Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1088

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1088: Không phục lại đánh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nếu như tình huống này tiếp tục kéo dài, nhất định không bao lâu nữa, đám thủ hạ dưới trướng sẽ toàn quân bị diệt.

Vạn nhất tâm tình đối phương không tốt, huyết tẩy Vẫn Thiên hội cũng là chuyện không phải không có khả năng.

Ngay từ đầu Long Tiểu Huyền còn không hoàn toàn bị kích phát chiến ý. Thế nhưng càng chiến đấu, mặt tàn bạo trong tính cách của Long Tiểu Huyền không ngừng bị kích phát ra.

Như vậy, thương vong cũng nhanh chóng gia tăng. Mới đầu là một ít võ giả Thánh Cảnh không ngừng bị Long cương của Long Tiểu Huyền làm tổn thương thân thể, thậm chí bị đánh chết. Chỉ là càng về sau lại liên tục có mấy Thánh Cảnh đỉnh phong, thậm chí là bán bộ Hoàng cảnh, mấy cường giả này đều chết dưới thủ đoạn đáng sợ của Long Tiểu Huyền.

Ngay cả mấy cường giả Hoàng cảnh sơ giai kia dưới công kích gần như biến thái của Long Tiểu Huyền cũng tràn ngập nguy cơ, không chịu được mà phát ra viện trợ.

- Kha trưởng lão, lão nhân gia ngài sao còn xem náo nhiệt vậy? Huynh đệ chúng ta sắp không sống được rồi.

- KHa trưởng lão, ngài còn chờ gì đó?

- Kha trưởng lão, nếu như tiếp tục không ra tay, sau khi trở về xem người ăn nói với hội chủ thế nào.

Vẻ mặt Kha trưởng lão âm tình bất định, loại cục diện này đối với hắn mà nói, không thể nghi ngờ chính là sự dày vò cực lớn. Hai người trẻ tuổi kia tuy rằng thủ đoạn cao siêu, thế nhưng hắn còn có nắm chắc đối phó được một chút.

Thế nhưng mà vấn đề lại nằm ở vị cường giả thần bí trước mặt hắn không xa này. Người nọ chỉ dùng một ánh mắt, mấy câu mà thiếu chút nữa làm cho hắn thần thức nứt vỡ.

Người như vậy căn bản không phải là thứ mà Kha trưởng lão hắn có thể đối kháng. Tu vi của đối phương tuyệt đối đã vượt qua Hoàng cảnh cửu trọng đỉnh phong. Thậm chí là bán bộ Đế cảnh.

Kha trưởng lão đem sức tưởng tượng của mình phát huy tới cực hạn. Thế nhưng hắn không dám coi Vô Song đại đế là cường giả Đế cấp.

Điều này cũng khó trách hắn nghĩ như vậy, bởi vì trong thế giới võ đạo này, cường giả Đế cấp đều là lánh đời không ra. Có rất ít cường giả Đế cấp hô phong hoán vũ ở những nơi thế này.

Loại cường giả cấp bậc này, chỉ cần động một phát, là khắp nơi đều kiêng kỵ. Cho nên không có nhiều cơ hội động thủ như vậy.

Dù sao một khi cường giả Đế cấp động thủ, lực phá hoại mang lại quá lớn. Sau khi xuất hiện quả thực cũng vô cùng đáng sợ. Bất luận một cường giả Đế cấp nào trước khi giao thủ cũng phải suy nghĩ thật kỹ.

Cho nên Kha trưởng lão tự nhiên coi Vô Song đại đế là loại cường giả Hoàng cảnh đỉnh phong.

Kha trưởng lão có khổ không nói nên lời. Bên kia chiến đấu, không ngừng xuất hiện tình cảnh chết, tổn thương. Mấy cường giả Hoàng cảnh sơ giai dưới sự bức bách của Long Tiểu Huyền cũng tràn ngập nguy cơ. Đều có cảm giác nguy cơ giống như tùy thời có thể ngã xuống vậy.

