngươi lại cao, cũng có thể bị khinh thường. Trừ khi bình thường ngươi đức cao vọng trọng, vì Lưu Ly Vương Thành làm ra cống hiến cực lớn, mới sẽ không bị xem thường.

Tỷ như Khổng Tước Đại Đế, hắn bảo vệ Lưu Ly Vương Thành mấy ngàn năm, từ trên xuống dưới Lưu Ly Vương Thành đối với hắn đều vô cùng tôn trọng, kính như thiên thần, là tuyệt đối không thể nào bất kính với hắn.

Đừng nói bất kính với hắn, cho dù là nghe được Khổng Tước Đại Đế bị nói xấu, bọn họ cũng sẽ tranh luận, thậm chí cùng người nói xấu đánh nhau một trận.

Đây là ủng hộ tuyệt đối, mà nhân cách mị lực của Khổng Tước Đại Đế, rất xứng với loại ủng hộ này.

Phiền thiếu chủ, cũng từng hưởng thụ qua loại ủng hộ này.

Bây giờ Chân Đan Vương, cũng đồng dạng đang hưởng thụ đãi ngộ như vậy.

Dương Thăng hiển nhiên không có loại đãi ngộ kia, nói thật, từ trên xuống dưới Lưu Ly Vương Thành, người biết hắn cũng không ít, thế nhưng đến cùng hắn có cống hiến gì với Lưu Ly Vương Thành, này vẫn đúng là khó mà nói.

Dương Thăng ở dưới trướng Khổng Tước Đại Đế, rất ít giao du bên ngoài, rất ít lộ diện ở thế tục. Tiếc thời gian như vàng, mỗi phút mỗi giây đều là tu luyện.

Này cũng không có gì đáng trách, bất quá nếu ngươi cao cao tại thượng, không muốn đến thế tục quan sát dân tình, như vậy võ giả phía dưới cùng ngươi dĩ nhiên sẽ có ngăn cách, đã có khoảng cách, vậy đối với ngươi sẽ không sản sinh được cảm giác thân thiết.

Điểm này, Giang Trần lại làm rất tốt.

Hắn một lần lại một lần khai đàn giảng bài, một lần lại một lần chế tạo các loại đề tài, vì Lưu Ly Vương Thành làm ra rất nhiều cống hiến.

Đừng nói hắn đại biểu Lưu Ly Vương Thành đánh bại Đan Hỏa thành, chỉ cần nói hiện tại Thái Uyên các cống hiến về mặt đan dược, cũng đã đầy đủ kinh người.

Này đương nhiên không phải công lao của Vi gia, mang đến tính thay đổi căn bản về thị trường đan đạo của Lưu Ly Vương Thành, là Chân Đan Vương

Trong lúc nhất thời, thật giống như toàn thành cũng bắt đầu khinh bỉ Dương Thăng.

Dương Thăng nổi giận phừng phừng, trường tiên càng cực kỳ hung ác. Trước kia hắn ít nhiều vẫn duy trì một chút phong độ, nhưng sau khi bị khinh thị, Dương Thăng tức giận lập tức phun trào, cũng không nhớ phong độ gì, chỉ muốn một hơi đánh Giang Trần xuống lôi đài.

Chỉ tiếc, võ đài luận bàn, thắng đối thủ không chỉ dựa vào tức giận, dựa vào tâm tình kích phát là có thể đạt đến. Cuối cùng, vẫn phải dùng thực lực nói chuyện.

Thực lực của Dương Thăng xác thực rất mạnh, có thể xếp hạng thứ mười bảy, thực lực là khẳng định có bảo đảm. So sánh với Trang Tiệp, xác thực là mạnh hơn một bậc.

Nhưng mà Giang Trần chiến đấu, xưa nay cũng là gặp mạnh liền mạnh.

