Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1066

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1066: Lại cứu Vân Niết trưởng lão
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

̣Thấy Vô Song đại đế nói chuyện điên cuồng giống như thiếu niên vậy, Giang Trần cũng hào hùng nói:

- Mạch lão ca, còn có một người rơi vào trong tay Trích Tinh bang. Nhưng mà Trích Tinh bang vô cùng xảo quyệt, không thấy con thỏ không vung cánh, nếu như hỏi bọn họ muốn lấy người này. Bọn họ sẽ ra cái giá trên trời. Cho nên... Còn cần lão ca ra tay một chút.

Có cường giả đại đế ra tay, Trích Tinh bang kia muốn giương oai, muốn rao giá trên trời cũng phải nghĩ kỹ. Vạn nhất khiến cho Vô Song đại đế không vui, san bằng Trích Tinh bang bọn chúng, cũng không có ai kêu oan thay bọn chúng.

Đại đế tán tu là người không nên chọc nhất.

- Chỉ là một người? Vậy thì dễ xử lý.

Vô Song đại đế cười nói.

- Đi.

Tổng bộ Trích Tinh bang giờ phút này đang mừng công. HIển nhiên lần đấu giá Mộc đại sư này, giá cả đã vượt quá khỏi mong muốn của Trích Tinh bang.

Mong muốn ban đầu của bọn họ vốn chỉ là vượt qua tám ức là được. Thế nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại gấp đôi.

Mười lăm ức, mấy chữ này quả thực khiến cho cơ hồ tất cả người phản đối đấu giá của Trích Tinh bang đều im miệng không nói nên lời được.

Trước mặt con số thiên văn này, tất cả người trong Trích Tinh bang đều tán thưởng, trái ngược với thái độ trước đó, tự nhiên khiến cho Cái Tông Lâm vô cùng đắc ý.

Quyết định lần này khiến cho vị trí bang chủ của hắn vững chắc không ít. Các loại thanh âm phản đối trong bang phái hoàn toàn bị đè xuống.

Trên bàn tiệc, bang chủ Cái Tông Lâm tự nhiên là trung tâm. Mà Tiếu tổng quản của Tinh Thần phường cũng bị chúng nhân chú ý.

Còn có Khả Khả cô nương, không ngờ cũng xuất hiện ở trên tiệc mừng khánh công. Tuy rằng cuối cùng người mua cuối cùng là Vô Song đại đế, thế nhưng trong tổng bộ Trích Tinh bang ai cũng biết, Vô Song đại đế ở cùng một chỗ với Thiệu Uyên lôi chủ kia. Cũng có thể nói là, người đấu giá Mộc đại sư rất có thể là Thiệu Uyên lôi chủ xuất tiền.

Mà người trẻ tuổi Thiệu Uyên lôi chủ kia là do Khả Khả đàm phán, giữ chân.

- Khả Khả, bang chủ đã đồng ý, người sẽ chiêu mộ đệ đệ ngươi tiến vào Tinh Thần phường. Hơn nữa là đệ tử lục cấp. Thân phận này so với đệ tử tứ cấp lúc trước đáp ứng với ngươi còn cao hơn. Hơn nữa phụ mẫu ngươi sau này đều là người Trích Tinh bang chúng ta bảo vệ. Bản thân ngươi ở Tinh Thần phường cũng vinh hạnh được đề thăng là chủ quản.

Tiếu tổng quản vui tươi hớn hở nói với Khả Khả.

Khả Khả cô nương này là người Tinh THần phường, tự nhiên hắn phải vui vẻ vì thành tích của Khả Khả như vậy. Như vậy mới có thể đề cao công lao của Tiếu tổng quản là hắn nha.

Trong lòng Khả Khả đủ loại cảm xúc ngọt bùi đắng cay. Nàng biết rõ, trong chuyện này kỳ thực công lao mình không lớn, có thể có được hôm nay bất quá chỉ là cơ duyên xảo hợp mà thôi.

Cái Tông Lâm cười ha hả:

- Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng ngại. Bổn bang chính là như vậy, người có công thưởng, làm sai thì phạt. Đến đây... Mọi người cùng nhau uống một chén.

Trong lúc đang cao hứng, bỗng nhiên bên ngoài có người vội vàng tiến vào bẩm báo:

- Bang chủ, các vị trưởng lão, Mộc đại sư trở về?

- Cái gì?

Cái Tông Lâm nâng chén tới miệng, cánh tay run lên, thiếu chút nữa rơi chén rượu. Mộc đại sư trở về?

Hắn trở về làm gì?

Cũng đã bán đi, hắn trở về chưa chắc đã là chuyện tốt a.

- Một mình hắn sao?

Cái Tông Lâm nhíu mày hỏi.