Mà Giang Trần mặc dù không có dùng hết toàn lực, nhưng mà sức chiến đấu của hắn hiển nhiên cũng mạnh hơn cường giả Hoàng cảnh sơ giai bình thường không ít.

Thủ đoạn dùng Thiên Côn Lưu quang độn, dùng tốc độ tuyệt đối công kích, quấy nhiễu, tuy rằng hắn ẩn dấu thực lực, thế nhưng đối phương chỉ cần không cẩn thận, cũng tùy thời có khả năng mất mạng.

Chiến thuật của Giang Trần rất đơn giản, chính là phối hợp với Long Tiểu Huyền, bởi vì bản thân hắn cũng không muốn bạo lộ quá nhiều.

Một gã võ giả Hoàng cảnh dùng trường thương bỗng nhiên điên cuồng quát một tiếng, dùng hồi mã thương đâm về phía Giang Trần:

- Ngươi đi chết đi.

Tiểu tử này không ngừng bị Giang Trần quấy rối, trong lòng giận dữ. Hắn cũng biết nếu như có thể diệt trừ người này quấy rối, để cho bọn họ chuyên tâm đối kháng với thiếu niên tàn nhẫn kia. Như vậy cho dù bọn họ không có phần thắng, thế nhưng hy vọng tự bảo vệ mình vẫn không nhỏ.

Thế nhưng mà có tên tiểu tử thối này thi thoảng đứng đánh lén một chút, lại làm cho bọn họ như ngồi trên đống lửa, đống than, không thể không phân tâm ứng phó.

Như vậy, tự nhiên bọn họ luống cuống tay chân, tràn ngập nguy cơ.

Thống khổ nhất là, Giang Trần và Long Tiểu Huyền đều có tốc độ cực nhanh, nhanh tới mức mấy cường giả Hoàng cảnh sơ giai này đều có cảm giác sụp đổ. Kỳ thực trong lòng bọn họ đều đang giận dữ mắng to, rốt cuộc là biến thái nơi nào tới? Tuổi đều có trẻ như vậy, người sau so với người trước còn ác hơn.

Chỉ đơn thuần bằng vào tốc độ này cũng có thể hoàn toàn áp chế bọn họ.

Giang Trần thấy đối phương phóng thương tới, tuy rằng đột ngột, thế nhưng dùng kiến thức võ đạo của Giang Trần, tự nhiên nhìn thấy tinh hoa của một thương này.

Tốc độ tăng lên, không lùi mà tiến tới.

Thân thể khẽ nghiêng, vừa vặn tránh đi một thương sắc bén của đối phương. Thuận tay vươn ra, trực tiếp chụp vào cán thương, nắm chắc.

Đối phương lơ đễnh, cười lạnh một tiếng, muốn kéo trở lại.

Thế nhưng chỉ là lần kéo này của hắn không có chút nhúc nhích nào.

Người này khiếp sợ, hắn tuyệt đối không ngờ được, người trẻ tuổi luôn dùng tốc độ đánh lén này lại có tu vi thâm sâm như vậy.

Giang Trần luôn dùng chiến thuật tốc độ đánh lén bọn họ, thuần túy chỉ dùng tốc độ đánh lén, chuyện này khiến cho mấy cường giả Hoàng cảnh đều vô thức cho rằng, người trẻ tuổi kia tuy rằng tốc độ không tệ, thế nhưng tu vi không bằng thiếu niên lạnh lùng, kiêu ngạo kia.

Thế nhưng mà chỉ cần kéo một cái, người này mới biết được mình sai lầm lớn tới cỡ nào. Người này đâu phải tu vi không cao? Đâu phải là gia hỏa dựa vào tốc độ kiếm cơm chứ?

Rõ ràng gia hỏa này đang giả heo ăn thịt hổ.

Bởi vì sao một khắc, bàn tay Long Tiểu Huyền hóa thành móng vuốt sắc bén. Trực tiếp đâm xuyên qua ngực hắn.

