← Ch.1090 | Ch.1092 → |
Hơn nữa hắn cũng không biết Sương Nguyệt thành này có thể thăm dò được tin tức của thể tử hay không. Sở dĩ hắn tới Vẫn Thiên hội chỉ muốn tìm kiếm manh mối, không phải hắn nhận được tin tức gì, mà đơn thuần chỉ là muốn tới tìm kiếm vận may mà thôi.
Bởi vì mỗi khi hắn tới một địa phương nào đều đi tìm những thế lực bản thổ, những thế lực này có năng lực tình báo đặc biệt cường đại.
Bọn họ cũng nghe nói Vẫn Thiên hội là thế lực có tổ chức tình báo mạnh nhất SƯơng Nguyệt thành, cho nên Giang Thụ Phong mới có thể đi tới Sương Nguyệt thành để nghe ngóng.
Nào ngờ chuyến này chỉ có đi mà không có về, bản thân lại bị bắt.
Những năm này coi như Giang Thụ Phong cũng đi qua rất nhiều địa phương ở bát vực. Nhưng mà cho tới bây giờ còn chưa gặp qua loại chuyện thế này bao giờ.
Tìm hiểu tin tức vốn là một chuyện hòa khí sinh tài. Cho dù không tìm hiểu được, chỉ cần giao thù lao, ai cũng không có khả năng vô duyên vô cớ làm hắn khó xử.
Thế nhưng mà ở Sương Nguyệt thành, Giang Thụ Phong lại bị bắt.
Lưu Chấn kết giao với Giang Thụ Phong nhiều năm như vậy. Giao tình của hai người không chỉ là huynh đệ bình thường. Nghe nói Giang Thụ Phong bị Vẫn Thiên hội giam, lại yêu cầu hắn năm ức vạn Thánh linh thạch tiền chuộc.
Lưu Chấn không suy nghĩ nhiều, lập tức đi Đan Hỏa thành.
Bên trong Vẫn Thiên hội đã sớm đóng chặt cửa, hiển nhiên, chiến đấu bên ngoài đã kinh động người trong tổng bộ Vẫn Thiên hội.
Ngay cả Kha trưởng lão nói mất mạng cũng mất mạng. Những cao tầng còn ở trong không có đi ra kia tuy rằng cũng có thực lực cường đại, thế nhưng cũng không có mấy người cường đại hơn Kha trưởng lão.
Mấy hội chủ cường đại nhất, hôm nay đều không ở lại tổng bộ Vẫn Thiên hội.
Nhìn thấy đám người kia đằng đằng sát khí muốn xông về phía tổng bộ Vẫn Thiên hội, những người bên trong tổng bộ vừa sợ vừa giận.
Nhưng mà không quản bọn họ đóng chặt cửa lớn thế nào, đem cấm chế phòng ngự thúc dục thế nào, trước mặt Vô Song đại đế và Giang Trần, những thứ này đều là đồ chơi trẻ con.
Thế nhưng ngầm cuối cùng vẫn chỉ là thế lực ngầm, so với đại tông môn mà nói, còn không có nội tình đầy đủ.
Một đại tông môn, cấm địa sơn môn cũng không phải ngươi muốn xông là có thể xông vào. Chỉ riêng đại trận hộ sơn, cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể tiến vào.
Cho dù là đỉnh cấp cường giả, cũng chưa chắc có thể phá trận mà vào.
Thế nhưng mà tuy rằng cấm chế của Vẫn Thiên hội cũng có, nhưng mà cấp độ lại chênh lệch rất nhiều. Dưới sự tàn phá của Vô Song đại đế, cơ hồ dùng xu thế nghiền nát bị phá hủy.
Hiện tại Giang Trần đã hoàn toàn hoát thân thành sát tinh, trên trán hắn hiện tại cơ hồ có thể thấy được năm chữ - kẻ nào ngăn cản, chết.