- Không.. Không phải. Mộc đại sư còn mang theo hai người.

Người tiến tới bẩm báo kia không có tham dự hội đấu giá, tự nhiên không nhận ra Giang Trần và Vô Song đại đế.

Cái Tông Lâm nghe vậy biến sắc:

- Cái gì? Còn có hai người? Đặc điểm thế nào?

- Một người trung niên, một thiếu niên. Thoạt nhìn như không tầm thường.

Người tham dự đấu giá hội, tất cả mọi người nghe vậy đều biến sắc, hai người này không cần phải nói cũng có thể đoán ra được. Nhất định là Vô Song đại đế và Thiệu Uyên lôi chủ.

Bọn họ tới làm gi f? Chẳng lẽ bởi vì Trích Tinh bang thu bọn họ mười lăm ức, đến đòi lại sao? Nếu như là vậy thì phiền phức rất lớn.

Trích Tinh bang ăn thịt từ trước tới nay không có đạo lý nhổ ra. Nhưng mà đối mặt với cường giả Đế cấp, Trích Tinh bang cho dù có mạnh mẽ, cứng rắn tới đâu dường như cũng không có tiền vốn chống lại a.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người như gặp đại địch, có người nhịn không được mà bắt đầu lên tiếng:

- Ta đã nói rồi mà, đấu giá không phải là chuyện tốt lành gì.

- Đúng vậy a. Đấu giá cho cường giả Đế cấp, càng là họa phúc khó lường a. Xem ra là chúng ta quá lạc quan rồi.

- Tiệc mừng khánh công này ta thấy không nên thì hơn.

Cái Tông Lâm nghe thấy mấy tiếng nghị luận này, sắc mặt tái nhợt. Những người này đều là những người trước đó phản đối hắn đấu giá Mộc đại sư, hiện tại nhìn thấy tình thế có chút biến hóa, bắt đầu ngóc đầu trở lại.

Mới vừa rồi trên tiệc khánh công còn ca tụng hắn, tốc độ trở mặt của những người này quả thực so với lật sách còn nhanh hơn.

Nhưng mà hiện tại Cái Tông Lâm cũng không có thời gian so đo, hắn trầm giọng phân phó:

- Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu, bất kể như thế nào, Trích Tinh bang chúng ta làm đều phù hợp quy củ. Cho dù đối phương là tiền bối đại đế, cũng không có khả năng phá hư quy củ.

Cái Tông Lâm rốt cuộc cũng là người đứng đầu một bang, tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn còn có thể trấn tĩnh được, hắn lớn tiếng nói:

- Khách quý tới, mau mời, mau mời vào. Mời bọn họ tới uống rượu.

Mặc kệ đối phương tới đây có ý đồ gì, Trích Tinh bang tiên lễ hậu binh. Đây là sách lược của Cái Tông Lâm, nếu như là tới nháo sự, Trích Tinh bang tuyệt đối không thể yếu thế.

- Không cần mời, chúng ta đã tới.

Ngay khi Cái Tông Lâm nói xong, thanh âm lạnh nhạt của Vô Song đại đế đã rơi vào trong tai mọi người.

Đột nhiên mọi người cảm thấy hoa mắt, ba đạo thân ảnh đột nhiên đáp xuống đại sảnh đang mở tiệc mừng.

Vô Song đại đế đứng giữa, Giang Trần bên trái, Mộc Cao Kỳ bên phải. Hiện tại ngọc giản nô lệ của Mộc Cao Kỳ còn chưa giải trừ, cho nên vẫn còn ở trong trạng thái phong bế thần thức.

Bọn họ vừa hiện thân, tất cả người Trích Tinh bang đều nhao nhao đứng lên. Mặc kệ là can tâm tình nguyện hay không, ai cũng không dám ngồi nguyên trên ghế không nhấc mông dậy.

Cái Tông Lâm thì hai tay ôm quyền, vẻ mặt vui vẻ chào đón:

- Vô Song tiền bối, lão nhân gia ngài có nhã hứng tới bái phỏng Trích Tinh bang chúng ta? Quả nhiên là thất kính. Nhanh, xin mời tiền bối ngồi. Mời tiền bối uống mấy chén rượu nhạt của bổn bang, chúng ta dùng rượu để tỏ lòng kính ngưỡng với tiền bối.

Cái Tông Lâm rất biết làm người, trước mặt Vô Song đại đế, tư thế cũng hạ rất thấp. Hắn cũng biết, trước mặt Vô Song đại đế xưng là vãn bối tuyệt đối không mất mặt.

Hắn làm như vậy cũng không cần lo lắng bị người khác cười nhạo. Ai ở trước mặt đại đế mà có thể không cúi đầu khom lưng cơ chứ?

