Vay nóng Tinvay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1173

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1173: Biến cố nảy sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)

Siêu sale Shopee


Tử Mẫu Lưu Hỏa đan cũng là đan dược mà kiếp trước Giang Trần biết rõ. Khỏa đan dược này mặc dù không dùng chữ văn làm tên, thế nhưng cũng coi như một trong những loại đan dược dùng đan văn tạo pháp trận.

Chỉ là khi Hồng Đan Vương nghe được năm chữ này, đầu ông ông như nổ tung. Tên đan dược này khiến cho hắn có trực giác mình chưa từng nghe qua.

Loại đan dược tên như vậy, nếu như hắn biết trong đầu nhất định sẽ chủ động hiện lên loại đan dược đó.

Trong lúc nhất thời trên trán Hồng Đan Vương có mồ hôi chảy xuống.

Tử Mẫu Lưu Hỏa đan, tên đan dược này tại sao lại nghe thấy kỳ quái như vậy?

Hồng Đan Vương nhịn không được nói:

- Loại đan dược này thực sự là đan dược dùng đan văn khắc trận phpas sao? Không có một chữ nào liên quan, sau có thể là đan dược lĩnh vực này? Ngươi xác định loại đan dược này là tác phẩm của lưu phái đan dược kia chứ?

Trên mặt Giang Trần nở nụ cười ranh mãnh, thanh âm vô cùng quái khí:

- Ngươi vừa nói như vậy đã triệt để bại lộ bản chất thầm thường của ngươi. Tên đan dược này mặc dù không có một chữ nào liên quan, thế nhưng khỏa đan dược này quả thực là một loại đan dược thuộc lưu phái này. Muốn trách thì chỉ có thể trách ngươi kiến thức quá ít, nội tình quá nhỏ bé. Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc có trả lời được hay không? Nếu như không trả lời, ngươi thua cả hai ván, đổ ức này ngươi cũng sẽ thua.

Sắc mặt Hồng Đan Vương trắng bệch, thoáng cái trở nên uể oải vô cùng.

Cứ như vậy buông tha? Cứ như vậy mà nhận thua hay sao? Nói ra người sai khiến mình tới quấy rối?

Hồng Đan Vương không cam lòng.

Người xem náo nhiệt bốn phía thấy Hồng Đan Vương không nói một lời, hoàn toàn không có phong độ như khi giảng bài vừa rồi, tất cả mọi người đều có chút thất vọng.

Biểu hiện trước và sau này tương phản quá lớn.

Trước đó còn có ít người ủng hộ Hồng Đan Vương, hiện tại rốt cuộc cũng dao động.

Ánh mắt Giang Trần điện xẹt bắn về phía Hồng Đan Vương, nói:

- Nhiều người ở đây như vậy, ngươi không thể thống khoái một chút sao?

Khí thế của Giang Trần càng thêm kinh người, ép Hồng Đan Vương kia liên tiếp lui lại.

Mà người phía dưới đối với biểu hiện của Hồng Đan Vương cũng vô cùng thất vọng, nhao nhao kêu lớn:

- Biết thì kêu biết, không biết thì kêu không biết. Kéo dài thời gian như vậy là có ý gì?

- Ta thấy hắn không biết a. Nếu như biết rõ đã sớm mở miệng rồi.

- Hừ, xem ra thực sự là loại người mua danh chuộc tiếng.

- Loại người này cũng xứng ở nơi này giảng bài sao? Loại người này nên xéo đi a.

Không thể không nói chúng nhân là người vô cùng dễ bị kích động. Đại đa số người dưới biểu hiện tương phản của Giang Trần và Hồng Đan Vương, cán cân tâm lý đều nhao nhao hướng về phía Giang Trần, bắt đầu có thanh âm bất mãn, chỉ trích Hồng Đan Vương.

Khuôn mặt Hồng Đan Vương trắng bệch, thoáng cái trở nên giống như không có một chút máu nào.

Loại đan dược này quả thực hắn chưa từng nghe qua, chứ đừng nói là trả lời. Chẳng lẽ lại nói bừa? Trước đó khi đoán màu sắc, có lẽ còn có chút hy vọng mù mờ nói ra đáp án chính xác.

Thế nhưng mà đáp án này, căn bản không có cách nào dựa vào đoán bừa.

Giang Trần một lúc lâu không nói gì, miệng âm trầm cười, thanh âm bỗng nhiên trở nên nghiêm khắc vô cùng:

- Ngươi không trả lời tương đương với việc ngươi chủ động nhận thua. Đã như vậy, báo ra kẻ sai bảo ngươi làm như vậy đi.

Hồng Đan Vương còn muốn vùng vẫy một chút, nói:

- Ai nói ta chủ động nhận thua? Loại đan dược này tổng cộng có tám chín bảy mươi hai đạo pháp văn.