Dương Thăng dựa vào lực lượng ràng buộc của Âm Dương Trường Tiên đến khống chế tràng diện, mà kiếm thế Điên Đảo Càn Khôn của Giang Trần, lại có thể phá hoại lực tràng, lật đổ trường lực.

Có thể nói, một chiêu này của Giang Trần, trong lúc vô tình lại thành khắc tinh của Âm Dương Trường Tiên.

Đương nhiên, chiêu này của Giang Trần, không đơn thuần là khắc tinh của Âm Dương Trường Tiên, mà là hết thảy công kích chiêu số muốn thông qua trường lực đến thủ thắng, đều sẽ bị chiêu này khắc chế.

Ngươi bố trí trường lực, ta lại có thể điên đảo trường lực vận hành.

Nhưng Dương Thăng lại một mực không tin tà, cắn răng nói:

- Chân Đan Vương, ngươi lăn qua lộn lại chỉ có một chiêu này, luận bàn võ đạo, ngươi không cảm thấy như vậy rất vô vị sao?

Giang Trần thấy tên này nghiến răng nghiến lợi, cũng cảm thấy buồn cười.

- Ngươi chỉ thấy ta đánh một chiêu, lại không nhìn thấy thiên biến vạn hóa trong một chiêu này. Nếu ngươi xem thường chiêu này của ta, vậy có thủ đoạn đặc biệt gì, cứ việc triển khai ra. Ta chỉ dùng một chiêu này, ngươi cũng phá không được.

Giang Trần cũng bị Dương Thăng này đánh ra hỏa khí.

Nguyên bản hắn muốn để Dương Thăng này biết khó mà lui, lại không nghĩ rằng người này không có chút tự mình hiểu lấy.

Bóng người của Dương Thăng loáng một cái, roi dài run lên, đột nhiên duỗi thẳng, biến thành một trường thương thẳng tắp.

- Âm Dương Phá Hư Thương, phá cho ta.

Dương Thăng cuối cùng biến chiêu.

Roi dài loáng một cái, đã biến thành trường thương.

Huyền ảo của trường thương này, rõ ràng không giống Âm Dương Trường Tiên kia. Âm Dương Trường Tiên chú ý là trường lực ràng buộc, mà trường thương này, lại biến thành huyền ảo công kích chuyên môn phá hoại lực tràng.

Tên là Phá Hư Thương, lực lượng phá hư này, có thể nói vô cùng mạnh mẽ.

Cũng may chiêu kia của Giang Trần, bản thân không phải chế tạo trường lực, chiêu kiếm này của hắn, cũng là một kiếm phá hoại.

Mà huyền ảo của Phá Hư Thương, tương tự là công kích rất có tính phá hoại.

Bởi vậy, hai người ngươi tới ta đi, trái lại đấu càng thêm đặc sắc.

Hào khí của Giang Trần, cũng bị Dương Thăng này triệt để kích thích ra, hỏa khí cũng chậm rãi từ trong lòng bay lên.

Dương Thăng này là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế, Giang Trần nguyên bản muốn lưu cho đối phương mấy phần mặt mũi. Nhưng Dương Thăng này chỉ cầu thắng bại, căn bản không nhìn mặt mũi hay không mặt mũi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, từ trên người đối phương, Giang Trần cảm nhận được một loại địch ý. Loại địch ý này, để Giang Trần cực kỳ khó chịu.

- Ta tốt xấu cũng cho ngươi đủ mặt mũi, ngươi thân là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, lại đối với ta ôm ấp địch ý mãnh liệt như thế. Nếu ta không cho ngươi chút màu sắc nhìn một cái, ngày khác thật sự trở thành thiếu chủ của Khổng Tước Thánh Sơn, thì làm sao có thể phục người?

Giang Trần nghĩ tới đây, cũng không lưu thủ nữa.

Một khi Giang Trần dự định dùng hết toàn lực, cho dù là đối thủ của Thiếu chủ bảng, cũng sẽ không ung dung.

Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm thiên biến vạn hóa, khí thế như cầu vồng. Một khi triển khai, cầu vồng ẩn hiện trên trời, lôi âm cuồn cuộn, vô số kiếm chiêu áo nghĩa, khiến người ta nhìn mà than thở.

- Nhớ kỹ chiêu kiếm này, Kinh Thiên Động Địa.

- Còn có chiêu này, Âm Dương Thù Đồ.

- Chiêu kiếm này, là vương giả chi kiếm, Thiên Hạ Vi Vương.

Giang Trần thừa thế xông lên, cuối cùng lấy ra kiếm kỹ ép đáy hòm. Nếu như không dựa vào trang bị, không dựa vào một ít đồ vật gì khác, chỉ nói võ kỹ, này đã là công kích mạnh nhất của Giang Trần, cũng là thủ đoạn cuối cùng của hắn.

Trong lúc nhất thời, võ đài đã hoàn toàn trở thành kiếm chi hải dương, thành thế giới kiếm đạo của Giang Trần. Dương Thăng đáng thương, Phá Hư Thương đông bôn tây đột, muốn từ trong kiếm chi hải dương mở ra một lỗ hổng, lại phát hiện mặc kệ Phá Hư Thương của hắn tuyệt vời làm sao, cũng không cách nào tìm ra một kẽ hở.

Tình hình trận chiến như vậy, cũng làm cho bốn phía tiếng vỗ tay như nước thủy triều.

Hiển nhiên, mọi người đều bị kiếm kỹ hoa lệ nhưng lại không mất lực sát thương kia làm cho chấn động.

Mà những thiên tài đỉnh cấp của Thiếu chủ bảng kia, giờ khắc này vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm nghị, cảm nhận được một loại áp lực phả vào mặt.

Giờ khắc này, nội tâm của bọn họ cực kỳ chấn động. Bọn họ chấn động không phải kiếm kỹ hoa lệ lại không mất uy lực kia của Giang Trần, mà là lực chưởng khống của Giang Trần đối với cục diện chiến đấu.

*****

Loại lực chưởng khống này, hầu như làm cho toàn bộ võ đài thành sân khấu của hắn, để cho Dương Thăng đáng thương mà lại buồn cười kia, trở thành vai phụ triệt triệt để để.

Cường giả giao chiến, thiên tài giao chiến, bình thường đều là hai phe có công có thủ. Mọi người tranh đoạt khí thế chiến đấu, đều có chấp nhất biến thái.

Có rất ít cuộc chiến giữa các thiên tài, sẽ có cục diện từ đầu tới đuôi bị đối thủ khống chế, hoàn toàn bị đối thủ thống trị.

Nếu là chiến đấu như vậy, vậy thì không phải cùng cấp chiến đấu, mà là một phương diện bị ngược.

Hiện tại, Dương Thăng chính là một phương diện bị ngược. Cũng may ở thời khắc then chốt hắn rất biết điều, biết Phá Hư Thương không cách nào phá vòng vây, nên để Âm Dương Trường Tiên khôi phục, lấy âm dương lực mạnh mẽ, bảo vệ chân thân không bị kiếm khí đáng sợ kia xuyên thủng.

Âm Dương Trường Tiên này là bảo vật mà Khổng Tước Đại Đế tự tay ban cho Dương Thăng, vũ khí này thay đổi thất thường, có thể làm roi dài công kích, có thể biến thành trường thương công kích, đáng sợ nhất là, nó còn có lực phòng ngự kinh người.

Âm dương khí hình thành âm dương lồng khí, ngăn phần lớn kiếm khí ở bên ngoài. Bởi vậy, Dương Thăng dự định lấy thủ thế, dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

Cục diện nhất thời lại nghiêng về một phía.

Vừa bắt đầu, là Dương Thăng dùng uy thế của Âm Dương Trường Tiên, một phương diện công kích Chân Đan Vương. Chân Đan Vương dùng một chiêu kiếm kỹ nỗ lực chống đỡ.

