← Ch.1008 | Ch.1010 → |
- Ồ?
Khổng Tước đại đế nghe vậy, trong mắt khẽ động, nhìn qua người trẻ tuổi thú vị trước mắt, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảm giác chờ mong.
Hắn còn chưa từng nhìn thấy người trẻ tuổi nào lại có chủ kiến đối với đường tu luyện võ đạo của mình nhưu vậy. Nhìn thế nào cũng giống như tiểu tử này đã vạch định từ trước a.
- Bệ hạ, Khổng Tước thánh sơn chúng ta có bảo vật thuộc tính thổ gì không? Người ban thưởng Ngũ Sắc Thần Quang kiếm, ở phương diện thuộc tính ngũ hành, hiện tại ta chỉ còn thiếu thuộc tính thổ mà thôi. Nếu như có thể thu thập được bảo vật thuộc tính thổ, ngũ mạch cùng phi, ngũ hành gồm nhiều mặt, đến lúc đó lại trùng kích Hoàng cảnh, hiệu quả sẽ tốt hơn rất nhiều.
Bảo vật thuộc tính thổ Khổng Tước đại đế cũng lực bất tòng tâm.
Thế nhưng sau khi nghe Giang Trần giải thích, chính Khổng Tước đại đế cũng cảm thấy rất vui mừng. Cũng chính thức biết được thiên tài trẻ tuổi này ở phương diện võ đạo có kiến giải mới mẻ, độc đáo, cho nên Khổng Tước đại đế hắn cũng không cần phải quan tâm quá nhiều.
- Giang Trần, ngươi có ngộ tính như vậy, bổn đế vô cùng vui mừng. Ít ngày nữa, bổn đế sẽ tới Man Hoang, Khổng Tước thánh sơn này về sau chậm rãi giao cho ngươi quản lý.
Giang Trần sững sờ:
- Nhanh như vậy sao?
- Ha ha, cho ngươi cầm quyền ngươi còn ngại nhanh sao?
Khổng Tước đại đế vui đùa nói.
Giang Trần cười khổ:
- Bệ hạ, là tiểu tử lo lắng quá nhanh sẽ dẫn tới căn cơ bất ổn. Hơn nữa đối với việc quản lý Khổng Tước thánh sơn to lớn như vậy ta cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào. Lại nói, qua ít ngày, tiểu tử cũng muốn đi bốn phía một chút, trải nghiệm, mở rộng tầm mắt một chút.
Khổng Tước đại đế ung dung cười nói:
- Không ngại, không ngại ngươi quản lý Khổng Tước thánh sơn, cũng không phải ta muốn ngươi suốt ngày ở trong Lưu Ly vương thành. Ngươi với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ta không ở đây, ngươi không ở đây, tự nhiên sẽ có người duy trì trật tự hàng ngày. Ngươi thực sự cho rằng, Khổng Tước thánh sơn vận hành mỗi ngày đều cần bổn đế tự mình ra lệnh sao?
Những thứ này Giang Trần cũng biết, thượng vị giả quả thực không có khả năng mỗi ngày đều hỏi tới mấy chuyện lặt vặt này.
Từ biết Khổng Tước đại đế, Giang Trần trở lại động phủ của mình.
Thiếu chủ phủ, những thân vệ kia biết được tin tức thiếu chủ sắp trở về đều kích động không thôi.
Những năm này tuy rằng bọn họ ở Khổng Tước thánh sơn rất thoải mái, thế nhưng Giang Trần không có ở đây, bọn họ có cảm giác như thiếu thiếu cái gì đó.
Hiện tại thiếu chủ rốt cuộc cũng trở về, tự nhiên bọn họ vô cùng kích động.
Ngay cả Hoàng Nhi xa cách với Giang Trần lâu như vậy trong lòng cũng cực kỳ nhung nhớ. Nàng mang theo một đám thân vệ chờ ở trước cửa phủ thiếu chủ từ sớm.
Giang Trần từ xa nhìn thấy Hoàng Nhi mang theo một đám thân vệ, từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt hắn, tâm tình Giang Trần cũng vô cùng tốt, nhanh chóng bước tới.
