Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1075

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1075: Nhất định phải cứu Vô Song đại đế
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Hiển nhiên là không, nàng cũng không phải người xấu.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần cảm thấy đầu óc rối tung.

Khanh phu nhân bỗng nhiên cười rộ lên:

- Chân huynh đệ, ngươi còn chưa đi? Chẳng lẽ ngươi muốn bị cuốn vào trong nghiệt duyên của chúng ta sao? Ta nghe nói nếu như người ta chết cùng nhau, kiếp sau đầu thai sẽ dây dưa vào một chỗ. Ngươi không đi cũng tốt, sau khi chuyển thế đầu thai, ngươi mang Vận tỷ tỷ đi, như vậy Mạch ca sẽ là của ta.

Giang Trần nghe vậy triệt để ngây ngốc, nữ nhân này, trúng độc tình quả thực quá sâu rồi.

Giang Trần cũng không biết nên thống hận nàng, hay là bội phục nàng, hoặc giả là xem thường nàng.

Ngươi nói nàng yêu ích kỉ, thực sự ích kỷ, nàng không được Vô Song đại đế đồng ý đã muốn cùng nhau đi tới hoàng tuyền. Điều này hiển nhiên là một hành vi cực kỳ ích kỷ.

Thế nhưng mà dưới tình huống nàng yêu thầm như vậy, cũng không có sinh ra oán hận với tình địch. Cũng luôn một lòng chiếu cố Vận phu nhân, đủ thấy được phẩm tính nàng thiện lương, đối với tình nghĩa tỷ muội vô cùng coi trọng. Từ đầu tới cuối nàng đều không có ác ý, nói những lời không hay về Vận phu nhân, chỉ thừa nhận là mình thua khi biết Mạch lão ca muộn hơn.

Đổi lại là nữ nhân bình thường, gặp phải chuyện này, chỉ sợ nhất định sẽ ghi hận tình địch, cảm thấy tình địch cướp đi người nàng yêu mến. Thế nhưng mà Khanh phu nhân không có một chút suy nghĩ nào như vậy.

Thậm chí nàng còn không muốn cuốn người vô tội như Giang Trần hắn vào trong. Có thể thấy được bản tình nàng thiện lương, cũng không phải là loại nữ nhân lòng dạ rắn rết.

Trong lúc nhất thời, Giang Trần dường như đã hiểu ra cái gì.

Vì sao Khanh phu nhân lại muốn hắn rời khỏi, khích lệ hắn không nên chữa thương cho Vận phu nhân. Nếu như quả thực chữa khỏi thương thế cho Vận phu nhân, Mạch lão ca nhất định sẽ mang theo Vận phu nhân rời khỏi đây.

Như vậy mà nói, Khanh phu nhân lại một mình lẻ loi, trơ trọi ở nơi này, nhìn nam nhân mà mình yêu mến mang theo nữ nhân của hắn rời đi.

Có lẽ, bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thúc đẩy Khanh phu nhân điên cuồng a.

Giang Trần nghĩ tới đây, trong lòng cũng có chút tự trách. Trong đầu sinh ra ý nghĩ, tuyệt đối không thể để cho Mạch lão ca không minh bạch rời khỏi thế giới này như vậy.

Nhất định phải cứu Mạch lão ca.

- Khanh phu nhân, kỳ thực... Có một chuyện ta luôn không nói cho ngươi biết.

Giang Trần bỗng hiên mở miệng nói.

Khanh phu nhân hiện tại hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, mặt mỉm cười, đợi tử vong tới. Hiển nhiên nàng dùng độc với Vô Song đại đế, cũng dùng độc với bản thân mình.

Chỉ là bản thân nàng ta dùng muộn một ít, cho nên hiện tại còn chưa tiến vào trạng thái hôn mê.

Nghe Giang Trần nói như vậy vẻ mặt nàng cũng không biến hóa quá nhiều mà có vẻ mệt mỏi cười nói:

- Cái gì?