Khi đó, mọi người đều cảm thấy Dương Thăng không hổ là chân truyền của Khổng Tước Thánh Sơn, ở trước mặt Chân Đan Vương ngông cuồng tự đại, dĩ nhiên có thể trước tiên lấy thế tiến công.

Nhưng mà hiện tại, Dương Thăng trước đó ngông cuồng tự đại, trái lại thành con rùa đen rút đầu trói tay trói chân.

Giang Trần thấy roi dài của hắn hình thành khí lưu bảo hộ, có các loại phù văn nhỏ như nòng nọc đang nhanh chóng lũy động, Giang Trần liền biết lúc này đã không phải Dương Thăng lợi hại bao nhiêu, mà là vũ khí kia lợi hại bao nhiêu.

Bất quá Giang Trần không tin tà, kiếm khí không ngừng tăng cường, ngưng tụ kiếm thể cắt chém, một kiếm mạnh hơn một kiếm, không ngừng chém tới phòng ngự kia.

Kiếm thể cắt chém, cũng là một chiêu trong Ngũ Lôi Thần Âm Kiếm, chuyên môn dùng để phá hoại các loại phòng ngự nghịch thiên.

Kiếm thể cắt chém, chính là lấy kiếm khí mô phỏng bản thể pháp kiếm, hình thành kiếm khí công kích đáng sợ.

Kiếm khí không ngừng chém lên khí lưu phòng ngự, Dương Thăng nằm ở khu vực hạch tâm, chịu đựng kiếm chiêu công kích, muốn nói trong lòng không có chút căng thẳng nào, kia là giả.

Bất quá, Dương Thăng nghĩ đến lực phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, trong lòng lại khôi phục tự tin.

- Ta không tin ngươi thủ được tới cuối cùng.

Lửa giận của Giang Trần cũng bị kích thích ra, kiếm thể càng điên cuồng chém xuống.

Một kiếm, hai kiếm, ... vô số ánh kiếm trùng điệp, một kiếm mạnh hơn một kiếm, không ngừng chém lên vòng phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên.

Dương Thăng vốn cho rằng vững như thành đồng vách sắt, nhưng cảm nhận được kiếm thể công kích đáng sợ ở ngoại vi, tự tin trong lòng cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.

Khổng Tước Đại Đế đã từng nói với hắn, tuy lực phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên này mạnh, nhưng không thể ỷ lại quá đáng. Bởi vì sức phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, hoàn toàn là nhờ người sử dụng đến cùng có thể kích thích ra bao nhiêu tiềm năng của nó.

Mà Dương Thăng giờ khắc này, hiển nhiên là ỷ lại nó có chút quá đáng, cho nên thời điểm kiếm thể của Giang Trần muốn phá vỡ mà vào, đạo tâm của Dương Thăng cuối cùng xuất hiện vết nứt, tâm ý hoảng sợ trong nháy mắt lan khắp toàn thân.

Đạo tâm xuất hiện vết rách, phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên, tự nhiên cũng sẽ xuất hiện vết rách.

Mà công kích của Giang Trần, phảng phất như có mắt, luôn có thể nhìn thấy chỗ yếu nhất, điên cuồng đánh chém.

Dương Thăng triệt để sợ hãi, cảm nhận được tường phòng ngự của Âm Dương Trường Tiên đã tràn ngập nguy cơ, tuy rằng kiếm khí đáng sợ kia vẫn chưa chém vào, nhưng sát khí đáng sợ, đã không thể ức chế thẩm thấu tới sát người.

Trong lúc nhất thời, Dương Thăng sởn cả tóc gáy.

Hắn biết rõ, lực phòng ngự của bản thể mình là rất bình thường, nếu để cho kiếm khí đáng sợ kia tràn vào, bản thể của mình sẽ bị đối phương chém thành hai đoạn

- Dương Thăng, ngươi là đèn đã cạn dầu, không chịu thua, còn chờ tới khi nào?