Hai má trắng nõn của Hoàng Nhi lúc này hơi có chút hồng, nàng khẽ cười một tiếng:
- Đã về rồi sao?
- Thiếu chủ.
- Thiếu chủ, người làm chúng ta nhớ người muốn chết.
Những thân vệ kia đều tiến lên nói.
Câu Ngọc, hiện tại so với trước kia còn tình cảm hơn. Những năm này tâm tính nàng luôn biến đổi. Hiện tại nàng cũng biết, Hoàng Nhi tiểu tỷ và thiếu chủ mới thực sự là xứng đôi.
Mà một chút tâm tư của nàng năm đó, hiện tại cũng bị nàng triệt để vùi xuống sâu trong lòng, mà tìm kiếm một vị trí thích hợp với mình hơn.
- Sư huynh, người đã trở về rồi sao? Chuyến đi này những vài năm, mọi người đều rất nhớ huynh a. Nhất là Hoàng Nhi tiểu t ỷ.
Lăng Huệ Nhi bên cạnh cũng cười hì hì, ôm cánh tay trái của Hoàng Nhi, bộ dáng rất là thân mật với Hoàng Nhi.
Giang Trần cười, nhìn Lăng Huệ Nhi:
- Sư muội, dường như muội đã lớn hơn rồi nha.
Lăng Huệ Nhi nhăn mặt, bỗng nhiên nói ra một câu có tính bạo tạc:
- Sư huynh, Huệ nhi vốn đã là người lớn, huynh nói ở đâu lớn lên vậy?
Lúc nói lời này, tiểu nha đầu này còn ưỡn ngực lên, giống như thị uy vậy.
Phốc phốc.
Những lời này lập tức khiến cho mấy gia hỏa bốn phía cười cười. Huynh đệ Kiều thị càng ôm bụng, cười tới gập người.
Tiết Đồng là người nghiêm túc như vậy cũng nhịn không được mà cười.
Câu Ngọc véo mũi Lăng Huệ Nhi:
- Tiểu nha đầu còn không biết xấu hổ, lại nói những lời ngốc nghếch này.
Hoàng Nhi cũng cười một tiếng:
- Huệ nhi ngây thơ chất phác, tính muội ấy từ trước tới nay đã như vậy rồi.
Có thể nhìn ra được, mấy năm qua Lăng Huệ Nhi và Hoàng Nhi ở chung vô cùng tốt, giữa hai người hiển nhiên không chỉ thân mật ở mặt ngoài, mà chân chính giống như tỷ muội với nhau.
Mà Câu Ngọc và Ôn Tử Kỳ, hiển nhiên cũng ở chung rất tốt với Hoàng Nhi.
Thấy một màn như vậy, Giang Trần không thể không bội phục Hoàng Nhi, giống như trời sinh nàng đã có một loại khí chất, có thể khiến cho tất cả mọi người hòa hợp, ở chung với nàng rất tốt.
Nàng luôn luôn có một thứ đặc biệt, có thể tha thứ cho người khác, hiểu người khác, vô cùng chân thành, không mang theo nửa điểm dối trá nào.
Khí chất như vậy khiến cho nàng ở chung với những nữ nhân khác, từ đầu tới cuối đều vô cùng hài hòa. Dù nàng cũng biết, có lẽ mấy nữ nhân này đều cực kỳ ái mộ Giang Trần, cực kỳ luyến ái.
Thế nhưng mà Hoàng Nhi cũng không vì vậy mà xem nhẹ các nàng, càng không bởi vậy mà bất hòa với các nàng, chèn ép các nàng.
Trái lại Hoàng Nhi cảm thấy rất tự hào, cũng rất tự nhiên khi đối xử, ở chung.
Nam tử xuất sắc như Giang Trần, tự nhiên sẽ hấp dẫn các loại nữ nhân ưu tú coi trọng hắn, một thiên tài đặc biệt tự nhiên phải có mị lực như vậy.