Cho nên bọn họ một đường đi vào, người Vẫn Thiên hội căn bản không có chống cự, đều nhao nhao co lại trong góc, ôm đầu ngồi xuống, không dám có hành động quá đáng nào, sợ đưa tới tai họa ngập đầu.
Giang Trần cũng không phải là người tàn nhẫn, hiếu sát, thấy những người này thành thật ngồi xuống, hắn cũng chỉ có thể cố né sự tức giận trong lòng, không có đại khai sát giới.
Tìm kiếm trong ngoài vài vòng. Chỉ là lại không có bất kỳ phát hiện nào.
Giang Trần giận dữ bừng bừng, gọi mấy cao tầng Vẫn Thiên hội tới. Kết quả những người này cũng chỉ biết được số tin tức ít ỏi như Kha trưởng lão.
Lúc ấy bọn họ giao người nọ cho Nguyệt Thần giáo cũng không phải là Vẫn Thiên hội muốn bợ đít Nguyệt Thần giáo, mà là quy củ mà Nguyệt Thần giáo định ra.
Hỏi tất cả mọi người, câu trả lời trên cơ bản đều giống nhau.
Một đám lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lồng ngực Giang Trần:- Long huynh, bắt tất cả lại cho ta. Đợi hội chủ bọn chúng trở về.
Tuy rằng Giang Trần tạm thời không muốn đuổi tận giết tuyệt, thế nhưng mà cũng không có nghĩa hắn sẽ từ bỏ ý đồ. Ở tổng bộ Vẫn Thiên hội này mặc dù không có tìm được phụ thân Giang Thụ Phong.
Thế nhưng mà điều tra một vòng trong tổng bộ của Vẫn Thiên hội, lại tìm được vô số tài liệu cực kỳ tàn ác của Vẫn Thiên hội, có thể nói là những hành vi bẩn thỉu.
Có thể nói mỗi một người ở đây, vì tiền tài không biết đã gây ra bao nhiêu tội nghiệt, giết bao nhiêu tính mạng vô tội.
Có thể nói, Vẫn Thiên hội này vì lợi ích, cơ hồ dùng tất cả các loại thủ đoạn tồi tệ.
Tuy rằng Giang Trần cố nén tức giận không có huyết tẩy, thế nhưng lại cướp sạch Vẫn Thiên hội không còn, thuận tiện còn đem tất cả thứ có thể phá hỏng trong Vẫn Thiên hội tàn phá toàn bộ.
Có thể nói, toàn bộ gia sản của tổng bộ Vẫn Thiên hội này cơ hồ chiếm cứ hơn phân nửa gia sản của Vẫn Thiên hội. Bị Giang Trần càn quét một trận như vậy, dù là mấy hội chủ Vẫn Thiên hội trùng kiến Vẫn Thiên hội, nguyên khí tuyệt đối sẽ đại thương.
Đương nhiên, đây chỉ là thu trước một chút tiền lãi mà thôi.
Những thứ này hiển nhiên còn chưa làm bớt sự giận dữ của Giang Trần.
Vẫn Thiên hội xảy ra chuyện lớn như vậy, mấy hội chủ bên ngoài tự nhiên nhanh chóng nhận được tin tức. Nhao nhao từ nơi khác không ngừng gấp rút trở về.
Nhưng mà mấy hội chủ này không phải là người ngu, bọn họ tuy rằng từ nơi khác chạy tới. Thế nhưng cũng không có đơn thương độc mã trở về.
Mà tụ tập ở bên ngoài trước, liên thủ rồi nới trở về.
Hiển nhiên bọn họ cũng biết, lần này người tới nháo sự tại Vẫn Thiên hội, thực lực vô cùng đáng sợ. Mấy hội chủ như bọn họ nếu không tụ tập lại một chỗ. Từng người xông lên một, tuyệt đối là đồ ăn tự mình dâng tới cửa, nhất định sẽ rơi vào tay giặc.
Bốn hội chủ cùng tụ họp lại, cũng khiến cho lá gan bọn họ lớn hơn một chút.
