Vay nóng Homecredit

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1128

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1128: Lưu Chấn ủy khuất
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Lazada


Cơ hồ là trong vòng một đêm, Lưu Chấn trở nên hai bàn tay trắng.

Điền sản ruộng đất, sản nghiệp các nơi, trong vòng một đêm toàn bộ biến thành của người ta.

Lưu Chấn cơ hồ điên rồi, điên cuồng mà tìm nữ nhân kia, muốn tìm nàng hỏi đến tột cùng. Thật vất vả tìm được, kết quả lại bị đánh cho giày vò.

Nếu không phải người vây xem quá nhiều, Lưu Chấn đã sớm là một vong hồn ở ven đường rồi.

Mang theo chuyện cũ như vậy, Lưu Chấn đi ra địa phương để cho hắn thương tâm kia, lưu lạc giang hồ, thành một tán tu thè lưỡi ra liếm huyết trên lưỡi đao.

Thiên phú võ đạo của Lưu Chấn, coi như là trung đẳng. Nhưng mà ở Chu Đường đại quốc, loại thiên phú như hắn vừa nắm một bó to. Hơn nữa mất đi tài sản, Lưu Chấn thoáng cái không có tài nguyên tu luyện, tu vi tiến bộ cũng chậm lại.

Cũng đã nhiều năm như vậy rồi, hắn ở Nguyên cảnh, cơ hồ không có gì tăng lên.

Thời điểm mới quen Giang Phong, tu vi của Lưu Chấn mạnh hơn Giang Phong không ít. Hiện tại hắn đã bị Nguyên cảnh lục trọng Giang Phong bỏ qua rồi.

Hôm nay Giang Phong đã sắp trùng kích Nguyên cảnh thất trọng Thiên Nguyên cảnh.

Lưu Chấn mới là Nguyên cảnh tam trọng, khó khăn lắm mới có tư cách trùng kích Địa Nguyên cảnh mà thôi.

Lưu Chấn sẽ không ghen ghét Giang Phong. Hắn hâm mộ Giang Phong có một hảo nhi tử, cũng may mắn mình kết bạn Giang Phong huynh trưởng, để cho nhân sinh nghèo rớt mùng tơi của mình, rốt cục xuất hiện chuyển cơ.

Vốn, Lưu Chấn đã chậm rãi quên đoạn trì nhớ đau xót kia. Nhưng thời điểm hắn cách cố thổ càng ngày càng gần, cái đau nhức tê tâm liệt phế kia, lại một lần nữa tập kích tới.

Chuyện cũ thương tâm này, cũng không có nhạt, chỉ là bị hắn giấu ở sâu trong nội tâm. Thời điểm hắn tiếp cận cố hương, chuyện cũ thương tâm kia tựa như hồng thủy phún dũng mà ra, triệt để đánh nát ngụy trang kiên cường của hắn.

Lưu Chấn phát hiện, mình có thể buông ra hết thảy, nhưng duy chỉ có không thả được đoạn chuyện cũ thương tâm này.

Vô luận như thế nào, hắn phải đi làm tinh tường.

Không phải làm tinh tường vì cái gì nàng ly khai Lưu Chấn hắn.

Mà là muốn làm tinh tường, đến cùng đứa bé trong bụng nàng kia, là của Lưu Chấn hắn, hay là của người khác?

Địa vị của Chu Đường đế quốc tại Hoành Sơn Trung Vực, giống như địa vị của Xích Đỉnh Đế Quốc tại Xích Đỉnh Trung Vực. Nói trắng ra, là hạch tâm thống trị của Trung Vực này.

Cho nên loại gia tộc như Lưu Chấn, ở Xích Đường Thành nhiều lắm là gia tộc trung đẳng, cũng không coi cường hào thế lực vào đâu. Gặp được cường hào thế lực so với hắn cường đại gấp mười gấp trăm lần, hết thảy tao ngộ của hắn liền không khó lý giải rồi.

Dù sao, đây là một thế giới phi thường tàn khốc.