Trở lại động phủ, Giang Trần ngạc nhiên phát hiện ra, mình rời khỏi vài năm, thiếu phủ chủ được quản lý vô cùng tốt.
Khi hắn rời khỏi, ở đây ít nhiều còn có chút tiêu điều.
Hiện tại tất cả đều ngay ngắn trật tự, cực kỳ phồn vinh.
Đám nô lệ mua ở trên Ngư Long quảng trường hiện tại hoàn toàn yên ổn, trở thành trợ thủ đắc lực cho việc vận hành hàng ngày của thiếu phủ chủ.
Đối với những người này, Hoàng Nhi cũng ngày càng coi trọng.
Đan dược đỉnh cấp của Thái Uyên các, Hoàng Nhi cũng không keo kiệt, ngẫu nhiên sẽ lấy ra với tư cách ban thưởng, ban thưởng cho những nô lệ, tôi tớ trong Thiếu chủ phủ.
Hoàng Nhi là người rộng lượng, khiến cho nàng rất được những nô lệ này ủng hộ. Mọi người đều bí mật nghị luận, cảm thấy phu nhân thiếu chủ phủ tương lai này quả thực là một nữ nhân hiền thục, giỏi giang, ung dung mà hào phóng, hiền lương thục đức, lại có thể thương xót cấp dưới, cũng không có bởi vì bọn họ là nô lệ mà khinh thường, không coi trọng bọn họ.
Không thể không nói, tất cả mọi thứ trong thiếu phủ chủ đều khiến cho Giang Trần vô cùng hài lòng.
Mà thông qua từng câu nói của mọi người, trong lúc mọi người nói chuyện với nhau, Giang Trần cũng biết tất cả chuyện này đều là nhờ công lao của Hoàng Nhi.
- Sư huynh, Thiếu chủ phủ có thể vận hành tốt trong vài năm ngắn ngủi như vậy, Hoàng Nhi tiểu tỷ có công lớn nhất. Huynh muốn uống rượu thì trước hết phải kính Hoàng Nhi tiểu tỷ một ly nha.
Lăng Huệ Nhi nói.
*****
Giang Trần cười lớn:
- Hoàng Nhi, ta mời nàng.
Hoàng Nhi mỉm cười nâng chén:
- Vậy Hoàng Nhi sẽ đối ẩm với huynh chén này.
Trong tiếng cười nói, mọi người nhao nhao tiến lên mời rượu Giang Trần. Một hồi gia yến, bầu không khí vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều vô cùng vui vẻ.
Ngày hôm sau Giang Trần liền rời khỏi thiếu chủ phủ, hắn muốn đi tới phủ Bàn Long đại phiệt.
Lần này rời khỏi Lưu Ly vương tháp, có một nguyên nhân chủ yếu trong đó là ước định với Bàn Long phiệt chủ. Giang Trần không hy vọng ước định này trở thành một tâm ma của mình.
Trong Bàn Long đại phiệt, Cơ Tam công tử từ sau khi trở về liền tuyên bố bế quan, giờ phút này hắn vẫn còn đang bế quan, chưa có xuất quan.
Người tiếp đãi hắn là Cơ Trung Đường.
Cơ Trung Đường nhìn thấy Giang Trần, trong mắt tràn ngập sự ước ao và sùng bái.
- Trung Đường, phiệt chủ đâu?
Giang Trần đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
- Những năm này phiệt chủ luôn ở trong phủ. Thiếu chủ, người đi theo ta.
Cơ Trung Đường thấy Giang Trần tới tìm phiệt chủ, cũng không dám lãnh đạm.
Lúc lần nữa nhìn thấy Bàn Long phiệt chủ, Giang Trần cũng có chút giật mình.
Bởi vì tình huống của Bàn Long phiệt chủ rất không tốt, tuy rằng còn chưa bắt đầu tán công, thế nhưng đã tiếp cận tới biên giới tán công.
Theo tình hình này, chỉ sợ trong vòng dăm ba tháng, có thể vẫn lạc.
Nhìn thấy Giang Trần, hai mắt Bàn Long phiệt chủ tỏa sáng:
- Thiếu chủ?