- Ngụy trang không tệ a.

Long Tiểu Huyền nhăn mặt với Giang Trần, mở miệng châm chọc hắn.

Giang Trần cười hắc hắc, lại giả bộ nghe không hiểu. Tiếp tục dùng tốc độ đánh lén kẻ tiếp theo.

Lần này những đối thủ Hoàng cảnh sơ giai khác đều hiểu tiểu tử này giả heo ăn thịt hổ. Trong lúc nhất thời khiến cho bọn họ như gặp đại địch.

Một Long Tiểu Huyền đã khiến cho bọn họ cảm thấy áp lực vô tận. Còn có một gia hỏa lòng dạ càng sâu, càng âm hiểm hơn ẩn dấu thực lực phía sau.

Đây quả thực là muốn lấy mạng bọn họ a.

Trong lúc nhất thời những người này đều hận không thể đi ra ngoài. Trong bụng ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Kha trưởng lão một lượt.

Nếu như không phải Kha trưởng lão gây chuyện thị phi, thì làm sao có một trận chiến khó hiểu như vậy được chứ? Tại sao lại có nhiều người chết đi như vậy?

Chết một cường giả Hoàng cảnh làm cho hàng phòng ngự của bọn họ xuất hiện lỗ hổng rất lớn. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không quá một phút đồng hồ, toàn quân bọn họ sẽ bị diệt.

Nhìn bộ dáng khát máu của thiếu niên lạnh lùng kia, hiển nhiên đã quyết định không tàn sát hết tất cả bọn họ sẽ không dừng tay.

Cho nên trong lòng mấy cường giả Hoàng cảnh lúc này lạnh lẽo không thôi.

Mà ở trong tình cảnh này, Kha trưởng lão lại vẫn không có ra tay.

Bọn họ nào đâu biết rằng, Kha trưởng lão tuy rằng không có ra tay, thế nhưng thần thức đã gần như sụp đổ. Cũng không phải là Vô Song đại đế công kích Kha trưởng lão.

*****

Mà Kha trưởng lão dưới áp lực nặng nề đã gần như sụp đổ.

- Bằng hữu.

Kha trưởng lão khổ sở nói:

- Vẫn Thiên hội chúng ta lần này có mắt không tròng. Làm người nên lưu một đường, ngày sau dễ gặp mặt nói chuyện. Linh thạch ta nguyện hoàn trả, mong bằng hữu giơ cao đánh khẽ.

Kha trưởng lão không muốn chịu thua, thế nhưng mà dưới loại hình thức này, hắn không muốn phục cũng không được.

Vô Song đại đế nhẹ nhàng nói:

- Ngươi đừng nói với ta, việc này không phải do ta làm chủ. Ngươi muốn trách thì trách mắt mình không đủ sáng. Người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội cũng không rõ ràng. Chuyện này cũng khó trách, xưa nay các ngươi quen ăn cơm chùa, thói quen xấu không dễ sửa a.

Đối với loại người như Kha trưởng lão, hắn chưa tới mức gọi là chán ghét, thế nhưng cũng tuyệt không thể coi là ưa thích. Chỉ là loại người này ở cương vực nhân loại khắp nơi đều có.

Giết một người không nhiều, cũng không thiếu một.

Kha trưởng lão ứa mồ hôi lạnh, nghe những lời này trong lòng hắn lạnh lẽo. Cường giả mạnh như vậy mà còn làm trợ thủ cho hai người trẻ tuổi kia? Vậy hai người trẻ tuổi kia rốt cuộc có địa vị gì?

Kha trưởng lão tuy rằng sợ hãi, thế nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói.

- Nhị vị, nhị vị. Kha mỗ có mắt không tròng. Chỉ cần nhị vị dừng tay, Kha mỗ nguyện ý bồi thường tổn thất gấp đôi cho nhị vị.