Dù sao tứ đại hội chủ bọn họ vẫn là trung tâm của Vẫn Thiên hội, thực lực có tính áp đảo trong Vẫn Thiên hội.
Bốn hội chủ tụ tập lại đông đủ, tự nhiên khiến cho bọn họ có thêm dũng khí.
- Lão đại, đám người này rốt cuộc có địa vị gì? Vẫn Thiên hội chúng ta dường như không có đắc tội qua loại nhân vật khó giải quyết như vậy a.
Bốn hội chủ của Vẫn Thiên hội là huynh đệ kết nghĩa, được xưng là Vẫn Thiên Tứ nghĩa.
Lão đại họ Tùng, gọi là Tùng Thái Viêm, lớn tuổi nhất, tính tình cũng táo bạo nhất, thực lực đương nhiên là người mạnh nhất rtrpng bốn huynh đệ, chính là cường giả Hoàng cảnh cửu trọng.
Ba tam nghĩa còn lại, thực lực đại khái tương đương, chênh lệch cũng không lớn, đều có tu vi Hoàng cảnh bát trọng.
Một Hoàng cảnh cửu trọng, ba Hoàng cảnh bát trọng. Tổ hợp huynh đệ như vậy hình thành bộ phận hạch tâm của Vẫn Thiên hội, khống chế cả Vẫn Thiên hội.
Trong mắt Tùng Thái Viêm kia hiện lên sát cơ:
- Không quản bọn chúng là ai, có địa vị gì. Đến Vẫn Thiên hội chúng ta nháo sự, coi như là Thiên Vương lão tử cũng không được.
- Đại ca, chúng ta vẫn nên cẩn thận làm việc thì hơn. Đối phương dám tới nháo sự, tất sẽ có chỗ dựa dẫm. Biết rõ tên tuổi Vẫn Thiên hội chúng ta còn dám tới quấy rối, chúng ta ngàn vạn lần không thể coi thường.
Đây là lão nhị trong Vẫn Thiên tứ nghĩa, cũng là quân sư bày mưu tính kế trong bốn người, tên là Bắc Cung Minh.
*****
- Có chỗ dựa?
Tùng Thái Viêm liên tục cười lạnh
- Vẫn Thiên hội chúng ta ở Sương Nguyệt thành hô phong hoán vũ, chẳng lẽ không có chỗ dựa sao?
- Các người yên tâm, ta đã thông báo người đệ nhất phân đàn. Đồng thời còn thông báo người Lãnh Nguyệt hình đường của Nguyệt Thần giáo. Hừ. Tới Sương Nguyệt thành quấy rối, bất kể là ai cũng phải nằm. Đây là địa bàn của chúng ta. Là rồng phải cuộn tròn lại, là hổ cũng phải nằm cho ta.
Ngữ khí của Tùng Thái Viêm khí phách mười phần, hoàn toàn là mặc kệ người tới nháo sự là ai.
Bắc Cung Minh tuy rằng túc trí đa mưu, thế nhưng so với Tùng Thái Viêm, bất kể là thực lực hay là phách lực, đều chênh lệch rất lớn. Cho nên hắn mới can tâm tình nguyện nhận Tùng Thái Viêm làm lão đại.
Hắn cũng biết rõ tính cách của Tùng Thái Viêm, một khi chuyện gì mà hắn ta quyết định, cho dù có dùng mười con ngựa kéo lại cũng không được.
Những năm này Vẫn Thiên hội có thể khuếch trương nhanh chóng như vậy, làm việc như gió cuốn mây tan như vậy cũng không phải là không có quan hệ tới khí phách và thủ đoạn của Tùng Thái Viêm.
Bắc Cung Minh biết rõ mình có khuyên cũng không được cho nên không khuyên gì.
Bốn huynh đệ từ bên ngoài chạy về tổng bộ Vẫn Thiên hội, bọn họ đi tới đường cái bên ngoài tổng bộ Vẫn Thiên hội.