Trong hư không đột nhiên vang lên một thanh âm uy nghiêm.

Là Khổng Tước Đại Đế.

Nghe được thanh âm này, bốn phía võ đài nhất thời dâng lên một luồng vỗ tay nhiệt liệt, sau đó là tiếng đáp lại điên cuồng.

Khổng Tước Đại Đế mở miệng, hơn nữa là ở trước mặt mọi người tự mình mở miệng muốn Dương Thăng chịu thua, phải biết rằng, Dương Thăng này là đệ tử chân truyền của Khổng Tước Đại Đế a.

Giang Trần nghe được Khổng Tước Đại Đế lên tiếng, trong lòng thì cười khổ.

- Đến cùng vẫn là thầy trò tình thâm a.

Trong lòng Giang Trần chợt hiện ra một tia cười khổ bất đắc dĩ, biết thâm ý lời này của Khổng Tước Đại Đế, nói là gọi Dương Thăng chịu thua, còn không bằng nói Giang Trần hắn hạ thủ lưu tình.

Kiến thức võ đạo của Giang Trần, có thể nói siêu tuyệt. Nhãn lực của hắn mạnh, thậm chí so với rất nhiều cường giả Đại Đế còn sắc bén hơn một ít.

Chiến đấu chỉ kéo dài một lúc, Giang Trần liền nhìn ra tai hại trong phòng ngự của Dương Thăng.

Phòng ngự này đối với bản thân tiêu hao rất nhiều, so với tiến công càng to lớn hơn. Vì lẽ đó Giang Trần nhìn trúng nhược điểm này, tần suất công kích không ngừng tăng lên, gia tốc tốc độ công kích.

Một khi nhược điểm bị tìm ra, sẽ bị Giang Trần vô hạn lợi dụng. Vì lẽ đó hắn chuyên tấn công một điểm, không ngừng công kích, hơn nữa lực khống chế của hắn đáng sợ, không thể nghi ngờ là gia tốc Dương Thăng tiêu hao.

Vì lẽ đó, Khổng Tước Đại Đế nói Dương Thăng là đèn cạn dầu, mặc dù có chút khuếch đại, nhưng ít ra Dương Thăng này thật là đang nỗ lực chống đỡ.

Cho dù không phải tràn ngập nguy cơ, nhưng tuyệt đối là vô cùng nguy hiểm.

Kiếm thế của Giang Trần hơi buông lỏng, Dương Thăng kia mặt xám như tro, lảo đảo từ trên võ đài nhảy xuống, toàn thân phảng phất như bị đánh nhừ, đặt mông ngồi ở dưới lôi đài, sắc mặt tái nhợt, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.

Thất bại.

Chung quy vẫn là thất bại. Bất quá hiện tại, ánh mắt của Dương Thăng ngoại trừ mệt mỏi chính là trống rỗng, không còn thấy tinh thần phấn chấn như trước kia.

Giang Trần không có đánh kẻ sa cơ, cũng không chế nhạo Dương Thăng. Mà phất tay hỏi thăm bốn phía võ đài, hưởng thụ tiếng hoan hô từ bốn phương tám hướng.

Dương Thăng nhìn tình cảnh này, trong lòng cảm thấy phiền muộn, còn có một loại cảm giác bất đắc dĩ.

Hắn không phải một người không có dã tâm, nhưng vào giờ phút này, nội tâm hắn không khỏi dâng lên một loại cảm giác như năm đó đối mặt Phiền thiếu chủ.

Đúng, cao không thể với tới, sâu không lường được.

Ở trên người Chân Đan Vương này, Dương Thăng cảm nhận được một loại sâu không lường được.

Loại thần bí này, tuyệt đối không thua Phiền thiếu chủ năm đó. Dù khi đó, tu vi của Phiền thiếu chủ so với Chân Đan Vương này còn cao hơn một chút.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)