Truyện ngôn tình hay

Truyện:Độc Tôn Tam Giới - Chương 1177

Độc Tôn Tam Giới
Trọn bộ 2349 chương
Chương 1177: Chư hầu triệu tập lệnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2349)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hoàng Nhi nghe Đa Mai minh hoàng phàn nàn, nàng chỉ lạnh nhạt cười:

- Đa Mai minh hoàng nói cũng có đạo lý. Chỉ là Chân thiếu chủ thiếu niên thành danh, căn cơ không ổn. Đi lại bốn phía cũng là vì củng cố căn cơ, để cho người trong cương vực nhân loại biết Khổng Tước thánh sơn có một thiếu chủ như Chân thiếu chủ. Lần trước chuyến đi Tà Nguyệt Thượng vực kia, đại danh Chân thiếu chủ chẳng phải đã truyền khắp phía bắc cương vực nhân loại, làm cho Đan Hỏa thành mất mặt lớn hay sao?

Hoàng Nhi cũng không thích nói nhiều, vẻ mặt nghiêm túc, cho dù là giải thích, nàng cũng nói có chứng có lý, không chút hoang mang, cực kỳ thong dong.

Loại khí độ tiểu tử khuê các như vậy quả thực không phải nữ nhi giang hồ bình thường có thể có được, đây dường như là một loại khí chất trời sinh.

Đa Mai minh hoàng vẫn còn có chút không vui nói:

- Lão thân chưa nói không cho hắn đi khắp nơi, hắn là Thiếu chủ, chân lại ở người hắn, tự nhiên hắn có quyền đi khắp nơi. Chỉ là chuyện phải biết nặng nhẹ, hiện tại thế cục Lưu Ly vương thành bấp bênh như vậy, hắn vẫn chưa trở lại, liệu có phải là trốn tránh trách nhiệm hay không?

Trấn Tuế Minh Hoàng cười ha hả nói:

- Đại muội tử, không nên kích động, không nên kích động. Thiếu chủ của chúng ta cũng không giống người trốn tránh trách nhiệm, điểm này ta vẫn biết rõ. Nếu như hắn sợ gánh trách nhiệm thì trận chiến với Kê Lang Đan Vương của Đan Hỏa thành hắn cũng không chủ động xin ra trận. Còn có thịnh hội Lưu Ly vương thành nữa, đủ loại biểu hiện đều cho thấy, Chân thiếu chủ là hán tử có thể đảm đương trách nhiệm.

Đa Mai minh hoàng hừ lạnh một tiếng, kỳ thực ở sâu trong lòng nàng cũng tán thành lời nói của Trấn Tuế Minh Hoàng, thế nhưng mà tính tình nàng nóng nảy, trong lòng có oán khí, vẫn không ép được xuống cho nên không nhịn được mà nói ra.

Hoàng Nhi dường như cũng biết Đa Mai minh hoàng có tính cách như vậy, nàng cũng không tức giận, cười nói:

- Thế cục của Lưu Ly vương thành hiện tại quả thực có chút vi diệu. Nhưng mà không phải trời còn chưa sụp xuống sao?

Bờ môi Đa Mai minh hoàng giật giật, biểu lộ trên mặt có chút phiền muộn, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nàng thở dài một tiếng, thở phì phò rồi cũng không có lên tiếng nữa.

Ngược lại Dã Hồ Minh Hoàng luôn trầm mặc không lên tiếng, khí chất âm nhu lúc này lại cười nói:

- Hoàng Nhi cô nương quản lý Thiếu phủ chủ, quản lý rõ ràng, ngăn nắp như vậy, mấy người chúng ta đều vô cùng bội phục. Nhưng mà lời nói này cũng có chút không ổn. Nếu như thực sự đợi tới lúc trời sập xuống thì cũng đã muộn. Lưu Ly vương thành không có vững vàng như trước kia là do Khổng Tước đại đế bệ hạ không còn tọa trấn. Nếu như bệ hạ không có mặt, những người khác cầm quyền, người đầu tiên gặp phiền phức chính là Khổng Tước thánh sơn chúng ta. Mà Thiếu phủ chủ các ngươi tuyệt đối là kẻ đứng mũi chịu sào đầu tiên.

Cũng không phải hắn đang nói chuyện giật gân.

Tuy rằng Dã Hồ Minh Hoàng không có nói trực tiếp ra là Tu La đại đế, thế nhưng ý tứ trong lời này lại vô cùng rõ ràng.

Ý tứ kia vô cùng rõ ràng, đợi khi Tu La đại đế thực sự khống chế Lưu Ly vương thành, người thứ nhất hắn khai đao nhất định là Thiếu phủ chủ Khổng Tước thánh sơn ngươi.

Bởi vì Chân thiếu chủ là người duy nhất có thể uy hiếp được quyền khống chế Lưu Ly vương thành của Tu La đại đế.

