Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0105

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0105: Không ai bì nổi
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Mà Long Cư Tuyết tìm được đường sống trong chỗ chết, trong đôi mắt đẹp, cũng bắn ra hào quang kích động khó có thể tin. Nàng biết rõ, đích thị là có viện thủ đến!

Mà tất cả Kim Dực Kiếm Điểu, phảng phất như nhận được chỉ lệnh gì, tất cả đều như lâm đại địch, không ngừng hướng bên người Giang Trần tụ lại.

Mỗi một con Kim Dực Kiếm Điểu, cánh như đao kiếm, toàn bộ đều mở ra, ánh mắt sắc bén, cảnh giác chú ý đến bất luận một tia gió thổi cỏ lay gì.

Lúc này, trong hư không sơn cốc, hào quang sáng tắt như ẩn như hiện. Trong hư không, đi ra hai thân ảnh.

Một thân ảnh bận thanh sam, ước chừng hai mươi hai ba tuổi, dáng người hơi cao, ngũ quan đoan chính, phối hợp với cái cằm vót nhọn, có chút tiêu sái xuất trần.

Một người khác, thì một thân hắc y, dáng người hơi nhỏ gầy, mũi tẹt, hai mắt lộ ra một loại cảm giác tà khí âm tàn.

Ở ngực phải trên quần áo của hai người, đều thêu một mặt trời Tử sắc, lộ ra thập phần yêu dị.

Long Cư Tuyết nhìn thấy mặt trời Tử sắc trên quần áo hai người này, mặt lộ vẻ đại hỉ:

- Nhị vị sư huynh, chẳng lẽ là người của Tử Dương Tông?

- Ngươi là Long Cư Tuyết Long sư muội a?

Thanh sam công tử có chút mỉm cười hỏi.

- Là ta, xin hỏi tôn tính đại danh của sư huynh?

Long Cư Tuyết giờ khắc này, kích động giống như nhìn thấy đại cứu tinh, nhìn thấy thân nhân.

- Ta gọi Dư Giới, một trong mười đại đệ tử của Thủy Nguyệt đại sư, Long sư muội có thể bảo ta Dư sư huynh.

Thanh sam công tử Dư Giới kia, ở trong khẩu khí vậy mà lộ ra vài phần nhiệt tình, vài phần khách khí, hiển nhiên là rất để mắt Long Cư Tuyết này.

- Đây là Từ Chấn, nhập môn sau ngươi, có thể gọi hắn Từ sư đệ.

Dư Giới chỉ vào đồng bạn bên cạnh giới thiệu nói.

- Tuyết Nhi bái kiến nhị vị sư huynh.

Hiện tại Long Cư Tuyết gặp rủi ro, cũng không dám ở trước mặt Từ Chấn sĩ diện, gọi chung là sư huynh.

Chỉ là, Dư Giới lại nhướng mày:

- Sư muội, ngươi không cần phải khách khí. Thế giới Võ đạo, cường giả vi tôn, ngươi gọi hắn sư huynh, hắn không dám nhận.

Từ Chấn kia nghe xong, chẳng những không có phản cảm, ngược lại cười hắc hắc, gật đầu nói:

- Tuyết Nhi sư tỷ, ở Tử Dương Tông chúng ta, thực lực thiên phú mạnh, bài vị liền cao. Nếu như ngươi ở trong sơn môn gọi ta là sư huynh, ta thật sự không có cách nào lăn lộn tiếp nữa rồi.

Long Cư Tuyết lại nhẹ nhàng cười cười:

- Hiện tại Tuyết Nhi còn không có vào sơn môn, nhị vị sư huynh liền cho phép Tuyết Nhi gọi bậy một chút a.

Không thể không nói, lần này Long Cư Tuyết giả khiêm tốn, làm cho Từ Chấn rất cảm động. Hai mắt đột nhiên bắn ra một đạo sát cơ, nhìn về phía Giang Trần xa xa.