Trên mặt Giang Trần nở nụ cười châm chọc:

- Xem ra quả nhiên là mù mờ. Tử Mẫu Lưu Hỏa đan sở hữu tám trăm đạo pháp văn, đâu chỉ có bảy mươi hai đạo?

Thua rồi.

Sắc mặt Hồng Đan Vương thoáng cái trở nên u ám vô cùng, hắn biết rõ mình đã thua.

- Ta cũng không ép ngươi, ngươi có thể không nói, cũng có thể nói dối. Nếu như ngươi nguyện ý để cho lời thề tâm ma của mình thôn phệ thì có thể nói bừa một chút.

Giang Trần không chút hoang mang, giống như tất cả thắng lợi đã sớm nằm trong dự liệu của hắn.

- Nói mau, nói mau.

- Nguyện đánh cuộc thì nguyện chịu thua, thua thì phải nói.

- Ngươi không nói thì trong lòng mình có quỷ. Nếu như trong lòng không có quỷ thì có gì không thể nói cơ chứ?

Thế giới võ đạo mọi người đối với cường giả có niềm tin mù quáng. Trước đó rất nhiều người ở chỗ này nghe giảng bài, ủng hộ Hồng Đan Vương này là bởi vì cảm thấy thứ hắn giảng có trình độ, cảm thấy hắn dám khai đàn giảng bài ở trước cửa Thái Uyên các, làm cho Thái Uyên các cũng không dám có ai nghênh chiến.

Chuyện này khiến cho mọi người có nhận thức, có cảm giác dường như Hồng Đan Vương này có lẽ thực lực mạnh hơn Thái Uyên các.

Nhưng bây giờ vậy, biểu hiện của Giang Trần như vậy, giống như thoáng cái đánh Hồng Đan Vương về nguyên hình, làm cho mọi người thoáng cái hiểu rõ, hóa ra tên này chỉ là mặt hàng bất nhập lưu mà thôi.

Khi mọi người minh bạch điểm này, vốn vô cùng sùng bái và thưởng thức hắn thoáng cái biến thành phẫn nộ và thống hận, đều cảm giác tình cảm của mình bị lừa gạt.

- Lừa đảo.

- Nhất định là người từ thế lực bên ngoài phái tới Lưu Ly vương thành chúng ta làm loạn.

- Hừ, ta thấy người Thái Uyên các không phải là không có thực lực nghênh chiến, mà là Thái Uyên các căn bản khinh thường nghênh chiến.

- Ta cũng cảm thấy như vậy, Thái Uyên các là địa bàn của Chân Đan Vương, Chân Đan Vương tôn quý ra sao, sẽ chấp nhặt với loại tiểu nhân vật như vậy sao?

- Nhất định là có lẽ đám người này quá kiêu ngạo, hung hăng càn quấy tới mức Thái Uyên các cũng không nhịn được, cho nên tùy tiện phái ra cường giả đan đạo, đánh cho đám người này hiện nguyên hình.

Hồng Đan Vương lúc này trong lòng vô cùng hối hận, hắn luôn rất cẩn thận, đều rất cẩn thận. Nhưng Giang Trần liên tục không ngừng dùng phép khích tướng, cuối cùng vẫn lọt vào trong cạm bẫy.

Hiện tại hắn đã thua lần đánh cuộc này, nếu không nói ra lai lịch của bản thân, không nói ra người sai khiến mình. Như vậy lời thề tâm ma của hắn sẽ phát tác, nói không chừng sẽ thôn phệ hắn tại chỗ.

Thế nhưng mà, Hồng Đan Vương hắn rất rõ ràng, mình tới nơi này chỉ là một con cờ mà thôi. Nếu như bởi vì quân cờ như hắn xuất hiện chuyện không may, như vậy cả kế hoạch sau đó có lẽ đều đổ xuống sông xuống bể. Như vậy, Hồng Đan Vương hắn sẽ trở thành tội nhân.

Cho dù hắn tránh được lời thề tâm ma công kích, cũng không nhất định có quả ngọt để ăn.

Bầu không khí ở hiện trường khiến cho Hồng Đan Vương tiến thoái lưỡng nan. Hắn rất muốn đi, thế nhưng nếu như không nói ra lai lịch mà nói, lời thề tâm ma cũng có thể tùy thời bộc phát.

Giang Trần dường như cũng biết tâm tư của Hồng Đan Vương này, ánh mắt lạnh lẽo, gắt gao nhìn chằm chằm vào Hồng Đan Vương này, phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu linh hồn đối phương.