- Kỳ thực ngươi ở cùng với Mạch lão ca một chỗ cũng cần gì phải đợi tới kiếp sau? Chi bằng ở luôn kiếp này đi.

- Ha ha, tiểu gia hỏa, ta biết rõ ngươi muốn khích lệ ta hồi tâm chuyển ý. Thế nhưng vô dụng thôi... Trong lòng Mạch lão ca chỉ có Vận tỷ tỷ. Hơn nữa ta cũng không chia sẻ với bất kỳ ai Mạch lão ca. Cho dù Vận tỷ tỷ là tỷ muội của ta cũng không được. Yêu là ích kỉ.

Khanh phu nhân lắc đầu nói.

Thế giới này kỳ thực nam tu sĩ cường đại có vài đạo lữ cũng là bình thường. Chỉ là hiển nhiên Khanh phu nhân không muốn chia sẽ đạo lữ với nữ nhân khác mà thôi.

Đương nhiên, trên thực tế nàng cũng chỉ có thể xem như là đơn phương tương tư. Bởi vi Mạch Vô Song có lẽ căn bản không biết tới phần tâm ý của Khanh phu nhân, chứ đừng nói là tiếp nhận nàng.

- Khanh phu nhân, ngươi nói ngươi thích Mạch lão ca. Thế nhưng mà hắn có biết không? Từ trước tới nay ngươi chưa từng nói cho người ta biết thì làm sao người ta biết phần tâm ý này của ngươi? Mạch lão ca cả đời này thích Vận phu nhân, kiếp tiếp theo nhất định cũng sẽ thích Vận phu nhân.

Giang Trần hướng dẫn từng bước một:

- Ta cảm thấy, nếu như ngươi thích huynh ấy, ít nhất phải nói cho huynh ấy biết, lớn mật thổ lộ. Mà không phải là lén lút thầm mến, cuối cùng lại dùng loại phương thức này hủy diệt phần tâm tư này của mình.

Khanh phu nhân than nhẹ một tiếng:

- Vô dụng thôi, hiện tại nói gì cũng vô dụng. Không kịp giải Thất tình độc của ta, thất tinh đều đứt, giác quan thứ sáu cũng không có. Hiện tại độc tính đã công tâm huynh ấy, không còn kịp nữa.

- Thất tình độc?

Giang Trần thất thanh nói:

- Là loại thất tình độc được luyên chế, dung hợp từ các vật tuyệt tình hay sao?

Khanh phu nhân buồn bã cười cười:

- Ngươi cũng biết rất nhiều a. Chỉ tiếc ngươi còn trẻ mà lại vẫn lạc ở đây. Ài... Năm đó lúc ở ven hồ Thức Lang, lưỡng tâm tương vọng, xuyên thẳng qua như một. Từ khi lang tâm từ biệt về sau, đem tâm sự, lý vô cùng, giao nhập Thất huyền cầm. Trải qua điều dây cung, trải qua thử âm, đạn không thành tương tư một khúc..."

Nói xong, Khanh phu nhân hát lên, thanh âm thê lương, tràn ngập đau thương, khi thì lại có chút vui vẻ.

Giang Trần cũng không quản Khanh phu nhân, sải bước đi ngang qua Khanh phu nhân, trực tiếp tiến vào trong phòng.

Hắn thấy Vô Song đại đế đang ngồi xếp bằng ở trước giường, giống như là một pho tượng vậy. Hiển nhiên thất tình độc này đã bao phủ thần thức của Vô Song đại đế.

Mà Vận phu nhân thì nằm nghiêng trên giường, tuy rằng sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều, thế nhưng thần thức cũng bị phong bế.

Giang Trần cũng không quản nhiền như vậy, trực tiếp khiêng hai người lên vai, đi ra ngoài cửa. Nhìn thấy Khanh phu nhân đã dần dần lâm vào trạng thái hôn mê, trong lòng hắn khẽ thở dài, vẫn không đành lòng, một tay nhấc lên Khanh phu nhân, sải bước đi ra khỏi cái sân nhỏ này.

