Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 0116

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 0116: Tổ tôn hai người thần bí
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Chỉ là, Tống Thiên Tinh không thể tưởng được, Kiều Bạch Thạch dĩ nhiên đi đầu nhập vào Giang Trần, đầu nhập vào một chư hầu chi tử!

Lam trưởng lão lại lửa cháy đổ thêm dầu, mỉa mai nói:

- Quả nhiên không ngoài sở liệu, Kiều Bạch Thạch này sớm đã có cách nghĩ ăn cây táo, rào cây sung rồi. Đầu nhập vào Giang Trần, ta một chút cũng không ngoài ý muốn. Chỉ không biết, hắn mang đi bao nhiêu bí mật của Dược Sư Điện tới tìm nơi nương tựa?

Tống Thiên Tinh nghe xong lời này, triệt để nổi giận:

- Lam trưởng lão, ngươi câm miệng cho bản điện! Ngươi còn có phong độ của một trưởng lão hay không? Đối với một người rời đi, có tất yếu đối chọi gay gắt như vậy sao? Ngươi có nhàn rỗi đi nói móc một người đã rời đi, không bằng đi nghĩ biện pháp như thế nào kéo dài hợp tác cùng Giang gia a!

- Ta...

Lam trưởng lão bị quát lớn, nhưng không dám chống đối nửa câu. Đại Điện Chủ uy nghiêm còn ở đó, đừng nhìn hắn xưa nay hòa ái, một khi nổi giận, cái uy thế kia là rất dọa người.

- Nói nhảm bản điện không muốn nghe nữa. Vẫn là câu nói kia, ai có thể kéo dài hợp tác với Giang gia, người đó là Đại Điện Chủ kế nhiệm. Lời nói thừa thãi, hết thảy đều là nói nhảm, ta một mực không nghe.

Ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn quét một vòng:

- Các ngươi, ai nguyện ý đi Giang Hãn Lĩnh một chuyến?

Vương Ly vốn là nhảy ra, bị ánh mắt Tống Thiên Tinh nhìn tới, đầu nhịn không được co rụt lại. Hắn ngược lại là muốn đi, thế nhưng mà vừa nghĩ tới Kiều Bạch Thạch ở đó, hắn cũng biết, đi cũng là đi không. Hợp tác khẳng định không tiếp tục được, nói không chừng còn đầy bụi đất, bị Kiều Bạch Thạch chế ngạo.

Lam trưởng lão bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh quét qua, cũng đỏ mặt cúi đầu, không dám ứng đối. Nàng càng không có quyền lên tiếng rồi.

Nàng đi Giang Hãn Lĩnh, có thể còn sống trở về hay không cũng là một huyền niệm.

- Lão Nhị, nếu không, ngươi đi thử xem?

Tống Thiên Tinh nhìn về phía Nhạc Quần.

Nhạc Quần mặt già đỏ lên, gãi gãi đầu:

- Lão Đại, ta cái lão đầu tử này, phương diện giao tế rất kém. Nói sau ta lớn tuổi, cùng người trẻ tuổi không có tiếng nói chung. Ta đi tìm Giang Trần, thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Hắn có thể gặp một lão đầu tử như ta sao?

Cao tầng khác, bị ánh mắt của Tống Thiên Tinh đảo qua, mỗi một cái đều cúi đầu, không có một cái nào dám xung phong nhận việc.

Tống Thiên Tinh nhẹ nhàng lắc đầu, sự tình đến một bước này, chẳng lẽ thật muốn hắn tự thân xuất mã?

Nhìn nhìn Ứng Vô Ưu, đột nhiên con mắt Tống Thiên Tinh sáng ngời:

- Vô Ưu, nếu không, ngươi thay Dược Sư Điện đi Giang Hãn Lĩnh?

- Đại Điện Chủ, ta đã chuẩn bị từ chức. Chuyện này, ngươi vẫn là nhờ cao nhân khác a. Hơn nữa, ta cũng hiểu được, dùng thế cục bây giờ của Dược Sư Điện, dù Đại Điện Chủ ngài tự mình đi, kết quả cũng giống nhau, tay không mà về.