Vô Song đại đế thản nhiên nói:

- Cái Tông Lâm sao?

Cái Tông Lâm không khỏi gật đầu nói:

*****

- Vâng, vâng, không thể tưởng tượng được Vô Song tiền bối lại biết rõ tên tuổi vãn bối, thật đúng là làm cho vãn bối được sủng ái mà lo sợ a.

Vô Song đại đế cũng không có nói nhảm, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn một cái, ánh mắt giống như lưỡi đao quét qua một vòng, tất cả mọi người dưới ánh mắt sắc bén của hắn đều nhao nhao cúi đầu, không dám tiếp xúc ánh mắt với hắn.

- Cái Tông Lâm, ngươi lo lắng lão phu sẽ tới đòi mười lăm ức vạn Thán hLinh thạch sao?

Vô Song đại đế lạnh nhạt cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Cái Tông Lâm, khiến cho Cái Tông Lâm lập tức có cảm giác nặng nề.

- Không dám, không dám, Cái mỗ biết rõ Vô Song đại đế là tiền bối cao nhân, khinh thường làm chuyện như vậy.

Cái Tông Lâm vội vàng giải thích.

- Ha ha, hay cho một gia hỏa nhanh mồm nhanh miệng. Lão phu hôm nay quả thực là tới lấy một thứ, nhưng mà không phải là linh thạch, mà là người.

- Người sao?

Cái Tông Lâm sửng sốt.

- Lão phu chỉ cần một người, nếu như người này không lấy ra được, vậy thì cũng chỉ có thể lấy lại mười lăm ức vạn mà thôi.

Vô Song đại đế nói, mang theo vài phần đe dọa.

Cái Tông Lâm vội hỏi:

- Vô Song đại đế tiền bối muốn người nào? Cái mỗ ngu dốt, không biết người Vô Song đại đế muốn rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ trong Trích Tinh bang ta có người đắc tội với tiền bối sao?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Vô Song đại đế cười nhạt một tiếng:

- Lúc trước lão giả ngươi mua cùng với Mộc đại sư, các ngươi sắp xếp hắn ở nơi nào?

- Ta không quản các ngươi dùng biện pháp gì, trong vòng mươi hai thời thần, mang người tới địa điểm ta dừng chân. Nếu như trong mười hai thời thần không mang tới, vậy thì lão phu lại tới nói chuyện với các ng ươi.

Vô Song đại đế lạnh nhạt nói.

Cái Tông Lâm vỗ đầu một cái, toàn thân giống như trút được áp lực, lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều:

- Thì ra là lão nhân kia. Đúng, đúng là có một người như vậy. Người này đang ở ngay trong Trích Tinh bang chúng ta. Đang trong đan thất của chúng ta luyện đan. Cái mỗ lập tức phái người đi dẫn hắn tới.

Cái Tông Lâm cũng không hỏi vì sao Vô Song đại đế muốn lão nhân kia, dù sao cũng chỉ là một lão đầu mà thôi.

- Người vẫn còn sao?

Vô Song đại đế sững sờ.

- Đúng, đúng vậy. Trích Tinh bang chúng ta mua nô lệ, cũng không có thích việc hành hạ nô lệ. Tất cả mọi người ở chỗ chúng ta đều có đãi ngộ bình thường.

Cái Tông Lâm cũng thở dài một hơi, khá tốt người vẫn còn, nếu như không mà nói, nói không chừng phiền toái sẽ thực sự quấn thân.

Một lát sau Vân Niết trưởng lão đã bị mang tới.

Vân Niết trưởng lão vốn cũng không tính là một lão đầu, nhưng mà trải qua biến cố tông môn bị nghiền nát, bản thân lại bị làm nô lệ, thân thể rõ ràng già nua hơn rất nhiều.

Nhìn đãi ngộ của hắn hiển nhiên không bằng Mộc Cao Kỳ. Chỉ là tbt quả thực không có thú vui bạc đãi nô lệ, làm cho Vân Niết trưởng lão này tuy rằng thoạt nhìn thiếu chút hào sảng, thế nhưng thân thể vẫn coi như bình thường.

- Ra giá đi.

Vô Song đại đế thản nhiên nói.

- Cái gì... Ra... Ra giá sao?

Cái Tông Lâm sững sờ.

- Bổn đế cũng không muốn trở thành người ăn cơm chùa.

Vô Song đại đế hừ lạnh một tiếng.

Cái Tông Lâm vội vàng cười nói:

- Chuyện này... Lão nhân này cũng không có quá nhiều giá trị. Khi mua cũng chỉ một ngàn vạn Thánh linh thạch. Vô Song tiền bối trên đấu giá hội đã cho Trích Tinh bang chúng ta mặt mũi lớn như vậy. Lão nhân này coi như là phần tặng thêm của Trích Tinh bang chúng ta cho tiền bối.