Giang Trần đi nhanh vào một khách điếm khá lớn trong Sương Nguyệt thành, trực tiếp thuê mấy gian phòng thượng đẳng, cao cấp nhất.

Tại Sương Nguyệ thành, các loại việc lạ mỗi năm đều có, trên vai vác mấy người cũng không coi là chuyện lạ. Chưởng quầy cũng tốt, tiểu nhị cũng được, căn bản không có ai thèm hỏi tới.

Đương nhiên chủ yếu là khí độ của Giang Trần bất phàm, hơn nữa ra tay hào phóng, trực tiếp ném ra trăm vạn Thánh linh thạch, đưa ra toàn bộ một tháng tiền phòng.

Khách nhân sảng khoái như vậy, là người được những khách điếm hoan nghênh nhất.

Giang Trần sắp xếp bọn họ ở trong phòng, Giang Trần chuẩn bị đi ra ngoài, thế nhưng ngẫm lại vẫn triệu hồi ra Long Tiểu Huyền, nói:

- Long huynh, ngươi thay ta ở chỗ này nhìn qua một chút. Ta đi tới linh dược phổ một chút.

Thất tình độc, Giang Trần biết rõ, nhưng mà hắn cũng có chút lo lắng, cho nên mới trích ra một ít máu của Vô Song đại đế và Vận phu nhân rồi phân tích.

Xác định Thất tình độc này là do bảy loại vật tuyệt tình dung hợp mà thành.

Thất tình độc là kỳ độc, không đơn thuần là độc tính của nó đáng sợ, nan giải, mà vô cùng khó phát hiện ra, người bình thường căn bản không phát giác ra được.

Đương nhiên, dùng tu vi của Vô Song đại đế, nếu như hắn cẩn thận chú ý, nhất định sẽ nhận ra. Chỉ là từ đầu tới đuôi hắn căn bản không đề phòng Khanh phu nhân, càng không ngờ Khanh phu nhân lại ra tay với hắn.

*****

Long Tiểu Huyền sau khi đột phá Hoàng cảnh, đã sớm biến hóa thành người. Chỉ là hắn luôn không qua nguyện ý xuất hiện, hoàn toàn là bởi vì tính cách vẫn tương đối rụt rè với bên ngoài.

Giang Trần rời khỏi khách điếm, nhanh chóng đi vào nơi tập kết linh dược náo nhiệt nhất Sương Nguyệt thành. Giống như Thiên Hỏa nhai đạo của Đan Hỏa thành, phố Thần Nông của Lưu Ly vương thành. con đường này cũng là nơi các thế lực đan dược trong Sương Nguyệt thành tập trung lại.

Giang Trần đương nhiên biết rõ, hiện tại linh dược nhiều nhất là ở Đan Hỏa thành, thế nhưng bây giờ trở lại Đan Hỏa thành đã không còn kịp.

Cho nên hắn phải tìm kiếm tại liệu ở ngay chỗ này.

Bảy loại độc tuyệt tình dung hợp lại, phải tìm được bảy loại linh dược tương khắc với bảy loại độc tuyệt tình này.

Bất luận một loại nào trong đó đều vô cùng hi hữu, trong đó có ba loại cực kỳ khó tìm.

Đi tới mấy cửa tiệm, Giang Trần đưa ra giá tiền rất lớn, bốn loại linh dượ tương khắc đầu tiên rất nhanh đã được thu thập đủ toàn bộ.

Có ba loại còn lại, trong đó có hai loại là linh dược Địa cấp, Giang Trần ra giá cực cao, sau hai thời thần, cũng thu thập được.