Nhấc mắt nhìn qua, lại phát hiện ra ngoài cửa tổng bộ Vẫn Thiên hội không ngờ lúc này có vô số người đứng xem, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, từ trong ra ngoài chí ít cũng có vài tầng.
- Chậc chậc, người Vẫn Thiên hội đắc tội với ai đây?
- Không quan trọng, đây nên gọi là ác giả ác báo a.
- Hừ, nói nhỏ một chút, ngươi muốn chết hay sao? Đây chính là cửa ra vào của Vẫn Thiên hội.
- Hắc hắc, sợ cái gì? Vẫn Thiên hội lúc này không có ai đi ra, chỉ sợ đã bị diệt môn a.
Ngữ khí của người nọ có chút hả hê vô cùng. Có thể nhìn ra được người này hiển nhiên cũng cực kỳ bất mãn với Vẫn Thiên hội, có lẽ lúc trước hắn đã ăn không ít đau khổ của Vẫn Thiên hội.
- Diệt môn? Mấy hội chủ của Vẫn Thiên hội còn chưa trở về. Nếu như mấy hội chủ trở về. Ai diệt ai còn không biết được đó.
- Hắc hắc ta cũng vô cùng chờ mong. Nên tranh thủ thời gian trở về a. Nếu như có thể nhìn thấy mấy người bọn họ cũng bị trời phạt, quả thực là chuyện sảng khoái nhân tâm a.
Người này còn chưa nói hết câu đã bị người bên cạnh trực tiếp che miệng lại.
Ánh mắt của đồng bạn bên cạnh hắn vô cùng nhanh nhẹn, nhìn thấy Vẫn Thiên tứ nghĩa đang vội vàng trở về, sợ tới mức hồn phi phách tán, dưới tình huống cấp bách vội vàng che miệng bằng hữu lại.
Nếu như nói thêm gì nữa, bị Vẫn Thiên tứ nghĩa nghe được, tuyệt đối là họa sát thân.
Vẫn Thiên tứ nghĩa quả thực hiện tại không có tâm tư đi quản những lời đàm luận kia. Bởi vì đám người này lúc nhìn thấy bọn họ đã tự động tránh ra, nhường một con đường.
Để cho bọn họ một đường thông suốt.
Vẫn Thiên Tứ nghĩa này nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy rất nhiều cao tầng Vẫn Thiên hội phơi xác tại chỗ. Hiện trường trước mắt có thể nói là vô cùng thê thảm.
Trong đó bắt mắt nhất tự nhiên là Kha trưởng lão kia.
Kha trưởng lão ở trong đám trưởng lão của Vẫn Thiên hội địa vị cực cao. Cho dù là tứ đại hội chủ như bốn người này trước mặt Kha trưởng lão cũng không quá bày ra cái giá quá cao.
Giờ phút này toàn thân Kha trưởng lão giống như bị co rút, giống như một cỗ thi thể nằm trên mặt đất, đã sớm không còn sinh cơ.
Nhìn thấy Vẫn Thiên tứ nghĩa xuất hiện, người xem náo nhiệt bốn phía cảm thấy tim đập rộn lên, vô cùng tự giác cách xa khỏi hiện trường ước chừng hơn mười thước.
Hiển nhiên bọn họ cũng không muốn rước lấy thị phi, bị Vẫn Thiên tứ nghĩa nhận định bọn họ là hung thủ.
Ở giữa hiện trường vẫn còn có một con đường, để cho Vẫn Thiên tứ nghĩa cất bước đi tới cửa ra vào của Vẫn Thiên hội.
- Lão đại, phản, thực sự là phản rồi. Địa bàn của Vẫn Thiên hội chúng ta rốt cuộc là hỗn đản nơi nào lại dám tới đại khai sát giới ở địa bàn của chúng ta?
Lão tứ trong Vẫn Thiên tứ nghĩa dậm chân kêu lên, biểu lộ giống như bị người ta đánh vào mặt mũi vậy.