Từ sắp xếp của Khổng Tước đại đế xem ra, Chân Đan Vương thậm chí còn có tư cách tiếp nhận Lưu Ly vương thành hơn Tu La đại đế.

Hoàng Nhi vẫn nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, nói:

- Thiếu phủ chủ chúng ta tuy rằng thời gian thành lập không dài, người cũng không nhiều, thế nhưng cũng không thấy được có người có thể tùy tiện khai đao với phủ thiếu chủ chúng ta được.

Ngữ khí của Giang Trần có một cỗ khí độ, có một loại tin tưởng làm cho mọi người không có cách nào hoài nghi.

Vân Trung Minh Hoàng than nhẹ một tiếng, lại nói:

- Hoàng Nhi tiểu tỷ, nếu là ngày trước, bốn người chúng ta cũng không dắt tay nhau mà tới, thế cục lần này lại bất đồng.

- Có gì khác chứ?

Hoàng Nhi cười nói.

- Tu La đại đế thuyết phục mấy đại đế khác, muốn liên thủ phát ra lệnh triệu tập. Triệu tập mười ba đại quốc, tám trăm thành chủ, sau nửa tháng tới Lưu Ly vương thành thương nghị đại sự, nghiên cứu, thảo luận phương hướng tương lai của Lưu Ly vương thành.

Vân Trung Minh Hoàng nói tới đây, ngữ khí vô cùng phức tạp:

- Triệu tập chư hầu, điều này có ý nghĩa thế nào? Ý nghĩa là Tu La đại đế đã hoàn thành chuẩn bị mọi thứ, chỉ chờ tuyên bố mà thôi.

- ý của Vân Trung Minh Hoàng, Tu La đại đế này chẳng phải định tự lập làm vương hay sao?

- Không cần tự lập, đến lúc đó hắn chỉ cần điều khiển thế cục, thuận thế có thể khiến cho những người này ủng hộ hắn làm chưởng khống giả mới của Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó...

Trong thanh âm của Vân Trung Minh Hoàng tràn ngập vẻ ngưng trọng.

- Nếu như quốc chủ mười ba đại quốc, tám trăm thành chủ, chư hầu khắp nơi đều ủng hộ hắn mà nói. Cứ như vậy, trừ phi là Khổng Tước đại đế bệ hạ trở về mới có thể thay đổi tất cả. Bằng không mà nói... Dù tới lúc đó Chân thiếu chủ gấp gáp trở về, vậy cũng muộn rồi.

Vân Trung Minh Hoàng dứt khoát nói rõ.

Đa Mai minh hoàng cũng mở miệng nói:

- Hoàng Nhi tiểu tỷ, lão thân tính tình gần đây không tốt, bất quá ta luôn bội phục người tài ba. Chân thiếu chủ là người như vậy, lão than vô cùng chờ mong đối với hắn. Thế cục lần này gian nan, nếu như Chân thiếu chủ có thể nhanh chóng trở về, ngăn căn sóng dữ, giải quyết hết nguy cơ này mà nói, lão thân nhất định sẽ khăng khăng nhất mực ủng hộ hắn. Ai phản đối hắn lão thân sẽ liều mạng với hắn, tuyệt đối không hai lời.

Đa Mai minh hoàng nói tới đây trực tiếp đứng dậy, nói với ba đại minh hoàng khác:

- Các ngươi tiếp tục trò chuyện, ta còn có việc, đi trước một bước.

Tính tính của Đa Mai minh hoàng đúng như cành mai cô độc trong trời đông gió rét, cao ngạo, lãnh ngạo, khinh thường ganh đua với những loài hoa khác, cho nên chỉ lựa chọn nở trong trời đông giá rét, không cùng với ngàn hoa tranh giành mùa xuân.

Tính cách của nàng không thích tụ tập, nhưng lời nàng nói lại nhất ngôn cửu đỉnh.

Ba đại minh hoàng dường như vô cùng quen thuộc tính cách của Đa Mai minh hoàng, không có cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Trấn Tuế Minh Hoàng cũng nói:

- Hoàng Nhi cô nương, ta là người thô kệch, lần này cũng giống như Đa Mai minh hoàng vậy, nếu như Chân thiếu chủ có thể vượt qua nguy cơ lần này, Trấn Tuế Minh Hoàng ta cũng triệt để bội phục. Dù Khổng Tước đại đế bệ hạ thực sự gặp vấn đề. Ta cũng nhất định toàn lực ủng hộ Chân thiếu chủ.

Dã Hồ Minh Hoàng thở dài:

- Ta cũng như vậy, tan đàn xẻ nghé, mấy người chúng ta cũng không hy vọng Khổng Tước thánh sơn huy hoàng lại tan thành mây khói trong khoảnh khắc.