Từ khi Lưu Chấn ly khai Xích Đường Thành, đã có gần ba mươi năm chưa trở lại quê quán. Phiến cố thổ thương tâm này, cho dù xuất hiện ở trong mộng, cái kia cũng là ác mộng.

Ba mươi năm đối với một đế quốc mà nói, chỉ là trong nháy mắt.

Nhưng mà đối với Lưu Chấn, lại là vô số đêm mất ngủ, vô số lần trong cơn ác mộng bừng tỉnh.

– Lưu Chấn, ưỡn ngực lên. Nhớ kỹ, bây giờ ngươi không phải là Lưu Chấn trước kia. Huynh trưởng ngươi kết nghĩa, là phụ thân của Khổng Tước Thánh Sơn Thiếu chủ.

Vô Song Đại Đế quát.

Chỉ cần sự tình liên quan đến tình cảm, Vô Song Đại Đế sẽ luôn trở nên thập phần nhiệt tâm. Lúc trước cũng vì vậy mà thay Cố Tâm Đường cùng A Lê xuất đầu.

Hôm nay, nghe Lưu Chấn nói chuyện cũ thương tâm, Vô Song Đại Đế cũng tức giận không thôi. Ngay cả Vận phu nhân cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Giang Trần dĩ nhiên càng không cần phải nói.

Xích Đường Thành coi như phồn hoa. Nhưng mà đối với bọn người Giang Trần vào Nam ra Bắc gặp nhiều mặt của xã hội mà nói, Xích Đường Thành chỉ là một thành thị bình thường mà thôi.

Tiến vào Xích Đường Thành, cảm xúc của Lưu Chấn rõ ràng trở nên phức tạp.

Cho nên Vô Song Đại Đế mới không ngừng nhắc nhở hắn, để cho hắn tỉnh lại.

Thực chất trong lòng Lưu Chấn đối với Xích Đường Thành này vẫn còn có chút mâu thuẫn, bị đệ tử cường hào cướp đi nữ nhân, ở sâu trong nội tâm hắn vẫn còn có chút phẫn nộ cùng hèn nhát.

Hôm nay có đại nhân vật làm chỗ dựa, nhưng chút hèn nhát trong nội tâm kia, như cũ là không dễ dàng mất đi như vậy.

Trải qua Vô Song Đại Đế năm lần bảy lượt nhắc nhở, hắn mới chậm rãi thích ứng loại tình huống này.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Lưu Chấn mang theo mọi người, đi tới một trang viên. Thần sắc của Lưu Chấn thương cảm:

– Đây là nhà cũ của ta, hiện tại đã thành sản nghiệp của người khác rồi. Đáng thương thể diện của tổ tiên ta, đều bị ta bại hết.

Năm đó hắn không minh bạch bị nữ nhân kia bán sạch gia sản, bán sạch hết thảy.

Trong vòng một đêm, hắn trở nên hai bàn tay trắng.

Loại kết cục này đã phi thường thê lương, thế nhưng mà... Lưu Chấn ngay lúc đó, lại không có được đồng tình gì, càng nhiều nữa là chế ngạo, cười nhạo.

Rất nhiều người đều nói, là Lưu Chấn hắn có mắt không tròng, tìm nữ nhân như vậy.

Cũng có người nói Lưu Chấn không có tiền đồ, ném sạch mặt mũi của tổ tiên.

Nói ngắn lại, các loại tin đồn một đống lớn, nhưng mà người chân chính đồng tình hắn, lại không có mấy ai. Mặc dù thực đồng tình, cũng là giận mà không dám nói gì.

Dù sao, người cướp đi nữ nhân, âm thầm lừa Lưu Chấn kia, chính là con dòng cháu giống nhất đẳng của Xích Đường Thành, là đệ tử cường hào chân chính.

Ai sẽ vì một Lưu Chấn hai bàn tay trắng, mà đồng tình vô vị?

Lưu Chấn đứng trước nhà cũ năm đó, lã chã rơi lệ.