Còn một loại, lại là một loại quan trọng nhất, cũng là tài luyện luyện chế giải dược quan trọng nhất. Tên gọi là Tiếu bồ đề, là một loại linh dược cực kỳ quý trọng, cấp bậc là Chuẩn Thiên cấp. Nếu như tư chất cao, coi là Thiên cấp cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng mà dù Giang Trần nghe ngóng thế nào, Tiếu bồ đề này thủy chung vẫn không có tin tức.

Giang Trần cũng không biết mấy người này cố ý cắn hắn một ngụm lớn hay là thực sự không có Tiếu bồ đề. Theo đạo lý mà nói, tuy rằng Tiếu bồ đề quý trọng, thế nhưng không có khả năng Sương Nguyệt thành to lớn như vậy ngay cả một cây cũng không thấy.

Giang Trần chạy hơn mười cửa tiệm, đều là linh dược phổ cao cấp nhất Sương Nguyệt thành, kết quả đạt được đều chỉ là cái lắc đầu.

Không ngờ lại không có một linh dược phổ nào có Tiếu bồ đề.

- Bằng hữu, Tiếu bồ đề là linh dược Thiên cấp. Có thể ngộ mà không thể cầu. Cho dù ngươi có tiền, cũng nhất định không mua được a.

Cuối cùng coi như một linh dược phổ có chút khách khí cười nói với Giang Trần.

- Có tiền không mua được?

Giang Trần cẩn thận ngẫm lại, ở cương vực nhân loại quả thực là như vậy. Linh dược Thiên cấp tiêu thụ vô cùng tốt, dùng tiền linh dược Thiên cấp, hy vọng cơ hồ cực kỳ bé nhỏ.

Giống như Thiên Oánh thảo vậy, nếu như không phải hán tử Lưu Chấn kia thiếu linh thạch, tu vi là Nguyên Cảnh, đổi lại chỉ cần là một cường Hoàng cảnh tu vi cao một chút, ai sẽ nguyện ý lấy Thiên Oánh thảo ra đấu giá cơ chứ?

Trong lúc nhất thời Giang Trần có chút buồn bực.

Hiện tại thời gian chính là tính mạng, mỗi khi trì hoãn một phút đồng hồ, tính mạng của hai người Vô Song đại đế sẽ thêm một phần nguy cơ.

Nếu như trong vòng ba ngày không có giải dược, nếu như qua ba ngày, cho dù tìm được Tiếu bồ đề, cơ hội cứu sống bọn họ cũng cực kì nhỏ bé.

- Vô luận thế nào nhất định phải tìm được Tiếu bồ đề này.

Giang Trần quyết định.

Chưởng quỹ của linh dược phổ kia thấy Giang Trần nhíu mày, có vẻ buồn rầu cho nên mới khuyên nhủ:

- Bằng hữu, Tiếu bồ đề là vật giải độc, ngươi vội vàng mua Tiếu bồ đề như vậy, cơ hồ khó mà gặp được. Nếu như ngươi không vội, có thể đi Đan Hỏa thành tìm xem. Linh dược dự trữ của Đan Hỏa thành gấp mười lần Sương Nguyệt thành. Ở trong cương vực nhân loại, Đan Hỏa thành không có thứ gì, ở nơi khác nhất định càng không có.

Đi Đan Hỏa thành hiển nhiên là không kịp, đề nghị này đối với Giang Trần mà nói, không có bất kỳ ý nghĩa nào.

Giang Trần cười khổ một tiếng, hỏi:

- Chưởng quỹ, còn có biện pháp khác không?

Tên chưởng quỹ kia trầm ngâm một lát, nói:

- Ta thấy, Tiếu bồ đề ở Sương Nguyệt thành có lẽ có, nhưng mà linh dược Thiên cấp không phải có linh thạch là được.

- Ồ?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, hỏi:

- Linh thạch không mua được, vậy thì dùng linh dược đổi linh dược thì sao?

Trong lòng Giang Trần khẽ động, hắn chợt nhớ tới trên người mình, linh dược Thiên cấp cũng có không ít. Ban đầu ở cấm địa Huyễn Ba sơn, còn ở ở Man Hoang chi địa, hắn đều thu được một ít linh dược Thiên cấp.