- Tuyết Nhi sư tỷ, người này là địa vị gì? Lại dám truy sát đệ tử Tử Dương Tông ta? Để cho Từ Chấn ta giết hắn đi, giúp sư tỷ ra một hơi!

Từ Chấn này xoay chuyển ánh mắt, mang theo vài phần nịnh nọt, bước ra một bước tiến lên, khí thế toàn thân tăng cao.

Uy áp cường đại, lập tức lan tràn cả sơn cốc. Vô số Thanh Dực Kiếm Điểu ở dưới uy áp, vậy mà không kiên trì nổi, từng con rơi xuống mặt đất.

- Ha ha ha ha...

Từ Chấn kia đắc ý phi phàm, ngửa mặt lên trời thét dài. Tiếng kêu kia ẩn ẩn hình thành một loại lực lượng kỳ quái, từng biên độ sóng kỳ lạ không ngừng khuếch tán, ở trăm mét chung quanh hắn, Thanh Dực Kiếm Điểu không kịp đào thoát, đều phát ra tiếng kêu thê lương, từng con rơi xuống.

- Linh khí chấn động, đây là Linh Đạo cường giả!

Trên Nhị Độ Quan, sắc mặt Câu Ngọc công chúa cũng đột nhiên biến đổi. Ngay sau đó, phi thân nhảy lên một con Kim Dực Kiếm Điểu, vọt tới bên người Giang Trần.

Nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả này, ngay cả Giang Hãn Hầu Giang Phong gần đây dũng mãnh, không sợ hãi, cũng cảm thấy kinh sợ. Đồng dạng gọi tới một đầu Kim Dực Kiếm Điểu, lao xuống quan.

Phải biết rằng, Giang Phong người này, một thân ngông nghênh, ngay cả đệ nhất chư hầu Long Chiếu Phong cũng không thể áp đảo, nghe được bốn chữ Linh Đạo cường giả, cũng khó tránh khỏi thất thố như thế.

Ở quốc gia phàm tục, Linh Đạo cường giả, cái kia chính là tồn tại trong truyền thuyết.

Không cần Câu Ngọc công chúa nhắc nhở, giờ phút này Giang Trần cũng đã đoán ra, hai người kia, nhất định là Linh Đạo cường giả của Tử Dương Tông.

Từ Chấn này hiển nhiên là đang thể hiện thực lực, mỗi đi ra trước một bước, Linh Đạo uy áp liền tăng cường một phần, làm cho đại quân Kiếm Điểu ở bốn phía tán loạn, không ngừng lui về.

Mặc dù Giang Trần cách người này 200~300m, nhưng mà Từ Chấn mỗi đi một bước, hữu ý vô ý đều dùng Linh Đạo uy áp, đối với hắn tiến hành áp bách.

Loại áp bách vô hình này, không phải đao quang kiếm ảnh, nhưng so với bất luận đao quang kiếm ảnh gì cũng đáng sợ hơn.

Giang Trần rõ ràng cảm giác được phụ thân ở bên người, hô hấp bắt đầu dồn dập, hàm răng vậy mà nhịn không được run rẩy.

Câu Ngọc công chúa cũng không khá hơn chút nào, tuy năng lực khắc chế của nàng mạnh hơn một chút, nhưng mà vai có chút run run kia, vẫn bán rẻ tình cảnh gian nan của nàng giờ phút này.

Ngược lại là Giang Trần mười mạch chân khí, ở dưới sự trợ giúp của《 Bàn Thạch Chi Tâm 》, thì dễ dàng gánh vác được.

Bất quá, Giang Trần rất rõ ràng, tiếp tục như vậy, để cho thằng này lại đi vài bước, chỉ sợ phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa sẽ sụp đổ.

Hắn thét dài một tiếng, như sấm mùa xuân quát to:

- Tà ma ngoại đạo, khoe khoang cái gì?

Một tiếng rống này, Giang Trần lại hàm ẩn đại thần thông hàng phục Tâm Ma, chỉ một tiếng rống, liền kéo phụ thân cùng Câu Ngọc công chúa từ trong Tâm Ma đi ra.