- Ngươi có thể nói hoặc là không, chuyện này, ta sớm muộn cũng điều tra ra được. Nhưng mà, nếu như ngươi không nói, lời thề tâm ma bộc phát, ngươi nhất định sẽ phải chết không thể nghi ngờ. Khi mở miệng nhất định phải suy nghĩ kỹ.

*****

Giang Trần từng bước nói, hắn cũng biết đối phương đang lo lắng điều gì.

Hồng Đan Vương đột nhiên khàn giọng nói:

- Nếu như ta nói, hẳn cũng phải chết không thể nghi ngờ.

- Hừ, vậy để xem ngươi lựa chọn thế nào. Có lẽ ngươi nói chuyện này trong Lưu Ly vương thành còn có người bảo hộ an nguy của ngươi. Dù sao, bọn họ còn cần tình báo từ trong miệng ngươi.

Hồng Đan Vương nghe vậy, trong lòng có chút rung động.

Biểu lộ trên mặt thoáng cái trở nên phân vân, đấu tranh. Không thể không nói, đề nghị của đối phương đã nói trúng tâm sự của hắn. Nếu như có thể nhận được sự bảo hộ của Lưu Ly vương thành, nói ra chân tướng ngược lại cũng là một lựa chọn tốt.

- Nói đi, ta đảm bảo chỉ cần ngươi nói ra chi tiết...

Giang Trần vừa mới nói được một nửa.

Bỗng nhiên trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ đáng sợ, trực giác nguy cơ khiến cho Giang Trần lập tức thi triển Thiên Côn Lưu Quang độn, hóa thành một đạo động quang, trực tiếp bắn ra khỏi khu vực lôi đài.

Sau một khắc, vô số lưu tinh giống như vô số mũi tên điên cuồng từ bốn phương tám hướng bắn tới.

Những mũi tên này không phải là mũi tên bình thường, lực xuyên thấu không ngờ lại kinh người như vậy, cuốn toàn bộ hư không bốn phía vào bên trong, vô số mũi tên giống như muốn bắn nát hư không vậy.

Trong hư không không ngừng truyền tới tiếng xé gió, còn kèm theo tiếng hét thảm.

Sau một khắc toàn thân Hồng Đan Vương kia đã có vô số mũi tên xuyên qua. Pháp thân Hồng Đan Vương này lập tức bị vô số mũi tên tách rời, hóa thành một vũng máu.

Dưới công kích này, thân thể Hồng Đan Vương thâm chí ngay cả một mảnh thân thể còn nguyên vẹn cũng không còn, triệt để hóa thành bãi máu tươi, biến mất trong hư không.

Giết người diệt khẩu.

Hiện trường một mảnh hỗn loạn, ai cũng không biết được công kích này rốt cuộc phát ra từ đâu, tất cả mọi người hiện tại trong đầu chỉ có bốn chữ. Đó là bốn chữ giết người diệt khẩu.

Đây tuyệt đối là giết người diệt khẩu. Hồng Đan Vương này sắp nói ra chân tướng, thế nhưng tên đứng sau lưng Hồng Đan Vương kia căn bản không để cho hắn cơ hội nói chân tướng, trực tiếp phát động công kích đáng sợ.

Thoạt nhìn bọn họ không đơn thuần là muốn giết Hồng Đan Vương diệt khẩu, càng muốn giết tên khách không mời mà tới như Giang Trần.

Cũng may phản ứng của Giang Trần cực nhanh, tu luyện Thất khiếu thông linh cho nên hắn trời sinh đối với nguy cơ có độ mẫn cảm giống như trời sinh vậy.

Thế nhưng mà cho dù phản ứng của Giang Trần mau lẹ hơn nữa cũng khó khăn lắm mới có thể tránh cơn mưa tên đáng sợ này. Căn bản không kịp mang Hồng Đan Vương kia mang đi.

Khi thân thể Giang Trần rơi vào một góc bên đường, thần thức Giang Trần triển khai toàn bộ, Thiên Côn Lưu Quang độn thúc dục cực hạn, điều tra người vừa mới đánh lén bốn phía.

Thế nhưng mà cho dù hắn tìm kiếm thế nào thủy chung cũng không có cách nào tìm được nơi phát ra công kích kia.

Giống như đạo công kích đáng sợ kia đột nhiên xuất hiện từ hư không trống rỗng vậy. Một kích qua đi trực tiếp biến mất, căn bản không có một chút dấu vết nào ở lại.

Đây là thủ đoạn giết người đáng sợ như thế nào a. Tựa như một sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh. Sau khi hoàn thành một kích lập tức biến mất trong biển người mênh mông.

Giờ phút này trong biển người mênh mông trước mắt chí ít có mấy vạn người ở hiện trường. Mỗi một người trong đám này cũng có thể là người âm thầm đánh lén kia.

Cũng có thể không phải.