Ứng Vô Ưu cảm thấy hả giận, hắn chứng kiến bọn cao tầng này ủ rũ, trong nội tâm cảm thấy rất thoải mái. Các ngươi không phải rất biết bỏ đá xuống giếng sao? Không phải xa lánh Kiều Bạch Thạch sao?

Không có Kiều Bạch Thạch, các ngươi chơi nổi sao!

Hiện tại như thế nào? Nguyên một đám như ăn mướp đắng?

Ứng Vô Ưu không phải nhìn có chút hả hê, mà là vì Kiều Bạch Thạch cảm thấy hả giận, cảm thấy thống khoái. Những người này, lúc trước đả kích Kiều Bạch Thạch, là không lưu tình a.

Hiện tại như thế nào? Không đi cầu Kiều Bạch Thạch, bọn hắn là làm không được.

Nhạc Quần vẫn có chút chưa từ bỏ ý định:

- Vô Ưu, ngươi nói Giang Trần Giang Tiểu Hầu, thật sự sẽ bởi vì Kiều Bạch Thạch, mà không cùng Dược Sư Điện chúng ta hợp tác sao? Kiều Bạch Thạch là không tệ, nhưng mà hắn có mị lực lớn như vậy sao? Có thể ảnh hưởng đến quyết sách của Giang Tiểu Hầu sao?

Ứng Vô Ưu cười ha ha:

- Ta không biết Kiều Bạch Thạch có mị lực lớn như vậy hay không, nhưng mà mỗi lần Giang gia gặp chuyện không may, cái thứ nhất tìm, đều là Kiều Bạch Thạch. Lúc trước Giang Hãn Hầu Giang Phong bị tập kích, hắn là mời Kiều Bạch Thạch đi chữa thương; lúc trước Giang gia muốn lui lại, là thông qua đường đi của Kiều Bạch Thạch ẩn nấp. Các ngươi nói, Giang gia đối với Kiều Bạch Thạch, đến cùng như thế nào?

Nhạc Quần cười khổ:

- Cái này thật sự là gặp quỷ rồi. Chẳng lẽ, thật sự phải mời Kiều Bạch Thạch về?

Lúc nói lời này, Nhạc Quần cũng cảm thấy xấu hổ. Lúc trước răn dạy Kiều Bạch Thạch, Nhạc Quần hắn cũng không có lưu tình cảm gì.

Mời Kiều Bạch Thạch trở lại, loại lời này cũng chỉ có hắn da mặt dày mới dám nói ra.

Những người khác, ngay cả dũng khí nhắc tới cũng không có. Nhất là Lam trưởng lão, nghe xong lời này, khuôn mặt thanh một hồi, bạch một hồi.

- Mời Kiều Bạch Thạch trở lại? Chẳng lẽ Dược Sư Điện chúng ta, không có hắn liền sống không được sao?

Lam trưởng lão nhịn không được.

- Vậy ngươi đi đi?

Nhạc Quần tức giận.

Tống Thiên Tinh thở dài:

- Vô Ưu, mới vừa rồi ngươi nói từ chức, cũng là nhất thời tức giận. Nếu không như vậy, ngươi đi Giang gia, nếu như có thể thuyết phục Giang gia, ngươi trực tiếp thăng làm Tam Điện Chủ.

Những người khác đi, đều không được. Ứng Vô Ưu cùng Kiều Bạch Thạch là bằng hữu, chỉ có hắn đi, mới có một đường cơ hội.

Vương Ly nghe vậy, trong mắt bắn ra một đạo hào quang như độc xà.

- Đại Điện Chủ, như vậy không công bình? Hắn một trưởng lão bài danh thấp, thoáng cái nhảy lên tới vị trí Tam Điện Chủ, cái này... Cái này không công bình! Ta không phục.

Trong nội tâm Vương Ly hờn dỗi, công khai kêu la.

Tống Thiên Tinh lạnh lùng nói:

- Nếu như ngươi có thể, ta liền trực tiếp bổ nhiệm ngươi làm kế nhiệm Đại Điện Chủ. Ngươi có thể sao?