Thái độ của tứ đại hoàng giả trên đại thể là nhất trí với nhau, bọn họ ít nhiều cũng có chút thất vọng vì Khổng Tước đại đế đề bạt Chân thiếu chủ làm thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, mà không phải là bọn họ.

*****

Thế nhưng mà sau khi nhìn thấy thiên phú kiệt xuất của Giang Trần, tuy rằng trong lòng bọn họ có chút không thoải mái, thế nhưng vẫn thản nhiên tiếp nhận. Dù sao Khổng Tước đại đế cũng chưa bao giờ bồi dưỡng bọn họ trở thành người nối nghiệp, bọn họ vốn chính là người phụ tá mà thôi.

Đứng trên lập trường của Khổng Tước thánh sơn, bọn họ tự nhiên không hy vọng Tu La đại đế đắc thế, không hy vọng Tu La đại đế khống chế Lưu Ly vương thành.

Đây không chỉ đơn thuần là sự không chấp nhận trên phương diện tâm lý, đồng thời cũng liên quan tới chuyện an nguy sinh tử của bọn họ.

Tu La đại đế tu luyện Tu La nhất đạo, tâm ngoan thủ lạt, một khi hắn cầm quyền tất sẽ diệt trừ những kẻ đối lập, đây là chuyện tất nhieuen. Khổng Tước thánh sơn tất sẽ trở thành mục tiêu đả kích của Tu La đại đế.

Chân thiếu chủ với tư cách là thiếu chủ Khổng Tước thánh sơn, đứng mũi chịu xào là điều hiển nhiên. Tứ đại hoàng giả như bọn họ nhất định cũng không có quả ngon để ăn. Đây là chuyện không thể nghi ngờ.

Cho nên bọn họ đối với thế cục lần này cũng vô cùng quan tâm.

Hoàng Nhi trầm ngâm một lát, lại nói:

- Ta nghe nói Chư Hầu triệu tập lệnh của Lưu Ly vương thành chỉ có Thái Vũ lệnh của Khổng Tước thánh sơn và Thiếu vũ lệnh mới có tư cách tuyên bố ra a?

Vân Trung Minh Hoàng than nhẹ một tiếng:

- Mọi thứ luôn có ngoại lệ. Thế cục bảy đại đế trong Lưu Ly vương thành có một điều khoản. Nếu như trong bảy đại đế có bốn đại đế đồng ý, bọn họ cũng có thể phát ra Triệu tập lệnh. Có tứ đại đại đế liên thủ phát ra Triệu tập lệnh, chư hầu các nơi phải chạy tới. Nếu không sẽ bị coi là phản nghịch.

Điều khoản này Hoàng Nhi là người ngoài đương nhiên không thể biết được.

Nghe Vân Trung Minh Hoàng giải thích như vậy, nàng mới giật mình hiểu ra.

- Nói như vậy, Lưu Ly vương thành hiện tại đã có bốn đại đế đồng ý tuyên bố Triệu tập lệnh này.

- Kỳ thực không chỉ có bốn, trừ Tịch Diệt đại đế và Bàn Long đại đế ra, mấy đại đế khác đều đồng ý.

Vân Trung Minh Hoàng có chút buồn bực nói.

- Thương Hải đại đế là bằng hữu của Tu La đại đế, hắn đồng ý cũng không kỳ quái. Niêm Hoa đại đế không màng danh lợi, không phải là người không tham dự phân tranh sao? Hắn cũng đồng ý sao? Còn có Trấn Nhạc đại đế kia nữa, gần đây quan hệ của hắn với Tu La đại đế dường như vô cùng bình thường, tại sao lại đồng ý? Trảm Không đại đế là đại đế mới tấn chức, chỉ trước mới Bàn Long đại đế, chẳng lẽ hắn cũng bị Tu La đại đế thuyết phục?

Đối với mối quan hệ của các đại đế trong Lưu Ly vương thành, Hoàng Nhi cũng có chút lý giải.

- Cụ thể bên trong bọn họ có giao dịch với nhau cái gì chúng ta cũng không rõ. Nhưng năm đại đế này quả thực đều đồng ý. Bọn họ phát ra Triệu tập lệnh, ta cũng nhìn thấy. Quả thực là có năm ấn ký của năm đại đế này.

Thực lực và tầm mắt của Khổng Tước đại đế năm đó cực cao, thậm chí là viễn siêu mấy đại đế khác.

Nhưng mà Khổng Tước đại đế với tư cách là người đứng đầu, cũng có một ít chỗ chưa đủ, chính là thủ đoạn không đặc biệt mạnh mẽ, hoặc là nói, hắn có phong độ, chưa từng dùng sức mạnh để áp bách những đại đế khác.

Không phải là Khổng Tước đại đế không có thủ đoạn áp bách như vậy, chỉ là hắn không muốn làm như vậy. Hắn không muốn bởi vì mình cường thế mà khiến cho những đại đế khác không phát huy được.