Giang Trần đưa cho Lâm Yến Vũ vài gốc, trên người hắn vẫn còn có một chút.

- Dùng linh dược đổi linh dược?

Tên chưởng quỹ kia sững sờ nói:

- Ngươi có linh dược Thiên cấp sao?

Hai mắt Giang Trần sáng ngời:

- Chưởng quỹ, nếu như ta dùng một gốc linh dược Thiên cấp đổi một gốc linh dược Thiên cấp có người đồng ý đổi không?

- Vậy thì phải xem linh dược của ngươi có phải là thứ người ta cần hay không. Hơn nữa ngươi vội vã như vậy, người khác nhất định sẽ lên giá. Cò kè mặc cả với ngươi, thậm chí còn khiến cho ngươi bị âm một vố nặng.

Chưởng quỹ này nói thẳng.

- Chỉ cần có người nguyện ý trao đổi, ta nguyện ra một gốc linh dược Thiên cấp và hai gốc linh dược Địa cấp. Chỉ cần một gốc Tiếu bồ đề. Tiếu bồ đề này chỉ là Chuẩn Thiên cấp, còn không tính là linh dược Thiên cấp chính thức a.

Tên chưởng quỹ kia cười ha hả:

- Ngươi cần nó, nó so với bất luận linh dược Thiên cấp nào còn đáng giá hơn. Tuy rằng cái giá ngươi ra đã rất phong phú, bình thường nhất định không thành vấn đề. Nhưng mà hiện tại nhìn ngươi vội vã như vậy, tâm tình bị người khác nhìn thấu, cũng đừng mong có giao dịch công bằng gì.

Kỳ thực Giang Trần cũng biết đạo lý như vậy.

- Các ngươi nghe nói qua chưa? Có người ở Tam Hà nhai ra giá hai gốc linh dược Thiên cấp đổi lấy một gốc Tiếu bồ đề a.

- Không phải chứ? Tiếu bồ đề từ lúc nào có giá như vậy?

- Đúng là như vậy a. Lão huynh, ngươi có không? Nếu có thì tranh thủ tới kiếm lời đi. Qua lần này không còn có cơ hội đó đâu.

- Ài, Tiếu bồ đề tuy rằng là chuẩn Thiên cấp, nhưng tư chất tốt cũng coi như Thiên cấp. Ta ngay cả linh dược Địa cấp cũng không có, chứ đừng nói là linh dược Thiên cấp.

- Còn không phải sao? Lúc này người có Tiếu bồ đề tuyệt đối lafp hát tài. Vô duyên vô cớ được thêm một gốc linh dược Thiên cấp, đây tuyệt đối là cái bánh từ trên trời rớt xuống a.

- Hắc hắc, ta đoán, người có Tiếu bồ đề đều là tiền bối cao nhân. Đoán chừng hiện tại bọn họ cũng chưa hẳn đã can tâm tình nguyện mang ra đổi a.

- Ồ? Vì sao?

- Ngươi làm sao vậy? Vì sao người nọ lại nguyện ý cầm hai gốc linh dược Thiên cấp đổi một gốc Tiếu bồ đề? Ngươi biết Tiếu bồ đề là cái gì không?

- Tiếu bồ đề là linh dược giải độc a.

- Hắc hắc, cầu Tiếu bồ đề gấp gáp như vậy nhất định là muốn cứu người. Cam lòng, không chút do dự xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp cứu người. Nhất định người trúng độc vô cùng quan trọng. Hắn đã cam lòng xuất ra hai gốc linh dược Thiên cấp, có lẽ ba bốn gốc cũng có thể nguyện ý xuất ra a.

- Cũng đúng nha, ngươi vừa nói như vậy khiến cho ta hiểu ra, dường như đây là một cơ hội lừa đảo tốt.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-2349)