Người có thể trong thời gian ngắn phát động công kích đáng sợ như vậy, tuyệt đối không phải là kẻ hời hợt. Loại người này không đơn thuần chỉ có công kích mạnh, hơn nữa nhất định còn cực kỳ am hiểu việc ẩn nấp.

Giang Trần tìm tòi một chút, không có bất kỳ thu hoạch nào. Thân thể nhoáng lên một cái, trở lại trên đài cao kia, nhìn qua bãi máu tươi trên đài.

Giang Trần cũng chau mày, hắn muốn từ hiện trường nơi Hồng Đan Vương tử vong, có thể tìm được manh mối gì không.

Chỉ là điều khiến cho hắn thất vọng chính là trên người Hồng Đan Vương không có bất kỳ manh mối nào về thân phận, thậm chí cả nhẫn trữ vật cũng không có lấy một cái.

Nhìn ra được, đối phương cũng cực kỳ cẩn thận. Một chút manh mối cũng không lưu lại.

- Đáng giận.

Giang Trần dò xét một vòng, phát hiện ra không thu hoạch được gì, cũng biết lần này Lưu Ly vương thành đã chọc phải một đối thủ đáng sợ.

Hồng Đan Vương này không rõ lai lịch, nhưng nội tình, thực lực đều còn đó. Tuy rằng không đạt được tới trình độ như Giang Trần, nhưng mà nội tình đan đạo của Hồng Đan Vương này tuyệt đối có thể so với Bộ Đan Vương và Lữ Phong Đan Vương.

Nhân vật như vậy theo đạo lý mà nói là nhân tài được coi trọng, bằng không mà nói cũng không chọn ra giảng bài, sẽ không chọn tới đánh mặt mũi Thái Uyên các.

Thế nhưng mà nhân vật như vậy, nói hi sinh là cũng hi sinh được.

Không thể không nói, tên địch nhân này quá liều mạng. Liều mạng như vậy khiến cho trong lòng Giang Trần sinh ra sự kiêng kỵ.

Địch nhân không đáng sợ, đáng sợ là loại người này là địch nhân không nhìn thấy. Mà loại địch nhân này không đơn thuần là không nhìn thấy, còn tâm ngoan thủ lạt, giết người một nhà, hơn nữa là người một nhà cường đại nhưu vậy, ra tay là ra tay lưu loát. Chỉ cần thế cục cần là tùy thời có thể hi sinh.

Ánh mắt Giang Trần sâu xa đảo qua đám người. Hắn xác định, chung quanh nhất định có đồng đảng của Hồng Đan Vương.

Chỉ tiếc mặc kệ ánh mắt của hắn sắc bén thế nào, cũng không có khả năng ở trong loại trường hợp này dễ dàng bắt được đồng đảng của Hồng Đan Vương.

Chết không có đối chứng.

Chỉ cần Hồng Đan Vương chết, chẳng khác gì tất cả manh mối đều đứt đoạn.

Giang Trần trực tiếp lướt xuống đài cao, đi tới đan dược phổ mới mở bên cạnh Thái Uyên các.

Bất kể như thế nào, Hồng Đan Vương là đại biểu của đan dược phổ này. Nếu muốn biết lai lịch của đối phương, trực tiếp tìm đan dược phổ này cũng được coi là một loại biện pháp.

Hiện tại Giang Trần dù sao cũng chưa khôi phục thân phận, cũng không kiêng nể gì cả. Hắn nhanh chóng, trực tiếp bước vào trong đan dược phổ này.

- Gọi lão bản các ngươi ra.

Giang Trần biết rõ hiện tại không cần phải khách khí. Nếu như thân phận của mình là Chân Đan Vương, cũng không thểg kiêng nể gì cả như vậy.

Nhưng hiện tại hắn dịch dung, ai cũng không biết thân phận của hắn.

Đã như vậy thì dứt khoát dương oai, hơn nữa còn phải náo loạn lớn một chút.

- Người là thứ gì? Cũng dám tới...

Một võ giả hộ vệ trực tiếp xông lên, chộp vào ngực Giang Trần.

Giang Trần nheo mắt, đột nhiên xoay tròn cánh tay, trực tiếp vung tay ra.

- Lăn.

Một cái tát này có khí thế cực kỳ hung mãnh, một cái tát vung ra, một võ giả đường đường là Thánh Cảnh đỉnh phong tựa như đứa trẻ đang học đi, trực tiếp bị cái tát này của hắn đánh bay đi.

- Có người tới giương oai.

- Địch tập kích, địch tập kích.

- Thông báo cho tổng quan, có địch tập kích.

Giang Trần lần này quyết tâm làm ồn ào lớn, căn bản không kiêng nể gì cả, một đường giết qua, hùng hổ như ma thần hạ phàm.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2349)