Trên thực tế Khổng Tước đại đế luôn muốn chọn người nối nghiệp trong những đại đế còn lại để làm chưởng khống giả tương lai của Lưu Ly vương thành.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn không có quá mức cường thế ép người khác.

Đáng tiếc hắn một mảnh công tâm, lại gián tiếp trợ giúp cho tính tình của những người này.

Nếu như Khổng Tước đại đế chú trọng quyền uy, có lẽ những đại đế này căn bản không có khả năng làm càn như vậy.

Đừng nói là những đại đế khác, coi như là Tu La đại đế chỉ sợ cũng không có lá gan này.

Vân Trung Minh Hoàng lại thở dài một hơi, tiếp tục nói:

- Hoàng Nhi cô nương, thế cục nguy cấp, nếu như cô nương có thể liên lạc được với Chân thiếu chủ thì phải bảo thiếu chủ nên quyết định sớm. Thời gian không còn nhiều, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng, đại hội chư hầu sẽ mở, khi đó tất sẽ xác lập chưởng khống giả mới của Lưu Ly vương thành. Đến lúc đó thế cục đã định, muốn thay đổi cũng không kịp.

Nói tới nước này, lời nên nói cũng đã nói. Vân Trung Minh Hoàng và hai hoàng giả khác cũng đứng dậy cáo từ.

Thấy bộ dáng lo lắng rời đi của bọn họ, Giang Trần từ trong chỗ tối đi ra, ánh mắt cực kỳ phức tạp.

Hắn biết rõ phong vân trong Lưu Ly vương thành sắp tới, đối với hắn mà nói đây là một hồi khảo nghiệm chính thức.

Không thể nghi ngờ, Tu La đại đế đã bắt đầu bước ra, nên đối phó thế nào chính là thời điểm khảo nghiệm Giang Trần hắn.

Tứ đại hoàng giả chân trước vừa đi, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế lại cùng dắt tay nhau tới bái phỏng Thiếu phủ chủ.

Hiển nhiên thế cục của Lưu Ly vương thành làm cho nhị vị đại đế này cũng đứng ngồi không yên.

- Hoàng Nhi cô nương, thứ cho hai lão gia hỏa chúng ta không mời mà tới. Trước đó vài ngày không phải Chân thiếu chủ đã trở về một chuyến sao? Hiện tại rốt cuộc thiếu chủ đang bế quan hay là lại đi ra ngoài?

Bàn Long đại đế có quan hệ thân mật với Giang Trần, cho nên cũng không kiêng kỵ gì mà trực tiếp mở miệng.

Hoàng Nhi mỉm cười:

- Nhị vị đại đế bệ hạ, mời theo Hoàng Nhi vào trong.

Nhị vị đại đế liếc mắt nhìn nhau, đi theo Hoàng Nhi vào bên trong. Một lát sau đi tới địa phương u tĩnh trong Thiếu phủ chủ.

- Nhị vị đại đế, từ khi chia tay tới nay không có vấn đề gì chứ?

Giang Trần từ trong chỗ tối đi ra, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình.

- Hảo tiểu tử, rõ ràng ngươi đang ở phủ a.

Bàn Long đại đế nao nao, lập tức cười rộ lên.

Tịch Diệt đại đế gần đây tương đối nghiêm túc, thế nhưng nhìn thấy Giang Trần, trên mặt cũng nở nụ cười vui mừng.

- Không dối gạt nhị vị đại đế, ta cũng mới trở về không lâu trước đó. Đối với thế cục hiện tại của Lưu Ly vương thành cũng không quá lý giải, cho nên tạm thời không lộ diện.

Giang Trần nói rõ.

- Đúng vậy, ngươi cẩn thận một chút là tốt.

Bàn Long đại đế ánh mắt sâu xa, nhìn qua chung quanh Thiếu Chủ phủ, ngữ khí có chút phức tạp nói:

- Nếu như ta nhớ không nhầm mà nói, chung quanh Thiếu Phủ chủ của ngươi có một trận pháp phòng ngự cực kỳ đáng sợ, có phải thế không?

Giang Trần cũng không phủ nhận mà hàm hồ cười nói:

- Lần trước trở về, ngươi nói tới thế cục Lưu Ly vương thành với ta, trong lòng của ta có chút không yên, cho nên lập tức bố trí một trận pháp, đề phòng bất trắc.

- Trận pháp này thế nào?

Bàn Long đại đế hỏi.

- Trận này một khi toàn lực thúc dục, hai ba đại đế cũng chưa chắc phá được nó.

- Ah?

Hai mắt Bàn Long đại đế sáng ngời:

- Trận pháp này chắc chắn như vậy hay sao?

Crypto.com Exchange

Chương (1-2349)