Vô Song Đại Đế không vui nói:

– Ngươi chỉ có chút tiền đồ như vậy sao? Lão phu thực hối hận cùng ngươi đến nơi này một lần rồi. Đã là chỗ ở cũ của ngươi, năm đó người khác xài bao nhiêu tiền mua đi, ngươi ra gấp năm lần gấp 10 lần mua về chẳng phải là được. Ngươi dầu gì cũng là thổ hào giá trị con người mười ức Thánh Linh Thạch a.

Lưu Chấn khẽ giật mình, đúng vậy a, mình bây giờ đích thật là thổ hào nha.

Mười ức Thánh Linh Thạch, là gia tộc lúc trước đoạt nữ nhân hắn kia, cũng chưa chắc có tiền như mình bây giờ a.

Mặc dù Chu Đường đế quốc có rất nhiều kẻ có tiền, nhưng dù sao chỉ là một đế quốc ở trong Trung Vực. Hơn nữa tuy người nọ là quý tộc của Xích Đường Thành, nhưng dù sao còn không tính là quý tộc cường đại nhất của Chu Đường đế quốc.

Nói không dễ nghe, hơn mười ức Thánh Linh Thạch, đây chính là hơn 100 ức Nguyên Linh Thạch. Coi như là một Tứ phẩm tông môn, thoáng cái cũng chưa chắc có thể ra nhiều Linh Thạch như vậy.

Chu Đường đế quốc, ngoại trừ những Nhị phẩm tông môn, Tam phẩm tông môn, vương thất, một tí thế gia cấp cao nhất, thế lực muốn đơn giản lấy ra nhiều tiền như vậy, thật đúng là không nhiều lắm.

Giang Trần cũng giựt giây nói:

– Lưu Chấn, Mạch lão ca nói rất đúng. Bây giờ ngươi là thổ hào, phải học dùng tiền nện. Sự tình dùng tiền có thể giải quyết, cũng có thể gọi sự tình sao? Đáng giá ở chỗ này lau nước mắt?

Không thể không nói, Vô Song Đại Đế cùng Giang Trần đề nghị, để cho Lưu Chấn có rất nhiều lực lượng. ​

*****

Giang Phong không nói hai lời, trực tiếp đi lên gõ cửa.

Đại môn két.. một tiếng mở ra, hai gia đinh đi ra, liếc xéo Giang Phong:

– Ngươi tìm ai?

Giang Phong thản nhiên nói:

– Gọi gia chủ của các ngươi đi ra.

– Ngươi ai à?

Gia đinh đại gia đình, đều là mắt cao hơn đầu. Thấy khẩu khí của Giang Phong không tốt, bọn hắn cũng không vui.

Giang Trần hắc hắc tiến lên, đi tới một đôi sư tử bằng đá trước cửa, hỏi Lưu Chấn:

– Đây là đồ vật trước kia của nhà ngươi sao?

Lưu Chấn lắc đầu:

– Đây không phải nhà của ta, có thể là đằng sau mua trang trí.

Giang Trần cười cười:

– Vậy là dễ xử lý rồi.

Đi ra phía trước, tay nhẹ nhàng vỗ. Một con sư tử bằng đá lập tức như là bùn nhão hóa thành phấn vụn.

– Kêu gia chủ của các ngươi đi ra.

Giang Trần thản nhiên nói.

Sắc mặt của gia đinh kia xám ngoét, như chạy trốn lao vào trong.

Không tới một lát, bên trong truyền đến tiếng bước chân ầm ĩ, một đám gia đinh như lang như hổ, dưới sự dẫn dắt của chủ nhà, chen chúc mà ra.

Cái chủ nhà này, dĩ nhiên là võ giả Thiên Nguyên cảnh.

– Người nào lớn mật như thế, dưới ban ngày ban mặt, ở trong Xích Đường Thành tự tiện xông vào dân trạch?

Chủ nhà kia ngược lại là có một cuống họng rất tốt.

Giang Trần cười hắc hắc, đi ra phía trước:

– Ngươi là chủ nhân nơi đây?