Vương Ly cắn răng, hai mắt đỏ bừng, muốn đáp ứng, lại tự biết không có bổn sự này.

Ứng Vô Ưu khoát tay áo:

- Đại Điện Chủ, các ngươi không cần giằng co. Ta sẽ đi Giang Hãn Lĩnh, nhưng là đi thăm bằng hữu cũ. Sự tình Dược Sư Điện, cùng ta không quan hệ. Các ngươi... nhìn xem xử lý a!

Nói xong, Ứng Vô Ưu đặt lệnh bài Trưởng Lão lên bàn, quay người lướt đi. Ứng Vô Ưu cũng nhìn thấu rồi, biết rõ ở Dược Sư Điện, nội chiến vô cùng vô tận, nhất định không có vị trí của hắn.

Dù hắn có thể hoàn thành nhiệm vụ này, có loại người như Nhạc Quần, Vương Ly cùng Lam trưởng lão, tiền đồ của Ứng Vô Ưu hắn cũng sẽ ảm đạm.

Cho nên, so với bị bọn hắn xa lánh, còn không bằng tiêu sái ly khai!

Tống Thiên Tinh miệng có chút giật giật, cuối cùng lại không nói gì thêm. Đột nhiên cảm giác được cả người không còn lực, hứng thú hết thời, khoát tay áo, chỉ nói hai chữ:

- Tan họp.

...

Trong mật thất Dược Sư Điện, Thuấn lão cùng thiếu nữ thần bí Hoàng Nhi kia, một cái đứng, một cái ngồi, nhưng lại đem hết thảy hướng đi của hội nghị cao tầng Dược Sư Điện, nghe thanh thanh sở sở.

- Tình trạng vô vọng, Tống Thiên Tinh này tính cách thủ đoạn cũng không tệ, chỉ tiếc, thời khắc mấu chốt, thiếu một chút quyết đoán a.

Thuấn lão nhẹ nhàng thở dài.

Hoàng Nhi thiếu nữ kia mặc xiêm y xanh nhạt, đứng ở cửa sổ, ở vài cọng hoa cỏ tầm đó khuấy động, đôi con ngươi thanh thuần, lộ ra chăm chú, đẹp như tranh vẽ.

*****

- Thuấn lão, ngài đối với sự tình của Dược Sư Điện, không phải trước sau như một không để ý sao?

Thuấn lão kia cười ha ha:

- Nói cho cùng, chúng ta ở chỗ này ngây người thời gian dài như vậy, luôn luôn có chút tình cảm nha. Xem ra, chúng ta là phải ly khai rồi.

- Ly khai?

Hoàng Nhi sững sờ.

- Ân, ly khai!

Thuấn lão quyết đoán gật đầu.

- Hoàng Nhi, ngươi nói chúng ta là đi Giang Hãn Lĩnh? Hay là đi địa phương nào khác?

- Đi Giang Hãn Lĩnh?

Bàn tay trắng nõn thon dài của Hoàng Nhi có chút dừng lại, khuôn mặt như Tiên Tử hiện ra một tia vui vẻ thanh đạm.

- Thuấn lão, chẳng lẽ ngươi đối với Giang Trần kia, thật sự chú ý như vậy?

- Ha ha, Hoàng Nhi ngươi nói đúng. Giang Trần này, lão gia hỏa ta rất ưa thích. Nếu không như thế, ngày đó trước Nhị Độ Quan, lão đầu tử ta há có thể giải vây cho hắn?

Hoàng Nhi nhẹ nhàng cười cười, chỉ loay hoay lấy những hoa cỏ kia, không nói gì.

- Hoàng Nhi, ngày đó một trận chiến trước Nhị Độ Quan, không thể không nói, trên người Giang Trần này, ẩn chứa một loại đại năng lượng, đại năng lượng mà ngay cả lão phu cũng động tâm. Kiếm Điểu đại quân bị hắn khu động, che khuất bầu trời, muôn hình vạn trạng, thật sự là rất đồ sộ.

