← Ch.1184 | Ch.1186 → |
Các lộ chư hầu tự nhiên đều có hậu trường của mình.
Trong các lộ chư hầu, chí ít có một phần ba là do Khổng Tước đại đế đề bạt lên, cho nên nhóm người này vô cùng có cảm tình với Khổng Tước thánh sơn.
Hơn nữa Khổng Tước đại đế vẫn là đệ nhất đại đế không cần bàn cãi của Lưu Ly vương thành, cho nên những chư hầu này chuyện thứ nhất làm sau khi đi vào Lưu Ly vương thành chính là định tới bái phỏng Khổng Tước thánh sơn.
Về phần một ít tin đồn về Khổng Tước đại đế, các lộ chư hầu tự nhiên cũng nghe nói. Nhóm chư hầu được Khổng Tước đại đế đề bạt lên này càng muốn tới Khổng Tước thánh sơn tìm tòi chân tướng hơn.
Nhưng mà khi bọn họ vào thành lập tức nghe được tin tức, Chân thiếu chủ của Khổng Tước thánh sơn đang tọa trấn ở Thái Uyên các trên đường Chu Tước.
- Mọi người có nghe nói không? Chân thiếu chủ trở về rồi.
- Cái gì? Không phải nói Chân thiếu chủ cũng mất tích sao? Hắn trở về rồi sao?
- Đúng vậy a. Hơn nữa Chân thiếu chủ còn đánh tiếng, Khổng Tước đại đế không có vẫn lạc.
- Quá tốt. Cường giả như Khổng Tước đại đế, dưới gầm trời này ai có thể giết người được chứ? Ta luôn luôn tin Khổng Tước đại đế đã vẫn lạc.
- Đúng vậy, đúng vậy. Khổng Tước đại đế có ở đây, Lưu Ly vương thành chúng ta mới yên ổn được. Khổng Tước đại đế không có mặt, những người khác không yên lòng.
- Hừ, huynh đệ, lời này nên nhỏ giọng một chút, cũng đừng đắc tội với người khác.
- Hừ, lão tử sợ gì? Dù sao lão tử cũng quyết đứng về phía Khổng Tước đại đế. Cho dù Khổng Tước đại đế không có mặt ở đây, lão tử cũng ủng hộ Chân thiếu chủ.
- Thế nhưng mà Chân thiếu chủ dù sao tuổi cũng còn trẻ a.
- Tuổi trẻ thì thế nào a? Có câu tài không đợi tuổi. Tuy rằng Chân thiếu chủ tuổi còn trẻ như vậy, thế nhưng mà hắn còn trẻ như vậy, làm nhiều chuyện kinh thiên động địa như vậy có mấy người có thể làm được. Sống mấy ngàn tuổi thì sao? Đã làm gì được cho Lưu Ly vương thành hay chưa? Các ngươi có thể nói tên những người này ra không?
Lời này trong tối ngoài sáng, hiển nhiên là châm chọc Tu La đại đế không có cống hiến gì với Lưu Ly vương thành.
Bình tĩnh mà xem xét, Tu La đại đế luôn sinh hoạt dưới bóng mờ của Khổng Tước đại đế, tuy rằng cũng đã làm một ít chuyện vì Lưu Ly vương thành.
Nhưng mà những chuyện kia dưới ánh sáng chói lọi của Khổng Tước đại đế, ít nhiều cũng thành ra chuyện không còn ý nghĩa.
Cho nên mới nói, nếu nói lực ảnh hưởng đối với Lưu Ly vương thành, quả thực còn chưa bằng Chân thiếu chủ mới thành danh vài năm.
- Ai mà không biết đúng như ngươi nói? Thế nhưng nếu như Khổng Tước đại đế thực sự bất hạnh gặp nạn, Lưu Ly vương thành chung quy vẫn cần một người chưởng quản đại cục. Chân thiếu chủ dù sao tuổi còn trẻ, cho dù bên trong có phục chúng được, thế nhưng chỉ sợ cũng không chống đỡ được gánh nặng của Lưu Ly vương thành a.