– Phải thì như thế nào? Ngươi là ai? Là ngươi hủy sư tử đá trước cửa ra vào?

– Ngươi mua cái phòng ở này, bỏ ra bao nhiêu tiền?

Giang Trần nhàn nhạt hỏi.

– Mắc mớ gì tới ngươi? Ta nói tiểu tử ngươi đến cùng có địa vị gì, hủy sư tử đá nhà ta, không sợ...

Người nọ nói đến một nửa, bỗng nhiên câm miệng.

Bởi vì Giang Trần thuận tay đập một con sư tử đá khác thành phấn vụn rồi.

– Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, bỏ ra bao nhiêu tiền mua phòng ở này?

Thanh âm của Giang Trần lạnh xuống.

Sắc mặt chủ nhà kia đại biến, tiện tay một chưởng đập toái sư tử đá, thực lực này... Thực lực này quả thực là nghịch thiên a.

Hắn so với ai khác đều tinh tường sư tử đá này không phải là thạch đầu bình thường, mà là chất liệu điêu khắc đặc thù, bỏ ra không ít tiền của hắn.

Mặc dù là cường giả Thánh cảnh, muốn tay không đập nát, độ khó cũng rất lớn. Muốn trực tiếp đập thành phấn vụn, cho dù là Thiên Thánh cảnh, cũng chưa chắc có thể.

Cái này... Xích Đường Thành, như thế nào bỗng nhiên đến một Tà Thần như vậy?

Chứng kiến biểu lộ của Giang Trần âm lãnh, toàn thân chủ nhà kia rùng mình một cái, run rẩy nói:

– Bỏ ra 600 vạn Thánh Linh Thạch. Đây chính là hơn nửa đời người tâm huyết của ta.

Giang Trần cười hắc hắc, vỗ tay một phát, nhìn lại Lưu Chấn.

Lưu Chấn tiến lên, trực tiếp lấy ra 2000 vạn Thánh Linh Thạch:

– Ta ra 2000 vạn, hiện tại, lập tức cút khỏi đây cho ta.

– Cái gì?

Chủ nhà kia sững sờ, tròng mắt hơi híp, nhìn chằm chằm vào Lưu Chấn, tựa hồ nhận ra Lưu Chấn.

– Ngươi... Ngươi là chủ nhân tiền nhiệm của phòng ở này, ngươi gọi là cái gì nhỉ? Lưu... Lưu Chấn, là ngươi? Tiểu tử ngươi còn dám trở lại?

Bất quá lời này vừa nói ra, hắn đã hối hận.

Cái gì gọi là tiểu tử ngươi, lúc này người ta dẫn theo chỗ dựa trở lại. Một cái tát đập toái sư tử đá, cái chỗ dựa này, thực không nhỏ a.

– Cầm tiền, buông khế đất, mang đồ đạc của ngươi cút nhanh lên.

Tròng mắt của Lưu Chấn hơi híp, sát khí cũng dâng lên.

Hiện tại hắn cũng chậm rãi tiến vào trạng thái. Lực lượng của kẻ có tiền, hơn nữa núi dựa lớn ở sau lưng, hắn có lý do gì sợ hãi.

Chủ nhân của phòng ốc này cũng hãi hùng khiếp vía, bề bộn cúi đầu khom lưng:

– Xin chờ một chút, xin chờ một chút. Ta lập tức đi thu thập thoáng một phát, mang gia nhân lập tức xéo đi.

Người này cũng là người thông minh, biết rõ Lưu Chấn đây là trở lại bới móc. Có lẽ Lưu Chấn còn không đáng sợ bao nhiêu, thế nhưng mà mấy người Lưu Chấn mang đến kia, một cái với so một cái hung ác.

Chỉ nhìn khí thế của người ta, cũng không phải là hắn có thể chọc được. Bây giờ người ta còn bỏ ra 2000 vạn, coi như là giá cao chuộc đồ rồi.

Nếu như lúc này hắn không cảm thấy được, nói không chừng bước tiếp theo cũng không phải là giá cao thu về, mà là trực tiếp cướp đoạt trở về.