Mà lực lượng kia, cũng ngăn cản khí thế xông lên của Từ Chấn, tuy không thể lực lượng ngang nhau, nhưng cũng triệt tiêu hơn nửa.

- Ồ?

Dư Giới lộ ra một tia kinh ngạc, lông mày lập tức nhíu một cái.

- Từ Chấn, muốn động thủ, thì tranh thủ thời gian a.

- Vâng!

Từ Chấn u ám cười cười.

- Tiểu tử, ngươi vậy mà có thể khu động những Kiếm Điểu này chiến đấu, ngược lại là có chút cổ quái. Chỗ dựa của ngươi là ai? Cho biết tên họ đi!

Lông mi Giang Trần hơi động một chút, cười lạnh nhìn Từ Chấn, không rảnh mà để ý hắn hỏi.

- Tiểu tử, Từ gia của ngươi kiên nhẫn có hạn. Hỏi lại ngươi một câu, chỗ dựa của ngươi là ai?

Nếu như là Võ Giả thế tục, Từ Chấn tuyệt đối sẽ không hỏi nửa chữ, trực tiếp thi triển đại thần thông chém giết đối phương, hướng Long Cư Tuyết xum xoe.

Chỉ là, Giang Trần khu động Kiếm Điểu, khiến Từ Chấn hiếu kỳ, lại có chút tham lam, đồng thời cũng ẩn ẩn lo lắng, vạn nhất đối phương cũng có lai lịch lớn, tùy tiện chém giết, bây giờ là thống khoái, nhưng về sau phiền toái sẽ không dứt.

- Chỗ dựa của ta là ai, tại sao phải nói cho ngươi biết?

Giang Trần thản nhiên nói.

- Giang Trần, ngươi không cần hung hăng càn quấy! Hai vị này đều là đệ tử thiên tài của Tử Dương Tông, ngươi một Võ Giả phàm tục, lại dám tranh luận, thật sự là tự tìm đường chết!

*****

Trên mặt Long Cư Tuyết tràn ngập hận ý, đối với Từ Chấn nói:

- Từ sư huynh, Giang Trần này chỉ là một chư hầu đệ tử nho nhỏ, thủ đoạn khu điểu này, hẳn là thời điểm thí luyện ở vô tận địa quật ngẫu nhiên đạt được. Long Đằng Hầu phủ ta đối với Giang gia bọn họ hiểu rất ngọn nguồn, hắn tuyệt đối không có chỗ dựa gì!

Thực lực của Long Cư Tuyết bây giờ, là giết không được Giang Trần. Cho nên, nàng muốn mượn tay hai sư huynh này, chém giết Giang Trần.

Đồng thời vành mắt đỏ hồng, nhìn qua Dư Giới nói:

- Dư sư huynh, Giang Trần này giết cha ta, giết huynh trưởng ta, giết rất nhiều người Long gia ta. Chưa trừ diệt kẻ này, thế tất trở thành Tâm Ma của tiểu muội. Hôm nay tiểu muội là con gái yếu ớt không cha không anh, không chỗ nương tựa, toàn bộ nhờ sư huynh thay tiểu muội làm chủ rồi.

Long Cư Tuyết hành động rất cao, nói xong nước mắt liền chảy xuống, như lê hoa đái vũ, làm cho Dư Giới nhìn xem, nhịn không được muốn ôm bờ vai của nàng, nhẹ giọng an ủi một phen.

- Sư muội, ngươi yên tâm! Ở khu vực 16 quốc này, mặc kệ chỗ dựa của hắn là ai, không có tồn tại Tử Dương Tông chúng ta không thể trêu vào. Tiểu tử này giết cha anh ngươi, tương đương với giết người Tử Dương Tông ta. Hôm nay, ngu huynh thay ngươi làm chủ!

Dư Giới ngăn không nổi nước mắt mỹ nhân, vỗ lồng ngực hứa hẹn.