- Tuổi còn trẻ thì sao? ai cũng không có thời trẻ tuổi khí thịnh chứ? Chân thiếu chủ tuy rằng ít tuổi như vậy, lúc trước Khổng Tước đại đế còn không trẻ bằng hắn nha. Thế nhưng chỉ cần mọi người một lòng phụ tá, dùng thế phát triển của Chân thiếu chủ, không cần tới một trăm năm, nhất định có thể ổn định cục diện.
- Thế nhưng mà Lưu Ly vương thành hiện tại, đợi được một trăm năm hay sao? Bát vực là địa phương ăn thịt người, nếu như ngươi chỉ cần vô ý một chút, tiếp đó ngươi sẽ bị người ta nuốt mất. Lại nói, nếu như để cho Tu La đại đế quá độ, khống chế mấy trăm năm, đợi tới khi Chân thiếu chủ chính thức lớn lên, Lưu Ly vương thành tương lai nói không chừng vẫn là thiên hạ của Chân thiếu chủ.
- Vô nghĩa, cho ngươi ngồi lên bảo tọa như vậy, ngươi có nguyện ý xuống không? Ngươi có nguyện ý thoái vị không?
- Chiếu theo ngươi nói, nội chiến trong Lưu Ly vương thành chẳng phải khó tránh khỏi?
- Vậy phải xem những người khác có thể khống chế dã tâm của mình hya không. Dù sao quyền khống chế của Lưu Ly vương thành vẫn thuộc Khổng Tước thánh sơn. Đây là truyền thống ba ngàn năm qua của Lưu Ly vương thành.
Những người này ngươi một câu ta một câu, tất cả mọi người đều nhao nhao nghị luận. Có người ủng hộ Chân thiếu chủ, có người ủng hộ Tu La đại đế.
Những chư hầu vốn được Khổng Tước đại đế đề bạt lên nghe nói Chân thiếu chủ tọa trấn Thái Uyên các, trong lòng như trút được gánh nặng.
Trên đường đi bọn họ cũng lo lắng không thôi. Bọn họ đều nghe nói tin đồn Khổng Tước đại đế vẫn lạc, cũng nghe nói Chân thiếu chủ không ở lại Lưu Ly vương thành.
Chuyện này khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy khó xử, hiển nhiên đại hội chư hầu này rõ ràng là Tu La đại đế muốn đoạt quyền.
Thế nhưng mà bọn họ với tư cách là người mà Khổng Tước đại đế đề bạt, hiển nhiên không có khả năng can tâm tình nguyện nhìn Tu La đại đế cầm quyền.
Một khi Tu La đại đế cầm quyền, những người được Khổng Tước đại đế đề bạt như bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị hạ xuống từng người một.
Đây tuyệt đối không phải là đang nói chuyện giật gân, mà là chuyện nhất định sẽ xảy ra.
Cho nên bọn họ rất không tình nguyện nhìn thấy Tu La đại đế thượng vị.
Thế nhưng mà cho dù bọn họ không tình nguyện thì thế nào cơ chứ? Khổng Tước đại đế và Chân thiếu chủ đều không ở Khổng Tước thánh sơn. Không có người dẫn đầu, cho dù bọn họ muốn phản đối, cũng không có chỗ trống lên tiếng.
Hiện tại nghe nói Chân thiếu chủ trở lại Lưu Ly vương thành, vốn tâm tình vô cùng uể oải thoáng cái phấn chấn hơn một chút.
Tuy rằng bọn họ càng hy vọng Khổng Tước đại đế trở về. Thế nhưng mà Khổng Tước đại đế không có trở về, có Chân thiếu chủ trở về cũng tốt rồi.
Chân thiếu chủ hiện tại có danh khí tuyệt đối không thua kém bất kỳ đại đế nào trong Lưu Ly vương thành. Thậm chí những chuyện mà Chân thiếu chủ làm cho Lưu Ly vương thành còn vượt qua đại bộ phận đại đế.