Giang Trần cười hắc hắc, nhìn Long Tiểu Huyền:

Dường như Long Tiểu Huyền còn chưa thỏa mãn, nói:

- Ngươi không giống như người biết bồi thường gấp đôi a.

Kỳ thực Giang Trần cũng không muốn chấm dứt như vậy. Không có náo loạn tới lúc tìm thấy người, hắn cũng không muốn thu binh.

- Họ Kha kia, ngươi ngốc thật hay là giả ngu?

Giang Trần lạnh lùng nói:

- Chúng ta tới tìm người, ngươi bồi thường gấp đôi làm gì? Có phải cảm thấy mình rất có tiền đúng không?

Tìm người?

Kha trưởng lão liên tục cười khổ, vừa rồi hắn làm bộ bảo những người kia đi tới ngục giam, kỳ thực nào có ai đi tới đó đâu.

Người bọn họ tạm giam đã sớm giao cho Nguyệt Thần giáo rồi.

Bởi vì người nọ lúc tới Vẫn Thiên hội bọn họ hỏi một bí văn, mà bí văn này liên quan tới Nguyệt Thần giáo. Mà đây lại là bí văn mà Nguyệt Thần giáo không cho phép thảo luận.

Cho nên khi Vấn Thiên hội nhìn thấy võ giả tán tu Nguyên Cảnh này nghe ngóng Nguyệt Thần giáo, cho nên không nói hai lời lập tức bắt lại, sau đó đưa tới Nguyệt Thần giáo.

Về phần để Lưu Chấn đi chuẩn bị năm ức vạn Thánh linh thạch tiền chuộc, chỉ là thói quen thích ăn cơm chùa của bọn họ mà thôi.

Nhạn nhổ lông, tiện tay nhổ một chút a.

Kha trưởng lão nằm mơ cũng không nghĩ ra rằng, bọn họ chỉ giam một võ giả tán tu Nguyên Cảnh, vậy mà lại chọc vào động tĩnh lớn như vậy.

Từ lúc nào chỗ dựa của tán tu Nguyên Cảnh lại cứng cáp như vậy?

bọn họ vốn không có bao nhiêu hy vọng khi muốn vơ vét của Lưu Chấn một phen, lại không nghĩ rằng tiểu tử này thực sự xuất ra năm ức vạn Thánh linh thạch, lại mời tới người trợ giúp đáng sợ như vậy.

Sớm biết như vậy trực tiếp giam Lưu Chấn lại cho xong.

Nhưng mà lúc này Kha trưởng lão cũng không dám nói người không ở Vấn Thiên hội bọn họ, mà liên tục cầu xin:

- Bằng hữu, nghe Kha mỗ nói một chút. Các ngươi tìm người lại càng không nên đuổi tận giết tuyệt. Coi như các người tiêu diệt Vẫn Thiên hội, chúng ta không nói, các người cũng không biết tin tức của người nọ a.

Câu này cũng không nói điêu, Giang Trần nghe vậy, khẽ khoát tay với Long Tiểu Huyền.

Đừng nhìn Long Tiểu Huyền thích tranh cãi với Giang Trần, kỳ thực nhân loại duy nhất mà hắn tín nhiệm ở sâu trong lòng vẫn là Giang Trần, vẫn luôn nghe lời Giang Trần.

Thấy Giang Trần như vậy, Long Tiểu Huyền mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng vẫn dừng lại.

- Ta nói các ngươi quả thực cứng đầu, không đánh cho sợ, sợ rằng cũng không thành thật một chút. Hắn có nói thật hay không?

Long Tiểu Huyền nhìn Kha trưởng lão, khinh thường nói. Giang Trần cười cười:

- Không nói thật thì lại đánh tiếp, chẳng phải cũng không muộn sao?

Hai mắt Long Tiểu Huyền sáng n gời:

- Có đạo lý. Này, Kha lão nhi, ngươi không ngại nói thêm vài lời nói dối một chút. Ta còn chưa đánh tới đã nghiền a.