Nhìn thấy Cơ Trung Đường bên người Giang Trần, Bàn Long phiệt chủ vung tay lên nói:
- Trung Đường, ngươi đi ra ngoài trước, ta muốn nói chuyện với Thiếu chủ một chút.
Cơ Trung Đường trung hậu, trung thực, nghe vậy liền đi ra ngoài.
Đợi đến lúc mật thất chỉ còn lại Bàn Long phiệt chủ và Giang Trần, Bàn Long phiệt chủ khẽ than nhẹ một tiếng:
- Thiếu chủ, lão phu còn tưởng rằng lần này không đợi được thiếu chủ. Nhưng mà mong Thiếu chủ tin tưởng, từ đầu tới cuối lão phu đều không trách thiếu chủ. Thậm chí ngay cả tâm tư oán hận cũng không có. Ta biết rõ tạo hóa của Lưu Ly vương tháp, hơn xa một kẻ thân thể gần như tàn phế như lão phu. Ta cũng hy vọng Thiếu chủ không phải bởi vì ước định với ta mà rời khỏi Lưu Ly vương tháp sớm hơn. Bằng không lão phu sẽ tự trách cả đời.
Trong lòng Giang Trần cười khổ, quả thực ngươi đã đoán đúng rồi.
Nhưng mà lời này tự nhiên hắn không thể nói ra miệng. Nếu như nói ra miệng, chỉ sợ trong lòng Bàn Long phiệt chủ này sẽ day dứt cả đời.
- Phiệt chủ, lời hứa của quân tử đáng giá ngàn vàng. Ta đã hứa hẹn Tùng Hạc đan này, nhất định sẽ giúp phiệt chủ. Hôm nay ta tới đây là để thực hiện.
Hai mắt Bàn Long phiệt chủ sáng ngờ[email protected]:
- Thiếu chủ thực sự có thể luyện chế ra Tùng Hạc đan kia sao?
- Trước đây ta chỉ có nắm chắc ba bốn thành, thế nhưng hiện tại chí ít ta có nắm chắc sáu bảy thành.
Bàn Long phiệt chủ vui mừng quá đỗi, sáu bảy thành nắm chắc, lại từ trong miệng Đan Vương đỉnh cấp như Giang Trần nói ra, tuyệt đối có thể coi là nắm chắc chín thành.
- Vậy cho ta mượn đan thất chủ Bàn Long đại phiệt một chút a.
Giang Trần cười cười:
- Kim Quan Vân Hạc Tâm và quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng đã có, tài liệu phụ tá cũng đã chuẩn bị tốt. Mọi sự đã chuẩn bị song.
Bàn Long phiệt chủ lúc này cũng không sĩ diện, nói:
- Như vậy quả thực phải làm phiền Thiếu chủ một hồi. Lão phu có cảm giác mình chỉ còn ba tháng.
Giang Trần gật gật đầu:
- Khỏa đan dược này hôm nay ta cực kỳ nắm chắc, trong vòng thời gian nửa tháng tới một tháng. Có thể thành đan, phiệt chủ chịu khó kiên trì một chút.
Nửa tháng tới một tháng, Bàn Long phiệt chủ tự tin mình vẫn chịu đựng được.
Hắn cũng không dông dài, trực tiếp gọi tới Cơ Trung Đường làm trợ thủ cho Giang Trần, chuẩn bị đan thất, các loại tài liệu cũng chuẩn bị xong toàn bộ.
Tùng Hạc đan, tuy rằng kiếp trước Giang Trần không có luyện chế qua, thế nhưng đan phương trong lòng, dùng thực lực hắn trước mắt, luyện chế một khỏa Tùng Hạc đan tự nhiên không phải là vấn đề quá lớn.
Luyện chế Tùng Hạc đan kỳ thực giống như Vạn Thọ đan, chỉ là cách làm khác nhau thế nhưng kết quả lại giống nhau tới kỳ diệu. Chỉ là, ở phương diện chi tiết, tỉ mỉ, Tùng Hạc đan viễn siêu hơn Vạn Thọ đan rất nhiều.