- Còn có, Tử Dương Tông kia trước sau phái ra ba Linh Đạo đệ tử, hai cái trước một chết một thương, nếu không phải tên cuối cùng thực lực quá mạnh mẽ, chỉ sợ lão già ta cũng không cần ra tay. Hơn nữa mặc dù ở dưới loại tình huống đó, Giang Trần cũng không thỏa hiệp, không chịu thua, rất hợp khẩu vị của lão phu.

Thuấn lão này nói xong, cũng nở nụ cười. Hắn biết rõ Hoàng Nhi khả năng không quan tâm những thứ này. Chỉ là thời gian dài ở địa phương nhỏ như Đông Phương Vương Quốc, sự tình có thể đáng giá nhắc tới, quả thực là quá ít.

Ít nhất ở trên người Giang Trần, có một chút tính chất đặc biệt, có thể cho hắn nói ra.

Quan trọng nhất là, trong đầu Thuấn lão cố chấp cho rằng, Thiên Cơ lão nhân tính toán cho bọn hắn một quẻ kia, nói bệnh tình trong cơ thể Hoàng Nhi, sẽ ở Đông Phương Vương Quốc tìm được một đường sinh cơ. Mà Thuấn lão cố chấp rất mạnh, hắn cảm thấy một đường sinh cơ này, ở trên người Giang Trần thấy được một chút manh mối.

Tuy chỉ là một chút manh mối, nhưng lại khiến Thuấn lão động tâm.

Dù sao, dùng thân phận một chư hầu chi tử thế tục như Giang Trần, gần đây biểu hiện nghịch thiên, đã vượt qua cực hạn thân phận chư hầu chi tử của hắn.

Ở Đông Phương Vương Quốc vài năm, Thuấn lão chú ý khắp nơi, duy nhất được xưng tụng ngoài ý muốn, thì là Giang Trần này rồi.

Trừ hắn, còn có ai?

Long Cư Tuyết? Tiên Thiên Thanh Loan thể?

Ở trong mắt Thuấn lão, cái gọi là Tiên Thiên thân thể, kia quá bình thường. Tông môn cấp bậc như Tử Dương Tông, thậm chí không vào được pháp nhãn của Thuấn lão.

Nếu không phải Thuấn lão cố kỵ thân phận, ngày đó trước Nhị Độ Quan, hắn bắn ra ngón tay, có thể xoắn bọn người Sở Tinh Hán thành tro bụi.

Hắn không có làm như vậy, một là vì thân phận, không cùng tiểu bối chấp nhặt. Thứ hai là không muốn ám chỉ cho Giang Trần quá nhiều, để cho Giang Trần cảm thấy sau lưng có một chỗ dựa.

Hắn vẫn muốn tiến thêm một bước khảo sát Giang Trần, nhìn xem tiềm lực phát triển của Giang Trần đến cùng cao bao nhiêu, nhìn xem Giang Trần bước tiếp theo sẽ phát triển như thế nào.

Nếu thật là nhân tài, Thuấn lão không ngại tiếp tục chú ý. Nếu như chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, Thuấn lão cũng có thể tùy thời bứt ra, bỏ mặc, mặc hắn tự sanh tự diệt.

Cái này là cách nghĩ chân thật của Thuấn lão.

Chỉ cần có một đường hi vọng, hắn sẽ không buông tha. Nhưng nếu phát hiện một tia hy vọng này là giả, Thuấn lão hiển nhiên cũng sẽ không chú ý quá nhiều.

Dù sao địa phương như Đông Phương Vương Quốc, đối với Thuấn lão mà nói, cấp bậc thật sự là quá thấp, không đáng hắn chú ý.

Nếu không phải bởi vì bệnh tình của Hoàng Nhi, chỉ sợ tiếp qua một vạn năm, Thuấn lão cũng không có khả năng đặt chân tới một Vương Quốc thế tục như vậy.

Giang Hãn Lĩnh, Ba Giang Thành.

Từ khi phụ tử Giang Phong trở về, không khí toàn bộ Giang gia trở nên thập phần sinh động, tất cả Giang gia đệ tử, có thể nói là đoàn kết chưa từng có, nhiệt tình chưa từng có.