Nói xong, Dư Giới đạp mạnh bước chân, thân ảnh như có như không, phảng phất chỉ đạp một bước như vậy, liền đến trước Từ Chấn.

- Từ sư đệ, ngươi lui ra. Chuyện này, ta tiếp rồi!

Ngữ khí của Dư Giới lãnh ngạo, tuy cùng là đệ tử Tử Dương Tông, nhưng Dư Giới ở trước mặt Từ Chấn, có cảm giác về sự ưu việt rõ ràng.

Mặc dù Từ Chấn có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn thức thời lui xuống, thuận tiện vỗ một câu mã thí tâng bốc:

- Giết gà cần dùng đao mổ trâu sao? Dư sư huynh đã muốn giết tiểu tử này, liền giết a, có thể chết trong tay Dư sư huynh, cũng là phúc khí mà đời trước tiểu tử này tu luyện.

Dư Giới mặt không biểu tình, đối với Từ Chấn mã thí tâng bốc cũng không có phản ứng gì.

Mà là mắt lạnh giương lên, bắn ra hàn quang, nhìn Giang Trần ở cách mấy trăm mét nói:

- Ngươi gọi Giang Trần? Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất, nói cho ta biết bí mật khu động những Kiếm Điểu này, ta có thể cho ngươi chết thống thống khoái khoái; lựa chọn thứ hai, ngươi cận kề cái chết không nói, ta trước chậm rãi hành hạ ngươi đến chết, lại giết phụ thân ngươi, sau đó đem nữ nhân bên cạnh ngươi tiền dâm hậu sát, sau đó lại đi gia tộc của ngươi, tất cả mọi người ở trong cửu tộc, từng bước từng bước giết sạch.

Khẩu khí của Dư Giới, cũng không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Đệ tử của Tử Dương Tông cửu đại trưởng lão, bất kể là thân phận hay thực lực, ở trong vương quốc thế tục, đều là tồn tại như thần, để cho hắn có tư cách trên cao nhìn xuống như vậy.

Nói cách khác, tuy Giang Trần có bổn sự sử dụng Kiếm Điểu, nhưng mà ở trong mắt Dư Giới, cái này cũng chỉ là một Võ Giả thế tục hơi có chút kỳ quái mà thôi.

Võ Giả thế tục cuối cùng chỉ là Võ Giả thế tục, ở trong mắt những tông môn đệ tử cao cao tại thượng, quen bao quát chúng sinh này, Võ Giả thế tục ngay cả con sâu cái kiến cũng không bằng.

- Giang Trần, Dư sư huynh có đức hiếu sinh, cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Thức thời, liền tranh thủ thời gian giao ra bí mật khu điểu. Nếu không, Giang gia cửu tộc ngươi, nguyên một đám khó thoát khỏi cái chết.

Từ Chấn ở một bên kêu lên.

- Đức hiếu sinh?

Giang Trần lạnh lùng nhìn qua hai đệ tử Tử Dương Tông kia:

- Ta ngược lại rất hiếu kỳ, cái gọi là tông môn đệ tử, chẳng lẽ cả đám đều dối trá như các ngươi, lỗ mũi chỉ lên trời như các ngươi sao? Lựa chọn? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ta tại sao phải lựa chọn?

- A? Không chọn?

Dư Giới giận quá thành cười.

- Hẳn là, ngươi cho rằng bằng ngươi một Võ Giả thế tục, còn muốn nghịch tập thiên tài tông môn như ta?

Từ Chấn cũng khinh thường cười nói:

- Ý nghĩ hão huyền!

- Thiên tài?

Giang Trần cũng nở nụ cười, ở trước mặt hắn, thế giới này ai dám tự xưng thiên tài? Có thiên tài nào, có thể so sánh Giang Trần hắn càng hiểu thiên?