Chỉ cần nói chuyện trận chiến với Kê Lang Đan Vương năm đó cũng đã là công tích vĩ đại mà không ai có thể làm được. Là thắng lợi trước nay chưa từng có.
Trong Thái Uyên các, Bàn Long đại đế và Tịch Diệt đại đế cũng chuẩn bị một phần danh sách đưa cho Giang Trần.
- Chân thiếu chủ, những danh sách này có lẽ đại khái cũng không sai. Cho dù có sai sót, cũng không quá nhiều. Những người trong danh sách này đều là người mà năm đó bệ hạ đề bạt lên, bọn họ nhất định sẽ không ủng hộ Tu La đại đế.
Bàn Long đại đế nói.
- Cũng phải đề phòng Tu La đại đế đi thu mua bọn họ.
Tịch Diệt đại đế nhắc nhở.
- Thu mua là tất nhiên. Nhưng tất cả mọi người đều là kẻ thông minh, người bị Tu La đại đế thua mua sẽ rất ít. Người mà Khổng Tước đại đế nhìn trúng, bình thường sẽ không sai.
Bàn Long đại đế cười nói.
Giang Trần nhìn danh sách một chút, danh sách này hơi dài, thậm chí có hơn hai ba trăm người.
- Người đại đế bệ hạ chọn trúng, những người trong danh sách này không chỉ có hư danh mà thôi.
Vân Trung Minh Hoàng cũng xen vào một câu.
*****
- Người bệ hạ chọn đương nhiên là tin được. Bất quá dưới tình hình này, nếu như có người chọn ngả về phía Tu La đại đế, ta cũng có thể hiểu được.
Giang Trần nhìn danh sách rồi chậm rãi buông xuống.
Cùng lúc đó, bên ngoài có người tới bẩm báo:
- Thiếu chủ, quốc chủ Thương Vân đại quốc cầu kiến.
Thương Vân đại quốc? Giang Trần thoáng cái nhớ lại Phi Mã khách điếm, nhớ tới mình từng đi về phía quốc đô Kim Chung thành của Thương Vân đại quốc. Thậm chí còn vào hoàng cung của Thương Vân đại quốc.
- Truyền.
Quốc chủ Thương Vân đại quốc đi vào trong, sau lưng hắn còn có sáu người. Trừ bốn hộ vệ ra còn có hai người Giang Trần đều đã từng gặp qua.
Một là thái tử Thương Vân đại quốc, còn một người là thái phó của Thái tử.
Thái tử Thương Vân đại quốc đi đằng sau lưng quốc chủ, khuôn mặt có chút xấu hổ, hiển nhiên hắn đang nhớ lại chuyện lúc trước, không khỏi có chút sợ hãi bất an.
- Quốc chủ Lý Xuân Vũ của Thương Vân đại quốc mang theo khuyển tử Lý Mại bái kiến Chân thiếu chủ.
Quốc chủ Lý Xuân Vũ của Thương Vân đại quốc này khí độ cũng không tầm thường, rất có phong phạm của quốc chủ một đại quốc.
Thái tử Thương Vân đại quốc Lý Mại cũng tiến lên cung kính hành lễ với Giang Trần:
- Lý Mại bái kiến Chân thiếu chủ.
Giang Trần cười ha hả:
- Lý Mại thái tử, từ khi chia tay tới giờ không có vấn đề gì chứ
Lý Mại sững sờ, nói:
- Thiếu chủ... Người...
Giang Trần cười nói:
- Chuyến đi Thương Vân đại quốc ngày đó quả thực là có chút chuyện cho nên ta không tới bái phỏng quốc chủ, như vậy có chút thất kính rồi.
Quốc chủ Lý Xuân Vũ của Thương Vân đại quốc tự nhiên biết rõ Giang Trần đã từng tới Kim Chung thành, từng làm một chuyện. Những chuyện này nếu như Giang Trần không nói, bọn họ chỉ là thuộc cấp, tự nhiên không thể chủ động đề cập tới.