Một trận chiến Nhị Độ Quan, đã bị cải biên thành vô số phiên bản, ở Giang Hãn Lĩnh thành tồn tại truyền thuyết.

Vô số phiên bản, nhạc dạo chỉ có một, cái kia chính là Tiểu Hầu gia đại phát thần uy, một người đủ giữ quan ải, đại chiến Long gia trăm vạn đại quân tại Nhị Độ Quan!

Giết Long Chiếu Phong, diệt đảng đồ Long gia, chấn nhiếp trăm vạn đại quân. Dùng sức một mình, ngăn cơn sóng dữ, cứu Đông Phương nhất tộc ở trong nguy nan.

Mặc dù là Giang Hãn Hầu Giang Phong, giờ phút này không thừa nhận cũng không được, hôm nay ở Giang Hãn Lĩnh, danh khí của nhi tử Giang Trần, tuyệt đối là áp qua Giang Phong hắn.

Giang Phong tự nhiên sẽ không bởi vì chút sự tình này mà ghen ghét. Từng phụ thân, đều mong con hơn người. Mỗi một nam nhân, bọn hắn duy nhất có thể tiếp nhận nam nhân so với mình mạnh hơn, là con của mình.

Bị nhi tử siêu việt, đó là kiêu ngạo của mỗi một nam nhân!

Giang Hãn Lĩnh mười đại bộ lạc, Tử Kinh bộ bị diệt, hôm nay do nhi tử Giang Đồng Giang Vũ chủ trì.

Chín đại bộ lạc khác, đều triệt để thần phục, ba ngày hai lần phái người đến Ba Giang Thành hướng Giang Phong tỏ thái độ, nguyên một đám vô cùng thuận theo.

Cái này cũng khó trách bọn hắn, ngay cả Long Đằng Hầu danh chấn thiên hạ, cũng tiện tay liền tiêu diệt. Bọn hắn những bộ lạc nho nhỏ này, chẳng lẽ còn dám ngỗ nghịch sao?

Trước kia có chút tiểu tâm tư, chút cách nghĩ, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, đều ngoan ngoãn dấu đi.

Hiện tại, phụ tử Giang Phong, là thiên của Giang Hãn Lĩnh!

Dù phụ tử Giang Phong nói muốn khởi binh tạo phản, thay Đông Phương gia tộc, quân lâm toàn bộ Vương Quốc, bọn hắn cũng sẽ tụ tập hưởng ứng.

Ở bọn hắn xem ra, hiện tại vương thất suy sụp, trăm phế đợi hưng, dù Đông Phương Lân lên đài, không có vài thập niên nghỉ ngơi lấy lại sức, là căn bản không dậy nổi.

Ngược lại là Giang gia, như mặt trời ban trưa, uy chấn thiên hạ, lúc này thay thế Đông Phương nhất tộc, chắc hẳn thiên hạ chư hầu, không có một nhà dám đối kháng, dám nói hai lời.

Nhưng mà, tựa hồ phụ tử Giang Phong căn bản không có ý nghĩ này. Đừng nói phát binh thay thế Đông Phương nhất tộc, ngay cả Đông Phương vương thất phong thưởng, cũng bị phụ tử Giang Phong từ chối.

Ngày đó, Giang Trần trả Chư Hầu Lệnh lại cho Đông Phương Lộc, cũng đã tỏ thái độ, Giang gia hắn, từ nay về sau cùng vương thất ân đoạn nghĩa tuyệt, sẽ không nghe hiệu lệnh của Đông Phương nhất tộc.

Mặc dù Đông Phương Lân thượng vị, là công lao của Giang gia. Nhưng mà Giang gia không có bất kỳ ý tứ nhận phong thưởng.

Phong thưởng chư hầu đệ nhất thiên hạ, cũng bị Giang gia phụ tử cự tuyệt.

Cũng may, Đông Phương nhất tộc cũng biết, bọn hắn căn bản không có thực lực đi ảnh hưởng thái độ của Giang gia. Giang gia nguyện ý tiếp nhận, bọn hắn mừng rỡ. Giang gia không muốn tiếp nhận, bọn hắn cũng không dám bắt buộc.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)