- Thế lực Tông môn, hưởng thụ chính là tài nguyên thiên hạ, hưởng thụ chính là chúng sinh ủng hộ. Lẽ ra nên giữ gìn thiên hạ thái bình, tạo phúc cho muôn dân trăm họ! Mà nhìn các ngươi, dối trá, tham lam, kiêu ngạo, bá đạo... Ta muốn hỏi một câu, toàn thân các ngươi, có chỗ nào xứng với chữ tử đệ tông môn này?

Ngữ khí Giang Trần lành lạnh, nghiêm nghị nói:

- Nếu như cái gọi là thiên tài, cái gọi là đệ tử tông môn, tất cả đều là loại mặt hàng như các ngươi! Vậy để cho Giang Trần ta, đến kéo các ngươi từ trên thần đàn xuống, dẫm nát các ngươi dưới chân! Các ngươi loại mặt hàng này nếu như cũng gọi là thiên tài, đó là vũ nhục lớn lao với thiên!

Giang Trần thật sự nổi giận.

Hắn kiếp trước là Thiên Đế chi tử, bái kiến vô số thiên tài đỉnh cấp. Trên người mỗi một thiên tài, hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tính cách đặc biệt.

Nhưng mà, như hai đệ tử tông môn trước mắt này, toàn thân cao thấp tìm không thấy nửa phần ưu điểm, cũng dám tự xưng thiên tài!

Hơn nữa dùng khẩu khí Thẩm Phán người như thế để cho Giang Trần hắn lựa chọn, đây không thể nghi ngờ là chọc giận tự tôn trong lòng Giang Trần!

Đây là Thiên Đế chi tử kiếp trước truyền thừa xuống tự tôn!

Giang Trần lời nói rơi xuống, cánh tay đã chậm rãi nâng lên, mũi tên xa xa tập trung Dư Giới, đột nhiên bắn một mũi tên!

Hưu!

- Cái này, chính là Giang Trần ta lựa chọn!

Giang Trần thét dài một tiếng, tất cả Kim Dực Kiếm Điểu trận địa sẵn sàng đón quân địch, phảng phất tâm hữu linh tê, đều hung hãn không sợ chết bay đến phía trước Giang Trần, xoay quanh, kết thành từng bức tường Kiếm Điểu!

- Giang Trần, ngươi cái này là muốn chết!

Dư Giới nhìn qua mũi tên nhanh như sao băng kia, nhưng vẫn không nhúc nhích, hai mắt tầm đó, lại có một đạo hỏa quang sáng tắt huyễn động.

Trong lúc đó, cánh tay Dư Giới nhấc lên, một đạo hàn quang hóa thành một bàn tay hư ảnh, xa xa nắm lấy mũi tên kia.

Két sát!

Thanh âm đứt gãy truyền ra, mũi tên hóa thành bột mịn, bay lả tả xuống đất.

Linh Đạo cường giả, tiện tay một kích, vậy mà đem mũi tên thiên chuy bách luyện nghiền áp thành tro!

- Giang Trần, hôm nay ngươi hẳn phải chết! Trên trời dưới đất, ai cũng không thể nào cứu được ngươi!

Dư Giới bước chân khẽ động, toàn thân thoáng như một đạo gợn sóng phiêu động, thực thực huyễn huyễn, hư hư thật thật, như liễu lắc nhẹ, lại như hoa lau bay loạn.

Chỉ thấy trong hư không tàn ảnh vô số, đột nhiên, trước mắt Giang Trần hiện lên một đạo ánh sáng màu xanh, sau một khắc, Dư Giới phảng phất phá vỡ không gian pháp tắc, đột nhiên hiện ra cách hắn 10m.

- Ta giết ngươi, một đầu ngón tay là được!

Thanh âm Dư Giới lạnh lùng, đầu ngón tay phải đâm ra, hàn quang bắn mạnh, phảng phất hàn tinh trên bầu trời nứt vỡ, bắn ra vầng sáng khiếp người.

Hàn khí bức người, như là bùa đòi mạng tới từ địa ngục, vậy mà gắt gao tập trung Giang Trần.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2349)