Hiện tại Giang Trần chủ động nhắc tới, bọn họ cũng không còn kiêng kỵ gì nữa.
- Chân thiếu chủ, việc này khuyển tử đã nhắc qua với tiểu nhân. Là Thương Vân đại quốc chúng ta thất lễ. Không chiêu đãi Chân thiếu chủ chu toàn. Chúng tiểu nhân ở Thương Vân đại quốc mỗi ngày đều có thể nghe được truyền kỳ về Chân thiếu chủ. Từ trước tới nay mọi người chỉ nghe nói Chân thiếu chủ đan võ song tuyệt, đan đạo vô song, ngay cả Đan Hỏa thành không ai bì nổi cũng bị thiếu chủ làm cho kinh ngạc liên tục. Tiểu quốc bé nhỏ của cúng tiểu nhân không biết lễ nghĩa, khuyển tử may mắn nhìn thấy thủ đoạn đan đạo thần kỳ của Chân thiếu chủ cho nên từ bấy tới giờ vẫn nhớ mãi không quên.
- Quốc chủ khách khí rồi. Lúc ấy ta từng nói qua, Thái Uyên các có thể cung ứng Bạo Hổ đan cho Thương Vân đại quốc, chuyện này chẳng lẽ chưa được chứng thực?
Giang Trần hỏi.
- Được rồi, được rồi.
Quốc chủ Thương Vân đại quốc vội vàng nói: - Bạo Hổ đan này đã vận chuyển vài lượt tới Thương Vân đại quốc của tiểu nhân. Chỉ là khuyển tử từ khi nhìn thấy thần kỳ của Chân thiếu chủ, cho nên cơm nước không ăn. Lần này nó quấn lấy tiểu nhân, xin tiểu nhân dẫn tới đại hội chư hầu là vì muốn tiếp kiến Chân thiếu chủ a.
Trong mắt thái tử Lý Mại kia tràn ngập thành kính, nói:
- Chân thiếu chủ, Lý Mại xuất thân từ nơi nhỏ bé, ở Kim Chung thành, Đan dược sư tốt nhất bất quá cũng chỉ là Đan Vương vừa mới bước tới cánh cửa cao giai. Tiểu nhân... Tiểu nhân muốn khẩn cầu Chân thiếu chủ, cho tiểu nhân ở lại Thái Uyên các, cho dù là làm học đồ tiểu nhân cũng can tâm.
Lý Mại đối với Đan đạo vô cùng si mê, cũng sùng bái Chân thiếu chủ từ tận đáy lòng.
Giang Trần nhìn qua quốc chủ Lý Xuân Vũ của Thương Vân đại quốc:
- Quốc chủ, ý của ngươi?
Lý Xuân Vũ vội nói:
- Nếu như Chân thiếu chủ đáp ứng, tự nhiên là phúc khí mà khuyển tử tu luyện từ kiếp tước. Nếu như thiếu chủ không đồng ý, đó là phúc duyên của khuyển tử chưa đủ.
Giang Trần cười nói.
- Phụ tử các ngươi quả thực rất biết nói chuyện. Bất quá ta thấy Lý Mại thực sự si mê đan đạo, một thái tử có thể luyện đan trong hoàng cung như vậy cũng hiếm thấy vô cùng. Như vậy hắn ở lại đi. Nếu như ta rảnh rỗi sẽ đích thân dạy hắn. Nếu như ta không rảnh, cũng sẽ để cho môn hạ đắc ý nhất của ta truyền cho hắn kỹ nghệ đan đạo. Quốc chủ yên tâm, Khổng Tước thánh sơn ta nhất định sẽ trả lại cho Thương Vân đại quốc các ngươi một thái tử có trình độ đan đạo siêu tuyệt.