Dù sao, lúc trước bọn hắn mua bán phòng ở của Lưu Chấn, dùng thủ đoạn đều là u ám.

Người thông minh làm việc, luôn rất lưu loát.

Không đến nửa canh giờ, chủ nhà đã thu thập hết gì đó, hơn mười cỗ xe ngựa kéo rất nhiều đồ dùng trong nhà, chuẩn bị rời đi.

Lưu Chấn trực tiếp ném cho hắn 2000 vạn Thánh Linh Thạch, tài đại khí thô nói:

– Đếm một chút a.

– Không cần đếm, không cần đếm.

Người nọ đang muốn nhét vào ngực, chợt nhớ tới một chuyện, lại vội vàng lấy ra 500 vạn, cung kính trả lại cho Lưu Chấn.

– Lưu Chấn huynh, lúc đầu ta là dùng tiền mua phòng ở, cho nên một ít gì đó nguyên lai của ngươi, bị ta vứt bỏ mất. 500 vạn này, xem như đền bù tổn thất lúc trước. Hết thảy đều là lỗi của ta, mong ngươi đại nhân có đại lượng, không nên so đo.

Lưu Chấn tự nhiên không có trông cậy chuyện người ta vào ở, còn có thể giữ lại đồ đạc nguyên lai thuộc về hắn.

Cái mũi khẽ hừ:

– Ngươi thấy ta giống như thiếu 500 vạn sao?

Người nọ khẽ run rẩy, da đầu càng run lên. Đây là phát đạt a. 500 vạn cũng không nhìn ở trong mắt, bởi như vậy, hắn thu hồi lại cũng không phải, cho Lưu Chấn cũng không phải, ngược lại có chút lúng túng.

– Như thế nào? Còn muốn lưu lại ăn cơm trưa?

Lưu Chấn hừ lạnh một tiếng.

Người nọ như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng cười làm lành:

– Lúc này đi, lúc này đi. Lưu Chấn huynh, đắc tội đắc tội.

Lấy được 2000 vạn, trọn vẹn là gấp ba giá cả lúc trước. Còn ở không hai ba mươi năm, tính toán như thế nào cũng là buôn bán lời.

Có 2000 vạn, Xích Đường Thành đi đâu mua không được nhà cửa rất tốt?

Bao lớn bao nhỏ, xe ngựa xe trâu, trong lúc nhất thời động tĩnh dọn nhà rất lớn, cũng kinh động đến hàng xóm bốn phía.

– Ơ, Trương đại lang, lúc này đã buổi trưa, ngươi như vậy là muốn dọn nhà sao?

– Trương đại lang, hôm qua còn nghe ngươi nói vài ngày sau ngươi còn giúp cháu trai xử lý tiệc đầy tháng, như thế nào bỗng nhiên chuyển nhà?

– Này, Đại Lang, nói chút gì đi chứ? Hàng xóm láng giềng nhiều năm như vậy, nói đi liền đi, sợ chúng ta vay tiền sao?

Những hàng xóm láng giềng này, đều là lão hộ gia đình ở chung quanh rồi. Rất nhiều người, rất nhiều gương mặt, Lưu Chấn đều quen thuộc.

Trương đại lang kia, chính là nguyên chủ nhân ở trong nhà Lưu Chấn, vẻ mặt xấu hổ:

– Không thể, không thể. Nơi này, họ Trương ta không có phúc khí ở lâu a.

– Cái này là làm sao a? Ngươi không có phúc khí, chẳng lẽ Lưu Chấn kia càng có phúc khí sao?

– Ta nói Đại Lang, ngươi đừng suy nghĩ nhiều. Lưu Chấn phá sản, mới không trấn thủ được tài vận này. Ngươi gặp qua nhà có phúc khí tốt như vậy sao, ngươi đi đâu tìm được?

Mấy gia hỏa này nói chuyện, liền mượn Lưu Chấn tiền nhiệm đến so sánh rồi. ​


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-2349)