Cái Tông Lâm rất biết làm người, hắn nghe nói Vô Song đại đế chỉ muốn người râu ria, không phải tới đòi mười lăm ức vạn, thân thể nhẹ nhõm hơn nhiều.

Tên nô lệ trước mắt này Cái Tông Lâm không thèm để ý, loại nô lệ cấp bậc này, Trích Tinh bang có rất nhiều, mặc dù có chút giá trị, thế nhưng so với mười lăm ức vạn mà nói hoàn toàn không coi vào đâu.

Cho nên hắn dứt khoát làm chuyện thuận nước dong thuyền, sớm tiễn ôn thần Vô Song đại đế này rời đi.

Vô Song đại đế nhìn Giang Trần, thấy Giang Trần xác định không có nhận nhầm người, lạnh lùng cười, tiện tay ném hai ngàn vạn Thánh linh thạch cho Cái Tông Lâm.

- Lão phu đối với chuyện chiếm tiện nghi của người khác không có hứng thú. Thu lấy, đây là hai ngàn vạn Thánh linh thạch, so với lúc ngươi mua chỉ cao chứ không thấp hơn.

Lần này ngay cả Cái Tông Lâm cũng có chút ngây người. Tiếp nhận hai ngàn vạn Thánh Linh thạch này mà hắn vẫn còn trợ mát há hốc mồm.

- Chúng ta đi.

Vô Song đại đế trả thù lao xong rồi rời đi, hoàn toàn không để ý tới đám người Trích Tinh bang đang ngây người tại chỗ.

Mãi tới khi Vô Song đại đế rời khỏi, Cái Tông Lâm mới như trúc được gánh nặng, khẽ thở dài nói:

- Phong phạm của tiền bối quả thực khiến cho người ta nắm bắt không ra a. Còn tưởng rằng lão nhân gia người tới hưng sư vấn tội, không ngờ lại làm một bút mua bán. Coi như là diệt hoa trên gấm sao?

Tất cả mọi người ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mắt to trừng mắt nhỏ. Hiển nhiên đều cảm thấy màn vừa rồi quá mức kỳ lạ. Bọn họ cơ hồ đều đã chuẩn bị liều chết.

- Bang chủ, Vô Song đại đế kia tại sao bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với lão nhân này như vậy?

Tiếu tổng quản nhịn không được mà hỏi.

Sắc mặt Cái Tông Lâm trầm xuống:

- Những chuyện này không phải là thứ chúng ta nên hỏi tới. Nhớ kỹ, đại đế làm việc cao thâm mạt trắc. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ai cũng không thể nói ra ngoài. Ai tiết lộ ra ngoài, chính là tội nhân của bổn bang.

Chuyện đại đế thật đúng là chuyện mà người bình thường không thể nghị luận. Vạn nhất truyền bá ra ngoài, khiến cho đại đế khó chịu, Trích Tinh bang bọn họ tuyệt đối sẽ xong đời.

Mặc kệ như thế nào, Trích Tinh bang không mất tiền. Lợi nhuận của Mộc đại sư hơn mười ức. Lão nhân này cũng khiến cho bọn họ kiếm được một ngàn vạn.

Nếu như mỗi nô lệ đều có thể kiếm lời như vậy mà nói, vậy Trích Tinh bang bọn họ rất nhanh sẽ trở thành người giàu nhất Đan Hỏa thành a.

Rời khỏi Trích Tinh bang, Vô Song đại đế cười lớn:

- Lão đệ, biểu hiện của lão phu thế nào rồi?

Giang Trần duỗi ngón tay cái:

- Quả thực là mê người. Ha ha, nhìn thấy sắc mặt của Cái Tông Lâm kia, ta mới biết được cái gì gọi là tất cung tất kính a.

- Nhớ ngày đó khi ta đàm phán với hắn, Cái Tông Lâm này dầu muối không ăn, hoàn toàn không thèm nhìn ta lấy một cái.

Giang Trần cũng cực kỳ cảm thán, nói cho cùng vẫn là chiêu bài đại đế tốt hơn. Cái Tông Lâm cơ hồ bị dọa cho đái ra quần, bởi như vậy đừng nói là rao giá trên trời, cho dù ra giá bình thường cũng không có dũng khí nói ra.

Cuối cùng nếu như bọn họ miễn phí mang đi Vân Niết trưởng lão, Cái Tông Lâm kia nhất định không dám ngăn cản, thậm chí còn vui vẻ đưa tiễn.

Sau khi trở lại khách điếm, Vô Song đại đế đem Mộc Cao Kỳ và Vân Niết trưởng lão giao cho Giang Trần.

- Lão đệ, hai người này giao cho ngươi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)