Cũng không phải là Giang Trần đang khoác lác, ở phương diện đan đạo quả thực hắn có thần thông hóa mục nát thành thần kỳ.
Lại nói Lý Mại này cũng không phải là gỗ mục. Tốt xấu gì cũng là thái tử đại quốc, luận thiên phú, luận nội tình, cho dù so ra kém thế lực dòng chính đại đế thế nhưng cũng không kém đệ tử đại phiệt bao nhiêu.
Có thể làm được quốc chủ Thương Vân đại quốc, trí tuệ của Lý Xuân Vũ hiển nhiên sẽ không thấp. Đừng nhìn mấy chữ Thái Uyên các và Khổng Tước thánh sơn bất đồng, thế nhưng khác nhau lại rất lớn.
Bọn họ chỉ đưa ra yêu cầu để cho Lý Mại ở lại Thái Uyên các làm tiểu nhị.
Thế nhưng mà Chân thiếu chủ người ta lại hứa hẹn Khổng Tước thánh sơn sẽ trả cho Thương Vân đại quốc hắn một thái tử đan đạo siêu tuyệt.
Điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Chân thiếu chủ vô cùng chú ý tới chuyện này, là muốn dùng tài nguyên của Khổng Tước thánh sơn bồi dưỡng Lý Mại, mà không phải làm việc qua loa như ném Lý Mại vào Thái Uyên các.
Thái Uyên các tuy rằng rất ưu tú, thế nhưng cuối cùng chỉ là một cửa hàng đan dược. Hiện tại Thái Uyên các chỉ treo tên tuổi của Chân thiếu chủ, trên thực tế Chân thiếu chủ hiện tại đã rất ít khi tọa trấn ở Thái Uyên các.
Thế nhưng mà Chân thiếu chủ dùng danh tiếng Khổng Tước thánh sơn hứa hẹn thì lại là một việc khác. Không đơn thuần là Chân thiếu chủ sẽ chỉ điểm hắn, bình thường người chỉ điểm Lý Mại hắn đều là đệ tử chân truyền của Chân thiếu chủ.
Đệ tử chân truyền của Chân thiếu chủ bọn họ lại biết rõ. Đó là Bộ Đan Vương, Lữ Phong Đan Vương, đều là Đan Vương cửu cấp nhất đẳng trong Lưu Ly vương thành.
Mà nhỏ tuổi hơn một chút là Lâm Yến Vũ, nghe nói cũng là thiên tài có thiên phú vô cùng kiệt xuất trên phương diện đan đạo.
Nếu như Lý Mại có thể học tập kỹ nghệ đan đạo với những người này, vậy thì tiền đồ sẽ ra sao?
- Chân thiếu chủ yêu thương như vậy, Lý gia, Thương Vân đại quốc nhất định sẽ vì thiếu chủ mà đầu chơi máu chảy cũng không tiếng. Năm đó Khổng Tước đại đế bệ hạ dẫn dắt Lý Xuân Vũ, hiện tại Chân thiếu chủ lại dẫn dắt khuyển tử Lý Mại. Khổng Tước thánh sơn ban tạo hóa cho hai đời Lý gia, ân tình bực này Lý gia của tiểu nhân cho dù thịt nát xương tan cũng phải báo đáp.
Đây là hắn đang tỏ thái độ với Giang Trần.
Trong mười ba đại quốc của Lưu Ly vương thành, Thương Vân đại quốc cũng đủ tồn tại trong top ba. Bảo vệ biên cảnh Lưu Ly vương thành, vẫn là một thế lực đại quốc vô cùng quan trọng ở biên cảnh Lưu Ly vương thành.
Tịch Diệt đại đế từ đầu không nói gì lúc này cười nói:
- Xuân Vũ lão đệ, năm đó Khổng Tước đạo huynh đề bạt ngươi, việc này ta cũng biết rõ. Những năm qua ngươi cũng không tồi, không uổng công Khổng Tước đạo huynh kỳ vọng về ngươi.
← Ch. 1184 | Ch. 1186 → |