Ngay cả lão nhị Bắc Cung Minh nhìn thấy một màn như vậy cũng nhíu mày.
Bỗng nhiên ánh mắt khẽ động, cất cao giọng nói:
- Người xem náo nhiệt nhanh chóng rời đi. Trong vòng ba tức, nếu như không rời khỏi ta sẽ coi như là kẻ địch với Vẫn Thiên hội chúng t a.
Lời này vừa nói ra, người xem náo nhiệt bốn phía hãi hùng khiếp vía, lập tức như ong vỡ tổ tràn ra ngoài.
- Người có thể báo tin tức, có thể lưu lại. Chỉ cần tin tức trung thực, Vẫn Thiên hội chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi. Một tin tức tình báo có giá trị, thưởng một trăm vạn Thánh linh thạch.
Dưới trượng thưởng tất có dũng phu.
Vốn những người còn chưa đi quá xa nghe nói có giải thưởng đều nhao nhao dừng bước.
- Bắc Cung hội chủ, lời này không phải nói đùa đấy chứ?
Phải biết rằng lúc Giang Trần và Vô Song đại đế vẫn nháo sự ở trước cửa Vẫn Thiên hội, nhất định những người bốn phía đều vụng trộm nhìn thấy. Có người thứ nhất nhìn thấy tự nhiên có người thứ hai, có người thứ ba...
- Bắc Cung hội chủ, chuyện này ta biết rõ, ta biết rõ ràng.
Lập tức có người tự đề cử mình.
- Bắc Cung hội chủ, ta cũng biết, lần này tới nháo sự là mấy người trẻ tuổi, còn có một cặp nam nữ đạo lữ. Giống như một người trong đó vốn có chút quen biết với Vẫn Thiên hội các người. Dường như nói chuộc người gì đó. Nhưng mà không biết vì sao bọn họ không đàm phán thành công, cuối cùng lại đánh đập tàn nhẫn như vậy.
- Bắc Cung hội chủ, hắn không nói kỹ càng. Chuyện đã xảy ra là như thế này...
Từng người nối đuôi nhau, tranh nhau nói, sợ chỗ tốt bị người khác chiếm được.
Tùng Thái Viêm bên cạnh giờ phút này vừa vặn đang kiểm tra thương thế trên mỗi một thi thể ở hiện trường, chỉ là xem xong trong lòng hắn hãi hùng khiếp vía, tâm phiền ý loạn như ma.
Thấy những gia hỏa xem náo nhiệt ngươi một lời, ta một lời, nói rất hăng say, nhưng mà tin tức hữu dụng cơ hồ không có.
Hắn càng nghĩ càng giận, hét lớn một tiếng:
- Cút ngay hết cho ta.
Uy nghiêm của Tùng Thái Viêm còn mạnh hơn Bắc Cung Minh. Hắn mới mở miệng, những người xem náo nhiệt còn lại lập tức giải tán toàn bộ.
- Lão đại, tội gì huynh phải làm vậy? Đệ muốn hỏi một chút.
Tùng Thái Viêm cả giận nói:
- Hỏi cái gì mà hỏi? Còn không rõ sao? Đến Vẫn Thiên hội ta giết người, giết thống khoái như vậy, có hỏi rõ hay không đều là tử địch, còn cần hỏi làm gì? Hỏi rõ ràng cũng là một đao, hỏi không rõ cũng chỉ một đao.
Tùng Thái Viêm vung tay lên, cả giận nói:
- Đi vào.
Không thể không nói, Tùng Thái Viêm này rất là khí phách, xông lên trước, giống như một đám hỏa diễm vọt vào bên trong.
Nhưng mà hắn vừa xông tới cửa thì tốc độ đột nhiên trì trệ. Lực lượng toàn thân giống như đâm vào trên bức tường, bị một cỗ lực lượng cường đại bắn ngược lại. Không ngờ lại khiến cho thân thể hắn bay ngược ra ngoài.
← Ch. 1090 | Ch. 1092 → |