Lúc trước Giang Trần luyện chế Vạn Thọ đan cũng cố hết sức là bởi vì khi đó thực lực võ đạo và thần thức của hắn đều tương đối yếu kém.
Hiện tại thần thức của Giang Trần, trải qua chín tấm Lưu LY bia tôi luyện, tự nhiên đã được nâng cao một bước, đừng nói là vô địch trong đám người cùng cấp. Coi như là võ giả Hoàng cảnh trung kỳ, ở phương diện thần thức sợ rằng cũng phải cam bái hạ phong với hắn.
Cho nên hiện tại Giang Trần luyện chế Tùng Hạc đan, độ khó so với luyện chế Vạn Thọ đan khi trước cũng không sai biệt lắm.
Chỉ là Tùng Hạc đan với tư cách là đan dược Chuẩn Thiên giai, khi thành đan cần kỹ xảo, hàm lượng kỹ thuật cũng tương đối cao hơn một chút.
Đương nhiên những vấn đề này đối với thánh thủ đan đạo như Giang Trần mà nói, đều là việc rất nhỏ.
Kim Quan Vân Hạc tâm và Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng đã có, hai chủng tài liệu này đều là vật vô cùng khó có được, muốn thu thập cực kỳ không dễ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tùng Hạc đan ở các vị diện đều rất hiếm thấy.
Thứ nhất là đan phương không truyền bá rộng rãi, thứ hai là tài liệu khó mà chuẩn bị được đủ.
Mỗi một đầu Kim Quan Vân Hạc đều chỉ có một khỏa Kim Quan Vân Hạc tâm. Mà bản thân Kim Quan Vân Hạc đã là linh cầm vô cùng hi hữu rồi.
Cho nên Tùng Hạc đan này ở bất luận vị diện vật chất nào đều vô cùng hi hữu, rất ít truyền ra bên ngoài.
Đương nhiên một khỏa Kim Quan Vân Hạc tâm dùng để luyện chế Tùng Hạc đan, chỉ cần quả Thiên Huyễn Ẩn Vân Tùng đầy đủ là có thể luyện chế ra một lô Tùng Hạc đan.
Mà một lô Tùng Hạc đan, nếu như vận khí tốt mà nói, số lượng thành đan có thể đạt tới sáu tới mười khỏa.
Luyện chế một khỏa cũng là luyện chế, luyện chế một lò cũng là luyện chế.
HIện tại Giang Trần muốn luyện chế Tùng Hạc đan là việc vô cùng nhẹ nhõm, cho nên hắn định luyện chế một lò Tùng Hạc đan. Tranh thủ luyện thêm mấy khỏa Tùng Hạc đan.
Loại đan dược Chuẩn Thiên cấp này ngày sau sẽ có lúc dùng tới.
Thiên hạ này to lớn, cường giả Hoàng cảnh sắp hết thọ nguyên vô cùng nhiều. Huống chi Tùng Hạc đan không chỉ đơn thuần là hữu dụng với cường giả Hoàng cảnh, thậm chí đối với cường giả Đế cảnh cũng hữu hiệu.
Một khỏa Tùng Hạc đan thượng phẩm có thể nhẹ nhõm khiến cho thọ nguyên của cường giả Hoàng cảnh kéo dài một ngàn năm. Mà cho dù là cường giả Đế cảnh cũng có thể khiến cho thọ nguyên kéo dài sáu trăm năm tới tám trăm năm.
Có lẽ thọ nguyên của bản thân cường giả Đế cấp rất dài, trên vạn cũng có thể. Thế nhưng mà nếu như một cường giả Đế cấp đi tới tận cùng tính mạng, bọn họ cũng tiếc cái mạng mình, cũng hy vọng kéo dài tuổi thọ. Cũng hy vọng có thể sống lâu hơn một chút.
Bởi như vậy, có được một khỏa Tùng Hạc đan cũng có thêm một phần tác dụng.
← Ch. 1008 | Ch. 1010 → |