Kha trưởng lão dở khóc dở cười, hôm nay thực sự là ngày đen đủi a, sao lại gặp phải một đám tán thần như vậy?

Vẫn Thiên hội chưa từng nếm qua thiện thòi lớn như vậy. Thế nhưng mà trước mắt, hết lần này tới lần khác hắn lại không thể cứng rắn được.

Vô Song đại đế như cười như không, chỉ lẳng lặng nhìn qua Kha trưởng lão, cũng không có mở miệng nói gì.

Những cao tầng Vẫn Thiên hội sống sót qua tai nạn kia đều dùng vẻ mặt giận dữ nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão. Hiển nhiên bọn họ đối với hành vi thấy chết không cứu của Kha trưởng lão cực kỳ phẫn nộ.

Mà buồn bực nhất là, hết lần này tới lần khác Kha trưởng lão lại không thể giải thích được.

Hắn có thể giải thích được gì? Nói mình bị đối phương nhìn một cái mà bị dọa không dám ra tay? KHông còn khí lực ra tay? Nếu như nói ra chỉ sợ sẽ càng mất mặt xấu hổ.

Cố nén sự phiền muộn trong lòng, Kha trưởng lão cẩn thận nói.

- Mấy vị bằng hữu, Kha mỗ có mắt không tròng, không biết cao nhân trước mắt.

Bị người ta đánh vào mặt, giết người, sau đó còn phải nhún nhường nhận lỗi, chuyện này đối với Vẫn Thiên hội luôn luôn bá đạo mà nói, tuyệt đối là nhục nhã vô cùng.

- Nói nhảm thì không cần phải nói nữa. Chọn trọng điểm đi.

Giang Trần khoát tay.

- Ài.

Kha trưởng lão thở dài một tiếng, che giấu lửa giận trong lòng:

- Kha mỗ không nghĩ ra, Lưu Chấn kia bất quá chỉ là một tán tu nho nhỏ, sao lại có thể mời mấy vị bằng hữu ra tay? Nếu như hắn ra giá cao mời chư vị nháo sự, Vẫn Thiên hội chúng ta cũng có thể ra giá rất cao giải quyết việc này.

Giang Trần lạnh nhạt nói:

- Đây vẫn là lời nói nhảm.

Trên mặt Kha trưởng lão có chút khó nhịn, chỉ là vẫn cố nén lửa giận, gật đầu nói:

- Đồng đảng của Lưu Chấn này vi phạm lệnh cấm của Tà Nguyệt Thượng vực. Phạm vào tử tội, cho nên hắn đã sớm bị người Nguyệt Thần giáo mang đi. Vẫn Thiên hội chúng ta cho dù muốn đòi người cũng không lấy ra được.

- Lệnh cấm? Lệnh cấm gì? Chỉ là một tán tu Nguyên Cảnh, có thể khiến cho loại tông môn nhất phẩm như Nguyệt Thần giáo kinh động hay sao? Ngươi xác định không phải nói đùa đấy chứ?

Giang Trần trầm giọng, ngữ khí bất thiện hỏi.

- Không không, chuyện này là ngoại lệ. Bất kể là Nguyên Cảnh hay là Thánh Cảnh, thậm chí là Hoàng cảnh. Người vi phạm lệnh cấm này, đều bị đối xử như nhau.

Kha trưởng lão vội vàng giải thích.

- Ta cũng có chút hiếu kỳ, đây là lệnh cấm gì?

Giang Trần lạnh lùng nói.

- Bằng hữu, nếu như là lệnh cấm, Kha mỗ thực sự không tiện nói ra.

Kha trưởng lão muốn trốn tránh.

Giang Trần gật đầu, nói với Long Tiểu Huyền:

- Xem ra bọn họ còn muốn tiếp tục đánh.

Kha trưởng lão biến sắc, nói:

- Chậm đã, chậm đãi. Xin chư vị nghe Kha mỗ nói một lời.

Giang Trần lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào Kha trưởng lão, nói:

- Đây là cơ hội cuối cùng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)